Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 209: Tính toán giật dây

Chương 209: Tính toán giật dây

Editor: Entieitel Vĩ

Ra khỏi phòng, Phượng Phấn Đại trực tiếp chạy tới sân viện Phượng Trầm Ngư. Lúc nàng tới nơi, Ỷ Lâm đang giáo huấn một nha hoàn chuyên làm việc nặng, vừa nhìn thấy Phượng Phấn Đại, liền nhanh chóng tới đón: "Nô tỳ thỉnh an Tứ tiểu thư. Tứ tiểu thư sao lại tới đây?"

Phượng Phấn Đại nhìn Ỷ Lâm, nở một nụ cười không mấy thoải mái, "Trước đây ta ít khi tới đây, là vì luôn sợ người sau lưng nói ta nịnh bợ đích nữ. Nhưng mà hiện giờ, đại tỷ và ta có thân phận địa vị giống nhau, ta đi tới viện của nàng, có gì không phải?"

Sắc mặt Ỷ Lâm hơi biến đổi, nhưng cũng không dám phản bác. Phượng Phấn Đại này đôi lúc khiến người ta cảm thấy nàng giống một con chó điên, thấy ai cũng cắn.

"Tứ tiểu thư chớ nói vậy, ngài có thể qua viện trò chuyện, đại tiểu thư mừng còn không kịp. Mời Tứ tiểu thư vào trong!"

Ỷ Lâm dẫn Phượng Phấn Đại vào gian chính viện, Phượng Trầm Ngư ở trong phòng đang ngẩn người nhìn chằm chằm những hộp phấn đen trên, khi hai người đã đến gần vẫn chưa phản ứng lại, bị Phượng Phấn Đại đột nhiên lên tiếng làm cho hoảng sợ.

"Đại tỷ tỷ đang nghĩ chuyện gì vậy? Ngây ra như thế?"

Phượng Trầm Ngư nhìn Phượng Phấn Đại, lập tức lại nghĩ tới chuyện liên quan tới Huyền Thiên Hoa, liền muốn hỏi Phượng Phấn Đại thêm vài câu, lại thấy Ỷ Lâm liếc qua một ánh mắt mang ý nhắc nhớ, lời đã ra đến khóe miệng liền miễn cưỡng nén trở về. Phượng Trầm Ngư đổi lại khuôn mặt hoà nhã, nói với Phấn Đại: "Hôm nay trời có tuyết, Tứ muội ra ngoài sao không mặc thêm áo? Cẩn thận bị cảm lạnh đấy."

"Đại tỷ tỷ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn còn ngồi trong phòng sao?" Phượng Phấn Đại coi thường nhất là khuôn mặt Bồ Tát này, tự ngồi xuống ghế dựa, chăm chú nhìn Phượng Trầm Ngư.

Phượng Trầm Ngư bị nàng hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, ngẩn người, "Xảy ra chuyện gì?"

Phượng Phấn Đại kinh ngạc nói: "Đại tỷ tỷ chẳng lẽ không biết?"

Ỷ Lâm cau mày, ngắt lời: "Hôm nay tuyết rơi, đại tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng chưa từng ra ngoài."

"Vậy cũng nên hỏi hạ nhân nha!" Phượng Phấn Đại nhìn Ỷ Lâm chớp mắt, lắc đầu nói: "Hạ nhân không một lòng như thế, có thể sao có thể hầu hạ tốt cho chủ tử?"

Ỷ Lâm bị nàng nói đến đầy một bụng tức giận, nhưng lại không tiện phát tác, dù sao Phượng Trầm Ngư bây giờ cũng chẳng phải đích nữ, khiến cho những hạ nhân này đồng thời cũng bị hạ thấp một phần thân phận.

Phượng Trầm Ngư căn bản cũng không hiểu Phượng Phấn Đại đang nói cái gì, song cũng biết nhất định là có chuyện xảy ra, có chút sốt ruột hỏi: "Ngươi không cần để ý đến hạ nhân, trước tiên nói một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Phượng Phấn Đại kề sát mặt Phượng Trầm Ngư, chỉ thiếu mũi chạm mũi. Phượng Trầm Ngư không quen, đang chuẩn bị lùi ra một chút, chợt nghe

Phượng Phấn Đại mở miệng: "Phượng Vũ Hoành nhốt Thất điện hạ tại Đồng Sinh Hiên vài ngày rồi."

Nha đầu đi cùng Phượng Phấn Đại trong lòng thầm cảm thán: Thủ đoạn khiêu khích hãm hại của Tứ tiểu thư cũng thật tốt. Rõ ràng là sáng nay mới nhìn thấy Thất điện hạ vào Huyện chủ phủ, vậy mà đến miệng Tứ tiểu thư liền thành "Thất điện hạ bị nhốt tại Đồng Sinh Hiên vài ngày rồi."

Nhưng mà chỉ cần như vậy cũng đủ khiến Phượng Trầm Ngư tức giận. Chỉ thấy nàng "phốc" một cái đứng bật dậy, trợn trừng mắt, thanh âm đều trở nên sắc bén: "Ngươi nói cái gì?"

Phượng Phấn Đại trong lòng thầm nghĩ "Tốt lắm", ngoài miệng lại nói: "Lần trước ta cùng có nói với đại tỷ tỷ là Phượng Vũ Hoành với Thất điện hạ ở cùng một chỗ không trong sạch, còn để Thất điện hạ bị thương, đại tỷ tỷ lại không tin. Nhưng hôm nay thì sao? Huyện chủ phủ từ chối tiếp khách đã vài ngày, đến cả Bạch gia nhi nữ cũng không được đến gần, vậy mà Thất điện hạ lại tự do ra vào. Nga~ không đúng, là chỉ có vào, không có ra, hai người đóng cửa phủ ở trong phòng, không biết đang làm những gì!"

"Ngươi nói thật?" Phượng Trầm Ngư xanh mặt.

"Đương nhiên là thật!" Phượng Phấn Đại kéo nha hoàn bên người, "Chẳng phải ngươi tận mắt nhìn thấy sao? Mau nói cho đại tỷ tỷ."

Nha hoàn kia hết cách, liền lên tiếng đáp lại: "Nô tỳ thực sự tận mắt nhìn thấy Thất điện hạ vào Đồng Sinh Hiên." Cũng không nói là ngày nào. Tứ tiểu thư muốn nàng hãm hại một vị nam tử tựa thiên tiên giáng trần như vậy, nha hoàn này luôn có một loại cảm giác sẽ phải chịu thiên lôi đánh.

"Sao lại như vậy?" Phượng Trầm Ngư vô thức buột miệng, trên mặt ngày một tức giận, mà Phượng Phấn Đại còn đang không ngừng mà thêm mắm dặm muối: "Nhị tỷ tỷ thật quá đáng, tuy nàng không ở trong Phượng phủ, nhưng vẫn là nữ nhi Phượng gia. Còn chưa xuất giá đã làm ra loại việc như vậy, nếu truyền ra ngoài, chúng ta sau này còn mặt mũi nào gặp người khác? Huống hồ, thanh danh người trong phủ đều bị nàng liên luỵ, còn ai đồng ý làm mai cho chúng ta?"

Phượng Trầm Ngư chỉ cảm thấy trong lòng sinh khí, có mai mối hay không nàng mặc kệ, thanh danh còn hay không cũng không sao cả, nàng bây giờ trong đầu đều là chuyện Huyền Thiên Hoa ở trong Đồng Sinh Hiên.

Một người như vậy, lại bị nhốt trong Đồng Sinh Hiên tới vài ngày, Phượng Vũ Hoành đến cùng là định làm gì?

Phượng Phấn Đại nhìn sắc mặt Phượng Trầm Ngư càng ngày càng xấu, trong lòng càng hài lòng, lại nói: "Còn cả chuyện về dòng chính nữ Phượng gia nữa. Trước đây lúc đại tỷ tỷ còn là đích nữ, đối xử với tỷ muội chúng ta rất tốt, trên dưới trong nhà cũng thật vui vẻ, mà mẫu thân cũng còn..."

"Đừng nói nữa!" Phượng Trầm Ngư nhắm mắt, cố gắng lắm mới khống chế được cảm xúc, không làm ra chuyện gì không nên làm trước mặt Phượng Phấn Đại.

"Tứ muội muội hôm nay đến nói với ta những thứ này, lại là ý gì?"

Phượng Phấn Đại đứng dậy, nói: "Chính là không muốn nhị tỷ tỷ làm chuyện gây tiếng xấu cho Phượng phủ, nên xin đại tỷ tỷ tìm biện pháp, chuyện này phải giải quyết như thế nào?" Phượng Phấn Đại nhìn ra tâm tư Phượng Trầm Ngư lúc này vẫn còn do dự, nên dứt khoát đá quả bóng này đến trước mặt nàng.

Mà Phượng Trầm Ngư quả thực đang suy nghĩ, trong lòng vốn đã nổi nóng, nghe Phấn Đại nói vậy liền không nghĩ ngợi nói: "Bây giờ ta không làm chủ được, nên báo Phượng  tổ mẫu mới đúng."

Phượng Phấn Đại gật đầu, "Vậy đại tỷ tỷ cùng ta đến Thư Nhã viên đi thôi!"

Ỷ Lâm nhíu mày, khẽ kéo tay áo Phượng Trầm Ngư. Phượng Trầm Ngư trong lòng khẽ động, vốn đã định cất bước lại lặng lẽ thu, nghĩ rồi một chút rồi nói: "Hôm nay tuyết rơi, bệnh đau lưng của tổ mẫu càng trở nặng, không bằng ngày mai chũng ta hẵng thỉnh an, hôm nay vẫn là không nên quấy rầy."

"Vậy cũng được." Phượng Phấn Đại cũng không tính toán một hai ngày, "Chỉ cần đại tỷ tỷ còn nhớ là được rồi. Phấn Đại xin về trước. Đại tỷ tỷ cũng đừng quá lo lắng, giữa thanh thiên bạch nhật, Phượng Vũ Hoành kia cũng không dám làm chuyện gì đâu."

Tâm tư Phượng Trầm Ngư vừa mới bình phục một chút lại bị khiêu khích, may mà Phượng Phấn Đại đi nhanh, bằng không, chỉ sợ vừa mở miệng liền muốn đổi ý.

Ỷ Lâm tự mình đưa Phượng Phấn Đại ra sân, nhìn nàng đi xa, lúc này mới một đường trở lại trước mặt Phượng Trầm Ngư, tận tình khuyên nhủ: "Đại tiểu thư, tuyệt đối không được a! Chưa kể sự việc mà Tứ tiểu thư nói là thật hay giả, cứ coi như là thật thì ngài cũng không thể làm khó nhị tiểu thư vào thời điểm này. Ngài nghĩ lại đi, chẳng may nhị tiểu thư thật sự bị, hoặc xảy ra điều gì bất trắc, hai trăm vạn lượng bạc kia chẳng phải mất trắng?"

Phượng Trầm Ngư cả kinh, lúc này mới phản ứng lại, hai trăm vạn lượng bạc chỉ là chuyện nhỏ, ý tứ của Ỷ Lâm nàng sao có thể không hiểu, nếu Phượng Vũ Hoành xảy ra chuyện, ai sẽ chữa cho nàng?

"Ngươi nói đúng." Phượng Trầm Ngư thở ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống, "Suýt chút nữa là bị nha đầu kia chọc giận. Phượng Vũ Hoành không thể ngã, ít nhất là trước khi chuyện của ta thành, nàng ta phải yên ổn làm đích nữ Phượng gia, cũng không thể xảy ra chuyện gì."

Nói thì nói thế, lại không thể cố nén cảm xúc dữ tợn trên khuôn mặt trở về như cũ, khiến cho Ỷ Lâm nhìn mà trong lòng thấy hoảng sợ từng đợt.

Buổi trưa ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, mọi người trong Phượng phủ cùng đến Thư Nhã viên thỉnh an lão thái thái.

Lão thái thái đã ăn mặc chỉnh tề, được Triệu ma ma đỡ một bên, chuẩn bị đi về phía Quan Mai viên, nhìn thấy mọi người đều đến bên này liền có chút sững sờ.

"Sao? Hôm nay vẫn không nghe hát?" Nàng vừa nói vừa ra bên ngoài đầu ngó ngó, "Tuyết chẳng phải đã ngừng rồi sao?

Ta thấy thời tiết khá được, hẳn cũng không quá lạnh." Vừa nói vừa nhìn về phía Hàn thị, muốn nghe nàng trả lời, dù sao gánh hát cũng là nàng ta gọi vào trong phủ.

Hàn thị không nói gì, lại là An thị nói thay: "Lão thái thái, là Tứ tiểu thư dặn chúng ta tới đây, nói là có chuyện cần nói."

Lão thái thái nghe vậy, khuôn mặt liền trầm xuống, Phượng Phấn Đại quấy rối chẳng bao giờ là chuyện tốt, hôm nay diễn trò như vậy, sợ là không nghe cũng không được.

Nàng nhìn Phượng Phấn Đại chớp mắt, bất đắc dĩ để cho Triệu ma ma đỡ nàng đến ghế chủ vị, sau đó nói: "Được rồi, các ngươi cũng ngồi cả đi." Rồi lại nhìn Phượng Phấn Đại, chủ động hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

Phượng Phấn Đại hắng giọng, liếc Phượng Trầm Ngư một cái, sau đó nói: "Vẫn là đại tỷ tỷ nói đi."

Phượng Trầm Ngư vẻ mặt không hiểu nhìn về phía nàng, "Tứ muội muội gọi chúng ta đến Thư Nhã viên, sao lại kêu ta nói?"

Phượng Phấn Đại trong lòng đầy một vẻ xem thường, nhủ thầm Phượng Trầm Ngư ngươi cứ giả vờ đi, đã đến lúc này, còn bày ra gương mặt lương thiện ấy thì có tác dụng gì?

Oán thầm thì oán thầm, cuối cùng nàng cũng không tính toán với Phượng Trầm Ngư tính toán, mở miệng nói: "Mấy ngày gần đây cũng không thấy Nhị tỷ tỷ, tính ra thì, từ lúc phụ thân rời kinh, Nhị tỷ tỷ không có tới bên này nữa nhỉ?"

Lão thái thái thấy nàng lại gọi lên đầu Phượng Vũ Hoành, không khỏi cảm thấy phiền: "Ngươi có chuyện gì thì nói, liên quan gì đến Phượng Vũ Hoành?"

Phượng Phấn Đại một mặt ủy khuất: "Sao lại không liên quan chứ! Chuyện tôn nữ muốn nói với tổ mẫu hôm nay, chính là liên quan tới Nhị tỷ tỷ a."

Vừa nghe đến chuyện có liên quan đến Phượng Vũ Hoành, ngoại trừ Hàn thị và Phượng Trầm Ngư vốn hiểu rõ tình hình, những người khác đều nhăn mày lại. An thị trong lòng lo sợ Phượng Phấn Đại lại gây chuyện phiền phức, lại do thân phận hạn chế, thật không tiện nói gì. Cuối cùng vẫn là Phượng Tưởng Dung nói thay:

"Nhị tỷ tỷ ở trong phủ là có chuyện, song ngày nào cũng sai nha hoàn tới thỉnh an tổ mẫu, còn mang cả dược mà tổ mẫu cần dùng. Tứ muội muội, ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?"

Nghe Phượng Tưởng Dung nói vậy, Phượng Phấn Đại lại nổi lên một cơn giận, con ngươi đảo một vòng, nhếch môi cười. Nàng nhìn Phượng Tưởng Dung, tựa như bất chợt nhớ tới cái gì đó, lại nói:

"Cung yến lần trước, Tam tỷ tỷ chẳng phải được Thất điện hạ tặng một bộ xiêm y sao? Ta đây còn nhớ rõ, Tam tỷ tỷ mặc vào đặc biệt xinh đẹp, Thất điện hạ đối Tam tỷ tỷ đúng là dụng tâm a."

Phượng Tưởng Dung nghe nàng nhắc đến chuyện này, trên mặt không khỏi ửng hồng, đầu cũng cúi thấp xuống.

Phượng Trầm Ngư nhìn vào trong mắt, răng liền cắn thật chặt.

"Thất điện hạ giống như thần tiên, người người đều không khỏi rung động, Tam tỷ tỷ động tâm, cũng là việc bình thường. Chỉ là..." Nàng nhìn nhìn Phượng Trầm Ngư, thấy đối phương còn chưa mở lời, bất đắc dĩ đành tự mình nói hết: "Chỉ là người tốt đến đâu cũng không thoát khỏi những kẻ ác ý câu dẫn!"

Phượng Tưởng Dung kinh ngạc: "Tứ muội muội, câu này là có ý gì?!"

Phượng Phấn Đại cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, đứng lên khom người với lão thái thái một cái, tố cáo:

"Tổ mẫu, Huyện chủ phủ của Nhị tỷ tỷ mấy ngày nay đóng cửa từ chối tiếp khách, có người tận mắt thấy Bạch gia đích nữ cũng không được vào, nhưng cũng có người nhìn thấy Thất điện hạ ra vào Huyện chủ phủ lại không hề bị ngăn cản. Thế nhưng Thất điện hạ sau khi vào thì lại chưa từng ra, hơn nữa còn liên tục mấy ngày rồi!"

"Cái gì?" Lão thái thái kinh hãi, "Ngươi nói Thất điện hạ vào Huyện chủ phủ mấy ngày rồi chưa ra?"

Phượng Phấn Đại gật đầu, "Đúng vậy, nha đầu bên cạnh tôn nữ tận mắt nhìn thấy, chuyện này Đại tỷ tỷ cũng biết." Nói rồi, nhìn sang Phượng Trầm Ngư, "Đại tỷ tỷ, muội nói không sai chứ?"

Vốn tưởng rằng Phượng Trầm Ngư sẽ gật đầu tán thành, sau đó cùng nàng kiện cáo Phượng Vũ Hoành phẩm hạnh không đoan, thật không ngờ, Phượng Trầm Ngư vậy mà lại kinh ngạc nhìn về phía nàng, chớp chớp đôi mắt vô tội, hỏi ngược lại: "Tứ muội muội nói chuyện, ta chưa từng nghe thấy a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro