Chương 10: Cuộc Sống Trong Chùa
Công việc hằng ngày ở chùa cứ lặp đi lặp lại: đọc kinh, ngồi thiền, nấu ăn, gánh nước, quét sân, rồi lại đọc kinh, ngồi thiền. Đã ba ngày trôi qua, Nghĩa bắt đầu thấy nhàm chán. Cậu đứng giữa sân chùa, dưới tán cây cổ thụ xòe bóng mát che, chim chóc kêu líu lo trong không gian tĩnh lặng, nhưng Nghĩa lại không cảm thấy yên bình. Cậu quăng cây chổi sang một bên, ngồi phịch xuống đất, thở dài.
Cuộc sống ơ đây quá yên ắng, đều đặn và tẻ nhạt so với những gì cậu tưởng tượng. Cậu đã nhận ra mình không thích hợp với cuộc sống trong chùa. Nhưng làm sao có thể mở lời với sư Pháp Ân – vị sư già đã nhận cậu vào chùa và đối xử rất ân cần với cậu? Suốt cả ngày hôm đó, Nghĩa làm việc gì cũng không tập trung, đầu óc chỉ toàn tập trung suy nghĩ tìm lý do để nói với sư Pháp Ân.
Đang ngồi bực bội với cây chổi còn vứt trên mặt đất, Nghĩa chợt giật mình khi nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên phía sau:
"Pháp Thiện, con đang làm gì ở đây thế?" Sư Pháp Ân từ tốn hỏi.
Nghĩa vội vàng đứng dậy, lúng túng cầm lấy cây chổi. "Con đang... quét rác trên sân, thầy."
Sư Pháp Ân mỉm cười nhẹ, ánh mắt hiền từ nhìn thẳng vào cậu.
"Con có quét sạch được rác trong tâm mình chưa?"
Nghĩa ngạc nhiên, không hiểu rõ lời thầy.
"Thầy... con không hiểu ý thầy?"
Vị sư già nhìn cậu bằng ánh mắt thông suốt, giọng nói như chứa đựng sự bao dung lẫn thấu hiểu.
"Ta biết lòng con không thực sự muốn ở đây. Tâm trí con vẫn hướng về cuộc sống ngoài kia, nơi có sự hối hả, náo nhiệt của thành phố."
Nghĩa cúi đầu, ấp úng.
"Thầy... thầy có trách con không?"
Sư Pháp Ân lắc đầu, đặt tay lên vai cậu.
"Ta không trách con, ta chỉ đang chờ bên trong con lên tiếng mà thôi. Nơi này phù hợp với những người như ta – già nua và cần sự yên tĩnh. Con còn trẻ, con cần phải tìm đến những nơi phù hợp với mình, nơi mà con có thể phát triển và sống đúng với bản chất của tuổi trẻ. Nhưng nhớ rằng, dù đi đâu, con vẫn luôn là học trò của ta. Khi nào có dịp, hãy lên đây thăm ta, được chứ?"
Nghĩa xúc động, đôi mắt đỏ hoe.
"Con... con cảm ơn thầy. Con sẽ quay về thành phố và sắp xếp lại mọi thứ, nhưng con hứa sẽ thường xuyên về thăm thầy."
Sư Pháp Ân gật đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến.
"Ta sẽ đợi con."
Nghĩa cúi chào sư Pháp Ân, rồi bước nhanh vào phòng thu dọn đồ đạc. Khi đeo balo lên vai, cậu dừng lại trước sân chùa, nhìn lại toàn cảnh nơi đã gắn bó với mình trong những ngày qua – những mái ngói cong, cây cổ thụ, bức tường bao quanh tĩnh lặng, và chiếc chuông lớn có tiếng rất vang. Bước theo con đường mòn dẫn xuống núi, cậu quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng nhỏ bé của sư Pháp Ân vẫn đang đứng ở đó, dõi theo cậu từ xa. Trên gương mặt vị sư già, một nụ cười nhân hậu và bình thản nở ra, như gửi gắm tất cả sự thấu hiểu và lời chúc an lành đến người học trò trẻ.
Sau hai giờ đạp xe liên tục, Nghĩa mệt mỏi trở khi về tới khu trọ. Trời đã ngả chiều, không khí mát mẻ nhưng lòng cậu lại nặng trĩu. Vừa vào đến phòng, Nghĩa khởi động lại điện thoại, hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ cha mẹ, ông chủ nhà hàng sushi nơi cậu làm thêm, và cả Tiến – người bạn thân nhất – lần lượt hiện lên. Nhưng điều khiến cậu bần thần hơn cả là khi lướt Facebook, tấm ảnh Mận trong bộ váy cưới trắng muốt rạng rỡ hiện ra trên dòng thời gian của cậu. Ngày hôm nay, Mận chính thức trở thành vợ người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro