Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 68

Dạ phu nhân "Ừ?" một tiếng, ở Dạ gia, còn không có ai dám nói với bà như vậy đâu, lá gan của cô bé này không nhỏ.
"Chó này cô lấy từ đâu? Về sinh hoạt tập tính của nó, cô đều không biết, mà cô có thể nói nó là cô nuôi sao?"
Khi Kha Âm chất vấn Dạ phu nhân quẫn bách, mặt hơi đỏ lên: "Đó là bởi vì bình thường nó đều được người hầu chăm sóc."
Kha Âm có chút tức giận, ôm chú chó Chihuahua, nghiêm túc nói với Dạ phu nhân: "Ra là như vậy, vậy nó ốm thì chỉ cần người hầu nhà cô mang đi khám thôi, vì sao cô lại tự mình mang nó đi? Cô à, cháu không muốn nghi ngờ cô, nhưng nếu cô không có lí do thuyết phục thì chú chó này cháu sẽ không thể để cô mang đi được."
Dạ phu nhân không nghĩ tới Kha Âm sẽ tích cực như vậy, tuy rằng bị Kha Âm làm mất mặt chút, bà cũng không thể nhận rằng không có mối quan hệ với con chó này, liền đứng lên: "Cháu đưa nó cho cô, cô muốn mang nó đi."
"Không được." Kha Âm nói:" Cháu biết cháu chỉ là nhân viên ở bệnh viện, mọi người mang thú cưng đến viện, bọn cháu cũng không có quyền nói gì, nhưng con chó này không phải chó của cô, cháu không thể yên tâm giao cho cô được."
Đến lúc này Dạ phu nhân có ý định thử lòng Kha Âm, chồng bà là chủ tịch của Dạ thị, người cầm quyền cao chức trọng, làm phu nhân giới thượng lưu nhiều năm, khí thế không thể nào thấp được.
"Bác sĩ Kha, cô có biết cô đang nói gì không? Cô nghi ngờ tôi trộm chó sao?"
Kha Âm bình tĩnh nói: "Không có chứng cứ, cháu sẽ không nghi ngờ, nhưng nếu cô vẫn không thể chứng minh được lại lịch của chú chó này, cháu sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Dạ phu nhân cười lạnh "Cô có biết tôi là ai không? báo cảnh sát, ai dám bắt tôi?"
Kha Âm ôm chú chó Chihuahua không buông: "Cô à, đối với cô chú chó này không là gì, nhưng đối với chủ nhân của nó, thì nó chính là người nhà của họ, nếu cô mang nó đi thì chủ nhân của nó sẽ rất đau lòng. Coi như là không có ai dám bắt cô, cháu cũng muốn thử xem, bằng sức lực non nớt của mình tìm cách ngăn cô lại."
"Cô không sợ là vì con chó này mà cô sẽ bị mất việc sao? Đi làm ở bệnh viện khác cũng không nhận được đãi ngộ cao như ở đây."
Kha Âm mới đầu còn nghĩ mình sẽ sợ, nhưng tới giờ khắc này, cô thực sự không sợ hãi: "Đúng, cháu không sợ."
Dạ phu nhân nhìn chằm chằm Kha Âm, thời điểm hai người giằng co, đến cả viện trưởng cũng chấn kinh.
Anh nghe nói mẹ của Dạ Dung Lâm đến bệnh viện, thầm nghĩ chuyện xấu rồi. Vị phu nhân nhà giàu kia có khi lại đến làm khó Kha Âm.
Còn chưa đến gần, trợ lý của Kha Âm chạy tới, nói cô cùng Dạ phu nhân đang tranh chấp trong văn phòng.
Ngôn Dục Cẩn vốn dĩ vô cùng lo lắng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ. Nếu Dạ phu nhân không thích Kha Âm, có phải sẽ không cho cô vào cửa, cô và Dạ Dung Lâm sẽ phải tách ra?
Ý nghĩ này có chút xấu xa, Ngôn Dục Cẩn không khống chế được chính mình, vì thế anh ta thông báo mọi người tản ra, còn mình đứng ngoài cửa phòng Kha Âm canh, nếu tình huống không đúng, anh ta liền sẽ vọt vào đi cứu người.
Đứng ở cửa, anh ta chú ý tới có một dáng người đàn ông, bước chân nhanh như gió vọt đến.
Thấy Ngôn Dục Cẩn đứng ở ngoài cửa phòng Kha Âm, Dạ Dung Lâm sửng sốt nói: "Nhường một chút, tôi tìm mẹ tôi có chút việc."
Dạ Dung Lâm so với anh ta càng có tư cách, Ngôn Dục Cẩn tránh ra nhưng còn cường điệu nói: "Đây là bệnh viện của tôi, dù bên Dạ thị có cổ phần, cũng không quyết định được chuyện đi hay ở của nhân viên của tôi, chuyện của Kha Âm tôi đảm bảo."
Anh cũng không quan tâm Ngôn Dục Cẩn, gõ cửa trực tiếp đi vào.
Kha Âm còn đang giằng co với Dạ phu nhân, khi nhìn thấy Dạ Dung Lâm, hai người đều sửng sốt.
"Sao anh lại đến đây?"Kha Âm kinh ngạc hỏi. Không phải vì nghe nói cô bị người khác làm khó mà chạy đến đây chứ?
Chỗ anh làm cũng cách bệnh viện khá xa. Kha Âm thật cảm động, nhưng cô không muốn Dạ Dung Lâm bị cuốn vào chuyện này: "Anh ra ngoài trước đi, em cùng cô này có chuyện cần phải xử lý."
Dạ Dung Lâm thở dài: "Âm Âm, anh không sợ chọc phải phiền toái."
Kha Âm bướng bỉnh lắc đầu: "Không được, ngươi đừng chọc vào." Địa vị của Dạ phu nhân nhìn là thấy không thấp rồi, Dạ Dung Lâm còn trẻ như vậy, nếu bởi vì chính mình mà bị nhà họ Dạ trách mắng thì cô sẽ đau lòng lắm.
Dạ Dung Lâm thấy nói chuyện với Kha Âm không thông, chỉ có thể thở dài, nhìn về phía Dạ phu nhân: "Mẹ, mẹ rốt cuộc đến đây làm gì, làm khó Kha Âm sao?"
Kha Âm đột nhiên ngẩng đầu, Dạ Dung Lâm gọi cô này là gì cơ? Mẹ? Đây là mẹ của Dạ Dung Lâm sao?
Theo y đức của cô, chú chó này cô không thể giao ra được, nhìn nó nằm trong ngực mình thật đáng yêu mà.
Nhưng cô là bạn gái của Dạ Dung Lâm, cô cũng muốn có quan hệ hòa thuận tốt đẹp với Dạ phu nhân.
Dạ phu nhân ngăn cản Dạ Dung Lâm, không cho anh nói gì trước, sau đó bà hỏi Kha Âm: "Thế nào, biết thân phận của tôi, cô còn muốn ngăn cản sao?"
Phút cuối cùng, Kha Âm nhìn thẳng vào trong lòng mình, tình yêu không thể thay đổi điểm mấu chốt của cô, cô kiên định mà nói: "Cô à, cháu biết nhân phẩm của Dạ Dung Lâm, cho nên cháu tin tưởng chú chó này không phải là do cô trộm đến, nhưng cô có thể nói cho cháu lai lịch của nó thì cháu sẽ đem trả cô."
"Nếu tôi nhất quyết không nói thì sao?"
"Vậy thứ lỗi cháu vô lý" Kha Âm quay đầu, không nhìn Dạ Dung Lâm, trong lòng thì chua xót.
Làm sao bây giờ, vừa mới cùng Dạ Dung Lâm ở bên nhau, hai ngày trước còn đáp ứng anh sẽ suy xét chuyện kết hôn, nhưng hiện tại, Dạ phu nhân không hài lòng với mình rồi.
Dạ Dung Lâm sẽ chọn bên nào? Chắc anh sẽ đứng về phía mẹ của mình?
Anh đúng là có bực mình, nhưng không phải với Kha Âm, mà là Dạ phu nhân: "Mẹ, mẹ lại đi làm khó vợ tương lai của con, con làm sao mà lấy vợ đây. Chú chó này rõ ràng không phải của mẹ nuôi, mẹ nói rõ lai lịch của nó đi."
Dạ phu nhân thấy Dạ Dung Lâm sốt ruột, cũng hiểu được con trai mình thực sự động lòng rồi, bật cười: "Đừng tức giận đừng tức giận, mẹ không phải thử cô bé này sao, cũng không bắt nạt con bé."
Nhìn Dạ Dung Lâm là đủ biết nhan sắc của bố mẹ anh rất cao, Dạ phu nhân cười rộ lên, như hoa nở rộ, khí chất làm người ta thân thiết, không xa cách.
"Tiểu Âm đúng không? Giới thiệu lại một chút, cô là mẹ của Dạ Dung Lâm, gọi cô một tiếng là được." Bà đi đến gần Kha Âm, hơi khom lưng xin lỗi, "Đây là thú cưng cô mượn bạn thân, tí nữa cô gọi điện cho cô ấy, cháu có thể yên tâm rồi chứ."
"Trước kia Dung Lâm giấu cháu rất kỹ, nên cô trộm chạy đến chỗ này để xem cháu, ban đầu cũng không muốn làm khó cháu, sau lại thấy cháu thật sự đáng yêu, liền không nhịn được......" Nói lên việc này, Dạ phu nhân còn chột dạ, Kha Âm đứng im tại chỗ, ngây ngẩn cả người.
"Cháu là người có lòng lương thiện lại kiên định, Dung Lâm không nhìn lầm, cô cũng thích cháu, cháu có thể thứ lỗi cho cô về chuyện vừa nãy không?"
Kha Âm cũng không thấy thoải mái khi để người lớn nói lời xin lỗi, cô lập tức thả chú chó Chihuahua: "Hóa ra là như vậy, cô không trách cháu vô lý là được rồi ạ."
Dạ phu nhân nhìn Kha Âm như nhìn con gái mình vậy, ai, bà sinh hai người con đều là con trai, tuy rằng có con dâu là Giản An Khâm, nhưng hàng năm đều cùng Dạ Dung Dữ xử lý công việc công ty, thời gian ở trong nước cũng không có nhiều lắm.
Bà nhìn Kha Âm hiền hòa: "Cô làm sao trách cháu được, Dung Lâm sẽ tìm cô tính sổ. Tiểu Âm, cháu làm việc ở bệnh viện quý tộc, nếu gặp được người muốn cưỡng từ đoạt lý, cháu không cần nhượng bộ. Cháu phải luôn nhớ kỹ, phía sau cháu không chỉ có Dung Lâm, mà còn có cả nhà họ Dạ chống lưng nữa. Phẩm hạnh đoan chính của bác sĩ, chắc chắn sẽ được mọi người kính trọng, cháu có thể bảo trì phần tâm tính này, cô thật sự rất kiêu ngạovì cháu."
Dạ phu nhân còn đắc ý mà liếc Dạ Dung Lâm một cái: "Tiểu tử ánh mắt không tồi, thế mà tìm được cô vợ nhỏ tốt như vậy."
Khẩn trương cùng lo lắng của Dạ Dung Lâm tan thành mây khói, bất đắc dĩ mà cười với Dạ phu nhân: "Mẹ, lần sau mẹ đừng làm mấy chuyện dọa người như vậy, mẹ có biết con vừa mất bao nhiêu khách hàng hợp tác không?"
Dạ phu nhân chột dạ quay đầu, không nhìn Dạ Dung Lâm, lẩm bẩm một câu: "Để ta bảo bố con bồi thường cho là được chứ gì."
"Được, vậy con đi tìm bố đòi tiền."
Kha Âm tươi cười, ra đây là phương thức ở chung của Dạ Dung Lâm với ba mẹ anh, cảm giác vẫn là thật ấm áp.
Nếu Dạ phu nhân đã đến thì tất nhiên sẽ muốn mời Kha Âm ăn cơm cùng mình. Bởi vì chiều cô còn phải đi làm, Dạ phu nhân chọn tiệm cơm ở gần bệnh viện, khi Kha Âm ngồi bên cạnh bà, bà liền đem chú chó Chihuahua bỏ vào lòng Dạ Dung Lâm, toàn bộ bữa ăn đều tập trung chăm sóc Kha Âm.
Mắt thấy Kha Âm chuẩn bị đến giờ làm, bà còn lưu luyến lôi kéo Kha Âm: "Khi nào hẹn ba mẹ cháu gặp mặt với chúng ta, sau đó cùng thương lượng chuyện đính hôn của hai đứa."
Kha Âm không muốn làm phật lòng bà, chỉ cười gật đầu.
Tài xế nhà họ Dạ đến đón, bà mang theo Chihuahua rời đi, còn Dạ Dung Lâm đưa Kha Âm về bệnh viện.
Đi được nửa đường anh nghe Kha Âm nói: "Cô còn chưa biết bệnh của em nhỉ? Anh định khi nào thì nói?"
"Ừm, giờ nói luôn đi." Dạ Dung Lâm cầm di động gọi cho mẹ khiến Kha Âm không có chút chuẩn bị nào.
Mí mắt cô nhấp nháy, thấp thỏm mà nhỏ giọng nói: "Anh cũng không thể gọi luôn như vậy! Nhỡ cô không tiếp thu được thì làm sao bây giờ!"
"Ngoan, không cần lo lắng."
Điện thoại được kết nối, Dạ phu nhân hỏi: "Dung Lâm, làm sao vậy? Có phải Tiểu Âm luyến tiếc mẹ, buổi tối muốn cùng mẹ trở về nhà cũ không."
"Không phải," Dạ Dung Lâm trong lòng nói, mẹ đừng có nghĩ mà đoạt vợ con, "Là có chuyện này quên nói cho mẹ, Kha Âm là người không phân biệt được âm thanh, lần sau mẹ có gọi điện cho cô ấy thì nhớ chủ động nói mình là ai ạ."
"À à, mẹ biết rồi, mẹ cũng có tật xấu này mà, lúc gọi điện thoại cho hai đứa con mẹ cũng không phân biệt được rõ giọng của con với anh con, ha ha, yên tâm đi, mẹ sẽ làm theo con nói!"
"Vâng, không có việc gì thì con cúp máy đây, mẹ đi đường cẩn thận."
"Được, cố gắng đi làm kiếm tiền, cũng đừng tìm ba con đòi tiền, kia chính là cho chúng ta dưỡng lão."
Cúp máy, Dạ Dung Lâm có chút bất đắc dĩ, lời này nói, cứ như là mỗi năm anh cùng anh trai không biếu tiền họ vậy.
"Ổn thỏa rồi nhé." Anh quơ di động nói với Kha Âm.
Kha Âm còn ngơ ngác, gì? Như thế là xong rồi? Cũng không hỏi thêm gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro