Chương 200: Kiếm bộn rồi
Chương 200: Kiếm bộn rồi
"Tuyệt đối không được!" Phượng Cẩn Nguyên ngay lập tức trở mặt, "Nói đi nói lại ngươi vẫn nhớ tới Phượng phủ? Trong phủ còn biết bao nhiêu người? Ngươi đòi Phượng phủ, các nàng phải làm sao? Tổ mẫu thương ngươi như vậy, sao ngươi không nghĩ thử cho nàng?"
Phượng Vũ Hoành phụ thân kích động đến cổ đỏ, buồn bực hỏi hắn: "Thì ra phụ thân không có ý định trả 100 vạn nhỉ?"
"Lúc nào ta bảo không trả?"
"Nếu trả được tiền thì ngươi vẫn còn e ngại Phượng phủ làm gì? Đến thời điểm phụ thân trả ngân phiếu, ta trả khế đất, mọi việc chấm dứt, có gì phải lo?"
"Chuyện này..." Phượng Cẩn Nguyên bị lời của nàng thuyết phục, tính toán một chút, thấy cũng không tới nỗi vô lý. Nhưng dù nói thế nào, để hắn bắt giao khế đất của Phượng phủ, hắn vẫn là không tiếp nhận nổi. "Ngươi thay điều kiện đi, khế đất thật không được."
Phượng Vũ Hoành than nhẹ một tiếng, nói "Xem ra, phụ thân không có ý định trả tiền, bằng không sẽ không tính toán như thế. Tổ mẫu thương yêu A Hoành, A Hoành sao có thể để nàng không có nhà ở? Chẳng qua chỉ là sợ vạn nhất ngày nào Cửu điện hạ hỏi tới, ta không thể trả lời được người."
Phượng Cẩn Nguyên không nói, nhìn về phía Phượng phủ, bắt đầu suy tính.
Một trăm vạn lượng chẳng phải con số nhỏ, tuy nói Thẩm gia trước đây cũng đã cho nhiều bạc hơn cái này, nhưng Phượng Vũ Hoành không giống như Thẩm gia. Thẩm gia là người kinh doanh, vốn tiền nhiều không để đâu cho hết, mà bạc Phượng Vũ Hoành, đúng như nàng nói, tất cả là Ngự vương phủ tặng, vạn nhất người ta hỏi đến thì thực không ổn. Huống chi, khi sự việc bị nháo lên, hắn không thể nói mình mượn một trăm vạn để lo việc cho Tam hoàng tử được.
Vừa nghĩ như vậy, cũng hạ quyết tâm, lại thu hồi ánh, gật đầu nói "Được rồi, vi phụ đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải bảo đảm tại ngày trả ngân phiếu cũng phải trả khế đất về."
"Một lời đã định!" Phượng Vũ Hoành rộ cười, "Phụ thân nếu không yên tâm, có thể ra quan phủ làm chứng."
"Không cần." Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên, xoay người vào trong nhà, "Vi phụ viết cho ngươi biên lai mượn đồ, khế ước mua bán nhà ngay Tùng viên, chốc lát vi phụ tự thân mang tới, đến lúc đó ngươi đem ngân phiếu ra trao đổi."
"Đó là đương nhiên." Phượng Vũ Hoành nhìn Phượng Cẩn Nguyên giấy tờ, ấn dấu tay, lúc này mới gật gật đầu, "Nữ nhi đợi phụ thân mang khế đất tới."
Phượng Cẩn Nguyên không nói nữa, trước tiên cất kỹ giấy tờ, rồi mang theo gã sai vặt vội vã rời khỏi.
Thấy hai người đi xa, Vong Xuyên lúc này mới bội phục mở miệng khen đến: "Nô tỳ thật là phục tiểu thư, tai ương ở ngoài trấn, góp một trăm vạn lượng của Phượng Trầm Ngư. Bây giờ cho Phượng tướng mượn một trăm vạn, vẫn bạc của Phượng Trầm Ngư, tính đi tính lại, tiểu thư chẳng bỏ ra đồng nào, còn kiếm lời?"
Phượng Vũ Hoành gật đầu, "Đương nhiên là kiếm lời."
"Tiểu thư thực muốn nhiều bạc như vậy sao?" Vong Xuyên không hiểu, Đồng Sinh Hiên không thiếu tiền, Ngự vương phủ lại càng không thiếu tiền a?
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ cười khổ, "Bởi vì hoàng thượng ban cho ta đất phong, thế nhưng ta nghe Thất ca bảo, Tế an huyện kia nghèo rớt mồng tơi, trừ phi ta định cả đời này không tới đó, bằng không ta nhất định phải dùng một món tiền lớn để bù vào." Nói rồi lại nghĩ: "Cái quặng mà Tam điện hạ tặng ngươi cho người qua nhìn thử một chút. Chuyện này ta cũng không rõ lắm, chờ Huyền Thiên Minh quay trở lại, ngươi nhắc ta nói hắn phái người đến trông coi."
Vong Xuyên gật đầu: "Nô tỳ nhớ rồi. Kỳ thực quặng ngọc ấy tiểu thư cũng không cần quá bận tâm, Tam điện hạ kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng sớm đã tạo thành quy củ, dù cho không ai quản, chỉ cần tiền công y theo mà phát hành, sẽ có người làm việc."
Phượng Vũ Hoành lúc này mới yên lòng lại.
Sau một canh giờ, Phượng Cẩn Nguyên quay lại, tự mình giao khế đất của Phượng phủ và giấy tờ đến cho Phượng Vũ Hoành, Phượng Vũ Hoành cũng đem một triệu lượng ngân phiếu đưa cho hắn.
Hai người ước định sẽ trả vào ngay ngày lễ cập kê của Phượng Vũ Hoành.
Ngày kế, Thanh Sương đến gặp Phượng Vũ Hoành vào sáng sớm, nói với nàng: "Phượng phủ thỉnh tiểu thư đến Thư Nhã viên, nói là Phượng lão gia mời tất cả mọi người đến bên kia, có chuyện muốn nói."
Vong Xuyên nhanh chóng lấy một áo khoác thật dày phủ thêm cho nàng, "Bên ngoài càng ngày càng lạnh, tiểu thư nhất định phải mặc ấm."
Hai người cùng ra Đồng Sinh Hiên, bởi vì Đồng Sinh Hiên cách khá xa, vốn tưởng rằng các nàng đến hẳn là chậm nhất, nhưng không nghĩ, Hàn thị cùng Phấn Đại lại đến sau gần cả nén nhang.
Phượng lão thái thái đã có thể ngồi ở trên ghế, chỉ là Triệu ma ma vẫn phải đỡ, phía sau còn lót hai cái gối cứng.
Hôm nay lão thái thái trừ Phượng Vũ Hoành ra, thì nhìn tôn nữ nào cũng không chớp mắt, Tưởng Dung thì miễn cưỡng có thể chấp nhận nhưng đối với Trầm Ngư và Phấn Đại thì ghét bỏ, ngay cả Trầm Ngư vì muốn lấy lòng nàng mà tự mình dâng trà, nàng cũng không thèm để ý quay mặt đi chỗ khác. Người khác nhìn thì không có thấy có điều kỳ lạ, nhưng trong mắt Thẩm Thanh thì lại khác, nhìn thấy như thế trong lòng hắn tràn đầy oán giận.
Không ngờ biểu muội của hắn tại Phượng gia sống những tháng ngày cơ cực như thế, Thẩm gia còn nói Trầm Ngư là hy vọng của Phượng gia, Phượng gia dù như thế nào đều đối xử tử tế với nàng, bây giờ xem ra không phải như vậy a.
"Ối da, lão thái thái đã có thể ngồi được rồi? Xem ra Nhị tiểu thư vừa hồi phủ đã có thể giải ưu cho lão thái thái!" Hàn thị vừa tiến vào sảnh liền bắt nhịp nói một câu, sau đó nhìn thử nét mặt ủy khuất của Trầm Ngư, đắc ý cười cười, đẩy Phấn Đại ngồi xuống bên cạnh. "Trước đây cứ cảm thấy Đại tiểu thư cao cao tại thượng không dễ tiếp xúc, giờ đã là thứ nữ, làm người khác cảm thấy dễ gần gũi."
Hàn thị nói chuyện đều cười tươi như hoa, nhìn như là đang cùng Trầm Ngư thấy sang bắt quàng làm họ, nhưng lời nói như thế nghe thế nào cũng không thoải mái.
Trầm Ngư tức giận đến hai tay xoắn sít khăn, tận lực khống chế được chính mình muôn ngàn lần không được cùng Hàn thị xung đột, bởi vì nàng biết, tuyệt không thể phạm sai lần trước mặt lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên, phải quay lại làm Phượng Trầm Ngư của trước đây, như vậy mới có thể khiến mọi người dần dần quên đi chuyện này.
Lão thái thái không thích nghe Hàn thị nói chuyện, thấy hai mẹ con này vào phòng còn chưa thỉnh an nàng, chớp mắt đã ngồi xuống bên cạnh Trầm Ngư liền líu ra líu rít nói không dứt, trong lòng không khỏi buồn bực, liền trách mắng: "Một chút quy củ cũng không có, thật không biết người như ngươi đến cùng là dựa vào cái gì có thể vào Phượng gia ta! Cẩn Nguyên!" Nàng trừng mắt với Phượng Cẩn Nguyên: "Nàng ta là thiếp của ngươi, ngươi quản nàng cho kĩ!"
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu với lão thái thái, lại nhìn về phía Hàn thị, sắc mặt âm trầm, chẳng còn một chút gì dáng vẻ sủng ái khi xưa.
"Hàn thị, ngươi vào được Phượng gia, không biết cảm ơn mà còn gây sóng gió như vậy, ta làm sao có thể tiếp tục khoan dung ngươi?" Phượng Cẩn Nguyên lúc nói chuyện còn liếc nhìn Phượng Phấn Đại, lại nói: "Quy củ trong phủ chúng ta xem như thả lỏng, để hài tử thiếp sinh cho thiếp nuôi, ngươi nhìn xem, ngươi đem Phấn Đại nuôi thành dạng gì?"
Hàn thị bị Phượng Cẩn Nguyên nói một tràng, nghẹn trong lòng, nhưng cũng không dám cãi lại, đành khom người với lão thái thái, lên tiếng: "Thiếp thân thỉnh an lão thái thái." Sau đó tự mình đi qua một bên ngồi.
Phấn Đại tuổi nhỏ tâm khí cao, không phục lời của Phượng Cẩn Nguyên, thế nhưng không dám phản bác quá trắng trợn, chỉ vẫn lầm bầm câu: "May mà chưa cho mẹ cả nuôi, nhìn thử nàng nuôi ra loại người gì?"
Nói vậy người khác không nghe, nhưng ngồi ở bên người nàng như Phượng Trầm Ngư nghe rất rõ, nhắc nàng nhớ lại việc đã gặp ở Phượng Đồng huyện, tức giận cả răng nàng cũng run lên.
Thẩm Thanh đứng ngay cạnh Phượng Cẩn Nguyên, rất cung kính, cả ngồi cũng không ngồi. Hắn tới với tư cách là khách, vừa đến thỉnh an lão thái thái, cùng trong phủ người đều gặp mặt một lần. Sáng sớm này Trầm Ngư bị ủy khuất hắn đều thấy rõ, trong lòng không khỏi nóng nảy, có thể đối mặt một phòng nữ nhân, hắn cũng căn bản chen miệng vào không lọt.
Phượng Vũ Hoành nhìn Trầm Ngư, kỳ thực ngẫm lại, nàng cũng rất đáng thương, tuổi còn nhỏ liền không có mẹ, ca ca lại như vậy, trong gia tộc thì cả ngày lòng người tính toán, dù cho có một ngày bị người tính kế chết rồi, rất có thể cũng không biết là ai ra tay.
Nhưng nàng chắc chắn sẽ không thương hại Phượng Trầm Ngư, chính là kẻ đáng thương tất có chỗ đáng hận, nếu chẳng phải lúc trước gây nghiệp chướng quá nhiều, như thế nào lại có kết cục hôm nay? Huống chi... Phượng Vũ Hoành tuyệt không cho rằng Trầm Ngư về sau sẽ biết an phận mà sống, nàng chẳng qua là tại chờ đợi mình chữa khỏi một thân thanh bạch rồi làm lại lần nữa, đến lúc đó, chắc chắn Phượng Vũ Hoành nàng là mục tiêu đầu tiên.
Lão thái thái nhìn một đám tiểu bối phía dưới, mỗi người một ý, người người trong ánh mắt đều ẩn giấu đao, ai cũng không hợp mắt.
Nàng trong lòng nhói đau đớn, cũng là con cháu Phượng gia, cũng là một mạch tương liên, cớ sao làm như kẻ địch ngươi sống ta chết?
Kim Trân ngồi ở ghế cuối của thiếp thất, nhìn thần sắc lão thái thái, lại nhìn Phượng Cẩn Nguyên sắc mặt tức giận, cảm thấy chính mình nên nói chuyện. Vì thế ho nhẹ, mở miệng nói: "Đông tai lần này, vì nhị tiểu thư dẫn đầu bố thí trà bỏ ngân trấn tai họa, lão gia ở trên triều đình được hoàng thượng ca ngợi, lại được phong khâm sai, ngày mai liền muốn tới Bắc giới đích thân cứu tế, đây vốn là việc vinh quang, chúng ta hẳn là chúc mừng lão gia mới đúng."
Lão thái thái cuối cùng là nghe được một câu dễ nghe, đã vội gật đầu nói: "Kim Trân nói đúng, lần này trong phủ chúng ta xác thực nhận lấy thánh thượng ca ngợi, Cẩn Nguyên hôm nay bị hoàng thượng đặc biệt cho phép không cần thượng triều, toàn tâm chuẩn bị hướng Bắc giới một nhóm. Nói đến công lao, còn phải cảm tạ A Hoành a!"
Lão thái thái vui tươi hớn hở nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, là nhìn như thế nào cũng thích. Cháu gái này không chỉ y thuật cao minh, được tâm nhất là nàng còn biết đại thế. Kinh thành một hồi đông tai, nàng lại có thể lấy ra tiền tài của mình đi trấn cứu giúp nạn dân, chuyện này quả thật chính là trực tiếp nhất phân ưu giải nạn vì hoàng thượng. Nghe nói hoàng thượng ở trên triều đình điểm danh khen Phượng Cẩn Nguyên sinh hảo nữ nhi, lão thái thái cảm thấy, đây mới là phong độ dòng chính nữ Phượng gia nên có.
Không khỏi vừa liếc nhìn Trầm Ngư, không nhịn được nói: "Ngươi cũng làm dòng chính nữ vài năm, nhìn thử, Nhị muội muội ngươi hôm nay làm thế nào? Đây mới gọi là dòng chính nữ!"
Trầm Ngư lửa giận trong lòng đằng đằng đã vọt lên, mắt thấy sắc mặt đều thay đổi theo, đứng bên người Ỷ Lâm nhanh chọc chọc cánh tay của nàng, liếc mắt ra hiệu với nàng, Trầm Ngư lúc này mới thanh tỉnh một chút, mau mau trả lời nói "Tổ mẫu dạy rất đúng, đi qua, là Trầm Ngư quá không hiểu chuyện."
Phượng Trầm Ngư nhiều năm như vậy kỳ thực luôn luôn nói như thế, nhưng từ lúc Phượng Vũ Hoành hồi kinh đô, tâm tình của nàng thì càng không khống chế được, thường xuyên lộ ra bản tính trước mặt người khác, hơn nữa Phượng Đồng huyện chuyện phát sinh, thế cho nên lão thái thái đều nhanh quên đi nàng gương mặt Bồ Tát vốn có. Trước mắt thấy nàng đột nhiên lại khôi phục dáng dấp như vậy, không khỏi sửng sốt.
Không chỉ lão thái thái sửng sốt, Phượng Phấn Đại cũng buồn bực nhìn thoáng qua Trầm Ngư, chỉ nói này đại tỷ tỷ phải chăng uống lộn thuốc? Ý lời này đang cùng Phượng Vũ Hoành chịu thua?
Trầm Ngư cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng. Ỷ Lâm nhắc nhở rất đúng, nàng không thể lại giống như trước kia luôn bị bức đến tuyệt cảnh, càng không thể tại trên điểm mấu chốt này cùng Phượng Vũ Hoành trở mặt, chung quy phải sống quá một tháng này, chỉ cần chuyện này vừa thành, nàng sẽ chẳng sợ ai.
Lúc này, Kim Trân dẫn đầu đứng lên, hướng Phượng Cẩn Nguyên uyển chuyển hạ bái: "Thiếp thân chúc mừng lão gia được này vinh sai (Vinh quang sai phái đi), nguyện lão gia chuyến này mọi việc thuận lợi, vinh quang trở về."
Những người khác cũng nhanh đứng dậy theo hạ bái, cùng kêu lên chúc Phượng Cẩn Nguyên xuất hành thuận lợi, trêu đến đến lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên cuối cùng là rộ mặt cười.
Phượng Vũ Hoành khẽ nâng đầu nhìn lại Phượng Cẩn Nguyên, chỉ cảm thấy hắn này phụ thân nụ cười sau lưng dường như ẩn giấu đi thứ gì đó, hôm qua đã nhận ra được cảm giác âm mưu càng thêm mãnh liệt một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro