Chương 54 : Trở về
Buổi biểu diễn kết thúc , cả nhóm uể oải kéo nhau ra xe , về nhà Tuấn Khải . Yến Du , Diệu Hàn cũng ở chung với lí do không thể không hài hước hơn : càng đông người càng vui
Hai chiếc xe sang trọng chạy đến trước cổng , cánh cổng tự động mở ra . Hai chiếc xe liền chạy vào trong sân , cánh cổng cũng tự đóng lại
Vừa đi ra khỏi xe , Yến Du nhìn vào trong nhà rồi nói mà như tự hỏi mình
_ Ủa , sao nhà tối thui vậy nhỉ ? Em nhớ trước khi đi đã hẹn giờ bật đèn mà !
_ Hay cúp điện ! Diệu Hàn suy luận
_ Mắt cô có vấn đề à , không thấy nhà bên cạnh sáng đèn sao ? Thiên Thiên liền nhân cơ hội trả đũa
Diệu Hàn nhăn mũi , liếc anh một cái . Cái đồ khó ưa , không gây sự với cô , hắn không sống nổi hay sao
_ Coi bộ anh còn dư sức ghê nhỉ ? Cô đáp lại
_ Tất nhiên ! Anh nhún vai
_ Hai đứa có muốn đặt vé ra hè đường ngủ không ? Tuấn Khải buông một câu lạnh tanh
Cả hai liền ngậm mồm lại , thôi không cãi nữa , với ai chứ , Tuấn Khải thì nói là sẽ làm . Mà cả hai vẫn còn yêu đời lắm không muốn chết sớm cóng đâu
_ Đi vào thôi ! Nguyên Nguyên hờ hững , rồi đi đến mở cửa
Cả nhóm đi vào nhà , bên trong tối thui . Nguyên Nguyên lấy điện thoại ra soi để tìm công tắc điện
Bỗng
_ Happy birthday to you , happy birthday to you ...
Một giọng hát ngọt ngào , mượt mà vang lên , cả nhóm giật mình quay về hướng phát ra tiếng hát đó
Ngỡ ngàng
Bất động
Chết lâm sàng
Trước mắt họ , đứng cạnh bàn trong phòng khách , một thiếu nữ đẹp như thiên thần , trên tay là chiếc bánh sinh nhật cùng những ngọn nến nhỏ lung linh
Phập
Bài hát vừa dứt , cả căn phòng sáng trưng với một không gian vô cùng lãng mạn , những dải bóng bay nhiều màu sắc treo lơ lửng trên trần nhà . Một giỏ hoa tigôn lớn đặt giữa bàn
Cô cầm cái bánh tiến về phía Nguyên Nguyên , anh vẫn trong tình trạng cứng đơ , mắt mở to hết cỡ
_ Nguyên Nguyên , sinh nhật vui vẻ ! Cô cười , đưa chiếc bánh cho anh
_ Đình Đình ... là ... em thật sao ? Nguyên Nguyên nói một cách khó khăn , từ từ đưa bàn tay sờ lên khuôn mặt bao năm qua anh luôn mong nhớ . Là anh đang mơ sao ? Nhưng , không , anh thấy khuôn mặt kia rẩt ấm
_ Vâng , là em , em đã về rồi ! Đình Đình nghẹn ngào , hai mắt rưng rưng nhìn anh
Niềm vui vỡ òa , Nguyên Nguyên ôm chầm lấy cô , siết chặt vòng tay , cho thỏa nỗi nhớ mong xa cách bao năm qua
Đình Đình vui mừng tựa cằm lên vai anh , giọt lệ vô thức tuôn rơi , giọt nước mắt hạnh phúc , đoàn tụ . Trên tay vẫn giữ chiếc bánh , những ngọn nến thi nhau nhảy múa uốn lượn , có lẽ chúng cũng đang thấy hạnh phúc thay
_ Xin lỗi , đã để anh đợi lâu như thế ! Đình Đình thì thầm bên tai anh
Nguyên Nguyên buông tay , đẩy cô ra . Anh lắc đầu
_ Không lâu , chỉ cần em trở về , anh đợi bao lâu cũng đáng !
_ Cám ơn anh ... bánh của anh này ! Đình Đình đưa cái bánh cho anh
Nguyên Nguyên mỉm cười đón lấy cái bánh
Lúc này bốn người kia mới tiến lại gần
_ Chào mừng em trở về , Đình Đình !
Lần lượt Tuấn Khải , Thiên Thiên đến ôm nhẹ cô . Chỉ là cái ôm thân tình trong sáng , nhưng với ba con người đang chứng kiến thì không hề thấy trong sáng tí nào , nhất là trước đây cả Tuấn Khải và Thiên Thiên đều từng yêu cô
Cả ba khuôn mặt liền đen lại như bao công
Thiên Thiên vừa buông Đình Đình ra , Nguyên Nguyên vội kéo cô sát vào lòng mình , thể hiện chủ quyền lãnh thổ
Đình Đình bất ngờ với tính cách kì lạ của anh , ngước lên nhìn , thấy khuôn mặt kia cau có lại . Cô bỗng thấy buồn cười , thì ra là đang ghen . Cố tỏ ra bình thản , Đình Đình nhìn hai cô gái lạ trước mặt , cũng y chang thái độ với anh , giác quan thứ sáu mách bảo cô có điều gì đó bất bình thường . Lại đánh mắt sang Tuấn Khải , Thiên Thiên để xác thực , không lẽ ... suy luận của cô là đúng ?
Mỉm cười thân thiện , Đình Đình lên tiếng hỏi
_ Đây là ????
_ Đây là quản lý của anh , Mạc Yến Du . Còn đây Lý Diệu Hàn , một đại minh tinh nổi tiếng của Đài Loan ! Tuấn Khải nhanh miệng giới thiệu
Yến Du ?? Diệu Hàn ?? Cô nhớ An Kỳ từng nói hai ân nhân cứu cô cũng cùng tên với hai cô gái này . Lẽ nào là họ ??
_ Chào cậu , Đình Đình ! Đồng thanh
_ Chào hai cậu , hai cậu chính là ân nhân đã cứu mình năm đó ? Đình Đình ngờ vực hỏi lại cho chắc
_ Chính xác , là hai cô ấy ! Thiên Thiên khẳng định
Đình Đình cười tươi với cái câu khẳng định kia
_ Mình không ngờ lại được gặp hai cậu ở đây , ngày đó rất cám ơn đã cứu mình , nếu không có hai cậu chắc mình đã chết lâu rồi !
Cô luôn ước ao có một ngày gặp lại ân nhân để trả ơn , không ngờ lại dễ dàng gặp được họ , lại càng càng không ngờ hai cô gái này có quen biết với TFBOYS
_ Không có gì , chuyện nên làm thôi mà , cậu đừng bận tâm ! Diệu Hàn xua tay
_ Mà em nhớ lại hết rồi sao ? Từ khi nào thế ? Thiên Thiên bỗng hỏi , chẳng phải nói mất trí sao
_ Cũng mới đây thôi ! Đình Đình ngờ nghệch đáp , thật ra cô không hề mất trí nhớ . Đấy chỉ là chuyện cô bịa ra để thử thách tình yêu của Nguyên Nguyên dành cho cô thôi
_ Vậy là tốt rồi ! Yến Du cười
_ Chào hỏi xong rồi thì thổi nến đi , nến sắp cháy hết rồi kìa ! Tuấn Khải chỉ tay về chiếc bánh trên bàn giục
_ Đúng rồi , phải thổi nến chứ . Vương Nguyên , anh mau thổi nến đi để em còn được ăn bánh sinh nhật của anh ! Diệu Hàn hào hứng nói , hai mắt long lanh hiện ra hai chữ " ham ăn "
_ Cô đúng là heo mà , suốt ngày chỉ biết ăn ! Thiên Thiên phán luôn một câu
_ Anh không nói chẳng ai bảo anh câm đâu ! Diệu Hàn gắt gỏng , đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà
Mọi người chỉ biết nhìn nhau cười
_ Anh mau thổi nến đi ! Đình Đình hối
Nguyên Nguyên đến ngồi xuống ghế , mọi người cùng đếm
_ 1 ... 2 ... 3 !
Phù !!
Tất cả cùng vỗ tay
_ Anh mau ước đi ! Diệu Hàn
_ Âyda ... Diệu Hàn à , điều ước lớn nhất của người ta đang ở đây thì còn ước gì nữa ! Yến Du đá mắt sang Đình Đình , lém lỉnh trêu
_ Ừ ha , tớ quyên mất ! Diệu Hàn hùa theo
Chẳng để ý tới lời châm trọc của hai cô nàng kia , Nguyên Nguyên chìa tay ra trước mặt Đình Đình , vòi vĩnh
_ Quà anh đâu ??
_ Quà nào ? Ngây thơ hỏi
_ Quà sinh nhật , đừng nói em không có quà cho anh nhé ! Mặt hình sự
_ Em bỏ công trang trí căn phòng cả buổi , hì hụi làm bánh kem còn chưa phải quà sao , anh còn đòi gì nữa ! Đình Đình kể công
_ Cái này không tính , anh muốn quà khác ! Anh trưng ra bộ mặt bướng bỉnh như một cậu nhóc mới lớn
_ Anh muốn quà ? Cô giở giọng gian xảo
Đáp lại là cái gật đầu , Đình Đình nhoẻn miệng cười gian
_ Quà của .... anh đây ! Lời nói vừa dứt , khuôn mặt xinh đẹp đã dính một mớ bánh kem trên mặt . Rất nhanh , cô đứng lên rời khỏi chỗ ngồi
_ Em dám ! Nguyên Nguyên cau mày , mặt đen lại , cô dám lừa anh . Lần này thì không thể tha được , liền vớ một miếng bánh ném theo cô gái đang chạy đi
Nhưng
Bốp
Miếng bánh đã yên vị trên khuôn mặt đẹp sáng láng của Tuấn Khải
Tất cả liền đứng hình , mắt dán lên mặt Tuấn Khải . Khuôn mặt anh đang dần biến sắc
Biết mình đã phạm phải điều không nên , Nguyên Nguyên liền cười trừ
_ Sorry Khải ca !
Rồi nhanh chóng vọt lẹ đuổi theo Đình Đình trước khi đại họa ập xuống đầu
Sau chút thời gian tiêu hóa hết tình hình , Diệu Hàn , Yến Du liền bật cười khanh khách . Càng khiến mặt Tuấn Khải đen hơn
_ Vui vậy chơi chung đi ! Tuấn Khải ném hai miếng bánh vào mặt hai cô nàng , nụ cười liền tắt ngấm
Yến Du quyệt miếng kem trên mặt rồi liền ném trả lại
_ Mặt cô như vậy rất đáng yêu ! Thiên Thiên ngồi cạnh đấy cười trêu Diệu Hàn . Cô lau mặt rồi quay sang liếc Thiên Thiên
_ Này thì đáng yêu ! Cô đưa tay định quyẹt lên mặt Thiên Thiên , anh nhanh chóng đứng lên né được . Cô liền đuổi theo
Thế là cuộc chiến ném bánh kem bắt đầu
Cả sáu con người to xác chơi ném bánh như sáu đứa con nít , chẳng mấy chốc căn phòng sạch sẽ lộng lẫy đã tan bành . Chẳng khác nào một bãi chiến trường
Sau một hồi chiến đấu , phòng thì bẩn , người thì không khác gì vừa chui từ đống phân ra . Nhếch nhác , lem luốc , từ đầu đến chân toàn kem là kem , ai cũng mệt lả
Tất cả nằm sõng soài ra sàn nhà , chụm đầu lại , thở phì phò . Quay sang nhìn nhau rồi cười sặc sụa , cười như chưa bao giờ được cười
Nhất là Nguyên Nguyên , từ khi sinh ra , đây là sinh nhật đặc biệt và tuyệt vời nhất của anh
_ Này , bây giờ ai sẽ dọn đây ? Yến Du liếc ngang liếc dọc rồi hỏi
Cả nhóm quay sang nhìn nhau , dè dặt . Không ai muốn nhận công việc này về mình . Một công việc mà ai cũng sợ
_ Ờ .. tớ thấy hơi ngứa .. chắc phải đi tắm ! Diệu Hàn kiếm cớ thoái lui , nhanh chóng chạy ù lên phòng trong nửa giây
_ Ui da ... đau bụng quá , em cần đi vệ sinh ! Thiên Thiên ôm bụng nhăn nhó rồi vọt lên phòng trong một nốt nhạc
_ Em có chuyện cần nói với Đình Đình , chúng ta đi thôi ! Nguyên Nguyên nói rồi kéo Đình Đình đi nhanh lên lầu trước khi hai người kia kịp thốt nên câu
Chỉ còn Tuấn Khải và Yến Du , đứng đó trố mắt nhìn nhau
Gì đây ? Lúc chơi thì hăng lắm mà khi nhắc đến dọn dẹp thì ai cũng bỏ chạy . Thật hết nói nổi mà
_ Giờ sao ??? Yến Du nghệt mặt ra
_ Giờ cũng khuya rồi , đi ngủ đi . Sáng mai rồi dọn ! Tuấn Khải đưa ra quyết định sáng suốt nhất
Và đây chính là câu Yến Du thích nghe nhất
_ Vậy em đi lên phòng đây , chúc ngủ ngon ! Nhanh như cắt cô chạy nhanh lên phòng , giờ điều cô muốn nhất chính là được tắm , thoát khỏi cái mùi hương vani của bánh kem
Tuấn Khải nhìn theo , khẽ cười . Anh cũng cất bước lên phòng , không vội vàng .
Giờ đây , tận mắt thấy Đình Đình khỏe mạnh , vui vẻ , lòng anh nhẹ nhõm hoàn toàn . Cảm giác tội lỗi luôn đeo đẳng lấy anh suốt bao năm qua giờ đây hoàn toàn tan biến
Đã đến lúc anh phải giải quyết chuyện tình cảm của mình rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro