Chương 13: Ngày thứ mười ba muốn làm người xấu
Báo cáo Đại vương, dưới núi có người đang đập núi, chúng ta chém hắn, chém hắn, hay vẫn là chém hắn ? !
Sau khi Tam Thanh rời đi, trừ thường ngày Hồng Vân nuôi rắn, ngồi chờ Bàn Cổ sống lại cùng chờ cơ hữu rơi xuống đất trở ra, thì cũng chỉ tu luyện, tu luyện, và tu luyện, thậm chí vì thế hắn từ bỏ việc ăn các loại mỹ thực làm cho tuyến nước bọt không thể khống chế chảy dài.
Bởi vì Hồng Vân phát hiện mình thật sự rất mạnh, hắn cảm thấy hắn rốt cuộc cũng thấu hiểu lời hôm đó của Nguyên Thủy nói với hắn có cảm giác vi diệu tích tụ trong ngực là cái gì —— không phục !
Đúng, không sai, chính là không phục.
—— Nguyên Thủy sẽ khóc.
Tự nhận là sau khi bị Nguyên Thủy kích thích, Hồng Vân suy nghĩ lại hắn có phải thật hay không tỏ ra quá vô năng, cho nên mới đưa đến việc Nguyên Thủy thề thốt chiếu cố hắn. Nói hắn là bị lão cha ngốc Bàn Cổ chiếu cố cũng được đi, Nguyên Thủy vô luận là ở trong độ tuổi hay là tu vi nếu so với hắn thì còn kém rất nhiều, hắn là biểu hiện có bao nhiêu yếu kém, mới có thể để cho Nguyên Thủy tự lo không xong cảm thấy hắn càng cần được bảo vệ hơn ?
Hồng Vân rất cảm kích Nguyên Thủy thời khắc mấu chốt như vậy tri kỷ bảo hộ hắn, chẳng qua là...
Hồng Vân vẫn muốn là dựa vào năng lực chính mình ở Hồng Hoang tồn tại, hắn không cần phải chờ ai đó đến làm hero giải cứu hắn. Dẫu sao hắn cũng là Hồng Vân a! Đời trước muốn gì cũng không có, trời sanh trời dưỡng, cũng có thể một đường trãi qua bao khó khăn trở thành Chuẩn Thánh, tọa ủng một phương Hồng Vân Lão Tổ!
Hắn không thể không bắt đầu nhìn thẳng một vấn đề —— tại sao đời này hắn sẽ hèn nhát như thế lại dừng bước không chịu tiến lên.
Hồng Vân suy nghĩ một đoạn cuộc sống mới rốt cuộc minh bạch, hắn đời trước đích bất ngờ chết yểu ngoại trừ dạy dỗ hắn "Có thể người tốt, nhưng tuyệt không thể làm người xấu" trở ra, còn mang cho hắn một tác dụng phụ rất hỏng bét, không phải một mặt cực đoan ( báo thù xã hội ) kia, mà là một mặt bản thân đã rơi vào vực sâu đến nay không còn có nghị lực bò dậy ( nghi ngờ bản thân mình).
Nghi ngờ tính cách mình tính, nghi ngờ cách xử sự làm người của mình, cùng với nghi ngờ năng lực của mình.
Hồng Vân luôn sẽ là theo bản năng cảm thấy mình không làm được, không thể, không thể làm được. Nhưng là không có đi làm thử, hắn lại dựa vào cái gì mà nói như vậy ? ! Rất đúng lúc trong đầu Hồng Vân kiến thức hiện đại hiện ra một câu nói: (chúng ta sở dĩ sẽ thất bại rất nhiều, chỉ là vì không đủ chăm chỉ, còn chưa lên đủ cao để tập hợp lại thiên phú, tập hợp lại bối cảnh cao độ).
Ngay cả Nguyên Thủy chỉ có năm trăm tuổi cũng dám nói ra lời nói tương lai mình nhất định sẽ thành Thánh Nhân, so với Nguyên Thủy dầu gì cũng sống lâu hơn mấy trăm ngàn năm, còn có Bàn Cổ dìu dắt hắn, lại có lý do gì có thể buông tha đối với việc theo đuổi thành Thánh Nhân ? ! Hắn cũng không phải là sanh ra là kẻ yếu đuối bị ức hiếp, đáng đời bị người chém trên thớt !
Hồng Vân rơi xuống đất chính là Kim Tiên tu vi, kết quả qua một trăm hai chục ngàn năm chỉ tu luyện đến Đại la kim tiên. Vì sao? Bởi vì hắn chưa bao giờ chân chính dám đi đột phá cực hạn của mình, chỉ dám giậm chân tại ở chỗ trước mắt bản thân vẽ xuống một đường tuyến, sau đó tự nói với mình, ngươi nhiều lắm cũng chính là Đại La Kim Tiên hay hoặc là tư chất Chuẩn Thánh, vì vậy hắn liền thật sự chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi.
Mà sau khi Hồng Vân nghĩ thông suốt, hắn liền như *thể hồ quán đỉnh*, đem mười triệu năm tích lũy trước đây, không mất thời cơ thúc đẩy thể chất bay vọt.
*(Thể Hồ Quán Đỉnh: dội nước lên đầu. Ý chỉ: Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc 'truyền thụ trí tuệ' hoặc 'tâm trí yên tĩnh'. Đấy là lý do vì sao người tu luyện thường ngồi thiền dưới thác nước.)
Ngày đó từ lúc quyết định thức tỉnh bên trong, Hồng Vân phát hiện mình ung dung đột phá tu vi Đại La Kim Tiên, thành tựu trở thành Chuẩn Thánh, hắn cúi đầu nhìn tay mình, cảm thụ lức lượng dồi dào dâng trào chảy khắp cả người.
Lần này Hồng Vân không có phân nữa khiếp sợ hay gì khác, bởi vì hắn biết hắn có thể, hắn làm được, hắn có thể làm được, hắn cảm nhận được sự tự tin mà hắn chưa bao giờ có trước đây.
Chuẩn Thánh Hồng Vân tỉnh tỉnh mơ mơ cuối cùng tìm được cảm giác mà cả hai đời hắn sống thậm chí không biết được (lạc thú tu luyện), không còn là vì chật vật sống tiếp mà không thể không cố gắng, mà là vì để cho mình có thể lĩnh hội cái loại cảnh giới thâm thúy phát ra từ trong lòng muốn bản thân phải cố gắng. Làm một kẻ điên cuồng cày cấp, thật ra thì cũng rất có ý nghĩa, còn rất có cảm giác thành tựu.
Tiểu Hắc xà Hứa Tiên vì vậy trãi qua một đoạn cuộc sống thoải mái, cũng không cần lo lắng bị Hồng Vân làm cho sặc nước hay là nghẹt thở, cũng sẽ không thấy Hồng Vân đối với hắn dùng dáng vẻ mặt cười mặt đầy đáng sợ, ngày đó thật là xinh đẹp giống như là trộm từ trong tranh vẽ ra, để cho Hứa Tiên không dám tin.
Vì vậy, Hồng Hoang không niên kỷ, ở năm nào đó Trấn Nguyên Tử còn chưa ra đời, lá gan càng nuôi càng mập Hứa Tiên một lần nữa lên ý định trốn thoát khỏi Hồng Vân.
Sau đó...
"Chủ nhân cứu mạng! Bên ngoài trận pháp có biến thái!" Ra cửa chưa được năm bước đã bị không biết tự lúc nào dưỡng thành rắn được cưng chìu Hứa Tiên, một đường nước mắt chảy không ngừng cấp tốc quanh co trở về bất chu động, cắt đứt quá trình tu luyện của Hồng Vân.
Thời điểm Hồng Vân đang ngồi thật ra thì cũng cảm thấy kẻ ngoại giới kia tựa như hận không thể đem toàn bộ Bất Chu Sơn không ngừng cường thế va chạm, âm thanh chấn động muốn điếc tai, sức lực như muốn hủy thiên diệt địa. Bất quá hắn cũng có thể cảm giác được căn bản kẻ kia đánh vào còn chưa đủ để làm tổn thương Bất Chu Sơn, không giống như là lúc Cộng Công tới đụng ngã Bất Chu Sơn, liền không có ý định đi ra phản ứng. Nhưng nếu sủng vật nhà mình bày tỏ bị kinh sợ, Hồng Vân cảm thấy hắn thân là chủ nhân cần phải ra xem phía dưới.
Bất quá trước đó...
"Thế nào chủ nhân? Muốn tìm thứ gì tiện tay xử lý gia hỏa đó sao? Ngài dùng cây dù che kính bầu trời cũng đã đủ đem tên kia chém chết hắn !" Ở thời khắc mấu chốt Hứa Tiên nhận chủ nhân đặc biệt lanh lẹ nịnh nọt nói.
"Ngươi lúc nào học được nói chuyện ?". Hồng Vân bày tỏ đây mới là vấn đề mấu chốt hắn quan tâm nhất, sủng vật nhà mình cũng biết nói chuyện, hắn nhưng bây giờ mới biết, hắn thân làm chủ nhân làm sao có thể hiện giờ mới biết !
"..." Người khác tìm tra đều tìm tới cửa, ngươi liền chỉ quan tâm đến sủng vật của mình có biết nói chuyện thôi sao? ! Té ! Ta vừa mới bắt đầu liền biết nói chuyện, còn cả hóa hình đấy, chẳng qua là lười đổi, đở cho ngươi lại đổi phương thức khác dày vò ta!
"Bởi vì Hứa Tiên ngươi tương đối trọng yếu hơn mà."
Một khắc kia Hứa Tiên rất vui mừng mình là con Hắc xà không nhìn ra đỏ mặt, chẳng qua là hắn không thể tránh khỏi hướng về phía bên phải hơi hạ cúi thấp đầu, ở biểu tình bắt chước cái này gọi là thiếu nữ thẹn thùng (em gái ngươi). Hứa Tiên một bên mâu thuẫn mặt đầy mong đợi Hồng Vân, một bên không được tự nhiên trả lời: "Cũng, cũng không (mei, bốn tiếng) mấy ngày."
"Đã rất lợi hại rồi ! ~" Hồng Vân khích lệ nói.
Hứa Tiên: Bị một đứa con nít bề ngoài chỉ có ba tuổi như vậy khen ngợi, ta thật ra là một chút cũng không cao hứng nổi.
Ở bên trong động phủ trạch nam Hồng Vân, hiếm khi thấy từ trong động phủ đi ra ngoài nhìn thấy mặt trời, hóa hình thành một thanh niên tóc đen dài, tay cầm cây dù màu đỏ, một y phục hồng y phơi phới xuống chủ phong.
Xuyên hồng y thật ra thì không phải do Hồng Vân thích, chẳng qua đã là một loại thói quen của hắn, từ mới bắt đầu đeo yếm đỏ, đến hiện nay trường sam hồng y.
Dưới núi sớm có một người cả người quần áo trắng, một người nam tử tóc bạch kim ngân an tĩnh chờ đợi.
Nhìn đối phương thư sinh yếu đuối vậy tựa như gió thổi một cái là có thể ngã, dung mạo xinh đẹp đôi mắt như hồ nước yên tỉnh trong mùa thu, thật rất khó đem chủ nhân của khí lực to lớn bá đạo mới vừa đụng Bất Chu sơn liên hệ với nhau, nhưng hết lần này tới lần khác khí tràng của đối phương nói cho Hồng Vân , đúng, không sai, chính là hắn, kẻ lấy việc va chạm Bất Chu Sơn làm trò chơi.
—— đông bắc lời thật rất có sức cảm hóa, không tự chủ liền bị đông bắc mang sai lệch đây.
Nam tử bạch y trường sam lúc thấy Hồng Vân ngược lại thì không ngạc nhiên chút nào, thậm chí lộ ra một loại "Ngươi rốt cuộc đã tới " biểu tình mong đợi, hắn nhếch môi mà cười, giọng từ tính, hết sức tựa như quen thuộc : "Quả nhiên là ngươi."
"..." Ngươi biết ta? Hồng Vân rất muốn hỏi như vậy, bất quá ở đối phương biểu tình tự tiếu phi tiếu bên trong hắn cũng tìm được một ít dấu vết quen thuộc, kết hợp lực lượng cường thế hủy thiên diệt địa mới vừa đụng núi kia, Hồng Vân biết có thể làm được điểm này chỉ có mấy kẻ kia, cũng chỉ có một người phù hợp toàn bộ điều kiện, "Ngươi là Ngân Long khai thiên ban đầu kia."
Long tộc lấy ngân vi tôn, bởi vì thủ lĩnh Tổ Long nguyên hình chính là một con Ngân Long. Sắp tới bên trong long tộc gây ra nội loạn, vô số long tộc tử thương, ngân long mười không còn một, yếu thế lui khỏi vị trí cư tứ hải Long tộc mới bắt đầu lấy màu gần gũi maug bạc nhất Bạch Long vi tôn.
Giống như con ngựa trắng mà Thánh Tăng dùng cưỡi đi thỉnh kinh từ Đại Đường đến Tây Thiên, tây hải Long vương Tam Thái tử, chính là con bạch long.
Năm đó Hồng Vân ở Bàn Cổ lúc Bàn Cổ còn chưa có thân hóa Hồng Hoang trong lúc rãnh rỗi, đam mê nhổ lông phượng chọc rồng đâm chọc kỳ lân, đưa đến tam đại thần thú ngày đêm đuổi giết hắn, đặc biệt trong đó Tổ Long cố chấp nhất. Hôm nay Tổ Long không chỉ có mở ra linh trí, tu vi cũng sâu không lường được, càng là trở thành thống lĩnh, chấp chưởng đại vương Long tộc đứng đầu...
Vô tình ở trong đầu Hồng Vân hồi tưởng lại một câu hiện đại lưu hành —— hôm nay ngươi đối với ta lạnh nhạt, ngày sau ta để cho ngươi không với cao nổi.
"A, thật vinh hạnh, ngươi vẫn nhớ ta. Ta một mực luôn tìm ngươi." Tổ Long nhìn Hồng Vân cười ý vị thâm trường.
QAQ ta không có nghe nói rồng là một loại sinh vật rất nhớ lâu mang thù a, Hồng Vân đối với Tổ Long biến thái cười một tiếng bày tỏ rất kinh hoàng.
—— bây giờ ngươi rốt cuộc minh bạch cảm thụ của ta chứ ? ! by: Hứa Tiên.
"Ta còn tưởng rằng ngươi cùng Bàn Cổ cùng nhau gặp bất trắc gì, không ngờ ngươi nhưng thật ra là núp ở trong ngọn núi lớn này một trăm ngàn năm vẫn tiêu dao sung sướng, để cho ta... Thật là khổ".
" Để cho Tổ Long "Làm sao" khổ" động từ đơn giản này làm cho Hồng Vân không có nghe rõ, nhưng hắn cảm thấy từ ngữ đơn giản như vậy khẳng định không từ ngữ tốt gì, có nghe hay không đi. Ngày đó hắn như vậy trêu chọc tam thú, hiện nay tam thú có lực lượng căn bản không có khả năng không trả thù. Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút mình khi đó cũng quả thật có chút quá đáng, hoàn toàn chính là tiểu hài tử nhà người thân thích làm cho người chán ghét đại biểu. Vì vậy Hồng Vân thật thật giả giả hối hận nói: "Xin lỗi, ta năm đó không nên như vậy trêu cợt ngươi. Chẳng qua là ta..."
"Chẳng qua ngươi là một tiểu hài tử cô đơn khó tránh khỏi tịch mịch, cần tìm sinh linh phát tiết tinh lực quá dư." Tổ Long vẻ mặt vẫn như vậy một bộ dáng vẻ muốn cười như không cười, cảm giác liền tràn đầy giễu cợt.
"Không phải như vậy." Hồng VÂn chợt lắc đầu một cái, "Ngươi nghe ta nói, ta..." Lúc ấy Hồng Vân như vậy chỉ là vì chọc cười khiến Bàn Cổ vui vẻ, hắn nhìn ra phía sau Bàn Cổ ở luôn là mang tâm sự nặng nề, nhưng hắn lúc ấy còn không quá rõ vì cái gì, chỉ có thể hết sức nghĩ hết biện pháp dùng hình dáng hài tử ngây thơ làm Bàn Cổ phân tâm, không muốn Bàn Cổ cau mày. Bàn Cổ ngược lại cũng thật sự là mở ra nét mặt tươi cười, nhưng hắn lại bỏ quên cảm thụ của tam thú bị làm đồ dùng tiêu khiển.
"Ta không quan tâm tại sao, chỉ quan tâm ngươi muốn như thế nào bồi thường ta." Tổ Long căn bản không muốn nghe Hồng Vân giải thích, chẳng qua là tự mình nói ra.
"Ta cho ngươi pháp bảo ?" Hồng Vân rốt cuộc cũng trở thành một tên thổ hào có thể nói đưa Tiên Thiên Linh Bảo hay Tiên Thiên Tinh Bảo.
Tổ Long lắc đầu một cái: "Ta muốn những thứ vật ngoại thân kia có ích lợi gì ?" Cũng vậy, biển khơi bát ngát, bảo vật không đếm hết, tổ long lại làm sao có thể để ý đến đồ trên tay hắn: "Vậy... Ta nói cho trước tương lai cho ngươi ?"
Hồng Vân không có gì chuyện gì trong tương lai không thể cố kỵ nói, dẫu sao ở dưới cái nhìn của hắn tương lai sẽ thay đổi, mà hắn chính là biến số trong đó, rất nhiều chuyện đều đã làm không đúng, giống như hình dáng tiểu tử đời này của Tam Thanh đời. Mà Hồng Vân chuẩn bị nói cho Tổ Long, cũng bất quá là tương lai hắn sẽ cùng Phượng tộc với Kỳ Lân tộc khai chiến mà thôi.
Nhưng tổ long vẫn lắc đầu một cái, một bộ dáng dấp không hứng thú: "con số tương lai không thể tin, ngươi tốt như vậy không thành ý."
Long Phượng Kỳ Lân tam đại hỗn độn thần thú tự xưng là chúa tể trong thiên địa, cho tới bây giờ đều là không quan tâm nhân quả, không chú ý thiên đạo.
"Vậy ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được, ta cũng sẽ hết sức đáp ứng ngươi." Hồng Vân vẫn luôn là một trái hồng mềm, duy nhất dạy dỗ học được từ đời trước chính là nói chuyện chớ đem lời nói quá vẹn toàn, bất quá bù đấp cho tổ long nhưng cũng là phát ra từ trong lòng.
Ác nhân tự có ác nhân trị, Hứa Tiên ở trong lòng suy nghĩ, không nghĩ tới có một ngày lại thấy có người có thể thấy có người trị Hồng Vân.
Thật sự là thật là vui!
Ta rất vui vẻ!
Vui vẻ!
Thao, ta đây còn cắn hắn không chết, ngươi xem mình là đồ chơi gì có thể trị hắn ?
Kết quả không đợi Hứa Tiên mất mặt miệng xấu hổ đâu, tổ long cũng đã mở miệng yêu cầu một điều kiện để cho Hồng Vân cùng Hứa Tiên không kiềm hãm được sững sốt.
—— người anh em này có phải hay không có chút ngu đột xuất ? by: Hứa Tiên.
—— ngươi im miệng! by: Hồng Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro