Chương 15: Tình Cờ
Linh nhanh chóng gỡ tấm vải lên, để lộ bên trong là một lồng kính trong suốt. Bên trong lồng là một con trăn nhỏ, dài chừng 30 cm, có vảy màu vàng chanh sáng bóng. Con trăn cuộn mình chặt quanh một khúc cây khô, đôi mắt nhỏ xíu của nó như đang theo dõi mọi chuyển động xung quanh.
"Đây là bé Su, em gái nhỏ của em," Linh vui vẻ giới thiệu.
Nghĩa mở to mắt ngạc nhiên, "Trời, một con trăn! Em nuôi nó thật hả?"
Linh gật đầu đầy tự hào, "Dạ, bé Su ngoan lắm, không có gì nguy hiểm đâu. Em nuôi nó từ lúc còn nhỏ xíu, giờ mới được lớn thế này thôi."
Nghĩa nhìn con trăn với vẻ tò mò pha lẫn chút lo lắng, nhưng rồi cũng cười nhẹ, "Ừ, anh không biết nuôi thú cưng kiểu này bao giờ. Thôi, để anh xách lồng giúp em nhé."
Linh bấm chuông trước cửa phòng 202, đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa. Cô thử gọi điện thoại cho Hùng một lần nữa, nhưng vẫn không có ai nhấc máy.
"Em có muốn qua phòng anh ngồi chờ không?" Nghĩa nhẹ nhàng đề nghị.
"Như vậy có làm phiền anh không?" Linh hơi ngại ngùng, đôi mắt nhìn xuống đôi giày.
"Có gì đâu mà phiền, anh rất vui khi có em làm khách." Nghĩa mỉm cười, tỏ vẻ hào hứng.
"Dạ, vậy em cảm ơn anh." Linh khẽ gật đầu đồng ý.
Nghĩa mở cửa phòng, dẫn Linh vào bên trong. Căn phòng của anh nhỏ nhắn nhưng rất gọn gàng. Bên cạnh cửa sổ, chiếc bàn học với đèn bàn tỏa ánh sáng dịu dàng, bao quanh là những chồng sách được sắp xếp ngăn nắp. Một giá sách bằng gỗ đơn sơ nằm sát tường, chứa đầy sách văn học cổ điển và những quyển tiểu thuyết lãng mạn. Trên bàn, chuồng của bé Su, chú trăn nhỏ của Linh, được Nghĩa đặt lên gọn gàng, cạnh đó là một cây bút và những trang bản thảo viết tay ngổn ngang.
"Em ngồi đây đi, để anh đi lấy nước cho em." Nghĩa chỉ vào chiếc ghế gỗ cạnh bàn học. "Anh chỉ có nước lọc thôi, em thông cảm nhé."
"Dạ, không sao đâu anh." Linh mỉm cười, ngồi xuống ghế. Cô khẽ nhìn những trang giấy trên bàn học của Nghĩa, chi chít chữ viết tay. Trong lúc đợi, cô vô thức cầm lên một tờ đọc thử.
"Nước tới rồi, em uống đi nhé." Nghĩa nhẹ nhàng đặt ly nước trước mặt Linh.
"Em xin lỗi, em vô phép quá." Linh vội vàng đặt lại tờ giấy về chỗ cũ, khuôn mặt đỏ lên vì ngại.
"Không sao đâu, em cứ tự nhiên. Anh chỉ viết chơi thôi mà, không có gì đáng xem cả." Nghĩa cười nhẹ, ra vẻ không để tâm.
"Anh Nghĩa là nhà văn sao?" Linh liếc nhìn Nghĩa rồi lại nhìn chồng bản thảo trên bàn, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Nhà văn gì đâu, anh chỉ viết chơi vì sở thích cá nhân thôi. Văn anh còn dở lắm, đâu có xứng làm nhà văn." Nghĩa cười gượng, gãi đầu.
"Em thấy anh viết hay mà. Khi nào anh viết xong truyện này thì cho em đọc với nha." Linh cười tươi, mắt lấp lánh sự hứng thú.
"Đừng trêu anh nữa mà."
"Em nói thật đấy! Văn của anh buồn, ray rứt, em cảm thấy có gì đó sâu lắng." Linh nhấn mạnh, ánh mắt chăm chú nhìn Nghĩa.
"Thôi, em uống nước đi. Hôm nào anh viết xong sẽ gửi em đọc thử." Nghĩa mỉm cười dịu dàng.
"Dạ." Linh vui vẻ đáp, đôi má đỏ ửng vì sự hào hứng.
Bỗng, một âm thanh ọc ọc phát ra từ bụng Nghĩa. Nãy giờ lo chuyện của Linh, cậu đã quên mất rằng bụng mình đang đói meo. Linh nghe thấy âm thanh ấy liền quay mặt đi, cố nhịn cười.
"Linh, em ăn mì không?" Nghĩa bất ngờ đề nghị.
"Dạ ăn, em cũng đói rồi." Linh cười đáp.
"Ngồi đây một chút nha, anh vào nấu mì, rồi ra liền."
Linh gật đầu đồng ý, tiếp tục ngồi yên tại chỗ, mắt ngắm nhìn căn phòng ấm cúng của Nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro