Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 44:Đi đi, tao không sao


_Dạ.

_Đừng giả bộ nữa, họ ở với mày tới mai luôn đấy.-Trắc Tử vừa uống nước vừa bình thản nói.

Câu nói của cô làm cho cả 3 hơi khựng lại.

_Anh nói đùa, em giả bộ gì chứ!!!- Thiên mỉm cười tinh nghịch đi lại gần cô.

_Xa anh mày ra!!!-Thằng bé vừa đi lại cô đã lùi về mấy bước.

Thiếu Tuân và Bạch Tân chỉ biết nhìn 2 anh em nhà này bằng ánh mắt nghi hoặc.

_Yên tâm kì này em không bỏ chuột chết vào đồ ăn hay bỏ thuốc ngủ nữa đâu.Em lớn rồi mà.-Thiên vui vẻ tròn mắt nhìn cô.

_Lớn, 3 tháng trước mày vừa mới làm, bây giờ lớn bao nhiêu.

_Em bây giờ có bạn gái rồi...

*Phụt*

Tất cả nước trong miệng Trắc Tử hiện đang giúp Thiên làm sạch trên mặt.

_Bẩn quá, anh bẩn quá.-Thiên chau mày chạy vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh la lớn.

_Rửa mặt xong ra đây tao bảo.-Trắc Tử lấy trong tủ lạnh ra ít bánh cùng trái cây ra phòng khách ngồi cùng Bạch Tân và Thiếu Tuân.

_Có vẻ như mày sợ thằng nhóc đó...-Thiếu Tuân vừa xem tivi vừa hỏi.

_Mày chưa biết nó đâu, thằng "Bô" đó nó ám ảnh lắm.-Trắc Tử vừa ăn 1 miếng táo vừa nói.

_Bô con khỉ, "bo" là "bo".-Thiên từ nhà tắm chạy ra cau có.

_Mày ngồi xuống, chuyện mày có bạn gái là quái nào?

_10 tuổi mà đã có bạn gái rồi à nhóc.-Bạch Tân cũng trêu.

_Em trưởng thành rồi, đương nhiên là có bạn gái, đâu có như anh.-Thiên cười giễu cợt nhìn cô.

_Thằng ôn. Bạn với chả gái, gớm đi tiểu còn bắt tao dẫn đi mà bài đặt bạn gái.

_Đó là chuyện 3 tháng trước.

_Nhóc con mà cứ làm màu.

_Hứ, loại con nít như anh em không chấp. Nghe tin em đến còn sợ đến nổi cất hết đồ đi mà nói ai nhóc con.

Như bị nói trúng tim đen, cô tím mặt nhìn thằng nhóc.

_Bạn gái nhóc thế nào?-Thiếu Tuân im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.

_Cô ấy xinh nhất quả đất rồi.

_Trời, chưa chắc đẹp qua anh mày đây mà xinh nhất.-Trắc Tử đâm thọt.

_ Không quan trọng, với em cô ấy là xinh nhất.-Thiên ra vẻ người nhớn, mặt bất cần.

_Thế cô nhóc đó mấy tuổi?-Bạch Tân cũng liền tò mò.

Đó giờ cậu ích khi tiếp xúc với con nít, mà bây giờ nghe thằng nhóc 10 tuổi có bạn gái trong khi cậu còn crush người ta mấy năm trời chưa có tiến triển.

_Bằng tuổi em, ngồi bàn kế bên.

_Người ta đồng ý làm bạn gái mày rồi à?-Trắc Tử đưa mắt liếc nhìn Thiên.

_Trước sau gì thì cũng là bạn gái, nên gọi luôn có sao!!!

Ặc, chết với ông tướng này, tính sở hữu cao quá. Câu nói của Thiên cũng làm Thiếu Tuân có hứng thú, tuổi tác gì, ai có kinh nghiệm thì phải học hỏi thôi.

_Nếu lỡ sau này cô nhóc đó thích người khác thì sao?

_Khỏi lo, xung quanh cô ấy em đi dằn mặt từng thằng hết rồi, không thằng nào dám lại gần đâu. Mà ví dụ cô ấy có thích ai thì không quan trọng, cũng có cưới đâu, mà cưới rồi thì em cũng khiến cô ấy phải li dị với chồng cô ấy, trừ khi chồng cô ấy là em.

_Mày 10 tuổi đấy hả bô?

_Đồ con nít.-Thiên cười khẩy nhìn Trắc Tử.

Hứ, cô không quan tâm nữa, cô xem chương trình của cô.

_Thế nhóc có biết thích là như thế nào không?-Bạch Tân hỏi.

_Các anh đừng nghĩ em mới 10 tuổi không biết gì. Em không quan tâm thích là như thế nào, em chỉ cần biết nếu thiếu cô ấy em sẽ sống không nổi.

_Xời, nhỏ có kế bên đâu mà mày vẫn ngồi chém gió đó.-Trắc Tử lại đâm xuồng bể.

_Em lên phòng anh chơi nha!!!

_Ấy, anh lỡ lời ngồi đó nói chuyện với bạn anh đi.-Trắc Tử nhanh chóng lấy lòng thằng bé.

Thế rồi Thiên và 2 ông tướng Bạch Tân và Thiếu Tuân nói chuyện tầm phào rất vui vẻ về cô bạn gái của cậu. Mọi chuyện vẫn êm đẹp, không có gì bất thường xảy ra cho đến khi cô từ siêu thị mua kem về đến nhà.

_Tao về rồi này.-Trắc Tử tay xách bọc kem, tay đang mở cửa.

Vừa mới bước vào tới phòng khách, tim như ngừng đập, căn nhà sạch sẽ cách đây 26' bây giờ đã như 1 ổ heo.

Các gối và ghế sofa dính đầy nước sốt, sàn nhà toàn toàn dấu chân và sà phòng. Nước trên vòi vẫn đang xã, không 1 bóng người, tủ lạnh bị lục tung, trên bếp có vài cái trứng gà bị bể nhưng tất cả những thứ này không ám ảnh bằng việc không thấy thằng Bô.

Như vừa nhớ ra gì đó, kem trên tay vô liền rơi xuống đất. Trắc Tử nhanh chân chạy lên phòng vừa chạy lên vừa hét:

_Bô, mày tiêu rồi.

Cô nhìn qua bên phòng bên cạnh, ngay chốt cửa đã bị 1 cây chổi chặn lại không thể mở ra, kệ mẹ không quan tâm. Cánh cửa phòng vừa mở, như địa ngục, trên chiếc giường của cô có 1 con yếu nghiệt tay cầm 1 cái gì đen thui đang mỉm cười đây ranh ma nhìn cô.

Trên người nó hiện đang trùm lên chiếc áo khoác da cô thích nhất dính đầy vết bẩn.

Truyện của cô, truyện ngôn tình, truyện tranh, tất cả đều bị nó làm lộn xộn, 1 vài trang còn bị xé và dính thứ gì đó đen đen. Tay nó đang cầm 1 cây bút lông màu đen, dưới nó là cái áo thun "Nhổn Làm" cô cực kì thích chưa dám mặt, những em gấu bông của cô thì được tô điểm râu ria, mắt nâu mắt đỏ. Những bộ lấp ráp,những mô hình của cô thì đều bị ngũ mã phanh thây vô cùng tàn nhẫn.Sàn nhà nước lên lán.

Cô như gục ngã, ngồi bệt xuống sàn bất động. Thằng nhóc vẫn bình thản vẽ vẽ vời vời lên chiếc áo. Trắc Tử khóc không ra nước mắt, cố gượng dậy đóng cửa phòng.

_Mày chết rồi thằng ôn!!!

Tiếng cô hét lên vừa dứt tiếp theo đó là những tiếng vả chát chát, tiếng la hét, đánh nhau ầm ĩ, 2 kẻ bên phòng bên cạnh cũng đang lo sốt vó, ngặt cửa phòng bị chặn, nếu cửa nhà họ đã đạp đỗ mấy kiếp. 

_Mau, trèo lan can qua phòng bên cạnh.-Thiếu Tuân nhanh chóng chỉ ra hướng lan can.

Cả 2 nhanh chóng đặt chân qua lan can ngay phòng cô. Y như rằng 2 quái vật đang đại chiến, cô đang cầm lấy tay thằng nhóc Thiên và đánh vào mông nó, ánh mắt chứa đầy lửa địa ngục, thằng nhóc cũng có thua gì, cũng đang cắn vào tay cô. Cả 2 mặt mày nhăn nhó nhưng không ai chịu nhường ai.

Thiếu Tuân và Bạch Tân nhanh chóng đi lại kéo cả 2 ra, nhưng độ điên 2 tên quái vật này khá căng. Cứ bám chặt lấy nhau.

_Đừng kéo, nó cắt sắp cụt tay tao rồi.

_Đứng kéo em, anh ta đang nhéo muốn rách da đây này.

_Mày nghĩ chiến này anh đây tha cho mày sao? Vụ con Lu tao vẫn còn ấm ức dữ lắm.

_Anh đánh tôi bao nhiêu nào về tôi đánh con Lu gấp đôi.

_Mày dám.

_Sợ đell gì?

Cả 2 đầy điên cuồng, mắt kẻ nào cũng chứa đầy tia máu. Thiếu Tuân với Bạch Tân nhìn bằng thái độ 3 chấm.

_Kì này mày quá lắm rồi nha bô.

_Tại anh dám đâm chọt tôi.-Do tức giận cậu bé bị nói đến nhầm chữ.

_Mày cha tao rồi?

_Anh mẹ tôi chắc.

_Mày...

_Tôi làm sao.

Trắc Tử tức đến điên người, tiếp tục đánh vào mông Thiên không thương tiếc, thằng bé cũng điên cuồng vừa cắn vừa đánh vào tay cô.

Thấy tình hình có vẻ không ổn nên Thiếu Tuân liền ôm ngang eo Trắc Tử, Bạch Tân bế xốc thằng nhóc Thiên tách rời cả 2. Mặt cho 2 đứa bé vùng vẫy thì 2 chàng trai vẫn cố ghì chặt.

_Mày đưa thằng Thiên ra khỏi phòng đi.-Thiếu Tuân hất mặt ra phía cửa.

_Buông em ra.-Thiên vung tay múa chân hét lớn.

_Có tin anh quăng nhóc xuống lầu luôn không?-Giọng Bạch Tân lạnh lùng khiến thằng bé ngừng la hét.

Cánh cửa phòng đóng lại, Thiếu Tuân liền bị Trắc Tử đẩy ra, ánh mắt đầy tức giận nhìn cậu.

_Mày làm gì vậy? Hơn thua với 1 thằng con nít 10 tuổi hả?-Thiếu Tuân tức giận nhìn vết cắn đến chảy máu trên tay cô.

_Nó con nít cái quái gì? Mày nhìn phòng tao này.

Tới lúc này cậu mới để ý, đúng là thảm họa mà. Trắc Tử liền nhào lại cái giường, giọng như muốn khóc.

_Áo Nhổn của tao, gấu bông của tao, mô hình nhà lầu của tao, tượng luffy của tao, koro-sensei của tao, đồ của tao, truyện ngôn tình của tao.Thằng bô, tao hận mày.

Cậu cũng chỉ biết mỉm cười rồi giúp cô dọn dẹp.

Dưới phòng khách, Bạch Tân cũng chết trân, chỉ vào chục phút bị thằng nhóc này nhốt trong phòng mà nó quậy đến kinh khủng.

_Nhóc biết mình làm sai không?

_Không.

_Nhà cửa bị quậy đến thế này rồi!!!

_Anh Trắc Tử cũng đánh em rồi này, nhìn này. Ảnh đánh có nhẹ đâu, mông sưng hết rồi này, không tin anh nhìn đi này.-Thiên xụ mặt chìa mông về hướng Bạch Tân kể lể.

_Haizzz, bó tay 2 anh em thật.

_Hên không dơ đồ.-Thiên vừa nói vừa cởi áo khoác ra, bộ đồ ban sáng của cậu vẫn sạch sẽ không bị 1 vết bẩn nào.

"Thằng nhóc này đúng là láo cá."

_Mau dọn dẹp nhà cửa đi.

_Không.

_Anh-bảo-nhóc-dọn-dẹp.-Bạch Tân gằn từng chữ thật rõ ràng, ánh mắt đầy hăm dọa.

Đúng là trớ trêu, nếu biết bản thân phải dọn đóng quậy phá do 9 mình gây ra thì sau lại phải làm. Nhớ mấy lần trước lần nào cũng chỉ có mình Trắc Tử làm không, đúng là cực khổ mà.

Sau khi trên phòng và dưới phòng khách dọn xong cũng đã tới giờ ăn trưa. 2 đứa nhỏ vẫn còn làm mặt lạnh với nhau.

_Đi siêu thị để mua đồ ăn mới được, đồ ăn trong tủ lạnh bị nhóc Bo phá hết rồi.-Bạch Tân mở tủ lạnh ra xem rồi thông báo.

_Thằng nào làm thằng đó đi, tao không đi.-Trắc Tử bực bội đáp.

_Đàn ông con trai, làm gì mà tính như đàn bà vậy?-Thiếu Tuân liền lên tiếng.

_Đi lẹ.-Cô liền đứng dậy khi bị chạm tự ái.

Thế rồi 4 mĩ nam rời khỏi nhà. Thiên tuy mới 10 tuổi nhưng quả thật rất đẹp trai nha, mái tóc hơi nâu, đôi mắt 2 mí sáng long lanh, mũi cao khuôn mặt lại rất hoàn hảo, lớn lên nhất định khiến các nàng mê mệt đây.

Vì đi siêu thị cho nên chỉ đi chung 2 người 1 xe. Thiếu Tuân thì chở Trắc Tử, Bạch Tân thì lãnh trách nhiệm với Bo.

Hôm nay, ngày 12 tháng 1 năm 20XX. Tại trung tâm siêu thị "Tỉnh"(tẻo: tên siêu thị là "Tỉnh " nhé!!!) Có 3 hotboy cùng 1 bé nam xuất hiện, mức độ mua sắm và xuất hiện của các cô gái trẻ đột nhiên vô cùng nhiều.

Trên đường về nhà Thiếu Tuân đưa đồ cho Bạch Tân về chuẩn bị và chở Trắc Tử đi qua 1 phòng khám xương khớp.

Cả 2 vừa mới bước vào phòng khám, nơi đây là phòng khám tư, khá nhỏ nhưng lại rất thoáng mát và sạch sẽ. Có 1 phòng khám và hàng ghế khá dài bên trong, và trước mặt cô và Thiếu Tuân bây giờ là Tiểu Tuyết cùng với 1 bà lão trông có vẻ phúc hậu, ăn mặc khá sang trọng. Vì hơi bất ngờ nên cô cũng không quan tâm đến bề ngoài của họ.

_Chào anh Thiếu Tuân, anh Trắc Tử.

_Cháu chào bà.-Chúng tôi đồng thanh lên tiếng và gật đầu với Tiểu Tuyết.

_Bạn cháu à?

_Dạ...-Tiểu Tuyết lấp lửng.

_Đây là anh Thiếu Tuân, bạn trai con. Còn đây là bạn thân anh ấy.-Cô mỉm cười hiền lành giới thiệu từng người.

"Bạn trai con" 3 từ này nghe sau lòng cô đắng thế không biết. Cô tự cười bản thân, là do mình tác thành rồi tự buồn, đúng điên.

_Bà bị sao vậy?-Cô mỉm cười nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mặt.

_À, bị khớp người già ấy mà.-Bà ta cũng đáp trả, nhưng vẻ mặt không tỏ ý vui.

_Còn anh với anh ấy đi làm gì vậy ạ?

_À, anh đến xem cái chân trái ấy mà.-Cô cười cười đáp.

_Thế Thiếu Tuân có thể đi ăn với bà 1 bữa được không? Dù gì con cũng không bận phải không?-Khuôn mặt bà ta hăm hở khi nói chuyện với cậu.

Cậu nhìn cô, cô không nhận ra ý nghĩ trong đầu, vẻ mặt hơi tỏ vẻ không vui. Chắc là cậu muốn đi, cô liền lên tiếng:

_Đi đi, tao không sao.

_Vậy....anh đi ăn với bà em 1 bữa.-Tiểu Tuyết ấp úng nói tiếp.

Và rồi, 3 người rời đi. Cô mỉm cười, nhìn theo. Thiếu Tuân có quay lại nhìn cô, nhưng chỉ là cái nhìn lướt qua.

Sao cô lại tủi thân thế này, cô chợt nhớ đến lời hứa lúc ôn thi, cô được 7.25 đấy. Cậu vẫn chưa bao cô ăn 1 bữa no nê đấy.

Trắc Tử cười, sao lúc này chân cô lại đau đến đi khôngnổi thế này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro