Chương 1.
11 giờ đêm.
Doãn Hạo Vũ mở cửa, không bất ngờ khi trong nhà lớn vẫn sáng đèn. Cậu ngước mặt nhìn hai thân ảnh đang ngồi nhâm nhi trà trên chiếc sofa đắt tiền. Thầm thở dài. Doãn Hạo Vũ đã quyết định chạy thật nhanh lên phòng.
- Mày gây họa để tao đi dọn rồi lại muốn trốn đi đâu ? - giọng nói lớn phát ra từ người đàn ông cao lớn, nom có vẻ đã gần 60 tuổi.
Thở hắt một hơi. Xem ra ý định bất thành, Doãn Hạo Vũ thầm chửi thề trong lòng. Nhưng vẫn lựa chọn quay lại nói hai tiếng "xin chào" với hai vị đối diện. Không để cậu tiếp lời, người đàn ông đã đứng phắt dậy, không giấu nỗi sự tức giận trong người :
- Đã gian lận còn thêm tội hỗn láo. Mày có biết mấy ngày vừa qua cả nhà đã cực khổ thu dọn bãi chiến trường mày gây nên thế nào không ?
- Tôi có khẳng định bao nhiêu lần nữa các người cũng không tin.
- Chứng cứ rành rành ở đó. Sao lại ngu ngốc vậy ? Nếu có gian lận cũng đừng để người ta bắt được chứ . - vừa chỉ tay vừa quát, dứt lời xong; người đàn ông thẳng tay vứt tách trà sang trọng xuống nền nhà.
Doãn Hạo Vũ bị dính vài giọt trà ấm nóng trên mặt liền quay đầu né. Tiếng "choang" vang vọng giữa trời khuya, người đàn bà bên cạnh cũng bị kích động không kém, gương mặt giả tạo vờ an ủi cơn nóng giận của chồng mình :
- Mình à, để nó đi được rồi. Bây giờ cũng đã khuya. Hạo Vũ lên phòng nghỉ ngơi đi con.
Doãn Hạo Vũ không nhìn nổi cảnh này nữa, cậu lặng lẽ bước lên phòng thật nhanh. Cố gắng để không nghe thấy những âm thanh xối xả của người ba đằng sau, móng tay ghì chặt nhẫn nhịn. Cậu nghe thấy ba nói một câu mà cậu đã nghe nó trong suốt gần 5 năm qua : " Quả nhiên cái thứ nghiệp chướng, Omega vô dụng."
Vừa bước lên phòng lại đón chào một người khác nữa- anh ba Doãn Tiêu Thiên . Cậu vẫn lựa chọn làm ngơ mà lướt qua hắn đến phòng mình ở cuối hành lang.
- Con thỏ đế chỉ biết trốn chạy. Ba ngày vừa rồi tao chạy tới lui lo giải quyết cái chuyện xấu hổ của mày mà ngủ chẳng ngon. Thế mà em trai Hạo Vũ đây lại bình thản đi qua anh đến thế. Chậc chậc .. thất vọng quá .
Doãn Hạo Vũ nhắm mắt chịu đựng đả kích, rồi thản nhiên đáp lời anh trai :
- Chúc anh ba ngủ ngon.
—————————
Mở cửa. Khoá cửa. Nằm uỳnh trên giường. Doãn Hạo Vũ có chút thoải mái thở hắt ra một hơi dài. Hơi xoa xoa mi tâm, nghĩ lại sự kiện đã xảy ra suốt ba ngày qua.
Doãn Hạo Vũ vốn là Omega, cậu ghét mỗi khi ai đó hỏi về vấn đề này. Đúng thế, Omega - một loài yếu ớt, luôn bị thương hại, bị coi thường, phải sống nhờ tin tức tố của kẻ khác. Chính vì thế từ năm 15 tuổi, sau lần phát tình đầu tiên phân hoá thành Omega, thì những lần sau Doãn Hạo Vũ đều sử dụng thuốc ức chế. Omega vốn dĩ đã không được tôn trọng. Mà Doãn Hạo Vũ .. xui xẻo thay lại sống trong một gia đình toàn là Alpha. Nói gia đình không hoàn toàn đúng đâu, vì vốn dĩ cậu là đứa con ngoài giá thú của Doãn Phong- người đàn ông to tiếng ở dưới lầu. Ông ta lừa dối mẹ cậu- một Omega xinh đẹp rồi bỏ rơi bà ấy. Cậu đã sống 10 năm đầu tiên cùng mẹ, có thể là 10 năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu tính đến hiện tại. Bởi đến 11 tuổi, cậu được Doãn Phong nhận về làm con- trên danh nghĩa là một đứa cháu của họ hàng xa mồ côi gia đình, vợ chồng Doãn Phong và Trần Lạc Tư động lòng thương mang về nuôi nấng như con ruột. Còn mẹ cậu, vốn dĩ sức khoẻ từ lâu không tốt, sớm chết trên giường bệnh từ một năm trước.
Nghe có vẻ hào nhoáng, nhưng chỉ vài năm đầu họ đối xử với cậu như người trong gia đình. Năm 15 tuổi phân hoá thành Omega, kể từ đó nhà họ Doãn luôn coi Hạo Vũ như một kẻ phá hoại gia đình họ. May mắn là chị cả Doãn Tiêu Thy yêu thương chăm lo cậu. Doãn Hạo Vũ yêu chị cả nhất, không chỉ vì chị lo lắng mà chị đã cho cậu thực hiện ước mơ - trở thành một nghệ sĩ dương cầm . Có thiên phú giống mẹ, Doãn Hạo Vũ thích piano, học tới đâu hiểu tới đó, lại còn đánh rất hay, rất da diết. Giữa lúc cậu đấu tranh với ba để không theo học kinh doanh, chị cả đã đứng ra thuyết phục ba để cậu tiếp tục học đàn, thành công đậu vào học viện Nghệ thuật Bắc Kinh.
Lại nói đến vấn đề ba ngày trước. Giải thưởng Nghệ thuật Tân Hoa được tổ chức 5 năm một lần nhằm chọn những thiên tài ở Trung Quốc Đại Lục, đây là giải thưởng mang tính hàn lâm hướng về quốc tế. Người thắng giải ở mỗi hạng mục sẽ được biểu diễn tại nhà hát Opera nổi tiếng thế giới - Sydney (Úc) . Doãn Hạo Vũ hiển nhiên được lựa chọn tham gia, là một trong những thí sinh tiềm năng vốn gây ấn tượng với hội đồng ban giám khảo từ vòng sơ tuyển. Mọi thứ sẽ rất tốt đẹp ... nếu ngày chung kết đó ...
Phải! Ba ngày trước là đêm chung kết Giải thưởng Tân Hoa. Doãn Hạo Vũ được kì vọng sẽ thành quán quân, nhưng người tính không bằng trời tính ? Giữa lúc cao trào của khúc giao hưởng , thì dây đàn của cậu bất thình lình bị hư không thể bấm lên tiếng. Biểu cảm ngạc nhiên của cậu lọt hết vào trăm máy quay đang phát sóng trực tiếp. Thế nhưng... đàn đã hỏng mà tiếng đàn vẫn chưa dứt, nó vẫn réo rắt vang lên một cách hoàn hảo. Đến khi phát hiện, hoá ra điện thoại của cậu đã được kết nối âm thanh với loa phát nhạc từ khi nào và nó đang phát bản giao hưởng số 9 của Beethoven, cũng chính là bài dự thi của Doãn Hạo Vũ. Mọi chuyện sau đó không cần nghĩ, cậu bị tước tư cách thi, bị điểm mặt chỉ tên trên mấy trang báo lớn, thậm chí còn xuất hiện trên vài kênh truyền hình. Doãn Hạo Vũ bất lực, cậu đã giải thích, nói bao nhiêu lần "Không phải tôi" nhưng tuyệt nhiên chẳng ai tin. Doãn Hạo Vũ biết kẻ đứng đằng sau, nhưng hắn che đậy quá tốt, cậu không có bằng chứng nào chứng minh mình trong sạch, mọi thứ là giả. Mọi chuyện lớn dần khi truyền thông biết tin Doãn Hạo Vũ là cậu út của Doãn Gia - tiểu thiếu gia tập đoàn Phong Chấn, tập đoàn kinh tế lớn có bề dày hơn 30 năm . Ánh mắt dư luận đổ vào Doãn Hạo Vũ và Doãn Gia, họ không thể để thanh danh bị vấy bẩn liền dùng tiền che đậy. Còn Doãn Hạo Vũ đi biệt tăm suốt ba ngày. Nghĩ đến đây, đầu cậu có chút đau. Liền nhắm mắt ngủ một giấc, sáng mai còn phải đến Học viện. Hi vọng trong giấc mơ... mọi chuyện sẽ dễ dàng với cậu hơn một chút.
——————————
Sáng hôm sau Doãn Hạo Vũ rời nhà từ sớm.
Học viện Nghệ thuật Bắc Kinh
Ngay từ lúc Doãn Hạo Vũ đặt chân xuống xe, biết bao ánh mắt đã chăm chăm về phía cậu. Xì xầm to nhỏ nhưng cũng đủ để Doãn Hạo Vũ nghe thấy, dĩ nhiên không phải là lời hay ý đẹp gì. Một kẻ bị coi là gian lận như cậu thì nói làm sao lại đám người đông đúc đó. Chỉ có khí thế bức người "cấm lại gần" của cậu mới khiến bọn họ không thể làm gì hơn. Một trong những tên Alpha tự cao tự đại nói vọng ra từ trong đám đông :
- Ái chà. Tiểu thiếu gia Doãn Hạo Vũ sử dụng điện thoại trong chung kết mới đây mà - nói đoạn rồi chạy ra choàng vai bá cổ cậu. Doãn Hạo Vũ gạt cái tay dơ bẩn của hắn ra, lườm gay gắt rồi đáp nhẹ :
- Thì sao? Tao là sinh viên ở đây, ít nhất thì ... tao vẫn chạy vào được vòng chung kết. Còn mày là kẻ chó rách nào tao không biết đấy chứ.
Tên này có vẻ tức tối lắm, gia đình hắn chống lưng để học ở đây, suốt ngày ăn chơi đàng điếm cậy nhà có tiền mà lộng hành. Hôm nay nghe một Omega nhỏ bé như Doãn Hạo Vũ khiêu khích, máu điên trong người hắn nổi lên, cười tà dâm :
- Omega còn lớn tiếng. Nếu bí đường quá, thì lên giường với anh đây, đảm bảo quá khứ của cưng sẽ sạch bong. - vừa nói vừa vuốt ve vai Doãn Hạo Vũ
Cậu cười khẩy :
- Thất thố rồi. Nhưng tao... không chơi đồ đã qua hạn sử dụng .
Nói xong cậu hất tay hắn ra, nhanh chân đến phòng hiệu trưởng.
————————-
- Doãn Hạo Vũ à? Vào đi em.
Doãn Hạo Vũ cúi đầu chào người đàn ông trung niên trước mặt. Đây là hiệu trưởng Học viện Nghệ thuật Bắc Kinh, ông là người luôn giúp đỡ khi cậu học tại đây, ghi tên cậu vào danh sách dự thi Tân Hoa. Doãn Hạo Vũ rất kính trọng ông, hiệu trưởng thì ngưỡng mộ tài năng thiên phú của cậu.
- Em ngồi đi . Haizz em chắc đã biết chuyện đó .. đã được ba em xử lí ổn thoả .
- Em không cần sự giúp đỡ của ông ta. Em chỉ muốn hỏi ...
Hiệu trưởng ngắt lời cậu :
- Không biết em đã nghe qua chưa . Nhưng ba em rút hồ sơ nhập học của em vào hai ngày trước.
Doãn Hạo Vũ ngỡ ngàng, cậu mở to mắt xác nhận lại :
- Ông ta dám ?
- Em yên tâm đi. Tôi không bao giờ làm phí tài năng của các em đâu. May mắn chị em nói trước cho tôi, hiện tại chỉ bảo lưu học bạ. Em không cần lo lắng. Cứ thoải mái một thời gian rồi quay lại Học viện .
Doãn Hạo Vũ suýt khóc. Quả nhiên chị hai tốt nhất, luôn nghĩ cho cậu.
- Có lẽ vậy rồi. Em cảm ơn thầy rất nhiều. Thời gian này em sẽ tìm ra kẻ đã hại em.
Thầy hiệu trưởng gật gật, ông tin tưởng Hạo Vũ. Chính ông nhìn thấy Hạo Vũ đấu tranh chăm chỉ cho cuộc thi này như thế nào. Đó cũng là lí do ông quyết định giữ lại học bạ.
Hỏi thăm vài câu rồi Hạo Vũ tạm biệt thầy. Vừa bước ra khỏi phòng đã nhận tin nhắn của anh ba : " Tối nay ở nhà chính. Họp gia đình"
Doãn Hạo Vũ tắt máy. Âm thầm thở dài rồi cười mỉm. Được lắm! Tôi quyết đấu với các người.
11/07/2021
— lần đầu mình viết chưa chắc tay lắm mọi người thông cảm nha. Mới chương đầu để giới thiệu sương sương thôi nè —
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro