Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 5

Chương 23: Ngươi mắng phụ thân là chó à?

"Vương ma ma mang cánh hoa tới cho ta chính là người trước kia hầu hạ mẫu thân ta, về sau lại chăm sóc ta, tình nghĩa sâu nặng, là người tốt biết nhớ tới tình cũ. Bà ấy tốt bụng nhắc nhở ta cánh hoa này không thể dùng, bản thân những loại hoa đó không có vấn đề gì nhưng khi trộn chung vào với nước nóng sẽ sinh ra độc tố làm người ra ngứa vô cùng, cuối cùng có thể gãi ngứa đến chết. Ta sợ quá, quả thật nhờ có Vương ma ma nhắc nhở cho, không thì A Nhiễm cũng không còn mạng để gặp tổ mẫu nữa rồi."

Nàng vừa nói vừa giả vờ rơi nước mắt, tay áo nhanh chóng lau trên mặt, lại tiếp tục nói: "Có thể dạy dỗ ra một ma ma trung tâm hộ chủ như vậy thì liền biết được chủ nhân hiện tại lương thiện như thế nào a!"

Nàng vừa dứt lời, trong sảnh liền an tĩnh lại.

Ai cũng nghe ra lời này không bình thường, nếu nói là chủ nhân tốt dạy dỗ tốt hạ nhân thì sao chủ nhân tốt lại đưa cánh hoa độc cho Nhị tiểu thư?

Bạch Kinh Hồng bị nàng vạch mặt tại trận, nhất thời không biết làm gì để xoay chuyển tình thế.

Nghênh Xuân đi theo Bạch Hạc Nhiễm đến giờ mới hiểu ra, hóa ra những cánh hoa Vương ma ma đưa tới lại để hại chết tiểu thư. Thân mình cô run lên, trong lòng lại càng khẩn trương hơn. Cô ở Văn Quốc Công phủ nhiều năm, đấu đá trong hậu trạch cô cũng thấy nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ thấy ai vui vẻ gióng trống khua chiêng phản kháng như Nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư vừa mới trở về, tuy đã thay đổi rất nhiều, nhưng liệu đã đủ để đấu lại Nhị phu nhân có bối cảnh vững chắc chưa?

Bạch Hạc Nhiễm hoàn toàn không căng thẳng, đây là cục diện do nàng bày ra, hết một việc lại tới việc nữa, để cho những người từng hại nguyên chủ thấy rõ, nàng Bạch Hạc Nhiễm trở về để báo thù.

"Đại tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy?" Thấy không ai lên tiếng, Bạch Hạc Nhiễm ngoắc ngoắc khóe môi hỏi Bạch Kinh Hồng: "Có phải tỷ đang nghĩ, tội danh đưa cánh hoa độc cho ta phải đổ cho ai không? Không sao, không cần biết là ai, bây giờ ta vẫn còn sống tốt, không cần truy cứu quá làm gì, huống hồ mẫu thân vẫn còn đang nằm dưỡng bệnh..."

Lời này là nhằm thẳng vào Nhị phu nhân, nhưng đầu óc Bạch Kinh Hồng cũng không phải để không, nàng lựa chọn trực tiếp bỏ qua những lời nói này, chỉ mơ hồ đáp lại, "Những việc đó chỉ là nhất thời sơ suất mà thôi."

Bạch Hạc Nhiễm cười: "Sơ suất à? Được rồi, không biết có phải là sơ suất hay không, Vương ma ma trung thành với chủ vẫn nên trọng thưởng, phải không?"

Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ "trung thành", làm Bạch Kinh Hồng nghe được ghê tởm một trận. Chữ trung thành nghe ra thật buồn cười, đã sớm bảo mẫu thân nô tài phản chủ không thể giữ lại, mẫu thân vẫn cố tình dùng, bây giờ quả nhiên xảy ra chuyện.

Lão phu nhân đã hiểu một màn trước mắt, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ. Trong lòng bà thiên vị Bạch Hạc Nhiễm, nhưng lại kiêng kị mẹ con Diệp thị, khó khan lắm mới yên ổn cái việc trộm quần áo kia, giờ lại thêm ra cái việc cánh hoa độc, cháu gái này xem ra nhất định phải đòi công đạo từ bà rồi.

Việc đã đến nước này, bà muốn tránh cũng không tránh được, không còn cách nào khác phải nói theo ý của Bạch Hạc Nhiễm, "Ừ, đúng là nên trọng thưởng. Người đâu, gọi Vương ma ma tới."

Lão phu nhân vừa nói, lập tức có hạ nhân chạy chậm ra ngoài. Nghênh Xuân nhìn Nhị tiểu thư đang mỉm cười, đột nhiên nhớ ra trước đó Nhị tiểu thư bảo giữ lại Hàm Hương để báo tin. Cô vẫn luôn không hiểu báo tin để làm gì, bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, lời vừa rồi Nhị tiểu thư cũng có nói với Hàm Hương rồi, giờ chắc Nhị phu nhân đã sớm biết chuyện của Vương ma ma, lão thái thái muốn gặp bà ta, e là bà ta không bị đánh chết thì cũng trọng thương rồi.

Nghênh Xuân nghĩ cũng không sai, lúc Vương ma ma bị gọi tới đã bị đánh đến thoi thóp chỉ còn một hơi thở.

Bạch Hạc Nhiễm cơ hồ cười ra tiếng, nàng thông qua Hàm Hương tố cáo lão bà này, quả nhiên Diệp thị không thể chịu đựng nô tài phản bội. Nếu như người của Cẩm Vinh viện đến muộn chút nữa, sợ là lão bà này liền đi đời nhà ma.

Người bị gọi đến biến thành bộ dạng như vậy khiến lão phu nhân lắp bắp kinh hãi. Nhưng rốt cuộc bà ở thâm trạch đã lâu, chỉ cần tưởng tượng một chút liền hiểu được bảy tám phần sự việc.

Bà không khỏi nhìn qua Bạch Hạc Nhiễm. ở Lạc thành ba năm, cháu gái này đã gặp phải chuyện gì mà có chuyển biến lớn như vậy? Chẳng những tính tình trở nên sắc bén, ngay cả đầu óc cũng thông tuệ lên không ít, việc này đối với Bạch gia không biết là chuyện tốt hay xấu đây?

Bạch Hạc Nhiễm đi ra phía trước, đứng ở trước mặt Vương ma ma, cũng không hỏi đối phương vì sao thành ra bộ dạng này, chỉ nhẹ nhàng cúi người, rất chân thành nói: "A Nhiễm đa tạ ơn cứu mạng của Vương ma ma."

Lão bà tử kia hận Bạch Hạc Nhiễm đến ngứa rang, nếu không phải bà bị thương đến mức không thể động đậy được, bà ta nhất định nhào lên đánh chết vị tiểu thư này. Rõ ràng bà chưa nói gì cả, Nhị phu nhân lại một mực tin rằng bà mật báo, nhất định phải đánh chết bà. Nếu không phải người của lão phu nhân đến nhanh...

Bà ta ngưng cân nhắc, lại không để ý Bạch Hạc Nhiễm nữa, chỉ lo cùng Bạch Kinh Hồng khóc lóc: "Đại tiểu thư, cầu đại tiểu thư cứu lão nô, lão nô không hề phản bội Nhị phu nhân, lão phu nhân thật sự chưa tiết lộ cái gì cả!"

Bạch Kinh Hồng trong lòng thầm kêu không hay, việc này nếu nàng không giải quyết tốt, mẫu thân nàng sẽ không tránh khỏi bị liên lụy. Tuy là lão phu nhân không dám làm gì mẫu thân nàng, nhưng hình tượng khoan dung đoan trang của mẫu thân sẽ bị lão bà này phá hỏng mất.

Bạch Kinh Hồng nhanh nghĩ ra chủ ý, mở miệng nói, "Vương ma ma nhất định là già rồi nên hồ đồ, phản bội với không phản bội gì, mẫu thân trước giờ đều lo nghĩ cho Nhị muội muội, thương xót nàng còn không kịp, ngươi đã cứu Nhị muội muội, nên tính cho ngươi một công."

Nói tính cho một công, cũng không có đề cập gì đến thương tích đầy mình trên người bà ta. Bạch Kinh Hồng lại cất giọng, "Nhưng ngươi biết vì sao bị đánh thành ra như này không? Vì ngươi bằng mặt không bằng lòng, thay đổi cánh hoa trong giỏ của mẫu thân, ý định hại Nhị tiểu thư, đây chính là tội chết!"

Nàng nói xong liền quỳ trước mặt lão phu nhân, "Tổ mẫu minh giám, nhiều năm trước trong phủ thường truyền nhau Vương ma ma này thân đầy tớ lại đi ức hiếp chủ nhân, Nhị muội muội bị bà ta khi dễ không ít lần. Mẫu thân con tiếp nhận bà ta chính là để dạy dỗ một phen, để bà ta hối cải làm người tốt. Chỉ là không ngờ tới, Nhị muội muội vừa trở về, bà ta lại giở thói xấu. Cũng may là vào thời khắc cuối cùng, lương tâm bà ta kịp thời cứu vãn mới không làm Nhị muội muội bị tổn hại. Nhưng nô tài như vậy tuyệt không thể ở lại bên mẫu thân con."

Lời nói của nàng tương đương với đẩy Vương ma ma xuống vực sâu, Vương ma ma biết, bà đây phải gánh tội cho chủ tử rồi. Bà ta không cam lòng, muốn cãi lại, đột nhiên nghe tới thanh âm tinh tế của Bạch Kinh Hồng bên tai: "Lúc trước khi mẫu thân thu xếp ổn thỏa cho người nhà của ngươi, ngươi nên biết rằng phải tìm cơ hội mà báo đáp. Bây giờ, cơ hội báo đáp đến rồi.

Vương ma ma ngẩn người, Đại tiểu thư đang dùng người nhà uy hiếp bà.

Uy hiếp này quả nhiên có tác dụng, Bạch Kinh Hồng nhìn bà tử bên cạnh không nói lời nào, bên môi gợi lên tươi cười khó phát hiện.

Tiểu Diệp thị nhìn sang bên này, nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Ác nô như vậy sao có thể xử tội nhẹ được, nên xử tử mới phải."

Bạch Hoa Nhan đã lâu không lên tiếng cuối cùng cũng hiểu ra việc, Vương ma ma làm kẻ chết thay để Nhị phu nhân có thể thoát tội.

Nàng nóng lòng thể hiện, lập tức chỉ Vương ma ma hét lớn: "Đúng! Giết bà ta! Giết bà ta!" La hét to còn chưa đủ, nàng ta còn đến cạnh lỗ tai của Vương ma ma đè thấp tiếng hung hăng nói: "Lão bà, nhớ rõ lấy, người hại chết bà là tiểu tiện nhân Bạch Hạc Nhiễm, ngươi hóa quỷ rồi phải tìm nàng ta báo thù."

Thanh âm của nàng nhỏ, lão phu nhân lớn tuổi rồi không nghe ra nhưng Bạch Hạc Nhiễm thính lực tốt, nàng nghe rõ ràng từng chữ một.

Đối với loại hài tử kiêu ngạo ương ngạnh mồm miệng lại độc địa này, nàng cả kiếp trước lẫn kiếp này đều phiền chán. Kiểu hài tử như này bị đánh cũng không nhớ, phải từng chút từng chút phả bỏ lớp kiêu ngạo tự phụ mới có thể dạy dỗ tiếp được.

Đối phó với những người như vậy, nàng có rất nhiều kinh nghiệm.

"Ngươi còn nhỏ như vậy nhưng lệ khí lại nặng thế, nghe ta bảo, tướng mạo do tâm tính sinh ra, lệ khí nặng sẽ ảnh hưởng đến dung mạo, sau này lớn lên rất có thể sẽ trở thành một ả xấu xí."

"Ai cần ngươi lo!" Bạch Hoa Nhan tức giận đến nhức óc, oang oang kêu to lên: "Ngươi là cái loại chó có cha đẻ ra mà không có mẹ dạy dỗ."

Bạch Hạc Nhiễm lùi về phía sau vài bước, tay chỉ chỉ Bạch Hoa Nhan, vẻ mặt khó tin nói: "Muội, muội vì sao lại mắng phụ thân chúng ta là chó? Phụ thân chúng ta là Văn Quốc Công đấy."

Bạch Hoa Nhan đơ ra, "Ta mắng phụ thân bao giờ? Ta mắng ngươi đó!"

Bạch Hạc Nhiễm giảng giải đạo lý cho nàng: "Ta là nữ nhi của phụ thân, phụ thân là người thì làm sao có thể sinh ra chó? Nếu mà ta là chó thì phụ thân đương nhiên cũng là chó. Ngũ muội muội à, chả lẽ từ nhỏ phụ thân để muội ở bên mẹ cả nuôi dưỡng, muội liền ghi hận ông ấy?" Nói xong lại quay sang tiểu Diệp thị, "Diệp di nương, muội ấy mới mười tuổi, bà dù trong lòng oán hận đi chăng nữa cũng không nên dạy hài tử như vậy."

Tiểu Diệp thị luống cuống: "Ta không có, ta chưa bao giờ nói với nó như thế cả!" Rốt cuộc là chuyện gì đây? Không phải đại tiểu thư đã dàn xếp thế cục ổn thỏa rồi sao? Tại sao hướng gió đột nhiên lại chuyển vậy? Bà mới đến Cẩm Vinh viện không bao lâu, hướng gió đã chuyển vài lần rồi?

Bạch Hoa Nhan cũng ngu ngơ luôn, nhận ra được ánh mắt oán trách đại tỷ truyền tới liền biết mình đã làm hỏng việc, nhưng nhất thời không biết đối đáp ra sao nên đành phải cãi thay tiểu Diệp thị: "Ta đang mắng ngươi, không phải mắng phụ thân, càng không liên quan đến di nương của ta."

Bạch Hạc Nhiễm gật gật đầu, "Quả nhiên là thân sinh, dù xảy ra việc gì cũng hết sức bảo vệ. Ai, ở trong cái phủ này mỗi hài tử đều có mẫu thân của mình để ỷ lại, ta thì không có, gặp chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết. Xem ra ta phải tìm chỗ dựa cho mình thôi... Không phải còn cái thánh chỉ chưa tiếp hay sao? Nghe nói ngày mai lại tới, không bằng... ta tiếp chỉ?"

Nàng vừa nói ra lời này, Bạch Kinh Hồng hoảng loạn trong lòng, một trận không cam lòng ùa tới, từng chút từng chút phá vỡ cái bề ngoài phong hoa tuyệt đại, tri thư đạt lý mà nàng nỗ lực duy trì.

Bạch Kinh Hồng xoay người giận dữ mắng Bạch Hoa Nhan: "Đều là tỷ muội trong phủ với nhau, muội với Nhị muội mặc dù không thương hại thì cũng không thể nói năng ác độc như vậy. Hoa Nhan, ngươi còn không nhận ra mình đã sai hay sao?"

Bạch Hoa Nhan quả thật không nhận ra, tiểu Diệp thị lại hiểu rõ vấn đề, đại tiểu thư giận rồi.

Bà vội nhanh kéo Bạch Hoa Nhan quỳ xuống, đồng thời cũng mở miệng khuyên nhủ: "Ngũ tiểu thư, còn không mau nhận sai với Nhị tiểu thư!"

Bà vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Bạch Hoa Nhan.

Bạch Hoa Nhan chỉ có thể không cam tâm tình nguyện mà xin lỗi Bạch Hạc Nhiễm.

Không còn Bạch Hoa Nhan đầu óc đơn giản gây sự nữa, trò khôi hài này cũng đến lúc hạ màn.

Lão phu nhân nhìn một phòng người, chỉ cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cũng vì địa vị của mình ở trong phủ mà bi ai.

Bà xua xua tay, nói với mọi người: "Đi về hết đi! Ta mệt rồi. Hoa Nhan không kính trọng đích tỷ, liên tục nói năng lỗ mãng, trừ chi tiêu nửa năm, phạt chép trăm bản nữ tắc, hạn trong hai tháng phải chép xong. Mặt khác, những bộ xiêm y của A Nhiễm đúng là không hợp với quy củ, tạm thời mua vài bộ ở cửa hàng về mặc, về sau may lại. Được rồi, đi đi!"

Lão phu nhân ra lệnh đuổi khách, mọi người phía dưới liền nhao nhao hành lễ cáo lui, Bạch Hoa Nhan tuy không cam lòng bị phạt, nhưng cũng không dám chọc giận lão phu nhân, chỉ đành cùng mọi người rời đi.

Chỉ là khi vừa mới bước khỏi sân, Bạch Kinh Hồng ngăn Bạch Hạc Nhiễm lại...

Chương 24: Sao ngươi lại trúng độc rồi?

"Việc hôm nay đều là tỷ tỷ sai. Tỷ tỷ xin lỗi muội. Ngũ muội muội tuổi còn nhỏ, muội đừng so đo với nó làm gì, tỷ sẽ bảo mẫu thân quản giáo nghiêm khắc hơn, sẽ không để nó gây sự với Nhị muội muội nữa." Thanh âm Bạch Kinh Hồng nhẹ nhàng,trên mặt đượm nét ủy khuất, "Muội vừa mới nhắc đến thánh chỉ tứ hôn, ta chỉ muốn nói với muội muội, việc gả chồng đối với nữ tử còn quan trọng hơn cả việc sinh ra, muội không thể vì giận dỗi liền đem hạnh phúc của chính mình ra đùa vui được,phải nghĩ cho cả đời này của mình nha!"

Bạch Hạc Nhiễm nhìn Bạch Kinh Hồng, đời trước nàng sống đến 32 tuổi, mọi người đều nói rằng tiểu thư Bạch gia trẻ trung không già, trông như tiểu cô nương 17, 18 tuổi. Vậy nhưng khuôn mặt trẻ trung cũng không phủ định được nàng sống trong Bạch gia hơn ba mươi năm, hai cái Bạch Kinh Hồng cộng lại cũng không bằng nàng. Tâm tư của tiểu cô nương mười lăm tuổi này sao có thể qua nổi đôi mắt của nàng.

"Nghe đại tỷ tỷ nói như vậy, ta lại tò mò về vị thập điện hạ kia rồi!" Nàng nhìn chằm chằm vào Bạch Kinh Hồng, tủm tỉm cười, "Người có thể khiến người quốc sắc thiên hương như đại tỷ tỷ nhớ nhung thì không biết phong tư đến cỡ nào nha."

Bạch Kinh Hồng đỏ mặt,cuống quýt phủ nhận: "Nhị muội muội đừng nói bậy, ta không có, ta sao có thể...Tóm lại ta chỉ có ý tốt nhắc nhở, muội muội không nghe thì thôi, không cần hiểu lầm ta như vậy."

Bạch Hạc Nhiễm gật đầu, "Đại tỷ tỷ yên tâm, ta quay về là để sống tốt quãng đời này." 

Bà cô đây muốn để người trong nhà này lại chơi đùa thật vui.

Nhìn Bạch Hạc Nhiễm nói như vậy rồi mang theo nha hoàn đi mất, tâm tư Bạch Kinh Hồng ngày càng trầm trọng. Nàng vốn tưởng rằng mình có thể ở Văn Quốc Công phủ hô mưa gọi gió, vốn tưởng rằng có được sủng ái của Văn Quốc Công cùng Thái hậu chống lưng thì cả nhà này không còn ai có thể gây sự trước mặt nàng, cả lão phu nhân cũng không thể. Chỉ là nàng không nghĩ tới, Bạch Hạc Nhiễm lại quay về. Càng không nghĩ tới,ba năm sau Bạch Hạc Nhiễm về lại có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.

Trong Cẩm Vinh viện,lão phu nhân vẫn còn ngồi ở chỗ cũ. Lý ma ma đứng cạnh khuyên bà: "Lão phu nhân đừng để bụng, mấy năm nay không phải đều như thế này hay sao. Kỳ thật lão gia nói cũng đúng, người tuổi cao rồi không nên quản những việc này. Con cháu đều có phúc của con cháu, người chỉ cần an tâm dưỡng tuổi già mà thôi."

Lão phu nhân bất đắc dĩ thở dài, bà hỏi Lý ma ma: "Buổi sáng A Nhiễm lấy ra những cái kim đó ngươi có thấy rõ không?"Lý ma ma gật đầu:"Rõ ạ, giống hệt những cái kim năm đó dùng đâm tiểu thiếu gia."

Lão phu nhân hận đến mức ứa nước mắt: "Hạo Hiên mặc dù là con vợ lẽ nhưng vẫn là cháu trai duy nhất của Bạch gia, đám người đó lại không tha cho nó! Khụ khụ..."

Thấy lão phu nhân bắt đầu ho khan, Lý ma ma nhanh chóng giúp bà vỗ lưng thuận khí, đồng thời khuyên:"Đều đã qua rồi, may là không xảy ra chuyện gì, lão phu nhân cũng không cần chấp nhặt. Mẹ đẻ Hồng di nương của thiếu gia cũng không phải người dễ bắt nạt, năm đó người phát hiện ra những cái kim chính là Hồng di nương còn gì. Hơn nữa, lão gia vẫn còn trẻ, về sau trong phủ chúng ta sẽ có thêm nhiều tiểu thiếu gia nữa."

Lão phu nhân bật cười: "Đừng an ủi ta, lúc Hạo Hiên sinh ra cũng trải qua bao nhiêu sóng gió, có ba mẹ con Diệp thị ở đó, Bạch gia không có khả năng lại có thêm hài tử. Các nàng hận không thể để cho Bạch gia đoạn tử tuyệt tôn, chiếm tòa Văn Quốc Công phủ này làm của riêng. Hừ! Chỉ là một phụ nhân hòa li tái giá, dựa vào cái gì mà đòi khống chế Bạch gia chúng ta?"

Lý ma ma biết, lão phu nhân không phát tiết nỗi uất ức này không xong, nên bà cũng không hề khuyên, chỉ đứng yên nghe lão phu nhân mắng, may lão phu nhân còn việc khác muốn nói, nên không bận tâm đến chuyện ba mẹ con Diệp thị nữa. Bà nói với Lý ma ma: "Đứa nhỏ A Nhiễm này không biết trải qua chuyện gì trong ba năm qua lại trở nên sắc bén như vậy. Vừa về phủ mà đã náo mấy lần. Ngươi đi chỗ A Nhiễm, truyền đạt lại lời của ta, nàng là người thông minh ắt hẳn sẽ hiểu được."

Lý ma ma vội vàng đi, lúc đó, Nghênh Xuân vừa mới bưng cơm trưa từ bếp trở về. Bà liếc mắt thấy có thịt có canh, đúng là phân lệ cho đích tiểu thư, cũng không nói gì. Bà nhìn Bạch Hạc Nhiễm ngấu nghiến ăn xong cơm trưa mới đem lời của lão phu nhân truyền đạt lại.

Bạch Hạc Nhiễm sửng sốt, lời của lão phu nhân nghe qua có vẻ là phê bình nàng náo sự, chọc nhiều phiền toái, nhưng ý tứ lại là quan tâm nàng, không hy vọng nàng ở cái nơi đầy mưu mô quỷ quái này chịu thương tổn.

Nàng chưa bao giờ được người khác quan tâm như vậy, kiếp trước Bạch gia truyền thừa ngàn năm là một gia tộc khổng lồ. Ở một gia tộc như vậy, âm mưu dương mưu so với Văn Quốc Công phủ này chỉ có hơn chứ không hề kém. Bọn họ hãm hại, li gián, ám hại nhau khiến cho gia tộc gần nghìn người đấu nhau chia năm xẻ bảy, cuối cùng chỉ còn lại mình nàng. Nàng sống trong hoàn cảnh như vậy, không có ai đối tốt với nàng, không có người quan tâm chăm sóc, ngay cả ba ruột cũng vì nữ nhân bên ngoài mà hết lần này đến lần khác muốn giết chết nàng. Ở thế giới kia, trừ bỏ mấy chị em A Hành, nàng không có cái gì để lưu luyến cả. Nàng không nghĩ tới, chết một lần, thay đổi thân phận, tuy vẫn bị người ta bày mưu tính kế nhưng lại có một tổ mẫu yêu thương nàng. Hóa ra ông trời lại chiếu cố nàng đến vậy.

"Nhị tiểu thư." Thấy Bạch Hạc Nhiễm phát ngốc mãi không lên tiếng, Lý ma ma có chút sốt ruột, "Nhị tiểu thư đừng hiểu nhầm ý của lão phu nhân, lão phu nhân lo lắng cho người lắm."

Bạch Hạc Nhiễm vội hoàn hồn, "Không có, ta hiểu tâm ý của tổ mẫu. Ma ma yên tâm, A Nhiễm biết cách bảo vệ chính mình, cũng biết phải bảo vệ cả tổ mẫu, sẽ không để bà bị người áp chế như trước nữa."

Lý ma ma đột nhiên không biết nói gì, rất nhiều lời đã chuẩn bị từ trước đến giờ lại không sao nói ra được. Nhị tiểu thư không như lão phu nhân lo sợ chỉ biết hành sự lỗ mãng,nàng tựa hồ có chủ ý cùng tính toán của riêng mình, có khi còn tốt hơn tính toán của lão phu nhân. Nhị tiểu thư như vậy... Vẫn là nhị tiểu thư ngày trước sao?

Nàng biết Lý ma ma đang nghĩ gì nhưng cũng không nói nhiều, chỉ dặn bà: "Vừa rồi lúc ở Cẩm Vinh viện ta có thấy cạnh tổ mẫu có một chậu hoa, màu xanh phỉ thúy, trông giống hoa lan. Ma ma về nói với tổ mẫu, thứ kia thoạt nhìn giống với hoa lan, nhưng không phải hoa lan. Tên thật của nó là thúy lăng thảo, có độc tính, động vào hoặc ở gần nó lâu độc tính sẽ ăn sâu vào hệ hô hấp của con người, đầu tiên là ho khan, về sau sẽ ảnh hưởng đến tim phổi, không cứu chữa được."

Lý ma ma cùng Nghênh Xuân nghe mà ngây người, đó là hoa lão phu nhân rất thích, thế mà có độc?"Nếu không tin, có thể để lại trong viện, nhưng đừng cho tổ mẫu lại gần. Chỉ cần năm ngày sẽ bớt ho khan." 

Nàng cười nhạt, phân phó Nghênh Xuân, "Tiễn Lý ma ma đi!"Lý ma ma khiếp sợ rời khỏi sân viện của Bạch Hạc Nhiễm, Nghênh Xuân khi trở về liền vội hỏi nàng: "Nhị tiểu thư vừa mới nói đều là thật hay sao? Bồn hoa kia là đại thiếu gia đưa, nói là hoa lan hiếm, lão phu nhân rất thích nó."

Bạch Hạc Nhiễm bật cười, "Đại thiếu gia không phải là nhi tử Diệp thị mang từ ngoài vào phủ hay sao, hắn tặng đồ có vấn đề cũng dễ hiểu."

Nghênh Xuân lập tức gật đầu, "Lúc ấy nô tỳ có nhắc lão phu nhân, nhưng lão phu nhân cả đời yêu thích hoa lan, thấy hoa quý hiếm như vậy liền yêu thích không buông, ai khuyên cũng không nghe. Giờ nghĩ lại, lão phu nhân có bệnh ho khan như vậy đúng là bắtđầu từ lúc có chậu hoa kia."

Bạch Hạc Nhiễm không nói gì, loại thủ đoạn này kiếp trước người Bạch gia đều khinh thường dùng, không nghĩ tới lại có thể gặp ở Văn Quốc Công phủ này, thật buồn cười.

Hồi phủ ngày đầu tiên, Bạch Hạc Nhiễm ngủ cả buổi chiều. Mấy ngày liền đi đường, tuy một thân huyết mạch theo nàng xuyên đến nhưng thể chất của nguyên chủ vẫn không thay đổi,không chịu nổi lăn lộn ở nơi băng thiên tuyết địa như vậy.

Nghênh Xuân nghe theo phân phó của nàng không đứng trong phòng canh gác, chỉ đứng bên ngoài đợi đến tối trời rồi quay về phòng mình đi ngủ.

Bạch Hạc Nhiễm ngủ thật ngon giấc, chẳng qua nàng nằm mơ, may sao nàng mơ thấy mấy người bạn tốt nhất kiếp trước của nàng, y mạch Phượng Vũ Hành, bặc mạch (bói toán) Phong Khanh Khanh, linh mạch Mộ Kinh Ngữ, còn cả huyền mạch Dạ Ôn Ngôn. Đây là điều tốt đẹp nhất nàng có được ở kiếp trước, tốt đến mức nằm mơ nàng cũng cười.

Nhưng giấc mộng này không kéo dài bao lâu, ban đêm yên tĩnh, cửa sổ đột nhiên bị người khác đẩy ra, ngay sau đó một bóng người ngã sập vào trong phòng.

"Ai?" Nàng bừng tỉnh, nhanh chóng xốc màn nhìn về phía đó, đồng thời một bàn tay lại lần xuống dưới gối, lưu loát đem mấy cây kim kẹp ở khe ngón tay.

Người ngã vào phòng là nam tử, mặc một thân đông bào xanh đen, trên mặt nhiễm máu đang ngồi trên mặt đất, trông thập phần chật vật. Nghe thấy tiếng Bạch Hạc Nhiễm, hắn quay đầu lại, tóc dài che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ánh sắc tím.

Bạch Hạc Nhiễm sửng sốt. "Là ngươi?" Kim trên tay vừa lấy ra cũng cất lại, nàng đi giày vào, ngồi xổm xem xét người trước mặt, vừa liếc mắt liền nhíu chặt mi, "Sao ngươi lại trúng độc rồi?"

Quân Mộ Lẫm cũng rất bất đắc dĩ, "Đúng thế, lại trúng độc rồi. Nhưng ngươi có vẻ rất mẫn cảm với việc người khác trúng độc?"

Bạch Hạc Nhiễm tức trợn trắng mắt, "Ta với người khác nửa đêm xông vào phòng ngủ cũng rất mẫn cảm. Nói mau, sao ngươi lại tới đây? Như thế nào mà ngươi biết ta ở chỗ này?"

Quân Mộ Lẫm thay đổi tư thế để mình ngồi trên đất thoải mái hơn chút, "Việc ta muốn biết chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để thăm dò. Chỉ không nghĩ tới nữ tử ở trong ôn tuyền nơi núi rừng sâu thẳm khinh bạc ta lại đường đường là đích tiểu thư của Văn Quốc Công phủ."

Nàng hừ lạnh, "Đích tiểu thư cái quái gì, ta mới không hiếm lạ." Nói xong duỗi tay kéo hắn, "Đứng dậy, ta giải độc cho ngươi."

Quân Mộ Lẫm đứng lên, lung lay vài bước mới ngã xuống ghế tựa, hắn khó hiểu hỏi Bạch Hạc Nhiễm: "Đứng lên rồi giải độc luôn sao? Ngươi không hỏi ta vì sao trúng độc à?"

Nàng liếc hắn, nhàn nhạt nói: "Có cái gì đáng hỏi? Ta đoán không sai chính là địch nhân trốn nhanh hơn ngươi, công phu của địch nhân tốt hơn ngươi. Thất bại một lần khôn hơn một chút, lần sau chú ý là được."

Khi nàng nói chuyện tầm mắt vừa đúng nhìn thấy đôi mắt tím của hắn, mà trái tim nàng vừa nhìn thấy đôi mắt này, liền không khống chế được đập thình thịch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro