Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 207: Không cam lòng

Chương 207: Không cam lòng

Editor: Entieitel Vĩ Thanh

Kim Trân cùng Mãn Hỉ bị kinh hãi, vốn đã định nhanh chóng rời khỏi, đáng tiếc là so với nha hoàn của Hàn thị vẫn chậm một bước.

Chỉ thấy một nha đầu vóc người có chút cường tráng đi nhanh tới, trừng mắt nhìn Kim Trân, lớn tiếng nói không chút khách khí: "Kim Trân di nương, người lén lén lút ở đây làm cái gì?"

Một tiếng này động tới chỗ Hàn thị và Phượng Phấn Đại, ngay cả tiểu sinh diễn hí khúc trên sân khấu cũng ngừng lại, chăm chú nhìn về phía hai người Kim

Trân, Hàn thị còn chưa kịp thu lại hớn hở trên mặt, trong người dâng lên một tầng hoả khí, đang muốn phát tác lại bị

Phượng Phấn Đại thoáng cái giữ lại, sau đó liền nghe nàng cất giọng nói: "Thì ra là Kim Trân di nương. Bội nhi vô lễ, còn không mau mời di nương vào trong ngồi."

Nha đầu gọi là Bội nhi nha đầu quay đầu về phía Phượng Phấn Đại, khom người một cái, đáp: "Dạ." Sau đó lại sừng sộ lên, đưa tay hướng Kim Trân: "Di nương mời."

Kim Trân rùng mình một cái. Thái độ đó ở đâu là mời nàng xem diễn hí, rõ ràng là hệt như thẩm phạm nhân vậy.

Vẫn là Mãn Hỉ phản ứng nhanh một bước, vội mở miệng: "Chủ tử chỉ là ngang qua đường ở đây, nghe thấy tiếng nam nhân diễn kịch mới tới xem một chút, sẽ không quấy rầy tứ tiểu thư cùng Hàn di nương." Nói rồi liền muốn kéo Kim Trân rời đi.

Không may, Bội nhi động tác nhanh nhẹn, thoáng cái đã cản lối đi, cũng không nói nhiều, chỉ lặp lại: "Tứ tiểu thư cho mời."

Mãn Hỉ cau mày lại, trong lòng biết chuyện này sợ là không tốt. Hàn thị rõ ràng là kiếm chuyện, nếu chỉ có một mình nàng ta thì còn nói được, dù sao cũng chỉ là di nương, so với người khác cũng chẳng cao quý hơn ai. Nhưng cố tình lại có một Phượng Phấn Đại, tuy là thứ nữ, nhưng địa vị cũng cao hơn di nương nhiều lắm.

"Chúng ta qua xem cùng một chút." Kim Trân bất đắc dĩ mở miệng, nắm chặt áo khoác, chủ động đi vào vườn đi.

Hàn thị nhìn Kim Trân từng bước từng bước đi tới, lại thấy trên người nàng là một bộ đông bào hoa nở phú quý, trong lòng cảm giác đặc biệt khó chịu.

Trước đó vài ngày Phượng Cẩn Nguyên cũng không biết từ đâu làm ra một khối liêu tử, lại không sung vào trong công mà trực tiếp cho Kim Trân làm xiêm y. Nữ nhân cả phủ này cũng chỉ có một mình nàng ta có, nàng đố kị muốn chết, lại cũng chỉ có thể bực bội trong lòng.

Bây giờ Kim Trân mặc một thân như thế đi tới trước mặt nàng, không phải khiêu khích thì là cái gì?

Nghĩ đến đây, hoả khí trong lòng Hàn thị liền dâng thêm một tầng, nàng tàn nhẫn trừng Kim Trân lạnh giọng hỏi: "Không thành thành thật thật ở trong viện của ngươi, chạy tới nơi này lén lén lút lút là muốn làm gì?"

Kim Trân không có ý định cãi vã với nàng, chỉ nói: "Tỷ tỷ ở đây mở rạp hát, cả nửa Phượng phủ còn nghe thấy, muội muội chỉ là hiếu kỳ nên qua xem thử, đang định quay về đây."

"Hiếu kỳ?" Hàn thị hừ lạnh, "Nếu đã vậy sao không quang minh chính đại mà vào, núp trong bóng tối là ý gì?" Đôi mắt phượng cong lên, liếc nhìn tiểu sinh trên đài, "Muội muội có khi nào thấy vị tiểu sinh kia lớn lên tuấn tú, nên động xuân tâm?"

"Tỷ tỷ chớ nói lung tung." Kim Trân đỏ mặt, "Ta thật sự chỉ qua xem thử mà thôi, bây giờ đã phải trở về."

Phượng Phấn Đại nhìn Kim Trân, chớp mắt nói: "Di nương chớ vội. Nếu đã đến, không bằng cùng nghe hát một chốc. Ồ đúng rồi —" Nàng liếc nhìn chén trà trên bàn, "Trà mới hết, làm phiền di nương rót giùm một chén đi."

Kim Trân cắn chặt răng, nhủ thầm Tứ tiểu thư này từ nhỏ đã thích gây sự tìm cớ, lớn như vậy vẫn không hề thay đổi.

Nhưng nàng đến cùng không dám vô lệ với Phượng Phấn Đại. Bất kể là so với chính nữ hay thứ nữ, di nương đều coi như nô tỳ, dù các tiểu thư sai khiến vài câu cũng không thể không nghe.

Nàng chầm chậm tiến lên, cầm bình châm trà cho Phượng Phấn Đại. Nàng vốn là xuất thân hạ nhân, châm trà cũng không có gì lạ lẫm, thở không gấp, tay không run, bình ổn rót một chén trà.

"Tứ tiểu thư, xin mời dùng trà." Đặt bình trà xuống, khom người một cái.

Phượng Phấn Đại bưng tách trà lên, đưa tới bên miệng, đột nhiên trở mặt, ném chén trà xuống đất.

Chiếc chén "choang" một tiếng vỡ nát, nước trà bên trong loang thành một mảng.

"Ngươi muốn bỏng chết ta?" Phượng Phấn Đại sợ hãi kêu một tiếng, lập tức trợn trừng mắt, chỉ thẳng vào Kim Trân nói: "Ngươi có ý đồ gì? Rót cho ta chén trà nóng như vậy, là muốn bỏng chết ta sao?"

Mãn Hỉ nhìn không nổi, buột miệng: "Ấm trà để ở trên bàn, Tứ tiểu thư đã uống một lúc, sao có thể nóng?"

"Ngươi đang nói chuyện với ta?" Phượng Phấn Đại giận dữ, "Được đấy! Quả nhiên là nô tài từ Kim Ngọc viện, miệng lưỡi cũng thật bén nhọn, quy củ lại học chảng được bao nhiêu. Ngươi là thân phận gì, ta là thân phận gì? Ta nói chuyện, có chỗ nào cho ngươi ngắt lời?"

Mãn Hỉ cũng biết bản thân đã quá giới hạn, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Kim Trân biết hôm nay các nàng xui xẻo va vào hai người này, Phượng Phấn Đại rõ ràng là cố ý khó dễ, Mãn Hỉ nếu chọc giận nàng ta, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng cắn chặt răng, cố ý nổi giận mà răn dạy Mãn Hỉ: "Không hiểu quy củ! Chủ tử nói chuyện, chỗ nào cho ngươi chen miệng vào? Còn không tự vả miệng!"

Mãn Hỉ cũng biết Kim Trân đây là vì nàng đã đắc tội đối phương, liền không nhiều lời giơ tay tự tát vào mặt mình hai cái bạt tai.

Nhìn Mãn Hỉ tự mình đánh mình, Hàn thị và Phượng Phấn Đại cũng đã ghiền.

Trước đây Kim Trân và Mãn Hỉ đều là người của Thẩm thị, Thẩm thị lại là chủ mẫu, ngang ngược càn rỡ, nha đầu trong viện nàng cũng đều có thân phận,

Phượng Phấn Đại chỉ là một thứ nữ, hai người này xưa nay vẫn chưa từng để nàng vào mắt.

Nhưng bây giờ thì khác, Thẩm thị chết rồi, thân phận của các nàng cũng thay đổi, hơn nữa bây giờ trong phủ không có Phượng Cẩn Nguyên che chở, hai người này cũng không khác gì phượng hoàng rụng lông.

Không đúng, Phượng Phấn Đại cũng không coi hai người bọn họ là phượng hoàng, cùng lắm chỉ là đồ chơi mặc người trêu đùa mà thôi. Nàng nhìn chằm chằm
Kim Trân hừ lạnh một tiếng, một thứ hạ nhân, tuy là bay lên đầu cành cây, cũng chỉ là con quạ đen, muốn làm phượng hoàng, không có cửa đâu.

Hàn thị bỗng nhiên nảy lên một ác ý: "Kim Trân, ngươi có biết hát kịch không?"

Kim Trân sững sờ, lập tức lắc đầu, "Không biết."

Phượng Phấn Đại liếc nàng một cái, "Không biết thì có thể học a! Hàn di nương thích nghe hát kịch, hôm qua phụ thân cũng có nói, ở trong phủ nếu chán thì có thê hát vào hát một chút. Hôm nay vừa hay có ban kịch tới, không bằng để bọn họ dạy ngươi một chút, học tốt có thể hát cho chúng ta một đoạn."

Kim Trân chỉ cảm thấy một trận nhục nhã. Nàng tốt xấu gì cũng là người bên gối Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Phấn Đại lại muốn nàng học hát kịch với đào kép? Mấy thứ tam giáo cửu *, nàng sao có thể?

*Tam giáo cửu lưu: Cụm từ chỉ mọi hạng người trong xã hội, ở đây ý của Kim Trân là những thứ của hạng người thân phận thấp kém (tam giáo là 3 giáo phái gồm Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo; cửu lưu là 9 học phái lớn thời Chiến quốc gồm Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia)

Thấy Kim Trân bất động, Hàn thị liền nghiêm mặt: "Thế nào? Tứ tiểu thư nói ngươi nghe thấy chưa?"

Kim Trân khó xử nhìn Phượng Phấn Đại: "Tứ tiểu thư với Hàn tỷ tỷ muốn nghe kịch thì tìm đoàn kịch đến là được rồi, Kim Trân thật sự không..."

"Ta kêu ngươi lên hát thì ngươi lên hát!" Phượng Phấn Đại giận giữ nạt nộ, khí thế khiến Hàn thị cũng run rẩy toàn thân.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên đài đi!"

Nha hoàn Bội nhi vừa thấy chủ tử nổi giận, nhanh chóng kéo Kim Trân lại, trên tay tăng thêm sức lực, bóp cánh tay Kim Trân đến đau đớn. "Tứ tiểu thư mời di nương lên đài, di nương mau đi đi!"

Kim Trân lắc đầu, "Tứ tiểu thư, người không thể làm như vậy."

"Sao ta lại không thể?" Phượng Phấn Đại khiêu khích mà nhìn nàng, "Một thứ thiếp thất, lại dám nói không thể với tiểu thư trong phủ? Ngươi có tư cách này sao?"

Bội nhi lại đúng lúc nói chen vào: "Vẫn mong di nương suy nghĩ cho kĩ. Tứ tiểu thư dù sao cũng là họ Phượng, mà người chẳng qua chỉ là một thiếp thất đến gia yến cũng không được ngồi bàn chính."

Một câu nói, liền cảnh tỉnh Kim Trân.

Đúng vậy, nàng có tư cách gì nói không thể với Phượng Phấn Đại? Cho dù nàng ta rõ ràng là cố tình bắt nạt nàng, thì sao đây?

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cũng quật cường hơn một chút, quay đầu nhìn vũ đài đã ngừng hát, nghiến răng bước tới.

Các diễn viên lùi lại hai bước nhường chỗ cho Kim Trân, lại nhìn Hàn thị, nở một nụ cười quyến rũ hỏi: "Không biết mời vị phụ nhân này lên đài, là muốn làm gì?"

Hàn thị khanh khách mà cười, "Phu nhân gì chữ, chẳng qua chỉ là một kẻ thiếp."

Mãn Hỉ trừng mắt nhìn Hàn thị, thầm nghĩ nữ nhân này cũng thật không biết xấu hổ, bản thân chỉ là thiếp, lại có thể nói lời như vậy.

Kim Trân lại không có hứng thú so đo với Hàn thị, chỉ nói câu: "Muội muội thật sự không biết hát kịch, xin tỷ tỷ đừng tiếp tục khó xử." Trong lòng không ngừng cầu nguyện, lúc này chỉ mong Phượng Vũ Hoành có thể tới. Phượng Cẩn Nguyên rời kinhngười duy nhất có thể giúp được nàng hiện giờ cũng chỉ có vị nhị tiểu thư kia.

Phượng Phấn Đại đổi một chén trà, nhìn về phía sân khấu kịch, híp mắt hỏi Kim Trân: "Hoàng hoa khuê tú đều coi trọng cầm kỳ thi hoạ, cho dù không tinh thông thì cũng am hiểu. Ngươi nói xem ngươi biết cái gì? Cầm kỳ thi hoạ không biết, hát kịch không không, vậy đến cùng ngươi làm được cái gì? Phượng phủ của chúng ta sao có thể nuôi loại phế vật chẳng biết gì như?"

Phượng Phấn Đại càng nói càng khó nghe, Kim Trân sững sờ đứng trên sân khấu, chỉ cảm từ đầu đến chân bị người ta sỉ nhục, nhưng một chút năng lực chống cự nàng cũng không có.

Hàn thị phẩy tay nói với tiểu sinh kia: "Ngươi cứ tiếp tục hát đi, đổi một màn, thay cái nào hợp với tình hình một chút."

Tiểu sinh kia nói cho cùng vẫn là lấy vui lòng của người mà kiếm cơm, liền hát một tiết mục tiểu nô tì bò lên giường chủ tử, chọc cho Hàn thị vui vẻ cười lớn.

Phượng Phấn Đại cũng cười, đồng thời lại nhắc Hàn thị: "Ngươi đừng có cười lớn như thế, cẩn thận động thai khí."

Hàn thị cười duyên một cái, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Phượng Phấn Đại, "Sao có thể nhanh như vậy! Tứ tiểu thư tuổi còn nhỏ, không biết chuyện này cũng là bình thường." Nói thì nói như thế, trong lòng lại vì chuyện có thể mang thai hay không mà lo. Hồi trước, thời điểm Phượng Cẩn Nguyên sủng nàng cũng không ít năm, nhưng cũng chỉ sinh được một mình Phượng Phấn Đại, lần này chỉ là tình cờ, sao bụng nàng có thể có động tĩnh? Nhưng nếu thật sự không có, Phượng Phấn Đại tiếp tục náo loạn nàng không nói, bản thân nàng cũng là không cam lòng.

Dưới đài hai người cực điểm kiêu ngạo, trên đài Kim Trân cũng không nhịn được chảy hai hàng lệ. Nàng không biết mình phải đứng trên sân khấu này bao lâu, một lòng ngóng trông nhị tiểu thư cho tới bây giờ cũng không thấy xuất hiện, thậm chí những người khác trong phủ cũng không đi tới Quan Mai viên này. Nàng bắt đầu ý thức là chính mình quá xúc động, cũng quá nhiều chuyện, động tĩnh lớn như vậy người trong phủ sao có thể không nghe thấy, nhưng ai nấy đều giả bộ không để ý tới, vì sao nàng lại phải tới? Nói cho cùng, vẫn là tâm tư chưa đủ.

Vào lúc này, Phượng Vũ Hoành đang trong hiệu thuốc không gian, làm công tác chuẩn bị ngày mai kiểm tra chân cho Huyền Thiên Minh.

Nàng đã có thể kết luận xương hắn đã gãy nát, chỉ là nát tới trình độ nào, thì phải soi X-quang mới có thể định rõ được.

Mọi thứ trong hiệu thuốc không gian đều không tồn tại vấn đề cung ứng hay chất lượng, ngay cả dược phẩm phẫu thuật dùng cũng đều vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm tốt nhất. Dao giải phẫu không bị mờ, rượu sát trùng không khô đi, thậm chí bàn mổ cũng không dính một hạt bụi, nhưng nàng vẫn cẩn thận kiểm tra một lượt, lại mang dao giải phẫu lau qua.

Khi nàng tới thế giới này ngày đầu tiên chính là chữa chân cho Huyền Thiên Minh, vốn tưởng rằng lần đó đã chữa khỏi, lại không nghĩ rằng xương mà nàng cho là đã nối tốt rồi lại bị đám Thiên Châu Quốc kia làm tổn hại, bảo nàng làm sao cam tâm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro