Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Ngôi sao dẫn đường

Điền Dã có một thói quen xấu. Mỗi khi lo lắng hay căng thẳng, em lại vừa suy nghĩ vừa gặm ngón tay. Thường thì vết cắn không quá sâu, em cũng chẳng để tâm đến chúng. Nhưng cũng có khi vết rách ấy ăn cả vào da thịt, tạo thành những tia máu ẩn sau các vệt hằn. Biết đây không phải thứ đáng để tự hào, Điền Dã cũng từng thử bỏ thói xấu ấy. Nhưng việc này lại khó khăn hơn em tưởng, các vết xước vẫn xuất hiện ngày một nhiều. Dẫu không trực tiếp ảnh hưởng tới thi đấu, nhưng lại khiến các đầu ngón tay ngứa ran.

Sau cùng, Điền Dã đành phải đánh lạc hướng bản thân. Em chuyển sang gặm cắn từng khớp ngón, thay cho những đầu ngón nham nhở. Nó vẫn đủ đau để em có thể tập trung trước những dòng suy nghĩ ngổn ngang, nhưng không còn dễ trầy da hay rỉ máu.

Giờ phút này, khi những cột khói màu đỏ cùng tụ về một điểm, nhà chính của KT Rolster nổ tung ở ván đấu cuối cùng, em lại cắn khớp ngón trỏ. Những cảm xúc vốn nên ngủ yên nay một lần nữa sống dậy, ăn mòn tâm trí rối bời của Điền Dã. Em mơ hồ nhấn tắt máy tính, mắt thẫn thờ nhìn vào hư vô.

KT thất bại ở vòng loại khu vực, đồng nghĩa với việc họ đã trượt tay khỏi tấm vé cuối cùng đến với Chung kết thế giới. Hai người đã xa nhau được hai năm. Giờ đây, em lại tiếp tục không thể thấy Kim Hyukkyu trước ngày anh lên đường nhập ngũ.

Thế giới của bọn họ quá khắc nghiệt, nơi những người trẻ không ngại bán sức lực cho một trò chơi mà họ coi là tất cả, nơi họ có thể trở thành anh hùng của cả ngàn người, nhưng cũng có thể trở thành kẻ thù của chính bản thân. Ngôi vương chỉ có một, nhưng kẻ thách thức lại có vô số. Quá cạnh tranh và khốc liệt, khiến dải lụa dệt từ tấm lòng bền bỉ cũng bị cào xé tới nát bươm.

Năm thứ chín chạy trên đấu trường chuyên nghiệp, Điền Dã lại có cơ hội được đặt chân đến Chung kết thế giới. Cậu bé tân binh ngày nào giờ đã trở thành một vị tuyển thủ lão làng. Sở hữu trong tay bộ sưu tập danh hiệu đầy đủ, em trở thành vầng hào quang chói lọi giữa những tuyển thủ LPL. Nhưng cũng ở năm thứ chín của sự nghiệp, cái tên đi cùng em năm mười sáu đã phải tạm rời xa chiến trường nằm giữa Frejlord và Ironspike. Đây chẳng phải lần đầu Điền Dã chứng kiến người từng kề vai sát cánh bên mình rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp. Những chàng kỵ sĩ ngân long dưới bầu trời Florida năm ấy giờ chỉ còn em tiếp tục đứng trên bản đồ. Mặc cho Kim Hyukkyu luôn nhấn mạnh việc anh chưa giải nghệ, sự thiếu vắng của cái tên Deft trong hai năm tiếp tới vẫn khoét rỗng một góc trái tim em.

Điền Dã nhìn chiếc điện thoại nằm im lìm trên mặt bàn. Em chần chừ cầm nó lên, tay nhấp vào ứng dụng nhắn tin duy nhất mà em có thể liên lạc với người ấy. Cái tên thân thuộc hiển thị tài khoản hiện đang ngoại tuyến. Hẳn rồi, chẳng có lý nào anh lại vào WeChat giờ này. Điền Dã tắt màn hình điện thoại, em biết bản thân không phải một người giỏi an ủi. Huống chi, tại giờ phút này, người nuối tiếc nhất là anh, người đau khổ nhất cũng là anh.

Cố lờ đi sự bứt rứt sục sôi từ tận đáy lòng, Điền Dã đứng lên rời khỏi phòng tập. Rảo bước dưới ánh đèn soi rọi toàn bộ hành lang trắng xoá, em chợt tự hỏi, từ bao giờ mối quan hệ của hai người lại gượng gạo như vậy? Thì ra, việc khó khăn nhất sau khi chia tay không phải là vượt qua đoạn tình cảm đã cũ, mà là đối diện với nhau trong một hình hài mới của mối quan hệ. Mọi hỉ nộ ái ố mà em từng trải qua đều gắn với những kỷ niệm mang tên người. Bất kể là đau đớn hay hạnh phúc, anh luôn xuất hiện ở đó, cùng em trưởng thành giữa một thế giới hoang tàn.

Mười sáu tuổi, non trẻ và ngây dại, Điền Dã một mình rời khỏi Vân Nam, mang theo giấc mơ chuyên nghiệp đến với mảnh đất Thượng Hải. Vào thời điểm đó, em chỉ là một tân binh còn thiếu kinh nghiệm. Mọi thứ chẳng hề dễ dàng với một người con xa xứ. Áp lực cứ thế chồng chéo áp lực, dồn ép đứa nhỏ chỉ mới vị thành niên đến với vực thẳm đầy hỗn độn.

Em không thể đếm nổi số đêm mình thao thức vì cảm giác bất lực, số ngày mình nặng lòng vì kết quả không như mong muốn. Kim Hyukkyu khi ấy tựa như một dòng nước ấm áp, xoa dịu và dẫn dắt em bước chân vào đời. Anh ở bên cạnh, kiên nhẫn chỉ dạy em cách chơi game, mặc cho chính bản thân cũng đang nghẹt thở trước những khát khao vô địch.

Chỉ một câu đơn giản thôi: "Em rất ngốc, nhưng anh chẳng để tâm", đã đủ khiến trái tim Điền Dã rung lên từng nhịp. Đứa trẻ mới chập chững vào nghề khi ấy nghiễm nhiên cho rằng anh là ánh sáng cuộc đời, là ngôi sao Khuê dẫn đường chỉ lối, là người thầy đầu tiên trong sự nghiệp. Mặc cho những nghi ngờ của giới chuyên môn, Điền Dã gần mười bảy tuổi sóng vai bên anh, dõng dạc tuyên bố: "Em muốn chứng minh cho tất cả mọi người, rằng em có đủ tư cách ở lại EDG, có thể đứng cạnh Deft và bảo vệ anh ấy."

Thực ra, chính Kim Hyukkyu khi ấy cũng đang chìm trong áp suất của dòng nước mang tên khao khát vô địch. Lần đầu trở thành ngoại binh, lần đầu học ngôn ngữ lạ, lần đầu dẫn dắt em nhỏ. Tất cả những lần đầu ấy bóp nghẹt tinh thần chàng thiếu niên chỉ vừa chạm ngưỡng trưởng thành. Nhưng anh không thể gục ngã, cũng không dám để bản thân gục ngã. Bên cạnh anh bấy giờ còn có một đứa nhóc kém anh hai tuổi. Nếu anh sụp đổ, đứa trẻ ấy cũng sẽ sụp đổ. Vì vậy, Kim Hyukkyu phải học cách trở nên mạnh mẽ giữa nơi đất khách quê người, trở thành chỗ dựa tinh thần cho chính hỗ trợ trẻ tuổi.

Chức vô địch LPL mùa xuân năm ấy như một liều thuốc an thần, xoa dịu nỗi lòng toán kị sĩ trẻ lần đầu đứng chung chiến tuyến. Không còn hoài nghi, chỉ có niềm tin và hy vọng bao phủ lấy toàn bộ đội tuyển. Ở phía sau hậu trường, nơi những cặp mắt tò mò không thể nhìn tới, xạ thủ người Hàn vui vẻ xoa đầu hỗ trợ của mình, anh nói thật mừng vì bản thân đã chọn tin tưởng em. Thực ra, đây chẳng phải lần đầu Hyukkyu thể hiện lòng thành. Nhưng khi sự tin tưởng được đúc bằng chiếc cúp vô địch, em mới cảm thấy bản thân rung động mãnh liệt.

Mơ hồ và kỳ lạ, Điền Dã không thể nói rõ mối quan hệ khi đó của họ là gì. Như đang đứng trong vùng đất bị sương mù chiếm đóng, em không thể nhìn thấu cảm xúc của đối phương. Họ quấn quít từ thể xác tới tâm hồn, mặc cho mọi rào cản ngôn ngữ. Thậm chí, cả hai còn sáng tạo ra một thứ tiếng riêng biệt. Tiếng Trung kỳ lạ, Tiếng Anh kỳ lạ, Tiếng Hàn kỳ lạ, tất cả trộn lại, trở thành phương thức giao tiếp chỉ thuộc về Deft và Meiko.

Không chỉ sử dụng trong lúc thi đấu, thứ ngôn ngữ ấy còn giúp họ chia sẻ mọi khoảnh khắc thường nhật. Điền Dã chợt nhớ về một buổi tối của năm 2015, khi hai người cùng chen chúc trên một chiếc giường chật hẹp.

- Không mà, em nghĩ anh ấy sẽ quay lại.

Điền Dã chỉ tay vào nam chính trên màn hình. Đèn xung quanh đều đã được tắt. Hai thân ảnh gầy gò cùng chui dưới một tấm chăn, vai kề vai, chân kề chân, vui vẻ xem bộ phim lãng mạn hài hước mà Điền Dã chọn.

- Ừm ừm!

Hyukkyu quay sang nhìn em, hơi thở ấm nóng của anh phả lên cần cổ Điền Dã. Em vô thức rụt người lại, sau đó hướng ánh mắt tò mò về phía người đang ngồi bên cạnh. Trong đôi con ngươi đen láy của anh, em chỉ thấy duy nhất một bóng hình trôi nổi. Như một vì sao lấp lánh giữa trời đêm cô độc, Điền Dã trở thành sự tồn tại duy nhất trên màn trời mang tên Kim Hyukkyu.

Thình thịch. Thình thịch. Hình như trái tim em đang đập rất vội, chắc hẳn tai cũng đã nhuốm màu đỏ máu.

- Tập trung xem phim đi!

Sự ngại ngùng khiến em trở nên bối rối. Điền Dã đập nhẹ lên mu bàn tay anh. Thế rồi bàn tay ấy bị anh tóm chặt. Sau một hồi giằng co vô nghĩa, em mệt mỏi tựa đầu lên vai đối phương. Mặc kệ bầu không khí có chút mập mờ, hai người lại tiếp tục dõi theo bộ phim còn dang dở. Cho đến tận khi Điền Dã chìm vào giấc ngủ, hai bàn tay ấy vẫn siết chặt.

Bình thường, hai người dính nhau như hình với bóng. Điền Dã cứ luôn vô thức dựa dẫm vào anh, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa bướng bỉnh. Trước những lời trêu ghẹo vô thưởng vô phạt tới từ những người đồng đội, em chỉ có thể vờ như không biết, âm thầm che giấu sự ngạo mạn đang từ từ sục sôi. Có lẽ thứ tình cảm sai trái này đã nảy sinh từ những ngày tháng như vậy, không thể kiềm chế, cũng chẳng thể ngăn cản.

Dưới cơn mưa xanh tại Tallahassee, em khoác vai Kim Hyukkyu, kéo anh vào cái ôm chiến thắng giữa những người đồng đội. Nhìn mắt anh rưng rưng trước sợi ruy băng màu trời treo trên cần cổ, Điền Dã cảm giác như em vừa đạt được một thành tựu. Không chỉ cùng nhau lấy về danh hiệu quốc tế đầu tiên cho mình, cho anh, cho cả đội tuyển, mà đó còn là lời khẳng định về vị trí của em trong lòng người anh lớn. Đứa trẻ chưa tròn mười bảy tuổi khi ấy có thể ngẩng cao đầu đứng bên anh, chứng minh cho cả thế giới thấy rằng bản thân em không hề tầm thường.

- Em là hỗ trợ của anh!

Trước ánh mắt lấp lánh của Điền Dã, Hyukkyu chỉ có thể phì cười.

- Em là hỗ trợ của EDG...

Chưa để em kịp bĩu môi, anh đã nhanh chóng tiếp lời:

- Và là người bảo vệ anh.

Những xung cảm mãnh liệt khi ấy đã đánh thức tâm tư nhỏ nhen của vị hỗ trợ. Đằng sau hậu trường tấp nập người qua kẻ lại, em lén lút nắm lấy bàn tay ẩm ướt của anh, như muốn khẳng định sự tồn tại độc nhất của bản thân mình. Kết quả là bàn tay nhỏ bé bị anh xoay lại, chuyển thành cái đan mười ngón. Điền Dã vui vẻ nhìn bàn tay hai người siết chặt, lại vô tình để lọt ánh mắt dịu dàng của Hyukkyu. Có lẽ, em sẽ vĩnh viễn không biết được suy nghĩ của anh khi ấy, nhưng điều đó chẳng quan trọng. Giờ phút này, hai người bọn họ có nhau, cùng sợi ruy băng xanh treo trên cần cổ, thế là đủ để hạnh phúc.

Tuy nhiên, niềm vui nào cũng phải có hồi kết. Hai năm miết mải truy lùng danh hiệu không thể đổi lấy cho họ ngôi vị cao nhất của tựa game. Việc liên tiếp thất bại ở tứ kết khiến những chiến binh dũng mãnh nhất cũng phải suy sụp tinh thần. Mọi thứ càng trở nên khó khăn hơn khi PawN và Deft quyết định quay trở về nước.

Bỗng nhiên, cả thế giới nhìn về phía em. Tại sao không giữ anh ấy lại? Tại sao không rời đi cùng anh ấy? Hàng loạt câu hỏi đổ ập xuống đầu người chơi hỗ trợ của EDG, em không biết phải trả lời thế nào. Thực ra, Điền Dã hoàn toàn đồng cảm với anh, khoảng cách từ Vân Nam tới Thượng Hải chẳng hề nhỏ, chính em cũng có những lúc muốn trở về quê hương, vùi mình vào trong tấm chăn quen thuộc, hạnh phúc thưởng thức bữa cơm gia đình.

Vậy nhưng đứa trẻ vừa bước qua tuổi mười tám khi ấy cũng chưa sẵn sàng để nói tạm biệt. Hơn cả một người đồng đội, Hyukkyu từ lâu đã trở thành một người anh, một người thân đủ vững chãi để em có thể dựa vào. Ai cũng cho rằng em sẽ cảm thấy khó khăn trước sự rời đi của anh, và có lẽ đó cũng là sự thật. Ngay cả khi em mệt tới mức bị cơn buồn ngủ choán lấy tâm trí, Điền Dã vẫn cố nắm chặt tay anh, như thể sợ rằng anh sẽ biến mất trong lúc em còn đang chìm trong cơn mộng mị.

Tại sân khấu Demacia Cup năm ấy, trước bao con mắt tò mò của khán giả, trước sự dõi theo tới từ những người đồng nghiệp, trước chính ánh nhìn chăm chú của Kim Hyukkyu, Điền Dã buộc phải chấp nhận sự thật.

- Thực ra không phải em cố chấp muốn giữ anh ấy lại, anh ấy ở lại là điều tốt. Nhưng nếu anh ấy đã muốn rời đi, em cũng không thể ép buộc. Cứ để anh ấy trở về quê hương, trở về Hàn Quốc và giành lấy chức vô địch như anh ấy muốn.

Dường như chính Kim Hyukkyu cũng đang cảm thấy lưu luyến. Ngay khi vừa rời khỏi sân khấu, anh đã trao lại cúp MVP cho em, như để bày tỏ tấm lòng chân thành đến vị hỗ trợ đã từng kề vai sát cánh. Điền Dã bỗng dưng hiểu ra mọi chuyện, thì ra đây không phải cảm xúc đơn thuần. Nhưng chuyện nhỏ nhặt đó đâu thể xoay chuyển được một cục diện. Người cần rời đi vẫn sẽ rời đi, tốt nhất là họ đừng làm xáo trộn những thứ không thể thay đổi.

Tại bữa tiệc chia tay, trong cơn chuếnh choáng trước men rượu, Hyukkyu đã sà vào lòng Điền Dã. Anh gục đầu lên đôi vai nhỏ bé của vị hỗ trợ, giọng mơ màng thủ thỉ:

- Anh sẽ nhớ em.

Điền Dã chợt cảm thấy nực cười. Anh sẽ nhớ em, nhưng ngay tại thời khắc đỡ anh vào trong lòng, em đã chìm trong những cảm giác nhung nhớ. Em trách bản thân lại một lần nữa yếu đuối. Cuộc đời con người phải đứng trước bao nhiêu sự chia xa, em không thể vì một bóng hình mà bỏ lỡ cả một bầu trời.

Dù sao thì tình cảm cũng đâu phải thứ dễ dàng kiểm soát. Điền Dã quyết định mặc kệ tất cả. Em vẫn chân thành trao cho anh một trái tim đơn thuần, để rồi nhận về từ anh mọi dịu dàng lưu luyến. Thời gian cuối cùng này, họ chỉ đơn giản là ở bên nhau, bù cho những năm tháng không thể ôm nhau vào lòng.

Mười tám tháng mười một năm hai nghìn không trăm mười sáu, Điền Dã tiễn anh ra sân bay. Bầu trời hôm ấy quang đãng, một màu xanh thăm thẳm trải rộng tới tận chân trời. Chắc nơi đây cũng muốn gửi tới anh lời chúc may mắn, hy vọng anh bình an trở về. Trước cái nắm tay có chút do dự của em, Hyukkyu chỉ có thể nói:

- Hẹn gặp lại, Iko.

Không phải tạm biệt, mà là hẹn gặp lại.

Nhìn bóng lưng anh khuất sau cổng kiểm tra an ninh, Điền Dã đột nhiên lại thở dài. Có lẽ, đã đến lúc phải thay đổi. Nếu thay đổi có thể giúp con người ta trở thành phiên bản tốt hơn của bản thân, vậy thì thay đổi là chuyện tốt.

Ít nhất, dưới bầu trời Florida năm ấy, chúng ta đã cùng nhau chinh phục chức vô địch. Hình ảnh anh mỉm cười dưới màn mưa xanh vĩnh viễn được khắc ghi trong ngăn tủ ký ức của em. Hy vọng đến khi hai ta gặp lại nhau, nếu có phải đứng ở hai đầu chiến tuyến, em vẫn sẽ chơi bằng hết khả năng, và anh cũng tuyệt đối không khoan nhượng. Suy cho cùng, chúng ta đều là những kỵ sĩ kiên cường trên bản đồ Summoner's Rift.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro