Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: "Món quà".

"Anh chuẩn bị nến chưa ?", một người phụ nữ hỏi.

"Đã xong thưa phu nhân !", người đàn ông đáp lại.

"Trời đất em nóng lòng quá, cuối cùng thằng bé cũng bước sang tuổi thứ 7, đến lúc nó được nhận món quà đó rồi !".

"Nào mau nhanh lên không thằng bé nó lại kêu".

"Nào, 1 ... 2 ... 3 ...", cả hai người cùng mở cửa bước vào, "Chúc mừng sinh nhật Phan Anh !!!!!!".

"Boom ... boom ... boom !!!", tiếng pháo hoa giấy.

"Bánh sinh nhật của con đây cậu bé của bố", người bố mang chiếc bánh đặt lên bàn, "Nào, trước khi cắt bánh thì chúng ta phải làm gì hả Phan Anh ???".

"Chúng ta sẽ nói một điều ước mà mình muốn rồi thổi nến ạ !", đứa con nhanh nhẩu trả lời.

"Chính xác ! Nhớ rằng phải giữ bí mật nhé !".

"Dạ vâng ạ", đứa con chắp tay, nhắm mắt lại, miệng nhẩm điều ước, sau đó hít một hơi thổi mạnh vào bảy ngọn nến đang cắm trên chiếc bánh sinh nhật.

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to Phan AAAAAAnh !!!!! Yeaaaaaaaaah !!!"

Trong lúc APhan Anh đang vui vẻ, một bé trai hai tay cầm một hộp quà nhỏ mang đến đưa ra trước mặt, "Phan Anh tặng cậu nè !".

"...", cậu bé sững sờ ngạc nhiên.

"Phan Anh", người mẹ bên cạnh nói, "Mau nhận quà của Bảo đi con, bạn ấy tặng con đó !".

Cậu bé có vẻ hơi ngại ngùng đón nhận món quà kèm theo lời cảm ơn, "Cảm ơn cậu Bảo !", hai đứa bé nhìn nhau mà cười.

"Phan Anh, bọn tớ cũng có quà cho cậu nè !!!", và nhiều đứa trẻ khác cũng đem quà đến tặng cho Phan Anh.

Vào cái giây phút đó, cậu bé cảm thấy sung sướng khi đang ôm trong lòng rất nhiều món quà từ các bạn và gia đình tặng, "Cảm ơn các bạn, cảm ơn bố mẹ ông bà và mọi người nhiều nhiều, con thích lắm !".

Nhìn cái khuôn mặt đó của đứa con mà bà mẹ lập tức bắt ông bố mang ngay chiếc máy ảnh để chụp lưu làm kỉ niệm, "Nào mấy đứa đứng cạnh vào nhau nào, chuẩn bị nha 1 ... 2 ... cười nào !!!!!".

"TÁCH ... TÁCH ... TÁCH !!!", tiếng nháy của máy ảnh.

Sau khi bữa tiệc tàn, hai bố con Phan Anh dẫn nhau lên phòng ngủ.

"Ai đây nào, cậu bé này là ai đây !!!", ông bố vác đứa con lên vai trêu đùa thằng bé.

"Bố thả con ra hahahaha !!!".

"Nào chơi tàu bay nha hú ~~~~", ông bế ngang đứa con rồi cả hai bố con cùng xoanh vòng tròn trong phòng.

"Hahahahaha thích quá bố ơi hahahahaha !!!!".

Đúng lúc đó người mẹ vào phòng, "Nào đến giờ đi ngủ rồi hai bố con, cái ông kia cho con nó đi ngủ đi, mặt thằng bé đỏ ửng lên rồi kìa !".

"Đâu có, Phan Anh thấy vui mà phải không con ?".

"Dạ có !!!".

"Thôi nào tôi không nói nhiều, tôi cho hai người hai phút bảo ban nhau đi ngủ không thì đừng kêu tôi ác !".

"Dạ vâng thưa phu nhân !!!", ông bố nhẹ nhàng đặt đứa con lên giường, "Nào, cậu bé của bố, hôm nay sinh nhật vui không ?".

"Có chứ bố, con thích lắm, hôm nay con được mọi người tặng nhiều quà lắm !".

"Thấy không, các bạn, gia đình ai cũng yêu quý con cả, lúc nào cũng tươi cười thế này thì ai mà không yêu !", ông bố hôn liên tục lên trán, hai bên má đứa con, "Nhưng mà riêng sinh nhật này con sẽ được thêm một món quà đặc biệt nữa !".

"Có phải là bạn Thần Thú của con ?!?!", mắt đứa con sáng lên trong sung sướng.

"Đúng rồi, giờ ngủ ngoan, sáng mai con sẽ được gặp người bạn nhỏ đó sớm thôi, con mà không ngủ là bạn Thần Thú đó không đến đâu nhớ chưa ?".

"Con hứa con sẽ ngủ ngoan để được gặp bạn ấy !!!", cậu bé giơ nắm đấm đặt lên trước ngực.

Người bố nở một nụ cười rồi lại hôn lên trán đứa con, "Thế mới là cậu bé của bố", ông đắp chăn cho đứa con rồi lặng lẽ đi đến cửa tắt đèn, "Chúc chàng trai của bố ngủ ngon !".

"Chúc bố ngủ ngon !".

Khi ông bố vừa đóng cửa, đứa con nhảy xuống giường lấy một tấm thảm trải ra đặt ngay bên cạnh giường, sau đó lấy thêm chăn gối để lên đó, "Như thế này thì mình có thể nhìn thấy được bạn Thần Thú dễ dàng hơn !", cậu bé nằm xuống, mắt hướng ra nhìn gầm giường, "Bạn Thần Thú ơi, mau đến nhanh đi, khi nào bạn đến nhớ gọi mình nhé !", chỉ trong vài phút, cậu bé nhắm mắt lại và chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau,

"Huuuuuuuhuhuhuhu !!!", tiếng trẻ con khóc.

"Thằng bé Phan Anh đang khóc phải không ?", người mẹ giật mình hỏi ông chồng.

"Hình như là vậy, Silvia, em mau lên xem thằng bé đi rồi anh lên sau".

"Phan Anh mẹ lên liền đây !", bà mẹ vội vàng chạy lên gác. Bước vào phòng, bà thấy đứa con đang ngồi dưới giường khóc lóc không biết điều gì, "Phan Anh, có chuyện gì vậy con ?".

"Hic ... mẹ ơi ... hức ... bạn Thần Thú của con ... hức ...", đứa bé khóc nấc nhiều quá không nói nên lời.

"Sao ? Bạn ấy làm sao à ?".

"Hức ...", cậu bé chìa tay ra cho mẹ xem một chú cá vàng đã chết trên lòng bàn tay cậu, "Bạn ấy ... chết rồi huhuhuhuhu !!!".

Đứa con ngày càng khóc to thêm, bà mẹ thương quá mà ôm thằng bé vào lòng dỗ dành, "Thôi nào cậu bé của mẹ đừng khóc mà, không sao cả, không sao cả ...", đứa bé không nhưng không ngừng khóc mà lại khóc nhiều hơn, "Nào mẹ hỏi nè ? Con có thương bạn cá không ?".

Phan Anh không ngừng lấy tay dụi đỏ cả đôi mắt rồi cố gắng trả lời mẹ, "Dạ ... có ...", cậu bé gật đầu.

"Cho dù bạn ấy đã qua đời nhưng mà con có biết gì không ? Đó là một điều tốt đó bởi vì bạn ấy sẽ được đến một nơi rất đẹp và tuyệt vời đó !", bà mẹ dẫn đứa con đi đến bên cửa sổ và chỉ lên trời, "Đó, nơi đó ở trên đó đấy con".

Phan Anh ngạc nhiên, "Có phải đó là nơi mà bà đang ở đó phải không mẹ ?".
"Đúng rồi, giờ bạn cá sẽ được đưa lên đó và gặp bà đó con".

"...", cậu bé ngẫm nghĩ một lúc, "Bạn cá được đưa lên đó thì không chỉ bạn cá vui mà bà cũng vui nữa vì có bạn cá ở bên cạnh mỗi ngày, bà sẽ không còn cô đơn nữa !".

Nghe những lời đó từ đứa con mới lên 7 của mình, bà mẹ xúc động, "Đúng rồi con, đúng rồi ...".

"Thế vậy mẹ con mình mau đưa bạn cá lên đó thôi ... nhưng làm thế nào hả mẹ ???".

"Đây, để mẹ dẫn con", bà mẹ dắt đứa con đi đến nhà vệ sinh, "giờ con thả bạn ý vào đây và sau đó giật nước là bạn ấy được đưa lên kia rồi !".

Đứa bé ngạc nhiên thắc mắc, "Mẹ có chắc là cái bồn xí có thể đưa bạn cá lên trời ?".

"Mẹ chắc, con có tin mẹ không ?".

Cậu bé ngập ngừng đáp lại, "Dạ ... có mẹ".

"Nào giờ con nhẹ nhàng thả bạn cá vào đi", đứa con nghe lời thả con cá vào bên trong bồn xí, "Rồi sau đó giật nước đi con !", cậu bé có vẻ hơi chần chừ, tay chạm vào cần gạt rồi nhấn mạnh xuống, nhìn cảnh con cá bị cuốn trôi trong xoáy nước rồi biến mất ngay sau đó.

"Mẹ ơi ... bạn cá đi rồi !", cậu bé hơi rơm rớm nước mắt.

"Không sao mẹ đây", bà mẹ bế đứa con lên rồi đưa đứa bé ra cửa số, "Đấy, con thấy chưa, bạn ấy lên gặp bà đó con", bà chỉ tay lên trời.

Phan Anh cũng nhanh nhẩu chỉ tay theo, "Bạn cá lên trời rồi ! Bạn cá ơi, mau lên chơi với bà đi nhé, đừng để bà buồn !".

Bà hôn lên trán đứa con, "Cậu bé của mẹ ngoan lắm !", hai mẹ con cứ đứng ôm nhau bên cửa sổ. Trong lòng đứa con cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn bao nhiêu thì bà lại cảm thấy bất an bấy nhiêu, "Mẹ ... lại một lần nữa ...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro