Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1: Xuyên không + Gặp gỡ

Chương 1: Bạch Hạc Nhiễm sống lại

Đông Tần, đầu xuân năm Thiên Hòa thứ 26.

Một năm này mùa đông kéo dài, đã qua lập xuân rồi mà hai ngày trước vẫn còn rơi trận tuyết lớn.

Tuyết tích từ hai ngày trước, mặt đất cũng phủ băng lạnh.

Bạch Hạc Nhiễm bị kim đâm đến tỉnh lại, vào lúc ý thức phục hồi, chỉ cảm thấy bốn phía gió lạnh căm căm cắt vào da thịt.

Nàng thật kinh ngạc, rõ ràng mình đã bị một thương đánh chết, tại sao lại sống lại đây? Rõ ràng lúc nàng chết vẫn còn là mùa hè, mà khuôn mặt kết sương này lại là như thế nào?

Hai tay nàng bị giam giữ ở sau lưng, đầu gối quỳ trên nền tuyết dày, bên tai truyền đến âm thanh của hai vị cô nương:

"Bạch Hạc Nhiễm, vọng tưởng hồi phủ tranh giành vinh quang đích nữ với đại tiểu thư, ngươi chết tâm đi! Hừ, tám năm rồi mà vẫn chưa khiến ngươi bệnh chết được, mạng ngươi cũng lớn thật đấy."

"Nhưng là hôm nay cũng tới số rồi, nhị tiểu thư, đừng trách bọn nô tỳ tàn nhẫn, muốn trách thì trách mình sinh ra tại Văn Quốc Công phủ, muốn trách thì trách người mất mẫu thân rồi mà vẫn còn chiếm lấy vị trí đích nữ."

Sau lưng lại bị đâm thêm vài kim nữa, nàng muốn quay đầu lại nhìn nhưng không tài nào động đậy được, mí mắt cũng không mở ra được, cũng chỉ có ý thức vẫn còn thanh tỉnh. Hai người kia nói mỗi chữ nàng đều nghe được, nhưng không hiểu họ đang nói vấn đề gì. Vẫn chưa kịp nghĩ nhiều, phía sau lại truyền tới một câu:

"Ngươi đi chết đi! Từ nay về sau, Văn Quốc Công phủ chỉ có một đích nữ!"

Nàng bị người phía sau đẩy một phen, phía trước là vực sâu vạn trượng, vào thời điểm rơi xuống một nửa toàn thân có thể cử động được, ý thức cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

Một lượng lớn kí ức không thuộc về nàng dung nhập vào đầu, đau đớn ập đến, nàng dường như biến thành người khác...

Vương triều Đông Tần, mười bốn năm trước Văn Quốc Công Bạch Hưng Ngôn dùng kiệu lớn tám người khiêng nghênh thú phiên quốc quận chúa Thuần Vu Lam làm chính thê, cùng năm Thuần Vu Lam sinh ra đích nữ Bạch Hạc Nhiễm. Sau này huynh trưởng tranh quyền thất bại, bị giam trong ngục tù. Từ đó Thuần Vu Lam buồn bực không vui, vốn dĩ Văn Quốc Công phủ nhìn trúng địa vị quận chúa phiên bang cũng hưu thê nhanh chóng, liền nữ nhi mới hai tuổi cũng không nuôi tiếp nữa.

Một vợ một con lưu lạc đầu đường, mấy tháng sau, Thuần Vu Lam đem nữ nhi về trước cửa phủ Văn Quốc Công, cầu Văn Quốc Công Bạch Hưng Ngôn đem nữ nhi nuôi lớn, sau đó chính mình đâm đầu vào trụ cổng tự sát.

Tiểu nữ nhi đó chịu kích thích, sức khỏe một mực không tốt lên, trở thành nỗi sỉ nhục của Văn Quốc Công phủ.

Ba năm trước, các vị tiểu thư trong phủ lần lượt nhiễm phong hàn, có người nói rằng, do Bạch Hạc Nhiễm bệnh khí ngút trời, tiếp tục giữ lại trong phủ sẽ khiến người xung quanh nhiễm bệnh. Vì thế, suốt đêm đó Bạch Hạc Nhiễm bị đưa ra khỏi kinh thành, ném tới nhà một chi nhỏ họ Bạch sống ở một huyện thành phía Bắc, nói với người ngoài là để dưỡng bệnh.

Lượng lớn tin tức dung nhập rồi, nàng kinh hãi rất nhiều rồi nảy ra ý nghĩ: Đây là xuyên qua rồi sao?

Tiếng gió bất chợt ngưng lại, vách núi cũng thấy đáy vực, nàng cũng không rơi mà ngã thành cái bánh nhân thịt, mà rơi vào bên trong một hồ nước.

Bạch Hạc Nhiễm kinh hãi, không phải vì dưới vách núi tự nhiên có suối nước nóng, mà do nàng vậy mà rơi vào trong lồng ngực của một người.

Đáng tiếc người đó lại không đỡ được nàng, nàng từ trên cao rơi xuống, giống quả cầu sắt lướt qua lồng ngực của người nọ rồi rơi tõm xuống hồ nước.

Nàng đoán ra được trên mấy cái kim trên lưng nàng có độc, cũng biết rõ là loại độc gì, thậm chí còn biết nguyên chủ chết do trúng phải loại độc này. Chỉ là bây giờ linh hồn ngụ trong cơ thể này là nàng, mang theo huyết mạch kế thừa ngàn năm hiếm gặp, loại độc này không làm gì được nàng, chẳng qua mấy cái kim sau lưng khiến nàng khó chịu.

Mấu chốt không chỉ có kim đâm khó chịu, nàng lại không biết bơi, trong lúc giãy giụa không khéo đụng phải một thứ không nên động vào...

Chương 2: Bạch gia độc mạch

Quân Mộ Lẫm kinh ngạc. Hắn đang nhàn nhã ngâm mình trong suối nước nóng lại đột nhiên bị đập trúng.

Đập trúng còn chưa đủ, lại còn... Thình thịch thình thịch, Quân Mộ Lẫm bị người ta nắm chặt mệnh căn, mặt đen lại.

Lúc này, nội tâm hắn tan vỡ.

Bạch Hạc Nhiễm ban đầu vẫn chưa phản ứng được thứ mình nắm phải là cái gì, nàng rơi xuống từ chỗ quá cao, chìm xuống quá nhanh, vất vả lắm mới có cái bám được khẳng định sẽ không buông tay ra. Vì vậy nàng càng nắm chặt vật kia, đề phòng bản thân tiếp tục chìm sâu xuống. Nói đến đồ vật kia cũng thật kỳ quái, mới đầu còn mềm mềm, bị nàng nắm qua thế nhưng biến hóa, từ mềm thành cứng, còn cùng nàng chìm xuống.

Nàng trợn mắt ngẩng đầu lên, trong ôn tuyền hư ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của một vị nam tử trẻ tuổi. Nháy mắt hiểu ra thứ mình nắm phải là cái gì, nàng không khỏi chột dạ, kinh hoảng đến mức sặc cả ngụm nước lớn vào trong phổi.

Quân Mộ Lẫm đau đến mức toàn thân đều rút gân, hắn nghĩ muốn bóp chết nha đầu này, nhưng đối phương chìm xuống còn nhanh hơn hắn, cả người đều chìm xuống dưới lòng bàn chân, lại còn duỗi một cánh tay gắt gao bắt lấy chỗ kia của hắn, vừa động đậy liền đau đớn.

Muốn tự cứu bản thân thì phải cứu nàng trước, đây quả thực là cái quyết định gian nan nhất của Quân Mộ Lẫm trong mười tám năm cuộc đời.

Hắn chịu đựng lửa giận đầy người đem đối phương kéo lên trên. Bạch Hạc Nhiễm chưa kịp nín thở đột nhiên được cứu lên, há mồm muốn nói cảm ơn, lại quên chính mình vẫn đang ở trong nước. Vì thế, hai ngụm nước nóng hơn bốn mươi độ lại tràn vào khoang miệng nàng.

Nàng vốn dĩ đã không biết bơi, ba ngụm nước nóng tràn vào trong bụng suýt chút làm sặc chết nàng.

Rốt cuộc được cứu trợ, đầu nàng vừa nhô khỏi mặt hồ đã bắt đầu phun hết nước trong khoang miệng, còn không ngừng ho khan.

Quân Mộ Lẫm đầy một bụng lửa giận muốn phát tác, nhưng trước sau vẫn là bảo vệ anh em kết nghĩa của mình mới là việc đúng đắn.

Hắn nhìn chằm chằm Bạch Hạc Nhiễm, cánh tay giơ ra rồi lại thu lại, thật muốn tát một cái đập chết đối phương.

Nàng động tác cũng thật nhanh, vội vàng quay lưng lại phía hắn: "Mau vỗ! Vỗ nhanh lên! Sặc chết ta! Khụ khụ..."

Quân Mộ Lẫm cũng không chịu thua, dù sao cũng nghẹn chết hắn đâu, vừa đúng lúc có cái để phát tiết. Vì thế liền nghe "Bốp" một tiếng, Bạch Hạc Nhiễm cuối cùng cũng phun hết nước trong miệng ra, theo sau là hai tiếng kêu to.

Một tiếng kêu là: "Đau".

Một tiếng kêu là: "Cái quái gì thế?"

Quân Mộ Lẫm nhìn chằm chằm máu dính trên tay mình, đồng tử co lại, "Trên lưng ngươi là cái gì đâm ta?"

Bạch Hạc Nhiễm khóc không ra nước mắt, châm bị vỗ đâm sâu vào da thịt, đau toát mồ hôi.

"Không phải là nói muốn đập chết ta sao? Phải đập mạnh hơn thì mới khiến ta chết được."

Này thật là không sao sống nổi!

Nghĩ lại nàng mang trên người độc mạch Bạch gia, đó là đặc thù duy nhất của gia tộc cổ xưa còn lưu lại đến thế kỉ 21, đáng tiếc là truyền thừa đến thế hệ này cũng chỉ còn lại một mình Bạch Hạc Nhiễm. Trấn giữ gia nghiệp xây dựng ngàn năm, nàng chỉ cảm thấy ngày tháng trôi thật vô vị, thường xuyên ngồi ở Bạch gia đại trạch phát ngốc cả ngày.

Nàng rất muốn đem mình độc chết, bởi vì sống thật nhàm chán, nhưng thể chất nàng bách độc bất xâm, thử vô số lần vẫn chưa thành công. Thế cho nên ngần ấy năm nàng không làm gì khác, chỉ cùng chính bản thân mình đấu tranh, mỗi ngày đều làm thí nghiệm với ma túy, mục đích duy nhất là độc chết chính mình.

Có điều cũng may Bạch gia nhiều kẻ thù, nàng mới hơi lơi lỏng cảnh giác đã bị một thương đâm trúng tim.

Bạch Hạc Nhiễm thật hưởng thụ cái chết của mình, bởi vì đối với nàng đây là một loại giải thoát. Chỉ là nàng không nghĩ tới, thật vất vả mới đem bản thân lăn lộn chết rồi, cố tình lại sống lại, đây là sao?

Bạch Hạc Nhiễm xoay người lại, vẻ mặt sống cũng không còn gì để luyến tiếc. Nàng có thể cảm giác được thân thể này không thuộc về chính mình, cũng có thể nghe ra lời nói của hai người đẩy mình xuống kia cùng độc mạch Bạch gia không có bất kì quan hệ nào. Nhưng tất cả lại quen thuộc như vậy, ân ân oán oán cùng Bạch gia kiếp trước cũng không khác nhau nhiều lắm, điều này khiến nàng nổi lên hứng thú.

Nàng giương mắt nhìn về nam tử trước mặt, bộ dáng mười tám mười chín tuổi, mày kiếm anh đĩnh, con mắt sắc bén như ưng, vì phẫn nộ mà đôi môi nhếch lên có vài phần băng lãnh, cùng với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cùng khí tràng quanh thân tạo thành cảm giác ngạo thị chúng nhân, lại có phần thuần khiết cao quý cùng ưu nhã.

Chết người nhất là, đôi tròng mắt của nam nhân này thế nhưng lại phiếm sắc tím nhàn nhạt, cảm giác tà mị thần bí ập vào trước mặt nàng, làm trái tim nhỏ của nàng không chịu khống chế mà đập thình thịch hai nhịp. Vốn nàng định thu hồi ánh mắt thành công, nuốt ngụm nước miếng, lại nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

Chỉ là...

Chương 3: Dân phong Đông Tần từ bao giờ lại cởi mở như vậy?

Chỉ là Bạch Hạc Nhiễm cảm giác được, nam nhân này cũng trúng độc, thậm chí so với độc nàng trúng còn lợi hại hơn nhiều.

Nàng một thân huyết mạch dị bẩm, máu nàng có thể giải bách độc, nhưng đồng thời cũng là loại độc duy nhất trên thế giới không có thuốc giải, Thậm chí, nàng chỉ cần chạm nhẹ người khác cũng sẽ bị dị ứng. Điều này khiến cho kiếp trước nàng không có bằng hữu, rất cô đơn.

Lúc trước nàng đã tiếp xúc với thân thể nam nhân này, nhưng hiện tại xem ra đối phương hoàn toàn không có biểu hiện bất thường nào. Nếu không phải độc trong cơ thể đã được hấp thụ hết, nàng còn hoài nghi mình chỉ xuyên theo linh hồn mà không mang theo một thân huyết mạch đặc thù đến.

Nàng sáp lên phía trước nhìn, nam nhân này cũng thật là đẹp.

Quân Mộ Lẫm bị nàng chỉnh đến mức hình thành bóng ma tâm lý, nàng tiến lên phía trước, hắn liền lùi lại, nàng lại tiến lên, hắn chỉ có thể vươn tay đem người ngăn lại: "Dừng lại".

Nàng trừng mắt liếc hắn: "Ngươi tốt nhất không nên nói chuyện, lưu huỳnh trong ôn tuyền này xác thực có thể áp chế thậm chí loại bỏ độc trong người ngươi, nhưng ngươi vừa nói liền có thể mất tác dụng, nói thêm vài câu nữa, nỗ lực của ngươi từ trước đến giờ liền uổng phí."

Quân Mộ Lẫm không còn gì để nói, nhất thời lưỡng lự không biết nên giết chết tiểu cô nương này trước hay là tìm góc nào đó tránh đi trước, dù sao hắn vẫn chưa mặc gì cả, đối phương lại quần áo chỉnh tề. Ngẫm lại cũng thật không công bằng.

Hắn thật rối rắm.

Bạch Hạc Nhiễm lúc này đã ngẩng đầu lên nhìn, vì có suối nước nóng, tầm mắt bị bao phủ bởi tầng sương, nhưng vẫn có thể nhìn thấy núi cao vạn trượng chót vót trước mặt. Chính mình từ địa phương cao như vậy nhảy xuống, tuy rằng phía dưới có nước, nhưng nếu trong cơ thể này không phải là linh hồn của nàng thì cho dù lúc trước không bị độc chết thì cũng bị ngã đến mất mạng.

Nàng thu hồi ánh mắt: "Chuyện vừa nãy thật xin lỗi, ta không phải cố ý." Khi nói chuyện, đầu còn hướng xuống dưới nước xem xét.

Quân Mộ Lẫm tức ngực hít thở không thông, "Ngươi không cần nói cái gì liền đi nhìn cái đó."

"Ồ." Nàng ngẩng đầu, chun chun cái mũi, thân thể vừa lạnh vừa nóng như bị cảm mạo. "Tóm lại, ta thật không phải cố ý, hành vi vừa rồi chẳng qua là phản ứng tự nhiên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc mà thôi, ta đem... cái kia của ngươi, xem thành cọng rơm cứu mạng."

Hắn nổi giận, "Cọng rơm cứu mạng? Ngươi thử nói lại lần nữa xem?" Nha đầu này cư nhiên lấy cọng rơm rạ đến để vũ nhục hắn!

"Ặc... Không phải." Nàng cẩn thận suy xét lại từng từ ngữ một, nên gọi là gì bây giờ nhỉ? "Cây gậy? Cọc gỗ? Cọc gỗ cũng là cái cọc nhỏ." Nàng từ bỏ cái chủ đề này, trên mặt có chút bực bội, tay hướng về phía sau lưng muốn nhỏ bỏ mấy cây kim trên đó, đáng tiếc thử vài lần đều với không tới, vì thế dứt khoát xoay người lại, "Không phải ngươi hỏi trên lưng ta có thứ gì hay sao? Chính là mấy cái kim, ngươi có thể giúp ta rút những cái đó ra hay không?"

"Tuyệt đối không thể!"

Hắn chẳng qua chỉ đi biên quan đánh trận một năm, lại không nghĩ tới hiện giờ dân phong Đông Tần đã cởi mở đến trình độ này rồi sao?

Quân Mộ Lẫm trầm mặt: "Mau nói, ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Nàng lại không kiên nhẫn: "Quan trọng sao? Chúng ta bèo nước gặp nhau, tuy có cái gọi là động chạm da thịt, nhưng cũng là vạn bất đắc dĩ, không cần thiết bởi vì cái này mà ngươi hỏi thăm gốc gác của ta để dễ bề phụ trách đi?" Nàng lúc nói chuyện xoay người, tóc dài mang theo bọt nước vẩy lên, bắn tung lên mặt hắn.

Hắn hít sâu một hơi, thôi, không cùng kẻ điên chấp nhặt làm gì.

"Nói thẳng ra đi, ngươi có thể hay không giúp ta đem những cái kim sau lưng nhổ xuống? Để báo đáp, ta có thể giúp ngươi giải độc."

"Giúp ta giải độc?" Quân Mộ Lẫm nhíu chặt hai hàng lông mày, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, cảnh giác đến cực điểm...

Chương 4: Đại nam nhân đừng có lề mề

Tiểu cô nương này có thể nhìn ra hắn ngâm mình trong suối nước nóng là để hóa giải độc tính, điều này đã đủ kinh ngạc rồi, lúc này lại nói có thể giải độc cho hắn, nếu không phải kẻ điên thì chính là người có bản lĩnh.

Nhìn lại chính hắn, làn da từ long bàn tay đến trước tim trừ bỏ nổi lên màu hồng nhuận do ngâm lâu trong suối nước nóng ra cũng không có bất kỳ phản ứng xấu nào khiến hắn kinh ngạc.

Hắn cảm thấy kỳ quái, từ nhỏ hắn sợ hãi nữ nhân đụng chạm, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng hắn cùng Quân Linh Tê nữ nhi của Hoàng hậu, những nữ nhân khác chỉ cần cách hắn trong vòng 3 thước sẽ khiến hắn hắt xì, một khi chạm vào người hắn sẽ khiến toàn thân nổi bệnh sởi.

*3 thước = 1m

Nhưng cũng thật lạ, tiểu cô nương này cùng hắn tiếp xúc đâu chỉ có động chạm, nàng ta nói cũng không sai, đều đã có tiếp xúc da thịt, thân thể hắn lại không có bất cứ phản ứng đặc thù nào. Đương nhiên, trừ bỏ bộ phận nào đó bị nàng nắm qua.

Nói cách khác, hắn lại đối với tiểu cô nương này không có chút bài xích nào cả!

Điều này thật vô lý mà!

"Này! Rốt cuộc có được hay không?" Bạch Hạc Nhiễm có chút nóng nảy, suối nước nóng vốn dĩ đã nóng, trên lưng lại có hơn mười cây kim may áo đâm sâu vào da thịt, vừa động liền đau. Vả lại nàng cũng mới vừa xuyên qua đây, còn một đống sự tình cần sắp xếp suy tính lại, nam nhân này tuy có dung mạo tuyệt thế, bây giờ nàng cũng không có tâm tình nào thưởng thức. "Làm gì thì làm đi, ngươi nói thẳng ra xem nào. Một đại nam nhân đừng có lề mề, thật mệt mỏi!"

Quân Mộ Lẫm tự nhận mình trước giờ là người dứt khoát lưu loát sát phạt quyết đoán, sống mười tám tuổi đời còn chưa có ai nói hắn lề mề, hôm nay cũng thật không bình thường, hắn rốt cuộc là đã gặp phải cái quái thai gì?

Hắn không khỏi cẩn thận đánh giá tiểu cô nương đứng trước mặt, tuổi không lớn, tầm mười hai mười ba tuổi, một thân mặc áo choàng cũ xám xịt rộng thùng thình, kiểu dáng cùng màu sắc đều không phù hợp với độ tuổi này của nàng, giống như phụ nhân ba bốn mươi tuổi nào đó mặc qua rồi không cần ném lại cho nàng. Lúc này nàng rơi vào trong nước, áo choàng ướt đẫm, liền cả đầu tóc đều rơi xuống dính vào mặt, trên mặt không trang điểm, có lẽ là bị đông lạnh lâu rồi, trắng bệch không sức sống, trông thập phần chật vật.

Nhưng tuy là như vậy, khóe mắt đuôi mày kia vẫn lộ ra linh cơ không giấu được, trong cốc tuyết lạnh lẽo này, tuyết rơi ngày càng nhiều, nhưng ánh sáng ấy vẫn liên tục tỏa ra. Nàng có khuôn mặt nhỏ, da trắng như tuyết, mặt mày như họa, một đôi mắt to đen như mực khảm ở trên khuôn mặt, lông mi nhấp nháy, bướng bỉnh mà kinh động.

Tiểu cô nương này lúc tranh đấu cùng hắn cái mũi nhăn lại, cằm nhỏ cũng nhếch về phía trước, bộ dáng không thuận theo không buông tha. Nét mặt trắng bệch còn mang thêm bộ dáng này, trông cũng có chút dọa người.

Lần đầu tiên có người cùng hắn nói chuyện kiểu này, lần đầu tiên hắn lại đánh giá một nữ tử như vậy, vừa suy xét lại, tựa hồ... Không phải quá chán ghét.

"Quay người lại, ta rút ra cho ngươi là được." Hắn dứt khoát tự mình động thủ đem người xoay vòng lại, ánh mắt đảo qua, đáy mắt hiện lên hình ảnh hơn mười cây kim may áo lớn. Trong lòng hắn có chút buồn bực, một tiểu cô nương tinh quái trong sáng như vậy, đến tột cùng là người ngoan độc cỡ nào có thể đối với nàng làm ra loại sự tình này?

Cánh tay vung qua, mười ba cây kim trong nháy mắt bị rút ra, không có cây nào không cắm sâu vào thịt, rút ra đều rướm máu.

Nàng thở ra một hơi, động đậy thân thể, đau thì vẫn đau, nhưng tóm lại so với cảm giác kim còn trên da thịt tốt hơn nhiều.

Vì thế nàng xoay người, hướng về phía Quân Mộ Lẫm cười hì hì, "Cảm ơn nha!" Duỗi tay liền đem mười ba cây kim kia nhận lấy.

"Ngươi nói giải độc cho ta..."

"Ngươi đã bảo ta không cần nói nhiều, trí nhớ ta không tốt." Một câu phủi sạch trách nhiệm làm hắn tức giận, vốn đang định phát hỏa, lại thấy tiểu cô nương trước mặt mang theo mười ba cây kim may áo vẫn còn dính máu chìm sâu vào nước, ngay sau đó bụng hắn cảm thấy một trận đau đớn, mười ba cây châm kia vậy nhưng cắm nửa vòng quanh chỗ đó của hắn!

Chương 5: Bổn cô nương không phải người bội tình bạc nghĩa

Quân Mộ Lẫm kinh sợ!

Tam quan đều bị hủy hoại!

Nha đầu đáng chết này rốt cuộc đang làm gì? Nàng có hiểu cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân không? Nàng rốt cuộc có hiểu nam nữ khác biệt nhất là ở chỗ nào không?

Trong lúc hoảng hốt, kim đã được rút ra, Bạch Hạc Nhiễm lại ngoi lên mặt nước, "Thật phiền toái, may mắn mà luôn có lưu huỳnh ở suối nước nóng này áp chế, nếu không độc này của ngươi đã vào đan điền, ngươi vừa ra khỏi nước liền có thể phát tán ra toàn thân." Trên mặt nàng mang theo vài phần ghét bỏ: "Ta là chữa bệnh trị độc cho ngươi, huynh đệ của ngươi kích động cái gì?"

"Ta vui!" Hôm nay hắn thật bị nha đầu chết tiệt này làm cho tức giận hỏa khí đầy mình, ý niệm muốn đập chết nàng lại mãnh liệt dâng lên. Đúng lúc này dưới tác dụng của mười ba cây kim kia, hắn có thể cảm nhận rõ ràng ấm áp từ bụng dưới lưu thông toàn thân, độc tính nhanh chóng tiêu trừ, thực sự làm hắn kinh ngạc không thôi.

"Được rồi." Nàng xem xét trong chốc lát mở miệng nói: "Trong vòng nửa canh giờ không được dùng nội lực, sau đó liền khỏi. Đây xem như là bồi thường cho việc nay ta khinh bạc ngươi, sau này nước sông không đụng nước giếng, ta không hỏi ngươi cái gì ngươi cũng không hỏi ta cái gì, chúng ta không hẹn ngày gặp lại cũng không ai nợ ai."

Nàng nói muốn đi, Quân Mộ Lẫm còn đang kinh ngạc với châm pháp thần kỳ của nàng, bất chợt nghe đến câu nói đó liền có ý nghĩ muốn giữ nàng lại. Hắn còn chưa kịp mở miệng, bốn phía trong rừng nổi lên tiếng bước chân đạp tuyết chạy đến, cực nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai hắn.

Bạch Hạc Nhiễm cũng ngừng lại, ấn đường hơi nhíu, thân mình xoay lại: "Là nhằm vào ngươi tới đi?" Âm thanh nàng đè xuống cực thấp, "Người tới ít nhất phải hai mươi người, có thể tìm ra chỗ này nói vậy là đoán được ngươi nhất định phải mượn suối nước nóng này áp chế độc tính."

Quân Mộ Lẫm hừ lạnh, "Sao không phải nhằm vào ngươi mà tới? Mười ba cái kim kia cắm sâu vào người, kể ra cũng không phải thù nhỏ." Hắn ngẩng đầu nhìn lên vách núi, "Là bị người ném xuống đi?"

"Thì sao? Bất quá là chuyện ân oán trong nhà mà thôi. Đâm ta đẩy ta chính là hai nha hoàn,  chẳng thể bày nổi trận thế trước mắt." Nàng bĩu môi, tiếp tục hướng bờ suối bơi tới, "Có thể lấy 49 cái đuôi thằn lằn đuôi đỏ chế thành kỳ độc hãm hại ngươi, kẻ thù này có bản lãnh cũng không nhỏ, ngươi bản lĩnh càng không nhỏ. Ta cùng ngươi bèo nước gặp nhau, cũng không thể dính vào vũng nước đục này được, ngươi tự thận trọng, ta chạy trước!"

Nàng bơi thật vất vả, bộ dáng như chó lội nước*, vài lần đều suýt khiến mình chìm xuống nước.

*Nguyên văn dùng Cẩu bào, ý chỉ những người không biết bơi, dáng bơi như chó lội nước.

Quân Mộ Lẫm nhìn mà muốn cười, theo thói quen muốn mở miệng châm chọc nàng, nhưng vừa mở miệng lại thấy chua xót, lời vừa ra lại thành: "Trốn rồi cũng được, việc này vốn không liên lụy đến ngươi, đa tạ ngươi giải độc giúp ta, chúng ta không hẹn ngày gặp lại."

Cẩu bào người đột nhiên dừng lại, Bạch Hạc Nhiễm cũng chẳng phải người tâm địa đồng tình thiện lương, nhưng lúc này nàng không thể nào động chân tiếp, tay đang rẽ nước cũng không nhấc lên nổi.

"Thôi thôi." Nàng hoàn toàn thất bại, "Rốt cuộc ta vừa mới sờ soạng da thịt ngươi, tổng không thể vì hoàn cảnh liền bỏ mặc ngươi không quan tâm, bổn cô nương cũng không phải là người bội tình bạc nghĩa." Nàng bắt đầu bơi ngược về.

Quân Mộ Lẫm nóng nảy: "Đi thì đi đi, còn trở về làm gì? Ngươi không muốn sống nữa sao?"

Nàng giữ chặt cánh tay hắn, kéo về phía mép bờ, "Ngươi trong nửa canh giờ không thể dùng nội lực, bây giờ một lúc tới liền hai mươi người, một người chỉ cần nâng tay lên là có thể đập chết ngươi, ngươi còn cùng ta làm bộ cái gì."

"Ngươi đừng kéo ta, ta không đi lên."

"Không đi lên vậy ngươi ở trong nước chờ chết hay sao? Hay là ngươi cho rằng trốn trong suối nước nóng thì có thể thoát khỏi đám người đuổi giết? Đừng có ngây thơ vậy, người dùng độc ai cũng rõ suối nước nóng có tác dụng kiềm chế độc tính, người ta chính là hướng về phía này chạy tới. Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."

"Ta không đi lên!" Thái độ hắn kiên quyết, "Ngươi đi mau, chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi cũng quản không nổi."

"Ít nhất ta có thể đem hai mươi người này thu thập, ngươi tin không? Chạy nhanh lên, trước mắt suối nước nóng này còn hữu dụng với ta, ngươi chờ ở bên trong không thích hợp."

"Ta lên rồi mới không thích hợp."

"Vì sao?"

"Ta... không có mặc y phục."

Chương 6: Không dẫn theo kẻ lừa bịp

Thật xấu hổ quá!

"Y phục ngươi đâu?"

Hắn chỉ bên kia bờ, "Ngươi bơi ngược lại, y phục ở bên kia bờ."

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Bạch Hạc Nhiễm thương lượng cùng hắn: "Nếu không ngươi chịu lạnh một chút, đi lên trước, đợi chúng ta chạy rồi nói tiếp? Dù sao cái gì nên nhìn đều nhìn hết rồi, ngươi cũng không cần kiêng dè cái gì với ta cả."

Quân Mộ Lẫm thật không lí giải nổi lí luận của nàng, "Việc phát sinh bất ngờ có lý do cùng với việc cố ý lõa thể là giống nhau hay sao?"

"Này cũng không phải là việc có lý do hay sao? Mạng người quan trọng hay là mặt mũi quan trọng? Ngay cả mạng đều không còn ngươi còn quan tâm mặt mũi cái gì?" Nàng tận tâm khuyên bảo hắn, "Còn nữa, ta cũng không nói ra, dù muốn nói cũng chẳng biết ngươi là ai mà nói nữa là!"

"Vậy cũng không được." Hắn nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, "Vừa rồi không phải ngươi nói một mình ngươi cũng có thể thu thập đám người kia hay sao? Ngươi cứ thu thập trước đi, ta qua bên kia lấy quần áo." Không đợi nàng đáp lời, hắn liền xoay người chìm vào trong nước.

"Dựa vào!" Bạch Hạc Nhiễm cảm thấy bản thân như gặp phải tên vô lại, dựa vào cái gì quan tâm hắn? Một người đánh lại hai mươi người, nói ra thì dễ nghe, nhưng hiện tại nàng chân nhỏ tay nhỏ, căn bản chẳng giống như thân thể đã qua rèn luyện từ kiếp trước? Ngay cánh tay này, bị người ta đánh một chút còn không phải bị gãy xương?

Mạnh miệng quả nhiên phải trả giá đắt.

Phải làm sao bây giờ? Thật sự không chạy được hay sao? Dù sao cũng chỉ là người xa lạ, không thể vì người xa lạ liền mất mạng được, quá ngốc rồi.

Thâm tâm thì tính toán như vậy, thân thể lại bán đứng nàng, rốt cuộc nàng nhận mệnh, giúp đi! Người xa lạ cũng là người đẹp trai xa lạ, vì cái nhan sắc này, nàng vẫn nên giúp.

Quay đầu nhìn bên bờ suối nước nóng, Bạch Hạc Nhiễm khẽ nhếch khóe môi, trên mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt

Vốn là tính toán hòa máu vào suối nước nóng, mượn nước nóng 40 độ chưng ra khói độc để áp chế địch, nhưng trước mắt tên ngốc kia còn ở trong nước, biện pháp này khẳng định không làm được.

Bất quá cũng may không chỉ có một biện pháp này, nước trong suối nước nóng không dùng được, sương mù phía trên vẫn có thể dùng tạm, chỉ là nàng phải đâm mình nhiều thêm vài kim, tốn nhiều máu hơn thôi.

Bạch Hạc Nhiễm xoay xoay ngón tay, kim may áo đã đâm vào năm đầu ngón tay nàng, huyết mạch đặc thù truyền thừa từ Bạch gia độc mạch ồ ạt chảy ra, một dòng huyết châu tung lên hòa vào sương mù đang bốc hơi trong không trung.

Đó chính là độc dược độc nhất trên đời, cũng là giải dược tốt nhất trên đời. Vận dụng ra sao tùy tâm ý của nàng. Độc trận duy nhất thiên hạ trong chớp mắt bày ra, mắt nhìn thấy hai mươi tên sát thủ nhảy vào màn huyết vụ xong nháy mắt mất mạng, Bạch Hạc Nhiễm đắc ý mà hướng về phía sau vẫy tay, "Lấy bản lĩnh này bảo hộ ngươi, như thế nào?"

Vừa mới dứt lời nàng liền ngây ngẩn cả người, nam tử trong suối nước nóng đã thay một thân áo gấm nguyệt bạch, tại lúc sắc trời dần tối đi cùng tuyết rơi khắp cốc lẫn thành một màu, vốn là bắt mắt, lúc này lại càng lóa mắt hơn.

"Đa tạ." Mái tóc dài của hắn ướt nước, rối tung sau đầu, dần dần kết thành vụn băng.

Quân Mộ Lẫm trong lòng càng nghi hoặc, thủ đoạn vừa rồi của Bạch Hạc Nhiễm hắn đều nhìn rõ, sương mù nhiễm máu, sát thủ vừa gặp đã mất mạng.

Tiểu cô nương này làm hắn càng ngày càng tò mò...

So với hắn một đầu vụn băng, Bạch Hạc Nhiễm lúc này còn thảm hại hơn. Xiêm y cả người đều là vớt từ trong nước ra, lúc này bị lạnh đông cứng người, nào còn gọi là xiêm y được, gọi đơn giản là tấm vải quấn người.

"Mặc xong quần áo làm ta suýt không nhận ra ngươi." Nàng vừa mở miệng chính là ngữ khí không dọa chết người không thôi.

Nhưng hắn cũng không so đo, không nói hai lời, lặng lẽ cởi ra áo choàng vừa mặc bên ngoài, sau đó tự tay cởi xiêm y của nàng.

Bạch Hạc Nhiễm lờ mờ, "Ngươi đây là... muốn sờ lại ta sao? Không phải, ngươi đợi chút, ngươi cởi xiêm y ta làm gì? Một đại nam nhân như ngươi làm sao lại nhỏ mọn như vậy, ta sờ ngươi một chút mà ngươi cũng phải sờ lại ta à? Ta đã giải độc cho ngươi rồi, cũng giải quyết đám sát thủ rồi, còn muốn làm gì? Ta không dẫn theo kẻ lừa bịp!"

Hắn bất đắc dĩ, "Trừ bỏ chuyện này, trong đầu ngươi có thể có ý nghĩ khác hay không? Ta là thấy xiêm y ngươi đều đã đông lạnh thành băng, nếu mặc thân thể ngươi sẽ không chịu nổi, nên mới đem áo choàng của ta thay cho ngươi. Bên trong xiêm y mùa đông còn có áo lót dày, ta cũng chẳng chiếm được tiện nghi của ngươi."

Nàng tránh hai tay của hắn, "Có áo lót dày cũng chỉ là các ngươi mới có, ta không có, xiêm y này bên trong trống trơn, không cần thay đổi."

Quân Mộ Lẫm kinh hãi, "Ngươi nói cái gì? Trống trơn? Thời tiết này sao ngươi..." Câu kế tiếp hắn không nói được nữa, một cô nương lại có thể bị người ném xuống từ trên vách núi, sau lưng còn bị đâm hơn chục cây kim, loại vấn đề này vẫn cần hỏi nhiều sao.

"Ta xoay người sang chỗ khác, ngươi thay ra mặc áo choàng của ta, dù sao xiêm y khô mát thì mặc mới thoải mái được."

Trên mặt tiểu cô nương hoạt bát có chút cảm động, ánh mắt nhìn hắn cũng bớt đi vài phần ngang ngược.

"Không cần, không cần khách khí như thế." Nàng giật nhẹ tay áo, khó có được vài phần thẹn thùng rồi lại như không quen bộ dáng tiểu nữ nhi này của mình, vì thế vẫy vẫy tay, thần thái trở lại như cũ, "Được rồi, đại nam nhân dong dài làm gì. Việc gì cần giải quyết ta đều giúp ngươi giải quyết rồi, ngươi đi nhanh đi, chậm sợ là lại có nguy hiểm xuất hiện, ta không có nhiều máu như vậy để hạ độc bọn hắn."

Quân Mộ Lẫm nhất thời không biết nói cái gì, áo choàng còn vắt trên cánh tay, nhất thời đưa không được. Tiểu cô nương trước mắt không hề rối rắm với đề tài này, chỉ chớp chớp đôi mắt linh động hỏi hắn: "Ngươi có thể nói cho ta kinh thành Đông Tần phải đi hướng nào hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro