Chương 2: Kích động.
"Có chuyện như vậy thật sao?".
Hoằng Lịch nắm chặc hai vai của tiểu Ngũ, kích động hỏi.
"Dạ, nô tài nói đều là sự thật. Tam muội của Hải tần nương nương quả thật rất giống tiên hoàng hậu. Thậm chí Tuần quý phi năm xưa chỉ giống tiên hoàng hậu sáu bảy phần, còn tam muội của Hải tần nương nương thì một điểm cũng không khác,...chỉ...chỉ khác ở chỗ là trẻ hơn tiên hoàng hậu năm đó. Không phải chỉ riêng dung mạo mà ngay cả thanh âm khi nói chuyện cũng y hệt. Giống như...giống như"
"Giống như cái gì?" Thấy tiểu Ngũ ấp úng càng khiến cho Hoằng Lịch nôn nóng. Hắn vặn hai hàng lông mày lại nhìn chăm chăm vào tiểu Ngũ chờ đợi câu trả lời.
"Giống như...giống như đây là tiên hoàng hậu của kiếp khác"
Tiểu Ngũ vừa kết thúc câu nói là lúc Hoằng Lịch xụi lơ hai chân mà ngồi phịch xuống ghế. Hắn ngã người xuống cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Hiện tại, hắn thật sự rất mong ước những gì tiểu Ngũ nói là sự thật. Nữ tử mà trong miệng tiểu Ngũ kể chính là Hà Nguyệt của hắn. Nhưng mà rõ ràng, năm đó Hà Nguyệt đã hứa hẹn sẽ đợi hắn ở cầu Nại Hà, sẽ không đi trước đầu thai. Không lẽ lại nuốt lời.
Không được, không được! Hắn phải đến Trọng Hoa cung. Hắn phải tận mắt chứng kiến nữ nhân đó thì hắn mới tin những gì tiểu Ngũ nói là sự thật.
Tiểu Ngũ đang đứng một bên đưa ánh mắt thăm dò nhìn Hoằng Lịch xem hắn đang suy nghĩ cái gì. Tiểu Ngũ chỉ thấy gương mặt hoang mang của Hoằng Lịch. Tiểu Ngũ định lên tiếng hỏi thì bị động tác đứng phắt dậy rồi đi xâm xâm ra ngoài cửa điện của Hoằng Lịch làm giật bắn mình. Nhất thời không biết phải làm như thế nào hắn liền chỉ có thể chớ chớ chạy theo Hoằng Lịch.
Mỗi bước đi của Hoằng Lịch vô cùng nhanh, một bước như hai bước rồi thành hai bước như vừa đi vừa chạy khiến tiểu Ngũ chạy theo đằng sau thở không ra hơi. Hắn thậm nghĩ, tại sao Hoằng Lịch tuổi tác đã lớn như vậy nhưng vẫn còn khỏe mạnh mà chạy nhảy. Còn hắn mặc dù tuổi nhỏ hơn thế mà mới theo Hoằng Lịch không bao lâu liền mệt như muốn tắt thở.
Bỗng chốc hai người đã dừng trước cổng của Trọng Hoa cung, cung nhân nhìn thấy Hoằng Lịch tiến tới từng người liền bỏ xuống công việc mà cúi người hành lễ. Một trong những cung nhân đang hành lễ nói:
"Hoàng thường, để nô tài đi bẩm báo chủ tử ra nghênh đón hoàng thường".
"Không cần". Hoằng Lịch thẳng thừng từ chối sau đó không nói thêm một lời một đường bước vào.
Cung nhân hồi nãy thấy vậy, liền nói: "Hoàng thượng, chủ tử và tam tiểu thư đang ở chính điện ạ".
Hoằng Lịch nghe thấy vậy cũng chẳng nói gì thêm mà hướng thẳng vô chính điện mà đi.
Hắn mới đặt chân vào chính điện vừa đi đến tấm rèm cửa là đã nghe tiếng cười nói vui vẻ của An Mẫn Ngôn.
"Muội muội nhìn thấy cái vòng ngọc phỉ thúy này như thế nào? Nếu như muội thích thì tỷ sẽ tặng cho muội một cái này. Nào để tỷ đeo vào cho muội".
Nói rồi Mẫn Ngôn cầm lấy tay một nữ tử đang quay lưng lại phía hắn. Tuy Hoằng Lịch không nhìn thấy mặt nữ tử trước mắt nhưng cái bóng dánh của nàng ta lại gợi cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc. Giống như dĩ vàng hắn đã từng nhìn thấy nó rất nhiều lần.
"Eyyy, hình như tay của muội nhỏ hơn tay tỷ nên đeo không vừa rồi".
Hà Nguyệt thấy bộ dáng này của Mẫn Ngôn liền có chút bộ cười, liền nói: "Không cần, tỷ tỷ cứ việc đeo đi. Quân tử làm sao đi lấy đồ tốt của người khác được chứ".
Hà Nguyệt vô tư nói mà không biết còn có một người đứng phía sau lưng đang quan sát mình, cũng bởi vì thanh âm tiếng nói của mình mà xúc động đến nổi đến hai chân cũng không đứng vững.
Hoằng Lịch lúc này đây, dường như có một xúc cảm muốn chạy lại mà ôm chầm lấy nữ tử trước mắt. Muốn ôm chặt nàng đến nổi vĩnh viễn không thể tách rời. Nhưng mà hắn vẫn cứ do dự, hắn không dám chắc chắn rằng nàng chính là Hà Nguyệt của hắn. Chính là nữ nhân mà hắn nửa đời còn lại chỉ có thể gặp ở trong giấc mơ.
Đã có nhiều đêm, khi hắn mơ thấy mình được gặp lại Hà Nguyệt, mơ thấy hắn và Hà Nguyệt khi còn là một đôi phu thê ân ái. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy khỏi giấc mộng hắn lại ước mình vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhưng đó cũng chỉ là ao ước của hắn. Hắn vẫn luôn sẽ tỉnh dậy, luôn sống ở đời thật, sống những năm tháng cô đơn tịch mịch.
Hà Nguyệt và Mẫn Ngôn cứ tiếp tục người đưa, người từ chối mà không để ý đến Hoằng Lịch đang núp sau tấm rèm cẩn thận quan sát. Cho đến khi nô tỳ thân cận của Mẫn Ngôn là Thủy Lan vô tình liếc mắt nhìn thấy Hoằng Lịch đang đứng nép sau tấm rèm thì kinh ngạc, sau đó nhìn kĩ lại thì thấy đó là Hoằng Lịch liền hoảng hốt mà vội hành lễ:
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an".
Những người còn lại nghe thấy vậy liền nhìn theo hướng của Thúy Lan, rồi sau đó cũng vội vàng quỳ xuống hành lễ. Mà bên này Hà Nguyệt cùng với Mẫn Ngôn nghe thấy vậy cũng đưa mắt sang hướng rèm cửa.
Lúc này đây, khi Hà Nguyệt vừa quay lại , hai ánh mắt của nàng và Hoằng Lịch vừa chạm vào nhau. Hoằng Lịch tưởng chừng như trái tim mình như ngừng đập, một dòng máu nóng như nước lũ đang dâng trào cuộn cuồn trước mặt hắn.
Mà Hà Nguyệt cũng vì dáng vẻ khác lạ hiện tại của Hoằng Lịch mà làm cho kinh ngạc sửng sốt. Đã qua nhiều năm như vậy, Hoằng Lịch cũng không còn dáng vẻ như trước kia. Mái tóc bây giờ gần như bị màu bạc cho phủ, nhìn đâu cũng thấy những sợi tóc bạc mọc chen chúc giữa những sợi tóc đen.
Mẫn Ngôn trước Hà Nguyệt uốn gối thi lễ nhưng nàng vẫn thấy Hà Nguyệt ngồi yên như một pho tượng đá. Nàng liền sợ Hoằng Lịch sẽ giận dữ trách phạt Hà Nguyệt liền gấp gáp mà nhắc nhở:
"Hà Nguyệt, mau quỳ xuống hành lễ đi a". Hà Nguyệt bị tiếng gọi của Mẫn Ngôn liền như bị kéo khỏi giấc mộng say mà giật mình vội vàng quỳ xuống hành lễ:
"Tiểu nữ tham kiến hoàng thượng".
"Không cần đa lễ".
Nhìn thấy Hà Nguyệt quỳ xuống, Hoằng Lịch liền gấp gáp đi tới mà kéo nàng đứng dậy. Lúc mà bàn tay Hoằng Lịch chạm vào bàn tay của nàng, chẳng hiểu sao Hà Nguyệt lại thuận theo nắm chặt tay của hắn. Mà Hoằng Lịch cũng vì thế mà nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay trắng nõn mềm mại của Hà Nguyệt. Khoảnh khắc này, hai người dường như đã nhận ra được điều gì đó.
"E hèm...".
Nhìn thấy bầu không khí bị hai người làm cho gượng gạo, tiểu Ngũ liền hắng giọng nhắc nhở. Hoằng Lịch cũng vì vậy mà bừng tĩnh, liền ý thức được hành động của mình mà tiếc nuối buông bàn tay trắng nõn của Hà Nguyệt ra.
"Thần thiếp không nhận ra hoàng thượng đến khi nào nên không hành lễ nghênh đón. Mong hoàng thượng thứ tội". Mẫn Ngôn đứng một bên lên tiếng nói.
Hoằng Lịch nghe vậy liền cười trừ: "Không sao, là do trẫm không cho cung nhân thông báo cho ngươi biết".
Mẫn Ngôn nghe Hoằng Lịch nói vậy liền thầm thở phào nhẹ nhàng trong lòng sau đó mỉm cười dịu dàng: "Thần thiếp định đến chiều sẽ dẫn muội muội đến bái kiến hoàng thượng. Nhưng không ngờ hoàng thượng lại đến trước một bước".
Hoằng Lịch nghe thấy vậy, liền không biết nói gì mà ấp úng:
"Dù sao trẫm cũng đã hạ ý chỉ cho phép tiểu muội của ngươi nhập cung, làm sao mà không đến đây được chứ".
Hoằng Lịch không biết phải nói như thế nào nên viện đại lí do. Mà Mẫn Ngôn nghe vậy cũng nghĩ là thật cho nên tiếp mỉm cười dịu dàng nói:
"Nếu hoàng thượng chưa dùng thiện thì có thể ở lại cùng thần thiếp và muội muội dùng thiện ạ".
"Được" Hoằng Lịch vì muốn ở lại đây với Hà Nguyệt lâu thêm nữa. Nên cũng không do dự mà ngay lập tức đồng ý.
Mà Thúy Lan đang đứng phía sau Mẫn Ngôn nãy giờ nhìn dáng vẻ này của Hoằng Lịch, nhìn thấy ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi người của Hà Nguyệt nàng như cũng hiểu được điều gì đó. Nhưng cũng chẳng vội nói ra mà chỉ khom người đi xuống chuẩn bị thiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro