Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

THẦN NỮ 《03》

Tác giả: 魏满十四碎

Dịch: mang.lynx

Vui lòng không mang bản dịch đi nơi khác!
_______________________

6

Nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử thai, đầu tôi ong ong.

Cuối cùng tôi đã hiểu lý do cho những bất thường khác nhau trong cơ thể tôi gần đây.

Chuyện đó xảy ra khi nào?

Chà.

Một tháng trước, Nhan Ngữ được điều động đi công tác ở tỉnh khác, tôi không nỡ để cô ấy đi, thế là hai người nói chuyện lảm nhảm cả đêm, uống say khướt.

Chính Diệp Trì đã đón tôi về.

Khi tôi có chút ý thức, tôi đã ở trong phòng tắm rồi.

Áo sơ mi của Diệp Trì ướt sũng, còn tôi thì trần như nhộng.

Thức dậy vào ngày hôm sau với cái đầu đau nhức vì cơn say khiến tôi nghĩ rằng những cơn đau nhức trong người là do rượu gây ra thôi.

Bây giờ nghĩ lại, chắc chúng tôi đã phát sinh ra chuyện gì rồi.

Mà Diệp Trì cũng không dùng biện pháp an toàn.

Tôi sờ cái bụng phẳng lì của mình, thật khó để tưởng tượng rằng một sinh mệnh bé nhỏ đang được hình thành bên trong.

Ý nghĩ đó khiến tôi rơi vào một cơn hoảng loạn không thể giải thích được.

Nỗi hoang mang tột độ giống hệt như khi tôi biết mình sắp đính hôn với Diệp Trì vậy.

Trong tiềm thức, người đầu tiên tối nói về việc tôi mang thai là Nhan Ngữ.

"Làm sao bây giờ?" Tôi thấp giọng lẩm bẩm: "Tớ mang thai đứa con của Diệp Trì, nhưng tớ không muốn sinh."

Thật kỳ lạ, tôi đã nghĩ rằng tôi yêu anh ta rất nhiều.

Nhan Ngữ an ủi tôi: "Nặc Nặc, đây là con của cậu, chảy dòng má.u của cậu."

"Thời gian phá thai tốt nhất là trong vòng 70 ngày, cậu còn có một tháng, có thể suy nghĩ xem có muốn Diệp Trì làm cha của nó hay không."

"Tớ ủng hộ mọi quyết định của cậu."

"Nếu như cậu không muốn Diệp Trì nuôi, để tớ nuôi."

"Chúng ta sẽ cùng nhau làm mẹ của nó, cùng nhau chăm sóc và nuôi nấng nó thật tốt."

"Cậu có thể sống ở nước ngoài hoặc ở nhà nếu cậu muốn, số tiền tớ kiếm được đủ để nuôi cậu."

Nghe giọng điệu dịu dàng và nhẹ nhàng của cô ấy, mọi lo lắng trong người tôi được xoa dịu.

Không sao đâu.

Vẫn còn có Nhan Ngữ.

Vẫn còn có cô ấy.

7

Còn hai tháng nữa là đến ngày cưới.

Diệp Trì và một vài người bạn tập trung tại quán bar yên tĩnh và đưa tôi đi cùng.

Trong những năm qua, tôi chưa bao giờ có thể hòa nhập vào vòng bạn bè của anh ta, chỉ có thể ngồi một mình và nghịch điện thoại di động.

Hơn nữa tôi có thể cảm thấy rằng mặc dù những người bạn này của anh ta bề ngoài rất lịch sự với tôi, nhưng thực ra họ khá xem thường tôi.

Quả nhiên, khi tôi ra khỏi phòng vệ sinh, tôi có thể nghe thấy họ nói chuyện ở góc.

"Anh Trì, anh ưu tú như vậy, sao lại cam tâm bị con nửa mù kia gài bẫy thế?"

"Chẳng lẽ là do tai nạn khi còn nhỏ sao?"

Diệp Trì cáu kỉnh nói: "Câm miệng."

"Chuyện này mấy người đừng nhắc nữa, lúc ấy anh Trì còn chưa đủ tuổi, chỉ là sơ ý mà thôi, khẳng định anh ấy không muốn nghe mấy người nhắc chuyện này."

Một giọng nữ trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, mang theo hương vị êm dịu.

Ồ, là cô ta.

Thẩm Hạ Nồng.

Tôi nhớ cô gái này.

Cô ta có một đôi mắt khỏe và đẹp, cô ta cười như vầng trăng khuyết, lộ ra một năng lượng tinh tế.

Diệp Trì có lẽ cũng rất thích ánh mắt của cô ta, nên khi cô ta nói chuyện, anh ta luôn nhìn cô ta rất chăm chú

Tôi đứng sau bức tường đợi rất lâu, cũng không đợi được Diệp Trì trả lời.

Vì vậy, tôi bước qua.

Diệp Trì quay lại nhìn tôi khi nghe thấy tiếng động.

Tôi thấy anh ta cười.

Anh ta không thích cười, nhưng lúc đó anh ta cười rất dịu dàng.

Bạn xem.

Hóa ra anh ta cũng cho rằng đó là một sự nhầm lẫn không cố ý.

Khi tôi đi ngang qua Thẩm Hạ Nồng, mùi thơm ngọt ngào trên người cô ta đã chạm vào ký ức trong tâm trí tôi.

Noble 1942, đầy hương thơm quả mọng.

Gần đây, mùi này thường xuyên xuất hiện trên người Diệp Trì.

Trong ấn tượng của tôi, anh ta chưa bao giờ dùng nước hoa, huống hồ là loại nước hoa dành cho phụ nữ này.

Thẩm Hạ Nồng chớp mắt với bọn họ, đứng dậy, cười đưa ly martini dứa trên bàn cho tôi : "Chào chị dâu, em mới tới, đây là đặc sản của nhà hàng này, là em gọi cho chị đấy."

Tôi bị dị ứng với dứa, ăn xong sẽ bị đau bụng và mẩn ngứa, Diệp Trì biết điều đó.

Nhưng anh ta chỉ quan sát mà không ngăn lại.

Chẳng lẽ anh ta quên, hay là sợ Thẩm Hạ Nồng xấu hổ?

8

Một lần nữa, Nhan Ngữ đã bảo vệ tôi.

Vài ngày trước cô ấy đã trở lại.

Nhan Ngữ đi thẳng tới, vòng tay qua eo tôi, ôm tôi ngồi trên sô pha: "Trình Nặc nhà chúng tôi dị ứng với dứa, Diệp Trì không nói cho cô biết sao?"

Không khí yên tĩnh trong chốc lát, ánh mắt Diệp Trì rơi vào trên người cô ấy, lông mày hơi nhíu lại.

"Xin lỗi, tôi không biết." Thẩm Hạ Nồng cười khổ.

"Cô đạo đức giả cái gì?" Chàng trai bên cạnh cô ta hừ một tiếng.

Nhan Ngữ không nói chuyện, lạnh lùng nhìn cậu ta.

Cậu ta có chút ngượng ngùng, lúng túng quay đầu đi.

Có Nhan Ngữ ở đây, toàn thân tôi đều cảm thấy thư giãn.

Cô ấy đang bưng một đĩa bánh bông lan cacao, trong khi ăn, cô ấy thì thầm vào tai tôi về những khách hàng tuyệt vời mà cô ấy đã gặp trong những chuyến công tác của mình.

Diệp Trì đột nhiên nói: "Dừng nhạc lại, chúng ta về đi."

Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt của anh ta.

"Bây giờ chúng ta trở về sao? Không phải đã đồng ý cùng nhau đi xem kịch sao?" Thẩm Hạ Nồng liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường: "Vừa vặn thời gian cũng sắp đến rồi."

Diệp Trì trầm tư hai giây: "Vậy đi thôi."

Di động của Nhan Ngữ vang lên, cô ấy khẽ hừ một tiếng, bóp mặt tôi: "Đợi tớ ở dưới lầu, tớ lên sân thượng nghe điện thoại."

"Được."

Chúng tôi ở tầng hai, cầu thang dẫn lên quầy bar hẹp và dốc, tầm nhìn thì mờ.

Tôi bị mù mắt trái và thị lực hạn chế, vì vậy cố hết sức để đi cẩn thận.

Thẩm Hạ Nồng đi phía sau tôi, đột nhiên hét lên một tiếng lao về phía trước, tôi bị cô ta đẩy suýt ngã, may mà kịp thời bám vào lan can.

"Cẩn thận!" Diệp Trì trầm giọng nói.

Anh ta đang đứng bên dưới tôi, nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta là nắm lấy cánh tay của Thẩm Hạ Nồng.

"Em ổn chứ?" Anh ta hỏi.

Thẩm Hạ Nồng lắc đầu: "Xin lỗi bước hụt."

Diệp Trì cuối cùng cũng nhớ ra tôi.

Có lẽ vì thấy sắc mặt tôi không được tốt lắm, anh ta cau mày, quan tâm hỏi: "Em sao vậy?"

Tôi bỏ tay ra khỏi bụng dưới, thản nhiên nói: "Không có gì."

Anh ta nắm tay tôi, liếc qua mắt trái của tôi: "Ở đây tối lắm, đi theo anh."

Tôi rút tay về: "Không cần, tôi thấy rõ."

Anh ta dừng lại, quay đầu lại và nhìn tôi chằm chằm với vẻ tán thưởng.

Tôi mặc kệ anh ta và đi xuống cầu thang đầu tiên.

Không lâu sau, Nhan Ngữ cũng đi theo.

Một nhóm người đứng bên ngoài quán bar, tôi muốn về nhà trước với lý do tâm trạng không tốt.

Nhan Ngữ ôm tôi: "Tôi sẽ đưa Nặc Nặc về."

Diệp Trì nhìn cô ấy vài giây rồi nhìn tôi, vẻ mặt không vui, định nói gì đó.

"Anh Trì, lại muộn nữa sẽ không kịp đâu, Hạ Nồng đã sớm muốn xem vở kịch này rồi, khó có dịp."

"Đi thôi, đi thôi, sắp bắt đầu rồi."

Diệp Trì mím môi, anh ta do dự.

Một vài người bạn tiếp tục thúc giục.

"Về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh." Anh ta dặn dò tôi.

Tôi mỉm cười: "Được."

Diệp Trì, sao anh có thể xứng làm cha của con tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#oe