Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 77

Lần đi chơi này Dạ Dung Lâm chuẩn bị hết tất cả, Kha Âm chỉ cần hưởng thụ đi theo.
Lại nói, sau khi quen biết Dạ Dung Lâm, Kha Âm cảm thấy bản thân càng ngày càng lười, rõ ràng trước kia cái gì cô cũng tự mình làm, còn bây giờ đến cái thảm cũng để Dạ Dung Lâm cuộn.
Máy bay cất cánh, Kha Âm thoải mái dựa vào ghế, hỏi Dạ Dung Lâm: "Khách sạn của chúng ta ở chỗ nào vậy anh?"
"Lâm Hải có một khách sạn, anh đã sắp xếp hết rồi, hạ cánh sẽ có người đến sân bay đón chúng ta."
"Lâm Hải, khẳng định phong cảnh sẽ rất đẹp." Kha Âm híp mắt, chờ mong mà nói.
Dạ Dung Lâm thích ý nhìn cô, đang muốn hôn cô nhưng chưa tiến đến gần thì nhìn thấy Ngôn Dục Cẩn ngồi cách một lối nhỏ, đang nhìn chằm chằm về phía này.
Dạ Dung Lâm thu hồi ánh mắt, hừ một tiếng trong lòng. May mắn bọn họ ngồi dãy hai người, coi như Ngôn Dục Cẩn là bóng đèn, mà nếu ngồi khoang phổ thông thì cũng chưa chắc đã ngồi cùng với họ.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, Kha Âm nói với Dạ Dung Lâm: "Có thể lấy ipad giúp em không? Hôm trước Vân Vãn có đề cử một bộ phim, em còn chưa xem."
Dạ Dung Lâm đứng lên mở hành lý, lấy túi của Kha Âm sau đó lấy được ipad còn tiện tay lấy tai nghe cắm vào, 1 cái đưa Kha Âm, cái khác đương nhiên là anh đeo.
Ipad của Kha Âm là màu xanh nước biển, trên đó còn có hình có cá heo nhỏ trông rất đáng yêu.
Dạ Dung Lâm vuốt ve chú cá heo nhỏ nói: "Cái máy này giống như là dùng rất lâu rồi."
"Ừm, có chút chuyện nên vẫn luôn giữ, không bỏ đi được." Dạ Dung Lâm chú ý tới ánh mắt Kha Âm nhìn chằm chằm vào chú cá heo nhỏ có chút phức tạp, nhưng nếu cô không nói thì anh sẽ không hỏi.
Dạ Dung Lâm ngồi thẳng lưng, Kha Âm nghiêng người dựa vào anh, cùng anh xem phim. Dạ Dung Lâm không thích xem phim, anh chỉ hưởng thụ cảm giác ở bên cạnh Kha Âm.
Anh còn hỏi Kha Âm: "Em rất thân với Vân Vãn sao?"
"Vâng, coi như thân, cô ấy rất đáng yêu, em rất thích cô ấy, lần trước còn giới thiệu cho em cuốn truyện "Gọi người nhà ngươi đên" cũng rất hay."
Dạ Dung Lâm khẽ cười, duỗi tay ôm lấy vai Kha Âm. Từ đây bay đến Hải Thành cũng không xa, xem một lúc là Kha Âm ngáp liên tục. Dạ Dung Lâm cuốn lại chăn trên người cô, ôn nhu nói: "Đợi máy bay lâu như vậy, lần sau làm visa, chúng ta đi nước ngoài chơi đi."
Kha Âm cũng không phản đối: "Kỳ thật Hải Thành cũng được mà, vừa lúc em còn chưa đến đó."
Ở bên Kha Âm, anh luôn vọng được dẫn cô đến những nơi phong cảnh tươi đẹp. Khi Kha Âm đi ngủ, Dạ Dung Lâm cứ yên lặng nhìn cô. Lúc tiếp viên hàng không hỏi anh có muốn uống nước không, Dạ Dung Lâm cũng lắc đầu, ý bảo cô ấy nhỏ giọng một chút đừng làm Kha Âm tỉnh.
Ngôn Dục Cẩn cũng mở laptop để làm việc nhưng toàn bộ tinh thần đều hướng về phía Kha Âm và Dạ Dung Lâm, một chữ trên tài liệu cũng không đọc được.
Anh ta và Kha Âm cách nhau mấy tuổi, lúc cô nhập học thì anh ta đã tốt nghiệp, sau đó có thể quen biết cũng là cơ duyên xảo hợp.
Thành tích của Kha Âm rất tốt, lại là người khiêm tốn, không kiêu căng nóng nảy, nên các giáo sư đều rất thích cô ấy. Mà giáo sư của Kha Âm trùng hợp là giáo sư hướng dẫn của anh ta, sau đó ông ấy để cử Kha Âm cho anh ta.
Vốn dĩ chỉ là chiếu cố đàn em, nhưng dần dần ở chung với cô nàng tình cảm cũng biến đổi.
Anh ta phát hiện, Kha Âm không nhạy cảm với tình cảm, hơn nữa ngoài bạn thân thì cô ấy không thích thân cận với ai. Nếu biểu hiện quá nhiệt tình là cô nàng sẽ bị dọa chạy.
Khi còn học đại học, Kha Âm đã kiêm chức làm trợ lý của anh ta, là Ngôn Dục Cẩn nâng đỡ cô đến khi có thể một mình đảm đương công việc. Hồi đó hai người hợp tác rất nhiều, anh ta đều cho rằng Kha Âm là người phù hợp nhất, lúc làm phẫu thuật có Kha Âm bên cạnh, thì anh ta đặc biệt an tâm.
Không cần anh ta nói, thậm chí không nhìn Kha Âm, cô ấy cũng có thể lấy dụng cụ anh cần. Sau khi cô tốt nghiệp, cô thuận lợi vào bệnh viện thú cưng Hoài Hải làm việc. Kha Âm vốn dĩ là người tài, lại do chính mình đào tạo, cho nên qua mấy năm liền trở thành bác sĩ chủ trị.
Trong công việc cô cũng đã tiếp xúc với nhiều loại người, anh ta nghĩ thời cơ của mình đã đến, chỉ cần tìm cơ hội thích hợp giãi bày tâm tình với Kha Âm, cô gái anh ta đã chăm sóc nhiều năm.
Ai ngờ, Dạ Dung Lâm lại nhanh chân đến trước!
Trên đùi Dạ Dung Lâm còn đang đặt ipad của Kha Âm, chiếc máy vì sao lại được Kha Âm mua thì chỉ có Ngôn Dục Cẩn mới biết, còn Dạ Dung Lâm thì không.
Một người xâm nhập vào sinh hoạt của Kha Âm được mấy tháng, làm sao có thể lại cướp được cô gái của anh ta.
Mắt Ngôn Dục Cẩn lập lòe lửa giận, anh ta sẽ không từ bỏ, lần này đến Hải Thành anh ta sẽ để cho Dạ Dung Lâm nhìn thấy, ai mới là người đàn ông thích hợp với Kha Âm nhất.
Dạ Dung Lâm đang chăm chú nhìn Kha Âm thì thấy anh mắt tràn đầy địch ý từ Ngôn Dục Cẩn, anh ngẩng đầu trực diện với anh ta.
Tuy bị Dạ Dung Lâm phát hiện nhưng anh ta cũng không hoảng, thậm chí còn dùng ánh mắt khiêu khích Dạ Dung Lâm.
Dạ Dung Lâm cũng không chịu yếu thế, nhếch miệng. Thái độ của anh rất rõ ràng, mặc kệ anh ta có ý nghĩ gì với Kha Âm, nhưng từ nay về sau đây là người con gái của anh, ai cũng đừng mơ tưởng.
Sau hai tiếng, máy bay hạ cánh xuống sân bay, khách sạn đã có xe chờ sẵn đón ba người.
Vừa bước xuống sân bay, Kha Âm đã cảm nhận được nhiệt độ nóng bức phả ra, cô kéo tay Dạ Dung Lâm nói: "Cứ nghĩ ở Đế Đô rất nóng, em tra dự báo thời tiết cũng không nghĩ là nóng như này."
Hành lý của hai người đã có tài xế cầm, Dạ Dung Lâm chỉ balo của Kha Âm: "Bên trong có kem chống nắng, em có nhớ không?"
Kha Âm gật đầu, ngồi xuống ghế sau cùng Dạ Dung Lâm. Ngôn Dục Cẩn ngồi ở ghế trên, Kha Âm hơi rướn người về phía trước, Dạ Dung Lâm biết Kha Âm không có chút phòng vệ nào với Ngôn Dục Cẩn.
Vị đàn anh này tuy Kha Âm không kể nhiều lắm, nhưng mỗi lần nói đều là khen ngợi, nhiều năm như vậy, chắc chắn anh ta đối xử vs Kha Âm rất tốt.
"Đàn anh, chiều nay làm gì?" Kha Âm hỏi
"Anh có việc cần xử lý, không ra khỏi khách sạn, còn bọn em?" Ngôn Dục Cẩn tự nhiên hỏi
"Nghỉ ngơi một chút, sau đi ra bờ biển đi dạo." Đợt này nắng nóng cao điểm kéo dài 10 ngày, Kha Âm cũng không vội.
Dạ Dung Lâm cầm tay Kha Âm cười, nhưng lúc nhìn về phía Ngôn Dục Cẩn thì lạnh nhạt: "Tiểu Âm thích vận động, khách sạn này gần khu lướt sóng, kế đó có lái motor dưới biển, đáng tiếc là viện trưởng bận bịu công việc, nếu không thì có thể đi cùng hai chúng tôi."
Chính là không muốn Ngôn Dục Cẩn đi theo, ai ngờ Ngôn Dục Cẩn lại không nghĩ vậy, cười nói: "Không sao, công việc hai ngày có thể xử lý xong, tôi biết Tiểu Âm lái motor rất giỏi, đến lúc đó chúng ta so tài."
Kha Âm hưng phấn: "Được!" Cô nói với Dạ Dung Lâm, "Thật ra đàn anh giỏi lắm, anh ấy có giấy chứng nhận có thể dạy học, em còn chưa có đâu, nếu anh muốn chơi cùng em thì chúng mình phải tìm huấn luyện viên chuyên nghiệp.
Dạ Dung Lâm nghĩ thầm, sao trước đây mình không thi một khóa nhỉ.
Lái xe gần 1 tiếng mới đến khách sạn, Dạ Dung Lâm book phòng tổng thống, view nhìn ra biển, hơn nữa đây là bãi biển tư nhân, yêu cầu thẻ hội viên nên bãi biển không có nhiều người.
Tắm rửa thay quần áo, Kha Âm và Dạ Dung Lâm nằm dài trên giường, cô nhắm mắt lại hỏi: "Anh có cần nghỉ ngơi không? Ngồi trên máy bay cũng mệt."
"Không cần." Dạ Dung Lâm ôm chặt Kha Âm, thật sự không muốn ra ngoài khách sạn.
"Mà công việc của anh hình như không cần đi công tác nhỉ."
"Ừ, trước kia không cần, nhưng nếu lui về hậu kì thì chắc sẽ phải đi nhiều." Dạ Dung Lâm bổ sung "so với Dạ Vạn Nham thì chưa là gì, nó mới phải đi nhiều."
"Lại nói tiếp công tác của ngươi tựa hồ không cần luôn là bay tới bay lui."
"Người ta là siêu mẫu quốc tế cơ mà." Kha Âm nói tự đáy lòng, "Cậu ấy thật cao!"
"Hửm?" Dạ Dung Lâm nhìn Kha Âm kiểu nguy hiểm, Kha Âm cảm giác được có nguy hiểm liền bào chữa, "Không, anh đẹp trai." còn chiều cao thì cô chịu nhé, Dạ Vạn Nham cao những 1m9 cơ mà.
Tuy Kha Âm đã bào chữa nhưng Dạ Dung Lâm nào có buông tha cho cô nàng, cơ hội tốt như này thì phải chiếm lấy chứ.
Vì thế Kha Âm nằm liệt trên giường nghỉ ngơi, ngoài ăn trưa và tắm rửa ra, đến cơm tối còn ăn muộn. Ngôn Dục Cẩn không ăn tối cùng hai người, Dạ Dung Lâm gọi phục vụ chuẩn bị bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Kha Âm ngồi trên ghế hưởng thụ gió biển thổi nhẹ, nhìn quần áo trên người mình cô hỏi Dạ Dung Lâm: "Em có cần thay đồ không?" Mặc áo choàng tắm ngồi ăn không có hợp cảnh lắm.
Dạ Dung Lâm cũng đang mặc áo phong quần đùi, ngồi xuống cười: "Không cần, mình thoải mái là được, cũng không có người ngoài ở đây."
"Nhưng cũng quá là..."Kha Âm kéo kéo áo tắm do dự nói nhưng áo tắm vốn dĩ rộng thùng thình liền lộ ngay xương quai xanh, trên da còn có dấu vết Dạ Dung Lâm lưu lại.
Nếu không phải nghĩ đến ngày mai Kha Âm còn đi biển chơi, thì anh còn muốn làm nữa.
"Đều là vợ chồng già cả rồi, gì mà chính thức chứ, anh không cười em đâu." Dạ Dung Lâm nói.
Kha Âm khụ một tiếng ngượng ngùng, quay mặt nhìn ra bờ biển, mặt trời đang ngả về phía tây, bờ biển lấp lánh dát vàng nhìn lay động cả lòng người.
"Cái gì mà vợ chồng già." Cô còn chưa nói khi nào gả cho Dạ Dung Lâm đâu.
Dạ Dung Lâm thuận thế hỏi: "Em thích cầu hôn như nào? lãng mạn hay là oanh động?"
"A?" Kha Âm kêu một tiếng, hơi nghi ngờ, lãng mạn oanh động? Anh ấy cũng không thể kiếm mười mấy chiếc trực thăng đi rải hoa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro