Chương 56 : Bữa sáng
Sáng sớm , Đình Đình mở mắt . Đặp vào đôi đồng tử còn lờ đờ là khuôn mặt đẹp như tạc tượng còn đang ngủ . Ngỡ mình còn mơ ngủ , cô dụi dụi mắt mấy cái rồi mở ra . Khuôn mặt ấy vẫn còn đó , không biến mất .
Đình Đình đưa tay sờ lên khuôn mặt ấy , rất ấm , hai cánh tay ấm áp của anh vẫn còn ôm lấy eo cô . Vậy đây là thật , không phải mơ
Nhưng sao cô lại ngủ cùng anh được nhỉ ???
Đình Đình cố nhớ lại , đêm qua tắm xong , do mệt quá nên cô lên giường ngủ trước . Vừa đặt mình xuống giường là ngủ say như chết , không còn biết trời trăng mây gió gì nữa
Chắc là sau khi cô ngủ , anh cũng lên giường ngủ luôn . Hóa ra cái thứ đêm qua cô ôm là anh chứ không phải con gấu bông ở nhà , hèn gì mà cô thấy ấm hơn mọi khi
Cô tủm tỉm cười vì sự nhầm lẫn của mình , mà không hề biết ai kia đã thức giấc
_ Mới dậy mà có chuyện vui để cười rồi sao ? Anh lên tiếng , mắt nhìn xuống khuôn mặt cô , âu yếm
Đình Đình giật mình , cúi mặt xuống lúng túng
_ À ... đâu có , chỉ là nhớ ra mấy truyện cười trên mạng thôi !
_ Truyện gì kể anh nghe với ?
_ Để sau đi , em đi rửa mặt ! Cô vội kiếm cớ thoát thân , bởi cô đâu biết chuyện gì đâu mà kể
Nhưng anh đâu dễ gì buông tha , hai cánh tay kéo cô sát vào lòng , áp mặt cô vào ngực
_ Còn sớm mà , ngủ thêm chút nữa đi !
Đình Đình bất ngờ về hành động của anh
_ Anh bỏ em ra đi , khó thở quá ! Cô cố thoát ra vòng tay kia , cánh mũi bị đè chặt với vòm ngực khiến cô thở một cách khó khăn
_ Ngoan nào , ngủ đi ! Anh thả lỏng cánh tay , nhưng vẫn không cho cô dậy . Mặt cúi sát mái tóc cô , nhắm tịt mắt lại
_ Nhưng em đói rồi ! Đình Đình mếu máo , ôm bụng đang sôi lên biểu tình
Câu nói kia liền có tác động , Nguyên Nguyên bật dậy ngay tức thì
_ Đi đánh răng nào ! Lời vừa dứt , cô đã yên vị trên tay anh , ngang nhiên đi xuống giường
_ Này , bỏ em xuống đi , em tự đi được ! Đình Đình hốt hoảng giãy giụa
_ Ngoan chút đi nếu không muốn bị phạt ! Anh hăm dọa
_ Phạt gì ? Cô ngây ngô
Đôi chân đang bước liền dừng lại, rất nhanh , môi anh đã áp lên môi cô
Đình Đình bất động trong tích tắc , mắt mở to nhìn khuôn mặt quyến rũ với cự ly gần
Anh để im một lúc sau mới buông ra
_ Phạt vậy đó ! Anh cười nham nhở , cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
_ Đồ xấu xa ! Cô lầm bầm , hai má đỏ lên trông càng đáng yêu hơn
_ Hôn người yêu mà cũng bị gọi là xấu xa sao ? Anh càng nham nhở hơn
_ Hứ ! Đình Đình liếc mắt , quay mặt đi chỗ khác không thèm cãi với anh . Mà có cãi, cô cũng không lại anh . Ai bảo cô đang trong tay sói chứ , nên yên phận một chút sẽ an toàn hơn
Nguyên Nguyên cười rồi tiếp tục bế cô vào phòng tắm , Anh thả cô xuống , lấy kem và bàn chải đánh răng đưa cho cô
_ Đánh răng đi , rồi xuống làm bữa sáng !
Đình Đình không nói gì , giật lấy bàn chải , bỏ vào mồm . Sực nghĩ lại câu cuối của anh , cô lại lấy bàn chải ra , hỏi
_ Mà ai nấu ?
_ Yên tâm , anh không bắt em nấu đâu ! Nguyên Nguyên vừa lấy kem quyệt vào bàn chải vừa đáp , anh thừa biết cô rất sợ vào bếp
_ Anh nấu ?? Có ăn được không ?? Đình Đình nghi ngại , vụ rửa rau phụ cô năm đó vẫn luôn ám ảnh cô , không bao giờ quyên
_ Em đang coi thường bạn trai mình sao ? Anh quay qua nhìn cô không vui
_ Không phải coi thường mà là suy nghĩ chính đáng ? Đình Đình đính chính lại
_ Chính đáng cô ngốc nhà em , mau đánh răng cho xong đi ! Anh cốc nhẹ vào trán cô một cái , rồi tiếp tục đánh răng
Đình Đình cũng quay lại công việc dang dở
Thật ra sau lần bẽ mặt đó , anh đã quyết định học nấu ăn . Sau chừng đó năm , tay nghề nấu ăn của anh rất ngon , chỉ là anh không bao giờ vào bếp . Anh chỉ muốn nấu cho người con gái anh yêu thôi
Rửa mặt xong trước , Nguyên Nguyên đi ra ngoài , lát sau đi vào cầm trên tay một bộ váy xanh nhạt với chiếc áo khoác dày thân dài màu xám tro
_ Xong rồi thì thay bộ đồ này đi nhé ! Anh treo đồ lên móc giá trên tường
Đình Đình đang rửa mặt , liền ngước nhìn bộ váy rồi quay sang anh
_ Sao anh có cái này ? Cô ngờ vực , trong phòng con trai mà có đồ phụ nữ , rất đáng nghi
_ Em thôi suy nghĩ lung tung đi , cái này anh mua cho em đấy ! Nguyên Nguyên giải thích , anh thừa biết trong đầu cô đang có suy nghĩ đen tối gì
_ Mua cho em sao ? Đình Đình không tin
_ Ừ , mau thay đi ! Anh đáp rồi ra ngoài
Nói chính xác thì đó là quà sinh nhật anh tặng cô , mỗi năm sinh nhật cô , anh đều chuẩn bị quà . Nhưng rồi không đủ can đảm để gửi , đành đem về cất vào tủ
Đình Đình nhìn theo anh khó hiểu , mua cho cô , là sao nhỉ ?? Thật sự rất khó hiểu
Tặc lưỡi cho qua , Đình Đình thay chiếc áo pull ra , mặc bộ váy vào rồi soi mình trong tấm gương lớn . Trong kia là một thiếu nữ xinh đẹp cùng chiếc đầm trễ vai màu xanh nhạt quá gối , triết eo . Để lộ đường cong tuyệt mỹ và đôi chân thon dài trắng nõn . Phải nói chiếc đầm rất hợp với cô , xem ra anh cũng rất có khiếu chọn đồ
Đình Đình khẽ cười với ảo ảnh trong gương , rồi khoác chiếc áo khoác dài ngang chiếc đầm . Xong xuôi cô đi ra ngoài
Nguyên Nguyên vũng đã thay đồ xong , cả hai cùng đi xuống nhà . Vừa đặt chân xuống phòng khách , mặt cả hai méo xệch vì bãi chiến trường mà hôm qua cả đám để lại . Thật khủng khiếp
_ Em sẽ dọn phòng khách ! Sau một hồi suy nghĩ , Đình Đình mới nhắm mắt đưa ra quyết định
_ Vậy có cực cho em lắm không ? Nguyên Nguyên không nỡ để cô làm công việc nặng nhọc này
_ Không đâu , chỉ một chút là xong mà ! Đình Đình cười , rồi vào nhà vệ sinh lấy dụng cụ lau dọn
Nguyên Nguyên cũng vào bếp làm bữa sáng
Sau một giờ hì hục lau dọn , căn phòng đã sạch sẽ bóng loáng , trở về trạng thái ban đầu , phải nói là sạch hơn ban đầu mới đúng
Đình Đình mệt đừ , lết xác đi vào nhà bếp , ngồi phịch xuống ghế . Vừa đói vừa mệt , cô thật sự đã kiệt sức luôn rồi
_ Mệt lắm hả ? Anh nhìn cô lo lắng
_ Còn phải hỏi , em sắp chết đói rồi nè ! Cô nhõng nhẽo
_ Vậy ăn cái này đi ! Nguyên Nguyên cầm tô vằn thắn còn nóng hổi , đặt xuống bàn , trước mặt cô
_ Trông ngon quá ! Cô nuốt nước bọt
_ Há miệng ra ! Anh múc một muỗng đưa lên , Đình Đình vui vẻ há miệng ra đón lấy muỗng nước dùng
_ Wow , ngon quá , anh giỏi thật đấy ! Đình Đình tấm tắc khen
_ Anh mà lại ! Anh đắc ý
_ Anh học nấu ăn từ khi nào thế ?
_ Bí mật ! Anh đặt ngón tay lên môi đầy bí ẩn
_ Xì ! Đình Đình trề môi , anh luôn tỏ ra thần bí như thế , dù cho bao nhiêu năm vẫn không thay đổi
Cuối cùng bốn con sâu ngủ kia cũng chịu rời khỏi chiếc giường ấm êm , cả bốn lờ đờ kéo nhau xuống nhà . Mới xuống đến bậc thang cuối cùng , mắt ai cũng sáng lên , tỉnh ngủ hẳn
_ Woa , sạch quá ! Diệu Hàn thốt lên
_ Ai lau vậy nhỉ ? Yến Du
_ Không phải hai em sao ? Tuấn Khải nhìn hai cô gái hỏi
_ Không !! Cả hai lắc đầu , đêm qua sau khi lên phòng , tắm xong cả hai lăn ra ngủ như chết , cả đặt chân xuống phòng khách còn không có lấy một giây chứ đừng nói là lau dọn
Cả bốn nhìn nhau thắc mắc , bỗng nghe tiếng nói cười phát ra từ nhà bếp . Không ai bảo ai , người này nối người kia đi vào bếp
_ Mọi người dậy rồi à ? Đình Đình quay ra cửa , thấy bốn người kia đang đi vào , liền chào hỏi . Cô cũng đang định lên gọi họ xuống ăn sáng
_ Hai người dậy sớm thế , phòng khách lau dọn sạch sẽ cả bữa sáng cũng làm xong luôn xong .... Oa trông ngon quá ! Diệu Hàn nói một lèo rồi chạy ngay đến bàn ăn xuýt xoa
Không thể cưỡng lại những đĩa thức ăn hấp dẫn trên bàn , cô tự nhiên cầm đũa thò vào đĩa sườn nướng
Bốp
Thiên Thiên vô tâm cầm đũa đánh mạnh vào tay cô không thương tiếc , rớt cả đũa
_ A , anh làm gì vậy hả , đau lắm đấy ? Diệu Hàn rụt tay về cau có
_ Đau mới chừa được cái tật ăn vụng !
Tất cả bật cười thành tiếng , còn Diệu Hàn quê đến độ muốn độn thổ
_ Thôi được rồi , mọi người ngồi xuống ăn sáng đi ! Đình Đình
Tất cả ngồi vào bàn , cầm muỗng múc một muỗng nước dùng
_ Ưm , ngon thật đấy , mùi vị rất tuyệt , cậu tài thật đấy Đình Đình ! Yến Du đánh giá món ăn
_ Không phải mình nấu đâu , tất cả đều là công của Nguyên Nguyên đấy ! Đình Đình nói
_ Là em / cậu / anh ? Tất cả đồng loạt nhìn Nguyên Nguyên ngỡ ngàng , họ có nghe nhầm không , Nguyên Nguyên mà biết nấu ăn ngon vậy ư ? Thật khó tin quá
_ Làm gì ngạc nhiên vậy ? Nguyên Nguyên chưng hửng , gắp miếng vằn thắn bỏ vào mồm , không quan tâm tới biểu hiện thái quá của những con người kia
_ Lần đầu thấy anh nấu ăn đó , không ngạc nhiên mới lạ ! Diệu Hàn
_ Phải nói là quá ngạc nhiên mới đúng ! Thiên Thiên chen thêm một câu
_ Không ăn là nguội hết đấy ! Anh buông lời nhẹ bẫng , vẫn cúi ăn từ tốn , không để tâm tới mấy lời châm trọc kia
Mấy con người kia mới thôi trêu anh , cúi xuống ăn .
_ Không thể tin là anh nấu ăn ngon vậy đấy , anh giấu kĩ quá đấy ! Diệu Hàn lại tiếp tục trêu khi vừa nuốt xong miếng vằn thắn
_ Đúng thế , làm anh em bao nhiêu năm mà giờ anh mới biết đấy ! Tuấn Khải cũng tham gia
_ Cái này phải nói là nhờ phúc của Đình Đình , phải không ? Yến Du thêm vào
_ Chính xác !!! Đồng thanh
Cứ thế người này một câu , người kia một câu . Chỉ có mỗi Đình Đình không tham gia , cô chỉ ăn và đứng ngoài xem phim miễn phí . Lâu lâu lại liếc sang Nguyên Nguyên , anh thật bình thản , không hề hấn gì , không bị tác động một chút nào từ những lời bông đùa kia
Cô phát hiện , anh đã thay đổi . Không còn vui tính nói nhiều như trước đây , thay vào đó là một thái độ chững chạc , có chút lạnh lùng . Nhưng dù anh có thay đổi ra sao , cô vẫn sẽ rất yêu anh
_ À phải rồi , Đình Đình thời gian này cậu rảnh chứ ? Yến Du bỗng đổi chủ đề
_ Rảnh , có gì không ? Đình Đình dừng đũa
_ Các anh được nghỉ một tuần , vậy chúng ta đi đâu chơi đi ! Yến Du
_ Đi đâu được ! Tuấn Khải quan tâm
_ Đảo Hawai ! Diệu Hàn reo lên _ Mùa này mà đi trượt tuyết còn gì bằng
_ Được đấy , quyết định vậy nhé ! Yến Du
_ Ok , quyết định vậy đi ! Tuấn Khải gật đầu
_ Vậy để em lo phần đặt vé ! Yến Du
_ Ừ ! Tuấn Khải đáp lạnh
Mặt Yến Du trùng xuống , buồn so . Anh lúc nào cũng lạnh nhạt với cô vậy đấy
Ánh mắt buồn kia không thoát khỏi cặp mắt tinh ranh của Đình Đình , cô tinh ý nhận ra sự khác lạ của Yến Du
. Điều này càng khẳng định suy luận của cô không sai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro