Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoài lề: Trong quá khứ 1

Summary:
______________________
Chỉ trong tích tắc, Sarada Uchiha từ chỗ truy đuổi kẻ thù đã bất ngờ thấy mình lạc vào dòng chảy thời gian, quay ngược trở lại 17 năm trước. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ du hành thời gian, càng không thể ngờ sẽ đối mặt với cha mẹ khi họ còn là những thiếu niên.
_____________________

CHƯƠNG 1: LỜI MỞ ĐẦU

Góc nhìn của Sarada

Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao tôi không thể mở mắt? Boruto? Mitsuki? Thầy ơi? Họ đang ở đâu? Họ có ổn không?

Cuối cùng, chúng tôi đã tiến rất gần đến việc tóm được "Tên Trộm Đỏ". Liệu họ có bắt được hắn không? Tôi không tài nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi đang truy đuổi hắn, rồi hắn dùng một cuộn trục mở ra cánh cổng kỳ lạ, tôi đã lao theo hắn. Đội của tôi đã hét gọi tên tôi, nhưng sau đó... mọi thứ trở nên mờ mịt.

"Á... đau quá..." Tôi từ từ mở mắt, nhận ra tôi đang nằm giữa một khu rừng. Rốt cuộc đây là đâu? Chúng tôi đang truy đuổi hắn trong một ngôi làng cơ mà. Sao tôi lại lạc vào khu rừng này? Còn những người khác thì sao? Họ có an toàn không?

"Mitsuki... Boruto... thầy ơi? Mọi người có nghe thấy không?"

"Mọi người ơi, các cậu đâu rồi?" Tôi hét lên, cố gắng đứng dậy để tìm kiếm đồng đội. Nhưng tôi kiệt sức, chân đau nhức đến nỗi không thể đi nổi, đành phải ngồi xuống một lúc. Tôi bước về phía con sông gần nhất để rửa mặt trước. Chúng tôi đã hành động suốt một thời gian dài và tôi thực sự mệt mỏi.

Tôi cần tỉnh táo lại và nghỉ ngơi một chút. Khi đến bờ sông, tôi cúi xuống rửa mặt, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đang ngồi nghỉ bên bờ sông thì bỗng nhiên, "Này, mọi người ơi, tôi tìm thấy một cô gái ở đây!" ai đó hét lên từ phía sau. Tôi quay lại và thấy một gã lùn với vũ khí trên tay. Sao mình lại không để ý thấy có ai ở đây chứ? Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại. Một nhóm người, và có vẻ như họ là bọn cướp.

Ôi trời ơi, tôi không thể đối phó với chúng ngay lúc này. Tôi phải chạy thôi. Gã lùn phát hiện ra tôi đang tiến lại gần, chuẩn bị tấn công. Tôi nhanh chóng dùng một quả bom khói để thoát thân. Bọn chúng hét lên và vài tên bắt đầu đuổi theo tôi. Chúng không có vẻ gì là ninja, nhưng số lượng khá đông. Chắc hẳn phải có một ngôi làng hoặc một cái hang nào đó gần đây để mình có thể lẩn trốn và nghỉ ngơi lấy sức.

Tôi tiếp tục đi xa hơn, mong tìm được nơi nào đó vì tôi không thể trụ lâu thêm nữa, cảm giác như sắp ngất đi đến nơi rồi. Tuy nhiên, có điều gì đó khác lạ trong không khí, và cảnh vật xung quanh cũng hoàn toàn xa lạ, như thể tôi đã bước vào một vùng đất hoàn toàn khác. Nhưng tôi không thể để tâm đến điều đó ngay lúc này. Tôi cứ bước đi cho đến khi cảm nhận được một điều gì đó ở bên phải.

Có một genjutsu mạnh đang được thi triển ở đó. Tôi tiến lại gần, nơi này có vẻ hoang vu và đầy bụi rậm, nhưng tôi biết đây là một cái bẫy genjutsu. "Kai!" Tôi giải trừ thuật. Đây là một genjutsu rất mạnh, nhưng nhờ có Sharingan và sự huấn luyện của mẹ, tôi đã dễ dàng hóa giải được.

Trước mặt tôi là một ngôi nhà bỏ hoang, xung quanh được bố trí rất nhiều bẫy ẩn ở nhiều chỗ khác nhau. Tôi nhận ra nhiều cái trong số đó. Cha tôi đã dạy cho tôi khá nhiều về cách bố trí bẫy để đối phó kẻ thù. Nơi này trông giống như một chỗ ẩn náu.

Tôi không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu chakra nào bên trong. "Chắc mình sẽ nghỉ lại đây thôi, dù sao mình cũng không đi thêm được nữa," tôi bước vào ngôi nhà và tìm thấy một căn phòng có thể ở lại. Tôi cố gắng ẩn mình thật kỹ, và ngay khi nhắm mắt lại, tôi đã ngất lịm.

***

"Này, nhóc." Giọng nói vang lên. "Cẩn thận, có thể nó là kẻ thù." Tôi có thể nghe thấy một vài tiếng nói. Chết tiệt! Liệu tôi có bị phát hiện không?

Tôi không cố gắng ẩn mình thêm nữa. Ít nhất chakra của tôi đã hồi phục, có thể tôi không thể thắng, nhưng ít nhất có thể thoát được và tìm kiếm đồng đội.

"Này, dậy đi!" Một giọng nữ hét lên. Tôi mở mắt, sẵn sàng cho một cuộc chiến nếu cần thiết, nhưng thật bất ngờ, "Ôi, mấy người...," tôi nhận ra họ.

Đó là những đồng đội cũ của cha tôi, tôi từng gặp họ trong một nhiệm vụ trước đây. Họ là Jugo, Karin và Suigetsu. Nhưng họ trông có vẻ khác... và trẻ hơn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút cho đến khi quay đầu và nhìn thấy một người, cha tôi... nhưng không hẳn là ông. Ông trẻ trung và có đủ hai tay. Giống như trong bức ảnh.

Chuyện quái quỷ gìđang xảy ra vậy?

(còn tiếp)
tác giả gốc ra truyện hơi lâu, mọi người đọc ráng chờ😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro