Chênh vênh tuổi đôi mươi
Có đôi lúc suy ngẫm về quá khứ, về hiện tại, về tương lai, đột nhiên cảm thấy thật chênh vênh.
Ở cái tuổi đôi mươi, đứng ở ranh giới giữa trẻ con và trưởng thành, không khỏi khiến người ta bỡ ngỡ. Rất nhiều năm về trước, ước mơ duy nhất là có thể lớn thật nhanh, có thể tự do bay nhảy, có thể hòa mình vào thế giới của người trưởng thành, ấy vậy mà giờ đây nhìn lại chỉ biết ái ngại lắc đầu vì ước mơ thuở bé.
Từ khi bước chân vào đại học, ta nhận ra mình phải lớn rồi, phải biết tự lo cho bản thân, phải biết tự chịu trách nhiệm với những quyết định của mình, phải biết suy đi nghĩ lại chứ không thể bồng bột như xưa. Tưởng rằng bắt đầu từ đây, mình sẽ được làm chủ cuộc đời mình nhưng thật ra thế giới này không như chúng ta tưởng tượng. Nếu mọi thứ êm ả như nước của mặt hồ, thì sóng lớn của đại dương biết tìm nơi đâu mà trú ngụ, ấy vậy để rồi từng đợt sóng lớn cứ không hẹn mà vỗ ào ào khiến con người ta lênh đênh, vô định. Khi còn bé, ta cứ luôn tưởng tượng đến tương lai, để rồi khi trưởng thành lại luôn hồi tưởng về quá khứ. "Giá như", "phải chi" những câu nói cứ bắt đầu bằng các từ như thế, cứ mãi tiếc nuối, cứ mãi chênh vênh.
Lần đầu tiên bước ra ngoài vùng an toàn, không còn sự bao bọc của người thân khiến chúng ta sợ hãi, bài học vỡ lòng lại là lừa gạt, đố kỵ, đổ vỡ, nhưng đó lại là nấc thang vững chắc để ta bước vào vòng xoáy của sự trưởng thành, ở đấy sẽ không còn ai khoan dung, bảo vệ, chở che ta nữa, ban đầu khiến ta sợ hãi, dần dà khiến ta mạnh mẽ.
Để rồi ta sẵn sàng đón nhận những trận sóng đến với cuộc đời, can đảm, đứng vững không hề lung lay như những ngày còn bỡ ngỡ.
Mỗi hành trình trải qua, dù vui vẻ, hạnh phúc hay thách thức, khó khăn, tất cả đều đang bồi đắp những dấu chân vững chắc để ta có thể vững vàng bước đi trên con đường chênh vênh phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro