Chap 3:Duyên ai định!!!
_À! Thể chất tớ hơi yếu nên không thấy nực, nếu ở trần ngủ sẽ bị cảm ngay. Cậu không thấy tớ đi tập thể dục à?
_Thế mà tắm đêm.-Thiếu Tuân nhìn cô với ánh mắt thăm dò.
_Kệ tớ, đồ con trai nhiều chuyện.
_Cậu nói ai là con trai nhiều chuyện hả?-Thiếu Tuân vừa nói lớn vừa lấy cái gối ném vào đầu cô.
Máu giỡn của Trắc Tử lại nổi lên, cô lập tức cầm gối mình ném lại.Thế rồi cả 2 có trận chiến máu lửa, vô tình Thiếu Tuân quá tay ném trúng Kì Phong, mặt Kì phong tối sầm lại:
_Xin lỗi, bọn này chơi quá tay rồi.-Trắc Tử liền ngại ngùng.
_Đỡ này.-Kì Phong lập tức mỉm cười và ném lại vào Thiếu Tuân.
Cả ba chơi vui vẻ thì đột nhiên Trắc Tử nghĩ ra ý gì đó, cô kếu 2 người lại gần và nói nhỏ. Rồi cả 2 dừng đùa giỡn lại và đứng gần lại cái cửa phòng nhà tắm. Thiếu Tuân cũng hòa nhập không còn như mấy tiếng trước khi không có cô bên cạnh.
*Cạch*
Từ nhà tắm Lý Hiên vừa bước ra thì 4 cái gối ào lại cậu, gối của 3 người cộng thêm gối Lý Hiên.
Phòng 21 chưa gì hết chỉ đêm đầu đã ngập tràn tiếng cười và vui vẻ. Thiếu Tuân cũng vui vẻ với 2 người bạn mới mà không còn im lặng như lúc sáng.
_Này, Trắc Tử mau đỡ cú ném sấm sét của tớ.-Lý Hiên cầm gối thật chặt, lấy thế ném vào cô 1 cú khiến Trắc Tử không đứng vững và ngã và Thiếu Tuân đang ở phía sau cô khiến cả 2 té phịch xuống đất. Cô hên được cái nằm lên người cậu nên không sao. Trong 1 khoảng khắc như vậy đột nhiên 1 mùi hương ngọt ngào trên người của Trắc Tử làm cho Thiếu Tuân có gì đó lạ lạ.
_Êk có sao không?-Cô liền ngồi dậy đá đá cậu.
_Chết này.-Thiếu Tuân liền nắm lấy cổ chân khiến cô ngã xuống.
Cả đám xúm lại ném gối vào Trắc Tử khí thế.
_Cái phòng này mau im lặng giùm, có để cho người khác nghĩ ngơi không vậy hả?-1 tiếng hét lớn ngoài cửa vọng vào làm cho 4 người phải dừng lại.
_Có lẽ là mấy thằng phòng khác đấy, chơi tiếp đi.-Trắc Tử nghiêm túc nói rồi lại cười hớn hở.
_Đéo!!!-Cô liền hét lớn đáp trả tiếng vọng vừa rồi.
~~~9 giờ sáng hôm sau~~~
Trắc Tử lồm cồm ngồi dậy, mặt không thể bơ hơn nữa chớp chớp mắt mò mò điện thoại.
_Má....11h WTF cái lề gì thốn... chết mợ tao rồi...trễ rồi trễ rồi...-Cô vừa nói vừa nhanh chóng lấy bộ đồng phục bay vào nhà tắm.
*Rầm*
Trắc Tử mở cửa với sợ ngạc nhiên của cả lớp.
_Này, Thiếu Tuân sao không kêu tôi dậy vậy?-Cô đứng trước cửa lớp thở mệt nhọc.
_Cậu còn trách, sáng dậy trùm lúc đầu kêu thì bảo để cậu yên.-Thiếu Tuân khó chịu đáp.
_Em xem tôi chết rồi à? Đang giữa tiết học đấy, đứng ngoài hành lang đi.
_Chết rồi, cô chủ nhiệm.-Trắc Tử đơ người cười trừ nhìn cô.
Cô chủ nhiệm nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống vì làm ngắt đoạn giảng của cô.
_Haizzz xui xẻo bỏ chó?-Trắc Tử đứng dựa vào tường lầm bầm.
~~~10h~~~
*Reng reng reng*
Cuối cùng tiếng chuông hết tiết cũng vang lên. Chủ nhiệm chào cả lớp bước ra khỏi cửa thì giật mình nhìn Trắc Tử. Cô đang vô cùng thư thái nằm dang chân ngủ gục ngay tại cửa lớp.
_Em có mau dậy chuẩn bị vào tiết kế không hả?-Cô Từ Vân liền nắm lấy tai cậu kéo mạnh.
_Ể...cô cô tha cho em....đau đau đau em....-Trắc Tử đi theo hướng tay cô giáo.
_Hôm sau em mà con đi trễ thì biết tay cô.*trừng mắt*
_Yes sir!-Trắc Tử đưa tay lên trán chào thật nghiêm túc thật đúng vậy, hôm nào cô không thức sớm chạy bộ. Tại mới ngủ phòng mới, hơi lạ nên trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt.
Cô giáo vừa bước đi thì cậu lại ểu oải bước vào lớp đi thẳng vào chỗ mình.
_Haizzzz sao mà xui dữ vầy nè?
_Mới ngày thứ 2 mà cậu đã bê bối như vậy rồi, sẽ thế nào nếu tớ nói với chị Dương nhỉ?-Liễu Thanh mỉm cười âm mưu nhìn cô.
_Bình thường có chị Dương kêu, hôm nay lại không có ai kêu.
_Ban đêm giỡn cho lắm vào rồi sáng lại như vậy sao?- Bạch Tân đột nhiên đi lại chỗ cô rồi cúi người xuống chỉnh lại chiếc cà vạt không ra gì của cô.
_Không lẻ phòng cậu kế bên à?-Trắc Tử tròn mắt nhìn.
_Thế chứ ai hả?
_Ha ha vậy cũng vừa... tên khốn kiếp biến thái như cậu tốt nhất là ăn không ngon ngủ không yên ta mới hả dạ được.-Trắc Tử thỏa mãn cười lớn.
_Rồi xem cậu còn cười được như vầy bao lâu.-Bạch Tân cầm chiếc cà vạt cô kéo người cô sát lại gần cậu vô cùng.
Với khoảng cách này đúng là đốn tim thiếu nữ nhưng với 1 đứa đã giả trai 18 năm như cô thật đúng là không có cảm giác gì mà.
_Cậu đừng nên chọc giận tôi thì nên.-Trắc Tử thay vì né tránh cũng cầm lấy cà vạt Bạch Tân và áp mặt cô sát lại tay hắn thì thào.
*Tách tách*
Cả 2 quay mặt lại thì thấy các bạn nữ liền móc điện thoại ra chụp hình liên tục.
_Cảnh hiếm chụp lại mau lên.-Các bạn nữ thì thầm với nhau.
_Hôn đi!!!-Con Tiên hủ nữ liền mắt sáng long lanh.
_Buông ra tên biến thái.-Trắc Tử liền nóng giận nói.
_Không, ngươi cầu xin ta đi.
_Thằng điên này.-Cô liền đưa tay lên.
_Này, giáo viên vô rồi đấy. Bạch Tân mau buông cậu ta ra đi.-Liễu Thanh liền đưa mắt nhìn 2 người.
Bạch Tân cũng liền buông tay an phận quay về chỗ ngồi.
~~~11h trưa~~~
_Oa...buồn ngủ chết mất~~.-Trắc Tử vừa đi xuống cầu thang vừa vươn vai ểu oải.
_Ngưng than vãn đi, hôm nay có món gà quay đấy lẹ lên không là hết phần bây giờ.-Liễu Thanh liền vả vào lưng cô cho cô có thể đi đứng đàng hoàng lại.
Vừa bước vào căn tin đã nồng nặc mùi thơm của đồ ăn, cửa được làm bằng kính trong suốt có thể thấy được khuôn viên trường. Trắc Tử nhanh chân đi lại chỗ lấy khây đựng thức ăn và chạy lại chỗ chị cho thức ăn quen thuộc của cậu suốt 2 năm qua.
_Chị Tiểu Linh xinh đẹp, 1 phần gà này, thêm này này nữa. Nhiều nhiều nhé!!!-Cô vừa nói vừa nhìn tới nhìn lui bao nhiêu món có sẵn trên bàn.
_Được rồi, này.-Cô gái xinh đẹp mặc đồ phụ bếp vui vẻ mỉm cười với Trắc Tử.
Rồi cả Liễu Thanh và Thiếu Tuân cũng lấy đồ ăn xong, cả 3 vừa định đi lại chỗ bàn quen thuộc dành sẵn cho họ ở kế cánh cửa trong lành thì đột nhiên.
*Rầm*
1 học sinh nữ trông khá dễ thương và xinh , buộc tóc đuôi ngựa đã bị ngã và trúng đúng ngay Thiếu Tuân, cơm và thức ăn đổ đầy người cậu. Nhìn lại xung quanh thì thấy vài cô bạn học nữ đang mỉm cười thõa mãn nhìn cô gái này.
_Ơ.....Thiếu Tuân cậu không sao chứ? Con nhỏ này đúng là rác rưởi mà dám đụng làm dơ người cậu như thế.-1 Cô gái trong đám kia, phấn son lòe loẹt liền bước tới lấy khăn giấy lau lau lấy người Thiếu Tuân.
_Lấy tay khỏi người tôi.-Thiếu Tuân lạnh lùng đáp.
Cô gái này lập tức né xa ra vì hiểu rõ tính Thiếu Tuân, boy lạnh lùng chính hãng nhé.
_Này, còn không mau đứng dậy.-Thiếu Tuân nhìn cô gái đang nằm vậy dưới sàn bằng đôi mắt tức giận.
Cô gái này vô cùng bình tĩnh, không hề có gì là sợ sệt giương mắt nhìn cậu rồi đứng dậy bỏ đi.
_Oa....có phải đây là định mệnh trong truyền thuyết không nhỉ? Sao này Thiếu Tuân nhà ta sẽ gặp lại cô nàng sao đó cả 2 sẽ từ từ có tình cảm và sao đó...bla...bla.....-Trắc Tử mỉm cười trêu chọc.
_Cậu có im đi không?*Lườm*
_Mấy bạn nữ này, làm như vậy là xấu tính lắm nhé!!!-Trắc Tử liền đánh trống lãng khỏi Thiếu Tuân và quay ra nói chuyện với những cô gái này.
_Ơ....tụi này có làm gì đâu sao anh lại nói vậy?
_Thôi nào, dù ghét đi nữa cũng đừng có hành động vậy chứ, người xinh đẹp thì hãy hành động xinh đẹp.*nháy mắt*
Mấy cô nàng đột nhiên lại đỏ mặt trước câu nói của Trắc Tử, họ dịu xuống rồi lại e thẹn mỉm cười.
_Cậu và Liễu Thanh ăn đi...tớ thay đồ. Đúng là xui xẻo.-Thiếu Tuân bỏ tay vào túi quần rồi bước đi vô cùng lịch lãm và không quên bỏ ánh mặt lạnh lùng lên người cô gái.
_Này, lại bàn thôi Liễu Thanh.
_Ờm.-Liễu Thanh vừa nói vừa nhìn nhìn các cô gái này.
_Êk này Trắc Tử, hình như tớ biết họ đấy. Bọn đấy là nữ sinh 11, nghe nói toàn là tiểu thư con nhà giàu, ỷ thế chuyên đi ăn hiếp người.
_Thể loại đó đừng dính vào, tiểu nhân không đấy.
_Cậu nghĩ tớ sợ à.
_Đương nhiên không rồi Hà tiểu thư.
(tẻo: Liễu Thanh là con gái của Hà chủ tịch tập đoàn kinh doanh bất động sản lớn nhất nước. Cha cô là 1 người vô cùng tài giỏi đi lên với bàn tay trắng.)
_Chỉ là tớ thấy ai cũng có người để ghét nhưng có cần quá đáng vậy không?-Liễu Thanh chống tay lên chớp mắt nói trông cô mới xinh đẹp làm sao với mái tóc dài thướt tha.
_Cậu đừng để tâm quá, không phải chuyện gì chúng ta đều có thể giúp được đâu.
_Cậu nói giỏi, cậu còn bao đồng hơn cả tớ đấy tiểu tử.
*Reng reng reng*
Tiếng chuông báo giờ học lại vang lên cũng đúng lúc Trắc Tử bỏ vỏ hộp sữa dâu vào thùng rác.
_Này, Liễu Thanh cậu lên lớp trước đi tớ đi vệ sinh cái.
_Lẹ vô lớp đó, đừng có la cà.
_Biết rồi.
Thế rồi Liễu Thanh liền đi lên cầu thang để lên lớp, Trắc Tử liền đi về phía tủ nước và mua 1 lon coca lạnh xách ra phía sau trường, nơi có bóng cây râm mát mẻ và bãi cỏ xanh tươi để nằm trốn tiết.
_Thời tiết đúng là thích hợp để trốn tiết mà.
Cô vừa nằm xuống dưới bóng cây chuẩn bị vào giấc ngủ thì đột nhiên phía sau lưng lại phát ra tiếng:
_Làm ơn tha cho tôi đi mà.
_Cô em có thấy bữa ăn nào dưng tới miệng rồi lại bỏ không hả?
_Tôi còn phải lên lớp.
_Nghĩ 2 tiết thì có sao hả? Chơi với bọn anh nào!!!-1 tên nói rồi hắn liền đưa bàn tay mình xuống dưới đùi cô gái vuốt ve rồi từ từ di chuyển lên.
Ở cái tuổi mới lớn, được chạm vào 1 đứa con gái da thịt mịn màn khiến cho tụi này càng thêm nóng trong người, phần dưới cũng đã có phản ứng.
Nước mắt bắt đầu chảy, nổi lo sợ hiện rõ lên khuôn mặt cô gái này.
_Êk, thấy con gái người ta kinh tởm mày tới nổi khóc rồi không?-Trắc Tử đột nhiên đi ra, tay thì cầm lon coca uống ngon lành tay còn lại bỏ vào túi quần trong bảnh banh chó luôn.
3 tên nam sinh này nghe tiếng liền quay mặt lại nhìn, cô gái thì run sợ đến nổi ngồi phịch xuống đất.
_À, thì ra là thằng ẻo lả 12B....cái quần què hotboy gì gì đó.
_Này, nghe nói nó ta đánh nhau ghê lắm đấy.
_Sợ gì 3 chấp 1 không chột cũng què, với lại nó nhìn cứ như con gái vậy không lẽ 3 đứa mình đánh không lại. Phải dạy nó 1 bài học mới được.
Trắc Tử vẫn đứng ung dung đó, khi 3 tên này vừa bước lại phía cậu 1 bước thì nhanh tay cậu liền ném lon coca vào chúng sau đó nhanh nhẹn chạy lại đá vào bụng 1 tên khá to con. Tên khác lại nhanh tay định đấm vào mặt cô nhưng cô liền né và đá vào hán hắn ta 1 cái rõ đau, chưa dừng lại cô nằm lấy vai hắn vật xuống và liên tục đá vào bụng. 1 con người bé nhỏ hơn hẳn so với 3 tên nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn có thể hạ gục 3 tên vừa to con vừa khỏe mạnh đúng là ngầu hết mực.
_Cút.-Trắc Tử phủi tay nạt.
3 tên này mặt mày bầm tím bầm đổ, rên rỉ ấm ức bỏ đi.
_Cô còn không đứng dậy.-Trắc Tử liền đi lại quan tâm.
Nhưng cô gái này vẫn còn run sợ ngồi đó. Trắc Tử định bước đi nhưng không nỡ.
_Này, đừng có ngồi ở đây, đi lại chỗ bóng cây kia mà ngồi cho sạch.-Cô liền đi lại nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay cô gái đứng dậy.
_Cảm ơn anh.
_Không có gì. Con gái sau này phải cẩn thận, đi đâu cũng nên rủ bạn đi chung.
_Em không có bạn.
_Hả? Vừa xinh đẹp lại dễ thương thế này mà không có bạn!!!
_Anh đừng ghẹo.
_Nói thật thôi mà.-Trắc Tử ngây thơ nghĩ gì nói đấy không hề nghĩ là mình đang làm người khác xao xuyến.
Cô nằm vật xuống và thoải mái nhắm mắt ngủ, cô gái này âm thầm ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp này. Lông mi này, mũi này, miệng này quả đúng là như trong tranh vậy, tim Bối Gia cứ như là bị ai đó gõ vào, cứ đập thình thịch liên tục không biết dừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro