Chương 1: Rượu độc
Tiết trời mùa thu ướt lạnh âm hàn, bầu trời trầm ám ép tới làm cho lòng người tựa như thở không thông , Diệp Trăn đứng ở dưới bậc thang , nước mưa làm ướt tóc của nàng , sợi tóc đen nhánh nằm lạc ở mặt, gò má của nàng, lộ ra mặt nàng càng thêm tái nhợt yếu ớt .
...“ Vương phi , ngài vào trong nhà chờ xem , Vương gia …… Hoàng thượng nhất định sẽ phái người đón ngài vào cung. ” nha hoàn ở bên người nàng gấp gáp khuyên , Vương gia ngày hôm trước mới lên ngôi hoàng đế , dựa theo lẽ thường , sớm để người đến đón Vương phi vào ở trong cung, thế nào đến bây giờ còn không có tin tức nào.
Diệp Trăn trong lòng thấp thỏm bất an , nàng mười ba tuổi cùng Mặc Dung Trạm thành thân , trừ ngày đó động phòng ra mắt hắn , đã có hai năm không có gặp nhau , hắn thậm chí không biết nàng hình dạng thế nào , hôm nay hắn soán vị lên ngôi , sẽ đem nàng nhận vào cung sao ?
“ Vương phi ! ” nha hoàn đi ra ngoài dò xét tin tức trở lại , thở hổn hển nói , “ Vương phi , Hoàng thượng hôm qua lấy xe quý phi tới đón Lục cô nương vào cung, hôm nay buổi sáng liền hạ chỉ ……”
Lòng Diệp Trăn nhói lên , sắc mặt càng thêm trắng bệch , thanh âm phát run hỏi , “ hạ chỉ cái gì"?
“ Diệp gia đã bị tịch biên gia sản, ngày mai sẽ phải sử chém , Vương phi , Hoàng thượng …… Hoàng thượng muốn sử chém toàn bộ Diệp gia ! ” nha hoàn khóc gọi ra .
“ tại sao ……” Diệp Trăn lảo đảo muốn ngã , nhớ lại quá khứ thiếu chút nữa té xỉu , vẫn là bên cạnh nha hoàn đở bả vai của nàng.
Coi như Diệp gia lúc trước đã từng giúp đỡ Thái tử , nhưng là sau đó không phải đã toàn lực phụ trợ hắn sao ? Mặc Dung Trạm tại sao còn phải thanh trừ Diệp gia ?
“ đi , đi đem Lục Linh Chi tìm tới , không , ta tự mình đi tìm hắn ! ” Diệp Trăn đẩy ra nha hoàn ở cửa, liền trong mưa chạy trốn .
Ngoài cửa vương phủ , không biết từ lúc nào xuất hiện mười mấy thị vệ , bọn họ đem nàng ngăn lại , chỉ nói hoàng thượng có lệnh , bất luận kẻ nào cũng không được đi ra khỏi phủ.
“ Diệp Trăn ! ” Lục Linh Chi từ bên ngoài đi vào , ánh mắt ôn hòa nhìn nàng , “ ngươi muốn đi đâu? ”
“ Linh Chi , cầu ngươi, ngươi phải giúp ta , ngươi đã nói sẽ giúp ta khi ta cần, xin ngươi? ” Diệp Trăn nắm chặt cánh tay LC, trong hai năm qua , Lục Linh Chi giúp nàng không ít chuyện , còn thay nàng đưa tin cho Mặc Dung Trạm, nàng coi hắn là bằng hữu mà đối đãi , hắn nhất định có thể giúp nàng .
Lục Linh Chi hơi cười , “ ngươi nói , ta sẽ giúp ngươi . ”
“ Ngươi giúp ta đưa cái này tới giao tận tay cho Hoàng thượng , chỉ cần hắn thấy ngọc bội này , hắn sẽ tới gặp ta . ” Diệp Trăn lấy ra ngọc bội ở trên người nàng, ngọc bội nàng đã đeo suốt tám năm qua, đó là một khối ngọn lửa, màu sắc của ngọc bội phượng hoàng.
“ hảo ! ” Lục Linh Chi mâu sắc lóe lên , “ chẳng qua là , Hoàng thượng hôm nay công vụ bề bộn , chưa chắc sẽ tới vương phủ. ”
“ Ta không cầu hắn chuyện gì , ban đầu ta đã cứu hắn một mạng , hắn nói qua , chỉ cần có ngọc bội này , hắn sẽ đáp ứng ta một chuyện , ta chỉ muốn cầu hắn , bỏ qua cho Diệp gia ! ” Diệp Trăn nghẹn ngào nói , nàng cũng không dám nghĩ xa xôi muốn cùng hắn bách niên giai lão , hôm nay chỉ hy vọng có thể cứu Diệp gia .
Lục Linh Chi ánh mắt lóe lên , nhận lấy ngọc bội trong tay nàng , “ hảo ! ngươi chờ ta . ”
Diệp Trăn trở vào trong nhà chờ , lần này , nàng chờ tới một chén rượu thì Lục Linh Chi tới.
“ tại sao ? ” Diệp Trăn không hiểu nhìn Lục Linh Chi , Mặc Dung Trạm khi thấy ngọc bội của nàng, liền sẽ biết nàng là cô gái năm đó đã cứu hắn , hắn tại sao lại không chịu tới gặp nàng ?
“ Diệp Trăn , Hoàng thượng vẫn cho rằng năm đó người cứu hắn là Song Nhi, mặc dù ngươi đem ngọc bội lấy ra , cũng không sửa đổi sự thật là Song Nhi cứu Hoàng Thượng ” Lục Linh Chi mặt lạnh nhạt nói.
Diệp Trăn chợt giương mắt nhìn về phía Lục Linh Chi , “ Song Nhi ? Lục Song Nhi là muội muội của ngươi ? Chính ngươi, ngươi biết rõ người lúc đó cứu Hoàng thượng là ta, vì sao không giải thích cho Hoàng thượng là ta cứu ngài? ”
“ Diệp Trăn , cả đời này coi như ta thiếu ngươi . ” Lục Linh Chi thấp giọng nói , “ ngươi an tâm lên đường đi . ”
Diệp Trăn căn bản không còn kịp nói ra cái gì nữa, bên người, nha hoàn nàng đã từng tin tưởng nhất đã ép chế trụ nàng, đem rượu độc rưới vào trong miệng nàng .
Lục Linh Chi thanh âm thật thấp như từ địa ngục truyền đến tai nàng “ Diệp Trăn , thật xin lỗi ngươi , nếu là có kiếp sau ……”
Diệp Trăn chỉ cảm thấy ngực phảng phất như có vạn tiễn xuyên tâm đau đớn xé rách, linh hồn của nàng liền phiêu bay ra khỏi thân thể ,linh hồn nàng trôi lơ lửng ở giữa không trung nhìn Lục Linh Chi đuổi cùng giết tận tất cả người ở trong Vương phủ , bao gồm cả nha đầu ác độc vừa ép nàng uống rượu độc.
Một cuộc đại hỏa : hỏa hoạn đốt sạch đại trạch nàng đã từng ở, tất cả những gì liên quan tới nàng cũng bị xóa đi .
Linh hồn Diệp Trăn không tiêu tan , đi theo Lục Linh Chi bay vào hoàng cung , đi tới ngự thư phòng .
“ Hoàng thượng , Diệp thị biết được ngài muốn đem nàng giam lỏng ở trong vương phủ , không cam lòng liền cầm một cây đuốc đốt cháy vương phủ , không một người may mắn sống sót . ” Lục Linh Chi quỳ gối trước mặt người nam nhân kia, thanh âm cung kính vừa nói .
Diệp Trăn bay qua cây cột , hôm nay đã không có cái gì có thể ngăn trở thân thể của nàng, nàng liền kinh ngạc nhìn người nam nhân kia trước mặt , ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn , xiêm áo màu vàng làm cả người hắn tôn quý uy nghiêm , kia mặt tuấn mỹ vừa quen thuộc lại xa lạ , nàng vừa xem trong lòng liền phát run .
thật nhiều năm không có thấy hắn , hắn đã không còn là 1 thiếu niên cưỡi ngựa cầm giá tiên trong trí nhớ của nàng, hắn trở nên càng thêm anh tuấn cao ngất , mi mục thanh tuyển lạnh lùng , để cho người ta ngắm mà run sợ .
“ Mặc Dung Trạm , ngươi tại sao muốn giết ta ? tại sao không tuân thủ lời hứa , tại sao không đến gặp ta ? ” Diệp Trăn mở miệng hỏi , nhưng là không ai nghe được lời của nàng .
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Mặc Dung Trạm rơi vào Lục Linh Chi đang quỳ gối trước mặt, “ Diệp thị cũng đã chết sao ? ”
“ đúng vậy ! ” Lục Linh Chi thấp giọng lên tiếng .
“ thôi , cũng chẳng phải người quan trọng , chết liền chết đi . ” vốn là nhìn nàng đã cùng hắn vợ chồng một cuộc , mặc dù không muốn nhận nàng vào cung , cũng có thể lưu nàng một mạng , để cho nàng sau này không lo áo cơm, cuộc sống ở trong vương phủ, nếu nàng không cam lòng nơi này , kia chết cũng được .
Lục Linh Chi mâu sắc chợt lóe , “ là . ”
“ đi xuống đi , ngày mai trẫm sẽ phong Song Nhi làm quý phi , ban đầu nếu không phải Song Nhi cứu trẫm , trẫm cũng sẽ không có hôm nay . ” Mặc Dung Trạm thấp giọng nói , mặc dù nàng đã không nhớ rõ ban đầu nói qua ám ngữ , bất quá , khi đó nàng mới bảy tuổi , không nhớ rõ cũng bình thường .
Diệp Trăn chợt muốn cất tiếng cười thật to, nàng chờ đợi , nàng thâm tình , nàng dùng ân nghĩa để cố đổi lấy cái gì? cái hắn cho là một chén độc tửu , còn hắn sống chết của nàng đổi lại câu không liên quan , nàng cư nhiên cho đến sau chết mới biết được chân tướng , nàng thanh âm thiên địa kêu lên , “ Mặc Dung Trạm, nếu là có kiếp sau , ta Diệp Trăn cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt , nhất định báo thù kiếp này ! ”
Nàng xoay người muốn chạy trốn khỏi hoàng cung , nàng muốn đi nhìn mặt phụ thân , nhưng là , bất kể nàng giãy giụa như thế nào , đều không thể tránh thoát đi ra ngoài .
Linh hồn nàng chẳng biết tại sao bị vây hãm trong hoàng cung .
cái này một lần mắc kẹt chính là hai năm.
“ Hoàng thượng , ngài nhìn , còn nhớ rõ ngọc bội này không? ” . Lục Song Nhi đã trở thành quý phi, lấy ra một khối ngọc bội màu sắc như hỏa diễm, là một loại phượng hoàng ngọc bội , cười duyên hỏi hắn .
Mặc Dung Trạm liếc mắt nhìn , lộ ra cưng chìều cười , “ đây là trẫm năm đó đưa cho ngươi , muốn ngươi cầm ngọc bội đến tìm trẫm , đáng tiếc trẫm vẫn luôn đợi ngươi, ngươi cũng không có xuất hiện . ”
Lục Song Nhi lệch qua trong ngực hắn không biết nói cái gì .
Linh hồn Diệp Trăn đứng nhìn ngọc bội, đó là nàng đã từng giao cho ngọc bội cho Lục Linh Chi, thì ra là …… thì ra là hắn không có đem ngọc bội đưa cho Mặc Dung Trạm , mà là cho Lục Song Nhi , để cho Lục Song Nhi thay vị trí của nàng .
Diệp Trăn cho tới bây giờ không biết , thì ra là hận trung còn có càng hận hơn.
Nàng đưa tay muốn cướp đoạt lại ngọc bội trong tay Lục Song Nhi , chợt , ngọc bội kia phát ra ngọn lửa bằng ánh sáng , nàng chỉ cảm thấy tay cầm ngọc bội liền tâm giống như bị đốt , nàng cư nhiên cảm thấy bị đốt đau .
“ a ……” Lục Song Nhi kinh hô một tiếng , ngọc bội ngã xuống đất , lập tức bể thành hai nửa .
Nhìn theo bằng mắt thường ngọn lửa ánh sáng dần dần biến mất , linh hồn Diệp Trăn cuối cùng cũng từ trong hoàng cung thoát được đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro