Chương 205: Phượng Cẩn Nguyên, lão tử xé xác ngươi
Chương 205: Phượng Cẩn Nguyên, lão tử xé xác ngươi
Editor: Vĩ Thanh
Phượng Phấn Đại lúc này mới ý thức được, nhị tỷ nàng đột nhiên cười rạng rỡ thế nhưng căn bản không phải là cười với nàng. Trong thiên hạ này, người có khiến nhị tỷ nàng nở nụ cười như vậy, sợ là chỉ có một người, cũng là người để nàng lưu luyến —— Huyền Thiên Minh.
Phượng Phấn Đại run rẩy mà quay người lại, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa rộng rãi đang xốc màn che, bên trong là một thân đông bào ám tử, mặt mang mặt nạ vàng, mi tâm mơ hồ lộ ra một điểm sáng màu tím, không phải Huyền Thiên Minh thì là ai!
Nàng suy nghĩ một chút, quỳ xuống cúi chào, rồi lại không nỡ dời ánh mắt, cứ như vậy chăm chú nhìn người trong xe ngựa, trong lòng đã sớm loạn, thật lâu vẫn không bình tĩnh.
Phượng Vũ Hoành nhìn thấy Huyền Thiên Minh đã không nhịn được mà nắm roi, mới bất đắc dĩ lắc đầu, nhắc nhở: "Tứ muội muội, nếu không muốn nhận một roi lên mặt, vẫn là thu hồi ánh mắt lại đi thôi."
Phượng Phấn Đại cả kinh, lập tức ý thức được chính mình thất thố, nhưng nàng không biết lấy đâu ra tự tin rằng chỉ cần Huyền Thiên Minh biết nàng thích hắn thì sẽ không vung roi đánh lên mặt của nàng, vì vậy tiếp tục ngoan cường nhìn khuôn mặt mang mặt nạ vàng kia, hoàn toàn không thấy Huyền Thiên Minh đã giơ chiếc roi trong tay lên.
Sau khi tiễn đại thần Phượng Cẩn Nguyên và tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, những người kia đã sớm tản ra, người nhà họ Phượng lại vẫn quỳ một chỗ, dân chúng đi ngang qua tuy không hiểu tại sao, nhưng cũng biết trong xe ngựa kia hẳn là một đại nhân vật, vì thế cũng có người quỳ xuống theo, có người lại nhát gan vội vàng quay đầu lánh đi.
Phượng Vũ Hoành cau mày nhìn đường xá rầm rộ, vội vàng bước nhanh về phía xe ngựa của Huyền Thiên Minh, đồng thời phân phó Vong Xuyên: "Nói với An di nương, để nàng mang người về phủ, ta cùng với Cửu điện hạ có việc thương lượng." Nói xong, liền bước lên xe.
Phượng Phấn Đại không cam lòng, đặc biệt không cam lòng, mắt thấy rèm của xe ngựa đã thả xuống, xe cũng đổi hướng đi xa dần, giậm chân một cái, hận ý ngập trời lại dâng lên.
Hàn thị nhanh chóng tiến lên khuyên bảo: "Ngươi quá mạo hiểm, vạn nhất chọc giận Cửu hoàng tử, không biết phải chịu hậu quả gì."
Phượng Phấn Đại không đáp lời, nhưng trong lòng nảy ra ý niệm: Nếu như Phượng Vũ Hoành chết, hoặc tàn phế, hoặc mất đi danh tiết, thì sẽ không còn tư cách gả cho Huyền Thiên Minh. Cùng là nữ nhi Phượng gia, nàng biết đâu có thể có cơ hội gả thay.
Hàn thị nhìn con ngươi Phượng Phấn Đại chuyển loạn, đã biết nàng nhất định lại có ý đồ gì, không khỏi nhắc nhở: "Ngươi nên nhớ kỹ giáo huấn lần trước, tuyệt đối không thể mạo muội hành sự."
Phượng Phấn Đại vung tay áo một cái: "Biết rồi. Thực phiền."
Lúc này Phượng Vũ Hoành ở trong xe ngựa Huyền Thiên Minh, một tay giữ lấy roi, một tay vịn trên tay vịn xe đẩy của hắn, đang tận tình nói: "Dù thế nào thì nam nhân cũng không nên đánh nữ nhân."
Huyền Thiên Minh vui vẻ cười mà nhìn nàng: "Trước giờ đánh cũng không ít."
Nàng nhớ tới thời điểm hắn đánh Thẩm thị, bất đắc dĩ nói: "Tốt xấu gì thì kia cũng là ở trong phủ, giờ lại đang ở trên đường."
"Hoành Hoành, ngươi từ khi nào trở nên thích nói lý như thế?"
Phượng Vũ Hoành sững sờ, lập tức trở mặt: "Ngươi là nói ta trước đây không phân rõ phải trái? Huyền Thiên Minh, ta lúc nào không nói lý?"
"Hiện tại rất không nói lý." Hắn phân tích, "Ngươi xem, ta vốn là vì giải vây cho ngươi, nhưng ngươi lại quở trách ta, đây là chuyện người nói lý sẽ làm sao?"
Nàng nghe thế, liền xem thường, "Ta là giữ phong độ cho ngươi." Nói xong, nhìn mặt hắn trông vẻ mờ mịt, lại lắc đầu: "Có nói thì ngươi cũng không hiểu. Đúng rồi, chẳng phải ngươi ở đại doanh à? Sao lại bất chợt trở lại? Ta đang tính sau khi Phượng Cẩn Nguyên đi thì đến đại doanh bên kia xem thử ngươi."
Huyền Thiên Minh nở nụ cười, "Xem ra ta thật không nên trở lại, phải ở trong đại doanh đợi Hoành Hoành nhà chúng đến xem."
Phượng Vũ Hoành giơ tay ấn lên mi tâm hắn, nở nụ cười thật đẹp: "Ngươi nghĩ thì hay lắm." Sau đó liền nghiêm mặt, "Mầy ngày trước có trận tuyết lớn, chỗ của ngươi không xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Không có." Huyền Thiên Minh lắc đầu, "Đại doanh phòng thủ kiên cố, không có hoang lãnh như ngươi nghĩ đâu."
Phượng Vũ Hoành thở phào nhẹ nhõm, "Vậy tốt rồi, ngày đó Thất ca ra khỏi thành tế mẫu, gặp phải tuyết lở, ta sợ ngươi xảy ra chuyện gì. Nhưng Ban Tẩu nói tuyết quá lớn, không đi được." Sắc mặt nàng cô đơn, một người dù mạnh cỡ nào, luôn có những sự việc không thể lường.
Huyền Thiên Minh nhìn ra ánh mắt thất thần của Phượng Vũ Hoành, không khỏi giơ tay xoa tóc nàng, "Ta là nam nhân, không phải chuyện gì cũng để ngươi lo lắng. Ngược lại, ta ở trong doanh thấy tuyết lớn như vậy, trong lòng nhớ ngươi, cũng muốn mau mau hồi kinh, nhưng sao có thể bỏ lại tướng sĩ. Sau đó nghe nói ngươi ở trong kinh làm nhiều việc như vậy, đều tính hết lên đầu Ngự vương phủ ta, thật là..." Hắn trong lòng lựa chọn dùng từ một chút, "Ân, nữ đại bất trung lưu a!"
... Huyền Thiên Minh!!!
Phượng Vũ Hoành đang muốn bạo tẩu, lại bị người trước mặt giữ tay lại, "Được rồi, không đùa nữa, nói chính sự với ngươi, chân ta... còn có thể cứu sao?"
Phượng Vũ Hoành dần dần bình tĩnh lại, tầm mắt chuyển qua chân hắn, nhưng một lúc lâu sau cũng chưa nói chuyện.
Huyền Thiên Minh thấy nàng hình như có chút khó khăn, liền nói: "Không sao, dù sao ta cũng đã ngồi quen xe lăn."
"Không phải." Nàng lắc đầu, "Không phải không thể trị, chỉ là ta không dám kết luận bừa, xương cốt ngươi hư hỏng thành hình dáng gì nếu chỉ dựa vào sờ nắn thì không chuẩn xác, ta phải kiểm tra lại cẩn thận."
"Được." Hắn chỉ một cái chữ "được", cũng không hỏi đến kiểm tra cái gì, chỉ nói: "Vậy ngươi sắp xếp nhanh chóng một chút."
Phượng Vũ Hoành hơi nghi hoặc, "Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Huyền Thiên Minh cũng không giấu nàng, nói thật: "Động tĩnh của Tam ca dạo gần đây không nằm trong tầm kiểm soát nữa rồi. Ta tra ra hắn có 3 vạn tinh binh, mấy ngày gần đây phân tán khắp nơi, cụ thể như thế nào lại không nói cặn kẽ, chỉ chậm rãi tiến tới phía bắc. Chỉ là dù cẩn thận từng li từng chút, vẫn là bị ám vệ của Thất ca tra được chút manh mối."
"Phía bắc?" Phượng Vũ Hoành trong lòng suy nghĩ thoáng qua, Phượng Cẩn Nguyên chân trước vừa đi tới Bắc Giới, nàng lại nghe thấy Huyền Thiên Dạ dời đội ngũ về phía bắc, trùng hợp như vậy sao? Nàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tư một chút, dù sao vẫn chỉ là suy đoán, không có kết luận, trước mắt quan trọng nhất vẫn là chữa chân cho Huyền Thiên Minh.
"Ngày mai ngươi đến Đồng Sinh Hiên đi." Nàng nói cho Huyền Thiên Minh, "Từ cửa chính mà vào, phải ở lại liên tiếp bảy ngày không thể rời đi, nên phân phó việc vương phủ trước."
"Được." Hắn gật đầu, nhìn ra Phượng Vũ Hoành có việc, nhưng nàng không nói, hắn cũng không hỏi. Nha đầu này có chủ ý riêng, nên nói nhất định sẽ nói, không nên nói thì hỏi cũng chỉ làm cho đối phương khó xử mà thôi, "Sáng sớm ngày mai ta sẽ tới."
Dứt lời, xe ngựa cũng cùng dừng lại, thị vệ đánh xe bên ngoài lên tiếng: "Vương gia, đến Huyện chủ phủ rồi."
Hắn đáp một tiếng, cầm Phượng Vũ Hoành tay, "Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, dù chân ta có thể chữa khỏi hay không, trước năm mới ta cũng muốn dẫn ngươi đi đại doanh một chuyến. Ngươi tiễn pháp huyền diệu, thật là có thể giúp ta việc rất lớn."
Phượng Vũ Hoành chớp mắt vui mừng: "Thật không?" Kiếp trước nàng đi theo huấn luyện viên học bắn cung, lúc ban đầu chỉ vì hứng thú, chưa từng nghĩ quá có một ngày tài bắn cung của nàng thế mà còn có tiền đồ hơn cả vị huấn luyện viên. Chỉ là nàng đến cuối cùng vẫn là quân y, võ nghệ dù có học, đất dụng cũng không nhiều. Hiện tại nghe Huyền Thiên Minh nói nàng chẳng những có thể đi đại doanh, còn có thể giúp thêm, cũng thật có chút kích động.
Huyền Thiên Minh thấy mắt nàng sáng lấp lánh như vậy, bật cười, "Nha đầu nha người ta tuổi này không ở trong nhà thêu hoa vẻ mày thì cũng theo sư phụ học cầm kỳ thi hoạ, ngươi thì hay rồi, cả ngày không chơi với dược liệu thì cũng là nghịch roi nghịch cung." Hắn vừa nói vừa xoa xoa má nàng, "Nữ tử nhà ngươi như vậy, lại cũng để cho người ta kính."
"Ngày khác ta sẽ thêu cho ngươi một cái hà bao." Phượng Vũ Hoành cười hì hì, trong mắt mang theo một tia giảo hoạt hắn quen thuộc nhất: "Ta chưa từng may vá, nhưng đến thịt người còn khâu được. Ngươi yên tâm, đường kim mũi chỉ của ta tuyệt đối còn kĩ lưỡng hơn các tiểu thư khuê các ấy chứ."
Huyền Thiên Minh bất đắc dĩ cười, "Ta thật sự lấy được một nàng dâu đặc biệt a."
Phượng Vũ Hoành liền có chút nhăn nhó, "Ta còn chưa có gả."
"Sớm muộn cũng sẽ gả thôi." Hắn thu liễm nụ cười một chút, lại nói: "Không giấu gì ngươi, trận đánh ở tây bắc đội ngũ của ta đã nhận phải một trận cung tiễn. Ngày đó sau khi ngươi đi, ta với Bạch Trạch chính là bị một đội thần xạ thủ bao vây, cửu tử nhất sinh mới phá được vòng vây ra ngoài. Sau này có đi điều tra, dường như là từ Bắc quốc Thiên Châu, bởi vì không có quá nhiều nhân thủ, cho nên khi đi vào biên giới Đại Thuận, hơn nửa đã tới tây bắc bộ. Cho nên, Hoành Hoành, giúp ta luyện được một đội thần tiễn, rồi có một ngày, ta sẽ mang đội thần xạ thủ của ngươi tới giết Thiên Châu, xem xem tiễn thuật của ai càng khiến cho trời ghét."
"Được." Phượng Vũ Hoành gật đầu, "Ta đồng ý với ngươi."
Huyền Thiên Minh đi rồi, vẫn cảm thấy trong lòng nha đầu này ẩn có bất an, giữa lông mày có vẻ u sầu hết sức rõ ràng, nhưng lại quật cường không chịu nói với hắn.
Lại không biết, Phượng Vũ Hoành nghe nói lúc trước Huyền Thiên Minh và Bạch Trạch ở trong núi sâu không đi ra là có nguyên nhân, lại thêm một đội thần xạ thủ đến từ Bắc quốc Thiên Châu, trong lòng ngoài hoài nghi, thì còn có bất an và phẫn nộ.
Lúc nàng xuống xe, Hoàng Tuyền đã trở lại, đang theo Vong Xuyên cùng chờ tại cửa phủ.
Vừa thấy Phượng Vũ Hoành trở lại, Hoàng Tuyền lập tức tiến lên, báo với nàng: "Người đó nói nghe thấy thanh âm của tứ tiểu thư, nữ tử đầu đội đấu lạp lúc trước tìm hắn, tiếng nói đặc biệt giống với tứ tiểu thư. Bởi vì việc quan hệ sự sống còn, hắn nhớ tới rất rõ."
Phượng Vũ Hoành gật đầu, vừa nghe vừa đi vào trong phủ, "Lúc trước Phượng Phấn Đại được đưa đến thôn trang kinh giao, cũng không có ai quản nữa, khó đảm bảo nàng không chạy đi giở trò. Nếu lúc đó ta không ra tay, chính là một mạng người. Không ngờ, một tiểu nha đầu mười tuổi, lại có tâm tư và can đảm như vậy."
"Nô tỳ sắp xếp hắn tại Bách Thảo Đường. Vốn cũng định đưa hắn về nhà, nhưng nghĩ lại, tứ tiểu thư chắc chắn sẽ phái người quan sát, chúng ta cũng không thể cả ngày bảo vệ hắn, vẫn là sắp xếp tại Bách Thảo Đường thì ổn thỏa hơn. Cũng đúng lúc Vương Lâm nói đang thiếu nhân thủ giúp đỡ chuyển dược liệu, để hắn ở lại tiện giúp đỡ Vương Lâm luôn."
"Được." Phượng Vũ Hoành cũng hài lòng với an bài của Hoàng Tuyền.
Vong Xuyên nghe vậy lại than một tiếng: "Không ngờ Phượng phủ vô tình, vô tình từ già tới trẻ, ai cũng một dạng tâm cơ như nhau."
Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai, "Phượng phủ mà có tình thì ban đầu ta đã không bị đưa tới tây bắc, trên đường về cũng không bị một tên xa phu hành thích. Một gia đình như thế, thì coi như là người thân cái gì?"
Hai người nhìn ra sắc mặt Phượng Vũ Hoành khó coi, biết nàng nhất định là lại nén giận, mấy năm này Phượng phủ cũng là đối đãi quá mức thiên vị. Chỉ là hai nàng không biết, Phượng Vũ Hoành quả thật là nén giận, nhưng là giận chuyện ngày đó Huyền Thiên Minh sau khi nối xương thì lại lần nữa trọng thương.
Phượng Cẩn Nguyên đi về Bắc giới trấn nạn, Huyền Thiên Dạ lén dời tinh binh về phía bắc, nếu Bắc giới không có tiếp viện, bọn hắn tội gì tốn công sức như vậy?
Phượng Vũ Hoành nghiến răng, thầm nghĩ nếu những chuyện này nàng đều nghĩ trùng, thì Phượng Cẩn Nguyên, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, ngay cả một mảnh xương gãy của Phượng phủ cũng đừng hóng lấy lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro