Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 198: Có âm mưu


Chương 198: Có âm mưu

Phượng Vũ Hoành biết rằng Trầm Ngư sẽ đến nhưng lại không nghĩ đến nhanh như vậy.

Phượng Trầm Ngư cũng không khách khí, thấy Phượng Vũ Hoành liếc Vong Xuyên Hoàng Tuyền, nàng cũng đánh ý với Ỷ Lâm, sau đó trực tiếp liền mở miệng nói: "Ngươi có loại dược này đúng chứ?"

Nàng gật đầu, "Ta có phương pháp chứ không phải dược."

"Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, chỉ cần kết quả mỹ mãn, về giá tiền... ngươi ra giá đi!" Phượng Trầm Ngư cũng đã hạ quyết tâm, một trăm vạn lượng để bỏ hài tử nàng cũng đã làm, vậy ngại gì việc dùng nhiều tiền hơn để vá lại chút trong sạch. Chỉ cần chuyện này có thể thành, từ nay về sau nàng cũng không lo bị người ta nắm thóp nữa, quay lại làm Phượng Trầm Ngư của trước kia. Vị trí chính nữ của Phượng gia cũng sẽ có một ngày không xa được nàng đoạt lại.

Nàng nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành, trong mắt không che giấu thần sắc hung tàn và tham lam.

Phượng Vũ Hoành bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Trầm Ngư không khỏi lắc đầu, "Đại tỷ tỷ, mệnh của ngươi còn đang nằm trong tay ta, lúc nhìn ta ánh mắt có thể khiêm tốn chút được không? Nếu mà ta tức giận rồi cự tuyệt thì ngươi thì sao?"

Phượng Trầm Ngư lúc này mới ý thức được mình để lộ cảm xúc bị Phượng Vũ Hoành phát hiện, nhanh chóng chỉnh lại trạng thái rồi giải thích: "Nhị muội muội chớ nói vậy, chỉ là trong lòng ta vẫn nhớ mong chuyện kia thôi, dù sao đây là chuyện liên quan đến cả Phượng phủ, cũng chẳng phải chuyện một mình ta."

"Liên quan hay không ta mặc kệ, đại tỷ tỷ, ta chỉ quan tâm ngươi có bao nhiêu bạc.



Phương pháp của ta là độc nhất vô nhị, không phải tìm cách che mắt mọi người mà là chân chính chữa lành cho người, khiến ngươi trở lại một thân xử nữ."

Nàng đã nói rõ ràng, Phượng Trầm Ngư nghe cũng không khỏi động tâm. Tuy nói quan hệ với người muội muội này đã đến tình trạng ngươi sống thì ta chết, nhưng nàng vẫn phải thừa nhận rằng y thuật của Phượng Vũ Hoành vô cùng thần kỳ. Nếu thật có thể chữa như cách nàng nói, bao nhiêu bạc cũng được.

"Nhị muội muội ra giá đi." Nàng tận lực bình phục tâm tình, thanh âm vẫn miễng cưỡng tính là ôn hoà, "Tỷ tỷ chỉ cầu ngươi nhẹ tay."

Phượng Vũ Hoành nhíu mày, nhẹ tay? Sao có thể?

Nàng hướng Trầm Ngư đưa ra năm ngón tay.

Trầm Ngư chớp mắt mấy cái, "Năm mươi vạn?" Nàng vốn muốn nói năm vạn, nhưng ngẫm lại phía trước kia đã là một trăm vạn, cảm thấy Phượng Vũ Hoành không thể lấy ít thế, vì vậy liền mạnh dạn đoán năm mươi vạn.

Ai biết Phượng Vũ Hoành lại lắc lắc đầu, xòe thêm 5 ngón tay.

Trầm Ngư bắt đầu hoa mắt, "Ngươi muốn năm trăm vạn?"

Phượng Vũ Hoành lúc này mới hài lòng gật đầu, "Đoán đúng rồi."

"Phượng Vũ Hoành ngươi điên rồi chứ?" Trầm Ngư đứng bật dậy, mặt không dám tin nhìn Nhị muội muội, "Ngươi biết năm trăm vạn là bao nhiêu sao? Ngươi biết năm trăm vạn có thể làm bao nhiêu việc sao? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại dù có bán cả Phượng phủ, có thể cũng không được năm trăm vạn. Ngươi ra giá quá cao!"

Cao sao? Kỳ thực đúng là Phượng Vũ Hoành cũng không rõ năm trăm vạn là bao nhiêu. Chỉ nghĩ là nếu là thế kỷ hai mươi mốt, năm trăm vạn đồng cũng không là gì, nhưng ở thời đại này một đồng có giá hơn rất nhiều, nàng cũng đã từng tính, một đồng tiền ở Đại Thuận này có thể mua được rất nhiều thứ. Vậy đích xác là năm trăm vạn là rất nhiều.

(nói như này cho dễ hiểu nè các nàng, tính theo hiện tại thì năm trăm vạn là 500k, thật sự là không quá lớn ý)

Thấy Phượng Vũ Hoành thay đổi sắc mặt, Trầm Ngư cảm thấy còn thương lượng được, vì thế lại hỏi: "Nhị muội muội suy nghĩ thêm, năm trăm vạn quả thực rất vô lý, ta quả thực không thể có nhiều như vậy."

Ai biết sau khi Phượng Vũ Hoành nghĩ ra năm trăm vạn nhiều chừng nào, không những không hạ giá, trái lại càng kiên định: "Chắc giá năm trăm vạn, nếu ngươi đồng ý thì giao ra tiền đặt cọc, kì nguyệt sự sau của ngươi xong sẽ bắt đầu phẫu thuật."

"Cần lâu như vậy?" Trầm Ngư chú ý một trọng điểm, "Không làm được bây giờ sao?"

"Không được." Phượng Vũ Hoành lắc đầu, "Cái này nhất định không được. Ngươi vừa phá thai, điều kiện thân thể không cho phép, ngươi cũng không mong giải phẫu thất bại chứ?"

Trầm Ngư căn bản không hiểu cái gì gọi là phẫu thuật, nàng nói chuyện với Phượng Vũ Hoành thường quá nửa là đoán. Nhưng cuối cùng có thể nghe hiểu được thất bại là có ý gì, nàng sốt sắng mà lắc đầu, "Không được, tuyệt đối không được thất bại."

"Vậy mong ngươi đặt đủ tiền cọc." Nàng nói thật nhẹ nhàng, mặt cười giống như ngây thơ, nhìn Phượng Trầm Ngư quả thực muốn đưa tay cào nàng. Tiếc là nàng không có cái bản lãnh kia.

"Thật không thể thiếu?"

"Không được thiếu dù chỉ một đồng." Phượng Vũ Hoành đặc biệt kiên định, thậm chí đều đã bắt đầu tính toán đến những bạc này đến cùng nên dùng thế nào.
"Vậy tiền cọc là bao nhiêu." Trầm Ngư không còn cách khác nữa, mặc dù biết Phượng Cẩn Nguyên cũng đang tìm cách cho nàng, nhưng tìm lâu thế không hề có động tĩnh, rõ ràng là không thuận lợi. Hơn nữa Thẩm gia cũng đang hành động, theo người truyền tin nói, sự việc rất khó, loại thuốc kia tuyệt tung tuyệt tích, hay thậm chí là xưa nay cũng chưa từng tồn tại, chẳng qua là truyền thuyết trong Hoa lâu mà thôi. Mà Phượng Vũ Hoành lại thật sự cho nàng hi vọng, tiền đồ của nàng cũng là dựa vào lần này.

"Một nửa." Phượng Vũ Hoành vừa nói xong đã hối hận rồi, số này không được. "Coi như quên đi, hai trăm vạn a! Ngươi giao trước hai triệu tiền cọc, chờ nguyệt sự tháng sau qua thì đưa ta số còn lại rồi ta sẽ bắt đầu chữa trị."

"Hảo, ngươi cho ta hai ngày... Không, một ngày, sau một ngày ta sẽ đưa tiền cọc tới, hi vọng Nhị muội muội nói lời giữ lời."

"Yên tâm, nắm tiền tài của người thay người tiêu tai, đại tỷ tỷ hãy chớ lo."

Hai người ước định xong, Trầm Ngư cũng gỡ được mối lo. Ra khỏi Đồng Sinh Hiên, vừa đi vừa phân phó Ỷ Lâm bảo "Trở về ngươi lập tức liên lạc với Tam cữu cữu, để hắn chuẩn bị ngân phiếu hai trăm vạn lượng cho ta, một tháng sau lấy thêm ba trăm vạn lượng."

Ỷ Lâm bị nàng dọa sợ, "Sao tiểu thư muốn nhiều tiền như vậy?"

"Không nhiều." Trầm Ngư nhếch khóe môi, hiện một cái cười quỷ dị, "Nghe thì nhiều, nhưng so ra thì quả thực có lời đây!"

Đúng vậy, nàng xác thực cảm thấy chẳng phải rất nhiều. Năm trăm vạn có thể mua được sự trong sạch của nàng, đối với Trầm Ngư mà nói, thật sự là việc tốt. Cứ tưởng rằng cả đời này cứ như vậy xong, lại không nghĩ rằng, Phượng Vũ Hoành rõ ràng còn có bản lãnh này. Hiện tại cần của nàng mấy triệu tính là gì, chờ tương lai có một ngày nàng lên làm hoàng hậu, bao nhiêu bạc cũng phải phun ra nguyên vẹn cho nàng.

"Coi như là ta tạm thời cất tiền lại cho nha đầu kia, bạc của ta thì vẫn là của ta, sớm muộn cũng có một ngày nàng phải trả lại cho ta. Ỷ Lâm, ngươi nói với Tam cữu cữu, năm trăm vạn, ta mua một thân thanh bạch, tương lai được chuyện, Trầm Ngư chắc chắn không quên cữu cữu đại ân, chắc chắn không quên Thẩm gia những năm này chống đỡ và bồi dưỡng."

Ỷ Lâm trong lòng hơi động, nhỏ giọng hỏi: "Là mua thuốc của nhị tiểu thư? Nàng cả loại dược này cũng có?" Suy nghĩ thêm, lại nói: "Lần trước lúc thấy Thẩm Tam lão gia, hắn còn nói loại thuốc kia vô cùng khó tìm, sao nhị tiểu thư sẽ có? Chúng ta ngàn vạn lần chớ bị nàng lừa."

"Sẽ không." Trầm Ngư lần này lại rất tin tưởng, "Phượng Vũ Hoành hành y tuyệt không phải người thường có thể so sánh, trừ đi Diêu thần y thuở nhỏ bồi dưỡng nàng, trong tay nàng hơn nửa đều là đồ tốt từ kỳ nhân Ba Tư, có khi là kỳ vật chúng ta không ngờ cũng không tìm được. Năm trăm vạn có thể loại bỏ mối lo lớn nhất của ta, quả nhiên đáng giá."

Ỷ Lâm không hỏi nữa, chỉ gật đầu một cái nói: "Nô tỳ nhớ rồi, đưa tiểu thư về rồi lập tức liền liên hệ với tam lão gia."

Một ngày một đêm qua, Trầm Ngư chờ đến thật khó chịu, nàng kỳ thực rất sợ Thẩm gia không cho nàng năm trăm vạn lượng. Dù sao nàng có thể hứa cho Thẩm gia chẳng qua là câu hứa hẹn nói suông, đường ngày sau có đi được không, còn phải nhìn Phượng Cẩn Nguyên tính kế thế nào. Mà Thẩm gia cùng Phượng gia quan hệ căng đến mức ấy, vạn nhất Tam cữu cữu không tin được nàng, vậy nàng có bán hết đồ đạc cũng chẳng được chừng đó tiền.

Lo lắng không yên đến chạng vạng hôm sau, rốt cục Ỷ Lâm dẫn theo một tên hắc y ám vệ đứng trước mặt nàng.

Trầm Ngư hồi hộp đến tim muốn nhảy ra ngoài, ngồi cũng ngồi không vững, trực tiếp đứng lên nhìn người mặc áo đen kia, thốt ra liền hỏi: "Cữu cữu có đáp ứng không?"

Hắc dạ kia là ám vệ của Thẩm Vạn Lương, đến Phượng phủ lan truyền tin tức cũng chẳng phải lần một lần hai, trước đây là theo Thẩm thị, bây giờ cũng chỉ trung thành với Trầm Ngư.

Chỉ thấy hắn gật gật đầu, từ trong lòng lấy ra vài tờ ngân phiếu, nhưng không đưa ngay mà dặn thêm: "Chủ tử nói, hi vọng tiểu thư có thể nhớ kỹ lời ngài hứa, tương lai thành đại sự, không được quên Thẩm gia đã giúp đỡ bấy lâu, cũng không nên quên, trên thân ngài có một nửa là máu của Thẩm gia."

Trầm Ngư trịnh trọng gật đầu, ánh mắt không rời ngân phiếu trong tay người nọ. Đến khi đối phương giao ngân phiếu đưa ngân phiếu cho nàng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi trở lại nói cho cữu cữu, Phượng gia đối đãi thế nào, ta đều ghi tạc trong lòng, một ngày nào đó cũng muốn cùng người của Phượng gia tính sổ! Mà Thẩm gia mới đúng là nơi đã cưu mang Trầm Ngư, làm chỗ dựa cho Trầm Ngư."

Người mặc áo đen kia gật gật đầu, "Có câu nói này của tiểu thư, chủ tử cũng có thể yên tâm. Tiểu thư bảo trọng." Lời nói xong, lướt người đi, người đã không thấy tăm hơi.

Trầm Ngư lại không chờ lâu, tự mình mặc lên áo choàng, bảo Ỷ Lâm: "Đi Đồng Sinh Hiên."

Lúc các nàng đến, Phượng Vũ Hoành vừa ăn xong cơm tối, đang cùng Vong Xuyên thương lượng qua mấy ngày còn muốn tới Tiêu châu một chuyến, đưa cho Tử Duệ chút xiêm y, cũng đi nhìn thử mười mấy nha đầu bồi dưỡng học y học hộ lý đến đâu rồi.

Vong Xuyên vừa nghe vừa gật đầu: "Chờ đông tai được xử lý xong, Thanh Ngọc cũng có thời gian rảnh, nô tỳ khởi hành đi Tiêu châu ngay. Mặt khác, triều đình đã có lệnh Phượng tướng vì khâm sai, ít ngày nữa thì phải đi tới Bắc giới chỉ huy cứu tế, chuyến đi này, phỏng chừng sớm nhất cũng phải nửa năm mới về được."

"Đến Bắc giới?" Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, hỏi Vong Xuyên: "Việc này là Phượng Cẩn Nguyên chủ động xin lệnh?"

Vong Xuyên nói "Là trong triều có người giao phó, theo như tin tức, lúc đó xác thực là Phượng tướng chủ động chờ lệnh đi Bắc giới, hơn nữa dốc sức thuyết phục hoàng thượng gật đầu."

Phượng Vũ Hoành khoát tay ngăn lại, ra hiệu Vong Xuyên im lặng, nàng nhìn thấy Phượng Trầm Ngư cùng Ỷ Lâm đang đi về phía bên này.

Nàng cũng chẳng biết vì sao, khi nghe nói Phượng Cẩn Nguyên chủ động xin đi cứu tế phía Bắc, cứ cảm thấy sự việc có gì đó không đúng. Nàng linh cảm có âm mưu nhưng nhất thời nghĩ không ra vấn đề ở đâu

====
Chúc mừng năm mới cả nhà iu thưn của mị! Mong mọi người có một năm mọi điều như ý nhé, mị làm hẳn hai chương lì xì mọi người ngày Tết luôn nhaa :>>>
Nào nào lì xì lại mị đi nào~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro