Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4: Tháng mười một

Phần 4: Tháng mười một

THƯỢNG

4.1

Editor: Saphia

Beta: Ngocxu

Happy 1 month anniversary of Doudehuaai ♥

Trên bảng đen trong lớp chúng tôi, mọi người cùng làm một cái đồng hồ đếm ngược đến ngày thi Đại học. Mỗi ngày số lại nhỏ đi khiến mọi người trở nên căng thẳng và càng chăm chỉ học hành hơn. Nhưng chăm chỉ đến đâu cũng có lúc phải để bản thân thư giãn, giống như tôi, cuối tuần này có thể cùng Yunho đi chơi. Kế hoạch của chúng tôi là, chiều thứ bảy Yunho sẽ đến trường đón tôi rồi cùng đi ăn, sau đó đi xem phim, cuối cùng dĩ nhiên là về nhà anh ngủ. Còn sáng chủ nhật chúng tôi sẽ dậy sớm để chuyên tâm học hành. Kế hoạch rất hoàn mỹ nhưng lúc nào cũng có thay đổi bất ngờ. May là lần này cũng không đến nỗi tệ – bởi vì thứ bảy này trường chúng tôi kỉ niệm 100 năm ngày thành lập, hiệu trưởng quyết định tổ chức thật hoành tráng nên chiều thứ sáu cả trường đều được nghỉ để trang trí sân trường chuẩn bị cho học sinh cũ về thăm trường. Tôi báo tin này cho Yunho, anh liền quyết định, để tránh đêm dài lắm mộng, chiều thứ sáu chúng tôi phải tranh thủ đi chơi luôn. Tôi đương nhiên đồng ý ngay. Vốn nghỉ thỉnh thoảng mới được tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần ra ngoài chơi, ai ngờ tự dưng trường chúng tôi lại thông báo toàn bộ học sinh phải đến tham dự ngày kỉ niệm thành lập trường, đúng là sét đánh ngang tai…

May mắn lần này Yunho thật sáng suốt, quyết định đi chơi trước một ngày, phòng ngừa thứ bảy lại bị việc làm lễ ở trường giữ chân đến vài tiếng mới chịu thả người, không chừng sau đó còn bắt chúng tôi dọn dẹp sân trường, coi như khỏi có thời gian vui thú luôn.

Tôi giống như lần trước, tràn ngập mong chờ ngày thứ sáu đến. Trải qua việc lỡ hẹn lần trước, lần này tôi càng thêm phần chờ mong. Mãi mới đợi được tới tối thứ năm, sau khi tự học buổi tối, tôi về nhà tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đọc sách một chút. Trước khi đọc, tôi nhắn tin với anh một chút.

[Jung Yunho! Trưa mai nhớ tới đón em đó.]

[Ừ.]

Anh ấy tựa như không hề hứng phấn, làm cho tôi cảm giác mình như thằng ngốc, thật cụt hứng. Quên đi, tôi đi đọc sách, không thèm quan tâm nữa. Tôi lấy ra sách chính trị, lúc mở ra chuẩn bị xem thì có người gọi điện tới. Tôi vội chạy đến nghe, là Jung Yunho.

“Alô?”

“Jaejoong, anh có chuyện này muốn bàn với em một chút.”

“Mai anh có việc bận à?”

“Không phải!”

Anh lập tức phủ nhận.

“Vậy đi, há há. Thế chuyện gì?”

“Không, ngày mai anh không bận, nhưng vẫn là chuyện đi chơi.”

“Làm sao vậy? Có chuyện gì nói đại đi, dài dòng thế?”

“Ngày mai sẽ có thêm một người bạn học của anh đi.”

“Bạn học? Tại sao?”

“Ngày mai là sinh nhật cô ấy. Trước đây tụi anh thường ăn mừng cùng nhau. Lần này anh quên mất tiêu…”

“Bạn học kia… là bạn gái anh phải không?”

Bạn học bình thường ai lại cùng nhau ăn mừng sinh nhật chứ… Này rốt cuộc là sao, hai người bọn họ cùng đi ăn mừng sinh nhật của bạn gái anh, tôi sẽ biến thành loại gì chứ? Tôi bỗng dưng chẳng còn muốn đi chút nào.

“Ừ.”

“Vậy thôi, hai người đi với nhau đi, tụi mình hẹn lần sau đi cũng được. Em đang học bài, cúp máy nha.”

“Đừng! Jaejoong! Nghe anh nói đã, hai người bọn anh đi thôi thì chán lắm.”

“Người ta là bạn gái anh mà, anh phải đi chung đi chứ chán gì. Làm cho người ta không vui thì sao. Em chẳng sao hết. Vậy nha. Bye.”

Không đợi anh nói thêm câu nào, tôi liền cúp điện thoại. Không biết tại sao tim đập nhanh thật nhanh, còn tay thì run rẩy không thôi.

Tôi còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống thì anh đã gọi lại, nhưng tôi không muốn nghe. Quăng điện thoại trên giường cho nó tự mình rung đã luôn vì tôi nghĩ lát nữa anh sẽ chán sẽ không gọi nữa. Không ngờ anh một mực lì lợm gọi không ngừng, điện thoại rung dữ dội, tôi đành phải nhận điện.

“Jaejoong! Chút nữa anh sẽ gọi nói là không đi với cô ấy, ngày mai chỉ có tụi mình đi thôi.”

“Thôi đi, thật ra cũng không có gì.”

“Jaejoong?”

“Ừ, được rồi, không sao đâu, ngày mai gặp, em phải học bài thật đây.”

“Ừ, vậy em cố lên nhé, bye.”

“Vâng, đêm nay em sẽ không nhắn cho anh đâu, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon…”

Anh ấy trả lời nhỏ xíu…

Cúp điện thoại xong tôi cũng không còn tâm trạng đọc sách. Lần đầu tiên cảm thấy chuyện anh có bạn gái thật đáng ghét, phiền phức. Nhưng lại không nghĩ ra tại sao mình lại khó chịu như vậy.

Ném sách vở qua một bên, đem chăn trùm kín từ đầu đến chân, tôi cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, càng gần đến giờ tan học, tôi càng cảm thấy trong lòng khó chịu. Biết vậy không đáp ứng anh việc “Ba người cùng đi”, lát nữa thế nào cũng ngại chết. Cuối cùng chuông tan học cũng reng lên, tôi chậm rãi thu dọn sách vở, cố tình câu giờ từ từ đi xuống lầu. Tôi có nên giả vờ đau bụng không nhỉ? Hay là nhức đầu? Không biết bây giờ mặt tôi có tái nhợt không, sợ giả vờ lại bị bại lộ,…

Dưới sân trường đông đúc nhộn nhịp, tất cả mọi người đều hưng phấn vui vẻ vì được về sớm.

“Jaejoong!”

Bỗng dưng có người gọi tôi. Ai cũng mặc đồng phục giống nhau, nhất thời tôi không nhận ra là ai gọi mình.

“Jaejoong! Đằng sau nè.”

Tôi nghe tiếng gọi lần nữa, liền quay đầu lại, khỏi cần đoán chính là Jung Yunho. Bên cạnh anh là một cô gái mặc thường phục, dĩ nhiên là bạn gái của anh. Tôi mỉm cười với hai người bọn họ. Chậm rãi tiến đến gần, họ cũng theo đám đông đi về phía tôi. Tôi hơi cúi đầu nhìn xuống…

Bọn họ không hề nắm tay.

TBC…

[Saphia] Ý hí :”> gay cấn hêm :”> thích hêm :”> ngta ghen đến nỗi tim đập tay run rồi kìa :”> X_X cái kiểu giận lẫy đanh đá yêu chết dc ý :”> xong về lại nằm suy nghĩ =)) thương Jae ghê, suốt ngày suy nghĩ đau cả đầu mà vẫn chưa hiểu ra mình đã rơi vào lưới tềnh :”>. Cưng anh Ho ko:”> sẵn sang vất bạn gái qua 1 bên =)) mà biết sao ko, tại ảnh có bạn gái như ko… này là ảnh mê đứ đừ em Jae ràu mà chưa dám nói thôi =)). Hai bạn nài phải ghen wa hen lại hết phần nài lận đó :”> mn hãy tiếp thêm động lực cho mình tăng năng suất nha *mi gió* :X

[NgocXu] Chap nài jận dỗi kutè oá xD em chê vẫn lại chậm tiêu ràu, dỗi ng ta cái kỉu ko thèm nge đt, xog nằm đắp chăn tim đập bình bịch lại tiếp tục si ngĩ sem ẻm bị xao =)) iu anh hô oá nhoa, đi chơi với bạn gái như kỉu cực hình áh, thik đi chơi với zai thâu =)) chắc bạn gái anh cũg sắp out =))

“chiều thứ bảy Yunho sẽ đến trường đón tôi rồi cùng đi ăn, sau đó đi xem phim, cuối cùng dĩ nhiên là về nhà anh ngủ.” >>> hài cái đoạn nài man rợ =)))))) có khác jề tềnh nhân đâu cơ chớ xD

4.2

Editor: Saphia

Beta: Ngocxu

“Đây là đàn em Jaejoong phải không?”

“Đàn em?”

“Phải, chị với Yunho học cùng trung học.”

“Ah, ra thế, chào sư tỉ nha.”

“Hì hì.”

“Em không thắc mắc tại sao anh lại vào tận đây à?”

Jung Yunho hỏi tôi.

“Anh tại sao lại vô đây?”

“Không thành ý chút nào.”

“Vậy thôi em không thèm hỏi nữa.”

“Kim Jaejoong!”

“Anh muốn nói thì cứ nói đi.”

Tâm trạng tôi vì cuộc hẹn ba người mà không tốt chút nào.

“Anh vào chào hỏi thầy giáo cũ.”

“Ừ.”

Chúng tôi ba người cùng nhau đi. Bọn họ vẫn một lòng không thèm nắm tay nhau.

“Jaejoong, mình đi ăn trước nha?”

Anh đi bên cạnh tôi, vừa hỏi vừa choàng tay ôm lấy vai tôi, có vẻ rất tự nhiên. Nhưng tôi lại cảm thấy rất kì quái. Thế nào chúng tôi đi cùng bạn gái anh, mà anh lại ôm tôi chứ không phải ôm cô ta? Tôi lén nhìn anh, rồi lại liếc mắt nhìn bạn gái của anh, bọn họ đều cư xử rất tự nhiên. Tại sao chỉ có mình tôi là cảm thấy không được tự nhiên?

“Jaejoong, em muốn ăn gì?” – Anh hỏi tôi.

“Anh hỏi chị thử xem.”

Tôi nhỏ giọng nhắc nhở anh, nhưng hình như bạn gái anh cũng nghe được.

“Chị không có ý kiến, em muốn ăn gì thì tụi mình ăn cái đó.”

Cô ta cười với tôi, nhưng tôi không cách nào có thể đáp lại nụ cười đó.

“Em thì… sao cũng được, anh muốn ăn gì thì ăn cái đó đi.” – Tôi nói với anh.

“Jaejoong ngoan ghê, hắc hắc.”

Anh đưa tay vò đầu tôi rối bù.

“Thôi nha.”

Tôi đẩy tay anh ra, nhưng anh vẫn lì lợm muốn vò tiếp. Tôi không nhịn được bèn đưa tay thọc lét anh.

“Ah! Kim Jaejoong! Dám láo hả!”

Anh quay lại chọc lét lại tôi. Tôi lập tức tránh xa “ma trảo” của anh, chạy về phía cổng trường. Anh vẫn một mực đuổi theo. Chúng tôi đùa giỡn chạy khắp sân trường, đến tận cổng lớn, anh vẫn nhất định đuổi theo tôi.

“Dừng! Dừng lại! Ai cũng nhìn kìa!”

Anh quay lại nhìn học sinh toàn trường đang chuẩn bị ra về, đúng là họ đang nhìn chằm chằm hai chúng tôi. Có vậy anh mới biết ngượng, kiềm chế bớt lại.

“Có lần này không có lần sau nha. Anh là sư huynh, phải chừa cho anh chút mặt mũi đó.”

“Biết rồi, không thể để anh mất mặt trước mặt bạn gái chứ gì?”

“Không phải, Jaejoong, anh không có ý này.”

Anh ấy đột nhiên khẩn trương giải thích.

“Em hiểu mà.”

Tôi không quay đầu, đi thẳng một nước, làm cho anh lại đuổi theo.

“Jaejoong!”

Anh kéo tay tôi.

“Anh chờ chị ấy đi.”

Tôi dứt tay ra. Vì hồi nãy chạy loạn một hồi đã bỏ quên bạn gái của anh phía sau, tôi chỉ tốt bụng muốn nhắc nhở. Tôi cứ đi tới trước, nhưng được hai bước liền dừng lại. Thôi đi, tôi cũng không muốn Yunho phải khó xử. Tôi quay đầu lại, quả nhiên thấy anh vẫn đứng đó, không biết tiến hay lui. Đành tiến lại gần anh, cùng nhau chờ cô ta. Không biết tại sao, tôi cảm thấy anh có vẻ như là cảm động lắm.

“Chúng ta đi ăn mì xào* ở chỗ kia đi! Ăn ngon lắm!”

Jung Yunho đề nghị cùng đi ăn mì xào.

“Mì xào? Tiệm nào?”

Bạn gái của anh hình như không biết gần trường có một tiệm như thế.

“Anh cũng biết tiệm đó hả?”

Tôi ngạc nhiên hỏi anh, tiệm anh nói không phải là tiệm mì tôi thích nhất đó chứ?

“Ý em là ‘Hắc Điếm’* ?”

“Phải đó, bình thường khi rảnh rỗi em cũng đều đến đó ăn. Mấy bạn cùng lớp em hay bảo chỗ đó bẩn, không dám ăn, nhưng em ăn có sao đâu, mà mì ở đó thực sự rất ngon.”

Thật ra tiệm mì kia cũng không phải có gì mờ ám, chỉ là trong tiệm ánh sáng không được tốt, trông cũ kĩ và u ám nên mới bị học sinh trường tôi đặt cho cái mỹ danh là “Hắc Điếm”.

“Vậy đi tiệm đó nhé?” – Anh hỏi tôi.

“Được, lâu rồi em không có dịp đi, hôm nay đi luôn đi.”

Tâm tình của tôi bỗng dưng tốt hẳn lên. Hóa ra cũng có chuyện chỉ có tôi và anh cùng biết, bạn gái anh không biết gì, khiến tôi có chút đắc ý.

“Hắc Điếm? Rốt cuộc là tiệm nào vậy?” – Bạn gái của anh thắc mắc.

“Chút nữa em sẽ biết, ở đó có trứng cá cũng ngon lắm đấy.”

“Đúng rồi, sư tỉ, lát nữa chị phải ăn nhiều một chút đó, ngon lắm.”

Tới trước của tiệm nhìn thấy ông chủ, tôi liền tỏ ra thân thiết như cùng bạn học.

“Bạn học, lâu quá không gặp nha.”

Ông chủ thân thiết khoác vai tôi.

“Đúng rồi, dạo này toàn phải ăn cơm, ngán chết luôn, cho nên đến ủng hộ ông chủ nè, hắc hắc.”

“Kia là anh trai cậu à?”

Ông chủ chỉ Jung Yunho.

“Không phải, là chú của tôi.”

Tôi ráng nhịn cười.

“KIM JAEJOONG!”

Jung Yunho chơi ác, nhéo thắt lưng tôi một cái thật mạnh, xém chút khiến tôi hét lên giữa nơi công cộng.

“Ông chủ, ông không nhớ tôi à?”

“Cậu là…?”

“Hồi đó tôi hay cầm bóng rổ đến quán ăn mì xào, nhớ không?”

“Ah!Ah! Ta nhớ ra rồi, nhiều năm như vậy… Cậu luôn đến lúc giữa trưa ăn mì, toàn là chơi bóng đến quên thời gian, lúc đến người ta cũng bán xong cả rồi.”

Tôi giật mình nhìn Yunho. Hóa ra năm xưa anh cũng giống tôi, đều cùng thích chơi bóng, thích đến quên cả ăn. Có điều sau này May thường mua cơm giúp tôi, cho nên tôi ít lui tới nơi này hơn.

“Đàn em của cậu cũng giống y hệt cậu năm xưa nha, toàn là lần nào cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy đến quán của ta hô to ‘Ông chủ! Nhanh! Mì xào! Tôi sắp trễ giờ rồi, nhanh nha!’, không ngờ hai đứa bây lại biết nhau. Không biết còn tưởng rằng hai đứa là anh em ruột.”

“Không phải mà!”

“Không phải đâu!”

Hai chúng tôi cùng lúc la lên.

“Tôi đã bảo anh ta là chú tôi.”

“Chú cái đầu em ý!”

“Haha! Mau vào trong ngồi đi, hôm nay ta cho hai đứa bây thêm thịt.”

“Được đó, cám ơn ông chủ!”

Hai chúng tôi vui vẻ kiếm chỗ ngồi. Nhưng hình như chúng tôi quên mất điều gì…

Bạn gái của anh vẫn cứ đứng ngoài cửa tiệm không chịu vào.

“Hyori, vào đây.” – Jung Yunho kêu cô ta.

Cô ta đành đi vào ngồi xuống.

“Ông chủ, mỗi người một tô mì dầu heo nha!” – Jung Yunho gọi ông chủ.

“Khoan!”

Bạn gái anh chặn lại ngay lập tức.

“Khoan gì?”

“Ah, em không muốn, em ăn mì bình thường được rồi.”

“À, ông chủ! Bỏ một cái mì xào, cho mì nước nha!”

“Được!”

Bạn gái của anh ngồi trong quán nhỏ này, có vẻ khó chịu lắm. Con gái ai chả sợ bẩn như thế. Tôi im lặng không có ý kiến gì. Ông chủ nhanh chóng bưng mì ra. Mì nóng hổi bốc hơi nóng phả lên mặt chúng tôi. Không ngần ngại chúng tôi liền động đũa.

“Oa! Mì vẫn ngon như vậy nha ông chủ!”

Jung Yunho quả thật nhiều năm không tới đây.

“Đương nhiên rồi! Mau tranh thủ còn nóng ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu.”

“Vâng!”

Tôi và anh ngồi ăn ngon lành, nhưng tôi vô tình nhìn thấy bạn gái anh vẫn ngồi đó, cầm đôi đũa nhưng không ăn.

“Sư tỉ, làm sao vậy?”

“Ở đây chỉ có đũa này thôi sao?” – Cô ta nói khẽ.

“Hyori, không cần sợ, em xem anh với Jaejoong đều ăn được này. Nơi này hơi nhỏ một chút, nhưng cũng rất sạch sẽ.”

“Phải, chị đừng sợ.” – Tôi phụ họa theo.

“Cô gái ơi, không sao đâu, quán chúng tôi có khử trùng đầy đủ hết đó. Cô xem, còn có giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm nè, không cần lo.”

Chúng tôi nói chuyện bị ông chủ nghe được. Tôi và Yunho nhìn nhau cười khổ, ngại thật.

“Ah…”

Cô ta lúc này mới chậm rãi ăn.

“Em cũng hay chơi bóng rổ đến quên cả thời gian sao?”

Tôi và Yunho rất nhanh ăn sạch mì. Anh ngẩng đầu hỏi tôi.

“Ừ… quên cả ăn, nên lần nào em với mấy đứa bạn cũng chạy đi kiếm chỗ ăn gần trường. Tiệm này là gần trường nhất, nhưng bọn họ không dám ăn ở đây, chỉ có mình em. Nên cuối cùng em sẽ không bị trễ, còn bọn họ thì hên xui, hắc hắc.”

“Anh hồi còn học ở đây cũng thế. Trước đây chỗ này không có nhiều tiệm ăn như bây giờ. Khi đó bên cạnh tiệm này còn một tiệm nữa. Bạn anh thường ăn tiệm đó. Em nghĩ xem, mười mấy người gọi món cùng lúc, thế nào cũng bị chậm trễ, nên họ lúc nào cũng bị muộn học. Còn anh thì không. Haha. Mà em cũng thông minh thiệt nha.”

“Em có bao giờ không thông minh đâu?”

Thật ra, trong lòng tôi nghĩ, anh cũng thông mình ghê…

Tôi quay ra nhìn bạn gái anh, phát hiện cô ta chỉ ngồi gẩy gẩy tô mì, cũng chả ăn được miếng nào. Tôi không thèm nhìn nữa, chỉ thầm nghĩ không biết tới kiếp nào cô ta mới ăn xong.

“Em no rồi, đi thôi.”

Một lúc sau, cuối cùng cô ta buông đũa nói no rồi. Tôi nhìn vào tô mì, trông như thể chưa ăn miếng nào. Có điều tôi cũng không quan tâm, chút nữa cô ta đói bụng sẽ tự giác biết mua đồ ăn thôi.

“Ah, tính tiền đi. Ông chủ, bao nhiêu tiền?”

“Mười hai đồng!”

“Ông chủ, ông chưa nâng giá à?”

“Không có, làm ăn nhỏ thôi mà, chỉ cần đủ tiền sống qua ngày thôi. Tụi bây toàn là học sinh, tiền đều là do ba mẹ cho, ta cũng không phải mặt dày đòi tụi bây nhiều tiền.”

“Ông chủ, ông tốt thật nha.”

Nói xong, Jung Yunho móc mười lăm đồng ta đưa ông chủ.

“Không cầm anh trả giúp.”

Tôi nhanh chạy đến móc tiền ra trả lại. Anh kéo tay tôi bảo.

“Như vậy mắc công ông chủ phải kiếm tiền lẻ trả lại, chút nữa em trả hộ anh là được rồi.”

Anh nói nhỏ bên tai tôi.

“Ừ, vậy anh nhớ nhắc em.”

“Được rồi.”

Chú thích:

Mì xào: cái này gốc theo tớ tra là mì mà chan mỡ heo =)))))))) hồi đầu tớ còn tính để là mì dầu heo :”> tại bất chợt không nhớ đến món mì xào. Nói chung theo hình tớ thấy thì cái mì này là mì xào nhiều dầu mỡ nên gọi là mì mỡ heo >.<

 Hắc điếm: Thật ra quán này vốn không có tên, “Hắc Điếm” là do học sinh gọi giỡn, từ này chỉ những nơi… bậy bạ, thường có những thành phần không tốt lui tới (kiểu nơi tụ tập của xã hội đen này nọ). Tớ không biết nên để tên thế nào, đành để nguyên gốc thôi .

4.3

Editor: Saphia

Beta: Ngocxu

Sau đó, chúng tôi ba người cùng nhau tới một rạp chiếu phim gần đó. Vừa mới tới nơi, cô ta chỉ một tấm poster phim tình cảm lãng mạn.

“Yunho, em muốn xem phim này.”

“Jaejoong, em thích phim này không?”

Anh không có lập tức trả lời bạn gái, mà quay qua hỏi tôi như thế. Tôi bị anh làm cho sợ rồi – chẳng lẽ tôi nói được thì xem, còn không được thì không xem sao?

“Ah, cũng được.”

Kỳ thật tôi không muốn xem loại phim đó, nhưng vì không muốn hai bọn họ khó xử. Không khí lúc này khiến tôi hơi ngại, đành phải thuận theo ý bạn gái anh.

“Ừ, vậy xem phim này.”

Nói xong, anh lấy ví ra chỗ bán vé.

“Ah! Chờ một chút!”

Tôi đuổi theo.

“Thẻ sinh viên mua có được giám giá không chị?”

Tôi ghé vào quầy bán vé hỏi chị nhân viên.

“Ah,… cái đó không có.”

“Nghe chưa, Jung Yunho, người ta nói thẻ sinh viên không có giảm giá.”

Nói xong, tôi lấy ví anh đang cầm trên tay.

“Chị ơi, thẻ học sinh có giảm giá phải không ạ?”

Tôi trưng ra nụ cười tỏa sáng giết người không đền mạng của mình ra.

“Có…có a…”

“Mà em chỉ có một thẻ học sinh, mua ba vé được không chị? Chị giúp em nha!”

Tôi hết bày bộ mặt thỏ trắng ngây thơ đến bộ mặt mèo nhỏ tội nghiệp, rồi chuyển sang ánh mắt cún con. Muốn ngây thơ có ngây thơ, muốn đáng yêu có đáng yêu. Cô ta tuyệt đối là đã bị tôi mê hoặc cho điên đảo.

Quả nhiên,…

“Được rồi… Nhưng mà chỉ lần này thôi nha.”

“Nhất định mà chị, cám ơn chị nha.”

Tôi cười ngọt ngào với cô ta, lấy tiền trả ba vé xem phim được giảm giá. Tôi quay đầu lại nhìn Jung Yunho, vì đang muốn khoe với anh bản thân lợi hại như thế nào, ai ngờ thấy anh đứng đó ngơ ngác nhìn tôi, hồn như trôi dạt phương nào rồi.

“Jung Yunho!”

“Kim Jaejoong… em đúng là ác ma…”

“Anh nói nhỏ lại, không chị kia đòi thêm tiền bây giờ!”

Tôi hạ giọng.

Anh đột nhiên ôm chầm lấy bả vai tôi, dùng sức xoa đầu tôi khiến tóc tôi rối tung.

“Jung Yunho, anh thật đáng ghét!”

“Anh cứ thích thế đấy, rồi sao?”

“Được giảm giá không?”

Bạn gái anh bỗng nhiên đi tới hỏi, anh lập tức ngừng tay, tôi cũng phản xạ đẩy anh ra.

“Được mà chị, vé của chị nè.”

Tôi lấy vé đưa cho cô ta.

“Ừ, vậy vào thôi, sắp chiếu rồi.”

“Vâng.”

Cô ta đi trước, tôi và Yunho theo sau, không dám nói tiếng nào.

Tới phòng chiếu phim, chúng tôi đưa vé dựa theo đó mà tìm dãy ghế ngồi. Kết quả, Yunho ngồi ở giữa, bạn gái anh ngồi bên phải, còn tôi ngồi bên trái. Ngồi một chút, trên màn hình đang chiếu quảng cáo, tôi nhìn Yunho thấy anh đã bắt đầu muốn ngáp.

“Này!”

Tôi khẽ khều tay anh.

“Anh đừng như thế, làm bạn gái anh mất hứng đó.”

Tôi nói nhỏ bên tai anh.

“Không sao.”

Anh cũng ghé sát lại gần tôi.

“Cô ấy quen rồi. Lát nữa anh sẽ ngủ thật đấy, nếu em sợ cô ấy mất hứng thì đợi anh sắp ngủ liền nhanh đưa vai cho anh mượn, để khỏi khiến anh tựa vào cô ấy làm mất hứng.”

“…”

Chúng tôi thì thào nói với nhau, xong im lặng chờ phim chiếu.

“Phải rồi, hai người muốn ăn uống gì không?”

Tôi quay sang hỏi hai người họ.

“Được, được.”

“Đừng mua bắp rang.”- Bạn gái anh nói.

“Tại sao thế?”

Jung Yunho khó hiểu hỏi, tôi cũng thắc mắc nhưng không dám hỏi.

“Phim này rất cảm động. Đợi lát nữa hai người ăn nhồm nhoàm bên tai em, cảm xúc cũng bay hết ráo.”

“Ah…”

Chúng tôi hai người lại tiếp tục im lặng ngồi đó, ngay cả thở mạnh tôi cũng không dám. Đến rạp chiếu phim, không ăn bắp rang hay khoai tây chiên thì còn làm gì được nữa chứ?

Cuối cùng phim cũng bắt đầu chiếu. Ban đầu, tôi thực sự cố gắng để xem. Trong phim là cảnh trời mưa, không mưa thì trời cũng sẽ âm u. Mà phòng chiếu phim lại vắng người, điều hòa mở hết công suất, khiến tôi cảm giác có chút lạnh. Mà Jung Yunho ngay từ lúc phim vừa chiếu đã bắt đầu ngáp, ngáp không ngừng. Anh cứ như còn chim gõ kiến, đầu cứ gục gặc về phía trước. Tôi nhịn không được, mải ngắm anh đến nỗi quên mất phải xem phim.

Bộ phim này thật sự dài dòng, mỗi lần tôi nghĩ nó nên kết thúc, thì nó lại tiếp tục một cảnh trời mưa, vòng đi vòng lại, làm tôi oải muốn chết. Jung Yunho rốt cuộc gục vào vai tôi ngủ, mà tôi cũng theo đà đó dựa vào đầu anh. Tôi phát hiện đầu anh thực sự êm, một chút cũng không khó chịu. Chúng tôi cứ như thế tựa vào nhau ngủ ngon lành. Tôi đang ngủ thì cảm thấy thực sự lạnh, bèn ôm lấy tay anh, khiến hai chúng tôi càng gần nhau hơn, cảm thấy thật ấm áp. Anh cũng dựa sát vào tôi cứ thế mà ngủ.

Phim cứ vậy mà chiếu không biết qua bao lâu… Thật ra phải thắc mắc rằng, không biết chúng tôi đã ngủ biết bao lâu, bạn gái anh bắt đầu gọi anh dậy. Việc này tự dưng sẽ ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi giật mình tỉnh, lập tức ngồi thẳng dậy, xem bốn phía có chuyện gì xảy ra.

“Dậy được rồi.”

Bạn gái anh mặt không biến sắc nói với tôi.

“Vâng.”

Tôi nhận ra phim còn chưa hết, nhưng chắc cũng sắp rồi. Có lẽ cô ta muốn đánh thức chúng tôi sớm, để khỏi lát nữa bật đèn lên khiến mọi người thấy chúng tôi ngủ đến nước miếng chảy ròng ròng. Cô ta tiếp tục coi phim, còn tôi thì cố lay Yunho.

“Này!Này! Dậy đi anh.”

Tôi nói nhỏ vào tai anh.

“Đừng… Đừng ồn…”

“Phim xong rồi kìa.”

“Hả? A… xong rồi sao.”

Anh ấy híp mắt, ngồi thẳng dậy, đưa tay lau miệng rồi cùng tôi ngồi ngay ngắn chờ cho phim chiếu xong. Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện phim nghệ thuật đúng là nghệ thuật, đã hết gần ba tiếng quả nhiên là khác thường. Rốt cuộc đèn phòng chiếu bật sáng, chúng tôi đứng dậy ra khỏi cửa.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Còn đi nữa?” – Bạn gái anh kinh ngạc.

“Không đi sao?”

Yunho giật mình hỏi ngược lại.

“Em phải về nhà sớm sao?”

“Không có.”

Được rồi, tôi thừa nhận, trong tíc tắc, tôi đã mong cô ta nói “Phải, em muốn về nhà trước, hai người đi chơi vui vẻ đi”. Nhưng tôi không nghĩ cô ta lại nói thế, hay là cô ta muốn tôi về trước để hai người họ vui vẻ cùng nhau?

 TBC…

[Saphia] Đúng hẹn nhá :>. Mền là mền ưng khúc dính chặt lấy nhau ngủ lớm nhaaaaa :”> trời ơi sweet kinh khủng [gạch chéo câu nài dùm tớ] Mền thề là anh Jung giả bộ ngủ trước cái lúc dính chặt lấy nhau đới =))) Phần 4 nài hơi bị dài hơi nhoa XD mền vửa check raw, còn tới mấy chục pages nữa mới hết Tháng 11 =)) Tháng này coi bộ ăn chơi dữ đơi :”>.

Thế nhé, các bạn đọc chăm, rết chăm, like chăm và com chăm nhé. Mai (hoặc giả như sáng mai Caiie mới post thì là hôm nay) mền đi fansign của bạn em Jae rầu :”> hí hí.

4.4

Editor: Saphia

Beta: Ngocxu

“Jaejoong, chúng ta tới khu trò chơi mới mở đi?”

“Chỗ nào cơ?”

“Chỗ mà gần nhà em ý, mới mở khu trung tâm mua sắm, tầng trên có khu trò chơi đó.”

“Ủa khai trương rồi sao?”

“Ừ, chúng ta đi nha?”

“Ừ được.”

Lại một lần nữa không để ý đến bạn gái anh, chúng tôi cao hứng đi đến khu trung tâm kia.

Mặc dù nhằm giờ tan tầm, nhưng trên đường xe cộ không quá nhiều, khoảng nửa tiếng đã đến nơi. Chúng tôi ghé vào một tiệm gần đó ăn qua loa cơm chiều rồi hớn hở vào khu trò chơi.

“Oa! Khai trương đại hạ giá! Giá gốc mười đồng một xu, bây giờ mười đồng được đến 3 xu.”

“Nhanh mua đi.”

“Ừ.”

Nói xong tôi cùng Jung Yunho đều móc ví ra mua xu chơi, nhưng bạn gái của anh vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.

“Chị không chơi sao?”

“Chị không chơi, mấy trò này toàn cho con nít, hai người chơi đi, chị qua trung tâm mua sắm chút.”

Không đợi tôi và Yunho nói thêm câu nào, cô ta xoay người bỏ đi.

“Này, Jung Yunho.”

Tôi hết sức nghiêm túc gọi anh một tiếng.

“Gì đó? Dám kêu luôn họ tên anh vậy hả?”

“Như vậy… không sao chứ?”

“Cái gì không sao?”

“Bạn gái của anh hình như không vui.”

“Không sao đâu. Bình thường anh xem phim ngủ gật, cô ấy có giận dỗi vài ba câu, nhưng lần này đâu có vậy. Không việc gì, cô ấy rất thích mua sắm, để cô ấy mua một hồi tự nhiên sẽ vui vẻ thôi.”

“Thật á?”

“Thật mà… Đi thôi.”

“Anh rốt cuộc có phải bạn trai người ta không vậy?”

“Em hỏi nhiều quá, mình đi chơi thôi.”

Nói xong, anh kéo tôi qua chỗ chơi ném bóng rổ.

“Đấu đi.” – Anh khiêu khích.

“Đấu thì đấu.” – Tôi không thèm sợ anh.

Hai người chúng tôi chơi hăng say mà điểm thì cứ sít sao nhau. Một bàn chơi mất một phút. Chúng tôi bỏ ra năm xu chơi suốt năm phút đồng hồ, phiếu thưởng đã lấy được nguyên một hàng dài. Có mấy cậu bé đứng bên cạnh nhìn chúng tôi chơi, phát ra mấy tiếng “Oa! Oa!” đầy ngưỡng mộ. Cuối cùng dĩ nhiên là hoàng tử bóng rổ trẻ tuổi tài cao, Kim Jaejoong tôi đây thắng. Tôi lấy được 42 phiếu thưởng, còn anh chỉ được có 40 phiếu rưỡi. Thật ra đáng lẽ anh được 41 phiếu cơ, nhưng máy đột nhiên bị kẹt, anh cố kéo ra, kết quả làm đứt tờ phiếu, kẹt lại một nửa ở trong máy. Tôi cười đến đau cả bụng.

“Cười cái gì mà cười? Không cho em cười!”

“Được được được, không cười mà.”

Tôi cố gắng hết sức để nhịn, nhưng rốt cuộc chịu không nổi phì cười.

“Còn cười nữa! Đi đua xe đi! Lần này anh thắng chắc.”

“Được, đi thôi.”

Chúng tôi đến chỗ chơi đua xe, nhanh chóng nhập cuộc. Thiết bị điều khiển hơi rắc rối, tôi có chút không quen nhưng một lúc cũng thích ứng được. Chúng tôi tập trung đua, càng nhiều khúc quẹo càng khiến trò chơi trở nên kích thích. Tôi liếc mắt nhìn thấy phiếu thưởng của anh nhiều hơn hẳn của tôi, cứ như vậy duy trì đến cuối cùng. Giảm tốc độ rồi ngừng lại, anh cầm phiếu thưởng huơ huơ trước mặt tôi.

“Thế nào? Anh thắng rồi nhé… hắc hắc.”

“Hứ, biết anh lợi hại rồi. Mình đi đập cá sấu đi.”

“Được, đi thì đi, anh không sợ em đâu.”

Chúng tôi vòng ra cửa mua thêm một đống xu, sau đó đi đến chỗ chơi đập cá sấu. Lúc này trận đấu mới thật sự là quyết liệt, chúng tôi cầm cây búa đập liên hồi, giống như là đang trừng trị kẻ xấu hay nói đúng hơn như đang trả thù kẻ giết cha mình ấy, khiến cho mấy em nhỏ gần đó bị hoảng sợ. Tôi nghe được một em nhỏ hỏi ba của nó “Baba, đến lúc chúng ta chơi, máy móc còn lành lặn không ba?”///

Tôi biết như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến trẻ em, nhưng vì chiến thắng, tôi liều tất. Cuối cùng, chúng tôi đều được 37 phiếu, bất phân thắng bại.

“Huề nhé.”

“Hắc hắc, đúng vậy.”

Chúng tôi nhìn đối phương mỉm cười. Tuy nơi này có máy điều hòa, nhưng hai người chúng tôi đều vã mồ hôi. Tôi lấy khăn tay ra đưa cho anh.

“Này, lau mồ hôi đi, không bị cảm đó.”

“Ah, cám ơn em.”

Anh cầm lấy khăn tay của tôi, còn nói lời cảm ơn khiến tôi có chút ngượng ngùng. Bởi vì anh rất ít nói với tôi những lời như vậy. Tôi quay đầu sáng hướng khác, không nhìn anh.

Sau đó chúng tôi còn chơi nhiều trò khác. Chơi hết đống xu hai đứa mua thì lúc đó chúng tôi đã có hơn năm trăm phiếu thưởng.

“Oa! Ghê thật. Em chưa bao giờ có nhiều phiếu thưởng như vậy.”

“Anh cũng vậy.”

“Để xem mình đổi được cái gì.”

“Ừ.”

Tôi chạy đến quầy đổi quá, phát hiện ra có vẻ như do mới khai trương, ở đây đổi quà điều kiện cũng không khó khăn như nhiều chỗ khác. Ngày xưa hơn một trăm phiếu chỉ đổi được mỗi cục gôm năm đồng. Tôi chợt thấy có một món phải mất đến 600 phiếu mới đổi được, là một cái móc khóa hình con voi, tuy nhỏ nhưng làm rất tinh xảo… Được rồi, thực sự là nó rất nhỏ. Nhưng con voi nhỏ đó không phải loại làm bằng nhựa thường, mà được đan bằng vải bố, rất đáng yêu luôn. Tôi trước giờ rất thích voi, nhưng tôi ngại mở miệng ra nói thích. Dù gì thì phiếu thưởng cũng không đủ…

“Chị ơi, con voi nhỏ kia phải 600 phiếu mới đổi được à?”

Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ anh cũng thích con voi nhỏ.

“Phải.”

“Không đủ phiếu thì thêm tiền bù có được không?”

“Thế hả? Phiền anh đợi chút, để tôi đi hỏi quản lí.”

“Được, cám ơn.”

Cô gái kia xoay người đi tìm quản lí, tôi hỏi nhỏ anh.

“Anh cũng thích voi à?”

“Không có.”

“Vậy anh hỏi làm gì?”

“Không phải em thích sao?”

“Sao anh biết?”

“Nhìn em xem, hai mắt sáng rỡ. Để em nhìn thêm lúc nữa, anh sợ con voi nhỏ kia bị cháy mất.”

“Hứ…”

Tuy ngoài miệng ra vẻ không thích, nhưng trong lòng tôi thật sự vui muốn chết.

“Anh này, có thể được, nhưng anh hiện có bao nhiêu phiếu?”

“575 phiếu, tôi đếm đúng đó.”

“Được, vậy cảm phiền anh cho tôi mượn đếm lại chút.”

“Được.”

Anh đưa phiếu thưởng cho nhân viên, cô ta thực sự bắt đầu đếm.

“Anh này, chỉ có 574 thôi.”

“Sao?”

“Này chỉ có nửa phiếu, không tính.”

“…”

Tôi nhịn không được bật cười, làm anh trừng mắt liếc tôi một cái.

“Được, cứ cho là 574 phiếu đi, vậy phải bù thêm bao nhiêu tiền?”

“20 đồng.”

“Nhiều vậy sao?”

Tôi hoảng hốt.

“20 đồng tôi trực tiếp đi mua không được sao! Chúng tôi còn có nhiều phiếu thưởng như thế.”

“Xin lỗi anh, quản lí nói như thế, trên 550 phiếu thì bù 20 đồng.”

“Vậy thôi, chị trả phiếu lại đi.”

Tôi cảm thấy tên quản lí kia căn bản là muốn ăn chặn, gặp chúng tôi thích vật kia nên mới nâng giá, sao không thách lên 200 đồng luôn đi.

“Không, chúng tôi đổi mà, có điều chị trả lại 24 phiếu cho tôi nha. Chị giữ lại 550 phiếu.”

Jung Yunho vừa nói vừa lấy 20 đồng ra.

“Jung Yunho, anh điên à? Đâu cần phải thế?”

Anh không thèm để ý tôi, tiếp tục đổi phiếu và tiền với nhân viên kia. Ra vẻ người lớn, anh cầm 24 phiếu trong tay cùng với con voi nhỏ kia, cười với tôi.

“Phiếu này của anh, còn này cho em.”

Anh đưa voi nhỏ cho tôi.

“Jung Yunho… Cám ơn anh…”

“Nhìn nó em sẽ học tốt tiếng Anh.”

“Ừ, nhất định.”

Sau đó, chúng tôi đi xuống lầu tìm bạn gái anh, lúc này đã gần mười giờ, chúng tôi đã chơi suốt ba tiếng. Anh đi trước, tôi đi sau. Tôi đem voi nhỏ bỏ vào túi quần, còn kéo khóa chặt sợ nó rơi mất. Vuốt thấy túi quần phình lên, tâm tình tôi trở nên thật tốt.

Nhìn bạn gái anh tay cầm bao lớn bao nhỏ, tôi bị hù chết. Con gái thật lợi hại, mua nhiều như vậy, để mặc sao?

“Xong rồi à?” – Cô ta hỏi chúng tôi.

“Ừ, em còn muốn mua gì không?”

“Không, còn thì lần sau mua cũng được.”

“Ừ, vậy đi thôi.”

Không hiểu tai sao, trở lại với tình trạng “Ba người cùng đi”, chút cảm giác vui vẻ kia của tôi liền biến mất.

Chúng tôi đi thang máy xuống lầu, đến lúc ai về nhà nấy.

“Em đi bên kia?”

Jung Yunho hỏi bạn gái anh. Quái thật, bộ anh không biết cô ta ở đâu sao?

“Bên này, anh đưa em về nhé?”

“Oh.”

Jung Yunho thuận miệng đáp ứng. Trong lòng bỗng nhiên thấy khó chịu, tôi không rõ tại sao, cũng không biết phải làm thế nào.

“Em cũng phải về đây, em đi bên này, bye.”

Không đợi họ trả lời, tôi có hơi giống bỏ chạy, đi một mạch về hướng khác. Đến lúc nghĩ bọn họ đã đi xa, tôi mới quay đầu lại nhìn. Quả nhiên, bọn họ sóng vai đi cạnh nhau, càng ngày càng xa tôi.

[Anh đưa em về nhé?]

Trong đầu tôi cứ vang mãi giọng nói của bạn gái anh. Vì cái gì muốn anh đưa cô ta về? Đưa tôi không được sao?

Có phải tôi rất buông thả không? Có phải tôi càng lúc càng ỷ lại Jung Yunho không?

TBC…

[Saphia] Thế này thì thõa mãn chưa ;___; Mai mình lên trại rồi mà ráng lết đến đêm mần đó nha ;___;. Ý hí :”> mùi ngược kìa, dù anh vô tình vs gf thế nào, dù anh bias Jae thế nào thì cuối cùng chị kia vẫn là gf của anh, không thể nào chối cãi :”> Mà phải vậy Jae mới biết mà nhận rõ tình cảm của mình chứ :> Gì chứ mềnh thấy trong đây bạn Jae cứ ngơ ngơ dở hơi sao á =)))))))))) Ôi phân cảnh ở khu trò chơi quá trời đặc sắc hén :”> Hem biết có bạn nào giống mình mún đến khu trò chơi nghía 2 anh đẹp trai chơi bóng, đua xe, và… vâng, đập cá sấu =)) hem? =))))))))))))))

À, quên nói thêm, phần 4 này dài lớm =)) ko phải 3 chap như mấy phần trước đâu nha, đến đây là mới hết Tháng mười một (Thượng) thôi á, còn Trung và Hạ nựa TT TT Tháng 11 nhiều biến cố :”> Hí hí <3

[NgocXu] Ôi chap nài đoạn anh hô đổi voi nhỏ choa em chê hảo kutè cưng chiều í XDDD fải rất để í quan tâm thì mới nhìn ra là chê chê hâm thik voi nhỏ thế nào ah XD chắc em chê vìa nhà đóg khug em voi nhỏ, thỉg thoảg lôi ra ngắm vuốt hít hà quá =)) 2 anh em hảo thân thiết dính nhau ah, bà kìa ko lượn khẩn đi còn đòi anh hô đưa về TT TT ẻm tự kỉ rồi kìa, chắc sắp nhận ra là ẻm mê anh ràu =)) XD

[NgocXu] Ô ô chap này cưng oá nhoa XDDDDD anh hô vẫn quen thói zại zai, em chê nói thik mần rì thì anh mần đoá ah, anh quăg bạn gái anh đi đâu vợi =)) như kỉu nài là bạn gái anh đeo theo YJ đi chơi áh =)) mê cái khúc dựa vô nhau nắm tay nắm chân ngủ gê XD bạn gái anh có vẻ sức chịu đựg cao nhể, là mềnh thì mềnh bỏ vìa lâu òi =)) hoặc jả vờ bỏ vìa ràu đi rình YJ đú đởn mí nhau =)) XD

TBC…

[Saphia]11:29 :”> còn chưa thất hẹn thứ tư post nha. Dù gì cũng trễ nên chap này tớ ráng làm dài dài cho mn đọc nè :”> dài gấp đôi phần trước đó nha =)) Có 1 tin hơn buồn là chap này chưa được beta TT TT Caiie của tớ đã bị hư net 2 ngày nay, h vẫn chưa có net :-<. Tớ đã cố gắng check lỗi, nhưng lỗi trình bày thì tớ chịu. Có gì mn thông cảm nhé, beta tớ có mạng sẽ edit lại liền XD.

Zồi, mn có thấy chưa, thấy anh của chúng ta “ân cần” với bạn gái thế nào chưa =))))))))))))) bạn gái nói gì thì nói nhưng Jae vẫn là nhất. Tớ vừa làm vừa cười tủm tỉm :”> ưng quá trời luôn nhaaaaa :”>

[NgocXu] Ôi tội lỗi oá *ôm mặt* đến hum nay tớ mới edit được, tại đọc ol rồi nên cứ quên :”) chap này chị kia đúng người thừa luôn, toàn thấy 2 anh em dính lấy nhau cho chị kia rớt lại =)) cái kỉu ko hoà đồg đc vậy bảo sao anh hô bơ chị cưg em nó =)) XD

TRUNG

4.5

Editor: Saphia

Beta: Ngocxu

Về đến nhà, mẹ tôi đã ngủ, chỉ còn ba đang ngồi xem tin tức.

“Jaejoong, về rồi à?”

“Dạ.”

“Đi chơi với Yunho vui không?”

Trước đó tôi có nói qua sẽ cùng Yunho ra ngoài chơi, nhưng dĩ nhiên không nhắc đến chuyện ba người cùng đi.

“Dạ vui.”

“Vui mà sao mặt đơ vậy con, mệt lắm à? Nhanh tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”

“Dạ, ba ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Mặt tôi chẳng nhẽ đơ lắm sao?

Tôi nhìn khuôn mặt mình trong tấm gương ở phòng tắm, thử cười một cái, nhưng thế nào cũng cười không nổi. Tắm rửa nhanh chóng, tôi liền lên giường ngủ. Lấy voi nhỏ ra, tôi lẳng lặng nhìn nó. Trông voi nhỏ vẫn đáng yêu như thế, nhưng tôi vẫn không thể vui nổi.

“Voi nhỏ, ta không vui a, ngươi có biết tại sao không? Biết thì nói cho ta biết đi…”

Dĩ nhiên voi nhỏ không cách nào trả lời tôi được. Tôi đặt nó trên bụng dần thiếp đi, cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, mệt đến mức không còn chút sức lực nào gửi tin nhắn “Ngủ ngon” cho anh…

Cuối tuần đến, cũng chính là ngày kỉ niệm thành lập trường, tôi không cần dậy sớm, chín giờ mới phải đến trường. Có điều tôi phải mặc lễ phục, còn phải đeo cravat, cũng may tôi còn nhớ cách thắt. Nhìn toàn thân mình trong gương, tôi phát hiện mình mặc tây trang trông thật đẹp trai. Đáng lẽ không cần mang theo túi xách, nhưng tôi muốn mang theo voi nhỏ, đành bỏ nó vào túi mang theo.

Tối qua tuy tôi không nhắn cho anh, nhưng anh vẫn nhắn cho tôi. Sáng nay lúc tắt chuông báo thức trên điện thoại, tôi thấy một tin nhắn từ đêm qua.

[Voi nhỏ, cậu chủ có tốt với ngươi không? Không tốt nói với ta, ta sẽ mang ngươi về. Giúp ta nói với cậu chủ ngươi một tiếng ngủ ngon nhé.]

Đưa cho tôi rồi còn muốn lấy lại sao, nghĩ cũng đừng nghĩ tới nhé. Nhưng mặt khác, nghĩ tới anh cũng như tôi, cùng nói chuyện với voi nhỏ, thật không nhịn được cười.

Tôi chậm chạp đi tới trường. Gần đến cổng, bỗng dưng có một người bá cổ tôi từ phía sau, hù tôi hoảng hồn. Quay lại mới phát hiện, hoá ra không phải bạn học nào, mà chính là Jung Yunho.

“Anh sao lại ở đây?”

“Kỉ niệm thành lập trường mà, anh phải về tham dự chứ.”

“À.”

Tôi hơi quay lại nhìn, phát hiện đằng sau là bạn gái anh. Hai người bọn họ…có phải tối hôm qua đã ở cùng nhau không? Tôi lắc lắc đầu, không để cho đầu óc suy diễn bậy bạ. Nhưng sự thật là trong giây lát, niềm vui mừng khi thấy anh đã không còn. Tôi kéo tay anh ra.

“Em sắp trễ rồi, em đi trước.”

Không biết tôi có khiến hai người họ ngại không, dù gì thì tôi cũng chưa chào hỏi bạn gái anh một tiếng, không quay đầu lại, tôi đi một mạch về phía sân thể dục.

Trên đường đi, tôi nhận ra hôm nay sân trường có rất nhiều xe, đa số là học sinh cũ trở về thăm trường. Tôi vội vàng đến chỗ xếp hàng, mọi người đã tụ tập gần như đông đủ, đứng chờ hiệu trưởng phát biểu. Đi tới chỗ lớp tôi, mọi người đã đến đủ, có mỗi tôi là đeo túi xách đứng đó. Vừa nhìn thấy tôi, thầy chủ nhiệm liền chạy tới thân mật khoác vai tôi. Thầy chủ nhiệm bây giờ của tôi tên là Trần Đào. Thầy dạy tôi môn Toán từ năm lớp 11, khi đó thầy chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học. Thầy Trần thật sự rất giỏi, nhiều lúc tôi tự hỏi sao thầy ấy có thể giỏi nhiều thứ như thế.

“Kim Jaejoong…”

“Hehe, không trễ nha thầy.”

Tôi và thầy quan hệ rất tốt, vì tuổi tác chênh lệch không lớn, thầy lớn hơn tôi chỉ có sáu tuổi thôi. Hơn nữa, thành tích toán của tôi tốt như vậy, cũng có công của thầy. Chúng tôi thường xuyên cùng nhau thảo luận các đề toán khó, cũng coi như là một cách nâng cao trình độ cho tôi. Với cả, có một lần trường tổ chúc đại hội thể thao cho học sinh và giáo viên, chúng tôi cùng nhau đấu bóng rổ. Hiện tại, có thể nói tôi và thầy coi như bạn bè tốt, ở trường gặp nhau cũng cùng nhau tán gẫu vài câu. Thầy có thể thoải mái khoác vai tôi, còn tôi thì vẫn tự nhiên gọi thầy là Tiểu Trần, thầy cũng không có ý kiến.

“Thầy cũng chưa nói em trễ, nhưng em xem em đi, mang túi xách theo làm gì, gây chú ý à?”

“Không ai cấm em không được gây chú ý nha, haha.”

Trong lớp tôi thuộc dạng khá cao, nên lúc xếp hàng tôi luôn đứng cuối. Bình thường giáo viên chủ nhiệm cũng đứng cuối hàng để nhìn rõ hết lớp, nên vào thứ hai lúc chào cờ dưới sân, tôi và thầy hay cùng nhau tán gẫu. Đương nhiên là dù nói chuyện thân thiết thế nào, thầy cũng vẫn là thầy.

“Em đi mua đồ ăn sáng, được không thầy? Em chưa ăn sáng, đói chết mất.”

“Đợi chút nữa, để hiệu trưởng phát biểu xong đã, bây giờ em đi thế nào cũng bị thấy.”

“Lâu chết được.”

“Thằng này… lát nữa đừng có lẻn mua đồ ăn vặt đó.”

“Được rồi, thầy muốn em mua gì cho thầy không?”

“Khỏi giỡn đi, em định trải khăn ra dọn cơm như đi dã ngoại à?”

“Hắc hắc, cũng phải.”

Chờ hiệu trưởng phát biểu xong, tôi đã muốn đói đến hoa mắt. Lúc này thầy Trần khều tôi.

“Nhanh đi mua đi, để đói quá không tốt.”

“Đói muốn xỉu luôn nè thầy, tí nữa bị thầy làm xỉu.”

“Bây giờ em muốn đi hay không?”

“Thôi thôi, đi mà.”

Nói xong tôi liền chạy đến canteen, tới nơi đã thấy May đứng ở đó.

“Jaejoong!” – May gọi tôi.

“Chị cũng tới mua đồ ăn sáng à?”

Tôi thấy cô cầm ly sữa và bánh hotdog.

“Ừ, em cũng vậy à?”

“Ừ, đói sắp chết.”

“Vậy em mua nhanh đi, mua xong mình cùng về chỗ.”

“Ừ, được.”

Tôi cũng mua sữa chocolate và hotdog như May, lúc mở túi ra vô tình làm rớt voi nhỏ. Nhìn voi nhỏ dưới đất, tôi đau lòng chết được, lập tức ngồi xổm xuống nhặt lên, nhưng May lại nhanh tay hơn.

“Của em à?”

“Ừ…”

“Dễ thương ghê.”

“Dễ thương ha? Em vừa nhìn đã thích, hắc hắc.”

“Em mua à?”

“Không, là người khác tặng.”

Nhớ tới đêm qua Jung Yunho tặng voi nhỏ, tôi có chút vui vẻ.

“Bạn gái à?”

“Hả? Không phải.”

“Oh.”

May khẽ cười. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, một tay bận cầm đồ ăn, tôi không biết làm thế nào để gãi tóc cho đỡ ngượng. Bỗng dưng cảm thấy trong túi rung lên, chắc là có tin nhắn.

“Trả lại cho em nè.”

“Oh.”

Tôi cầm lấy voi nhỏ, bỏ nó trong túi sách khóa chắc lại để khỏi khiến nó rơi nữa. Tôi và May đi về phía sân. Đến chỗ xếp hàng, Tiểu Trần liền khoác vai tôi, vẻ mặt đầy trêu chọc.

“Gì vậy thầy?”

Tôi vừa cắn hotdog vừa hỏi thầy.

“Yêu sớm không tốt đâu nha.”

Chắc là thầy thấy tôi cùng May trở lại nên mới nói thế, tôi cũng không chấp nhất kể cho thầy chuyện trước kia, có điều cũng chỉ là chuyện cũ.

“Yêu sớm không tốt đâu nha.” – Tôi bắt chước giọng thầy nhại lại.

“Là bạn gái em à?”

“Không phải.”

“Không phải đang quen nhau sao?”

“Đã nói không mà…” – Tôi chặn họng thầy.

“Giờ cũng không còn nhỏ, nhưng chưa đủ lớn. Cuối cấp nên lo học hành trước đi.”

“Vâng, em hiểu mà.”

“Hotdog của em thơm quá.”

“Hồi nãy em hỏi thầy ăn không thì không chịu, giờ không cần ra vẻ thèm thuồng đâu nha.”

Thầy cười cười, không đứng tán gẫu với tôi nữa. Tôi nhớ ra khi nãy điện thoại rung, liền lấy ra xem. Ra là Jung Yunho, hơn nữa không chỉ một mà là hai tin nhắn.

[Anh nhắn nhầm.]

[Em không thích thì trả lại cho anh.]

Tin đầu tiên là “Em không thích thì trả lại cho anh”, qua một phút nữa thì là tin “Anh nhắn nhầm”.

[Anh mang bảo bối gì cho người khác mà khẩn trương vậy…]

Tôi ăn hết hotdog, bây giờ thì vừa uống sữa vừa nhắn tin với anh.

[Nhắn nhầm mà, hahaha!]

[= =+ anh đang ở đâu?]

[Ở đằng sau em nè.]

Thấy thế tôi liền quay đầu lại, phát hiện ngoài không khí ra chỉ có không khí. Kim Jaejoong tôi thế nào lại bị lừa…

[Haha! Có người bị lừa rồi!]

Ngay lập tức tôi nhận được tin nhắn trêu chọc của anh, anh nhìn thấy tôi thì chắc cũng đang ở đâu đây thôi.

“Nhắn tin với ai mà xung dữ vậy, nghe lùng bùng lỗ tai luôn nha.”

Tiểu Trần chạy đến nhìn vào điện thoại của tôi, tôi cũng không giấu diếm gì, nói luôn.

“Là một đàn anh, cũng tốt nghiệp trường này, bây giờ đang là sinh viên rồi đó thầy.”

“Oh, thế làm sao quen biết được?”

“Là con của bạn học ba em.”

“Oh có duyên nhỉ.”

“Vâng, đúng vậy.”

Có duyên, ngay cả người ngoài cũng cảm thấy chúng tôi có duyên. Vây nên thực sự chúng tôi là duyên phận của nhau.

“Thầy cũng tốt nghiệp trường này đấy.”

“Tiểu Trần cũng là đàn anh nha.”

“Ừ, em không biết sao?”

“Em đâu phải nữ sinh đâu, mấy cô đó chắc nhà thầy ở đâu cũng biết đó, hắc hắc.”

Thầy giáo trẻ luôn là đề tài bàn tán của nữ sinh.

“Hắc hắc.”

Thầy lại khoác vai tôi.

Tự dưng có cảm giác rờn rợn từ phía bên trái, tôi nhìn qua, quả nhiên Jung Yunho đang đứng từ xa nhìn tôi. Tôi vui vẻ vẫy vẫy tay với anh. Nhưng anh vẫn chỉ đứng đó nhìn tôi chăm chăm, biểu tình rất kì quái.

“Ai thế?”

Tiểu Trần hỏi tôi, động tác vẫy của tôi thực sự hơi khoa trương, chắc hiệu trưởng đứng trên bục cũng thấy được.

“Đàn anh hồi nãy em kể với thấy đó.”

“Oh…”

Thầy nhìn theo hướng tôi chỉ.

“Ủa? Cậu ta họ Jung phải không?”

“Thầy biết sao?”

“Có chút ấn tượng, hồi trước thầy hay chơi bóng rổ, hình như cậu này năm đó học lớp 10.”

“Phải ha, anh ấy lớn hơn em bốn tuổi, còn thầy lớn hơn em sáu tuổi, vậy chắc đúng đó.”

Tôi không ngờ trái đất này thật nhỏ, cảm thấy rất vui vẻ, vì ngoài hai bên ba mẹ quen nhau, chúng tôi không có mối liên hệ nào khác. Có thêm một người cùng quen chúng tôi, tôi có cảm giác mối quan hệ giữa chúng tôi càng gắn bó hơn.

“Anh ấy là Jung Yunho, thầy nhớ không?”

“Không nhớ lắm, năm đó chỉ vô tình chơi bóng chung, năm sau thầy ra trường nên cũng không liên hệ gì.”

“Oh.”

Cuối cùng hiệu trưởng nói một tiếng “Giải tán”, chúng tôi liền tản ngay ra. Tôi lập tức kéo Tiểu Trần về phía Yunho.

“Này! Jung Yunho!”

Thật ra anh vẫn đứng nhìn tôi, có điều tôi lại muốn gọi tên anh, không rõ tại sao…

“Anh nhớ người này không?”

Tôi chỉ Tiểu Trần.

“Hả?”

Jung Yunho nhíu mày, nhìn chăm chăm Tiểu Trần.

“Thầy là đàn anh của anh đó! Ngày xưa hai người cùng chơi bóng rổ đó!”

“Cũng có thể do thầy nhầm.”

“Cũng hơi có ấn tượng, có phải anh lớn hơn em hai lớp không?”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Tôi nhảy vào trả lời.

“Không biết lớn nhỏ gì cả! Người ta hỏi thầy nha.”

Tiểu Trần vỗ vỗ đầu tôi. Thật ra tôi không có ý hỗn vậy, chỉ là cảm thấy rất phấn khích, rất vui vẻ.

“Anh cũng về trường tham gia lễ kỉ niệm à?” – Jung Yunho hỏi.

“Ừ, mà giờ anh dạy ở đây.”

“Àh.”

“Thầy là chủ nhiệm lớp em đó. Jung Yunho, anh nói xem, Thế giới này thật nhỏ nha, đi một vòng toàn là người quen.”

“Ừ.”

Không biết tại sao, tôi có cảm giác hôm nay Yunho có chút… vô tình, hay là tâm tình anh không được tốt.

TBC…

[Saphia] Dạo này tớ đi học quân sự hơi bị mệt nên chắc sẽ không post theo lịch được nữa. Mọi người thông cảm nhé. Thật ra bận rộn thì cũng không quan trọng… nhưng cái quan trọng nhất là dạo này tớ bị thiếu hứng >.<  Ài nên thôi ko lảm nhảm nữa, chap này dài nhưng không có gì gay cấn  Chap sau ghen tuông cãi nhau dữ dội nên mn hãy chờ nhé. Sr vì đã để mn chờ lâu XD

[NgocXu] Em nhỏ chê hâm cưg voi nhỏ gê, đúg là quà của ngừi thươg tặg nên ôm ấp ko mún rời :”) chap nài đúg là hết em lại đến anh gen lẫn nhau, em thì gen anh đi với gái, anh thì gen em đi mí zai =)) khộ gê đoá, để í nhau thik nhau lớm ràu XD ôi mê cái đoạn anh nhắn tin hỏi voi nhỏ gê, anh jà mà hảo kutè XD

4.6

Editor: Saphia

Beta: Ngocxu

“Thầy về văn phòng trước, hai đứa chơi vui nhé.”

“Ah, thầy đi nha.”

Thầy còn đứng đó nhưng tôi vẫn vẫy chào thầy một cách khoa trương.

“Đồ ngốc này… em thiệt là…”

Thầy lại vỗ đầu tôi.

“Em nói anh ấy là chủ nhiệm lớp em à?” – Jung Yunho hỏi.

“Vâng, đúng rồi, thầy dạy em môn toán.”

“Tình cảm hai người tốt nhỉ!”

“Oh, năm cuối cấp nhàm chán của em cũng nhờ thầy ấy mà đỡ một chút đó. Haha”

“Thế à?” – Anh nói giọng có vẻ không vui.

“Jung Yunho, anh sao thế? Không khỏe hả?”

“Không có.”

“Em thấy hôm nay anh sao ý.”

“Thế à? Anh không sao mà.”

“Ừ, anh nói không có gì thì chịu vậy.”

Anh ấy cũng không nói thêm câu nào. Thật không hiểu nổi rốt cuộc anh bị làm sao nữa. Hai chúng tôi cùng nhau đi dạo trong sân trường, tôi thầm nghĩ không biết năm đó khi anh đi học so với bây giờ trường có thay đổi nhiều không. Tôi muốn hỏi anh, nhưng nhìn gương mặt không vui của anh, tôi lại không dám mở miệng, sợ lại làm không khí tệ thêm.

Không biết là tôi đi theo anh hay anh đi theo tôi, rốt cuộc chúng tôi đi đến dãy phòng học.

“Lớp em ở tầng năm hả?” – Anh đột nhiên hỏi.

“Vâng, hồi đó anh cũng thế hả?”

“Ừ, dẫn anh đi xem đi.”

“Được ah.”

Khó khăn lắm anh mới mở miệng, tôi dĩ nhiên đều làm theo.

Lên đến tầng năm, tôi dẫn anh đến phòng học của mình. Vì cửa bị khóa nên chúng tôi chỉ có thể nhìn vào từ cửa sổ.

“Em ngồi chỗ nào?”

“Đó, hàng cuối, trong cùng đó.” – Tôi chỉ.

“Ngày xưa anh cũng ngồi chỗ đó.”

“Cũng là phòng này luôn hả?”

“Ừ.”

Anh cười cười nhìn tôi.

“Nhưng mà bây giờ phòng học đều sửa sang lại hết, bàn ghế cũng đổi hết rồi.”

“Tiếc quá… không là em có thể coi được ngày xưa anh viết bậy gì lên bàn rồi. Hắc hắc.”

“Anh là học sinh ngoan, không có phá hoại của công nha.”

“Anh giống học sinh ngoan sao…”

“Không giống chỗ nào hả?”

Không khí đang rất tốt, chúng tôi cười giỡn vui vẻ.

Bỗng dưng sau lưng có tiếng gọi.

“Jaejoong!” – là May.

“Huh? Có chuyện gì?”

Tôi quay đầu lại nhìn cô, Yunho cũng thế.

“Không có gì, thấy em nên gọi thôi.”

“Oh.”

Khi nãy cùng mua đồ ăn sáng tôi cũng không để ý, ra là hôm nay cô mặc váy. Vì hôm nay toàn thể học sinh đều phải mặc lễ phục đến trường.

“Trường ác thật, hôm nay lạnh vậy còn bắt con gái mặc váy, chị có lạnh không thế?”

Tuy mới đầu tháng mười một, nhưng hôm nay đã có gió to.

“Cũng không lạnh lắm.”

“Ah, đúng rồi. Chừng nào mới về được vậy chị?”

“Chắc khoảng giữa trưa, chờ chút nữa đem bàn ghế trả về là có thể nghỉ.”

Bởi vì lễ kỉ niệm sẽ có rất nhiều học sinh cũ về trường, nên chúng tôi phải mang nhiều bàn ghế đến sân thể dục, để tiện cho mọi người có thể ngồi dự lễ.

“Oh, vậy chừng nào cần mang bàn ghế trả, chị gọi em, em tới giúp một tay.”

“Không cần, chị tự mang được rồi.”

“Ah, vậy tùy chị nhé.”

Cô ấy cười cười bỏ đi. Lúc này tự dưng xuất hiện vài đứa bạn học.

“Kim Jaejoong! Tình cũ chưa dứt nha…”

Bọn họ cố tình kéo dài giọng vẻ trêu chọc.Thật ra lớp tôi có nhiều người biết được ngày xưa tôi và May hẹn hò.

“Điên hả?”

“Còn không phải chưa dứt? Vậy sao còn sợ người ta lạnh, còn muốn giúp người ta dọn bàn ghế.”

“Thôi đi nha, nếu là người khác thì tao cũng giúp…”

Tôi không thèm đôi co với bọn họ.

“Người ta cũng chưa dứt được với mày đúng không?”

Bọn họ thật sự phiền phức, con trai sao lại nhiều chuyện thế không biết.

“Đừng có nói nhảm nữa!”

“Nhất định là vậy, nếu không sao người ta muốn ở lại lớp.”

“Bọn mày không hiểu thì đừng có nói lung tung xúc phạm người khác được không?”

“Tụi tao không hiểu thì có mày hiểu đó, không phải mày từng vào tận nhà người ta sao!”

Tôi đang nghĩ mắng cho bọn họ một câu “Liên quan gì đến bọn mày!” thì Jung Yunho lên tiếng.

“Ra học sinh bây giờ thích nói mấy chuyện bậy bạ vậy sao, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!”

Bọn họ nhìn thấy một người trông có vẻ là đàn anh, mặt xám xịt nói thế thì mau chóng im thin thít rồi lẩn mất. Còn tôi chưa kịp phản ứng gì thì Jung Yunho đã xoay người đi mất. Tôi liền đuổi theo.

“Vừa rồi cám ơn anh nhiều.”

Tôi cảm thấy hành động vừa nãy của anh là giúp tôi giải vây, nếu anh không lên tiếng, chẳng biết bọn kia còn dây dưa đến chừng nào. Tôi nghĩ Yunho sẽ quay lại nhìn tôi cười và nói “Tiện tay giúp đỡ thôi” vân vân. Nhưng thật ra anh không hề phản ứng như thế, chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, không thèm nói gì, vẻ mặt thì càng lúc càng đen. Không khí trở nên gượng gạo, so với lúc trước càng tệ hơn.

“Đi thôi!”

Xuống tới sân, anh nói với tôi một câu như thế.

“Anh muốn đi đâu?”

“Về nhà!”

“Bây giờ? Đợi em dọn bàn ghế được không?”

“Em thật sự muốn giúp cô ta dọn bàn ghế sao?” – Anh bỗng nhiên to giọng.

“Sao? Anh nói vậy là sao?”

Tôi thật sự giật mình, anh sao lại giống như bọn kia để ý chuyện này.

“Xem ra bạn học em nói cũng đúng nhỉ?”

Anh ngay cả liếc mắt cũng không thèm ngó tới tôi một cái.

“Anh điên à?”

Tôi thực sự không biết anh rốt cuộc nghĩ cái gì mà lại như thế.

“Em muốn dọn thì dọn! Bây giờ mỗi người khiêng một cái, sau đó đi về liền!”

“Anh nổi điên gì vậy? Tự nhiên lại gấp gáp như thế?”

“Anh mặc kệ!”

Nói xong, anh liền kéo tôi đến sân thể dục.

“Anh buông ra!”

Tôi muốn bỏ tay anh ra, nhưng anh dùng lực rất mạnh, giữ chặt tôi lại, khiến tay tôi va phải mặt người phía sau. Quay lại mang vẻ mặt áy náy nhìn người kia, hóa ra là Tiểu Trần.

“Jaejoong! Có chuyện gì vậy?”

“Kim Jaejoong phải về nhà!”

Tôi chưa kịp mở miệng, Jung Yunho liền trả lời thay tôi.

“Ở nhà có chuyện gì sao?”

“Không có gì đâu, thầy đừng nghe anh ý nói lung tung.”

“Em là gia sư tiếng Anh của Jaejoong, ba của Jaejoong nói nếu ở trường không có việc gì thì phải về sớm ôn tập.”

“Àh, ra thế, hèn gì tiếng Anh của em dạo này càng lúc càng khá. Thật ra cũng không còn việc gì đâu, hai đứa về trước đi, thầy sẽ bảo mấy đứa khác lo dọn dẹp.”

Tiểu Trần vỗ vỗ vai tôi, còn Jung Yunho thì ngay lập tức kéo tôi về phía anh.

“Cám ơn đàn anh nhiều!”

Khi nãy vừa gặp còn mang bản mặt đen xì thối hoắc ra mà đối với người ta, bây giờ lại có thể mở miệng gọi “sư huynh”. Tôi cảm thấy Jung Yunho có lúc cũng trưng bộ mặt đáng ghét như thế này. Anh kéo tôi về phía cổng trường, dọc đường đi có nhiều người, tôi ngại không dám giằng co với anh. Vừa ra tới cổng, tôi giãy khỏi tay anh.

“Em muốn cái gì?”

Anh còn dám hỏi tôi muốn cái gì.

“Em hỏi anh câu đó mới đúng!”

“Anh muốn gì hả? Anh muốn cùng em về nhà ôn bài.”

“Thần kinh à! Em thấy anh nên cùng bạn gái trở lại thăm thú trường đi! Còn về ôn bài với em làm gì, không cần phải thế đâu!”

Tôi liền xoay người đi về nhà, trong đầu thầm quyết định dù anh nói gì cũng không thèm để ý nữa.

Nhưng tôi không đoán được anh cũng chẳng nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi theo tôi.

Đến ngã tư, tôi nhìn thấy đèn xanh chỉ còn bảy giây nên vội vã mà đâm đầu phóng qua bên kia đường. Khi tôi gần đến được phía bên kia đường thì đèn cũng sắp chuyển đỏ, bước chân tôi dần hối hả đi nhanh hơn. Bất chợt phía sau lại vang lên một tiếng thắng xe rợn người “Két…”. Tôi chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đã nghe thấy tiếng người đi đường thống thiết thét lên ầm ĩ, đột nhiên có một suy nghĩ lướt nhanh qua tâm trí tôi… Ý niệm đầu tiên lướt qua tâm trí tôi chính là, Jung Yunho bị đụng phải? Tôi lập tức quay đầu lại, tâm trí rối bời, vừa bước đã va phải một lồng ngực vững chãi. Đưa mắt nhìn người đang ôm chặt mình, là Yunho. Tôi nhìn qua sau lưng anh, phát hiện ra là một chú chó nhỏ chạy qua đường, khiến chủ của nó chạy theo, thiếu chút nữa va phải một xe bánh mì. Lúc đó tôi mới thở phào, nhưng mà tim vẫn đập nhanh

“Sao người em run rẩy dữ vậy?”

Anh đột nhiên hỏi tôi.

“Hả?”

Run rẩy? Tôi đang run lắm sao. Tôi nhìn xuống tay mình, quả thật hai tay tôi đang run rẩy dữ dội.

“Em không sao.”

 TBC…

[NgocXu] Ôi chap này gay cấn ghê, giận dỗi ghen tuông linh tinh cả lên, anh hô ghen lên cũng thật đáng sợ nha, bắt đầu nổi thói sở hữu em nó rồi đoạn cuối thật hú vía ah, may mà anh hô ko sao :-s ôi tưởng tượng cảnh anh hô nắm chặt tay em nó lôi về nhà thấy giống cảnh trong drama gê XD 

Hôm nay cũng là sinh nhật anh Mây bấn đầu to tay bé XD Chúc anh iu sinh nhật vui vẻ >:D< 

4.7

Editor: Saphia

Beta: Ngocxu

Chúng tôi lại lặng lẽ cùng nhau thả bộ trên đường, tôi chậm rãi hồi tưởng lại cảnh tượng khi nãy. Lỡ như… khi quay đầu nhìn lại, tôi thấy Jung Yunho bị xe đụng nằm trong một vũng máu, thì tôi biết phải làm thế nào? Tôi lén nhìn anh, phát hiện anh cũng như đang suy nghĩ điều gì đó…

Chúng tôi vẫn như vậy đi bên cạnh nhau, không nói một lời.

Đi đến ngã quẹo về nhà tôi, đang định bước tới thì bỗng nhiên anh kéo tay tôi.

“Em đi đâu?” – Anh hỏi.

“Về nhà chứ đâu.”

“Về nhà anh đi.”

“Về nhà anh làm gì?”

“Học bài.”

“Chiều nay em sẽ qua mà, anh về trước đi.”

“Bây giờ cùng đi đi.”

“Tại sao vậy?”

“Không có tại sao gì cả.”

Nói thế anh liền kéo tôi đi về hướng nhà anh.

“Jung Yunho, anh sao lại như thế? Bộ anh muốn làm gì thì làm sao?”

Anh quay đầu lại nhìn tôi, tôi hung dữ trừng mắt nhìn lại anh. Anh không thèm trả lời tôi, chỉ chăm chăm nhìn như thế, khiến tôi có cảm giác anh nghĩ tôi giở trò trẻ con. Tôi chỉ biết ấp úng nói là “Em không mang theo sách”.

“Vậy giờ em về nhà lấy.”

“Anh đừng đây chờ em?”

“Không, mình đi chung.”

“Tùy anh, nhưng anh buông tay ra đã.”

Tôi biết là mình nói thế nào anh cũng không nghe theo, đành để mặc anh muốn làm gì thì làm. Ít ra thì không cần đứng giữa đường tay chân dây dưa không rõ ràng thế này.

Anh thả tay tôi ra, chúng tôi người đi trước kẻ đi sau về nhà tôi. Tới trước nhà, tôi bảo anh đứng đó chờ, tôi lấy sách rồi xuống liền.

“Anh lên với em.”

“Anh muốn sao thì tùy.”

Không thể hiểu nổi rốt cuộc chúng tôi đang bị làm sao. Tôi nghĩ cả ngày hôm nay chẳng lẽ cứ như thế này? Lấy chìa khóa mở cửa, tôi bước lên không thèm để ý anh nữa. Hôm nay trời nhiều mây, hành lang hơi khuất sáng nên có chút tối tăm. Tôi theo thói quen đi sát vào phía trong, anh chậm rãi đi theo bên cạnh. Cầu thang không rộng rãi lắm, nên thỉnh thoảng tay chúng tôi cứ chạm vào nhau. Đột nhiên, anh nhẹ nắm lấy đầu ngón tay tôi. Tôi thực sự bị anh dọa hoảng hồn. Tôi lén nhìn anh, nhưng anh không nhìn tôi, chỉ cúi đầu tiếp tục đi. Tôi có cảm giác lâng lâng trong lòng, bất chợt nghĩ đến lần đầu tiên đến nhà May, cảnh tượng cũng như vậy.

Đây rốt cuộc là như thế nào? Anh lén nắm tay tôi như vậy là ý gì? Tôi phải làm sao bây giờ? Để yên cho anh nắm hay là bỏ tay ra?

Trong lòng tôi bối rối không thôi. Nhưng điều khiến tôi hoảng hốt nhất, chính là, tôi không có một chút nào phản cảm với hành động này của anh.

Đang đấu tranh nội tâm xem nên để yên hay bỏ ra, bỗng nhiên nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, tôi lập tức rút tay ra. Cảm giác lúc này chính là làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp. Tôi không cùng anh song song bước đi nữa, mà đi nhanh lên lầu, bỏ anh lại phía sau. Đi tới khúc rẽ của cầu thang, tôi lén nhìn xuống anh, nhưng anh vẫn duy trì tư thế cúi đầu mà đi.

Vào đến nhà, anh vẫn im lặng không nói gì. Tôi vào phòng lấy sách vở, thầm nghĩ chắc anh sẽ theo vào phòng. Nhưng không phải vậy, anh chỉ đứng ở cửa nhìn tôi, ánh nhìn của anh khiến tôi có chút không tự nhiên.

“Jaejoong.” – Anh nhẹ nhàng gọi tên tôi.

“Vâng?” – Tôi chán nản trả lời anh.

“Em thích người ta gọi em là ‘Jaejoong’ à?”

“Gì cơ?”

“Em thích người ta gọi em là ‘Jaejoong’ à?”

“Em không quan tâm.”

“Cô… cô bé hồi nãy là bạn gái của em à?”

“Bạn gái cũ thôi.”

“Ah.”

“Bây giờ em với cô ấy chỉ là bạn học thôi, lại còn khác lớp nữa, ngoài ra không có quan hệ gì khác. Anh đừng có vớ vẩn như vậy nữa được không?”

Tôi hơi bực mình một chút, anh ấy tại sao lại bắt chước cái bọn nhảm nhí kia chứ. Hơn nữa,… hơn nữa tại sao Jung Yunho có bạn gái được, còn Kim Jaejoong tôi không thể thích ai khác sao?

“Tụi nó nói em qua nhà con bé ấy, là thật à?”

“Jung Yunho! Anh vậy là sao? Tôi có qua hay không qua thì làm sao? Hình như không liên quan đến anh nha! Anh có thể đưa bạn gái về nhà, tại sao tôi không được?”

“Nhưng anh không có vô tận nhà!”

Tự nhiên anh cũng kích động theo, hét to vào mặt tôi.

“Hai người quen nhau bao lâu?”

“Ba năm, thì sao?”

“Quen nhau ba năm mà anh chưa vào nhà người ta? Ma mới tin anh đó!”

“Em tin hay không tùy em!”

“Ừ đó! Em không tin đó! Ba năm anh đều cùng người ta tổ chức sinh nhật. Người ta muốn xem phim, anh đi xem với người ta. Trời tối anh liền đưa người ta về nhà. Ngày thành lập trường còn cùng người ta về thăm! Anh còn chưa vào nhà người ta sao?”

“Anh với cô ấy cái gì cũng chưa làm! Em ngay cả nhà người ta cũng đã vào, chắc là cái gì cũng làm hết rồi phải không?”

“Tôi làm gì với bạn gái tôi thì mắc mớ gì tới anh chứ? Ba của tôi nhờ anh phụ đạo tiếng Anh thôi. Anh cũng lo lắng thái quá rồi. Anh là cái gì của tôi chứ?”

Tôi không thèm… không thèm ngó ngàng đến anh nữa. Tôi chạy đến cửa, dùng sức đẩy anh một cái rồi chạy ra ngoài. Anh phản ứng rất nhanh, dùng tay chặn tôi lại. Sức tôi không bằng anh, nên chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn, không thể cựa quậy được.

“Jung Yunho anh muốn cái gì chứ? Anh có bạn gái còn nắm tay tôi!”

Một lời thốt ra không thế lấy lại được, tôi chợt nghĩ, chúng tôi đã không thể quay lại…

“Thật sự, anh không có nắm tay cô ấy như thế…”

Nói chuyện với tôi? Tôi thấy anh giống như đang lầm bầm tự nhẩm một mình, vì anh không nhìn tôi.

“Cái gì?”

“Anh nói là, thật ra, anh không có nắm tay cô ấy như thế.”

Lúc này anh mới quay qua nhìn tôi.

“Nhưng chị ấy là bạn gái anh.”

Bọn họ là người yêu, không lẽ tay cũng không nắm. Anh cũng đã 23 tuổi, tuổi đó chuyện gì người ta cũng đã làm rồi, còn giả vờ ngây thơ cái gì! Con người này thật sự đáng ghét chết đi được!

“Em nói anh hàng năm đều cùng tổ chức sinh nhật, cùng cô ấy xem phim, phải! Nhưng cũng chỉ có như thế, không có làm những việc khác.”

Lúc này anh có vẻ đã bình tĩnh hơn, giọng nói cũng trầm ổn hơn.

“Hai người… hai người chưa từng hôn sao?”

Hỏi chuyện này khiến tôi đỏ mặt, không phải tôi xấu hổ, chỉ là tự nhiên đầu óc hiện lên hình ảnh Yunho cùng người khác hôn môi.

“Lúc mới quen thì cũng có, nhưng sau này hết rồi.”

“Thì thế!”

Tôi nói mà, con trai 23 tuổi, làm thế nào mà ngây thơ đến mức tay bạn gái cũng không nắm.

“Chuyện kia vân vân cũng làm rồi chứ gì!”

“Em đừng có nói lung tung! Không có mà!”

“Thôi đi! Ngu cũng không tin anh!”

“Em không tin thì thôi. Dù sao thì anh cũng không phải như thế.”

Nói xong, anh thả lỏng tay ra.

“Em tránh ra!”

“Cái gì?”

“Anh nói em tránh ra.”

Tôi né người qua một bên, anh đẩy cửa đi ra ngoài.

Bây giờ… là sao đây?

Anh cứ thế mà đi, để lại tôi đứng đây ngu ngốc, đi theo anh cũng không được, ở nhà cũng không xong, bây giờ tôi phải làm gì đây?

TBC…

[Saphia] Chap này ngắn mà chất quá á á *ts* =)) Này thì em làm cái kia kia, này thì anh làm cái đó đó =)))))))) Chưa gì đã toàn nghĩ đến mấy chuyện… ko =))

 Anh ý giận rồi kìa :”> hí hí ngta nói ngta trong sạch, em ý lại không tin :”>.

Chưa thấy ai quen bạn gái xì tin vậy nha =))))))))) ngta càng ngày càng nồng thắm, ai đời lúc mới quen còn này nọ, về sau… =)))))))))))

Ô vậy là chap này hoàn phần 11 Trung nhé XDDD Dạo này chia chap theo hứng nên hình như không đều lắm =)).

Sắp rồi, sắp rồi XDDDDDDDDDD hí hí .

[NgocXu] Sắp… rồi =))))) ôi chap này đúg là bùg nổ rùi nhoa, ko thể quay đầu lại nữa rồi ;), cả 2 đều đã biết cảm xúc của mình về đối fươg là j, mà ng kia dườg như cũg cảm nhận đc XD thik cái đoạn anh nắm tay em xog lầm lũi đi gê XD anh hô thiệt là bất lực với chị gf đoá mà =)) quen 3 năm mà việc j cũg chưa làm =)) nói mềnh tin ngay nhoa =)) tiến tới đi nào *múa hát*

HẠ

4.8

Editor: Saphia

Beta: Ngocxu

Tôi ngồi ở nhà cả một buổi chiều, tay nắm chặt điện thoại. Phải, là tôi đang chờ anh, nhưng điện thoại vẫn thủy chung không chịu kêu. Tôi nắm nó đến tay đổ đầy mồ hơi, nhưng nó vẫn cứ vậy mà im lặng trêu tức tôi.

Năm tiếng, năm tiếng rồi mà anh không thèm gọi cho tôi, tôi có nên chủ động gọi cho anh không? Nhưng có lẽ, bây giờ anh không muốn găp tôi, đúng không? Tôi nghĩ không ra tại sao anh lại tránh né tôi, nhưng sự thật là như thế. Anh nói tôi “Tránh ra!”, chẳng lẽ tôi còn mặt dày quấn lấy anh sao?

Nặng nề ném điện thoại lên ghế salon, tôi chán nản lấy sách vở trong túi ra, dự định hôm nay sẽ một mình chăm chỉ ôn bài. Lấy sách lịch sử ra, nhìn liền thấy mệt mỏi rã rời. Chính trị? Càng xem càng thấy nản. Tiếng Anh?… Thôi đi, lại còn phải “nhìn vật nhớ người” sao? Cuối cùng tôi lấy toán ra làm bài tập… Chính là, không làm nổi. Tôi tức giận đẩy hết qua một bên. Cái gì chứ? Tôi rốt cuộc bị cái gì vậy? Phiền muốn chết luôn. Tôi đành lấy quần áo đi tắm, có lẽ tắm xong đầu óc cũng thanh tỉnh hơn, khiến cho trong lòng không phiền nhiễu như vậy nữa.

Hôm nay tôi tắm đặc biệt lâu. Trong lúc tắm, tôi nghe tiếng điện thoại trong nhà reng rất nhiều lần, nhưng tôi không có chạy ra nghe. Điện thoại di động của tôi rõ ràng vẫn mở, nếu muốn tìm tôi thì đã gọi vào đó. Gọi điện thoại nhà thì chắc là tìm ba mẹ tôi thôi.

Anh ấy thật sự gọi không thèm gọi cho tôi.

Trời hôm nay có chút rét, nhưng tôi vẫn tắm nước lạnh. Vừa dội nước, cả người liền run rẩy, nhưng một chút rồi cũng quen. Làm cho cả người thấm đầy nước lạnh, con người sẽ thanh tĩnh hơn. Tôi cố gắng dùng tâm trạng thanh tĩnh nhất để suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào trong đầu cũng chỉ dừng ở nơi cầu thang, anh nhẹ nhàng năm lấy tay tôi…

“AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!” – Tôi trong phòng tắm điên loạn hét lên.

“Jaejoong? Sao thế?”

Ba của tôi gọi. Vậy là ba đã về từ lâu mà tôi không biết.

“Không sao ba!”

“Con sao vậy? Không có gì chứ? Sao con lại ở nhà? Hôm nay không phải qua nhà Yunho sao? Người ta gọi điện con còn tắt điện thoại, gọi điện thoại trong nhà không ai nghe. Con rốt cuộc bị làm sao mà vô cớ thế?”

“Di động tắt máy? Điện thoại trong nhà không ai nghe? Điện thoại di động của tôi tắt hồi nào vậy. Vậy là anh vẫn tìm tôi. Anh không có tránh né tôi.

“Jaejoong! Ba nói con có nghe không vậy? Sao không trả lời? Jaejoong! Con có sao không?”

“Không sao, con đang tắm. Con nghĩ tắm trước tốt hơn, không nên qua nhà người ta tắm hoài như vậy.”

“Hoài thì hoài chứ con bớt một lần cũng là nhiều rồi, còn ngại gì? Con nhanh lên, không để người ta chờ cơm. Nếu con không muốn đi thì nói với ba, không được giấu, nghe không?”

“Con đi mà.”

“Đi thì lẹ lên. Mà tại sao con tắt điện thoại?”

Lúc này tôi cũng tắm xong mở cửa đi ra.

“Con không biết, con không có tắt mà.”

Tôi đi tới ghế salon cầm điện thoại lên, quả thật là tắt. Ba tôi nhìn nhìn.

“Sao kì vậy?”

“Chắc nãy con ném mạnh quá…”

“Sao lại ném?”

“Con tiện tay quăng thế thôi…”

Tôi nói dối. Sự thật là vì anh không gọi, khiến tôi bực mình nên mới ném điện thoại.

Biết Yunho chịu gọi cho tôi, không chỉ một lần, tâm trạng tôi trở nên rất phấn khởi nên liền chạy đi thu dọn sách vở, nói tạm biệt ba rồi phóng thẳng đến nhà anh.

Tới nhà anh, vẫn là như bình thường anh ra mở cửa. Nhưng hôm nay anh chẳng nói thêm lời nào, liếc tôi một cái rồi xoay người đi thẳng vào phòng.

“Jaejoong, lại rửa tay rồi ăn cơm nè.” – Ba anh lại nhiệt tình tiếp đón tôi.

“Dạ chú.”

“Lại đây lại đây, hôm nay cô làm cá hấp, Jaejoong thích ăn không?”

“Dạ thích.”

Tôi căn bản là không còn lòng dạ nào trả lời cô chú, trong lòng cứ day dứt chuyện Yunho không thèm nói tiếng nào với mình.

Lúc ăn cơm, anh không giống bình thường trả treo với mẹ, chỉ lặng lẽ cầm chén ăn cơm. Anh ấy ăn thật nhanh, rồi bỏ chén, trở về phòng của mình. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, không nghĩ anh lại còn đóng cửa phòng lại.

“Jaejoong, đừng thèm để ý nó.” – Cô nói với tôi.

“Dạ?”

“Không biết nó bị cái gì. Buổi chiều về tới nhà chưng ra bộ mặt thối đó, không biết ai chọc tới nó.” – Cô nói nhỏ với tôi.

“Hả? Nó nói hôm nay về trường cấp ba chơi mà, kỉ niệm ngày thành lập trường gì đó. Jaejoong, con cũng tới phải không?” – Chú hỏi tôi.

“Dạ, con cũng có đến trường.”

“Con có gặp nó không?”

“Dạ có…” Không chỉ gặp mà còn xảy ra rất nhiều chuyện…

“Nó đi với bạn gái mà phải không?”

“Dạ.”

“Chắc chắn nó cãi nhau với bạn gái.” – Ba của anh kết luận.

“Chắc thế.” – Mẹ của anh cũng phụ họa

“Chắc hay không gì, nhất định là như thế, trăm phần trăm! Nó bây giờ học hành không phải lo, cũng không có việc làm gì, tiền bạc cũng chưa phải lo tới, ngoài chuyện tình cảm ra còn cái gì làm cho nó bực mình được? Ah, nhớ ngày xưa vào tuổi của nó, cãi nhau với em một trận, anh mấy ngày ăn không ngon. Bây giờ nó còn ăn được, chứng tỏ không nghiêm trọng, không sao, hắc hắc.”

Tôi không nghĩ chú lại hài hước đến vậy.

Cãi nhau với bạn gái? Anh ấy cãi nhau với bạn gái sao? Nhưng, hôm nay cãi nhau với anh… rõ ràng là tôi…

“Em thật sự hy vọng bạn nó sẽ không sao.” – Cô than một câu.

“Hả?”

“Dạ?”

Tôi với chú cùng hốt hoảng la một tiếng.

“Hai người phản ứng giống nhau thế. Thật ra, cô không có thích bạn gái của nó.”

“Cô gặp bạn gái của anh Yunho rồi ạ?”

Tôi đang tự khinh thường bản thân mình, một là vì gọi anh là “Anh Yunho”, hai là tôi đang bày ra bộ mặt hết sức ngây thơ.

“Ừ.”

“Nó dẫn tới đây à? Sao anh chưa gặp?”

“Không phải dẫn tới đây, là em thấy trên đường thôi. Có lần em đi cùng đồng nghiệp, gặp Yunho với con bé đó. Yunho tay xách nách mang đủ thứ đồ do con bé đó mua. Mua nhiều đồ như vậy, lại còn bắt bạn trai cầm như thế, còn con gái đã thế, mai mốt cưới nó về thì nó sai cả nhà mình luôn à?”

“Phải nha! Có lý!” – Chú đẩy mắt kính ra chiều suy nghĩ.

“Mà hôm nay anh có ca làm phải không?”

“Ah! Ừ! Anh đi trước, đến muộn bị trừ lương.”

“Anh đi cẩn thận.”

“Chú đi ạ.”

“Jaejoong ráng học nha con, cũng giúp chú khuyên Yunho, nói nó đừng có mất hy vọng, không có cô gái kia, còn nhiều người tốt hơn.”

“Dạ… được ạ.”

Chú đi làm, Yunho ở trong phòng, còn lại tôi với cô hai người nhìn nhau.

“Jaejoong có bạn gái chưa?”

“Rầm!”

Cửa phòng Yunho đột nhiên bật mở, tôi và cô quay lại nhìn, thấy mặt anh như muốn giết người.

“Kim Jaejoong, ăn cơm xong nhanh vào phòng học đi. Mẹ, mẹ có lầm không, người ta mới học cấp ba mẹ đi hỏi người ta có bạn gái chưa?”

“Mẹ chỉ là quan tâm một chút thôi mà…”

“Quan tâm như vậy sao? Kim Jaejoong, em còn muốn ăn bao lâu nữa?”

“Em vào liền!”

Tôi bỏ chén cơm, chưa lau miệng đã bay vào phòng Yunho, lén quay lại nhìn cô, cô nhìn tôi kiểu “chúc con may mắn”…

Chẳng lẽ trong nhà, địa vị anh cao như vậy sao?

“Lau miệng mau!”

Tôi vừa ngồi xuống chợt nghe anh lên tiếng, nhưng không nghe rõ anh nói gì.

“Hả?”

Anh không nói gì, chỉ ra ngoài lấy khăn mặt rồi đưa tôi.

“Lau miệng!”

“Dạ dạ.”

Tôi không dám rề rà, liền cầm khăn ra sức lau.

“Lau mạnh như thế làm gì?”

Anh ấy hôm nay quả thật không trêu được…

“Được rồi, chúng ta bắt đầu.”

“Dạ dạ.”

Lúc bắt đầu, trong lòng tôi có cảm giác kì lạ. Cũng không phải tôi sợ anh đánh tôi, chỉ là sợ anh không để ý tới mình. Nhưng may mắn lúc sau anh tỏ ra bình thường, cặn kẽ giảng bài cho tôi. Tôi vừa nghe giảng vừa làm bài.

Làm thêm một đề nữa, tôi có chút mệt mỏi, không nhịn được ngáp một cái.

“Mệt hả?”

“Còn làm tiếp được.”

“Sáng mai dậy sớm làm đi. Bây giờ có làm tiếp cũng không làm tốt được.”

“Dạ.”

“Đi tắm đi.”

“Em tắm rồi.”

“Tắm rồi?”

“Vâng, buổi chiều tắm ở nhà rồi.”

“Buổi chiều… buổi chiều tại sao không nghe điện thoại của anh?”

“Thì phải đi tắm mà.”

“Nói dối!”

“Em không có!”

“Em tắm lâu vậy từ hồi nào?”

“Hôm nay em thật sự tắm lâu như thế.”

“Coi như em tắm lâu, vậy tại sao tắt điện thoại?”

“Không phải em tắt.”

“Chẳng lẽ anh tắt?”

“Anh đừng có như vậy, em không tắt thật mà.”

“Vậy tự nó tắt?”

“Phải.”

“Nói dối không chớp mắt.”

Anh quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn tôi.

“Anh không tin em làm cho anh coi.”

Tôi lấy điện thoại ra, bật sáng màn hình cho anh thấy điện thoại đang mở. Sau đó tôi giống như hồi chiều, dùng sức ném điện thoại lên giường anh. Xong lấy điện thoại ra coi, màn hình đen thui.

“Anh nhìn đi, là vậy đó, tự nó tắt.”

“Này không phải tự nó tắt, là em ném cho nó tắt.”

“Chiều nay em ném nó như thế đó.”

“Sao em lại ném điện thoại?”

“Em thích thì ném…”

Tự tôi biết, lý do này không gọi là lý do.

“Vậy em đi ngủ đi.”

“Vâng.”

Tôi nghe ngữ khí của anh có vẻ không giận nữa, nhưng tôi vẫn nghe lời anh.

“Để anh lấy quần áo cho em, chờ anh chút.”

“Vâng.”

Cầm quần áo anh đưa vào phòng tắm, tôi nhanh chóng thay ra, kết quả phát hiện, anh đưa cho tôi quần đùi và áo may ô… Mát lạnh luôn nha… Tôi mặc vậy trở lại phòng anh, bước đến cửa phòng là tôi phát điên. Anh nghĩ sao lại mở điều hòa, tôi hắt hơi một cái.

“Mau lại đây đắp mền đi.”

“Jung Yunho, anh điên rồi hả? Hôm nay mười mấy độ anh còn mở điều hòa?”

“Hai người ngủ mà, như vậy mới thoải mái.”

Nói xong anh lấy quần áo đi tắm.

Anh ra ngoài, mình tôi ở trong phòng, lại suy nghĩ lung tung. Nhớ đến không khí gay gắt hồi chiều, như đã ở nơi nào xa xôi lắm, hoàn toàn đối lập với hiện tại. May quá, anh không có không thèm để ý tới tôi.

Đêm nay anh tắm rửa đặc biệt nhanh đến kinh người, chỉ chốc lát đã bước ra, tôi nhìn anh, là áo dài tay và quần dài…

“Jung Yunho, thật bất công…”

“Cái gì bất công?”

“Anh sao ăn mặc kín đáo như vậy, còn em lại mặc gợi cảm thế này…”

“Gợi cảm hở hang, hợp với em mà.”

“Điên đi…”

Tôi mặc kệ anh, quay mặt vào tường.

“Anh tắt đèn nha.”

“Vâng.”

Tắt đèn xong anh leo lên giường nằm, sửa chăn lại cho tôi.

“Ngủ ngon.” – Tôi chủ động nói với anh.

“Em và nhỏ đó làm rồi à?”

TBC…

[Saphia] Đừng nhìn mình =))) mình cũng muốn mần qua khúc vặn vẹo nài lun cơ mà dài quá :”> thâu thì gay cấn chút xíu cho đời thêm vui XD. Chap nài lại là màn tk đấu tranh nội tâm của bạn nhỏ JJ =P~ và màn bá đạo manlỳ đập cửa của anh zai YH XDDDDDDDD hí hí . Mà có ai thích màn chọn quần áo ghê gúm của anh Ho hem =)) mọi người có nhận ra ý đồ của ảnh hem :”> Có ai còn nghĩ ảnh ngây thơ nữa hem? :”> . Nếu mà chưa nhận ra ý đồ của ảnh ý, thì hãy đợi chap sau nha :”>

*thì thào* thật ra mình có ý đồ là tuần này chỉ release chap này thôi á *vẫy tay* *bỏ chạy* :”>

[NgocXu] Chap này 2 anh em đáng iu gê XD giận qua dỗi lại rồi cũng ổn cả XD anh hô trôg vậy mà nguy hiểm + mất hình tượg quá àh, để em nó ăn mặc mát mẻ, mở điều hoà xog mình thì mặc kín cổg cao tườg =)) í đồ để em nó sáp vô đơi mà XD thực là mê bố mẹ 2 ng lớm áh, toàn fan bôi fan gơ trá hình ján tiếp vẽ đườg cho hươu chạy :”)

Phần 4: Tháng mười một

4.9

Editor: Saphia

Beta: Ngocxu

Trung Thu vui vẻ !!!

“Em đã làm với nhỏ đó hả?”

Tôi nghe anh nói như sét đánh ngang tai.

“Em đã làm sao?” – Anh hỏi lại.

“Không có mà.”

Tôi bị anh dọa đến run cả giọng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh trả lời anh.

“Vậy em đến nhà người ta làm gì?”

“Vào nhà người ta nhất định phải làm việc đó sao? Em tuần nào cũng đến nhà anh nè!”

Nói xong mới nhận ra ví dụ này có chút không đúng.

“Hai người có nắm tay chưa?”

“Uhm…”

“Ôm một cái?”

“Uhm…”

“Hôn chưa?”

“Jung Yunho anh không mệt à, có đó, vừa lòng chưa?”

“…”

Tôi thì kích động như vậy còn anh chỉ lẳng lặng ngồi đó.

“Này…”

Tôi ở trong chăn khều anh.

“Voi nhỏ đâu?”

“Trong túi em, sao thế?”

“Lấy ra đi.”

“Anh phiền quá à, ngày mai em lấy cho.”

“Bây giờ đi.”

“Trời! Tự lê chân heo của anh đi lấy đi!”

Tôi đứng lên đá đá chân anh. Anh đi theo mở đèn cho tôi. Tôi mở túi xách lấy voi nhỏ ra. Anh giơ tay định lấy, nhưng tôi ôm nó vào lòng.

“Cho em rồi đừng hòng đòi lại nha.”

“Được rồi mà, anh xem chút thôi, keo kiệt…”

Anh tắt đèn đi, chỉ để lại ngọn đèn ngủ nhỏ ở đầu giường. Anh cầm voi nhỏ đáng yêu nằm trên giường.

“Này, voi nhỏ thực sự dễ thương ha!”

Tự nhiên anh lại cảm khái một câu như thế.

“Phải.”

“Em thích không?”

“Thích chứ.”

“Vậy em thích cô ấy?”

“Ai cơ?”

“Cô bé kia…”

“Trời ơi! Anh muốn em phải nói bao nhiêu lần đây a a a a a! Đó là chuyện trước kia rồi!”

“Em vẫn chưa trả lời anh. Thích hay không thích?”

“Không thích!”

“Tại sao vậy?”

“Thật ra, hai đứa quen nhau là do cô ấy ngỏ lời trước, sau đó chia tay cũng là cô ấy nói, em chỉ giống như là thế thân của người khác thôi.”

“Thế thân á?”

“Vâng. Cô ấy nói muốn chia tay là vì chưa quên được anh ta.”

“Em lúc đó chắc thảm lắm hả?”

“Đó mới là vấn đề đó, em một chút cũng không buồn đến mức ấy.”

“Tại sao thế?”

“Em cũng không biết. Em nghĩ lúc mối tình đầu tan vỡ chắc phải thảm tới muốn chết, nhưng em lại rất bình tĩnh.”

“Là em không thích cô ấy?”

“Em cũng không rõ. Lúc cô ấy ngỏ lời em thật sự là vui vẻ.”

“Ah…”

“Anh ‘ah’ cái gì?”

“Em là vì tò mò mà lầm tưởng là tình yêu.”

“Jung giáo sư có vẻ rất rành ha?”

“Cũng bình thường thôi.”

“Vậy còn anh?”

“Anh? Anh làm sao?”

“Biết rồi còn hỏi?”

“Anh không biết mà.”

“Không biết thì thôi. Trả voi nhỏ cho em, tắt đèn đi ngủ.”

“Đợi chút, em hỏi rõ lại đi.”

“Bạn gái bây giờ của anh là mối tình đầu à?”

“Ừ.”

“Anh thích cô ấy?”

“Không biết nữa.”

“Được, đi ngủ.”

“Chờ đã!”

“Anh hỏi rồi, em cũng trả lời rồi, còn cái gì nữa đâu. Hơn nữa, mặc kệ anh có thích hay không thì người đó cũng là bạn gái của anh, không thể thay đổi được. Cho dù hai người không thích nhau thì trên danh nghĩ vẫn là người yêu của nhau. Được rồi, cần phân tích cũng phân tích xong, ngủ.”

Vấn đề rõ ràng là ở chỗ anh, không phải vấn đề của tôi. Tôi có muốn thế nào cũng không được.

“Kim Jaejoong!”

“Lại sao nữa?”

“Nếu anh nói với em là anh không thích cô ấy, em có vui không?”

“…Thôi đi, liên quan gì em chứ, anh thích hay không thích ai tùy anh.”

Tôi đem mặt giấu trong chăn, che cả hai mắt lại. Bởi vì tôi đang nói dối, không muốn bị anh nhìn thấy.

“Anh thích hay không thích ai tùy anh?” – Anh hỏi ngược lại tôi.

“Đúng vậy, được không á?”

“Anh làm gì vậy?”

“Nhìn em. Tại sao lại che hết mặt lại như vậy?”

“Anh thôi nhá…”

“Thôi anh tắt đèn đi ngủ nha.”

“Em đã nói nãy giờ, anh cũng không nghe.”

Anh tắt đèn, chung quanh lập tức trở thành một màu đen. Mắt tôi nhất thời không thích ứng, nên nhắm mắt lại.

“Ngủ ngon.” – Anh ở bên tai tôi nhẹ giọng.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Anh lại nói thêm lần nữa, nhưng lần này dùng giọng kì quặc.

“Gì vậy?”

“Không phải anh.”

“Chẳng lẽ em tự nói?”

“Là nó là nó.”

“Ai cơ?”

Tôi mở mắt, lúc này đã có thể mơ hồ nhìn thấy xung quanh. Tôi nhìn thấy anh cầm voi nhỏ.

“Là nó chúc em ngủ ngon.”

“Ngốc… mau ngủ đi, anh còn nói sáng sớm phải học bài cơ mà.”

“Uhm.”

Tôi nghĩ bây giờ đến lúc thật sự an tâm ngủ. Đột nhiên, tôi cảm giác có cái gì chạm nhẹ vào mặt mình, có chút êm êm mềm mềm. Tôi biết, là anh cầm voi nhỏ chọc tôi. Tôi định mở miệng mắng anh, nhưng anh lại lên tiếng trước.

“Muahzz”

Tôi ngay lập tức quên mất cả ngôn ngữ.

Tự nhủ với bản thân, không phải anh, chỉ là voi nhỏ thôi… Nhưng giây phút này, tôi thấy bản thân choáng váng…

Sau đó, không biết anh mang voi nhỏ cất đi đâu. Rồi quay lại xốc chăn lên, chui vào. Anh nhích lại gần tôi, huýt nhẹ tay tôi, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, dịu dàng dịu dàng vuốt ve.

Bóng tối ám muội, tôi mở to hai mắt, nhưng trước mặt chỉ là bức tường, không có gì khác. Tôi không nhìn được tâm ý của anh, cũng không lý giải được suy nghĩ của mình. Một giây rồi một giây khác lại qua, anh vẫn yên lặng mà vuốt ve tay tôi. Tôi muốn xoay qua hỏi anh, cái này tính là cái gì. Nhưng thật ra, tôi hiểu được này là ý gì, nhưng dĩ nhiên chính miệng anh xác nhận sẽ có một ý nghĩa khác chứ. Rốt cuộc tôi cũng không làm vậy. Có một số việc đều có từng giai đoạn riêng của nó, lúc này, tôi chưa chuẩn bị tốt tâm lí. Tôi nghĩ, anh cũng vậy. Cho nên, có lẽ chúng tôi nên để cho thời gian trả lời đi… Rốt cuộc, chúng tôi muốn cái gì…

Sáng hôm sau thức dậy, tôi phát hiện cả người bị anh ôm gọn vào lồng ngực. Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ. Dù không thể ngủ tiếp, tôi cũng muốn cứ như vậy nằm trong ngực anh. Tôi cẩn thận nép người sát vào anh một chút, anh lập tức gắt gao ôm chặt lấy tôi. Người này! Nhất định là thức rồi, lưu manh… Tôi chọt thắt lưng anh, anh lập tức gào lên.

“Cho anh giả bộ ngủ nhé!”

“Hắc hắc!”

Anh mở mắt ra, nhưng hai tay vẫn là ôm chặt tôi không có buông.

“Giả bộ cười cũng còn lợi dụng được à?”

Tôi nói như vậy hiện tại cũng không cảm thấy đỏ mặt thẹn thùng gì cả, cố gắng biểu hiện tự nhiên giống như bình thường. Nhưng cho dù tôi cắn răng cố gắng thì cũng không dám nhìn vào mắt anh. Chẳng biết anh có đang nhìn tôi không. Anh không nói gì, xung quanh trở nên yên tĩnh.

“Voi nhỏ đâu?”

Tôi tìm đại đề tài để nói.

“À, đây nè.”

Anh lấy voi nhỏ dưới gối ra.

“Anh có lộn không vậy, nghĩ sao để nó dưới gối…”

“Hắc hắc.”

“Lại cười ngu… bỏ ra, em còn phải đi học bài.”

“Ah.”

Hôm nay, không khí giữa chúng tôi có chút kì lạ, không có gì là không tốt, nhưng xem như là ít cãi nhau hơn mọi bữa. Tôi tay phải cầm bút, tay trái để trên bàn. Còn anh thì ngồi đọc sách, không cần cầm bút viết chữ gì cả. Không biết học qua bao lâu, anh dùng tay phải, nắm lấy tay trái của tôi. Dưới bàn, chúng tôi mười ngón tay đan vào nhau.

Bây giờ là tháng mười một, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, hay đúng hơn là trong một ngày ngắn ngủi, vận mệnh của tôi tựa hồ như rõ ràng hơn bao giờ hết. Tuy đó giờ vận mệnh của tôi vô phương lưu lạc, nhưng hiện giờ nó đang trôi dần về phía tôi. Có lẽ, đó chính là quỹ đạo của nó.

Thời tiết dần trở nên lạnh, cuộc sống qua đêm ở nhà anh, không cần anh cho tôi quần áo “mát mẻ”, cũng không cần anh mở điều họa thật lạnh, tôi cũng sẽ tự giác chui vào lòng anh mà an giấc.

TBC…

[Saphia] Ô o_O tính đền bù bằng 1 chương dài thong mà tới đây là hết phần 4 rồi :”> ý hí. Các bạn có nhớ mền hem :”> sơzi vì đã lặn hẳn 1 tuần vì nhiều lý do >.<

Ài ơi ;___; xì uýt óa phải hêm XD hai bạn giờ đã chính thức thành gian phu… =))))) à nhầm, thôi thì cứ văn hoa gọi là tình trong như đã, mặt ngoài còn rả vờ đê =)))))) anh Ho đúng kiểu… không đỡ dc =)) Chap trước thấy rõ cái sự bất lực của anh vs gái bao nhiu thì chap này thấy anh như có máu dê chạy sẵn trong người =)))) khều vuốt bất cứ lúc nào có thể =)) Mà em kia cũng đâu vừa =)) tự nguyện luôn =))))))))))).

[NgocXu] Ui chap này cũg pink quá đi í XDDDD 2 người đã rõ ràg hơn bản thân cần j muốn j ràu thik cái đoạn anh hô mún thơm em nó mà lại lợi dụg voi nhỏ gê =)) xao anh ko thơm đại đê, bài trò oá =)) iu cả đoạn ság ra em nhỏ chê nằm trog lồg ngực anh hô, 2 người ôm nhau ngủ XDDD tình cảm bình yên XD ôi mềnh thik kỉu 10 ngón tay đan vào nhau lắm ah XD

Ps: Trung Thu vui vẻ nhoa mọi người ^^ Happy Chuseok day !!! *tug đậu hoa*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: