Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời hứa nhỏ

     Có một lần, hai bà mẹ đang nói chuyện với nhau bỗng một âm thanh vang lên . Âm thanh ấy quá chói tai, khó mà phân biệt được là giọng của con trai hay con gái. Hai người phụ nữ cùng ngoảnh lại...


Bé Linh mũm mĩm trần như nhộng, người còn dính đầy bọt xà phòng chạy nhanh tới, đang kéo... đang kéo...... đang kéo cậu bé  Minh, chỉ có điều việc này hơi đặc biệt tí , là cô bé  không kéo tay cậu bé , cũng không phải bá vai bá cổ, mà là... mà là... đang nắm cái thứ nhỏ nhỏ, xinh xinh trông như quả ớt bên dưới rốn, giữa hai chân cậu .

  "Mẹ!" bé  chạy đến trước mặt mẹ, cất giọng trong trẻo hỏi: "Đây là cái gì thế? Tại sao Minh có, còn Linh thì không?"

Giữa làn hơi nước mịt mờ trong phòng tắm, cặp mắt cô bé con trông thật hồn nhiên, đáng yêu, ẩn chứa sự tò mò và lòng ham học hỏi vô hạn.

Sau khi nhìn rõ con gái đang nắm thứ gì trong tay, mẹ Linh lập tức chống nạnh, quát lớn: Con nhóc xấu xa này , buông ngay ra cho mẹ!"

Cô bé mũm mĩm lập tức ngoảnh mặt đi vẻ bướng bỉnh: "Không! Tại sao thằng này có cái này, còn con thì không chứ? Có phải khi nhặt con về từ thùng rác, mẹ đã nhặt thiếu rồi không?"

Mẹ Linh thấy con gái có vẻ nhất quyết không buông, liền đưa tay véo mạnh một cái vào cổ tay cô bé, nói: "Mau buông tay ra, Minh bị con làm đau rồi đấy!"

"Không!" Cô bé dường như đã quyết tâm bảo vệ món đồ chơi mà mình yêu thích, không những không buông tay, ngược lại còn bóp thử, sau đó tò mò nói: "Cái thứ này mềm mềm, hay thật, con cũng muốn có. Mẹ bảo nó tặng cho con đi!"

Cô bé vừa bóp một cái, cậu bé đáng thương lập tức khóc òa, nước mắt tuôn ra còn nhiều hơn vòi nước máy, tiếng gào khóc như xuyên thủng cả nóc căn phòng , không còn cool ngầu như trước kia nữa : "Mẹ ơi, đau quá!"

Mẹ Minh vội ôm lấy con trai. Đáng thương thay cho cậu bé mới 5 tuổi, tiếng khóc vang vọng rất xa, có thể chọc thủng cả bầu trời. Rồi cậu rúc vào lòng mẹ, thút thít: "Mẹ ơi, con không cần nữa! Đau quá! Cho Linh, cho Linh đi..."

"Bé Linh!" Mẹ của Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt đầy vẻ khát khao của cô bé, dịu dàng nói: "Cái này ấy mà, phải đợi lớn rồi mới cho được, hay là cháu đợi thằng Minh lớn, rồi cô bảo nó tặng cho cháu nhé?"

"Thật ạ?" Cặp mắt cô bé lập tức sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại buồn thiu nói: "Nhưng nếu cái thằng mặt khỉ lén tặng nó cho người khác thì phải làm sao?"

"Vậy cháu hãy ở bên cạnh nó mà canh chừng, đừng để nó tặng cho người khác, như vậy có được không?" Trong mắt mẹ Minh thoáng qua nét trêu chọc, rồi cô lại nhìn cậu bé  đang khóc nhè trong lòng mình, bật cười vui vẻ.

Bé Linh gật đầu đầy kiên định, rồi chậm rãi buông tay vẻ nuối tiếc. Trước lúc buông tay, cô bé không nhịn được còn bóp thêm hai cái, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn chú nhóc đáng yêu trước mặt: "Minh mặt khỉ , cậu đồng ý rồi nhé! Cái này sau này phải tặng cho tớ , không được cho người khác đâu đấy!"

Khuôn mặt cậu bé giàn giụa nước mắt, người cũng ướt đẫm, chẳng khác gì chú bé người gốm đáng yêu. Nghe bé Linh nói, cậu bé gật đầu thật mạnh.

Nhìn vẻ mặt đáng thương của cậu , Linh cuối cùng cũng cảm thấy chút áy náy. Dù sao cái thứ ấy sớm muộn cũng là của mình, vậy thì nên an ủi người đã nhường cho mình một chút mới phải. Nghĩ thế, cô bé  bèn đưa bàn tay ướt rượt lau lấy lau để khuôn mặt của cậu , nói: "Tớ chụt chụt cậu một cái, rồi cậu không khóc nữa, được không nào?"

Minh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, vẻ hơi do dự, rồi... khẽ gật đầu.

Linh lập tức nở nụ cười ngọt ngào, đỡ lấy khuôn mặt hết sức đáng yêu kia, chậm rãi ghé miệng lại, thơm một cái rõ kêu: "Chụt!"

Mẹ Minh vỗ nhẹ đầu cậu bé , khẽ giục: "Người ta đã thơm con rồi, có phải con cũng nên thơm lại người ta một cái không?"

Minh nhìn cô bé mũm mĩm đang cười đến híp cả mắt lại, cái miệng hơi dẩu lên, ấm ức ghé sát tới. Trong lúc đó, hai bàn tay cậu một mực giữ chặt lấy chỗ bị đau, nước mắt vẫn ngân ngấn.

Một bé trai, một bé gái, cả hai trần như nhộng, ôm chặt lấy nhau, cùng ký kết cái hợp đồng "miệng".   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: