Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 51: Vận xui


Từ trong đám đông, cô chợt nhìn thấy cha Nhậm, ông đang mỉm cười vui vẻ. Tay vừa bưng 1 ly rượu vang đi về phía cô, đi qua những người quen vẫn không quên cụng ly mời rượu.

_Cha...-Tử Anh lẩm bẩm trong miệng, cô chợt 1 có dự không lành.

_Xin tất cả mọi người chú ý. Hôm nay Nhậm Tín tôi sẽ giới thiệu con gái của tôi đến mọi người.-Cha Nhậm đi lại gần cô rồi nói, đèn của cả căn phòng chợt tắt chỉ chiếu rọi vào cô và cha cô.

Tiếng ông tuy không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người đổ dồn mọi sự chú ý vào cô.

_Cái gì? Chủ tịch Nhậm có con gái hả?

_Chả phải là chỉ có 3 người con trai thôi sao?

Những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên.

_Đây là đứa con gái thất lạc 22 năm qua của tôi. Tôi đã nợ con bé rất nhiều, hôm nay tôi muốn tất cả mọi người biết đến con bé để bù đấp 1 tiếng cha trong những năm qua.

Cha Nhậm bắt đầu dẫn cô đi đến gặp từng người để giới thiệu cả buổi tối.

Đêm đó Tử Anh vẫn còn như mơ, Chị Dương đã mỉm cười rất tươi, có lẽ chị ấy hạnh phúc cho cô vì cô đã không còn mang tiếng đứa bé không có cha dạy dỗ. Cô không cần cái biệt hiệu con gái của chủ tịch Nhậm hay gì cả, nhưng ông đã nói với mọi người cô là con gái ông, chỉ đơn giản thế thôi mà đêm nay cô hạnh phúc đến mất ngủ.

~~~~~~~

Cũng đã 1 tháng từ khi cô đi làm việc. Cô không đến công ty cha Nhậm hay chị Dương, cô chọn 1 công ty không lớn cũng không nhỏ theo đúng chuyên ngành yêu thích là về thiết kế nội thất.

_Tử Anh, cô đi đến nhà hàng XXX,7h tối nay gặp đối tác đi.-1 người con gái khoảng tầm gần 30, khuôn mặt lộ đúng vẻ khó chịu khi nhìn cô.

_Em mới vào công ty 1 tháng, mọi chuyện vẫn chưa rành mấy...liệu có ổn không?-Tử Anh hơi e ngại vì cô chưa bao giờ đi gặp đối tác, làm sao biết ứng xử cho phù hợp bây giờ.

_Nếu thấy khó khăn quá thì cô đến công ty Nhậm Tín mà làm tiểu thư.-Cô quản lí bực bội nhìn Tử Anh, rõ ràng thiên kim tiểu thư lại còn bài vẻ xin vào công ty không đáng gì. Thêm vào lại xinh đẹp, được giám đốc kêu chiếu cố, chiếu cố cái khỉ? Cô đây sống 28 năm chả lẻ phải nhường nhịn đứa mới 22 tuổi sao?

_Vậy để em.-Tử Anh không cười, cô lạnh mặt cúi đầu nhẹ rồi đóng cửa.

"Mẹ nhà nó, con mụ ế già. Ăn ở vậy đó nên gần 30 rồi mà chưa thằng nào rước, rõ làm khó mình mà.": Tử Anh hậm hực, đôi chân mày chau lại thầm chửi bà quản lí đáng ghét.

~~~7h tối~~~

Tử Anh ăn bận vô cùng lịch sự, đi đến nhà hàng và vào phòng đã đặt sẵn để đợi khách hàng. Nghĩ cũng lạ, đi bàn chuyện hợp tác lại hẹn vào ban đêm. Ôi trời ơi, có 1 mình cô à, nếu lỡ cô làm họ phật lòng thì sao, không giành được hợp tác này thì sao đây?

Đang miên man trong suy nghĩ thì cũng có người bước vào phòng. Là 1 người đàn ông đã đứng tuổi, trông vẻ ngoài cũng khá lịch sự đang bước vào. Tử Anh giật mình đứng dậy cúi đầu chào, cô ráng ngóng nhìn ra ngoài cửa xem xem còn ai nữa không nhưng khi người này ngồi vào bàn cô đã biết rằng chỉ cô và ông ta bàn về chuyện hợp tác này.

2 người ăn uống và bàn về chuyện hợp tác rất dễ dàng không hề như cô tưởng. Chỉ là ông ta lại mời cô rất nhiều rượu.

Đến khi cả 2 ra về thì Tử Anh cũng đã ngà ngà hơi say. Cô chưa kịp gọi thì đã có 1 chiếc taxi chạy lại kế bên. Tử Anh không hề suy nghĩ gì liền mở cửa xe bước vào. Nhưng rồi dây thần kinh cô căng như dây đàn khi nghe 1 giọng nói.

_Xin chào, lâu rồi không gặp.

Mắt cô mở to lên, là 1 thanh niên khá điển trai, không phải nói là điển trai nhưng thua Thiếu Tuân của cô nhiều nha. Kẻ này nhìn thật sự rất quen, Tử Anh lắc đầu nhẹ cố gắng làm tỉnh táo cái đầu đang ngày càng mất tỉnh táo của cô.

_Ai vậy?

_Ha, em còn hỏi sao? Mới 4 năm không gặp đã quên anh luôn rồi à?

_Anh là....

_Tuấn Kiệt. Mau đến khách sạn YYY.

Tuấn Kiệt vừa đáp lại lời cô thì liền nở 1 nụ cười đầy nham hiểm khi ra lệnh với tài xế. Tên điên này chả phải là bồ cũ Liễu Thanh từng bị cô đánh sống dỡ chết dỡ đây sao?

_Làm gì vậy. Cho tao xuống xe. Mày không quên từng sợ tao như thế nào sao?

_Hừ, thật sự không ngờ Trắc Tử lại là con gái. Mày còn nợ tao 1 đêm đấy, kì đó tao đã chịu đầy ô nhục như thế nào vì mày. Đêm nay mày sẽ trả đủ.

_Mày nghĩ tao bây giờ là con gái rồi đánh không lại mày sao?-Tử Anh liền giương tay lên cuộn thành nắm đấm.

Nhưng rồi có lẽ cô kì này xui thật rồi. Toàn thân cô hoàn toàn không còn sức lực gì nữa. Đầu thì lại rất đau.

_Sao, em muốn đánh anh đấy à?-Tuấn Kiệt vừa nói vừa vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon gọn của cô kéo vào lòng.

Kinh tởm.

Cực kinh tởm.

Vô cùng kinh tởm. Cô thề rằng nếu mà thoát khỏi được tên này cô sẽ cho hắn 1 trận.

_Tài xế, mau dừng xe lại.-Tử Anh đưa tay đẩy Tuấn Kiệt ra xa.

_Em nghĩ tôi không có sắp xếp sao?

Mẹ kiếp, đúng như cô nghĩ. Cả cái chuyện hợp tác quái quỷ này cũng vậy. Rõ ràng tên này thẹn quá hóa điên rồi.

Chiếc taxi dừng lại ngay trước 1 khách sạn 4 sao. Tên Tuấn Kiệt nói gì đó với tên tài xế rồi thản nhiên bế cô vào khách sạn, Tử Anh không còn sức lực để chống cự. Đôi mắt cô vẫn mở to, cô vẫn còn ý thức nhưng tới nói chuyện cũng mệt mỏi thế này thì làm sao mà nói cô bị tên Tuấn Kiệt này bắt ép chứ.

Tuấn Kiệt thản nhiên đi lên phòng đã đặt trước, bế cô như 1 tình nhân tự nguyện. Nhìn vào ai cũng nghĩ rằng cặp đôi này hạnh phúc đến trời rồi. Trước khi ân ái còn bồng bế nhau thế mà.

Cô được Tuấn Kiệt đưa đến 1 căn phòng khá đẹp, chiếc giường đôi to lớn với ga giường màu trắng được đặt ở giữa phòng. Tuấn Kiệt nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, mỉm cười thỏa mãn khóa trái cửa rồi từ từ tiến về phía cô.

Tử Anh cố gắng ngồi dậy bằng tất cả sức lực nhưng tên điên này liền nhanh chóng cởi bỏ cavat trói lấy 2 cổ tay xin xắn cô lại.

_Em có biết từ cái đêm em mặc đồ con gái chơi tôi phát đó tôi đã nhớ em đến điên đảo không? Quả thật rất xinh đẹp.-Hắn ta kề môi lại sát mặt cô, hơi thở có phần gấp gáp hiện rõ dục vọng.

_Thằng chó, mày thử làm gì tao đi. Mày nghĩ mày được yên à?

_Em đang hâm dọa tôi đấy à?-Tuấn Kiệt vừa nói dứt lời liền hôn lên bờ môi mềm mại của Tử Anh.

Hắn ta ra sức cắn lấy bờ môi như để thỏa cơn giận, hắn cắn cô đến bật máu nhưng cô vẫn không mở miệng hắn xâm chiếm.

_Chó chết. Mày hèn hạ tới thế này là cùng.

_Không sao, có được em hèn hạ cũng không sao.-Hắn ta điên cuồng hôn lấy vành tai cô, mắt , mũi , miệng và từ từ chảy dọc xuống cần cổ trắng ngần và xương quai xanh.

_Thả tao ra. *** mẹ mày, thả tao ra. Tao giết mày.-Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình nhục nhã thế này.

Khi trao thứ quan trọng nhất đời mình, dù không trao cho người là chồng mình thì cũng trao cho người cô yêu thương. Không ngờ hôm nay lại bị tên súc sinh này xâm hại.

_Tử Anh à,... dù chết anh cũng phải có được em.-Hắn ta gấp rút cởi bỏ áo vest và áo sơ mi của bản thân rồi đến từng nút áo của chiếc sơ mi trắng cô đang mặc. 

Dù đang bị ép buộc nhưng cô vẫn không thể phủ định hắn ta có 1 cơ thể rất đẹp mắt. 

Bầu ngực căn tròn phập phồng trong chiếc áo ngực như khiến hắn điên đảo hơn, làn da cô trắng mịn màng chỉ khiến Tuấn Kiệt muốn ăn tươi nuốt sống.

Chiếc nút cuối cùng được cởi. Tuấn Kiệt gấp gáp hôn lấy xương quai xanh gợi của của cô. Bàn tay khốn kiếp đưa xuống vuốt lấy cặp đùi thon gọn và bấu mạnh cho hả cơn điên cuồng.

_Buông tao ra, thằng chó đê tiện.... Thả tao ra...thả tao ra.- Nước mắt cô đã rơi, đến cả sức lực để phản kháng cũng không có. Khuôn mặt cô tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

Tên Tuấn Kiệt hả hê, đưa lưỡi liếm lấy những giọt nước mắt:

_Ha ha...không ngờ cũng có ngày em nằm dưới tôi than khóc. Van xin cũng vô ít.-Hắn ta vừa nói, bàn tay vừa vuốt ve từ eo cô lên tới bầu ngực.

Từng tất da tất thịt trên người Tử Anh chưa bao giờ cô chán ghét nó đến như thế.

_Tha cho tôi đi, làm ơn. Tha cho tôi đi....

_Em khóc nữa đi, thật sự rất đẹp. Em biết vì sao tôi không bỏ thuốc mê hay thuốc kích dục không? Tôi muốn cho em thấy sự nhục nhã, cho em cảm nhận từ từ bản thân mình bị tôi làm nhục như thế nào? Ha ha...

_Mày là đồ cầm thú...-Cô cắn chặt môi để nước mắt không rơi ra. Có lẽ, thật sự cô không thoát rồi. Trong đầu cô lúc này chợt hiện lên hình ảnh của Thiếu Tuân, lúc cậu cười, lúc cậu ngủ, lúc cậu chăm sóc cô... ước gì bây giờ có cậu bên cạnh, cô sợ lắm rồi. Thật sự sợ lắm rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro