Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15.


Châu Kha Vũ lại có tiệc tối ở bên ngoài. Lần này Ngô Vũ Hằng chủ động gọi điện cho Doãn Hạo Vũ, cậu vẫn cảm thấy hối lỗi chuyện hôm qua, chẳng thể kéo dài mãi được. Doãn Hạo Vũ tinh ý nhận ra giọng thư kí Ngô có chút khác lạ, hơi chột dạ sợ mọi chuyện vỡ lỡ. Ngô Vũ Hằng đã nhanh trí an ủi cậu : "Doãn thiếu đừng lo, Châu tổng bận bịu quá nên tôi thay mặt ngài gọi cho cậu. Nhắc cậu ăn cơm rồi ngủ sớm." . Doãn Hạo Vũ bĩu môi . Lúc nào cũng là công việc công việc.


Doãn Hạo Vũ nào nghe lời Châu Kha Vũ, sắp tới trên trường có bài kiểm tra định kì. Cậu không dám bỏ bê. Ăn xong đã xếp bản nhạc bắt đầu luyện. Tập đến hăng say mà không biết Châu Kha Vũ đã về từ lúc nào, ngồi sofa nhắm mắt nghe cậu đàn. Anh thừa nhận năng lực piano của Doãn Hạo Vũ là số một, mỗi bản nhạc cất lên như mang theo tâm tư của cậu. Sau nhiều lần được thưởng thức, giờ đây chính Châu Kha Vũ đã hoà mình vào từng nhạc điệu, theo từng động tác trên đàn. Và ... tiếng đàn ấy có năng lực chữa lành.
Âm thanh vừa dứt, Châu Kha Vũ theo đó mở mắt. Người kia vẫn đang quay lưng về phía anh, bóng lưng thon gầy của cậu dưới ánh đèn vàng bên cạnh chiếc dương cầm thành một tuyệt tác sinh động. Châu Kha Vũ say sưa ngắm nhìn, cho tới khi cậu duỗi thẳng lưng, ngồi hơn 2 tiếng đồng hồ. Mỏi rồi. Đang lấy tay mát xa nào ngờ có một bàn tay lành lạnh chạm vào vai cậu. Doãn Hạo Vũ giật mình suýt la lên. Cậu ngước mặt, Châu Kha Vũ đang mát xa vai cho cậu. Gương mặt anh bị ngược sáng, nhưng cậu vẫn cảm nhận được ngũ quan tinh xảo ấy. Hai người yên lặng, Doãn Hạo Vũ hơi nóng mặt, cậu biết ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cậu nãy giờ. Doãn Hạo Vũ ho khan, rụt vai lại :
- Cảm ơn Châu tổng. Tôi đỡ mỏi rồi.
Châu Kha Vũ dừng tay. Không khí lại ngột ngạt bí bách. Doãn Hạo Vũ định đứng dậy trở về phòng. Đã thấy người kia đặt xuống bên phím đàn một hộp quà nho nhỏ.
- Quà cho em. Mở ra xem đi
Doãn Hạo Vũ máy móc di tay đến hộp quà được gói đơn giản. Bên trong là một chiếc vòng tay màu đỏ, chính giữa có biểu tượng bốn lá . Doãn Hạo Vũ giấu ý cười trong mắt, cậu rất thích. Lần này anh đi công tác một mình, nếu không phải chính tay anh đi lựa quà thì còn ai nữa chứ. Mặc dù chỉ là loại quà lưu niệm bình thường ở đâu cũng bán, nhưng Doãn Hạo Vũ lại thích vô cùng. Ngoài nhẫn kết hôn bất đắc dĩ Châu tổng đưa cho cậu thì vòng tay này có được tính là món quà đầu tiên không ? Châu Kha Vũ không hỏi cậu thích không. Anh chỉ nhàn nhạt giải thích :
- Hi vọng em đừng chê. Tôi nghĩ nếu tặng mấy thứ quí giá đắt tiền em sẽ không nhận. Cái vòng này vòng là vòng cầu may. Tôi không tin mấy cái chuyện tâm linh lắm. Nhưng hi vọng nó sẽ đem lại may mắn cho em - anh xoa đầu cậu. Thật ra cái vòng này lúc người bán đưa anh, nó còn có ý nghĩa khác "một đời bình an" , nhưng mà câu này nên giấu đi thôi.
Doãn Hạo Vũ lắc lắc đầu, nói hai tiếng "cảm ơn" , miệng cười lộ ra răng hổ. Châu Kha Vũ cảm thấy mình như bậc sinh thành tặng quà cho con trai quí tử. Anh từ tốn gỡ ra, đeo vào tay, rồi chỉnh cho cỏ bốn lá lên trước.
Khẽ miết vào mặt tròn. Châu Kha Vũ đỡ gáy cậu, chạm vào tuyến thể non mềm. Ngay lập tức Doãn Hạo Vũ cứng đờ người, nuốt nước bọt. Chẳng mấy chốc trong phòng khách dậy hương rượu Rum, nhẹ nhàng thoang thoảng cũng đủ làm Doãn Hạo Vũ bứt rứt. Cậu nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh dưới ánh đèn càng lấp lánh hơn bao giờ hết. Châu Kha Vũ là đang cố tình khiêu khích cậu. Doãn Hạo Vũ khóc không ra nước mắt.
- Anh ...
   Chưa kịp nói gì đã bị người ta chặn miệng. Một nụ hôn đầy mạnh mẽ giáng xuống, Châu Kha Vũ giữ chặt gáy cậu, day cắn môi cậu. Vừa mới hé môi đã bị chiếm tiện nghi. Xung quanh hai người là mùi rượu hoà quyện cùng hương đào thơm ngọt.


—————————
     Doãn Hạo Vũ tỉnh dậy đã là nửa đêm. Nhưng phát hiện có một cánh tay đang không an phận trên eo mình, phía dưới hơi trướng đau. Châu Kha Vũ đồ lưu manh! Cày cấy trên người cậu đến nỗi cậu nửa tỉnh nửa mê chìm vào giấc ngủ. Nghĩ tới chuyện lúc nãy, mặt Omega nhỏ đỏ bừng, cũng may cậu đang úp mặt vào lồng ngực của ai đó. Cảm nhận nhịp tim của anh. Người này chắc chắn chưa ngủ, sau khi hành sự lúc nào Châu Kha Vũ cũng ở bên cạnh cậu đến sáng, anh sẽ dịu dàng vỗ về cậu đi ngủ, phát tán một ít tin tức tố dễ chịu. Chỉ những lúc này, Doãn Hạo Vũ mới cảm nhận sự ôn nhu ấm áp từ anh. Có lẽ vì những khoảnh khắc như thế, mà Doãn Hạo Vũ mới chìm đắm vào vòng xoáy tình yêu không lối thoát.
  Châu Kha Vũ vẫn cứ vỗ lưng cậu, thở dài một hơi :
- Ngủ đi.
  Doãn Hạo Vũ tái mét mặt mày, cậu nãy giờ chỉ nằm yên. Anh phát hiện bằng cách nào chứ ? Nhưng Doãn Hạo Vũ đâu có nghe, lộ rồi che giấu làm gì. Cậu ngẩng đầu nhìn anh :
- Không ngủ được nữa. - nói xong lại vùi đầu vào cổ anh, môi mềm chạm vào yết hầu.
   Không khó nhận ra đứa nhỏ này đang làm nũng. Châu Kha Vũ không có thái độ gì trước hành động này. Anh mở mắt, mặt hai người đối nhau:
- Đau sao ? Xin lỗi tôi lại hơi mạnh tay. Khó chịu thì sáng mai dắt em đi gặp bác sĩ, nhé ?
    Doãn Hạo Vũ khóc không được mà cười không xong. Liều mạng vòng tay ôm eo người nọ, lời nói ra cũng ngọt ngào :
- Tôi xin lỗi mới phải.
- Hửm ?
- Tối qua giận dỗi vô cớ. Anh mệt mỏi như vậy còn gặp tôi khóc lóc ỉ ôi. Xin lỗi Châu tổng, anh đừng giận
   Châu Kha Vũ yên lặng, Doãn Hạo Vũ bình thường khá ngoan ngoãn. Nhưng kiểu mềm mại lấy lòng là lần đầu thấy. Omega nhỏ quan tâm mặt mũi đến thế, hôm nay chủ động xin lỗi mình mong mình đừng giận. Châu Kha Vũ chưa từng giận cậu, ngược lại còn kiếm cớ về sớm làm hoà. Anh mỉm cười, dụi mặt vào tóc xù của Doãn Hạo Vũ hít hít mấy cái :
- Tôi không giận.

   Hai người lăn qua lộn lại ôm ấp. Chưa ai ngủ hết. Doãn Hạo Vũ ra vẻ tò mò :
- Anh có người yêu cũ không ?
   Châu Kha Vũ bật cười. Quyết không lộ ra sơ hở, nói thật lòng :
- Có chứ. Tôi đã gần 30 tuổi, mấy chuyện yêu đương hay giải quyết nhu cầu đều từng trải qua.
   Mắt Doãn Hạo Vũ chùn xuống. Sớm biết câu trả lời, nhưng khi nghe lời nói thật lòng lại đau lòng khó chịu. Nhận thấy người trong lòng im thin thít. Lại bày trò chọc ghẹo :
- Ghen ?
- Ai thèm ghen. Anh đừng nói lung tung .- Doãn Hạo Vũ vội vã.
Châu Kha Vũ mặt đối mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Khẳng định chắc nịch :
- Không cần phải tỏ ra ghen tuông. Em là bạn đời hợp pháp của tôi, tôi nhất định sẽ không để em chịu uỷ khuất.
   Trái tim Doãn Hạo Vũ đập liên hồi. Anh nói vậy là có ý gì đây ? Cậu biết Châu Kha Vũ sẽ không tuỳ tiện qua lại với người khác khi đang ở trong mối quan hệ này, anh nói đó là sự tôn trọng tối thiểu đối với cậu. Lúc đó Doãn Hạo Vũ cảm kích , còn bây giờ lời anh nói ra khiến tim cậu xao xuyến. Xấu hổ chết mất. Doãn Hạo Vũ xoay người quay lưng lại, cánh tay Châu Kha Vũ một bước kéo cậu lại trong lòng. Giọng nói trầm khàn đầy từ tính vang bên tai :
- Ngủ ngon. Tôi ở đây với em.
     Doãn Hạo Vũ muốn tỏ tình với anh, ngay bây giờ. Nhưng cậu sợ hãi ... Doãn Hạo Vũ không dám tin anh có ý gì quá phận hơn nữa. Bởi việc hai người nằm chung một chiếc giường là giới hạn lớn nhất. Từng cử chỉ, từng cái vuốt ve, ôm hôn, nó ngọt ngào khi hai người trầm mình vào dục vọng. Là chồng chồng, hai người thoả mãn nhu cầu sinh lí của nhau, quan tâm chăm sóc lẫn nhau như những cặp đôi khác, tiếc rằng thứ Hạo Vũ cần nhất... đồng thời là thứ níu chân cậu lại chính là tình yêu. Doãn Hạo Vũ lẳng lặng rơi nước mắt, không một ai hay . "Anh cần gì ở em mà lại làm những hành động này chứ ? Châu Kha Vũ ."

   Ít lâu sau, hơi thở Doãn Hạo Vũ bình ổn lại, ngủ say rồi. Châu Kha Vũ nhẹ đưa tay lên lau nước mắt cho người trong lòng. Đứa nhỏ ngốc... Hỏi Châu Kha Vũ có biết chuyện đứa nhỏ này thích mình không. Anh sẽ thản nhiên trả lời có. Châu Kha Vũ thường ngày lạnh lùng tham công tiếc việc, nhưng anh cũng là một thằng đàn ông 30 tuổi đầu. Anh từng yêu đương, từng va chạm vô số người. Doãn Hạo Vũ lần đầu biết yêu, ý tứ đều thể hiện ra hết trên mặt. Châu Kha Vũ thông minh sắc bén, anh đã phát hiện điểm kì lạ từ khi người kia đợi anh về tới mức ngủ gật. Doãn Hạo Vũ da mặt mỏng, lần đó bị anh chọc còn cười cười gật đầu "đợi anh về đó" . Tiếp đến là pha cà phê, tự tay làm thức ăn ,... nhiều lúc Châu Kha Vũ giả vờ ghẹo đôi ba câu nào ngờ người kia cũng thuận theo. Đỉnh điểm là khi anh nghe dì Lý nói cậu đã luyện đàn, nấu bữa tối đợi anh trở về. Châu Kha Vũ thừa nhận.. bản thân có chút rung động. Nên mới để Ngô Vũ Hằng phát ra chút thông tin về mình, biết người kia giận lẫy nên cố tình về sớm tặng quà . Anh trưởng thành trong một môi trường khắc nghiệt, Doãn Hạo Vũ cũng thế. Chỉ khác anh luôn thờ ơ lãnh cảm, cậu thì với vài vấn đề rất hồn nhiên ngây thơ. Chuyện kéo nhau lên giường tối nay là phát sinh ngoài ý muốn, lỗi do anh không kiềm chế được. Nhờ vậy mới hiểu Doãn Hạo Vũ dính người cỡ nào, anh lờ mờ đoán ra được lí do cậu khóc. Đau lòng không ? Đau lòng chứ . Anh cố tỏ ra không biết, nhưng sau cùng lại đưa tay lau nước mắt, muốn ôm cậu an ủi, sợ đứa nhỏ bị đau. Châu Kha Vũ đủ tỉnh táo để nhìn nhận vấn đề , anh đã lớn. Tình cảm không mang ra đùa giỡn được, đối với Doãn Hạo Vũ lại càng không. Thứ anh cần là thời gian . Thời gian để xác định tình cảm thật lòng mình, thời gian trở thành một người chồng hoàn hảo lí tưởng nhất, giành riêng cho mình Doãn Hạo Vũ. Châu Kha Vũ siết tay chặt hơn, sát lại gần cậu hơn. "Chúc em ngủ ngon, Doãn Hạo Vũ."



————————————
Cho ai không biết thì "ngủ ngon = ily" trong tiếng Trung 🙈 chưa tới đoạn ngược đâu mọi người chờ nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro