Chương 9: Nghĩa Đi Tu
Đường lên chùa không dễ đi. Khi tới chân núi, Nghĩa dừng xe, gửi lại, rồi bắt đầu leo bộ. Con đường mòn lên chùa lầy lội và trơn trượt, những viên sỏi lẫn trong bùn đất khiến mỗi bước chân của cậu càng thêm nặng nề. Hai bên đường là những hàng cây rậm rạp, tán lá đen kịt dưới bầu trời mờ ảo. Tiếng côn trùng kêu rả rích vang vọng, như những giai điệu lẻ loi, càng làm nổi bật tiếng bước chân đơn độc của Nghĩa giữa bóng tối sâu thẳm của núi rừng.
Ngôi chùa Phước Đức hiện ra trong tâm trí cậu như một nơi an yên tĩnh lặng, nơi cậu hy vọng có thể tìm lại sự bình an cho tâm hồn mình. Những bậc thang đá dốc thoai thoải dẫn lên ngôi chùa cổ kính, ẩn mình giữa những tán cây um tùm. Chính giữa sân chùa, một cây bồ đề cổ thụ sừng sững, thân cây to lớn và rễ chằng chịt, tạo nên một vẻ uy nghiêm. Dưới bóng cây, Nghĩa lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá, nhắm mắt lại, để gió núi mơn man trên mặt, suy ngẫm về cuộc đời mình, về những khúc mắc chưa tìm ra lời giải.
"Con ơi, con ơi."
Vị sư già mặc bộ y màu đất nhẹ nhàng lay Nghĩa dậy. Trước làn gió mát, cộng với việc đã thức trắng suốt nhiều đêm, Nghĩa vô tình dựa lưng vào gốc cây bồ đề và ngủ quên lúc nào không hay.
"Dạ, con chào sư," Nghĩa lễ phép chắp tay cúi đầu.
"Con từ đâu tới? Sao lại ngủ ở đây?" Vị sư già cũng chấp tay đáp lại, giọng ôn tồn.
"Con ở thành phố, sáng sớm hôm nay con lên chùa. Do mệt quá mà con ngủ quên mất," Nghĩa trả lời.
"Con có chuyện gì khúc mắc trong lòng, có thể chia sẻ cùng ta," vị sư già ngồi xuống bên cạnh Nghĩa. "Ta không hứa sẽ giải quyết giúp con, nhưng ít nhất có thể khiến con nhẹ lòng hơn."
Nghĩa ngập ngừng một lát, rồi cuối cùng kể hết mọi chuyện đã diễn ra với Mận cho vị sư nghe. Cậu khép lại câu chuyện của mình bằng một lời khẩn cầu đầy u uất:
"Con muốn cạo đầu xuất gia, làm thầy chùa. Cuộc đời này chỉ toàn nỗi đau buồn, chỉ có đi tu mới giúp con giải thoát. Xin sư giúp con."
Bỗng nhiên, một âm thanh ồn ào từ bụng Nghĩa phát ra, làm cậu bối rối. Những ngày gần đây, cậu hầu như không ăn gì, chỉ uống nước để cầm hơi.
Vị sư mỉm cười, ôn tồn nói: "Ta vừa nấu xong bữa cơm chay. Con có muốn vào trong dùng bữa trước không? Sau đó, nếu con vẫn muốn xuất gia, ta sẽ giúp con."
"Dạ." Nghĩa gật đầu, cảm thấy lòng mình dịu đi phần nào.
Cậu theo vị sư bước vào trong bếp của nhà chùa. Bữa cơm đạm bạc chỉ gồm cơm trắng, đậu hũ và một ít rau luộc, nhưng đối với Nghĩa, đó là bữa ăn ngon lạ thường.
Sau bữa cơm, vừa đặt chén xuống bàn, Nghĩa lập tức chạy đến quỳ trước mặt vị sư già, giọng nói cậu đầy quyết tâm:
"Xin sư cạo tóc cho con."
Vị sư già nhìn Nghĩa với ánh mắt trầm tĩnh, giọng ôn tồn:
"Con còn trẻ, suy nghĩ chưa thực sự chín chắn. Ta nghĩ con chưa phù hợp để đi tu."
Nghĩa dứt khoát đáp lại:
"Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu sư không cạo tóc cho con, con sẽ sang chùa khác để xuống tóc. Con tin là sẽ có nơi nhận con."
Vị sư già trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
"Thôi được, ta sẽ theo nguyện vọng của con. Bây giờ, hãy theo ta lên chính điện làm lễ quy y."
Lễ quy y kết thúc, mái tóc Nghĩa đã được cạo, và pháp danh của cậu chính thức là Pháp Thiện. Tuy nhiên, khi nhìn cái đầu trọc của mình, Nghĩa bỗng có chút hối hận. Cậu đã nghĩ rằng trở thành một nhà sư sẽ giúp mình giải thoát khỏi những nỗi buồn trong lòng, nhưng không ngờ những u phiền ấy vẫn còn đó, thậm chí dường như còn bám chặt hơn vào trái tim cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro