Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37 : Ngắm bình minh ....và ...hiểu lầm

_ Về khách sạn thôi , không lát em sẽ phải ngủ ở ngoài này đấy ! Tuấn Khải lên tiếng , sắp 12 giờ , khách sạn sắp đóng cửa , không về ngay nguy cơ hai người phải ở ngoài này rất cao

_ Em không muốn về ! Đình Đình ôm gối nói nhỏ

_ Gì cơ ? Tuấn Khải nhìn cô khó hiểu

_ Em muốn ngắm mặt trời mọc một lần ? Cô vẫn không nhìn anh

Tuấn Khải nhìn cô thật lâu , rồi nói

_ Anh sẽ ở đây với em

_ Nếu anh muốn về cứ đi đi , em ở một mình cũng được ! Đình Đình quay qua nhìn anh , cô biết anh muốn ở lại vì lo cho cô

_ Không phải anh lo cho em đâu , anh cũng muốn được trải nghiệm cảm giác đón ánh bình minh như nào ! Anh viện cớ , thật sự anh chỉ muốn ngồi với cô . Chứ anh biết mùa đông làm gì thấy mặt trời
Đình Đình không nói gì , chỉ mỉm cười cho qua . Có người ngồi nói chuyện cũng tốt , như vậy đêm dài sẽ nhanh chóng rời đi

_ Này ... Anh biết đắp lâu đài cát không ? Cô bỗng hỏi

_ Biết , sao ?

_ Thi không ? Cô lém lỉnh

_ Như nào ? Anh hỏi

_ Ai đắp đẹp và nhanh nhất sẽ thắng , người thắng sẽ được đưa ra một yêu cầu , người thua sẽ phải thực hiện nó ! Cô lúc lắc đầu nói

_ Ok , bắt đầu thôi ! Tuấn Khải cười , cả hai nhảy xuống mỏm đá , đi lên trên bờ nơi nước không thể cuốn tới , ngồi xuống tháo găng tay ra bắt tay vào xây lâu đài cát .
Sờ tay vào cát lạnh , Đình Đình khẽ rụt tay lại

_ Lạnh quá !

_ Nếu không nhanh em sẽ thua đấy ! Tuấn Khải vừa nói , tay vừa đắp cát .

_ Anh không lạnh sao ?  Đình nhìn anh thán phục , lạnh vậy mà anh có thể cầm cát trên tay được , tài thật

_ Lạnh hay không , không phải vấn đề , mà vấn đề nằm ở chỗ tính nhẫn nại ! Tuấn Khải từ từ nói , rồi anh kéo tay cô xuống mặt cát _ Nào em thử đi !

Đình Đình nghe lời anh , từ từ nắm cát vào lòng tay , lúc đầu rất lạnh , một lúc sau không còn thấy lạnh nữa . Đình Đình mỉm cười thích thú rồi bắt đầu đắp cát

_ Á ... Anh ăn gian , không tính , không tính ! Đình Đình hét lên , cô chưa bắt đầu mà anh đã đắp được một nửa , không công bằng chút nào

_ Xóa đi làm lại ! Cô lấy tay xan phẳng đống cát trước mặt anh , Tuấn Khải chỉ khẽ cười

_ Coi như anh nhường em ! Anh khí khái nói

_ Xì ! Cô trề môi , ăn gian mà còn cho mình thanh cao

_ Bắt đầu thôi không em sẽ thua đấy , lúc đó anh không nhường em nữa đâu , nên nhớ ... một yêu cầu ! Anh nói , mắt tia lên ánh nhìn thú vị

_ Em sẽ không thua ! Cô tự tin

Tuấn Khải lắc đầu cười , cả hai chính thức bước vào cuộc đua , vì một yêu cầu , cả hai phải thật khéo và nhanh tay , nhất định phải dành được yêu cầu đó về tay

. Như một cuộc thi thật sự , cả hai đều chú tâm vào phần thi của mình . Không ai nói chuyện , chỉ có bốn bàn tay vẫn nhanh nhẹn trên nền cát lạnh lẽo , có lẽ vì cuộc đua đang gay cấn , Đình Đình quyên luôn cái lạnh buốt nơi hai bàn tay .

Nhìn sang lâu đài của Tuấn Khải sắp hoàn thành , còn của cô mới được một nửa . Phen này thì thua chắc , phải nghĩ cách mới được . Ánh mắt cô long lanh ý cười gian xảo , rồi nhanh tay ném nắm cát vào lâu đài bên cạnh khiến nó đổ xuống

_ Em dám phá của anh ? Tuấn Khải nhìn cô tỏa hàn khí , lâu đài anh đắp sắp xong giờ lại trở thành một đống cát

_ Sorry , em lỡ tay , không cố ý ! Cô cười vô tội , Tuấn Khải không dễ bỏ qua , anh cười gian rồi chọt tay vào lâu đài đang xây giở của cô

_ A ... này , anh chơi đểu ! Cô hét lên bất bình

_ Có qua có lại thôi mà , huề nhau ! Anh cười

Đình Đình nguýt dài một cáu , được rồi , nếu muốn phá cô nhất định không để yên cho anh

Nghĩ là làm , cứ mỗi khi Tuấn Khải đắp được một nửa . Đình Đình lại chọt tay phá đổ . Ngược lại Tuấn Khải cũng không để yên cho lâu đài của cô . Cứ mỗi lần lâu đài bị đổ cả hai lại đấu khẩu , chẳng khác gì con nít

Cũng vì phá của nhau , mà đắp cả mấy tiếng đồng hồ , chẳng có lâu đài nào toàn vẹn . Còn cặp đôi nam thanh nữ tú của chúng ta mải tranh cãi đến mệt lả sức

_ Mệt chết được ! Đình Đình than thở mệt mỏi , lưng tựa hẳn vào lưng anh trách  _ Tất cả tại anh , nếu không phá giờ  em đã thắng rồi

_ Là ai phá trước nào ? Anh không chịu thua , quay đầu ra sau cố nhìn cô nhóc tựa sau lưng mình

.....

Cô không trả lời , anh nghĩ cô cứng họng hết đường cãi nên thôi không nói . Anh quay mặt lại nhìn ra phía chân trời nơi ánh sáng đang dần tỏa sáng , bóng đêm đang mờ dần . Lại một ngày mới sắp bắt đầu , có lẽ ngày hôm nay sẽ là một ngày tràn đầy sức sống , niềm vui . Bởi sau lưng anh  chính là niềm vui , là cuộc sống , là tất cả đối với anh . Không biết cô có cảm thấy thế không , còn anh , anh thấy rất hạnh phúc . Trời rất lạnh mà anh thấy thật ấm áp trong lòng , rất ấm . Với anh , hạnh phúc đơn giản chỉ là được bên cạnh chia sẻ buồn vui , lo lắng , quan tâm người con gái mình yêu . Anh không cần cô đáp lại , chỉ mong cô cho anh được bên cô mỗi khi cô cần người bên cạnh

_ Em đã từng thích ai chưa ? Anh bất giác hỏi

.....

Cô không trả lời , anh quay đầu lại , nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của cô

Ngủ rồi sao ?

Tuấn Khải khẽ cười , từ từ xoay người lại , một tay đỡ lấy người Đình Đình tránh cô bị ngã . Xoay người xong , anh ngồi cùng hướng với cô , tay ôm cô vào lòng , chỉnh lại đầu cô tựa lên vai anh . Mọi động tác rất nhẹ nhàng

Nhìn cô ngủ ngon lành , anh lại khẽ cười . Chắc buồn ngủ lắm , nên anh có chỉnh xửa tư thế như nào , vẫn ngủ say như chết . Vậy mà lại nói muốn ngắm mặt trời mọc

Ánh sáng mỗi lúc một rõ , có thể nhìn rõ mặt người nhưng không thấy mặt trời  . Lần đầu tiên anh cùng người con gái mình yêu ngắm bình minh , cảm giác thật nhẹ nhõm , bình yên  . Dù chỉ có mình anh ngắm , anh cũng rất vui .
Tuấn Khải vẫn ôm cô trong vòng tay , từng hơi thở nhẹ của cô thật yên bình . Lúc cô ngủ là lúc đẹp nhất , không lo âu , không phải suy nghĩ bất kì điều gì . Anh thích ngắm cô ngủ , cả đời cũng được . Anh ước thời gian dừng lại để anh tận hưởng khoảnh khắc này mãi mãi . Chỉ có cô và anh , không phải lo cuộc sống xô bồ ngoài kia

Giấc mơ đẹp đến mấy cũng phải tỉnh giấc , khoảnh khắc thăng hoa cũng sẽ kết thúc . Thời gian chẳng bao giờ dừng lại , và anh sẽ phải tỉnh mộng trở về với thực tại . Đồng nghĩa với việc anh phải trả cô về đúng vị trí . Tuấn Khải luyến tiếc ngắm cô một lát , rồi từ từ xoay lưng lại kéo cô lên lưng . Anh đứng dậy , xốc cô lên cao rồi tiến thẳng về khách sạn . Anh không biết rằng sau lưng có một cặp mắt hổ phách đang nhìn theo đầy thất vọng , xen lẫn bi thương

Cô tiếp tân thấy anh đi vào đại sảnh trên lưng là một cô gái , không khỏi lạ lẫm cùng dò xét . Tuấn Khải không quan tâm , anh cõng cô đi vào thang máy

Tuấn Khải đứng trước cửa phòng Đình Đình , lấy chìa khóa khi nãy anh tìm thấy trong túi áo khoác ngoài của cô mở cửa . Giờ này còn sớm chắc An Kỳ vẫn ngủ , anh từ từ đẩy cửa đi vào , nhẹ nhàng .

Đúng như anh nghĩ , An Kỳ vẫn cuộn tròn trong chăn ấm . Anh khẽ thở phào , may chị chưa dậy không sẽ lại bị tra khảo mất thôi
Anh tiến đến chiếc giường trống bên cạnh , thả Đình Đình xuống , tháo giày cô ra , đắp chăn cẩn thận . Xong anh lặng lẽ ra ngoài , đi về phòng

Nguyên Nguyên vừa mới dậy , thấy Tuấn Khải vừa đi vào trang phục trên người rất dày , cậu thắc mắc

_ Anh đi đâu mà sớm thế ?

_ Anh đi tập thể dục ! Tuấn Khải nói dối

_ Lạnh vậy mà cũng đi tập sao ?

_ Ừ ! Anh đi tắm đây ! Tuấn Khải đáp , anh đến tủ đồ lấy một bộ rồi đi vào phòng tắm

Nguyên Nguyên không để ý nữa , cậu tiếp tục đọc lại kịch bản phim

5 phút sau

Rầm

Thiên Thiên thô bạo đẩy cửa đi vào , Nguyên Nguyên giật mình , nhìn cậu quát

_ Cậu làm cái gì vậy ? Tự dưng đi vào phòng mà hùng hổ như đi đánh nhau vậy

_ Tuấn Khải đâu ? Thiên Thiên lạnh lùng hỏi

_ Đang tắm ! Đáp nhát gừng , cậu thấy Thiên Thiên rất lạ , lạnh lùng và giữ giằn như kiểu ai đó chọc phá cậu ta vậy

_ Anh đây , có chuyện gì mà em hùng hổ vậy ! Tuấn Khải cũng vừa tắm xong , anh đi ra , thấy bộ mặt hầm hầm của Thiên Thiên , anh hơi ngạc nhiên . Thiên Thiên đến cạnh anh gắt gỏng

_ Nói đi , hai người đã làm gì ? Cậu hỏi một câu không đầu không đuôi , cặp mắt sắc bén tia lên ánh tức giận . Lúc nãy đi chạy bộ cậu vô tình nhìn thấy anh cõng Đình Đình , tâm trạng cậu bỗng tệ hơn bao giờ , cố nghĩ thoáng mà không thể , cậu phải hỏi anh cho rõ ràng

_ Em đang nói cái gì vậy ? Tuấn Khải muốn biết ý cậu là gì

_ Cậu nói gì thế ? Nguyên Nguyên nghe mà không hiểu cái gì cả , Thiên Thiên không để tâm câu hỏi của Nguyên Nguyên , tiếp tục hỏi anh

_ Anh đừng giả nai nữa .... Đêm qua anh đã ở ngoài biển phải không ? Thiên Thiên cố trấn tĩnh lại

_ Anh không ngủ trong phòng sao ? Nguyên Nguyên chen vào

_ Ừ , anh ở ngoài biển ! Anh thú nhận

_ Cùng Đình Đình ? Thiên Thiên chốt vấn đề chính , Tuấn Khải khựng lại , câu hỏi kia như sét đánh ngang tai Nguyên Nguyên , cậu nhanh chóng hiểu ra vấn đề

_ Anh hẹn Đình Đình đi chơi sao ? Nguyên Nguyên không tin anh làm chuyện này

_ Không phải .... Tuấn Khải phủ nhận , không để anh nói hết . Thiên Thiên cướp lời , giọng rất tức giận

_ Anh còn chối ...chính mắt em nhìn thấy anh cõng cô ấy về khách sạn ... Hai người đã ở ngoài bãi biển cả đêm  ... Chẳng phải nói sẽ cạnh tranh công bằng sao ... sao anh lại chơi lén như vậy ???

_ Anh hẹn Đình Đình đi chơi cả đêm mà nói dối là đi tập thể dục , anh thật xấu tính ! Nguyên Nguyên tức giận , cảm giác bị người thân lừa dối rất đau

_ Hai em nghe anh giải thích , chuyện không phải như vậy ! Tuấn Khải phân bua

_ Không phải , vậy sao anh lại nói dối ? Nguyên Nguyên nhìn anh trừng trừng

_ Anh .... Tuấn Khải không biết nên nói thế nào cho hai cậu hiểu

Cả hai cậu nhếch miệng cười nhạt rồi quay người đi ra khỏi phòng , thật không thể ngờ Tuấn Khải lại giấu hai cậu , hẹn đi chơi riêng với Đình Đình . Mà cái chính là đi cả đêm , chính vì thế cả hai càng không thể chấp nhận được

Tuấn Khải nhìn theo cậu bất lực , chỉ là hiểu lầm sao cả hai không nghe anh giải thích chứ , anh bẩn tính thế sao ? Quen nhau bao nhiêu năm cả hai không rõ tính của anh như nào sao mà vội phán xét vậy chứ . Nếu anh được hẹn Đình Đình thật thì không nói làm gì , còn đằng này .... thật oan uổng mà

Phòng 304

Đình Đình nhăn trán , từ từ mở mắt , cô bật dậy tức thì . Mắt dáo dác nhìn xung quanh . Đây là phòng cô

Rõ ràng cô ngủ ở ngoài bãi biển , sao giờ lại .... ?
Là Tuấn Khải đưa cô về phòng ? chắc là thế !!!

_ Dậy rồi sao ? An Kỳ từ phòng tắm đi ra

_ Vâng ! Cô nhìn chị rồi đáp

_ Đi tắm rửa đi rồi ra chị nói chuyện ! An Kỳ hắng giọng

Cô gật gù , bước xuống giường , đến tủ lấy một bộ đồ khác rồi đi vào phòng tắm . Trong đầu thắc mắc lẫn tò mò , không biết chị định nói chuyện gì , trông chị rất nghiêm túc , chắc là chuyện rất quan trọng

10 phút sau

Đình Đình đi ra khỏi phòng tắm , cô đến giường ngồi cạnh An Kỳ hỏi

_ Có chuyện gì thế chị  ?

_ Đêm qua em đi đâu không về phòng ? An Kỳ nghiêm mặt hỏi

_ Ra biển ! Cô đáp không ngần ngại

_ Với Tuấn Khải ? Giọng lạnh lùng như lấy khẩu cung , thật ra lúc Tuấn Khải cõng cô vào phòng chị đã thức , biết anh sẽ ngại nên chị giả vờ như đang ngủ

_ Vâng ! Cô thành thật , cô nghĩ lúc Tuấn Khải đưa cô về phòng , chắc đã gặp An Kỳ , vậy thì cần phải giấu

_ Hai đứa đang hẹn hò ?

_ Hẹn hò ??? Chị nói linh tinh gì vậy ? Cô trợn mắt nhìn An Kỳ , cô thật sự shock vì tính hay suy diễn của chị

_ Hai đứa đi ra ngoài cả đêm không hẹn hò thì là gì ? Chị tiếp tục truy vấn

_ Đúng là bọn em ngồi chung cả đêm , nhưng chỉ là tình cờ . Em đi ra ngoài trước , sau đó mới gặp Tuấn Khải chứ làm gì hẹn hò ! Cô giải thích

_ Thật chứ ? Chị nghi ngờ

_ Chị nhìn mắt em đi , xem có chút bối rối nào không ? Đình Đình đưa mắt mình mở to cho An Kỳ xem để chứng thực

_ Chị tin ! An Kỳ gật đầu hài lòng , chị biết cô không biết nói dối

_ Vậy được rồi ! Cô mỉm cười

_ Chị nghĩ em đừng thân thiết với TFBOYS quá , ngoài công việc ra nên tránh xa họ . Tình yêu với em bây giờ chính là con dao bén cắt đứt sợi dây tương lai tươi sáng của em đấy ! An Kỳ hạ giọng

_ Chị yên tâm , em biết mình phải làm gì mà ! Đình Đình cười buồn , cô thấy chị rất lạ , cứ như chị đã biết chuyện gì đó . Có những lúc chị lởi xởi , tưng tửng nhưng chị lại có con mắt tinh ranh . Chẳng chuyện gì  có thể qua được mắt chị

_ Ừ , chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi ! Chị gật đầu dù trong lòng không yên tâm lắm . Từ lâu chị đã biết cả ba thành viên TFBOYS đều thích Đình Đình , chị không muốn can dự vì chị rất yên tâm Đình Đình sẽ không bị rung động bởi một trong ba người . Còn giờ , tình thế đã khác , chị nhận ra tâm tình của Đình Đình đã thay đổi , có lẽ cô đã thích một trong ba người . Đã đến lúc chị nên can thiệp vào chuyện này tránh hậu họa về sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro