Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 83

Động tác của Kha Âm quá lớn cũng làm Dạ Dung Lâm thức giấc, cô có chút vô thố chưa kịp xin lỗi, Dạ Dung Lâm đã trấn an cô: "Không sao, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cá voi quay trở lại."
Dạ Dung Lâm nhíu chặt mày: "Không phải đã bơi ra ngoài rồi sao?"
Sắc mặt Kha Âm ngưng trọng, không nói một lời mà nhìn quần áo trên người, Dạ Dung Lâm thấy cô như thế cũng vội vàng thu thập quần áo của mình.
Ra khỏi lều, Kha Âm chạy ra bờ biển: "Máy tần sóng bị hỏng, nó muốn đi ra ngoài cũng khó." Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến thời điểm đối mặt, cô vẫn thấy đau lòng.
Những chuyên gia khác cũng đã rời giường, lần lượt đi ra bờ, Kha Âm cầm kính viễn vọng nhìn, quả nhiên cá voi đang quay về khu nước cạn chậm rì rì, chờ thủy triều rút mực nước hạ thấp là sẽ không có cơ hội bơi về đại dương.
Tình thế cấp bách, mọi người cùng Ngôn Dục Cẩn thương lượng một chút, quyết định hiện tại bắt đầu cứu viện.
Thiết bị được lắp ráp từng cái được chuyển lên thuyền, lần này Dạ Dung Lâm cũng đi theo Kha Âm, trời còn chưa sáng, vị trị hiện tại của cá voi cũng xem như chưa vào khu nước cạn, mọi người đều mặc áo phao cứu sinh vào.
Từng chiếc thuyền tiến vào làn sương mù, đi về hướng cá voi.
Có phóng viên cùng nhiếp ảnh gia cũng ở đây ngồi canh, cũng đã đăng tin cá voi quay trở lại. Thời điểm nảy có nhiều người còn chưa rời giường, nhưng vẫn có người trả lời: "Sao lại quay trở lại vậy? Con cá voi ngốc nghếch này!"
Khu nước cạn đấy, chính là đường chết đấy!
Fans của Dạ Dung Lâm đúng giờ lên weibo của anh, mới phát hiện 4 giờ sáng anh đã đăng tin. Cũng không có nhiều chữ, anh chỉ chụp một chiếc ảnh, trên thuyền Kha Âm đang mặc áo cứu sinh quay lưng về phía Dạ Dung Lâm, đang cùng một người đàn ông đeo kinh thảo luận, đằng xa là cá voi đang bơi lội.
Đến 8 giờ, anh lại đăng một tin trên weibo, nói là thiết bị mới vận chuyển đến có hiệu quả, các fan đã nhẹ lòng hơn một chút.
Mặt trời dần lên cao, đến buổi trưa nhiệt độ trong không khí rất cao, cá voi lại quay về phía nước cạn, động tác của nó so với ngày hôm qua càng thêm chậm chạp, không ai xác định được, nếu nó lại mắc cạn, có thể đi ra ngoài hay không.
Bởi vì cách đất liền, khu vực ngăn cách cũng đã giăng dây nên người dân và khách du lịch đứng tụ tập trên bờ biển, đứng ở xa xa mà nhìn cá voi.
Phóng viên phỏng vấn, có người nói: "Chưa từng gặp qua con cá nào lớn như vậy, chúng tôi hi vọng nó không có chuyện gì, nếu không thật đáng tiếc."
"Tổ chuyên gia đều rất nỗ lực, hi vọng sẽ có hiệu quả."
"Nếu cứu không được...... cá voi sẽ bị giải phẫu, thật sự không muốn nghĩ đến chuyện này."
Dùng các biện pháp có thể dùng, đến buổi chiều, cá vong dừng ở chỗ mực nước nguy hiểm, cũng không nhúc nhích. Kha Âm ở trên thuyền rất gấp cùng mọi người thương lượng biện pháp.
"Không được, sinh mệnh của cá voi ngày càng mỏng manh, thiết bị tân tiến cũng không có nhiều tác dụng lắm, khả năng rất lớn là nó sẽ không thể quay về đại dương." Một chuyên gia lớn tuổi kêu than.
Xác nhận sau khi cá voi chết là sẽ dùng cần cầu đem thi thể nó về nghiên cứu. Ngôn Dục Cẩn trầm mặc không lên tiếng đứng bên cạnh Kha Âm, hai ngày này anh ấy cũng rất mệt mỏi.
Dạ Dung Lâm đứng ở bên kia, lo lắng nhìn Kha Âm, trong mắt cô toàn tơ máu.
Ngôn Dục Cẩn lớn tuổi hơn cũng đã gặp nhiều sinh vật biển bị mắc cạn gặp phải thảm kịch, anh ta tiến đến an ủi Kha Âm: "Tiểu Âm, chúng ta đã nỗ lực hết sức rồi, lên bờ đi để đưa tiễn cá voi đoạn đường cuối cùng."
Kha Âm ngốc lăng đứng tại chỗ, không để ý Ngôn Dục Cẩn mà chỉ vô lực nói: "Nó còn sống."
"Nhưng em cũng thấy rồi, các số liệu đo lường đều biểu hiện là sự sống rất mỏng manh, mà với thời tiết này, một số chỗ của nó đã bị hoại tử." Ngôn Dục Cẩn chỉ vào lưng của nó, "Thịt trên lưng bắt đầu thối rữa, đây không phải là dấu hiệu tốt."
Ngôn Dục Cẩn quay sang nhìn Dạ Dung Lâm, ý bảo anh lên khuyên nhủ Kha Âm. Dạ Dung Lâm nhìn khuôn mặt của cô, cầm lấy bàn tay cô cùng cô đan 10 ngón tay vào nhau.
"Âm Âm, em muốn ở lại sao?"
Kha Âm ngửa đầu lên nhìn anh: "Dung Lâm, anh đã nói đến khoảnh khắc cuối cùng chúng ta cũng không từ bỏ. Anh còn đáp ứng em là sẽ cứu sống nó, đúng không?"
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Kha Âm, Dạ Dung Lâm căn bản là không thể lắc đầu được.
"Nếu nó còn sống, ai biết sẽ có kì tích xảy ra? Dung Lâm, anh chờ em một chút."
Ngôn Dục Cẩn còn tưởng Dạ Dung Lâm cầm tay Kha Âm kéo cô lên bờ, không nghĩ tới, cậu ta lại kéo Kha Âm ngồi xuống thuyền: "Được, anh với em cùng nhau chờ."
Trên thế gian này thật sự sẽ có kì tích xảy ra sao? Dạ Dung Lâm cũng không biết. Chỉ là ngày hôm qua nghe Kha Âm kể chuyện cũ trong lòng anh vẫn chưa thể bình tâm được.
Lần cứu hộ cá voi này, mặc kệ là kết thúc như nào cô đều muốn tận lực để về sau sẽ bớt đau lòng hơn.
Một con cá heo cũng làm cô nhớ thương đến hai năm rồi.
Ngôn Dục Cẩn không thể tin được mà nhìn Dạ Dung Lâm, nhỏ giọng hỏi: "Anh điên rồi à? Anh muốn Kha Âm ngồi ở đây bị phơi nắng mất nước sao? Đến lúc đó, cả hai người đều phải nhập viện!"
Dạ Dung Lâm lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Ngôn Dục Cẩn: "Tuy rằng anh là đàn anh của Kha Âm, nhưng anh cũng không hiểu cô ấy, anh đi đi."
Ngôn Dục Cẩn còn muốn khuyên hai người, nhưng anh ta có điện thoại bên tổ cứu hộ cần anh ta làm chuyện khác. Vì thế, Ngôn Dục Cẩn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, chờ khi cá voi hoàn toàn tử vong, Kha Âm có thể nghĩ hông suốt.
"Tôi lên bờ trước, hai người về sớm nhé."
Mực nước đang dần rút đi, nắng chiếu xuống làm mặt nước bốc hơi, Kha Âm mặc áo phao cứu sinh, trên mặt chảy đầy mồ hôi. Dạ Dung Lâm lấy áo phao cứu sinh của mình đặt lên trên đầu Kha Âm, cô nghi hoặc nhìn nhìn, Dạ Dung Lâm nói: "Như này sẽ đỡ bị nắng hơn."
Kha Âm ừm một tiếng, cảm động cầm 1 góc áo. Một lúc lâu sau, cô hỏi Dạ Dung Lâm: "Anh có thấy em ngốc không? Rõ ràng là những người khác đều từ bỏ rồi."
Dạ Dung Lâm không hé răng, Kha Âm lấy di động mở xem tin tức mới nhất, quả nhiên đã có người đưa tin cá voi tử vong, bên dưới còn có bình luận bi thương, chua xót. Không có ai chỉ trích vì sao không thể cứu sống cá voi.
Thậm chí còn có người nói: "Hai ngày này tôi cũng luôn ở hiện trường, nhìn mọi người cứu hộ cá voi, một số người còn bị đuối sức, cảm ơn mọi người đã nỗ lực."
Còn có người trên bờ chụp được ảnh Dạ Dung Lâm và Kha Âm đang thủ ở bên cá voi đăng lên mạng.
Hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng khi phóng to vẫn có thể nhìn thấy Dạ Dung Lâm và Kha Âm đen đi không ít. Nhiều fans kêu than: "Nam thần, nữ thần thật sự vất vả, ai cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh cá voi tử vong."
"Nhanh quay về thôi, lên bờ đưa tiễn cá voi đoạn đường cuối cùng."
"Mấy ngày trước, da dẻ nữ thần Âm Âm còn trắng nịn hồng hào, giờ vì tham gia cứu hộ cá voi mà tiều tụy đi nhiều quá, tôi đau lòng nha."
"Nam thần vẫn luôn ở bên cạnh Âm Âm sao? Tình yêu của hai người thật làm cho người khác cảm động mà."
Những bình luận như thế cũng không thể làm giảm bớt sự đau khổ trong lòng Kha Âm. Cô cứ ngồi bất động trong hai giờ đồng hồ, cách đó không xa cá voi cũng nằm yên không nhúc nhích.
Cô chậm rãi đi đến bên thuyền, quỳ xuống rướn người tưới nước lên cá voi.
"Cử động đi, biển rộng lớn như vậy, nếu mà không sống được lâu thì cũng nên trở về biển sâu, làm con cá voi đẹp nhất chứ không phải chết ở chỗ này. Cầu xin em, trở về đại dương đi."
Cá voi không thể đáp ứng Kha Âm, lỗ thở cũng không có động tĩnh gì. Kha Âm chỉ để ý cá voi, cũng không phát hiện trời đang tối dần.
Cô vẫn còn nói: "Vì chính mình, nỗ lực một lần được không? Em bị thương nặng quá, bọn chị không cứu em được."
Cô còn nhớ sáng nay nhìn thấy nó, thấy diện tích vết thương lan rộng ra rất nhiều.
Dạ Dung Lâm đứng ở phía sau Kha Âm, muốn duỗi tay ôm cô vào lòng, nhưng cánh tay giơ lên không trung rồi lại hạ xuống.
Tay Kha Âm duỗi về phía cá voi như muốn chạm vào người nó, nhưng mà cô với không tới. Thân mình con cá lại chìm xuống thêm một chút, Kha Âm biết đây không phải động tác của nó, mà rất có thể là do thân thể đang bị tổn thương quá nhiều.
Hy vọng mong manh, đáy mắt Kha Âm là một mảnh ướt át, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà khóc lớn: "Cầu xin em! Đừng chết ở đây! Đừng để chị lại phải đối mặt với sự đau khổ này lần nữa! Sống đi mà!"
Cá voi vẫn không có động tĩnh nào, nhưng phía chân trời nổi lên trận sấm sét. Kha Âm ngơ ngác ngẩng đầu, trên trời giờ đang mù mịt mây đen. Sét đang đánh không ngừng, nước biển cũng cuộn từng đợt sóng to đánh vào bờ. Nhiệt độ cũng đang giảm đi rõ rệt.
Kha Âm đứng lên, nghĩ đến hai ngày trước cũng có 1 trận mưa to. Bởi vì trời mưa nên không đốt lửa trại được. Cô còn nói với Dạ Dung Lâm, mưa rất nhanh sẽ đến, Hải Thành không biết được trời mưa lúc nào, mà mưa thì đến khi nào mới ngừng.
Kha Âm nhìn về phía Dạ Dung Lâm, kích động không nói ra lời. Dạ Dung Lâm cũng vui mừng nói cùng cô: "Âm Âm, trời sắp mưa rồi, nếu sóng biển nổi lên có thể đưa cá voi về đại dương."
Kha Âm càng khóc to hơn, cô che hai mắt lại: "Đúng vậy! Nó được cứu rồi."
Cả đời Dạ Dung Lâm cũng không thể quên được nước mắt của Kha Âm vào giờ phút này, bởi vì lời cô vừa nói thì mưa cũng bắt đầu rơi. Giọt mưa rơi trên mặt cô, cô lấy tay tùy tiện lau qua, giống như là có thể che giấu được nước mắt của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro