Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 : Bạc Sơn Tuyết Lê uyển

Mấy ngày hôm sau , sức khỏe của Tuyết Thanh Ca chuyển biến rất tốt , không còn yếu ớt như lúc trước nữa . Điều này làm Tuyết lão gia và Tuyết phu nhân mừng đến rớt nước mắt .

Hôm nay , thời tiết vẫn rất lạnh , chỉ là ngoài trời , tuyết đã ngừng rơi . Tuyết Thanh Ca cảm thấy vô cùng buồn chán , mấy ngày hôm nay nàng chỉ toàn nằm trên giường , không được đi lại vận động . Cuối cùng hôm nay nàng lên tiếng bảo với tiểu Thúy

" Tiểu Thúy ta muốn ra ngoài đi dạo "

Tiểu Thúy hơi kinh ngạc , trước kia tiểu thư không thích ra ngoài , chỉ toàn ở trong phòng , cho dù nàng có khuyên như thế nào thì nhất quyết tiểu thư cũng không chịu ra ngoài . Vậy mà hôm nay lại chủ động nói muốn ra ngoài

" Tiểu thư , ngoài trời rất lạnh . Nô tỳ sợ sức khỏe của người ... "

Tuyết Thanh Ca hơi cười " Lạnh thì chúng ta có thể khoác thêm áo . Ngươi không thấy sức khỏe của ta đã tốt hơn trước rất nhiều sao . Ra ngoài hít thở không khí một chút chứ ta ở trong phòng này chán lắm rồi "

" Vậy được , để nô tỳ đi chuẩn bị y phục cùng áo choàng cho người ... Người muốn mặc bộ y phục nào ?"

Tuyết Thanh Ca xuống giường , đi đến tủ quần áo . Trong đó có vô số y phục , đủ các màu sắc cùng kiểu dáng , bộ nào bộ nấy đều cũng vô cùng xa hoa . Cuối cùng nàng chọn một bộ bạch y đơn giản nhất .

Tiểu Thúy giúp nàng mặc y phục , sau đó giúp nàng choàng một chiếc áo choàng màu trắng , ở phần cổ của chiếc áo được quấn một lớp lông thú trắng muốt , sờ vào mềm mềm mịn mịn , rất thích tay .

Mặc xong y phục , Tiểu Thúy liền nói với nàng " Tiểu thư , để nô tỳ trang điểm cùng chải tóc cho ngài "

Nghe hai chữ " trang điểm " , Tuyết Thanh Ca hơi sững người . Kiếp trước nàng chưa từng trang điểm , cũng chưa từng động vào phấn son , ngày ngày chỉ biết luyện kiếm , tập võ . Cho dù tham gia cung yến trong cung thì cũng toàn mặc chiến giáp , không hề trang điểm .

Nàng cười khổ , vì Sở Bắc Chiến mà có khi nàng quên luôn bản thân là nữ nhi . Kiếp này , nàng chỉ muốn sống vì bản thân mình , sống vì tình thương của gia đình , quyết không để bản thân phải chịu khổ nữa .

" Được , vậy phải nhờ ngươi giúp ta rồi ! "

Ngồi vào bàn trang điểm , nhìn người con gái trong gương , nàng có hơi giật mình . Gương mặt này giống Sở Dao đến 6 phần , nhất là đôi mắt . Nhìn vào đôi mắt , nàng như thấy được một Sở Dao lạnh lùng , cao ngạo của năm xưa . Gương mặt này của Tuyết Thanh Ca lại xinh đẹp hơn , mang theo nét dịu dàng của một thiếu nữ nhưng cũng không kém phần phong tình : mắt phượng mày liễu , cánh mũi cao , đôi môi anh đào đỏ mọng , nước da trắng nõn ,  mịn như bạch ngọc . Dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi , càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc của đôi mắt . Đây quả là một dung nhan khiến hoa nhường nguyệt thẹn , chim sa cá lặn . Một cái nhấc tay , một cái nhăn mày cũng đủ làm khuynh quốc khuynh thành 

Mái tóc của Tuyết Thanh Ca được Tiểu Thúy búi lên một phần , cài một chiếc trâm bạc có khắc hoa văn , phần tóc sau được buông xõa nhẹ nhàng .

( Ảnh minh họa )

Lúc này Tuyết Thanh Ca một thân bạch y , dung mạo như hoa như ngọc , mái tóc búi đơn giản , trông có phần tùy ý nhưng vẫn toát lên vẻ thanh nhã .

....

Tuyết Thanh Ca bước ra khỏi phòng , ra ngoài sân ngắm cảnh .

Viện này của nàng rất lớn , có nhiều gian phòng , trong sân có mấy cây mai đỏ , chỉ nở khi thời tiết trở lạnh . Cũng chính vì vậy mà được đặt tên là Hàn Mai viên .

Tuyết Thanh Ca cảm thấy hoa mai đỏ rất đẹp , toát lên một vẻ quý phái , mị hoặc , khi có tuyết rơi trông càng rực rỡ hơn . Nhưng so với hoa mai đỏ , nàng vẫn thích hoa lê trắng hơn . Hoa lê trắng đơn giản , thanh nhã , khi nở trong tuyết lại càng thêm vẻ tịch mịch , cô đơn . Kiếp trước nàng vốn không thích hoa lê , nhưng Sở Bắc Chiến lại rất thích , nhiều lần cùng hắn ngắm hoa thưởng rượu , cuối cùng nàng cũng sinh ra một niềm yêu thích với hoa lê trắng , về sau không còn thích loài hoa khác nữa .

Trong phủ của hắn hầu như có rất nhiều hoa lê , ít khi trồng loài hoa khác . Nhưng từ khi hắn đón Lục Chỉ Nhi về phủ , bởi nàng thích hoa mai mà hắn đã sai người phá đi những cây hoa lê , trồng vào những cây hoa mai mới . Về sau trong phủ cũng chỉ còn hai cây hoa lê , một cây trước sân viện hắn , một cây trong viện của nàng .

Nhớ về những ký ức đó , đôi mắt Tuyết Thanh Ca lại man mác buồn . Bỗng một tiếng nói làm làm dứt suy nghĩ của nàng " Ca nhi không ở trong phòng nghỉ ngơi sao ? Ngoài này rất lạnh " . Tuyết Thanh Ca quay ra , đó là cha nàng - Tuyết Ngạo Hiên .

Tiểu Thúy vội hành lễ " Tham kiến lão gia " . Thấy Tiểu Thúy hành lễ nàng cũng vội hành lễ " Con gái tham kiến cha " . Tuyết lão gia vội đến đỡ lấy con gái " Mau đứng dậy cả đi ! ... Sức khỏe chưa tốt sao đã ra ngoài rồi ? " . Tuyết Thanh Ca cười , vẻ mặt có chút hờn dỗi " Cha , con gái đâu có yếu ớt như vậy chứ ! Người xem , con gái đã khỏe lên rất nhiều rồi ! "

Tuyết lão gia xoa xoa đầu nàng " Con muốn đi dạo sao ? " . Nàng gật đầu . " Vậy để cha cùng con đi ! "

Tuyết lão gia cầm dẫn nàng đi dạo khắp nơi trong phủ . Giữa đường thì gặp Tuyết Thanh Lẫm . Sau đó 3 người cùng nhau đi dạo . Nàng không thấy Tuyết phu nhân liền tò mò hỏi " Cha , nương đâu rồi ? " . " Nương con cùng phu nhân phủ Quốc công đi chùa cầu nguyện rồi . Phải 2 hôm nữa mới về ! "

....

3 người vừa đi vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ . Bỗng đi đến trước một tòa viện , nàng sững người . Tòa viện kia khá lớn , nhưng không bằng Hàn Mai viên của nàng . Thứ hấp dẫn ánh mắt của Tuyết Thanh Ca chính là vườn hoa lê trắng trong viện kia . Phía trước và phía sau của chỗ ở đều là vườn hoa lê . Đứng ở bên ngoài tòa viện cũng có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng nhè nhẹ của hoa lê . Mùi hương này , đã lâu nàng không ngửi thấy rồi .

Nàng liền nói với cha " Cha , con có thể vào thăm quan toà viện này không ? ". Tuyết lão gia nhìn nàng đầy sủng nịnh " Đương nhiên là được rồi ! "

Bước vào tòa viện , nàng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh . Tòa viện kết cấu khá đơn giản , gồm 3 gian phòng , 1 sân trước , 1 sân sau cùng một đình hồ . Cả 2 sân đều trồng rất nhiều hoa lê trắng , ngoài hoa lê thì cũng chẳng còn loài hoa nào khác . Sân trước có một tòa sơn giả , màu của tòa sơn giả này rất đặc biệt : màu bạc . Tòa bạc sơn này được phủ lên bởi một lớp tuyết trắng cùng một lớp cánh hoa lê . Trong rất đặc biệt . Phía xa còn có một hồ nước , trong hồ trồng vô số hoa sen trắng , giữa hồ còn có một mái đình để nghỉ mát . Tất cả hợp lại tạo nên cho tòa viện một sự thanh tịnh , nhẹ nhàng .

Thấy nàng ngẩn ngơ nhìn toà viện , Tuyết lão gia liền hỏi nàng " Ca nhi thích nơi này sao ? " . " Um , rất thích . Con thấy cảnh vật ở đây đều rất đặc biệt . Cha , sao ở đây lại trồng nhiều hoa lê đến vậy ? " .

" Năm ấy được ban phủ Thừa tướng thì đã có những cây hoa lê như vậy rồi . Cha thấy chúng khá đẹp nên đã cho người chăm sóc ! Sao vậy , Ca nhi thích hoa lê sao ? "

Tuyết Thanh Ca thành thật trả lời " Um , rất thích " . Nghe câu trả lời của nàng Tuyết Thanh Lẫm liền ngẩn người , đôi mắt hắn có chút không tin , có chút đau lòng , cũng có chút bi ai . Tuyết lão gia hơi ngạc nhiên " Chẳng phải trước kia con rất thích hoa mai đỏ sao ? "

Nàng cười nhẹ " Hoa mai đỏ mặc dù đẹp nhưng lại quá hoa lệ , rực rỡ . Hoa lê trắng mặc dù giản dị nhưng lại thanh nhã nhẹ nhàng . Chẳng phải rất đẹp sao ? "

Tuyết Thanh Lẫm nghe một câu này , trái tim hắn nhói lên , đôi mắt thẫn thờ . Câu nói này , hắn từng nghe một người con gái nói , mặc dù không phải nói với hắn nhưng cũng đủ làm hắn khắc cốt ghi tâm . Hắn từng nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ được nghe lại câu nói ấy nhưng không nhờ hôm nay lại một lần nữa nghe lại .

Tuyết Thanh Ca phát hiện Tuyết Thanh Lẫm có gì đó không đúng , liền hỏi " Đại ca , huynh sao vậy ? " . Tuyết Thanh Lẫm giật mình " Không ... không sao . Chỉ là không ngờ Ca nhi cũng thích những thứ thanh nhã như vậy ! " . " Vậy đại ca cũng thích hoa lê sao ? "

Tuyết Thanh Lẫm như nhớ về thứ gì , giọng nói có chút bi ai " Ta vốn cũng rất thích hoa mai , nhưng vô tình một lần nghe được câu nói ấy , ta đột nhiên lại rất thích hoa lê . Ta cũng chẳng biết là bản thân thật sự thích hoa lê hay vì người đó thích ta mới thích ! ... Muội có biết câu nói đó là gì không ? "

" Câu nói gì chứ ? " . Hắn cười khổ " Chính là câu muội vừa nói với cha ! " . Tuyết Thanh Ca hơi giật mình , nàng nhớ kiếp trước nàng cũng từng nói như vậy ! Hành vi của Tuyết Thanh Lẫm mấy hôm nay khiến nàng hơi giật mình , chẳng lẽ hắn nhận thấy nàng giống Sở Dao . Tuyết Thanh Ca cười , chuyển chủ đề " Đại ca ah , huynh nói đi ! Có phải người đó là người trong lòng của huynh không ? "

Hắn cười " Đúng vậy ! Nàng là người trong lòng của ta ! Tiếc là lúc ta không đủ để nói thích nàng . Để đến bây giờ đã không còn cơ hội nữa "

Tuyết Thanh Ca ngẩn người ra , nàng chưa biết nên tiếp tục câu chuyện thế nào thì Tuyết lão gia đã lên tiếng " Cái tiểu tử này , ngay cả đến người mình thích cũng không dám bày tỏ thì sao xứng mặt nam nhi Tuyết gia chứ ? "

Hắn cười " Tiếc là tâm nàng lại ở chỗ của nam nhân khác - một nam nhân luôn tổn thương nàng " .

Tuyết Thanh Ca càng ngày càng không hiểu vị đại ca này . Nàng luôn cảm thấy nữ nhân trong lời nói của hắn chính là Sở Dao nàng kiếp trước .

Tuyết lão gia lên tiếng " Được rồi . Đừng nói độc những chuyện buồn phiền này nữa ! "

Tuyết Thanh Ca liền chuyển chủ đề " Cha , con rất thích nơi này ! Con chuyển đến đây được không ? "

Tuyết Ngạo Hiên cười " Đương nhiên là được ! Chỉ cần Ca nhi thích là được ! "

" Cảm ơn cha "

" Nhưng nơi này vẫn chưa có tên , Ca nhi hãy đặt một cái tên đi "

Tuyết Thanh Ca nhìn xung quanh, ánh mắt hướng về tòa giả sơn màu bạc kia , rồi nàng nhớ đến những ngày tuyết rơi phủ lên những cây hoa lê . Tuyết Thanh Ca cười " Cứ gọi là ... Bạc Sơn Tuyết Lê uyển đi ! "

" Bạc Sơn ... Tuyết Lê . Thật là một cái tên hay ! "

" Cảm ơn cha đã khen "

" Bây giờ ta liền kêu người dọn dẹp sửa sang lại chỗ này ! Cũng kêu người làm một bảng tên cho tòa viện ! "

" Cảm ơn cha "

Tuyết Thanh Lẫm vẫn đứng đó nhìn nàng , lòng suy nghĩ : Muội ấy thật sự rất giống nàng ! Từ ánh mắt cho đến sở thích . Thực sự vô cùng giống nàng ! Nhưng muội ấy làm sao có thể là nàng được cơ chứ ! Muội ấy là Tuyết Thanh Ca  , là muội muội của ta , không phải nàng , không phải nữ nhân tên ... Sở Dao !

**************************************



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro