Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19.

    
   Cuộc sống hôn nhân sau khi thổ lộ tình cảm thành công của hai vị Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ đây ngắn gọn trong hai chữ : hoàn mĩ .

   Trước đây không để ý, nhưng Doãn Hạo Vũ nhận thấy sự thay đổi rõ rệt. Châu tổng trước kia cứ dăm ba bữa lại tăng ca về trễ, lịch trình đi công tác kín đến tận tháng sau. Còn bây giờ hả ? Anh chủ động về sớm, tự lái xe đưa Phu nhân đi đi về về. Được ngày nghỉ là kéo nhau đi chơi chỗ này chỗ kia đến hết ngày.

    Có lẽ yêu đương vào nó khác hẳn. Doãn Hạo Vũ mặc dù xấu hổ nhưng phải thừa nhận mình dính ông xã rất nhiều. Mỗi lần ăn cơm chung hay ngồi bên cạnh anh đều không kiểm soát được mà nhìn lén người ta rồi tủm tỉm cười, trong mắt còn sáng lấp lánh ngàn vì sao. Nói nhìn lén cũng không đúng lắm . Vì hầu như lần nào Châu Kha Vũ cũng phát hiện, đối diện với vẻ mặt ngượng ngùng đó của cậu mà cười cười. Doãn Hạo Vũ thích nhìn thấy anh cười, càng sung sướng hơn khi anh chủ động với mình.

    Hôm nay là chủ nhật. Như thường lệ, Doãn Hạo Vũ ngồi đánh đàn. Châu Kha Vũ thì an nhàn thưởng thức âm nhạc, nhâm nhi tách cafe bên sofa. Đây là hình ảnh quen thuộc mỗi cuối tuần. Châu Kha Vũ nhìn ngắm đứa nhỏ đang đưa lưng về phía mình, từng chuyển động phía sau thu hết vào mắt. Anh cảm giác được niềm say mê nghệ thuật của cậu. Tiếng đàn du dương sảng khoái hoà nhập cùng sắc nắng vàng cuối hè tạo thành một bức tràn ngập tràn hình tượng thiếu niên.

   Bất chợt có tiếng điện thoại reo. Là của Doãn Hạo Vũ. Cậu dừng tay, nghe máy.

- Anh - Doãn Hạo Vũ ngồi xuống bên cạnh Châu Kha Vũ. Anh vuốt ve tóc mái cậu.
- Hửm ?
- Chị hai em mới gọi điện. Chị ấy vừa sinh ba ngày trước. Hỏi em có đến chơi cùng được không.
- Chị của em. Em muốn đi thì đi. Anh đi với em.
      Doãn Hạo Vũ mừng rỡ . Cậu biết Châu Kha Vũ thế nào cũng chiều theo ý mình. Quyết định chiều nay đi mua chút quà rồi đến bệnh viện thăm Doãn Tiêu Thy.


     Trong phòng bệnh VIP.

  Doãn Hạo Vũ ngắm nhìn đứa nhỏ trong nôi. Mới chào đời nên cứ nhắm mắt suốt, miệng nhỏ lâu lâu lại chép chép. Cậu cứ lặp lại mấy chữ "Đáng yêu quá!" "Dễ thương chết đi được". Cậu khẽ chạm vào cái má phúng phính của đứa nhỏ, xúc cảm mềm mềm truyền đến khiến tim Doãn Hạo Vũ muốn nhũn ra. Còn quay đi quay lại tìm lão công cảm thán. Ít lâu sau mới để ý đến chị mình.

- Lâu quá mới gặp lại chị. Thời gian này em bận bịu quá. May mắn hôm nay là ngày nghỉ mới đến thăm chị được. - Doãn Hạo Vũ bày tỏ hối lỗi
- Không sao không sao ! - Doãn Tiêu Thy xua tay. - Công việc của Châu tổng bận rộn, không để ảnh hưởng là tốt rồi.
Châu Kha Vũ không khách khí đáp "cảm ơn đã thông cảm". Anh có thành kiến với Doãn gia là sự thật. Nhưng dễ dàng nhận thấy người chị này thật tâm yêu thương Tiểu bảo bối nhà anh. Lúc hai người vừa bước vào đã vội vàng hỏi thăm "Em có khoẻ không ? Dạo này ăn uống thế nào?" Chung quy là một người phụ nữ tốt, chăm sóc cho Doãn Hạo Vũ từ khi cậu bước chân vào Doãn gia. Quan trọng hơn, những lúc cậu bị bắt nạt thậm chí suýt bị bán đi thì chính Doãn Tiêu Thy đã kéo cậu ra khỏi vũng bùn đó. Châu Kha Vũ mang thái độ tôn trọng mà đáp lễ.

- Chị đã đặt tên cho tiểu công chúa này chưa ? Đáng yêu quá.
- Cũng có nhiều ý kiến lắm. Chị chờ Tiểu Vũ để em đặt tên cho bé. Thử nghĩ giúp chị nào.
Doãn Hạo Vũ suy nghĩ nghiêm túc. Trách Doãn Tiêu Thy sao không báo cậu từ trước. Đăm chiêu một hồi, cuối cùng bật ra cái tên :
- Từ Khả Diệp, gọi là Tiểu Khả nhé?

      Châu Kha Vũ đứng bên cạnh vừa nghe cậu nói đã giành lên tiếng :
- Tên hay lắm. - hai người nhìn nhau cười cười.
Cậu thầm nói trong miệng "em giỏi không ?" Rồi chờ được cái gật đầu cưng chiều của người nọ.

    Doãn Tiêu Thy nhìn khung cảnh hường phấn trước mặt. Mém quên luôn công cuộc đặt tên cho con gái.
- Vậy tiểu công chúa đã có tên rồi. Là cậu Tiểu Vũ đặt cho con đó. - cô vừa nói vừa nựng đứa trẻ.

   Trẻ sơ sinh hết ngủ rồi lại quấy khóc. Tuy nhiên Tiểu Khả này lại khóc đặc biệt lớn lại còn dai, vừa mở mắt đã quấy kịch liệt. Doãn Hạo Vũ thấy chị mình hơi mệt, đành bế đứa nhỏ ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng , hôn hít cần cổ be bé thơm mùi sữa. Kì lạ là cậu mới dỗ dành một chút, đứa trẻ đã bắt đầu im lặng, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ. Doãn Hạo Vũ giở giọng mềm mềm nhu mì :
- Tiểu Khả ngoan mau mau nín khóc. Nhìn xem mẹ con mệt lắm rồi kìa.

- Tiểu công chúa là giỏi nhất.

  Doãn Tiêu Thy thấy cảnh một lớn một nhỏ chơi với nhau, không nhịn được lên tiếng :
- Uầy đứa nhỏ này thích cậu Tiểu Vũ quá nhỉ ? Ba ngày trời khóc lớn nhất tầng, bây giờ được cậu đẹp trai ôm thì im thin thít. Chắc Tiểu Khả thích em đó.
    Doãn Hạo Vũ say sưa nhìn đứa nhỏ, hôn chụt hai bên má, bao nhiêu dịu dàng dành cho trẻ con hết. Cảnh tượng đập vào mắt Châu Kha Vũ như một nguồn nước ấm áp, lông mi anh tựa rung khẽ không biết đang suy tư điều gì. Điện thoại rung nên Châu Kha Vũ xin phép ra ngoài nghe máy.

 

    Đợi cánh cửa đóng lại, Doãn Tiêu Thy mới lật đật bật người dậy, hỏi han cậu đủ thứ :
- Châu tổng đối xử tốt với em lắm đúng không ? - chưa đợi em trai trả lời, cô đã nói thay - Thôi nhìn cái biểu cảm ngọt ngào kia kìa. Yêu đương rồi hả?

- Dạ .. anh ấy tốt với em lắm. Vượt xa tưởng tượng ạ. - nhắc đến lão công, mi mắt Doãn Hạo Vũ cong cong, khoé miệng không giấu nỗi mỉm cười.

   Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của em trai cưng. Doãn Tiêu Thy có hơi lo lắng, nhưng nhìn đôi chồng chồng có vẻ đang tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc nhất của hôn nhân. Thân làm chị gái, Doãn Tiêu Thy vui mừng phần nào. Đôi tay từng giúp đỡ Doãn Hạo Vũ bao nhiêu lần, lúc này đang vỗ lấy mu bàn tay cậu, dặn dò tỉ mỉ :

- Tiểu Vũ tìm thấy tâm phúc chị rất vui. Xem ra chị lo lắng uổng công rồi. Giờ chị đã sinh con, em cũng có gia đình. Hai chị em mình không thể thường xuyên gặp mặt tâm tình như trước. Em phải ráng giữ sức khoẻ nghe chưa. Bất cứ chuyện gì bất bình không thể tự giải quyết phải báo ngay cho chị.

     Doãn Hạo Vũ cảm nhận được nỗi bất an trong lòng chị mình. Cậu thương chị rất nhiều, có chuyện gì xảy ra thì Doãn Tiêu Thy vẫn là gia đình đầu tiên của cậu , chăm bẵm cậu như con ruột. Doãn Hạo Vũ cũng nắm chặt tay chị :
- Vâng . Chị hai cũng vậy.

- Em ...  không hỏi gì về ba sao ? - Doãn Tiêu Thy đắn đo, quyết định hỏi thẳng. Dù cậu đã chính thức đoạn tuyệt, trả lại toàn bộ những gì có được nhưng dẫu sao người đó vẫn có quan hệ máu thịt. Về mặt pháp lí thì vai trò của ông hơn cả chị . Ngoài ra cô hiểu rõ Doãn Hạo Vũ chán ghét Doãn gia như thế nào. Cô cố gắng đối xử tốt nhất có thể với cậu vì tội lỗi những gì mà mẹ mình mang đến cho cậu. Doãn gia nợ Doãn Hạo Vũ quá nhiều.

   Nhắc đến Doãn Phong, biểu cảm cậu có phần thay đổi, sượng lại, đáy mắt cũng lạnh dần.
- Chị nhắc làm gì. Em vĩnh viễn không tha thứ cho bọn họ. Nếu có ngồi xuống nói chuyện, chắc là chuyện liên quan đến chị và Tiểu Khả. 

     Doãn Tiêu Thy hối hận, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
- Chị đừng nghĩ nhiều. Quan trọng nhất là đứa bé. Em cũng không dám lợi dụng Châu gia gây áp lực cho bên đó.

- Chị nghe nói em được mọi người nhà Châu Kha Vũ yêu quí lắm. Quả nhiên là Tiểu Vũ người gặp người thương. - như nhớ ra chuyện gì, Doãn Tiêu Thy nóng lòng hỏi - Nếu bình ổn mối quan hệ với Châu tổng rồi, sau này nghĩ đến chuyện sinh con xem sao ? Em nghĩ tới chưa ?

   Doãn Hạo Vũ bất ngờ, đơ ra, cúi đầu nhìn Tiểu Khả ngủ trong vòng tay mình. Cậu mím môi :
- Em chưa nghĩ đến. Em còn trẻ, cũng còn quá sớm để nghĩ về chuyện đó. Nếu sinh ra một đứa trẻ dễ thương như Tiểu Khả ngày ngày bế trong tay có phải tốt quá rồi không ?

   Hai chị em cứ đùa giỡn qua lại. Chẳng mấy chốc Châu Kha Vũ quay lại. Anh đặt tay lên vai cậu bóp bóp mấy cái, không ngồi ghế dựa nãy giờ ắt hẳn đã mỏi lắm. Doãn Hạo Vũ không đẩy tay anh ra.
- Em đói rồi. Mình đi ăn tối nha.

   Châu Kha Vũ chiều lòng cậu
- Ừm.

  Đoạn hai người xin phép tạm biệt hai mẹ con Doãn Tiêu Thy. Trước khi rời đi còn nói vọng lại, "sau này em sẽ đến thăm Tiểu Khả dài dài đó"

    Cuộc gặp mặt ngày hôm nay làm tâm trạng Doãn Hạo Vũ tốt lên trông thấy. Cứ lẩm nhẩm mấy câu hát , tay không ngừng đung đưa qua lại, còn tay kia đã bị Châu Kha Vũ nắm chặt.  

    Đến tận khi dùng xong bữa tối, về nhà. Doãn Hạo Vũ vẫn tươi cười rối rít chạy lon ton vào nhà. Châu Kha Vũ phải chỉnh lớn âm lượng:
- Em chạy chậm chậm kẻo ngã bây giờ.

    Và linh nghiệm thật. Anh vừa dứt lời, Doãn Hạo Vũ đã "A" một tiếng, cậu bị trật ngay bậc tam cấp vào nhà. Châu Kha Vũ đỗ xe xong vội vội vàng vàng bế cậu vào phòng khách.

    Dưới ánh đèn vàng lãng mạn, Châu Kha Vũ đang dùng tăm bông nhẹ nhàng thoa thuốc cho cậu, người kia được phục vụ tận tình, miệng không ngừng la toáng lên vì đau nhức :
- Anh chậm chậm thôi.. nhẹ chút .. A.

- Anh có biết làm không thế. A .. a . Đau chết mất

- Em đừng cựa quậy nữa xem nào.

   May mắn không bị trật chân bong gân gì hết. Cậu chỉ bị xây xác và đau nhức. Châu Kha Vũ ôn nhu đặt chân cậu lên đùi, massage cổ chân giúp cậu dịu đi cơn đau. Doãn Hạo Vũ thấy anh ân cần chu đáo như vậy, tim đập loạn nhịp, lại thích anh ấy nhiều hơn nữa rồi.

- Em cứ vụng về mãi. Không có anh bên cạnh biết làm sao ? Hở chút là té, quơ trúng cái này cái kia. - anh thở dài, giọng điệu nửa trách móc nửa cưng chiều. Ý là "anh phải luôn bên cạnh em" .
   Doãn Hạo Vũ cười khúc khích :
- Vậy phiền Châu tổng lịch lãm đây phải chăm em 24/7 thôi.
- Anh không ngại chăm em. Sớm mặc định phải chăm sóc, giờ thì thêm nhiều chút tình yêu to lớn của anh vào. Đã hài lòng chưa Doãn thiếu ? - anh cũng ngước mắt nhìn cậu. Hai người vờn qua vờn lại như thế, trong mắt chỉ có nhau, đẹp đẽ vô cùng.


- Nào . Anh bế em đi. Em mỏi quá.
    Doãn Hạo Vũ chủ động đưa tay ra trước. Người kia nhanh nhẹn hơn bế thốc cậu lên, cúi đầu xuống, mùi rượu Rum vờn quanh chóp mũi cậu. Châu Kha Vũ đang thả tin tức tố. Ngay lúc cái chân cậu bị đau. Tức không cơ chứ ? Đây là kiểu đặc trưng của Châu Kha Vũ. Còn để làm gì thì .. ai biết được ..

   Anh xốc người cậu lần nữa, ôm chặt hơn. Cúi xuống bên tai đã đỏ rực của cậu, giọng nói phát ra đều đều mang hơi thở quyến rũ có chút nặng nhọc:
- Châu phu nhân mệt trong người không làm gì được. Vậy để lão công của phu nhân đảm đương hết . Phu nhân bảo bối cứ nằm im một chỗ thưởng thức mĩ vị.

   Nói xong không để cậu trả lời. Đã kéo nhau lên phòng. Tiếng cửa đóng sầm lại.



—————————————-
  I'm back ! Nhớ tui hong chớ tui nhớ mọi người lắm rồi nè. Viết dài dài xíu hi vọng không ngán 👉🏻👈🏻 cái bữa đôi trẻ đi biển tôi save video, ảnh quá trời .. trong đầu nghĩ ra 7749 cái plot nhưng mà thôi ! ĐỂ TỪ TỪ!! Mọi người tiếp tục ủng hộ tui nha . 🤍 ya

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro