than thuong vo dich 7 9
ạc Băng Băng về phòng rồi mà cơ thể vẫn còn nóng bừng bừng. Nàng sờ tay xuống hạ thể thì thấy nước dâm thủy đã rỉ ra thấm vào nội y với một mùi đặc trưng không còn chi phải bàn cãi. Lạc Băng Băng tự trách sao nàng lại dễ dàng bị lôi vào khoái cảm nhục dục đến vậy. Tại sao nàng lại để cho một cậu bé còn nhỏ tuổi hơn nàng làm chuyện tệ hại đó trên thân thể nàng. Tấm thân trong trắng của nàng giờ còn đâu nữa. Nó đã bị xâm hại chẳng còn chỗ nào nữa rồi. Lạc Băng Băng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy thì vừa trách cứ bản thân nhưng đồng thời lại thấy khoan khoái dễ chịu. Nàng không ngờ rằng quan hệ nam nữ với nhau lại có thể gây cho người ta ngây ngất đến vậy. Đúng ra Lạc Băng Băng đã cố gắng dùng ý chí để đè nén tình cảm và dục tính trong cơ thể mình. Tình trạng của nàng chỉ giữ được đến ba hôm thi không sao chịu đựng được nữa. Lạc Băng Băng lại lần mò sang phòng Tiêu Thanh Ngọc để tâm sự cùng cậu.
Tiêu Thanh Ngọc rất sung sướng vì mỹ nhân đã quay trở lại, cậu ôm lấy thân hình Lạc Băng Băng mà hôn hít vuốt ve một cách cuồng nhiệt. Lạc Băng Băng cũng không còn ra vẻ gì nữa. Hai môi nàng cũng hôn trả Tiêu Thanh Ngọc một cách say đắm. Sau nụ hôn dài, Tiêu Thanh Ngọc bế bỗng mỹ nhân vào giường. Lúc này Lạc Băng Băng đã hoàn toàn quy phục. Nàng nhanh chóng tự cởi bỏ y phục để lộ thân hình tuyệt mỹ trắng ngần dưới ánh nến sáng lấp lánh.
Tiêu Thanh Ngọc úp mặt vào đôi nhũ phong mịn màng và thơm phức để hôn hít và mút hai hai đỉnh đồi kia. Lạc Băng Băng thở hổn hển ôm lấy tình quân mà rên rỉ trong niềm hứng khởi đang trào dâng trong lòng nàng. Hai người lõa thể quấn quít lấy nhau và chuyện gì đến ắt phải đến. Chỉ một lúc sau trong phòng chỉ còn tràn ngập hương yêu với những tiếng rú rên xiết của mỹ nhân trong cơn khoái lạc ngút trời. Thanh trường thương của Tiêu Thanh Ngọc đã đâm ngập trong âm phong động của nàng trinh nữ và làm cho nàng run rẩy vì sướng.
Dâm thủy ào ạt chảy ra và bùng nổ trong cơ thể mỹ nhân. Nàng đã đạt đến cực khoái và bấu chặc mười ngón tay xinh xắn trên cơ thể cậu nhỏ trong khi cả người nàng run lên bần bật cùng với sự co giật của phần đặc dị bên đưới tiểu phúc của nàng... Xong chuyện, hai người ôm lấy nhau trò chuyện âu yếm. Mỹ nhân hoàn toàn hạnh phúc và gục đầu vào lòng tình quân mà ngủ vùi.
Nhưng tình cảm của họ vừa nồng đượm thì lại có chuyện bất thường xảy ra. Hơn một tuần sau, Tiêu Thanh Ngọc bị Dật tiên nương tử gọi đến để nói chuyện. Nương tử sao khi khảo sát võ công va nội lực của cậu nhỏ thì quyết định dưa cậu vào chế độ tập luyện bí mật.
Câu chuyện bất thình lình này chính là do bởi lời nói của Đỗ Quân Quân mà nên. Dật tiên nương tử sau khi nghe người nữ đệ tử thân tính thông báo chuyện lạ về Tiêu Thanh Ngọc thì liền tức tốc nghĩ ngay ra việc đưa cậu cùng với Đỗ Quân Quân vào trong chế độ luyện tập khắc nghiệt hơn nhiều để giúp bà đào tạo nên hai đóa kỳ trân của võ lâm cũng như của bổn phái sau này.
Tiêu Thanh Ngọc vì vậy sau khi chính thức thông qua được sát hạch thì ngay tức thì bị dời đến ở trong lòng núi. Nơi đây chỉ có duy nhất một mình Đỗ Quân Quân và Tiêu Thanh Ngọc mà thôi. Lần đầu đến đây, Tiêu Thanh Ngọc rất đỗi ngạc nhiên vì sự có mặt của đại sư tỷ ở tại nơi này. Cậu biết đại sư tỷ Đỗ Quân Quân vốn dĩ đang bận huấn luyện khóa đào tạo võ sinh nhưng sao lại có mặt ở đây thì thật quái lạ. Thì ra, do tình hình biến chuyển nhanh chóng, vì thế Dật tiên nương tử đã cử người khác thay chỗ Đỗ Quân Quân và đưa nàng cùng Tiêu Thanh Ngọc về đây tập luyện.
Cuộc tập luyện này hoàn toàn khác hẳn lần trước. Dật tiên nương tử cứ ba hôm mới xuất hiện một lần để truyền thù võ công cho hai người rồi để hai người tự luyện tập. Nhưng việc tập luyện quá là gian khổ khôn cùng. Hai người ngày cũng như đêm phải mặc vào người một bộ giáp sắt rất nặng nề đồng thời tay và chân phải mang các ống sắt tròn khác nhau. Họ đi đứng đã rất khó khăn rồi, mà lại còn phải múa võ, đi quyền thì thật vô cùng mệt mỏi.
Đỗ Quân Quân rất kiên cường tập luyện. Nàng chiếm lấy một khoảng đất trống rồi ngày đêm khổ luyện không lúc nào ngừng. Đối với Tiêu Thanh Ngọc thì lại không được như vậy. Cậu chán cảnh sống gò bó nơi đây và muốn cởi bỏ những thứ đồ lỉnh kỉnh ra khỏi người. Nhưng vô ích, các thứ dụng cụ này đươc lắp đặt hết sức kỳ diệu. Nếu không được mở khóa thì vô phương thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại. Tiêu Thanh Ngọc không biết làm sao đành cố gắng luyện tập võ công cho nhanh để mau chóng thoát khỏi nơi này. Với tâm trạng như vậy, nên Tiêu Thanh Ngọc cũng nổ lực không kém vì đai sư tỷ ở bên kia.
Hai người tuy ở trong cùng lòng núi nhưng mạnh ai nấy ở không ai xâm phạm ai. Chỉ khi có mặt của Dật tiên nương tử hai người mới giáp mặt. Lúc này nương tử thường hay bắt họ biểu diễn công phu luyện tập được và cho hai người giao đấu với nhau. Tiêu Thanh Ngọc công phu quyền cước vả chiêu thức không thể nào bì được với đại sư tỷ Đỗ Quân Quân, nhưng cậu lại có sức khỏe hơn hẳn. Vì thế, nên hai người đánh nhau cũng khó phân thắng bại.
Do phải đeo lỉnh kỉnh đủ thứ đồ nặng nề vì vậy mỗi chiêu đánh ra hai người đều khó giữ được tốc độ nhanh nhẹn cần thiết. Chính nhờ vậy mà Tiêu Thanh Ngọc dù chiêu thức kém hơn vẫn không thể bị đả bại được. Càng đánh nhau lâu, các chiêu thức của Tiêu Thanh Ngọc càng trở nên lợi hại, trong khi đó các chiêu thức do Đỗ Quân Quân đánh ra cậu lại học thuộc hết cả. Vì vậy, tình thế dần dần nghiêng về phía Tiêu Thanh Ngọc sau hơn ba tháng luyện tập. Đỗ Quân Quân tức lắm mà không biết làm gì hơn. Nàng ngấm ngầm tìm hiểu xem tại sao cậu nhỏ lại nhanh chóng thăng tiến võ công như vậy nhưng vô ích.
Bây giờ thì Tiêu Thanh Ngọc đã có thể múa quyền, đánh chưởng nhanh nhẹn hơn nhiều và đòn đánh ra mạnh kinh khủng. Việc này khiến cho Dật tiên nương tử không thể để Đỗ Quân Quân mang y phục nặng nề mà đối phó với cậu được. Nương tử đã cởi bớt từ từ các thứ nặng nề khỏi thân Đỗ Quân Quân để nàng giao đấu với Tiêu Thanh Ngọc. Đây là một thuận lợi vô cùng to lớn cho nữ nhân. Đỗ Quân Quân sau bao ngày đeo đồ nặng giờ đây sau khi bỏ ra thân pháp nàng nhanh như thiểm điện.
Tiêu Thanh Ngọc cho dù có nhanh mấy cũng không bì được nàng. Cậu nhỏ bị đánh cho te tua và ngã lăn ra. Tiêu Thanh Ngọc tức lắm yêu cầu Dật tiên nương tử thả cấm chế trên người cậu ra để Tiêu Thanh Ngọc có thể so tài cùng với đại sư tỷ một cách công bằng. Nhưng nương tử chỉ cười và chỉ khi nào cậu thắng nàng ta thì mới đươc tháo các thứ nặng nề kia ra khỏi mình mà thôi.
Thời gian qua mau, lại ba tháng nữa trôi qua, Tiêu Thanh Ngọc sau bao ngày cố gắng tập luyện đã dần dần quân bình được cục diện khi đối địch với đại sư tỷ Đỗ Quân Quân. Đây là thành tích đáng kinh ngạc và khiến Dật tiên nương tử hết sức hài lòng. Nhưng sự đời thường không đơn giản, trong lúc tinh thần Tiêu Thanh Ngọc đang lên cao thi Lạc Băng Băng bất thần tìm đến. Đây là một việc mà chính Đỗ Quân Quân cũng bị bất ngờ. Nàng định bắt Lạc Băng Băng tại trận, nhưng nàng ta đã lần mò về nơi ở cũa Tiêu Thanh Ngọc rồi. Hai người gặp nhau xiết bao mừng rỡ. Tiêu Thanh Ngọc đã lâu không được gần gũi mỹ nhân nên dục tình lên cao ngất. Cậu ôm chặc lây mỹ nhân mà hôn hít không rời... Lạc Băng Băng cũng vậy, nàng từ ngày chung đụng cùng Tiêu Thanh Ngọc thi xem như trượng phu tương lai cũa mình chỉ còn có cậu nhỏ này mà thôi. Vậy mà từ khi Tiêu Thanh Ngọc bị chuyuyển đi đã hơn 6 tháng mà tin tức của cậu nhỏ cứ biệt tăm vô tích.
Lần này, Lạc Băng Băng liều mình xâm nhập vào nơi cấm địa của bổn môn để dò la tin tức của tình quân. Không ngờ, nàng vào đây rồi mới phát giác tình nhân nhỏ tuổi Tiêu Thanh Ngọc quả nhiên đang ngụ ở nơi này. Rồi bây giờ hai người gặp nhau. Nàng lại bị Tiêu Thanh Ngọc kích nộ tình ái, khiến nàng trong cảnh ngây ngây ngất ngất hết sức sảng khoái. Và rồi mỹ nhân trong phút say đắm đã tự mình thoát y hoàn toàn rồi ôm lấy tình quân mà âu yếm. Thế nhưng tình huống bất ngờ lại xảy ra. Tiêu Thanh Ngọc toàn thân đều bị bịt kín bởi thiết giáp nên cả hai chỉ biết hôn hít nhau mà chẳng biết làm gì hơn.
Lạc Băng Băng khuôn mặt háo hức vừa hôn vừa than thở:
- Tướng công ! Chàng phải làm gì đi chứ, thiếp chết mất.
Tiêu Thanh Ngọc vội mở đáy quần, lôi thanh trường thương đang căng cứng và trở nên to lớn ra trước mặt Lạc Băng Băng, Mỹ nhân rú lên vì mừng rỡ liền đu lấy người cậu rồi áp chế lấy thanh trường thương cũa cậu nhỏ vào ngay trong âm động cũa nàng. Hai người chưa từng chung đụng nhau theo kiểu này bao giờ, không ngờ với tư thế đứng âm ngọc động cũa mỹ nhân lại áp được thật sát vào thân trường thương đến vậy. Lạc Băng Băng rú lên trong hoan lạc. Hai người say sưa chìm đắm trong ái ân nên không hề biết Đỗ Quân Quân đang núp ở ngoài nhìn vào.
Đỗ Quân Quân đỏ bừng mặt vì ngượng khi chứng kiến cãnh dâm loạn ở bên trong phòng Tiêu Thanh Ngọc. Nàng không thể tưởng tượng được hai người lại có thể làm cái chuyện đó ở nơi này và vào lúc này. Nhưng mà trong lòng xuân nữ lại cãm thấy háo hức kỳ lạ. Nàng chăm chú nhìn vào chỗ hai thứ đặc dị nam nữ đang áp chặc vào nhau kia và cảm thấy âm động bãn thân cũng đang rĩ rĩ ra chút ít nước hoa lộ. Đỗ Quân Quân vội chạy về phòng mà thỡ dốc. Nàng không dám ở lại để chứng kiến thêm một tình tiết gay cấn nào nữa vì e rằng sẽ không thể giữ nổi xúc cảm của mình.
Đến sáng hôm sau lại là ngày Dật tiên nương tữ vào đến. Tiêu Thanh Ngọc và Đỗ Quân Quân liền cùng nhau song đấu.
Hai người mới đấu 5, 7 hiệp thì Đỗ Quân Quân đã phát hiện ra đối phương có biễu hiện suy yếu rõ rệt. Võ công cũa Tiêu Thanh Ngọc ngày thường rất cao nhưng giờ đây đã giãm sút thấy rõ. Tốc độ đòn đánh ra không còn nhanh nhẹn như trước khiến cho Đỗ Quân Quân thắng trận một cách dễ dàng.
Dật tiên nương tử không hiểu nguyên do, đùng đùng giận dữ bỏ về. Đỗ Quân Quân thì khoái trá thầm vì nàng biết lý do tại sao tình trạng này lại xảy đến đối với Tiêu Thanh Ngọc. Nguyên nhân đó không phải là vì tối qua cậu nhỏ đã hoan lạc tưng bừng cùng vị cô nương Lạc Băng Băng thì còn nguyên nhân nào nữa. Hẳn nhiên cậu chàng đã bị nàng nọ vắt hết ra nước nên bãn thân nội lực yếu đi rõ rệt. Chuyện này đúng là yếu điểm chết người của Tiêu Thanh Ngọc mà Đỗ Quân Quân vừa tình cờ phát giác ra.
May cho Tiêu Thanh Ngọc, vị cô nương Lạc Băng Băng kia chỉ đến đúng một lần vào ngày hôm đó. Còn thì trong hơn một tuần sau, Lạc Băng Băng không hề xuất hiện trở lại. Võ công cũa Tiêu Thanh Ngọc nhờ vậy lại bắt đầu ỗn định và thăng tiến thêm một tầng mới. Đến lúc này thì nàng thiếu nữ Đỗ Quân Quân kia đã cảm thấy bản thân thực lực không còn có khả năng đã bại cậu rồi.
Bây giờ chỉ còn một đêm nữa thôi thì sáng mai Tiêu Thanh Ngọc sẽ được cởi bỏ hết cấm chế. Đây chính là lời tuyên bố cũa Dật tiên nương tử khi bà nói rằng nếu trong sáng mai cậu đánh thắng được nữ đệ tử chân truyền của bà là Đỗ Quân Quân thì bà sẽ y lời tháo bỏ hoàn toàn cấm chế cho cậu.
Tiêu Thanh Ngọc nghe được mấy lời như vậy thì hết sức mừng rở. Cậu quả thật chán ngán lắm rồi cảnh ngộ phải mang trên người đủ thứ lỉnh kỉnh thế này. Dù hiện tại, nội lực và võ công của cậu đã trở nên cao tuyệt. Mấy thứ đồ sắt thép đang mặc trên người hiện giờ cũng không thể ngăn cãn được cậu vận động, đi đứng hay làm bất cứ việc gì. Thế nhưng dù sao con người ta không phải bị bó buộc vào mấy thứ của nợ đó thì phải hạnh phúc hơn lên nhiều chứ.
Chính nghĩ như vậy nên suốt ngày nay cho đến tận khi tối mịch Tiêu Thanh Ngọc cứ cảm giác lâng lâng mơ mộng rồi bần thần nằm dài trên giường mà không sao chợp được mắt. Đột nhiên trong phút đó, cánh cửa phòng ngũ bị mở ra và Đỗ Quân Quân xuất hiện trong bộ y phục vô cùng quyến rũ. Tiêu Thanh Ngọc kinh ngạc trợn mắt, ngồi bật dậy ngó vào thân hình mỹ tuyệt của đại sư tỹ trước mặt không chớp. Thân hình đại sư tỷ quả nhiên đẹp kinh hồn. Những đường cong ẩn hiện dưới lớp vải phục mỏng manh càng làm tăng thêm sức thu hút đôi mắt cậu nhỏ. Hai quả đào tiên thì vươn lên ngạo ngễnh lộ rõ dưới lớp y phục. Hai đỉnh hồng hồng nhỏ xinh của mỹ nhân có thể được nhìn thấy một cách khá rõ ràng sau làn vải mềm mịn. Đỗ Quân Quân trong lòng ngượng ngập trước ánh mắt sổ sàng của cậu tiểu sư đệ Tiêu Thanh Ngọc khi tiếp lấy ánh mắt của cậu nhỏ nhìn vào người mình. Nàng phải cố gắng lắm mới nở được một nụ cười đỗ quán xiêu đình để lung lạc đối phương. Phải nói rằng đây chính là "mỹ nhân kế" mà Đỗ Quân Quân đã suy nghĩ cả ngày mới dám làm ra. Nàng vốn biết rất rõ nếu Tiêu Thanh Ngọc vượt qua được ải cuối cùng vào ngày mai thì tương lai cũa cậu có thể trở thành chưởng môn nhân của môn phái Dật tiên chứ không ai khác. Đây là một thách thức đối với Đỗ Quân Quân và nàng phải làm mọi cách để hạ gục đối phương trong đêm nay kể cả việc hy sinh bản thân nàng.
Đỗ Quân Quân vì kế mưu ấy mà liều mình sử dụng bất chấp hậu quả. Lúc này nàng thấy Tiêu Thanh Ngọc chỉ tròn mắt ra nhìn chứ không có hành động gì khác thì biết rằng không ổn. Thế rồi sau vài giây suy nghĩ. Đỗ Quân Quân lại mím môi xoay người cởi nốt ngoại y ra. Đến giờ này thì trước mắt Tiêu Thanh Ngọc chỉ còn lại một mỹ nhân lõa thể với làn da mịn màng, trắng muốt. Đôi mắt nàng tỏ rõ sự xấu hổ, ngượng ngùng nhưng lại long lanh tình tứ nhìn vào cậu. Thân hình mỹ nhân chẳng hề bất động mà uốn éo một cách nhẹ nhàng làm cho những đường cong tuyệt đẹp trên người nàng được dịp phô diễn trọn vẹn vẽ đẹp của nó.
Tiêu Thanh Ngọc đã thấy đầu trường thương vươn lên cứng ngắc đâm vào bên dưới y phục nơi hạ thể. Cậu dường như đã quá sức chịu đựng rồi nên di động thân hình từng bước từng bước lại gần mỹ nhân. Hai tay Tiêu Thanh Ngọc đưa tới vuốt nhẹ hai bên vai người sư tỷ rồi vuốt xuống vùng thượng đẳng mê hoặc của nàng. Phần trên thân ngọc vẫn còn một lớp vải mỏng quấn quanh nhủ phong. Tiêu Thanh Ngọc vội lột phăng nó ra rồi úp mặt vào hai quả đào tiên mà hôn hít một cách say mê. Đỗ Quân Quân ngửa đầu ra sau với hai mắt nhắm nghiền. Nàng không biết nên vui hay nên buồn trong khi đối phương đã hoàn toàn bị nàng chinh phục. Tiêu Thanh Ngọc thì còn biết trời đất gì nữa. Chàng say sưa thưởng thức hương vị mỹ nhân mà dục tình dâng trào. Thân hình Tiêu Thanh Ngọc từ từ khụy xuống, trong lúc môi cậu trượt dần từ phần da thịt bên trên mỹ nhân xuống dần phía bên dưới nơi tiểu phúc. Hạ thể của Đỗ Quân Quân lại tiếp tục bị phơi bày ra. Những lớp rừng lau rậm rạp mềm mại, đen nhánh và tỏa ra một mùi hương trinh dễ chịu khiến Tiêu Thánh Ngọc ngây ngất. Tiêu Thanh Ngọc áp mặt mình vào đám cây đó mà hít, mà ngửi một cách thích thú.
Cánh tay cậu nắm lấy hai bên đùi non mỹ nhân rồi khẽ kéo chân nàng dang rộng thêm một chút. Thế rồi trước ánh mắt đờ đẫn và kinh ngạc của Đỗ Quân Quân hai cánh môi cậu mở ra ngậm lấy âm động kỳ bí bên dưới hạ thể nàng. Thân hình mỹ nhân lập tức run rẩy. Làn da trắng mịn rung động với những lớp lông tơ dựng ngược. Cái bụng nhỏ nhắn mịn màng co bóp mạnh bất thường. Đến giờ này thì mỹ nhân đã biết thế nào là khoái dục. Cả người nàng phải cố lắm mới đứng vững được trước những khoái lạc dữ dội trào dâng trong nội thể và khiến nàng cứng cả người lại.
Hai tay mỹ nhân vội đưa xuống phía dưới ấn thật mạnh đầu cậu bé con vào sát âm phong động của nàng hơn để gia tăng khoái cảm. Tiêu Thanh Ngọc thì không còn gì để nói. Cậu liếm láp say sưa thứ nước đặc dị chảy ra từ nơi thâm sâu huyền bí của mỹ nhân. Trời ơi, cái hình khối mềm mại ba góc nho nhỏ này đẹp kinh khủng. Nó làm cho Tiêu Thanh Ngọc làm việc không biết chán là gì.
Nhưng mà người thiếu nữ đã chịu không nổi rồi. Cả người nàng bỗng run lên rồi từ sâu thẩm trong nội thể tại nơi chỗ kín bắt đầu một sự co thắt dữ dội, nước hoa lộ từ vùng thần bí nơi cơ thể nàng tuôn ra xối xã ướt đầy mặt cậu nhỏ. Đỗ Quân Quân khụy xuống vì sướng. Nàng nhắm nghiền mắt lại trong khi toàn thân co giật từng hồi lâu mới chịu dừng. Khi Đỗ Quân Quân đã choàng tỉnh cơn nhục dục. Nàng phát hiện thấy Tiêu Thanh Ngọc đang ngồi cạnh nàng với hai bàn tay đang mân mê hai bên trái đào tiên đầy mẩn cảm cũa nàng. Đỗ Quân Quân đỏ mặt vì ngượng. Nàng không ngờ từ một kẻ chinh phục giờ đây nàng lại trở thành kẻ chiến bại, là đồ chơi trong tay cậu bé con. Tấm thân trinh nữ đã để người khác nắm giữ mất rồi.
Đỗ Quân Quân biết rằng đời này, kiếp này nàng không thể nào xa rời Tiêu Thanh Ngọc được nữa. Hai người tuy chưa từng hợp thể cùng nhau, nhưng tấm thân nàng đã gần như trao trọn cho y rồi. Tiêu Thanh Ngọc thấy mỹ nhân đã tỉnh. Cậu cúi xuống hôn khắp mặt nàng rồi hôn vào đôi môi đỏ hồng cũa mỹ nhận mà thầm thì những lời yêu thương. Mỹ nhân ngập ngừng, và vụng về đáp trả một cách ngượng ngập. Tiêu Thanh Ngọc quấn lấy lưỡi nàng không rời. Cậu say sưa nuốt nước bọt của nàng với sự thích thú chưa từng thấy. Đỗ Quân Quân chết ngộp vì nụ hôn quá lâu. Nàng vội xô tình quân ra rồi thở hổn hển. Đỗ Quân Quân thở mấy hơi dài rồi mới hỏi:
- Ngươi sao lại muốn hút nước miếng của ta vậy ?
Tiêu Thanh Ngọc cười, rồi trả lời:
- Nước ở trong miệng nàng thơm quá. Ta không thể dừng được.
Đỗ Quân Quân đỏ hồng đôi má. Nàng quay mặt đi rồi ôm lấy y phục định mặc vào. Tiêu Thanh Ngọc đâu thể để như vậy được. Cậu vội ôm chặc lấy mỹ nhân rồi gở y phục của nàng vứt xuống giường:
- Nàng không được đi ! Ta muốn nàng ở lại với ta đêm nay.
Đỗ Quân Quân ngập ngừng nói khẽ:
- Đêm nay thì không được. Ngươi có biết ngày mai chúng ta phải làm gì không ?
Tiêu Thanh Ngọc sực nhớ nhiệm vụ ngày mai. Cậu cảm thấy cụt hứng thấy rõ. Đỗ Quân Quân thấy cậu nhỏ chán nản vì thiếu hụt nàng nên mỉm cười đề nghị:
- Đêm nay chúng ta gần nhau, nhưng chuyện kia thì tuyệt đối không được. Như vậy, chắc cũng không có vấn đề gì.
Tiêu Thanh Ngọc mừng rỡ vì sáng kiến của nàng. Cậu ôm chặc lấy mỹ nhân rồi hôn nàng say đắm. Hai người quấn quýt với nhau ngập tràn trong cảm giác mê ly.Trời mới tờ mờ sáng thì Tiêu Thanh Ngọc và Đỗ Quân Quân đã bị đánh thức bởi một âm thanh chấn động ở bên ngoài. Âm thanh đó là một tiếng nổ lớn khiến cả lòng núi rung động. Tiêu Thanh Ngọc vội chạy ra ngoài xem có việc gì còn Đỗ Quân Quấn thì hối hả mặc lại y phục. Suốt cả đêm mỹ nhân đã lõa thể nằm ngủ trong lòng tình quân. Khi Đỗ Quân Quân chạy ra thì thấy Tiêu Thanh Ngọc đang đứng lặng bên ngoài để nghe ngóng. Hình như đã có chuyện gì rất trọng đại xảy ra sau tiếng nổ vừa rồi. Tiêu Thanh Ngọc thấy mặt Đỗ Quân Quân liền hỏi:
- Tỷ tỷ nghĩ xem tiếng động vừa rồi là gì ? Có phải nó được phát ra ở ngay sơn cốc không ?
Đỗ Quân Quân vội ngưng thần suy nghĩ. Nàng nhận thấy tình hình gần đây có rất nhiều sự biến động. Chưa biết chừng địch nhân đang tấn công sơn cốc cũng nên. Đỗ Quân Quân không khỏi lo lắng khi tình huống trên xảy ra. Nàng nói lớn:
- Nguy rồi ! Địch nhân có thể dùng thuốc nổ để mở đường vào sơn cốc. Chúng ta phải ra ngay ngoài kia.
Hai người hối hả chạy vội ra phía ngoài. Khi ra đến nơi thì những âm thanh chát chúa của vũ khí chạm nhau đã một lần nữa khẳng định suy đoán của họ. Một bóng người xuất hiện ngay lối mòn vào lòng núi khiến cả hai hết sức ngạc nhiên. Tiêu Thanh Ngọc nhận ra đầu tiên vội gọi lớn:
- A Tú cô nương ! Cô đi đâu vậy ?
A Tú thấy hai người ở đây thì hết sức mừng rỡ vội kêu lớn:
- Nhị vị hãy mau về cốc cứu trợ cho mọi người. Tình hình rất nguy cấp. Sư phụ bảo tôi đến báo với hai người việc này.
Đỗ Quân Quân kinh hoảng vội giành đướng chạy trước, kế đó là Tiêu Thanh Ngọc và A Tú. Cả ba phi thân rất nhanh chẳng mấy chốc đã đến nơi. Tình hình cuộc chiến đã đến hồi gay cấn. Tiếng thét và tiếng vũ khí chạm nhau vang vọng cả một góc trời. Hai người vừa đến một góc quanh thì thấy Thiết Hùng mình đầy thương tích đang quần đấu với ba Thanh y nhân võ công khá cao siêu. Gần đấy chếch về mé tả là tiếng hò hét cũa bọn Thanh y nhân đang giao chiến với người của phái Dật tiên. Đỗ Quân Quân lo lắng cho sự an nguy của sư phụ. Nàng vội chạy tiếp về phía trước trong khi đo A Tú đã xông đến hổ trợ cho Thiết Hùng cầm cự với kẻ thù. Tiêu Thanh Ngọc vội chạy theo Đỗ Quân Quân vì chưa biết được ý định của nàng định làm gì. Với tình thế như hiện nay thì cần phải sáng suốt để có quyết sách thích hợp. Hai người chạy sâu vào bên trong, dọc đường mỗi người đã hạ thủ được mấy địch nhân để hỗ trợ cho phe nhà và giành được hai thanh trường kiếm. Có vũ khí trong tay cả hai trở nên tự tin hơn rất nhiều. Đỗ Quân Quân và Tiêu Thanh Ngọc tách ra chạy sang hai ngã khác nhau để có thể tùy cơ ứng chiến cứu nguy cho mọi người.
Tiêu Thanh Ngọc mình vẫn còn mang áo giáp với vô số vòng sắt trên người nhưng cử chỉ vẫn hết sức linh họat. Hiện nay võ công của cậu còn hơn cả đại sư tỷ Đỗ Quân Quân nên rất yên tâm. Tuy nhiên, nếu cậu được cỡi bộ giáp và vòng sắt ra thí mời đúng thực sự võ công của cậu, nhưng tình thế này biết Dật tiên nương tử đang ở đâu mà tìm.
Tiêu Thanh Ngọc xông vào một gian phòng đang bị vây kín thì thấy Lý Hồng Sương và Bạch Thu Trang đang tả xung hữu đột trong vòng vây gần 10 cao thủ thanh y. Phía bên ngoài phòng còn 4 tên thanh y nữa, Bọn chúng thấy một kẻ là mặt trẻ tuổi xuất hiện liền xông ra cản đường. Tiêu Thanh Ngọc quát lên một tiếng rồi vung kiếm ra chiêu hạ thủ ngay hai tên một cách chóng vánh. Hai tên còn lại kinh hãi vội nhảy lùi ra sau không dám tự tiện phát động thế công nữa.
Tiêu Thanh Ngọc cười lên khanh khách. Cậu vũ động thanh kiếm lao thẳng về phía Lý Hồng Sương và Bạch Thu Trang. Tình thế nhanh chóng được biến đổi. Hai người thiếu nữ cùng với Tiêu Thanh Ngọc đã đánh cho bọn thanh y nhân khốn đốn. Tên thanh y nhìn đầu lĩnh đã bị Tiêu Thanh Ngọc dùng kỳ chiêu chém chết khiến cho cả bọn hoảng loạn tìm đường tháo chạy ra ngoài.
Lý Hồng Sương và Bạch Thu Trang định đuổi theo thì bị giữ lại. Tiêu Thanh Ngọc muốn hỏi xem Lạc Băng Băng đang ở đâu mà không thấy xuất hiện ở đây. Bạch Thu Trang cho biết do Lạc Băng Băng đã tự động vào chỗ cấm địa của Dật tiên nương tử nên đã bị giam vào trong đại lao 3 tháng rồi.
Tiêu Thanh Ngọc nghe qua thì hiểu ra tại sao gần đây không thấy Lạc Băng Băng vào núi thăm mình. Hóa ra nàng đã bị phát hiện do đi vào cấm địa luyện tập võ công do Dật tiên nương tử bố trí cho cậu và đại sư tỷ ở trong lòng núi. Bây giờ cậu mới để ý thấy hai mỹ nhân trước mặt y phục thật là mát mẻ. Hai nàng hiện thời chỉ mặc trên người hai bộ đồ ngủ mỏng manh khiến cho những đường cong tuyệt đẹp hiện lên rất rõ. Tiêu Thanh Ngọc có thể nhận thấy làn da mịn màng và trắng hồng của mỹ nhân lộ ra ở những chỗ không được y phục che đậy.
Hai thiếu nữ do tình thế cấp bách nên không kịp mặc võ phục cho ngiêm chỉnh. Cả hai bị tấn công bất thình lình ngay tại giường ngủ, may mà không ai việc gì. Tiêu Thanh Ngọc không dám nhìn nữ nhân lâu hơn nữa, nên giục hai nàng theo chàng đi tìm cứu những người khác. Cả ba chạy ra tới hoa viên thì thấy Dật tiên nương tử đang đánh nhau dữ dội với hai người áo đen che mặt. Phía cuối đường ra hoa viên thì đại sư tỹ Đỗ Quân Quân đang bị bao vây bởi năm kẻ thanh y. Nàng tả xung hữu đột nhưng không làm sao thoát khỏi trận quần công này.
Tiêu Thanh Ngọc lượng định tình hình rồi cùng Lý Hồng Sương và Bạch Thu Trang lao đến hỗ trợ cho Đỗ Quân Quân. Đỗ Quân Quân thấy mặt Tiêu Thanh Ngọc thì mừng rỡ. Nàng biết Tiêu Thanh Ngọc võ công cao lắm nên vội ra hiệu cho cậu chạy tiếp đến căn phòng phía sau hỗ trợ cho nhị sư muội Huyền Lăng Nữ.
Tiêu Thanh Ngọc hiểu ý vội bỏ lại chiến trường nơi Đỗ Quân Quân đang giao đấu, mà chạy tiếp vào bên trong. Khi cậu đến nơi thì cuộc chiến bên trong phòng đã rất khốc liệt. Cậu thấy một nữ nhân thân hình lõa thể đang bị bao vây bởi ba kẻ thanh y võ công rất cao. Đây là gian phòng chuyên dùng để tắm gội dên chuyện nữ nhân lõa thể cũng là điều dể hiểu. Có điều ai đời trần truồng như vậy, trong tay lại không một tấc sắt mà bị đối phương ba người vây công với đầy đủ khí giới trong tay thì thật là kinh hoàng.
Tiêu Thanh Ngọc không ngờ Huyền Lăng Nữ có thân hình tuyệt đẹp không kém gì đại sư tỷ cũa nàng Đỗ Quân Quân. Khuôn mặt mỹ nhân cũng rất xinh đẹp và có nét gì đó dịu dàng hơn Đỗ Quân Quân rất nhiều. Tiêu Thanh Ngọc sau phút xúc động liền nhớ ra nhiệm vụ của mình. Cậu xông người tới nhắm một gã thanh y tấn công luôn. Kiếm pháp cũa Tiêu Thanh Ngọc tuy nhanh, nhưng gã thanh y này võ công cao quá nên chỉ bị đường kiếm của cậu rạch một đường dài nơi vai phải chứ không đến nỗi mất mạng. Không ngờ kẻ bị cậu tấn công lại là tay đầu lĩnh. Hắn vừa giao nhau một chiêu với đối phương đả bị thương nơi vai không thể chiến đấu được nên kinh hoảng thét thủ hạ rút lui ra phía cuối phòng. Huyền Lăng Nữ thấy địch nhân đã rút thì sức lực cũng cạn kiệt ngã người ra đất.
Tiêu Thanh Ngọc vội quăng kiếm xuống rồi nhảy vội đến đỡ lấy mỹ nhân. Hóa ra, Huyền Lăng Nữ bị địch nhân dồn cho cùng đường bí lối. Nàng phải vất vả lắm mới cầm cự đến giờ này. Tinh thần mỹ nhân bị tác động mạnh nên nàng kiệt sức quá nhanh chóng. Tiêu Thanh Ngọc ôm mỹ nhân trong lòng thì dục tính bừng bừng nổi dậy. Cậu không kiềm chế được cúi xuống hôn hít hai quả đào tiên cũa mỹ nhân. Huyền Lăng Nữ mệt mỏi ngắc ngư nên không làm sao cản được sự tấn công của đối phương. Tiêu Thanh Ngọc nhờ thế tha hồ hôn hít, vuốt ve cho đã. Đôi môi cậu tìm xuống hôn hít vùng tiểu phúc với âm động huyên bí của Huyền Lăng Nữ khiến nàng rùng mình vì sướng.
Từ trước đến nay Huyền Lăng Nữ đã bao giờ được ai bú liếm ở một nơi nhạy cảm và bí mật như vậy. Vì thế trước những động tác liếm láp cũa Tiêu Thanh Ngọc vào âm động thần bí của nàng thì nước hoa lộ đã không thể kiềm chế được nên bắt đầu tràn ra lênh láng. Mỹ nhân bật ra tiếng rên rĩ rồi bắt đầu rung động thân hình và thở dốc từng hồi.
Tiêu Thanh Ngọc nứng quá chịu không nổi nữa. Cậu vội kéo thanh trường thương bằng thịt cũa mình ra khỏi cái quần bằng giáp sắt rồi tìm đướng áp nó vào làm quen với âm động huyền bí và trinh nguyên kia. Khổ thay, bộ giáp sắt được thiết kế chỉ giúp cho kẻ mặc nó đi tiêu tiểu được dễ dàng chứ không phải dùng cho việc hành lạc với con gái. Tiêu Thanh Ngọc cố hết sức chỉ đưa tên tiểu huynh đệ của cậu vào được một chút ở bên trong âm động thần bí kia mà không thể xuyên qua hàng rào mỏng manh phía bên trong của cái âm động đó.
Huyền Lăng Nữ nằm bên dưới cũng hết sức bức rức và ngứa ngáy khôn tả. Nàng hẩy mông mình lên để âm động thần bí của nàng có thể đón được thanh trường thương bằng thịt cũa Tiêu Thanh Ngọc đang dội xuống.
Hai người quấn chặt với nhau mới đươc một chút thì Tiêu Thanh Ngọc đã rả rời vì mệt. Bộ giáp sắt khiến cậu phải tốn quá nhiều sức lực gấp mấy lần bình thường trong cuộc hợp giao thế này.
Tiêu Thanh Ngọc chuyển hướng, kéo mỹ nhân đứng dậy để cùng cậu thực hiện tư thế đứng, có như vậy thì cả hai người mới đỡ mệt và tên tiểu huynh đệ của cậu mới có cơ hội phá tan thứ rào cản mong manh bên trong âm động thần bí cũa mỹ nhân này. Huyền Lăng Nữ đã bị Tiêu Thanh Ngọc làm cho phát cuồng lên rồi, lúc này ở trên mặt nàng hoa dung đỏ rực, phía bên dưới thì nước hoa lộ liên tục tuôn ra từ nơi âm động, cảm giác ngứa ngáy và thèm muốn tăng lên đến mức không thể kiểm soát, hiện tại mà nói, Tiêu Thanh Ngọc bảo gì mà nàng chẳng nghe, huống chi chỉ là việc đứng lên thôi.
Mỹ nhân liền vội đứng dậy chuẩn bị nhảy lên ôm lấy cổ cậu nhỏ để cùng cậu tơi bời hoa lá một lần cho thỏa mãn cơn thèm muốn. Nhưng đột nhiên ngoài cửa xuất hiện Đỗ Quân Quân. Nàng vào đây để tìm kiếm Tiêu Thanh Ngọc và sư muội thì chợt thấy tình trạng của hai người. Đỗ Quân Quân thấy nhị sư muội cũa nàng thân hình lõa thể đang đứng đối diện với Tiêu Thanh Ngọc. Còn vũ khí bằng thịt cũa Tiêu Thanh Ngọc đang dựng cờ chỉnh thẳng về phía nhị muội. Với tình cảnh như thế, khỏi cần nói Đỗ Quân Quân cũng đoán ra hai người chuẩn bị làm gì. Nàng giận đùng đùng vì cơn ghen nổi lên dữ dội. Nàng chỉ tay về phía Tiêu Thanh Ngọc mà nói không nên lời. Tiêu Thanh Ngọc thấy đại tỷ giận như vậy thì kinh hoàng vội nhét thanh trường thương của cậu trở về vị trí bên trong y phục sau đó mới bước vội đến Đỗ Quân Quân nở nụ cười gượng gạo.Đỗ Quân Quân giận lắm trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Ngọc rồi quay người bỏ đi. Tiêu Thanh Ngọc chạy theo. Bên ngoài lúc này đã trở nên yên tỉnh. Địch nhân biết tình hình bất diệu nên đã đồng loạt rút lui hết rồi. Khi Đỗ Quân Quân và Tiêu Thanh Ngọc ra đến đại sảnh thì mọi người cũng đang tập trung về đây rất đông. Dât tiên nương tử lớn tiếng nói:
- Hỡi các đệ tử. Ta nhận thấy tình hình trước mắt hết sức nguy hiểm. Chúng ta tuy may mắn đẩy lui được địch nhưng thế yếu, lực cô chưa hẳn đã thoát nạn nếu địch nhân tấn công lần nữa. Do vậy, ta quyết định đưa toàn bộ lực lượng đến phối hợp với Thiết Đà môn cùng đối địch với kẻ thù. Đoàn người xuất hành lần này sẽ chia làm hai cánh quân, cánh quân thứ nhất gồm có Đỗ Quân Quân, Huyền Lăng Nữ, Tiêu Thanh Ngọc, Lý Hồng Sương, Bạch Thu Trang và Lạc Băng Băng. Mọi người phải đi nhanh và đến Thiết Đà sơn thật sớm để hỗ trợ cho Thiết Đà môn trong trường hợp bị kẻ địch tấn công. Cánh quân thứ hai sẽ theo ta cải trang rồi từ từ bí mật đến sau. Bây giờ các đệ tử hãy gấp rút chuẩn bị lên đường.
Ngay chiều hôm đó, đoàn người bí mật từ Sơn cốc tiến ra. Mọi người ai nấy đều tinh thần phấn chấn. Tiêu Thanh Ngọc mình mặc bạch y, lưng đeo kiếm trông rất anh tuấn. Cậu đã được cởi bỏ giáp y nên cảm thấy cử động của mình nhanh và mạnh lên rất nhiều.
Quần nữ thì đều hồ hởi vì chuyến đi này khiến họ như được xổ lồng sau bao ngày chôn chân luyện võ tại Dật tiên cốc. Đêm đến, mọi người nghỉ tạm bên một cánh rừng rậm rạp. Cánh rừng này chính là nơi Tiêu Thanh Ngọc đã từng đến cùng với chị em Song sát. Kỷ niệm ái ân ngọt ngào và đầy kịch tính hiện về trong lòng cậu nhỏ. Tiêu Thanh Ngọc lắng tai nghe tiếng suối nước chảy rồi lần mò đến. Suối nước trong vắt và nước mát lạnh làm cho cậu cảm thấy sảng khoái. Tiêu Thanh Ngọc cởi bỏ y phục rồi xuống nước tắm. Trong khi cậu đang ngâm mình dưới làn nước trong thì co tiêng chân tiến đến gần. Tiêu Thanh Ngọc ngẩng lên thì thấy Lạc Băng Băng đang đứng đó. Thiếu nữ thấy tình quân lõa thể dưới dòng suối thì trong lòng đã thấy nứng lên rồi. Nàng cởi bỏ y phục rồi bước lại gần cậu nhỏ. Nàng cao hơn Tiêu Thanh Ngọc nửa cái đầu nên khi nàng đến chỗ Tiêu Thanh Ngọc đứng thì hai quả đào tiên mới chỉ ngập nửa phần dưới nước khiến Tiêu Thanh Ngọc bị cuốn hút không rời. Tiêu Thanh Ngọc đưa tay mân mê bầu vú tròn căng cúa mỹ nhân rồi cười hỏi:
- Nàng không sợ mấy người kia biết được đến đây sao ?
Lạc Băng Băng cười khẽ:
- Tướng công chớ lo ! Thiếp rất cẩn thận, đợi họ ngủ say mới đến đây.
Tiêu Thanh Ngoc hài lòng hỏi:
- Nàng có muốn ta tắm cho nàng không ?
Lạc Băng Băng mĩm cười hai má đỏ hồng. Nàng liếc yêu Tiêu Thanh Ngọc rồi khẽ gật đầu. Vậy là hai bàn tay Tiêu Thanh Ngọc được phép hoạt động. Làn da thiếu nữ run lên trước những vuốt ve của người tình lữ. Có thể nói các mỹ nhân đến với Tiêu Thanh Ngọc thì Lac Băng Băng trẻ trung hơn cả. Nàng không bị ràng buộc gì nên đến với tình quân hết sức tự nhiên. Không giống như Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ vẫn còn trinh. Lạc Băng Băng đã hiến trinh tiết của mình cho Tiêu Thanh Ngọc rồi nên nàng chẳng có gì phải úy kỵ cả. Hai người mân mê lẫn nhau rồi ái ân ngay dưới lòng suối. Trận thư hùng làm nước suối sôi lên đục ngầu. Trận ái ân dữ dội và tiếng rên rỉ của mỹ nhân khiến cho lòng quân tử càng thêm hưng phấn. Hết hiệp một, Tiêu Thanh Ngọc bồng lấy mỹ nhân đưa vào bờ. Hai người ngạc nhiên khi thấy hai bóng nhân ảnh từ phía sau thân cây hiện ra. Tiêu Thanh Ngọc nhận ra hai người đó chính là Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ. Cả hai khuôn mặt hết sức khó coi và căng thẳng. Tiêu Thanh Ngọc biết tình hình bất diệu nên vội buông Lạc Băng Băng ra rồi tiến lại bên chỗ đại sư tỷ Đỗ Quân Quân. Khi còn cách hai người thiếu nữ gần hai trượng thì thân hình Tiêu Thanh Ngọc bất chợt nhoáng lên một cái đã đứng bên cạnh hai mỹ nhân rồi. Thân hình Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ đều đứng yên bất động. Họ đã bị Tiêu Thanh Ngọc dùng thủ pháp xuất kỳ bất ý điểm trúng huyệt đạo rồi. Lạc Băng Băng vẫn còn lõa thể chạy vội lại hỏi:
- Tướng công ! Sao chàng lại điểm huyệt họ làm gì ?
Tiêu Thanh Ngọc mĩm cười:
- Hai người này đă phát hiện chúng ta làm chuyện vừa rồi. Nếu không làm như vậy thì chúng ta nguy mất.
Lạc Băng Băng thấy có lý nhưng lại thắc mắc:
- Thế bây giờ chàng định thế nào ? Chẳng lẽ mình điểm huyệt họ như vậy rồi để ở đây sao ?
Tiêu Thanh Ngọc không nói gì cắp lấy hai mỹ nhân phóng sang bờ đá bên kia. Đến nơi chàng đặt Huyền Lăng Nữ nằm xuống phiến đá rồi ra tay cởi bỏ y phục Đỗ Quân Quân. Lạc Băng Băng sang đến nơi thấy vậy thì hoãng kinh vội nói lớn:
- Tướng công ! Chàng muốn chết sao mà dám làm chuyện tày đình này. Đại tỷ là đệ tử yêu của Dật sư phụ mà chàng dám bức nhục nàng ta như vậy ư ?
Thật ra, Lạc Băng Băng làm sao biết được giữa Tiêu Thanh Ngọc và Đỗ Quân Quân đã luyến ái nhau lúc còn ở trong lòng núi. Thân thể Đỗ Quân Quân nào có xa lạ gì đối với Tiêu Thanh Ngọc. Hành động lúc này của chàng cũng chỉ là hợp thức hóa việc của hai người lúc xưa mà thôi. Đỗ Quân Quân đã bị lột truồng ra rồi, Tiêu Thanh Ngọc đặt nàng xuống quay ra lột bỏ y phục của Huyền Lăng Nữ. Lạc Băng Băng thấy chàng làm vậy thì chỉ còn biết trơ mắt ra mà ngó. Nàng lo lắng rồi đây không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi hai thiếu nữ này được tự do.
Tiêu Thanh Ngọc sau khi lột bỏ y phục của hai mỹ nhân liền đưa cả hai xuống suối. Chàng ra sức kỳ cọ tắm gội cho cả hai rồi đưa họ lên bờ. Hai mỹ nhân dù bị điểm huyệt nhưng vẫn còn tỉnh táo. Cả hai đều ngây ngất như nhau khi bàn tay của cậu nhỏ vuốt ve, ma sát trên người mình. Nhất là lúc chàng kỳ cọ phần hạ thể của họ. Những ngón tay đầy ma lực của cậu sờ nắn, bóp vuốt khu thâm sơn thần bí khiến mỹ nhân dục tình quật khởi không thể kìm được bật tiếng rên rỉ êm ái mê người.
Tiêu Thanh Ngọc yêu cầu Lạc Băng Băng đứng cảnh giới cho chàng trong lúc cậu hành lạc với hai mỹ nhân. Lạc Băng Băng hành động theo như máy, nàng bất chấp lời Tiêu Thanh Ngọc dù đúng hay sai đều tuân theo ý chàng.
Lúc này Tiêu Thanh Ngọc ôm lấy thân hình ngọc ngà của đại sư tỷ Đố Quân Quân. Chàng vừa nằm đè lên thân thể mỹ nhân vừa thì thầm vào một bên tai nhỏ xinh của nàng là chàng sắp sửa phá đi tấm thân xử nữ của nàng. Tiêu Thanh Ngọc để ý thấy khuôn mặt người thiếu nữ đỏ bừng khi nghe điều này. Nàng đưa mắt nhìn cậu có vẻ bối rối chứ không hề có ý phản kháng. Tiêu Thanh Ngọc biết mỹ nhân đã ưng thuận liền bắt đầu khai mở động đào nguyên. Thanh trường thương của cậu đâm thẳng vào khe thâm sơn rồi từ từ tách nó ra. Khuôn mặt Đỗ Quân Quân trở nên căng thẳng và chờ đợi. Đôi mắt nàng nhắm nghiền lại chuẩn bị cho bước vĩnh biệt đời thiếu nữ của mình.
Nhưng trái với sự mong đợi của thiếu nữ, tiểu huynh đệ của Tiêu Thanh Ngọc lại nhẹ nhàng ra vô ở một chút bên phần ngoài khu mật viện và không hề tấn tới phá đi hàng rào thiêng liêng bên trong nữ nhân. Hành động đó khiến người thiếu nữ run rẩy vì khoái lạc và bức bối. Từ lúc sinh ra đến giờ có bao giờ âm động thần bí của Đỗ Quân Quân được hưởng một cái gì cụ thể đến thế này ở trong nàng đâu. Giờ đây, cái thứ nóng nóng, cứng cứng của đàn ông đó cứ ra vô nhịp nhàng trong thâm sơn nàng khiến cho nàng càng ngất ngây thêm.
Huyền Lăng Nữ nằm quay mặt về phía họ nên có thể nhìn thấy toàn bộ sự việc. Nàng thấy tên tiểu huynh đệ to tướng của Tiêu Thanh Ngọc chọc xuống phía hạ thể của đại sư tỷ nàng run rẩy lên từng hồi. Huyền Lăng Nữ biết ngay đại sư tỷ mình đang gặp phải chuyện gì. Đó không phải là sự đau đớn mà chính là sự khoái lạc tràn ngập. Huyền Lăng Nữ đã từng rơi vào hoàn cảnh như vậy và biết chắc đại sư tỷ mình hẳn là đang sướng lắm.
Quả nhiên không ngoài sự suy đoán của Huyền Lăng Nữ. Thân hình Đỗ Quân Quân sau những phút run động vì khoái dục thì nơi mật động bắt đầu ra nước dữ dội. Tiêu Thanh Ngọc biết rằng thời cơ đã đến. Cậu đợi đúng lúc mỹ nhân rùng mình vì sướng thì đâm thẳng thanh trường thương cứng ngắt vào sâu trong thâm sơn, phá hỏng hoàn toàn hàng rào dựng sẵn trước đó, chính thức hoàn toàn du nhập tên tiểu huynh đệ của mình trong tận cùng cơ thể nàng. Đỗ Quân Quân nhăn mặt vì đau, nhưng nàng luyện võ công thường xuyên nên khả năng chịu đau hơn hẳn người thường. Cơn đau qua nhanh thay vào đó là cảm giác khoái sướng. Đỗ Quân Quân đã nhận thấy âm động thần bí bên dưới người nàng đã hoàn toàn nuốt trọn tên tiểu huynh đệ của đối phương không còn chi xa cách nữa. Tiêu Thanh Ngọc để nguyên tên tiểu huynh đệ của mình trong âm động đại sư tỷ. Cậu biết nàng vẫn còn đau nên quay sang hôn hít và bóp vuốt đôi nhũ phong cao vút trên người nàng.
Một lúc sau, thân hình mỹ nhân đã rung động trở lại báo hiệu cơn khoái dục đã bắt đầu. Tiêu Thanh Ngọc liền chuyễn động thân hinh đẽ thanh trường thương của cậu có thể áp vào âm phong ngọc động mỹ nhân được thuận lợi nhất.
Sướng quá... sướng đến chết đi được... Đỗ Quân toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt trào ra vì chịu không nổi nữa rồi. Nàng muốn rên la muốn phát tiết sự khoái dục của mình ra ngoài mà không được nên thân hình cứ co giật hoài. Tiêu Thanh Ngọc thấy mỹ nhân đã sẳp ra khí đến nơi, cậu gia tăng hơn nữa thanh trường thương trong âm động mỹ nhân làm cho tiếng bộp bộp liên hồi cũa hai vùng da thịt nơi hạ thân hai người va chạm vào nhau phát ra. Đỗ Quân Quân toàn thân co cứng rồi nước hoa lộ từng đợt từng đợt tuôn ra dữ dội. Hạ thể nàng co giật trong khi cái vùng thâm sâu huyền bí cũa nàng bóp chắc lấy khúc thịt nóng hổi đang ngự ở trong đó và buộc nó phải ra khí thì mới hài lòng.
Tiêu Thanh Ngọc cũng sướng lắm, nhưng chỉ một mình Đỗ Quân Quân thì chưa đủ để tác động vào cậu. Hơn nữa Tiêu Thanh Ngọc không muốn ra khí lúc này vì cậu còn muốn tái đấu ngay với cái âm động mềm mại ngon lành đang nằm gần bên. Tiêu Thanh Ngọc để cho cái thứ của cậu nằm im trong thân mỹ nhân một hồi cho đến khi cảm giác sự co bóp nơi đó đã giảm hẳn mới từ từ rút tử kiếm của cậu về. Huyền Lăng Nữ nảy giờ chứng kiến cảnh giao hoan tuyệt diệu của hai người thì đã thấy toàn thân nóng bừng, hạ thể ẩm ướt. Nước hoa lộ nơi âm động càng rĩ ra nhanh hơn khi mắt nàng nhìn thấy thanh trường thương to bự dính đầy dịch của Tiêu Thanh Ngọc từ nơi thân đại sư tỷ của nàng thoát ra.
Tiêu Thanh Ngọc vừa rút tiểu huynh đệ ra khỏi người Đỗ Quân Quân thì liền lại gần Huyền Lăng Nữ, thấy âm phong ngọc động của nàng đã rỉ ra nước hoa lộ rất nhiều, Thanh Ngọc biết nàng đã động tình lắm rồi. Tiêu Thanh Ngọc áp mặt sát gương mặt thanh tú, xinh đẹp và đang ửng hồng lên vì động tình của Lăng Nữ, cả hai đầu ngắm nhìn nhau, ánh mắt tình cảm chan chứa và đầy khát khao dục vọng. Thanh Ngọc cuối xuống hôn Lăng Nữ, mút chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Huyền Lăng Nữ cảm thấy ngất ngây, sung sướng.
Vừa hôn, Thanh Ngọc vừa xoa bóp đôi nhũ phong căng cứng, đôi nhũ phong bị nhào nặn, xoa bóp ra đủ hình dạng, từ màu trắng nõn ra màu hồng hồng in lên cả dấu tay của Thanh Ngọc, thế nhưng Lăng Nữ lại cảm thấy rất sướng, miệng nàng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ sướng khoái.
Sau một hồi mút lưỡi, Tiêu Thanh Ngọc chuyển qua hôn lấy vành tai, chiếc cổ trắng và cuối cùng là đôi nhũ phong của Huyền Lăng Nữ. Thanh Ngọc liếm xung quanh đôi nhũ hồng từng đợt rối cuối cùng ngậm nguyên nhũ phong trong miệng, bú mút một cách ngon lành, vừa bú mút bên này, vừa xoa bóp nhào nặn bên kia. Huyền Lăng Nữ tuy đã chờ mong rất lâu nhưng nàng không ngờ Thanh Ngọc lại làm cho nàng có cảm giác sung sướng đến vậy. Nàng rên lên sung sướng và ấn mạnh đầu của Thanh Ngọc vào ngực mình để tăng cảm giác sung sướng và như sợ Thanh Ngọc sẽ nhả hai đầu nhũ phong của nàng ra làm nàng mất sướng vậy. Âm phong ngọc động của nàng đã ra rất nhiều hoa lộ rồi, hai chân nàng oằn lên sung sướng và kẹp chặc lấy thân hình của Thanh Ngọc như muốn cả hai nhập lại vào nhau.
Thanh Ngọc cảm thấy đã đến lúc liền lấy tiểu huynh đệ tiến sâu vào trong âm động của Lăng Nữ lấy đi đời con gái của nàng. Cả hai vần vũ nhau sướng mấy canh giờ. Sau đó Thanh Ngọc chuyển qua Lạc Băng Băng, Đỗ Quân Quân và cuối cùng lại Huyền Lăng Nữ. Suốt một đêm dài đại chiến tam đại mỹ nhân, Tiêu Thanh Ngọc đã làm ba nàg sung sướng ngất ngây hết lần này đến lần khác, thay đổi từ tư thế này qua tư thế khác,... cuối cùng Tiêu Thanh Ngọc phóng xuất vào trong người ba đại mỹ nhân làm cho ba nàng sung sướng ngất ngây, mệt mõi rã rởi không cử động nổi. Cả ba ôm lấy nhau chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cả bốn người tỉnh dậy nhìn nhau cười hạnh phúc. Suốt dọc đường đi, không biết bao nhiêu lần đã diễn ra những màn hoan lạc giữa Thanh Ngọc với nhất nữ, nhị nữ và cả tam nữ. Chuyến đi như là một chuỗi những ngày hạnh phục thần tiên.
Đến ngày thứ sáu, khi gần đến núi Thiết Đà, cả bốn người đang cười nói rất vui vẻ thì bỗng từ xa nhìn thấy khói lửa bốc lên từ núi.Tiếng vũ khí cham nhau vang dội cùng với tiếng la thét từ trên núi Thiết Đà vọng xuống khiến Tiêu Thanh Ngọc và quần nữ đều kinh hãi. Cả bọn hối hả phi thân lên núi. Trên đường đi xác chết rải rác khắp lối mòn. Tiêu Thanh Ngọc võ công cao hơn hết phi thân dẫn đầu, kế đến là Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ, ba thiếu nữ còn lại do nội lực kém hơn bị bỏ lại phía sau gần ba trượng.
Tiêu Thanh Ngọc lên đến đỉnh núi thì thấy khói lửa mịt mù và phe Thanh Y giáo đang dồn đối phương phải lùi dần vào phía trong gian đại sảnh. Tiêu Thanh Ngọc nhận thấy Song sát tiên tử đang giao đấu cùng với hai Thanh Y nhân võ công hết sức cao cường, hai bên giao tranh kịch liệt bất phân thắng bại.
Đỗ Quân Quân và Huyền Lăng Nữ đã xông vào hỗ trợ cho phe Thiết Đà chống lại đối phương. Ba thiếu nữ đến sau cũng đã nhập cuộc khiến cho cuộc chiến trở nên ngang ngửa. Tiêu Thanh Ngọc quan sát thì thấy một cặp đấu vô cùng dữ dội ở chính giữa đại sảnh. Một người là lão Dâm thần còn người còn lại là một phụ nhân tuổi trạc ngũ tuần. Tiêu Thanh Ngọc phát giác ra lão Dâm thần đã mặc thanh y có phù hiệu của Thanh y giáo thì biết rằng lão đã quy phục giáo phái này rồi.
Tiêu Thanh Ngọc thầm phục phụ nhân nọ vì biết bà này phải là một tiền bối võ lâm có địa vị rất lớn trong Thiết đà môn mới có thể giao chiến ngang ngửa với một kẻ nổi tiếng lợi hại trong võ lâm. Đột nhiên, Tiêu Thanh Ngọc nhìn thấy ở một góc khác Hồng Hoa tỷ tỷ đang bị nguy ngập. Tiêu Thanh Ngọc vội phóng vọt tới đưa kiếm đánh mạnh một chiêu sấm sét. Mấy tiếng rú đồng loạt nổi lên rồi cả đám thanh y giáo đang bao vây Hồng Hoa dạt hẳn ra ngoài. Tiêu Thanh Ngọc võ công cao quá, chàng mới ra một chiêu đã cướp tinh thần địch thủ. Kiếm pháp và thân pháp của Tiêu Thanh Ngọc đều đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa khiến cho đám võ sĩ thanh y giáo kinh hoảng không dám tự tiện vọng động nữa.
Hồng Hoa phấn khởi phi thường khi được gặp lại Tiêu Thanh Ngọc và chứng kiến võ công thần sầu quỷ khốc của cậu. Hai người phối hợp lại tấn công khiến cho địch nhân tan vỡ thế trận một cách nhanh chóng. Tiêu Thanh Ngọc nói nhỏ vơi Hồng Hoa vài câu rồi chạy sang phía chiến trường khác. Lúc này mục tiêu của chàng chính là cặp đấu giữa Song sát và hai đối thủ bịt mặt thanh y. Tiêu Thanh Ngọc vừa bạt kiếm xông vào thì cả hai thanh y nhân đều nhất loạt rú lên lùi lại. Tiêu Thanh Ngọc kinh ngạc nhận ra hai người này chính là Nhị tướng của Thanh y giáo. Thiên Kiều đâu hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng mừng rỡ nói lớn với Tiêu Thanh Ngọc:
- Đệ đệ mau thu nạp hai ả này đi. Bọn chúng chính là Nhị tướng đó.
Tiêu Thanh Ngọc cầm kiếm ngẩn người ra nhìn. Hình ảnh mỹ nhân giao hoan cùng chàng trong thạch động lại hiện về. Có thể nói hai nàng đã gây nên ấn tượng khó phai trong lòng chàng.
Riêng phần Bạch Lan và Hồng Tụ cũng chẳng ngờ tình hình lại biến đổi thế này. Từ sau khi bị thất thân với Tiêu Thanh Ngọc ở trong thạch động hai người đều thống nhất chôn chặt bí mật này cho đến tận lúc xuống mồ. Nào đâu tạo hóa trêu ngươi người phá trinh tiết của họ năm xưa lại có mặt ở nơi đây. Hai người không biết làm sao vì trong lòng họ cũng có phần luyến ái đối phương. Bạch Lan và Hồng Tụ thường khóc thầm với nhau mong có ngày gặp lại người ta.
Giờ đây gặp nhau nơi đấu trường thì biết liệu lẽ nào cho đặng. Bạch Lan, Hồng Tụ chợt lùi lại rồi bỏ chạy. Tiêu Thanh Ngọc không biết làm sao đành quay sang gọi Thiên Kiều và Hoàng Ty cùng chàng đi cứu trợ những nơi khác. Ba người vừa động thân thì ở giữa sảnh đường đã có tiếng rú kinh hồn của lão Dâm thần vọng đến. Tiêu Thanh Ngọc vội bỏ hai thiếu nữ ở lại lướt nhanh ra phía đại sảnh.
Chàng đến nơi kịp lúc thấy thân hình lão Dâm thần đổ gục xuống đất. Một thanh trường kiếm đã đâm vào người lão xuyên thấu ra đến sau lưng. Máu từ người lão tràn ra lênh láng. Phụ nhân thì hai chân run động lùi lại một bước, máu từ miệng ọc ra, cho thấy cả hai đều lưỡng bại câu thương.
Đột nhiên bên hàng ngũ Thanh y giáo chuyển động. Ba bóng nhân ảnh xuất hiện giữa đương trường. Tiêu Thanh Ngọc phát giác trong ba người vừa đến thì có hai người là Nhị tướng, còn người thứ ba thân hình khá to lớn, chòm râu bac phủ kín cằm. Lão ta đưa mắt nhìn khắp toàn trường rồi quát lớn:
- Tiểu tử Tiêu Thanh Ngọc đâu ra đây!
Tiêu Thanh Ngọc hơi ngạc nhiên vì thấy lão gọi tên mình. Chàng đường hoàng bước ra đứng đối diện với lão không chút lo sợ. Lão già râu bạc nhìn chăm chú Tiêu Thanh Ngọc từ đầu đến chân rồi khẽ cau mày lại hỏi:
- Ngươi chính là kẻ đã làm chuyện xấu với hai đứa này phải không ?
Lão vừa nói vừa ra dấu chỉ sang hai bên. Tiêu Thanh Ngọc đã biết lão nhân nọ định nói về chuyện gì rồi. Chàng không thể chối bỏ việc đã làm nên cúi đầu nói:
- Đúng vậy !
Lão già râu bạc trợn mắt quát lớn:
- Nghiệt súc ! Ngươi đúng là đến số chết mới chạm vào ái nữ của lão phu. Lão phu lần này đến đây quyết phanh thây mi ra mới hả.
Tiêu Thanh Ngọc trong lòng run sợ khi biết lão già bịt mặt này chính là phụ thân của hai cô ả nọ. Chàng không hiểu lão là ai nhưng chỉ nhìn thần thái và ánh mắt sắc như dao của lão cũng đủ hiểu nội công của lão lợi hại đến chừng nào rồi. Bạch Lan, Hồng Tụ thấy lão nhân quyết giết Tiêu Thanh Ngọc thì hoảng kinh vội níu lấy tay áo lão nhân năn nỉ:
- Phụ thân, chuyện này không phải lỗi do y mà do tại lão Dâm thần. Chẳng qua bọn hài nhi xui xẻo nên mới bị như vậy. Phụ thân đừng nên trách cứ y làm gì.
Phụ nhân lúc này đột nhiên cất lên tràng cười tiếu ngạo. Bà ta bước lên đứng đối diện với lão già bịt mặt rồi nói:
- Tôn giá thật không còn liêm sĩ, đi bức hiếp một đứa con nít. Nếu người có giỏi thì thử giở thủ đoạn ra với mụ già này xem nào.
Lão già râu bạc đột nhiên lùi lại mấy bước. Lão chưa kịp nói lời nào thì đương trường lại xuất hiện thêm một người nữa. Người này chính là Dật tiên nương tử lừng danh trên võ lâm. Dật tiên nương tử nhìn lão nhân râu bạc rồi quát lớn:
- Ngươi quả nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ mộng bá chủ giang hồ. Tỷ muội chúng ta đến đây quyết không cho ngươi thực hiện chuyện này.
Lão già râu bạc cười nhạt, đôi mắt lão lóe sáng tia nhìn gian xảo:
- Hai người dám hay sao !
Dật tiên nương tử nói lớn:
- Tại sao không ?!
Lão già râu bạc cười dài rồi đột nhiên đưa hai tay ra chụp xuống đầu Nhị tướng rồi nói lớn:
- Hai mi hãy xem bọn chúng là ai ?
Khuôn mặt hai thiếu nữ hiện ra xinh đẹp phi thường. Đó chính là mặt của Bạch Lan và Hồng Tụ. Có điều hai thiếu nữ không hiểu tại sao lão nhân gia lại đặt tay lên thiên linh cái cũa họ để làm gì ?
Dật tiên nương tử và phụ nhân đều chú tâm nhìn vào hai thiếu nữ. Khuôn mặt của họ đột nhiên trở nên khó coi và có vẻ rất kỳ lạ. Dật tiên nương tử ban đầu mới đến cũng không chú ý lắm đến hai nàng con gái đứng hai bên lão tặc. Thế nhưng khi lão tặc nọ giở thủ đoạn, dùng ma thủ chèn ép lên đầu hai nữ nhân kia bà mới giật mình nhìn kỹ khuôn mặt hai người. Ngờ đâu càng nhìn thì khuôn mặt Dật tiên nương tử càng tái lại, thần thái hết sức khó coi. Lão già râu bạc thấy Dật tiên nương tử biểu lộ ra sắc thái kỳ quái như thế thì cười dài nói :
- Các ngươi đã nhận ra bọn chúng chính là cốt nhục của mình rồi chứ. Ta nói cho các ngươi biết. Nếu các ngươi đồng ý gia nhập bổn môn thì hai người bọn họ sẽ được buông tha, bằng không ta giết chúng trước rồi thu thập các ngươi sau cũng không muộn.
Bạch Lan và Hồng Tụ đều rú lên kinh hãi. Hai nàng run giọng nhìn sang lão nhân râu bạc rồi nói :
- Lão nhân gia sao lại đối xử tàn nhẫn với bọn hài nhi như vậy. Hùm dữ cũng không ăn thịt con cơ mà.
Lão già râu bạc mỉm cười với giọng âm độc :
- Cả đời này ta đâu có thê tử thì làm gì có con. Các ngươi chẳng qua là con cờ để ta sử dụng mà thôi.
Dật tiên nương tử đột nhiên run run chỉ tay về phía lão già râu bạc nói :
- Ngươi, ngươi là Thanh quái tẩu phải không ?
Lão già râu bạc bỗng cười khanh khách nói :
- Ha ... ha... cuối cùng rồi bà cũng nhận ra. Năm xưa tiếc là ta phải thu nhận tài vật của Ngũ Kỳ Môn, không có cơ hội để thưởng thức nhị vị phu nhân xinh đẹp của Thích Phan Tỉnh. Hôm nay tỷ muội các người ở đây. Khôn hồn thì hãy quỳ gối về với lão phu, may ra thì con của hai vị mới được toàn vẹn.
Dật tiên nương tử và vị phu nhân kia đều căm tức lẫn uất ức nhìn về phía lão tặc trừng trừng. Khuôn mặt cả hai đã đẫm nước mắt. Hai người hẳn nhiên đã khổ cực không ít từ khi ly biệt nhi tử đến giờ. Dật tiên nương tử bật khóc, kêu lớn '' con ơi '' ...
Thạch quái tẩu nhìn thấy cảnh tượng khốn khổ của hai người thì cười dài. Đột nhiên ngay khi đó, trước mặt lão có một luồng kiếm quang nhanh như tia chớp chụp đến. Lão nhân thất kinh vội lùi người lại. Nhưng thân pháp của lão đủ nhanh thì kiếm quang còn nhanh hơn một bực. Lão già râu bạc hoảng hốt vội buông hai con mồi ra rồi vung tay đánh ra một chưởng cực mạnh để hóa giải tình thế nguy ngập.
Tiêu Thanh Ngọc đã phóng kiếm ra tuyệt chiêu mà vẫn không làm gì được đối phương thì không chần chờ chụp lấy thanh kiếm rồi lao vào tỷ đấu. Hai người như hai ngọn cuồng phong lao vào nhau với tốc độ kinh hồn. Thân hình cả hai như nhập vào làm một rồi chìm trong một khối cầu bạc trắng. Rõ ràng cả hai bên đã đánh nhau đến mức sinh tử rồi.
Mọi người đứng bên ngoài đều dạt ra xa để tránh nguy hiểm đến tính mạng. Cuộc chiến rùng rợn kéo dài chừng cạn chén trà thì một tiếng rú nổi lên rất lớn. Khối cầu bạc tan rã nhanh chóng để hiện tại trên đấu trường là thân ảnh của Tiêu Thanh Ngọc đứng sừng sững giữa đương trường. Còn lão già râu bạc đã bị chem đứt làm hai đoạn rơi xuống đất.
Toàn thể giáo chúng Thanh y giáo rú lên kinh hoàng vì chứng kiến thảm cảnh của giáo chủ bị giết ngay đương trường. Cả bọn không ai bảo ai đều ùn ùn chạy vội xuống chân núi. Các thiếu nữ đều ùa lại bu quanh Tiêu Thanh Ngọc. Cả bọn đều lo lắng không biết cậu có bị gì không. Tiêu Thanh Ngọc tuy đã kiệt lực vì trận đấu vừa rồi nhưng chàng cũng cố gắng đưa mắt nhìn các mỹ nhân xung quanh thì thấy có Đỗ Quân Quân, Huyền Lăng Nữ, Lạc Băng Băng, Thiên Kiều, Hồng Hoa. Bên ngoài còn có Bạch Lan, Hồng Tụ và Hoàng Ty cũng đang lo lắng nhìn chàng. Tiêu Thanh Ngọc mỉm cười rồi gục xuống trong lòng đại sư tỷ Đỗ Quân Quân. Đỗ Quân Quân hốt hoảng vội đỡ lấy thân hình Tiêu Thanh Ngọc rồi ôm lấy đưa chàng vào nhà. Quần nữ nối đuôi nhau bám lấy xung quanh cùng vào nhà trong. Tiếng chuông chùa từ xa vang vọng đến báo hiệu một ngày vừa kết thúc./.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro