Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4

Chương 19: Quả là tính toán hay

Những xiêm y trong rương Bạch Hạc Nhiễm cũng thấy được, tơ tằm lăng la ngũ sắc, tùy tiện lôi ra một cái cũng thấy phía trên đính toàn đá quý đủ màu.

Kiếp trước Bạch gia mấy ngàn năm qua vẫn luôn giữ truyền thừa độc vương, toàn bộ gia tộc đều tuân theo cổ chế, nàng từ nhỏ không phải học tập toán lý hóa nọ kia, mà là Xuân Thu Luận ngữ Chu Lễ Tả truyện, cùng với nghi lễ và văn minh gần 5000 năm của Hoa Hạ.

Những bộ xiêm y này nàng vừa liếc mắt đã biết không tầm thường, trong phạm vi hiểu biết của nàng, chỉ có người trong cung mới có tư cách mặc. Bây giờ nhị phu nhân lại đem những thứ đẹp đẽ quý giá đến phòng nàng e là muốn trị nàng một phen.

Đây quả thật là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Bạch Kinh Hồng nửa đường không giết chết nàng được, Diệp thị liền khiến nàng vĩnh viễn không thể xoay người trong tòa Văn Quốc Công phủ này.

Quả là tính toán hay!

Hàm Hương vẻ mặt tươi cười, nịnh hót Bạch Hạc Nhiễm: "Nhị tiểu thư thích những xiêm y này chứ? Đây tất cả đều là tâm ý của nhị phu nhân, nhị phu nhân nói, chỉ có xiêm y tốt nhất mới xứng đáng với đích tiểu thư của Văn Quốc Công phủ được. Tiểu thư ngài nghỉ ngơi một lát, nô tỳ liền đi chuẩn bị nước cho người tắm gội, đợi sau khi tắm xong mặc những xiêm y này vào, nhất định đẹp như thiên tiên."

Hàm Hương đắc ý bỏ đi, Nghênh Xuân lật tìm những xiêm y trong rương, mang ra một kiện áo lót, lại nhíu chặt mày.

Bạch Hạc Nhiễm nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Nghênh Xuân nâng kiện áo lót trong tay, nói: "Loại nguyên liệu này nô tỳ đã từng gặp qua, có một năm Thái hậu nương nương mừng thọ, chính tay nhị phu nhân đã dùng loại nguyên liệu như thế này làm một bộ áo trong. Bởi vì nhị phu nhân là cháu gái Thái hậu nương nương nên những quần áo trong này không thể để cho người khác làm được."

Bạch Hạc Nhiễm nở nụ cười: "Nguyên liệu có thể đưa vào trong cung nhất định là tiến cống, cho dù không phải vậy, cũng là Thái hậu đã từng mặc qua rồi. Đem nguyên liệu Thái hậu đã từng mặc qua đến chỗ ta, nếu ta mặc vào thì chính là tội lớn."

Nghênh Xuân sốt ruột, lại mở thêm mấy cái rương, tất cả đều là quần áo quý giá. "Vậy bây giờ phải làm sao? Hiện tại trừ những kiện xiêm y này thì không có cái khác, một thân quần áo này của tiểu thư không thể mặc tiếp được, sẽ bị đông lạnh mất. Hay chúng ta cứ mặc tạm trước? Dù sao cũng là đồ nhị phu nhân đưa tới, sai cũng không phải do nhị tiểu thư."

Bạch Hạc Nhiễm lắc đầu: "Sai lầm rõ ràng như vậy, không quá quan trọng nguyên nhân, các nàng nếu muốn hại ta, thì xiêm y này do ai đưa không quan trọng. Cái hố này, chung quy là để ta nhảy vào."

Nàng lại vỗ vỗ mu bàn tay của Nghênh Xuân, "Không sao đâu, binh tới ta chặn, chắc chắn sẽ có cách."

Lúc này Nghênh Xuân không bị nàng chạm vào mà nổi lên phản ứng, Bạch Hạc Nhiễm cũng nhẹ thở ra. Từ nhỏ người nàng mang dị bẩm, máu có thể giải trăm độc, nhưng cũng là thứ độc mạnh nhất thế giới không có thuốc giải.

Kiếp trước, nàng đã từng dùng mười năm trời đi khống chế thể chất của chính mình, về sau đã không làm người khác bị thương như hồi còn nhỏ, nhưng không ai tin nàng đã thay đổi, không có ai nguyện ý kết bạn với nàng, trừ bỏ nhóm bốn người A Hành.

"Nhị tiểu thư, người làm sao vậy?" Nghênh Xuân thấy nàng ngây người, mở miệng hỏi.

Bạch Hạc Nhiễm phục hồi tinh thần, khóe miệng khẽ cười, mang theo chút chua xót. Kiếp trước, nàng không trở về được, nàng còn chưa báo thù cho A Hành, súc sinh trong Cục Quốc an kia nàng còn chưa giết chết, làm sao nàng cam tâm được?

Cửa phòng bị đẩy ra, nước tắm gội được Hàm Hương từng thùng từng thùng đổ đầy bảy phần thùng tắm, ngoài cửa phòng lại có người tiến vào.

Bạch Hạc Nhiễm quay đầu nhìn, hai mắt nàng híp lại, phẫn nộ từ từ dâng lên.

Là bà ta...

Chương 20: Dùng độc? Ta mới là tổ tông!

Người đến là một bà tử, hơn 50 tuổi, thân thể mập mạp, vẻ mặt dữ tợn.

Nghênh Xuân mở miệng hỏi: "Vương ma ma tới đây làm gì?"

Vương ma ma trong tay cầm theo cái giỏ tre, trên mặt đống thịt hơi run, cười rộ lên trông như con cóc, miệng có thể ngoác đến tận mang tai.

"Lão nô nghe nói nhị tiểu thư hồi phủ liền vội vàng đến thỉnh an nhị tiểu thư." Nàng tiến lên phía trước cung kính hành lễ với Bạch Hạc Nhiễm, thân thiện nói: "Nhị tiểu thư mấy năm nay ở Lạc Thành sống tốt chứ? Ai da, thật là lo lắng chết lão nô."

Bạch Hạc Nhiễm nhìn nàng, kìm không được cười lạnh, "Hóa ra là Vương ma ma, nhiều năm không gặp, vẫn còn sống à?"

Lão bà tử này nàng quá quen thuộc rồi, nguyên chủ hận bà ta không kém so với Diệp thị.

Người này trước kia hầu hạ mẹ đẻ Thuần Vu Lam của nguyên chủ, về sau Thuần Vu Lam tự tử, bà ta còn hầu hạ nguyên chủ hơn một năm. Chỉ là hơn một năm đó nàng trải qua như thế nào đây?

Mới đầu phòng bếp còn mang đồ ăn đúng phân lệ cho đích tiểu thư tới, kết quả lại rơi hết vào miệng lão bà tử này, nguyên chủ chỉ có thể ăn thừa phần của đối phương. Nếu không may cái gì cũng không còn thừa, nàng cũng chỉ có thể nhịn đói. Sau khi nhị phu nhân vào phủ, lão bà tử này nhanh chóng qua bên đó nịnh bợ, từ đó nguyên chủ cũng phát bệnh quanh năm suốt tháng.

Hiện giờ nghĩ lại chính là lão bà tử này bắt nàng nằm trên giường, một mực nói nàng bị bệnh nặng, rồi ép nàng uống thuốc từng chén một, dần dần, nguyên chủ thật sự sinh bệnh.

Vương ma ma thình lình bị Bạch Hạc Nhiễm nói một câu, lập tức không phản ứng lại được, theo bản năng hỏi: "Tiểu thư nói gì cơ?"

Bạch Hạc Nhiễm hừ lạnh, "Sống chính là sống, bà không còn nhanh trí như trước rồi. Không có gì cả, chỉ là nhớ lại những chén thuốc mà trước Vương ma ma bưng cho ta uống, nếu có cơ hội bà lại mang tới một chén, ta cho bà cũng nếm thử, chua chua ngọt ngọt, toàn là thuốc tốt cả đấy!"

Vương ma ma run run, khó tin nhìn về phía Bạch Hạc Nhiễm, chỉ cảm thấy tiểu thư nhu nhược bị nàng kiểm soát lúc trước không còn nữa. Thân thể thẳng tắp, cằm khẽ nhếch về phía trước, một đôi mắt thâm thúy như giếng cổ khó dò đang nhìn chằm chằm nàng, dường như có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của nàng.

Này cũng quá tà môn rồi.

Vương ma ma hít sâu một hơi, cố gắng né tránh ánh mắt của Bạch Hạc Nhiễm, cũng không giả vờ bắt chuyện, nói thẳng mục đích của mình, "Nhị tiểu thư cứ nói đùa, lão nô hôm nay tới đây là mang ít cánh hoa cho người." Bà đưa giỏ trúc mang theo đưa ra trước mặt, "Các tiểu thư trong phủ khi tắm gội đều là dùng những cánh hoa này rắc vào trong nước, cũng chính nhị phu nhân sai lão nô mang những cánh hoa này lại đây, chỉ chọn loại quý hiếm, không hề ủy khuất nhị tiểu thư."

Bạch Hạc Nhiễm nhìn những cánh hoa đó, khẽ chớp mi.

Thất sắc cẩn, hợp hoan, đầu nhãn hoa, mã anh đan, hải kim sa.

Những loại hoa này bản thân không có vấn đề gì cả, còn là những loài hiếm lạ, nhưng trộn lại với nhau rồi ngâm trong nước nóng lại tạo ra hiệu quả bất ngờ. Người ngâm trong đó không đỏ không sưng, nhưng lại rất ngứa, ngứa tận tâm can, xương tủy.

Hàm Hương ở bên cạnh đệm theo: "Phu nhân đối xử với nhị tiểu thư thật tốt."

Bạch Hạc Nhiễm cười, đúng vậy, thật tốt, chiêu này tiếp chiêu khác, đây chính là không giết chết nàng sẽ không buông tha đâu!

Ánh mắt nàng lại hướng đến trên người Vương ma ma, nô tài phản bội chủ nhân mà còn sống được đến bây giờ, mạng bà ta cũng lớn đó.

"Phiền mẫu thân lo lắng rồi." Nàng bảo Hàm Hương: "Đem những cánh hoa này thả vào trong nước đi, đừng phụ tâm ý của mẫu thân."

Vương ma ma mắt thấy Hàm Hương đem những cánh hoa kia thả hết vào trong nước mới yên tâm, nói tiếp: "Hay để lão nô tự minh hầu hạ tiểu thư tắm gội đi! Nhị phu nhân nói, tiểu thư mới về, e là nha hoàn bên người còn quá trẻ, lóng ngóng chân tay hầu hạ không được tốt."

Nghênh Xuân nghe vậy không nhịn được liền phản bác: "Đến lão phu nhân tắm gội cũng là ta hầu hạ, sao có thể lóng ngóng tay chân?"

Khuôn mặt dữ tợn của Vương ma ma thoắt cái trầm xuống: "Ngươi đang nghi ngờ quyết định của nhị phu nhân?"

"Ngươi..."

"Được rồi." Bạch Hạc Nhiễm trầm giọng ngắt lời, "Vậy theo Vương ma ma, để bà hầu hạ ta, các ngươi canh chừng ngoài cửa."

"Tiểu thư." Nghênh Xuân không yên tâm, "Để nô tỳ cùng Vương ma ma hầu hạ người đi!"

"Không cần, đi ra ngoài." Bạch Hạc Nhiễm bước chân, vòng qua bình phong đi đến thùng tắm, lưu loát thoát ngoại y, không chút do dự nào tiến vào trong thùng nước.

Dùng độc sao?

Ta mới là tổ tông.

Chương 21: Đời người như vở kịch, phải dựa vào kỹ thuật diễn

Vương ma ma rất hài lòng Bạch Hạc Nhiễm thức thời, bà ta khẳng định vừa rồi sự cường thế nhị tiểu thư biểu hiện ra chỉ là giả vờ, một người từ nhỏ đã bị bỏ bê như thế, sao có thể xảy ra biến hóa lớn như vậy được.

Bà ta khoanh tay đứng cạnh thùng tắm, đã thành công lừa người vào trong nước rồi, bà cũng không cần cười nữa. Trên mặt bà ta dần hiện lên vẻ hung dữ, nhìn Bạch Hạc Nhiễm như nhìn con cừu non đợi làm thịt.

Bạch Hạc Nhiễm quả thật nghiêm túc tắm rửa, toàn bộ thân mình ngâm trong nước, lúc thì xoa xoa cánh tay, lúc lại xoa chân, thỉnh thoảng còn quay sang hỏi Vương ma ma: "Muốn giúp bổn tiểu thư chà lưng không?"

Vương ma ma đâu có dám! Nước ngâm cánh hoa này đâu có thể tùy tiện chạm vào, sẽ khiến người ta ngứa phát điên, thậm chí còn đem da thịt minh gãi toác máu cũng không dừng lại được, nàng ngàn vạn không thể để dính nước này được.

Thấy lão bà tử bất động, Bạch Hạc Nhiễm hừ nhẹ, cũng không bắt buộc, chỉ lẩm bẩm nói: "Vương ma ma, sống lâu như vậy cũng coi như là lăn lộn tốt. Hiện giờ ta về phủ, những mạng cần thu lại cũng nên bắt đầu thu thôi."

"Nhị tiểu thư nói cái gì?" Thình lình nghe thấy một câu như vậy, Vương ma ma hoảng sợ, cảm giác sợ hãi lúc trước lại dâng lên. Bà ta lại nhìn Bạch Hạc Nhiễm đang ngâm trong thùng gỗ, nàng đang tùy ý nghịch bọt nước, bộ dáng vừa thoải mái lại vui vẻ, nào có biểu hiện gì trúng độc đâu?

Bạch Hạc Nhiễm gợi gợi khóe môi, "Không sao cả, yên tâm, trong phủ này ngoài nhị phu nhân ra không ai làm gì được bà."

Nói xong, nàng đứng dậy, thong dong bước ra từ thùng gỗ, "Về đi! Nước này ta cũng ngâm mình rồi, rất thoải mái. Ngươi về truyền đạt đúng sự thật với nhị phu nhân, bà chắc chắn sẽ thưởng ngươi thật lớn."

Vương ma ma bị nàng nói đầu óc loạn lên, dự cảm không may lại càng mãnh liệt, lại không dám đứng trước mặt Bạch Hạc Nhiễm lâu. Nhưng bà ta lại không cam lòng nàng không có phản ứng gì với những cánh hoa kia, vì thế liền căng mắt ra nhìn thêm vài lần, trừ bỏ thấy được một thân da thịt trơn bóng của Bạch Hạc Nhiễm ra, cái gì cũng không phát hiện được.

Bà ta nơm nớp lo sợ bước ra khỏi phòng, Hàm Hương bước lên muốn hỏi vài câu, bà ta lại không để ý, chỉ cúi đầu bước vội.

Hàm Hương thấy kỳ lạ, đẩy cửa vào phòng, lại thấy Bạch Hạc Nhiễm đang ngồi trên mặt đất vỗ ngực, bộ dáng thập phần sợ hãi.

Nàng vội hỏi: "Nhị tiểu thư bị sao vậy?"

Bạch Hạc Nhiễm được nàng nâng dậy, run rẩy chỉ vào thùng tắm nói:"Vương ma ma quả là người tốt, vốn dĩ có người muốn hại ta, đem cánh hoa có độc đến cho ta. Vương ma ma trước là người hầu hạ mẫu thân ta, cũng chăm sóc ta hơn một năm, đều nói chủ cũ tình nghĩa khó quên, quả không sai. Nếu không phải Vương ma ma lén cho ta biết những cánh hoa này có độc, ta liền bị hại chết rồi."

Hàm Hương ngay lập tức kinh hãi, lại nhìn vào trong nước, quả nhiên không thấy cánh hoa nào.

Đây là do nhị phu nhân nhất thời nảy ra kế sách, nàng cũng không biết được, nhưng cũng đoán ra nhị phu nhân không thể vô duyên vô cớ sai Vương ma ma xách một giỏ cánh hoa đến đây. Vừa rồi lại nghe Bạch Hạc Nhiễm nói như vậy, nàng lập tức nhận ra, nhất định là Vương ma ma đã phản bội chủ nhân.

Lão bà lòng lang dạ sói kia quả là trung thành với chủ cũ, lại quen đi mấy năm qua bà ta lấy được bao thứ tốt từ chỗ nhị phu nhân.

Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh, là Nghênh Xuân mang một bộ áo lót mới trở về, vội vã mặc vào giúp Bạch Hạc Nhiễm.

Hàm Hương bất mãn ra mặt: "Nghênh Xuân tỷ tỷ có ý gì vậy? Trong phòng chúng ta rõ ràng có xiêm y, cô còn tìm xiêm y bên ngoài cho nhị tiểu thư mặc, không phải là bất mãn với phu nhân chứ?"

Nghênh Xuân phiền chán nhíu mi, nhất thời cũng không biết trả lời ra sao.

Bạch Hạc Nhiễm thấy thế cảnh cáo Hàm Hương: "Là nhị phu nhân, không phải phu nhân, không được gọi sai."

Hàm Hương sợ hãi, nhanh chóng thấp giọng nói, "Vâng, nô tỳ sai rồi. Sao nhị tiểu thư lại không mặc mấy xiêm y trong rương vậy? Nô tỳ thấy mấy bộ xiêm y đó so với cái này đẹp hơn nhiều."

Bạch Hạc Nhiễm giật giật khóe miệng, "Nguyên liệu quả thật tốt hơn chút, nhưng về vấn đề xiêm y, có người thích cũng có người không thích. Ví dụ như bây giờ..." Nàng đánh giá Hàm Hương từ trên xuống dưới, đáy mắt hiện lên ý cười, "Ví dụ như bây giờ, ta coi trọng y phục trên người cô, cô nói xem sở thích của ta có phải rất thú vị không? Không bằng cô cởi đồ ra cho ta mặc, ta tặng ngươi mấy cái rương trong phòng kia, thế nào?"

Hàm Hương sợ tới mức vội quỳ xuống, "Nô tỳ không dám, nô tỳ ngàn vạn không dám vọng tưởng xiêm y của tiểu thư."

Bạch Hạc Nhiễm lắc đầu, "Cô có gì mà không dám. Nghênh Xuân, thay quần áo cho nàng ấy."

Nghênh Xuân vừa mới đáp ứng, chuẩn bị cởi xiêm y của Hàm Hương ra, lại nghe thấy trong viện có người hô to: "Cái viện này toàn là người chết hay sao? Đi đâu hết rồi?" Ngay sau đó liền nghe thấy "Ầm" một tiếng, cửa phòng bị người đó đá văng ra, "Tự cao tự đại trốn trong phòng minh, quả thật coi mình là đích tiểu thư hay sao?"

Là tiếng của Bạch Hoa Nhan, nghe có vẻ non nớt nhưng lại chua ngoa khiến người khác phiền chán.

Tròng mắt Bạch Hạc Nhiễm khẽ chuyển, nói với Hàm Hương, "Tới thật đúng lúc, xem ra những cái xiêm y tốt đó của ta ngươi không có phúc lấy rồi, bây giờ có người thích hợp lấy hơn."

Hàm Hương thở phào nhẹ nhõm, cũng vì Bạch Hoa Nhan mà bi ai hộ. Nhị tiểu thư hoàn toàn khác so với trước, cũng không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Bạch Hạc Nhiễm vòng từ sau bình phong ra, thấy Bạch Hoa Nhan cũng không rảnh to tiếng với nàng nữa, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi trong phòng.

Gian phòng này là Diệp thị dụng tâm bố trí nên, loại việc liên quan đến mặt mũi này bà ta luôn làm rất tốt, thế nên Bạch Hoa Nhan càng nhìn càng ghen tị đỏ mắt, càng nhìn càng nín thở. Nhất là khi ánh mắt nàng nhìn thấy mấy cái rương y phục, đố kị trong mắt càng bừng lên.

Dựa vào đâu mà một đích nữ nghèo túng có thể nhận được đãi ngộ tốt đến vậy? Dựa vào cái gì mà sân viện Bạch Hạc Nhiễm ở còn tốt hơn so với nàng? Cái bình hoa trên án kia nàng thèm muốn đã lâu, nhị phu nhân lại không chịu thưởng cho nàng, hôm nay lại đem cho Bạch Hạc Nhiễm. Đây rốt cuộc là vì cái gì?

Bạch Hạc Nhiễm tức đến phát điên.

"Bạch Hạc Nhiễm, đừng tưởng là có tổ mẫu che chở ngươi, ngươi liền thật sự sống ngày tháng như đích tiểu thư vậy. Phủ chúng ta chỉ có một đích tiểu thư, chính là đại tỷ tỷ Kinh Hồng, ngươi cùng lắm chỉ là đích tiểu thư cũ. Ngươi dựa vào cái gì mà có được xiêm y tốt như thế? Ngươi có xứng không?"

Bạch Hạc Nhiễm nhìn nữ hài mười tuổi này lại nhớ đến một muội muội trong gia tộc kiếp trước, tầm tuổi này cũng kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, cũng từng chỉ vào mũi nàng mắng nhiếc nàng là sao chổi khắc chết mẹ đẻ, còn ném một túi phân trâu ướt lên đầu nàng.

Lúc đó nàng thu thập đối phương như thế nào nhỉ? À, đúng rồi, tát đối phương một cái, rồi ném nàng ta từ cầu thang xoắn ốc trong đại trạch xuống.

Hôm nay ở đây không có cầu thang, nàng cũng không nghĩ sẽ đánh Bạch Hoa Nhan, chỉ nói với nàng ta: "Ta đang tính đem những rương xiêm y này tặng cho nha hoàn mẫu thân phái tới, cảm ơn nàng ấy nguyện ý đến đây hầu hạ ta."

Bạch Hoa Nhan nghe thế liền bạo phát, "Cái gì? Tặng một nha hoàn? Bạch Hạc Nhiễm ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết những nguyên liệu này quý trọng như thế nào không? Ngay cả đại tỷ tỷ cũng không được mặc, ngươi lại cứ thế đem tặng một ả nha hoàn? Đúng là quê mùa không hiểu sự đời."

Bạch Hạc Nhiễm cười thầm trong lòng, trên mặt lại hiện ra vẻ kinh ngạc, "Quý trọng vậy sao?"

Bạch Hoa Nhan trợn trắng mắt, "Đương nhiên, chỉ tiếc mấy xiêm y này lại đem cho ngươi, cái loại không biết nhìn hàng, lãng phí một phen tâm ý của mẫu thân."

Bạch Hạc Nhiễm gật gật đầu, thuận nước đẩy thuyền, "Ngũ muội muội nói không sai, để ở chỗ ta quả thật lãng phí, không bằng ta cho ngũ muội muội đi! Ta mới từ Lạc Thành trở về, trên người cũng không có đồ gì có thể lấy ra làm quà cho các tỷ muội, rương xiêm y này coi như lễ vật ta tặng cho muội, mong ngũ muội muội không ghét bỏ."

Bạch Hoa Nhan sáng ngời mắt: "Cho ta sao?" Ngay sau đó liền cười to: "Đã nói ngươi là một con tiện nữ không có tiền đồ gì rồi, ngươi bần tiện y hệt vị nương đã chết kia của ngươi, tôn quý không xứng với Văn Quốc Công phủ của ta được nên mới chết. Ngươi sớm muộn gì cũng ti tiện chết mà thôi." Nàng ta vừa nói chuyện vừa tiến lại gần rương xiêm y, gần như chảy nước miếng mà lật từng kiện xiêm y một, "Coi như nể mặt đống xiêm y này, ta cho ngươi sống trong phủ này thêm mấy ngày." Nàng ta quay đầu lại, ánh mắt ác độc, "Bạch Hạc Nhiễm, ngươi không nên sống sót quay về đây."

"Phải không?" Bạch Hạc Nhiễm không giả bộ sợ hãi nữa, hừ nhẹ một tiếng, "Vậy thì thật làm muội thất vọng rồi. Muội mới mười tuổi, lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy, ta vốn tưởng rằng một đứa nhỏ được nhị phu nhân tự tay chăm sóc không được bằng nửa Bạch Kinh Hồng, chí ít cũng học được một phần chứ. Ai ngờ nhị phu nhân lại dưỡng giáo tiểu thư chân chính của Văn Quốc Công phủ thành cái dạng này, cách xa nữ nhi ruột của bà ta. Thật không biết có bao nhiêu thâm thù đại hận mới làm như vậy được."

Bạch Hoa Nhan vẫn còn nhỏ, nghe được mấy lời công kích từ Bạch Hạc Nhiễm, đúng là bị lung lay.

Mọi người đều khen Bạch Kinh Hồng đẹp, Bạch Kinh Hồng đoan trang, ai cũng muốn đi theo Bạch Kinh Hồng học hỏi. Giống khi nàng còn nhỏ từng nghe phụ thân nói qua, đi theo mẹ cả học hỏi, mưa dầm thấm đất thì cũng có thể học được một phần của Bạch Kinh Hồng là tốt rồi. Nhưng trên thực tế, nhị phu nhân chưa từng dạy nàng làm sao để giống đại tỷ tỷ, chẳng lẽ để chính minh học thành rồi vượt qua đại tỷ tỷ?

Bạch Hoa Nhan càng nghĩ càng thất vọng, Bạch Hạc Nhiễm lại không muốn để nàng ta ở chỗ này suy xét, liền quay người ra hiệu với Hàm Hương cùng Nghênh Xuân: "Mau đem những xiêm y này lấy ra cho ngũ tiểu thư."

Sau đó nàng lại nhìn Bạch Hoa Nhan, ra chủ ý: "Nhiều xiêm y như vậy mang đi cũng không tiện, không cẩn thận lại để người khác nhòm ngó, tỷ muội trong phủ cũng nhiều, ngộ nhỡ lại tranh đoạt của ngũ muội thì không hay. Ngũ muội không bằng cởi áo ngoài ra, bọc những xiêm y này vào trong khiêng đi, lúc về thì cố đi thật nhẹ, để càng ít người thấy càng tốt. Cách này tuy hay nhưng phải chịu lạnh chút."

Xiêm y đẹp ở ngay trước mắt, Bạch Hoa Nhan tham lam, nào còn để ý được lạnh hay không lạnh, lập tức cởi áo ngoài ra, đem toàn bộ xiêm y nhét vào trong. Bạch Hạc Nhiễm lại đưa cho nàng kiện áo choàng mình đang mặc. Hai cái bọc to đùng treo lủng lẳng trên hai tay, Bạch Hoa Nhan người nhỏ làm sao khiêng hết được, nàng ta đành kéo lê trên mặt đất.

Mắt thấy Bạch Hoa Nhan vất vả rời đi, Bạch Hạc Nhiễm trên mặt ý cười ngày càng sâu, nàng nhìn chằm chằm mấy cái rương trống không trong viện một lúc, đột nhiên hét lớn: "Không hay rồi! Có trộm!!!"

Chương 22: A Nhiễm sẽ không vô dụng

Âm thanh hô hoán này dọa sợ hai nha hoàn, tuy trong lòng vẫn hướng về Bạch Hạc Nhiễm nhưng Nghênh Xuân không khỏi cảm thán, nhị tiểu thư co được giãn được, trở mặt như lật sách, kế này vừa mới ra so với kịch xưa còn xuất sắc hơn.

"Nghênh Xuân, đi bẩm báo với lão phu nhân, nói là có trộm vào lấy mất xiêm y mới mẫu thân vừa cho ta." Bạch Hạc Nhiễm lạnh mặt phân phó, "Nhớ kỹ, phải vừa chạy vừa kêu to, làm cho mọi người trong Văn Quốc Công phủ này đều biết có trộm."

Nghênh Xuân uốn gối lĩnh mệnh, xoay người chạy đi, làm theo lời nàng phân phó vừa chạy vừa la to, thỉnh thoảng còn kêu gọi mọi người trong phủ cùng bắt trộm.

Hàm Hương biết hỏng việc rồi, đây là kế sách của nhị tiểu thư, nhằm vào ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, đầu óc lại đơn giản dễ mắc mưu, lập tức chạy đuổi theo Nghênh Xuân.

Bạch Hạc Nhiễm ngăn nàng ta lại, "Một Nghênh Xuân đi là được rồi, ngươi ở lại đây, bổn tiểu thư một mình trong phòng sợ lắm."

Hàm Hương buồn bực trong lòng, ngươi mà sợ hãi à? Bây giờ cô chỉ muốn chạy nhanh đi mật báo cho nhị phu nhân. Không chỉ có sự việc của ngũ tiểu thư, chủ yếu là việc của Vương ma ma. Nếu không phải bà già kia phản bội, sao chuyện lại thành ra như thế này?

Đáng tiếc nóng vội cũng không phải cách hay. Nhị tiểu thư giống như tượng điêu khắc chắn trước mặt nàng ta vậy, muốn trốn cũng không trốn được.

Nghênh Xuân rất nhanh liền về truyền đạt lại lời của lão phu nhân, bảo Bạch Hạc Nhiễm đến Cẩm Vinh viện, còn tặng nàng một bộ xiêm y.

Nàng thay xiêm y xong xuôi mới dặn Hàm Hương ở lại, chỉ mang theo Nghênh Xuân ra ngoài. Nghênh Xuân không yên tâm, nhắc nhở nàng: "Hàm Hương là người của nhị phu nhân, chúng ta mà đi thế này, cô ta chắc chắn sẽ quay về mật báo cho nhị phu nhân."

Bạch Hạc Nhiễm gật đầu, "Giữ lại cô ta, chính là để nàng ta quay về báo lại với chủ tử." Không có ai báo tin, vậy một màn cánh hoa kia nàng phải diễn một mình à?

Nghênh Xuân cảm thấy tâm tư nhị tiểu thư sâu không lường được.

Lúc các nàng đến Cẩm Vinh viện, Bạch Hoa Nhan đã bị bắt lại từ trước, đang quỳ vừa khóc vừa kêu gào: "Không phải ta trộm, ta không có trộm đồ, những thứ này đều là tiện nhân Bạch Hạc Nhiễm kia cho ta!"

Lão phu nhân tức giận, chỉ vào Bạch Hoa Nhan, tức đến mức kho khù khụ, mãi mới ngưng được, lập tức lớn tiếng quát: "Thứ hỗn trướng, tên Bạch Hạc Nhiễm ngươi có thể kêu thẳng ra như vậy sao? Ngươi mắng ai là tiểu tiện nhân?"

Tiểu Diệp thị đang đứng bên cạnh nhanh hòa giải hộ nữ nhi: "Lão phu nhân, ngũ tiểu thư vì quá ủy khuất nên mới không lựa lời mà nói, lão phu nhân đừng quát mắng nàng, cổ họng người vốn không tốt, người cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe nữa!" Nói xong, lại nhanh chóng khuyên Bạch Hoa Nhan: "Phải gọi là nhị tỷ tỷ, không được nhắc lại tiểu tiện nhân gì đó."

Bạch Hoa Nhan không cam lòng, nhưng vì đang ở trước mặt lão phu nhân nên không thể lỗ mãng, chỉ đành nghẹn khuất mà dập đầu nhận sai, vẫn còn kiên quyết biện giải cho mình: "Xiêm y đó ta không có trộm, thật đó, tổ mẫu nhất định phải làm chủ cho cháu gái!"

Lão phu nhân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Hạc Nhiễm cùng Nghênh Xuân theo sau tiến vào phòng, nàng mặc một thân váy dày màu hồng cánh sen, tóc sau đầu tùy ý buộc lại, sắc mặt không trắng bệch giống lúc vừa về phủ nhưng vẫn gầy yếu quá mức, nhìn qua quả thật nhu nhược đáng thương.

Lão phu nhân không khỏi khó chịu, đây là cháu gái bà yêu thương nhất lại từng chịu qua bao khổ sở, không dễ gì mới về nhà lại bị người khác tính kế. Người ta tuy gọi bà là lão phu nhân nhưng từ khi nhi tử cưới Diệp thị vào cửa ngày càng không coi trọng bà mẹ này. Địa vị của bà trong nhà đã tràn ngập nguy cơ, bà nào có thể bảo vệ cho A Nhiễm của bà được nữa?

Bạch Hạc Nhiễm đi đến giữa chính sảnh, đối diện với ánh mắt vừa yêu thương lại đầy vẻ bất lực của lão phu nhân, trong trái tim vốn dĩ cứng rắn liền có tia mềm mại.

Nàng cung kính hành lễ với lão phu nhân, mắt nhìn thấy những kiện xiêm y trên sàn nhà, lập tức trên mặt càng hiện rõ nét nhu nhược đáng thương.

Bạch Hoa Nhan nghiến răng nhìn Bạch Hạc Nhiễm, từ mặt đất bật dậy, dậm chân chỉ vào nàng mắng to: "Tiện nhân! Rõ ràng là ngươi tặng xiêm y cho ta, thế mà sau đó dám tố cáo ta là trộm, bây giờ ngươi mau nói với mọi người đi, đống xiêm y này rốt cuộc là sao?"

Bạch Hạc Nhiễm ra vẻ hoảng loạn, lui về phía sau một bước, sợ hãi bộ dạng của Bạch Hoa Nhan, miệng nói: "Đó toàn là xiêm y của tỷ, bây giờ đến xiêm y mặc để ra ngoài cũng phải do tổ mẫu đưa cho, sao có thể tặng tất cả cho muội được?" Giọng nàng run lên, còn có tiếng khóc nức nở, "Tổ mẫu, con không biết là ngũ muội muội lấy đồ đi, nếu sớm biết như vậy con tuyệt đối không để lộ chuyện ra, nhất định con sẽ bảo toàn thanh danh cho ngũ muội muội. Dù sao đi nữa ngũ muội muội cũng do mẫu thân từ nhỏ dạy dỗ ra, không thể để người ngoài nói Bạch gia chủ mẫu dưỡng dạy ra một kẻ trộm được, quá mất thể diện rồi."

Nàng trưng ra biểu tình đáng thương, một phen lí lẽ vừa nói ra liền mắng cả Bạch Hoa Nhan lẫn Diệp thị thật thống khoái, ngay cả lão phu nhân cũng kinh ngạc với biến đổi của cháu gái này.

Đại tiểu thư Bạch Kinh Hồng cũng ở đây, trong khi những người khác còn đang kinh sợ lời nói của Bạch Hạc Nhiễm, nàng lại nôn nóng tìm biện pháp giải quyết tình trạng trước mắt, làm sao để vừa có thể bỏ qua những lời nói chẳng có ích gì cho Bạch Hoa Nhan kia, lại vừa có thể giảm bớt tội cho mẫu thân nàng.

Nàng vừa căm hận Bạch Hạc Nhiễm, vừa tức Bạch Hoa Nhan làm việc mà không có đầu óc lại còn tham lam, sớm muộn gì cũng hỏng việc.

Trong lòng nàng bực tức nhưng vẫn phải nghĩ cách giải quyết, bây giờ thì làm gì còn cách nào nữa?

Bạch Kinh Hồng khẽ cắn môi, tiến lên vài bước, kéo Bạch Hoa Nhan cùng quỳ xuống.

Lão phu nhân vẫn bình tĩnh, trầm giọng hỏi nàng: "Kinh Hồng, ngươi đang làm gì vậy?"

Trên dung nhan mỹ mạo khuynh thành của Bạch Kinh Hồng hiện lên vẻ áy náy cùng hối hận, nước mắt đọng ở khóe mắt, dáng vẻ muốn khóc nhưng vẫn cố kìm nén chọc người ta thương xót.

Lão phu nhân thở dài trong lòng, ngữ khí cũng dịu đi, "Kinh Hồng, có gì thì đứng lên rồi nói."

"Không, Kinh Hồng có tội." Nàng cầm một kiện quần áo dưới mặt đất lên, "Những xiêm y này đều do Kinh Hồng chuẩn bị cho nhị muội muội, lúc đó con chỉ nghĩ nhị muội muội đáng thương, khó khan lắm mới trở về được, nên đã đem đồ tốt nhất cho muội ấy. Trong lòng con nghĩ như vậy nên đã quên mấy quy chế kia, vậy nên mới tặng cho muội muội những xiêm y không hợp lễ này. Về sau con mới chợt nhận thấy sai, sợ lòng tốt lại không may hại nhị muội muội nên bảo ngũ muội muội nhanh trả lại những xiêm y này."

Lão phu nhân nghe Bạch Kinh Hồng nói vậy, trong lòng bà cũng hiểu rõ. Ngoài mặt Bạch Kinh Hồng đang giải vây cho Bạch Hoa Nhan, nhưng thực chất nàng đang giải vây cho Diệp thị. Xiêm y do nàng chuẩn bị ư? Hừ, loại vải vóc quý trọng đến mức nữ quyến của Văn Quốc Công phủ cũng chưa có tư cách mặc, nàng là một cô nương vẫn chưa xuất gia thì làm sao có thể lấy ra nhiều như vậy.

Người duy nhất có thể lấy ra loại vải này cũng chỉ có cháu gái của Đương kim Thái hậu, Diệp thị.

Bà hỏi Bạch Kinh Hồng: "Nếu muốn lấy lại, sao không quang minh chính đại lấy về, lại còn bày ra đi đường nhỏ, cho đồ vào trong áo choàng bọc kín lại?" Nói rồi lại liếc nhìn Bạch Hoa Nhan, "Thân là con gái mà lại cởi áo choàng chạy tới chạy lui bên ngoài, không biết xấu hổ."

Bạch Hoa Nhan bị lão phu nhân mắng, cúi đầu không dám lên tiếng, chỉ kéo góc áo của Bạch Kinh Hồng, nhỏ giọng nhờ vả, "Đại tỷ tỷ nhất định phải cứu ta."

Lúc này Bạch Kinh Hồng cực kỳ phiền chán nhìn Bạch Hoa Nhan, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục giải vây hộ nàng: "Ngũ muội muội làm như vậy chắc chắn là vì sợ liên lụy con. Dù sao dùng loại vải này may xiêm y, nếu truy cứu ra thì là tội lớn." Nàng dập đầu trước lão phu nhân, "Con xin tổ mẫu tha cho ngũ muội muội, người trách thì trách Kinh Hồng đi! Tất cả tội lỗi Kinh Hồng sẽ chịu, đây đều do con gây ra,:

Nói xong, quỳ rạp xuống mặt đất nức nở.

Nàng vừa khóc, lão phu nhân lại thấy bực bội.

Bạch Kinh Hồng này là bảo vật trong lòng của Bạch Hưng Ngôn, lại là vương bài trong tay của Diệp thị, còn là tiểu bối mà Thái hậu nương nương thích nhất. Ba năm trước khi Bạch Hạc Nhiễm rời phủ, bà khó chịu trong lòng liền nói Kinh Hồng vài câu, nàng chính là ủy khuất khóc lóc như vậy, sau đó ca ca nàng là Bạch Hạo Thần tiến cung thỉnh an Thái hậu, lão thái hậu lập tức sai cung nữ bên người mang theo một xe ngựa ban thưởng vào Bạch phủ, nói là an ủi Bạch Kinh Hồng.

An ủi gì đâu, đây chính là đánh vào cái mặt già này của bà. Nhưng bà còn làm thế nào được? Bà cùng lắm chỉ là một lão phu nhân của Văn Quốc Công phủ, làm sao có thể phân bua đúng sai cùng Thái hậu đương triều.

Bây giờ Bạch Kinh Hồng lại khóc, lão phu nhân cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng, lại đè nén không nổi ho một tiếng, cuối cùng vẫn nể mặt Bạch Kinh Hồng, nói một câu: "Thôi, ngươi cũng chỉ là vô tình, đứng lên đi!"

Bạch Kinh Hồng cảm tạ, thấy lão phu nhân cũng không truy cứu Bạch Hoa Nhan nữa, nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Hạc Nhiễm nhìn một màn này, trong đầu cũng đã đem quan hệ trong phủ ra uy ngẫm lại. Lão phu nhân thương yêu nàng, nhưng vẫn kiêng kị Bạch Kinh Hồng. Xem ra mấy năm nay Diệp thị đã có chỗ đứng tốt trong phủ, tất nhiên phải kể đến việc lão Thái hậu trong cung làm chống lưng cho mẹ con các nàng.

Bạch gia lão thái thái sợ phải đối đầu với Hoàng quyền.

Nàng đi lên vài bước, quỳ thấp xuống dưới chân lão thái thái, nắm lấy đôi tay của bà, nhẹ giọng nói: "Tâm ý của tổ mẫu A Nhiễm đều hiểu. Người yên tâm, A Nhiễm sẽ không vô dụng như vậy, cũng sẽ không làm tổ mẫu chịu thiệt thòi. Người là lão phu nhân trong phủ chúng ta, là người tôn quý nhất hậu trạch này, bất luận ai cũng không được ức hiếp người, nếu không..." Nàng cao giọng, "Bất kính với lão phu nhân, chính là bất kính với trưởng bối, là bất hiếu. Con cháu mà bất hiếu, đáng bị người đời thóa mạ."

Sắc mặt Bạch Kinh Hồng càng thêm khó coi, nhưng vẫn phải cười nói theo: "Nhị muội muội nói rất hay."

Bạch Hạc Nhiễm vừa lòng gật đầu, đứng lên lại hỏi tiếp: "Mẫu thân vì sao không tới vậy?"

Bạch Kinh Hồng nhanh chóng giải thích: "Mẫu thân nửa đêm nghe thấy Nhị muội muội xảy ra chuyện, thương tâm quá mức, tuy rằng Nhị muội muội đã bình an vô sự nhưng mẫu thân lại mắc bệnh rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi."

"Vậy à!" Bạch Hạc Nhiễm cảm thán, "Người thân trong nhà thật tốt quá, mẫu thân lúc nào cũng suy nghĩ cho con cái. Chính mình đang bị bệnh còn không quên sai ma ma bên người mang cho ta ít cánh hoa để tắm gội, tất cả đều là loại quý hiếm, ta còn chưa bao giờ dùng thứ tốt như vậy đâu."

Bạch Kinh Hồng vốn dĩ đang định hàn huyên vài câu, nhưng nghe được mấy lời của Bạch Hạc Nhiễm suýt nữa nàng bị dọa tới mức ngã xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro