
Phần 2: Hồi phủ
Chương 7: Đích nữ trở về
Kinh thành Đông Tần, gọi là thượng đô, nằm ở vùng đất phương bắc địa thế cao, là năm đó khi Thái tổ hoàng đế khai quốc đã thỉnh bảy vị tiên sinh phong thủy về chọn ra nơi để lập thủ đô bảo địa.
Sáng sớm ngày hôm qua, tin tức thập hoàng tử Quân Mộ Lẫm đại thắng trận chiến ở biên cương truyền về thượng đô, đồng thời còn có tin xấu Quân Mộ Lẫm trên đường hồi kinh gặp phải tập kích của quân địch, bất hạnh bỏ mình.
Đông Tần toàn quốc cử hành đại quốc tang.
Thiên Hòa đế vì nhi tử sủng ái nhất của mình mà cử hành tang lễ long trọng nhất, chỉ trong một buổi sáng, bốn phía trong thành rợp bóng cờ trắng, tiền giấy khắp nơi, bá tánh đi ra ngoài người người đều phải mặc quần áo trắng.
Cùng lúc đó, trong kinh Văn Quốc Công phủ Bạch gia cũng làm tang sự, tam tiểu thư bệnh nặng quấn thân được đi đến nhà họ hàng xa cứu trị, vốn nên là hồi kinh mấy ngày trước, lại không ngờ nửa đường ngựa nổi điên, kéo theo cả người cùng xe lao xuống vách núi.
Nghe tin dữ thập hoàng tử bị ám sát, toàn bộ triều thần trong kinh đều vào cung, Văn Quốc Công Bạch Hưng Ngôn cũng đi.
Mắt thấy Thiên Hòa đế bi thương cực độ, hai tròng mắt hắn chuyển động, đưa ra cho lão hoàng đế một chủ ý. Hắn nói Văn Quốc Công phủ là thừa kế tước vị nhất đẳng, nữ nhi mới chết lại là đích nữ, từ thân phận địa vị nói lên, nữ nhi nhà hắn cùng thập điện hạ Quân Mộ Lẫm rất xứng đôi. Không bằng hai nhà kết minh hôn (đám cưới cho người đã mất), để thập hoàng tử bên kia đỡ cô đơn tịch mịch.
Thiên Hòa đế vốn vì cái chết của tiểu nhi tử mà tinh thần sa sút, nay lại nghe Bạch Hưng Ngôn nói thế cũng cảm thấy nhi tử mình đã mười tám tuổi, còn chưa thành gia lập thất đã chết tha hương thật sự nghẹn khuất. Vì thế vung tay, ban minh hôn cho thập hoàng tử Quân Mộ Lẫm cùng Văn Quốc Công phủ nhị tiểu thư Bạch Hạc Nhiễm.
Bạch Hạc Nhiễm trong bầu không khí này đi tới thượng đô, nàng còn đang mặc trên người cái áo choàng đông cứng lại, lúc đứng trước hoàng bảng dán trên tường khắp kinh thành, nàng không còn lời gì để nói.
Minh hôn? Minh hôn là cái quỷ gì? Người đều chết rồi mà vẫn còn bị tứ hôn? Đây đâu chỉ không có nhân quyền, đến cả quỷ quyền cũng bị tước đoạt luôn. Chế độ phong kiến quả nhiên bá đạo, người sống không thể làm chủ bản thân, chết đi vẫn không thoát khỏi quyền lực của hoàng đế.
"Cũng không biết là ai thiếu đạo đức đề ra cái chủ ý này. Dù sao ta cũng chưa chết, vậy minh hôn này liền không thể tính được rồi." Nàng vươn tay đem hoàng bảng trước mặt xé xuống.
Điều này lại rước đến phiền toái lớn, đang lúc quan sai đầy đường, hoàng bảng vừa bị xé, lập tức có hai đội quan sai vây nàng lại, những tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên: "Người nào lớn mật dám xé hoàng bảng?"
Khiển trách xong, nhóm quan sai cũng sửng sốt.
Sao lại là một tiểu cô nương? Nàng một thân chật vật, áo choàng to rộng phủ trên người, cơ hồ có thể nhét vừa ba người như nàng. Tiểu cô nương này tay cầm hoàng bảng, một đôi mắt như bạch lang trên sông băng, lạnh thấu xương khiến bọn hắn cảm thấy nhìn vào cũng đông cứng cả người.
Cũng không biết vì sao, nhiều quan sai như vậy, ở trước mặt Bạch Hạc Nhiễm lại nổi lên sợ hãi.
Bạch Hạc Nhiễm nhìn về bốn phía, ánh mắt liền nổi lên băng hàn.
Từ nay về sau, nàng phải sống dưới chế độ này cả đời hay sao?
Không có nhà cao tầng, không có súng ống đạn dược, có cũng chỉ là khom lưng uốn gối, bảo thủ không chịu thay đổi?
Nàng cúi đầu nhìn hoàng bảng trong tay, cũng không biết như thế nào, trong đầu thế nhưng hiện ra hình ảnh nam tử ngâm mình trong suối nước nóng, cùng tròng mắt ánh lên sắc đỏ tía nhàn nhạt.
Bạch Hạc Nhiễm vẫn chưa nói gì, trong đầu tìm tòi ký ức của nguyên chủ, nâng bước đi về hướng Văn Quốc Công phủ.
Có quan sai muốn đem nàng ngăn lại, nhưng đồng bọn của hắn ở một bên khuyên: "Đừng, tiểu cô nương này xem chừng đầu óc không tốt, có lẽ là chịu kích thích gì đó. Hôm nay trong kinh vốn nhiều việc, đừng náo thêm chuyện nữa."
Văn Quốc Công phủ tọa lạc ở phương Tây của thượng đô, bốn phương chính của thượng đô chia thành Đông phú Tây quý Nam tiện Bắc bần, trong toàn bộ vùng đất phía Tây, trừ bỏ phủ đệ của các hoàng tử, Văn Quốc Công phủ là phủ đệ khí phái nhất.
Lúc nàng đến phủ, xa xa liền thấy cửa phủ rộng mở, vô số người mặc quần áo trắng đi đi lại lại, còn có không ít người nâng khay lễ vật hiến tế bước vào trong phủ. Có người đứng trước cửa phủ lớn tiếng kêu: "Cẩn thận chút, đây toàn bộ đều là của hồi môn của nhị tiểu thư, trăm triệu không được tổn hại, ai dám làm hỏng, không chỉ bên này Văn Quốc Công phủ chúng ta không tha mạng cho, mà ngay cả Tôn vương phủ bên kia cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Bạch Hạc Nhiễm hơi nhíu mày, Tôn vương phủ nàng có ấn tượng, trên hoàng bảng viết, danh hiệu của thập hoàng tử chính là Tôn vương.
Trong cửa đứng không ít người, có một phụ nhân tầm ba lăm ba sáu tuổi vẻ mặt đau thương nói: "Những của hồi môn này đều chưa đủ, Bạch Phúc, ngươi đi lát mang nhiều của hồi môn ra, không thể làm người ta khinh thường Văn Quốc Công phủ chúng ta, cũng không thể làm nhị cô nương tới bên kia rồi còn bị khi dễ nữa. Nhị cô nương mệnh khổ, khi còn sống chẳng thể hưởng phúc, hiện tại không còn, chúng ta cũng không thể để nàng ủy khuất."
Nói xong, cắn răng rồi tháo vòng ngọc trên cổ tay mình xuống, đặt vào cái khay giấy tiền bên cạnh...
Chương 8: Bạch liên hoa Kinh Hồng
Phụ thân trên người mặc quần áo trắng, trong phủ có tang nên trên mặt không thoa son phấn gì, không khỏi hiện lên vài phần tiều tụy. Nhưng do mấy năm này sống thoải mái, khóe mắt cũng không rõ nếp nhăn, so ra với chúng bạn cùng tuổi thì trẻ hơn nhiều.
Bạch Hạc Nhiễm nhận ra, đó chính là Bạch gia chủ mẫu, họ Diệp, là nhị phu nhân mà cha nàng Bạch Hưng Ngôn cưới vào sau khi mẫu thân nàng qua đời, cũng là chất nữ của đương kim Thái hậu.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng đối với vị nhị phu nhân này rất sâu, bởi vì vị nhị phu nhân này trước khi gả cho cha nàng đã từng gả cho người khác, khi vào phủ còn mang theo đôi nhi nữ của chồng trước, tuy cùng lắm thì hơn nàng vài tuổi, nhưng còn nhỏ đã có thể nhận ra nhi thì bộ dáng anh lãng, nữ thì mỹ diễm khuynh thành.
Lúc đó nhị phu nhân lôi kéo tay nguyên chủ, vẻ mặt từ ái nói với nàng: "A Nhiễm, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ đối tốt với ngươi như con ruột của ta vậy." Nói như vậy, nhưng móng tay dài của bà lại khảm sâu vào long bàn tay của nguyên chủ, làm nguyên chủ đau muốn khóc nhưng không dám.
Bạch Hạc Nhiễm nhìn Diệp thị, khóe môi cười lạnh. Vị nhị phu nhân này bối cảnh không nhỏ, hành sự lại cẩn thận, mọi người đều nói Văn Quốc Công phủ cưới được một hiền thê, lại có rất ít người biết, từ sau khi nàng nhập phủ, một loạt di nương tiểu thiếp của Bạch gia khó sinh hài tử, thật khó khan mới có một di nương sinh tiểu nhi tử cho Bạch Hưng Ngôn, lại sống trong sợ hãi, lâu dần cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đứng bên cạnh Diệp thị chính là nữ nhi nàng mang theo, cũng là Bạch gia đại tiểu thư hiện nay, Bạch Kinh Hồng. Ba năm chưa gặp, Bạch Kinh Hồng này người cũng như tên, càng lớn lên càng xuất sắc. Váy áo mộc mạc tôn lên da thịt trắng như tuyết, mắt như nước hồ thu, mặt mày như họa, rực rỡ yêu kiều. Thân hình nàng cao gầy yểu điệu, dáng người thướt tha lả lướt hấp dẫn, mới mười lăm tuổi mà đã tư dung tuyệt lệ, kiều mỹ vô cùng.
Quan trọng hơn chính là, quanh thân nàng còn tản ra một loại khí chất độc đáo, cao quý thanh nhã như viên minh châu quý, khiến người liếc mắt cũng thấy thẹn, lại nhìn thêm liền bị cuốn hút bởi phần khí chất lãnh ngạo, không cầm long được, rung động khó phai.
Lúc này nàng đang nhẹ nhàng bước chân đến trước mặt một người bê giấy tiền, khẽ thở dài.
Duy nhất có một nam tử trung niên thấy thế chạy nhanh kéo Bạch Kinh Hồng lại, lo âu nói: "Kinh Hồng đừng nghịch mấy thứ đó, không may mắn."
Người này chính là chủ nhân của Văn Quốc Công phủ, phụ thân của nguyên chủ, Bạch Hưng Ngôn.
Cha ruột trước mắt, Bạch Hạc Nhiễm chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên cỗ thù hẫn mãnh liệt cùng ghê tởm, giống như thấy được một tội nhân tội ác tày trời, người khắp thiên hạ đều phỉ báng.
Đây là phản ứng tự nhiên từ thân thể của nguyên chủ, dù cho linh hồn của nguyên chủ đã qua đời, loại phản ứng này vẫn có thể thông qua huyết mạch phát ra, truyền lại cho nàng.
Bạch Hưng Ngôn đã hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao ráo, khuôn mặt trắng nõn, đã qua trung niên mà khí độ bất phàm, phảng phất hiện ra lúc tuổi trẻ phong lưu phóng khoáng. Hắn là người rất để ý hình tượng bên ngoài, mặc dù trong nhà đang làm tang sự, cổ tay áo hắn vẫn thêu viền vàng, cả chỉ bạc cũng không thèm dùng, hoàn toàn không có chút ý thức gì về việc nữ nhi mình mới mất.
Trí nhớ Bạch Hạc Nhiễm đột nhiên hiện ra một đoạn ký ức, là mấy tháng khi nguyên chủ đi theo mẫu thân bị đuổi ra khỏi phủ, nguyên chủ trẻ người non dạ, thường xuyên nhắc về cha. Thuần Vu thị liền cùng nàng nói: "Ngươi nhớ hắn làm gì? Hiện tại chỉ sợ hắn liền mặt mũi ngươi ra sao cũng quên mất. Cha ngươi trước giờ chẳng phải người tình nghĩa, ta đều không trông cậy hắn sẽ yêu quý ta, nhưng hôm nay hắn đến nữ nhi là ngươi đều không cần, ngươi nói ngươi còn nhớ hắn làm cái gì?"
Bạch Hưng Ngôn kéo Bạch Kinh Hồng từ đống giấy tiền trở về, trên mặt toàn là che chở và thương tiếc đối với kế nữ này, không có chút bi ai nào cho thân sinh nữ nhi của mình. Nàng nhìn ra, năm đó Thuần Vu thị đâm đầu chết hoàn toàn không đáng giá.
Có một thiếu nữ tiến tới bên cạnh Bạch Kinh Hồng,trong tay còn cầm nắm hạt dưa, phun vỏ hạt dưa xuống dưới đất, nói: "Đại tỷ tỷ,phụ thân nói đúng, tỷ đừng dính vào mấy thứ kia, kẻo ám vận xui. Bạch Hạc Nhiễmkia thật là may mắn, chết rồi mà vẫn còn chiếm được cái hố tốt. Thập điện hạ làai a! Nếu là còn sống, cũng chỉ có nữ tử bộ dáng tri thức như đại tỷ tỷ mới cóthể xứng đôi, nói như thế nào cũng không đến phiên Bạch Hạc Nhiễm!"
Chương 9: Ai tìm chết vậy?
"Ngũ muội, đừng nói lung tung!" Bạch Kinh Hồng nhẹ nhàng nhăn mi, mặt mang đầy vẻ sầu bi, "Thập điện hạ là hoàng tử, há là người có thể tùy tiện đàm tiếu? Về sau chớ có nói thế nữa."
Bị gọi ngũ muội chính là Văn Quốc Công phủ ngũ tiểu thư Bạch Hoa Nhan, là thứ nữ do di nương trong phủ Tiểu Diệp thị sở sinh. Tiểu Diệp thị này là muội muội con vợ lẽ của chủ mẫu Diệp thị, đi theo hồi môn của Diệp thị vào Bạch phủ, sau vì nàng tỷ tỷ làm chủ Bạch Hưng Ngôn đem nàng thu phòng, sinh hạ nữ nhi thứ năm Bạch Hoa Nhan, được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Diệp thị.
Bạch gia gen tốt, có Bạch Hưng Ngôn làm phụ thân, nữ nhi bộ dáng đều ưa nhìn. Bạch Hoa Nhan cũng là tiểu cô nương xinh xắn, lúm đồng tiền trên mặt, ngây thơ đáng yêu.
Nhưng ngây thơ cũng chỉ là trên mặt thể hiện ra mà thôi, nàng từ nhỏ lớn lên bên người chủ mẫu, lại cậy thân thích nhà mẹ đẻ, rất thân cận với Bạch Kinh Hồng. Vì thế cái tốt chẳng học được, học được một bộ hống hách kiêu căng, mới có mười tuổi đầu mà am hiểu nhất lại là a dua nịnh hót cáo mượn oai hùm, chuyên châm ngòi ly gián.
Lúc này bị Bạch Kinh Hồng răn dạy, tuy trong lòng không vui, trên mặt cũng là bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ kéo tay Bạch Kinh Hồng lấy lòng mà nói: "Đại tỷ tỷ dạy bảo, Hoa Nhan đều nhớ kỹ, về sau không dám đàm tiếu sau lưng hoàng tử nữa."
Bạch Kinh Hồng gật đầu, trên mặt nhuốm màu thê lương, "Nhị muội muội đáng thương, tuổi còn nhỏ thế nhưng gặp phải kiếp nạn này, nghĩ lại lại khiến người ta đau buồn xót xa. Nàng lúc còn sống thân mình vẫn không khỏe, hiện giờ không còn nữa, nhiều thêm chút phúc phận cũng là đương nhiên."
Bạch Hoa Nhan nhanh chóng tiếp lời: "Đại tỷ tỷ đúng là tâm địa Bồ tát, chính vì thế nên mọi người đều nói Văn Quốc Công phủ chúng ta có một đại tiểu thư chẳng những là Đông Tần đệ nhất mỹ nhân, lại còn là người lương thiện nhất trên đời."
"Nhị tiểu thư, ngài mệnh khổ a! Ô ô..." Đột nhiên truyền tới một trận khóc vang trời, một tờ tiền giấy bay lên, đập vào mặt Bạch Hoa Nhan.
"Ai? Muốn chết à?" Bạch Hoa Nhan hét lên: "Khóc cái gì mà khóc? Khóc tang hay sao?"
Bọn hạ nhân đang cầm tiền giấy chân tay run rẩy, nhưng vẫn là chịu không nổi hỏi thành tiếng: "Phủ chúng ta không phải là đang phát tang hay sao? Bọn nô tài là khóc tang theo quy củ mà!" Người đã chết mà không khóc, chính là tối kị, sẽ ám vận vào người sống. Bọn họ là chân chạy vặt trong phủ, hôm nay khóc tang là nhiệm vụ của bọn họ.
Nhưng Bạch Hoa Nhan lại "Xí" một tiếng, vẻ mặt khinh thường, "Nguyên bản là tang, nhưng hiện tại đã thành hỉ sự."
"Đồ hỗn trướng! Minh hôn sao lại là hỉ được?" Đột nhiên vang lên tiếng gào thét, Bạch gia lão thái thái Chu thị được một đám hạ nhân đỡ đi ra. Chu thị gần sáu mươi tuổi, ngày thường bảo dưỡng tốt, chân tay vẫn còn linh hoạt, nhưng lúc này có lẽ do Bạch Hạc Nhiễm xảy ra chuyện đả kích quá lớn đến bà, người có vẻ già đi rất nhiều, đi đường cũng không còn nhanh nhẹn. Bà chỉ vào Bạch Hoa Nhan lớn tiếng quát mắng: "Cho ngươi đi theo Kinh Hồng học hỏi, ngươi đã học được những thứ gì vậy?"
Chủ mẫu Diệp thị vừa nghe thấy lão thái thái tức giận, chạy nhanh đến nói đỡ: "Hoa Nhan, tổ mẫu ngươi nói đúng, minh hôn tuy là hôn, nhưng tuyệt đối không coi là hỉ. Ngươi tuy là thứ nữ, nhưng đã theo ta nuôi dưỡng thì không thể làm xấu mặt ta được, đến lúc xảy ra chuyện rồi làm người ta chế giễu." Nàng liếc lão thái thái, hỏi Bạch Hoa Nhan: "Ngươi nghe rõ chưa?"
Bạch Hoa Nhan lập tức uốn gối hành lễ: "Nữ nhi ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo."
Diệp thị gật đầu: "Nhớ kĩ là được rồi." Sau đó lại quay sang mấy tên chạy vặt, mặt đanh lại, "Minh hôn tuy không thể coi là hỉ, nhưng tuyệt đối không thể khóc, khóc chính là không cho hoàng gia thể diện, Văn Quốc Công phủ chúng ta còn không gánh nổi cái tội danh này."
Lúc này, cũng không biết là ai đang nhìn chằm chằm cửa ra vào đột nhiên lên tiếng: "Hiện giờ người giấy đều làm giống bộ dáng người sống hay sao? Mọi người mau nhìn xem, đang bước vào kia có phải giống nhị tiểu thư mấy phần không?"
Chương 10: Ai chết trước thì đốt cho người đó
Một câu làm cả Bạch gia nhìn ra cửa. Vừa nhìn rõ, tất cả mọi người đều lạnh sống lưng.
Đâu phải là giống nhị tiểu thư mấy phần, đây rõ ràng là nhị tiểu thư!
"Nàng đã trở lại?"
"Nhị tiểu thư còn sống?"
Giấy tiền cùng lễ tế còn chưa dâng xong, linh đường vẫn bày ở đó, nữ nhi bị ban minh hôn lại sống quay về. Điều này khiến người Bạch gia rất khó tiếp thu, cảm giác vài phần kinh hãi, trong lúc nhất thời, không khí vừa quỷ dị lại xấu hổ.
Nhưng Bạch Hạc Nhiễm một chút cũng không xấu hổ, nàng đứng ở cổng phủ cả buổi, xem náo nhiệt cũng xem đủ rồi, mấy thân nhân của nguyên chủ cũng thật muôn hình muôn vẻ.
Kiếp trước Bạch gia ngày càng suy tàn, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng, cả tòa đại trạch vắng vẻ, đừng nói kết bạn, ngay cả người để cãi nhau cũng không có. Nhưng Bạch gia kiếp này không giống vậy, một tòa đại trạch đủ loại yêu ma quỷ quái, mỗi người lòng mang đủ loại ý đồ, mỗi người so với một người lại càng biết diễn. Xem ra kiếp trước nàng ngậm một bụng cô đơn tịch mịch, kiếp này được giải trừ rồi.
Nàng đi theo mấy người đưa tế phẩm đi đến, áo choàng rộng thùng thình lại thích hợp với khuôn mặt trắng bệch do gió rét, nhìn vào kinh người không khác gì mấy con rối. Trong viện nơi bày tế phẩm còn có một chậu than để hóa giấy tiền, có một nha hoàn đang ném từng tờ giấy tiền vào, nàng qua đó, cầm tập giấy tiền ném vào chậu than, đồng thời trong miệng lầm bầm:
"Nếu mấy thứ này là vì cô mà chuẩn bị, ta đành thiêu cho cô, chỉ mong mệnh cô tốt hơn ta, cho dù trọng sinh hay đầu thai đều có thể gặp gia đình tốt. Cục diện rối rắm cô để lại này, yên tâm, nếu ta tiếp nhận, liền cùng bọn họ tính toán chu toàn, dù sao ta cũng nhàn rỗi, làm thú vui giải buồn cho chính mình. Bạch Hạc Nhiễm, cô an tâm đi thôi!"
Không ai nghe rõ nàng đang nói cái gì, nhưng ai cũng nhìn thấy nàng đang hóa vàng. Bạch Hưng Ngôn nhíu chặt mày, ánh mắt ghét bỏ cùng lạnh băng nhìn về nữ nhi bên chậu than, quát lớn: "Ngươi đang làm gì?"
Bạch Hạc Nhiễm chưa ngừng động tác, quay đầu lại, gương mặt vô hại cười cười nhìn Bạch Hưng Ngôn, "Phụ thân không thấy à? Con đang hóa vàng mã."
Bạch Hưng Ngôn sửng sốt, trong nháy mắt hắn cảm thấy nữ nhi này tựa hồ cùng trước không giống nhau, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi, giống như trước giờ đứa nhỏ này là bộ dạng gì, hắn đều không nhớ rõ. Đừng nói là đưa đi ba năm, dù trước khi đưa đi hắn cũng ít khi nhìn thấy nàng. Cũng không phải vì Bạch Hạc Nhiễm bệnh tật, mà bởi vì nội tâm hắn chán ghét đứa nhỏ này, giống như chán ghét mẫu thân nàng đâm đầu chết trước cửa phủ Văn Quốc Công.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt hắn âm trầm thêm, "Ngươi hóa vàng mã cho ai?"
Bạch Hạc Nhiễm ném giấy tiền còn thừa trong tay vào chậu than, sau đó đứng lên, nghiêm túc trả lời hắn: "Nữ nhi trước nay đều không phải người bủn xỉn nhỏ mọn, giấy tiền này ta cũng không nghĩ độc chiếm một mình, ai chết trước thì đốt cho người ấy đi!"
Một câu làm cả Bạch gia hỗn độn trong gió.
Này... Đích tiểu thư sao lại nói chuyện kiểu này?
Bạch Hoa Nhan nhỏ tuổi nhất, tính tình lại điêu ngoa, lúc này không tránh được bị dọa đến run rẩy, nói không kịp nghĩ: "Ngươi không phải chết rồi hay sao? Ngươi là người hay là ma?"
Nàng nhẹ nhàng hừ một tiếng, hỏi Bạch Hoa Nhan: "Muội nói xem, ta chết như thế nào?"
Bạch Hoa Nhan cơ hồ theo bản năng thốt ra: "Ngươi rớt xuống dưới vách núi."
"Ồ." Nàng gật đầu, "Vậy có lẽ là ta mạng lớn, dưới vách núi có cái suối nước nóng, ta rơi vào đó bảo toàn được một cái mạng. Ồ đúng rồi..." Nàng nói, mở lòng bàn tay, "Ngã xuống còn nhặt được mấy cây kim, ta nhìn hình thức vật liệu đều không tồi liền cầm về. Mọi người nhìn xem, có phải hay không khác mấy cái bán ngoài đường?"
Bạch Kinh Hồng biến sắc, bàn tay trong tay áo nắm chặtthành quyền, đáy mắt xẹt qua tia hoảng loạn...
Chương 11: Đa tạ phụ thân khổ tâm tính toán
Nhị phu nhân giống như nhận ra cái gì, chạy nhanh đi lên trước mở lời: "Mau bỏ ra, đừng cầm loại đồ vật này, đâm phải chính mình thì làm sao bây giờ? A Nhiễm, ngươi là đích tiểu thư con vợ cả của Văn Quốc Công phủ, không thể không biết bảo vệ bản thân như vậy được, biết không?" Vừa nói còn vừa ra hiệu với bọn hạ nhân một bên: "Còn không mau đem những cái kim này ném đi?"
Bạch Hạc Nhiễm làm bộ lùi về phía sau: "Ném đi thì rất tiếc, vẫn còn dùng được, ta nhìn thấy trên kim còn có chữ viết, giống như là, Bạch..."
"Nhị tiểu thư mau đưa kim cho nô tỳ, đâm vào tay thì sao, mau đưa nô tỳ đi!" Hai đại nha hoàn xông lên, đoạt lấy mười ba cây kim may áo từ trong tay Bạch Hạc Nhiễm, sau đó xoay người liền chạy. Thoạt nhìn có vẻ như lo cho an nguy của nhị tiểu thư, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra được, nhị phu nhân rõ ràng là muốn che giấu cái gì.
Bạch Hạc Nhiễm cũng không nói gì, cũng không để ý văn tự trên mấy cây kim nữa, nàng chỉ mỉm cười nói: "Được, ngươi nói bỏ vậy bỏ đi."
Lúc này lão phu nhân mới từ từ kinh ngạc tỉnh lại, nhất thời kích động nói không lên lời, chỉ yên lặng rơi lệ nhìn cháu gái mất rồi lại tìm lại được.
Bên cạnh có hạ nhân xem mặt hiểu được ý, nhanh nhảu mở miệng nói câu: "Hoan nghênh nhị tiểu thư về nhà."
Bạch Hoa Nhan rốt cuộc nhận ra, không phải là gặp quỷ, mà nhị tỷ tỷ của nàng vẫn chưa chết. Vì thế nhẹ nhàng thở ra, chanh chua nói: "Hoan nghênh cái gì? Vẫn chưa gả chồng mà đã chết, đúng là sao chổi mà."
Nàng còn nhỏ tuổi, không đoán ra mấy cái kim Bạch Hạc Nhiễm vừa nói là có ý gì, nhưng nàng lại thấy Bạch Kinh Hồng không thoải mái, vì vậy tận lực chèn ép Bạch Hạc Nhiễm, lấy cớ cùng đại tiểu thư thân cận, "Về sau phải thủ tiết, chiếm không cái vị trí đích tiểu thư, lại không thể vì gia tộc mà đem đến vinh quang, thật là phí công nuôi dưỡng."
"Hoa Nhan, không được nói như vậy, nhị muội muội nàng... cũng là người mệnh khổ." Bạch Kinh Hồng nhẹ giọng mắng Bạch Hoa Nhan, một đôi mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn qua Bạch Hạc Nhiễm, trong lòng lại không yên.
"Đại tỷ tỷ nói phải, chính là Hoa Nhan còn có một chuyện nghĩ không ra." Nàng nhìn về phía Bạch Hạc Nhiễm, hung hổ dọa người, "Tục ngữ nói, con gái gả chồng như nước đổ đi, nếu Nhị tỷ tỷ đã có nhà chồng, vậy về sau không thể ở lại Văn Quốc Công phủ nữa."
Bạch Kinh Hồng vẻ mặt khó xử, "Nếu như không ở trong nhà, nhị muội muội có thể ở đâu được?" Ấn đường nhíu lại làm người xem đau lòng.
Bạch Hạc Nhiễm cũng không để ý lời của Bạch Hoa Nhan, nàng chỉ gợi gợi khóe môi, nói theo đối phương: "Đúng vậy , quả không thể ở lại Văn Quốc Công phủ này. Mọi người cũng không cần phí tâm vì ta, nếu đã gả chồng, mặc kệ hắn sống hay chết, ta đều phải theo hắn." Nàng giở hoàng bảng trong tay ra, "Thập hoàng tử, Tôn vương điện hạ, nếu ta là Tôn vương phi, vậy sau này liền sống trong Tôn vương phủ thôi."
Nàng xoay người, hành lễ với Bạch Hưng Ngôn, "Trên đường nghe nói phụ thân đề cập với hoàng thượng cọc hôn sự này, A Nhiễm hiểu rõ tâm ý của phụ thân, đa tạ phụ thân vì A Nhiễm khổ tâm tính toán."
Bạch Hưng Ngôn nghe mà sửng sốt: "Bổn quốc công vì ngươi tính toán cái gì?"
"Phụ thân dù chưa nói rõ, nhưng A Nhiễm đâu có thể đã hiểu còn giả vờ hồ đồ? Thập điện hạ đã mất, Tôn vương phủ lại không có tiểu thiếp, về sau ta chính là nữ chủ nhân duy nhất của Tôn vương phủ. Có Tôn vương phủ tên tuổi, cho dù không có phu quân bầu bạn, nhưng Hoàng thượng cùng thập điện hạ phụ tử tình thâm, hiện giờ đau xót ái tử, tất nhiên sẽ chiếu cố ta, về sau trong cung ngoài cung việc gì cũng sẽ lo cho ta, nữ nhi chẳng phải hưởng phúc hay sao. Ta biết phụ thân trong lòng vẫn luôn nhớ thương mẫu thân, cho nên tuyệt đối sẽ không đem ta bỏ mặc không quan tâm. Quả thật, phụ thân đã vì nữ nhi tính toán rất tốt. Ân nghĩa của phụ thân đại nhân, nữ nhi suốt đời khó quên."
Nàng nâng đầu đứng lên, khóe môi gợi lên vẻ châm chọc.
Chương 12: Tội khi quân
Bạch Hưng Ngôn bị nữ nhi này chọc tức, "Ngươi đừng có miệng lưỡi xảo biện, bổn quốc công nào có chút nhớ thương tiện phụ Thuần Vu Lam kia?"
Bạch Hạc Nhiễm trên mặt toàn vẻ đồng tình, "Nữ nhi hiểu rõ, phụ thân nói thế là do còn ngại nhị phu nhân, nhưng người đời đều biết nhị phu nhân trong phủ chúng ta hiền lành độ lượng, huống chi mẫu thân đã qua đời nhiều năm, nhị phu nhân cũng không thể nào vì chuyện này mà tức giận phụ thân được, phụ thân cũng không cần sợ hãi."
Một câu nói, biến Bạch Hưng Ngôn thành sợ hãi Diệp thị, khiến cho Bạch Hưng Ngôn thập phần khó chịu, ánh mắt nhìn về phía Diệp thị cũng mang theo bất mãn.
Diệp thị thấy không khí biến hóa, nhanh tỏ thái độ: "Lão gia là chủ nhân trong nhà, thiếp thân tuy quản lí việc hậu trạch nhưng mọi chuyện đều lấy lão gia làm chủ, thiếp thân nào dám tự cao tự đại."
Bạch Hưng Ngôn tâm phiền, phất tay áo hừ lạnh, không thèm để ý bà.
Diệp thị náo loạn đến mất mặt, cũng cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Ngay cả đại tiểu thư Bạch Kinh Hồng sắc mặt cũng dần khó coi, nàng nhìn Bạch Hạc Nhiễm nắm hoàng bảng trong tay, đáy mắt nổi lên nhàn nhạt xót xa.
Nàng là đại tiểu thư Bạch gia, tuy không phải thân sinh, nhưng đương triều Thái hậu là bà bác nàng, Bạch gia tất nhiên không dám xem nhẹ nàng, đã sớm vì tương lai nàng an bài hết thảy. Mấy hoàng tử trong cung nàng từ nhỏ đều đã gặp qua, thiên tử sinh ra mỗi người một vẻ, nhưng khuôn mặt thịnh thế anh nhan của thập hoàng tử càng khiến cho mỗi nữ tử nhìn thấy đều cả đời khó quên.
Nàng trong lòng ái mộ thập điện hạ, cũng vì mẫu thân từng nói qua, đương kim thánh thượng vừa ý nhất chỉ có hai vị hoàng tử, một vị là cửu hoàng tử Quân Mộ Sở bình tĩnh nội liễm, một vị chính là thập điện hạ Quân Mộ Lẫm tính tình quái đản bất cần đời. Hai vị hoàng tử này tuy không có mẹ đẻ, nhưng từ nhỏ được Hoàng hậu nuôi dưỡng, thân phận lại càng tôn quý, tiền đồ vô lượng.
Thập điện hạ đột nhiên bỏ mình, trong lòng nàng vốn cũng chẳng dễ chịu, lại nghe Bạch Hạc Nhiễm nói từ nay về sau Tôn vương phủ chỉ có một mình nàng làm nữ chủ nhân, nàng (BKH) càng không thoải mái.
Nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, nàng được công nhận là đệ nhất mỹ nhân thượng đô, cũng là nữ tử hiền lương thục đức nhất thiên hạ, trước sau gì nàng vẫn phải duy trì đoan trang khéo léo thân thiện hòa ái, vì Bạch gia đại cục mà suy nghĩ.
Vậy nên dù trong lòng rất không thoải mái, nàng cũng không thể biểu hiện ra mặt, chỉ có thể tìm cách khác mau chóng đem cơn giận này phát tiết ra.
Bạch Kinh Hồng nhìn Bạch Hạc Nhiễm, lại thấy vải trắng treo đầy viện, tâm tư vừa động nảy ra ý hay, "Bây giờ phải làm sao?". Trên mặt đau thương lại thêm tầng lo lắng, "Phụ thân, nữ nhi thật sự lo lắng, Bạch gia chúng ta liệu có phải mắc tội khi quân không?"
Lời vừa nói ra, mọi người Bạch gia đều ngẩn ra, Bạch Hưng Ngôn hỏi đầu tiên, "Kinh Hồng sao lại nói như vậy?"
Lão thái thái cũng vội vã hỏi: "Lời này là có ý gì?"
Bạch Kinh Hồng chạy nhanh về hướng lão thái thái cúi người, khuôn mặt đượm nét lo nghĩ chuyện quốc gia đại sự: "Hiện giờ ai cũng biết trong phủ chúng ta có đích nữ bất hạnh gặp nạn, bị Hoàng thượng ban cho minh hôn để xuống suối vàng bầu bạn cùng Thập điện hạ. Nhưng hiện tại Nhị muội muội lại còn sống trở về, Văn Quốc Công phủ chúng ta làm sao ăn nói với Hoàng thượng đây? Kinh Hồng chỉ là tiểu nữ tử, không hiểu nhiều quốc gia luật pháp, cho nên mới hỏi như vậy. Phụ thân, Kinh Hồng thật sự lo lắng."
Khi nàng nói chuyện, hai hốc mắt phiếm hồng, một hàng nước mắt chực trào ra, làm cho người xem thập phần đau lòng.
Mà lời nàng nói như gõ tỉnh người Bạch gia, mọi người lo lắng nhìn về Bạch Hạc Nhiễm, như nhìn kẻ thù đẩy họ vào chỗ chết, đáy mắt không che giấu phẫn nộ.
Nhị phu nhân âm thầm gật đầu, nữ nhi mình quả không uổng công dạy dỗ, bình thường không nói lời nào, một khi cất lời liền có thể xoay chuyển tình thế. Tội khi quân, đến là lão thái thái cũng không bảo vệ Bạch Hạc Nhiễm này được nữa.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Nàng cũng mở miệng, trên mặt thập phần khó xử. Có chút ý tưởng nàng chỉ là nghĩ trong lòng, không tiện nói ra. Vì thế nàng liếc mắt ra hiệu cho muội muội mình là Tiểu Diệp thị.
Vốn không ai chú ý đến Tiểu Diệp thị, nàng luôn nghe lời tỷ tỷ, bảo làm gì liền làm vậy. Lúc này thấy tỷ tỷ ra hiệu, trong lòng nàng cân nhắc, lập tức hiểu được ánh mắt này có ý gì, vì thế mở miệng nói: "Đại tiểu thư nói không sai, Nhị tiểu thư còn sống trở về, là khiến chúng ta mắc tội... khi quân nha!"
Nàng cố tình cường điệu "còn sống" và "khi quân" lập tức khiến người Bạch gia xám xịt mặt mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro