Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mầm

"Nam công tử cùng Tạ Tuyết Thần quen biết nhau bao lâu rồi?"

Mộ Huyền Linh chống cằm, một mặt tò mò nhìn Nam Tư Nguyệt, ánh mắt từ cần cổ trắng tuyết hướng thẳng một đường xuống dưới. Xinh đẹp thật sự rất xinh đẹp, nhưng có chút gầy, nhìn qua cũng không bằng Tạ Tuyết Thần thân thể rắn chắc.

Nam Tư Nguyệt lại cười nói: "Đại khái...... Hơn mười năm đi."

"Vậy ngươi hẳn là hiểu rất rõ về Tạ Tuyết Thần?"

Mộ Huyền Linh hỏi một câu, hàm ý sâu xa, không biết nói trúng điểm nào trong lòng Nam Tư Nguyệt, y dừng cầm quạt xếp trong tay, do dự lắc đầu, "Cái đó cũng tùy.... phương diện nào."

Sau khi khí tức nhiếp hồn cổ ma bị đánh tan, Mộ Huyền Linh ngủ được an ổn. Tạ Tuyết Thần mặt đỏ tới mang tai chạy ra gian phòng đứng ở thủy tạ bên cạnh tịnh tâm, thẳng đến khi dị sắc trên khuôn mặt thu lại, cố gắng giả vờ như không phát sinh sự tình gì. Nhưng ngắm nhìn cảnh đêm tráng lệ tại Kính Hoa cung, trăm hoa đua nở mỹ lệ vạn phần, Tạ Tuyết Thần chỉ cảm thấy luồng sức mạnh vừa rồi không hoàn toàn biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Bất luận đã luyện kiếm bao nhiêu năm trên vách Vấn Tuyết sơn, thanh tâm quả dục vô tình tu đạo cũng tựa như thắt chặt dây cung, một khi phá giới, liền khó khôi phục như thường. Tạ Tuyết Thần nắm chặt nắm đấm suy nghĩ thật lâu, quyết định trở về phòng tự hành giải quyết. Đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo chạm vào cổ tay, Nam Tư Nguyệt giống u hồn phiêu đến phía sau hắn, đốt tay thon dài thăm dò mạch đập.

"Tuyết Thần, ngươi đây là?"

Nhìn vào khuôn mặt Nam Tư Nguyệt dưới ánh trăng càng thêm trong sáng, tú lệ, Tạ Tuyết Thần bất chợt nghẹn lại, hắn làm sao đối với bạn tốt của mình sinh ra loại cảm giác này? Muốn đem y đặt ở dưới thân tiến vào, đem cổ tay trắng trẻo nhỏ gầy nắm lại, thẳng đến lưu lại vết đỏ, buộc y thay đổi tư thái đoan trang thanh lệ thường ngày xấu hổ, chật vật rơi lệ vì sướng, cầu hắn chậm lại.
Nam Tư Nguyệt làm sao biết Tạ Tuyết Thần mơ màng cái gì, ngược lại bước đến càng gần, y lấy ra một bình thuốc, nhíu mày cười nói, "Tuyết Thần? Ta cầm thuốc đến, có thể làm Mộ cô nương dễ chịu chút."

Dứt lời, y quay người muốn đi gấp, bị Tạ Tuyết Thần giữ chặt cánh tay túm về trong ngực, Nam Tư Nguyệt cả người đều rơi vào lồng ngực ấm áp, y không hiểu thấu, có chút bối rối, nhưng lại không nghĩ sẽ đẩy đối phương ra.

Nhịp tim như nổi trống.

"Tại sao ngươi không quan tâm ta?"

Tạ Tuyết Thần thở hổn hển, cố gắng nhịn xuống không hôn Nam Tư Nguyệt. Nam Tư Nguyệt mới nôn máu, chỉ là dùng trận pháp trấn áp tâm mạch hỗn loạn. Lúc này, gương mặt y trông càng tái nhợt, thế nhưng càng thêm mê người. Khiến Tạ Tuyết Thần nhớ tới một loại Tuyết Liên Hoa mọc trên đỉnh Vấn Tuyết sơn, càng băng thanh ngọc khiết, càng khiến cho người ta muốn ngắt lấy.
"Không cần đi" Tạ Tuyết Thần ghé vào tai Nam Tư Nguyệt, thấp giọng nói, "Nàng ấy không sao."

"Tuyết Thần?" Tạ Tuyết Thần áp sát quá gần, hơi thở đều phả vào trên mặt, Nam Tư Nguyệt cảm thấy cần cổ ngứa ngáy.

Y rất thông minh, đương nhiên có thể phát giác được không khí bây giờ có điều gì đó không ổn, chỉ sợ tiến một bước nữa sẽ đi quá giới hạn, có điều gì đó lặng lẽ thay đổi. Nhưng y cũng không bài xích, ngược lại mơ hồ chờ mong điều kia đến.

"Tư Nguyệt, ngươi nguyện ý theo giúp ta sao?" Tạ Tuyết Thần ngửi ngửi cỗ hương hoa lan trên người y, khẽ thở dài, "Đêm nay có thể hay không ở lại đây giúp ta."

Tạ Tuyết Thần không dễ dàng thỉnh cầu y thứ gì, Nam Tư Nguyệt trầm tư rất lâu, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay đang ôm chặt lấy cánh tay mình, kìm lòng không được miên man bất định, chớp mắt rồi lại cúi đầu. Thiên hạ đệ nhất kiếm tu tư thái mềm mại hướng mình cầu hoan, y vừa vặn cũng có thiện cảm với hắn, đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt. Thế nhưng, cho dù thông minh như y, tất cả kinh nghiệm tương quan cũng đều là do xem các loại thư tịch, bây giờ muốn thực tiễn, hắn còn không có chuẩn bị kỹ càng.

Thấy Nam Tư Nguyệt không nói gì, Tạ Tuyết Thần liền biết y đồng ý, hắn ôm y rời đi, như ôm lấy một đám mây. Cao Thu Mân muốn tìm Tạ Tuyết Thần hỏi chuyện, nàng mới vừa đi tới thủy tạ bên cạnh, liền thấy được cảnh này, đại tiểu thư ngây thơ đơn thuần gương mặt đỏ bừng chạy đi.

Gian phòng Kính Hoa cung chuẩn bị đương nhiên sẽ có thật nhiều linh hoa chế thành dược cao, Tạ Tuyết Thần vội vã nhịn không nổi, đem Nam Tư Nguyệt đặt dưới thân rồi hôn y, hắn cắn lấy đôi môi mỏng của y một cách bừa bãi đến khi nó sưng tấy lên. Nam Tư Nguyệt vùng vẫy một hồi, dùng đầu ngón tay đẩy hàm của hảo bằng hữu mình ra, vành mắt đỏ hoe, ướt nước nói: "Đau......"

Tạ Tuyết Thần lập tức nới lỏng lực đạo, cuốn lấy đầu lưỡi của y triền miên, nếm mùi thuốc đắng chát trong khoang miệng đối phương.
Triền miên môi lưỡi một hồi, dưới tay hắn không có động tĩnh gì, từ nhỏ ở sườn Vấn Tuyết sơn luyện kiếm kiếm tu không vướng ái tình, Tạ Tuyết Thần đối với loại chuyện này không có chút kinh nghiệm nào. Nhưng Nam Tư Nguyệt bị trêu chọc, chỉ cảm thấy toàn thân phát nhiệt, không tự giác dùng chân cọ vào hạ thể Tạ Tuyết Thần, muốn hắn mau một chút. Đối mặt bộ dáng này của hảo bằng hữu, Tạ Tuyết Thần nheo mắt lại, theo bản năng nắm bắp chân của y tách ra, chen vào, đem y cố định dưới thân thể khiến y có muốn cũng không thể trốn thoát.
Nam Tư Nguyệt quần áo luôn rộng rãi, Tạ Tuyết Thần không tốn bao nhiêu khí lực liền đem lột sạch sẽ, lộ ra da thịt trắng nõn, mịn màng tựa ngọc. Bàn tay chai sạn của người tu kiếm chạm vào, lập tức khiến đối phương không tự chủ run rẩy, xúc cảm từ bàn tay tuyệt hảo. Tạ Tuyết Thần si mê vuốt ve, từng cái hôn nhẹ rơi xuống, ngón tay Nam Tư Nguyệt nhỏ gầy bám vào cổ tay hắn, thở dốc.

"Tuyết Thần, Tuyết Thần."

Tạ Tuyết Thần đáp lại tiếng kêu của y bằng một nụ hôn, đem dược cao hòa tan tại đốt ngón tay giữa. Nam Tư Nguyệt hô hấp bỗng nhiên căng thẳng, rên rỉ, vặn vẹo eo, đường vào chật hẹp, Tạ Tuyết Thần luyện kiếm lâu ngày ngón tay lại thô to, vừa tiến vào một đốt ngón tay Nam Tư Nguyệt liền đổ mồ hôi toàn thân, nói đau, dừng lại. Thông minh như Nam trang chủ cũng không nghĩ tới bị tiến vào sẽ khó chịu đến vậy, sớm biết y liền ngăn Tạ Tuyết Thần lại.

Đáng tiếc, Tạ Tuyết Thần lúc này không có suy nghĩ sẽ thương hoa tiếc ngọc, kiên định nhét một ngón tay vào, chậm chạp trừu sáp, dược cao tại hậu huyệt nóng ẩm hóa thành thủy dịch, theo động tác nhỏ xuống đệm giường. Tiếng nước dâm mỹ, Nam Tư Nguyệt đỏ cả tai, nhưng y vẫn là không nhịn được phát ra tiếng rên khe khẽ, đau đớn qua đi mang theo khoái cảm thầm kín khó tả đến, khoái cảm kia như có như không, y không tự chủ được, bất giác nâng eo lên, muốn nhiều hơn.

Tạ Tuyết Thần không nhịn được nữa, rút tay ra đem tính khí của mình đặt trước cửa hậu huyệt, từ từ tiến vào. Ngón tay không thể so với tính khí thô to, Nam Tư Nguyệt chỉ cảm thấy mình bị triệt để mở ra, lấp đầy, cảm giác kỳ quái khiến y vô thức cảm thấy xấu hổ, hai chân khép lại, Tạ Tuyết Thần không chút do dự ấn lấy bắp đùi đang run rẩy của y, nghiêng người về phía trước, cắn hai cái lên vai y, Nam Tư Nguyệt bị trêu chọc đến cả người run rẩy "Tuyết Thần, ngươi đang cố ý khi dễ ta......"

Bị khoái cảm che lấp, đầu óc y lúc này còn chưa thanh tỉnh, Nam Tư Nguyệt lúc này hành động như một đứa trẻ, muốn thoát khỏi lòng ngực hắn. Nhưng Tạ Tuyết Thần đã sớm dự tính được, bắt lấy bàn chân y nhẹ vuốt ve mắt cá chân, nhưng Nam Tư Nguyệt run rẩy cả người, khóe mắt rơi lệ, "Đau, đau......"

Trạng thái của Nam Tư Nguyệt hiện tại rất yếu ớt, Tạ Tuyết Thần không tiếp tục giày vò y nữa, chỉ là nắm lấy eo người kia thao đến nơi sâu nhất. Huyệt đạo kia quá ngắn cũng quá nông, chỗ sâu nhất vẫn chưa tiến vào, nhưng phần eo bằng phẳng đã bị đỉnh đến mức nhìn ra hình dạng, sắc tình đến cực điểm. Tạ Tuyết Thần muốn kiên trì lại đi vào một chút, quy đầu vừa tiến vào chỗ sâu nhất, Nam Tư Nguyệt liền lắc đầu, cả người co rút, xuất ra. Y nhắm mắt lại, xấu hổ cắn môi.

Tạ Tuyết Thần giúp y gạt đi sợi tóc lòa xòa, nói khẽ, "Đáng yêu lắm."
"Không...... Quá sâu......" Nam Tư Nguyệt sướng đến mức tầm mắt mơ hồ, không tập trung, nghe không rõ Tạ Tuyết Thần đang nói cái gì, lẩm bẩm nũng nịu, giọng nói lúc trên giường càng thêm mềm mại, làm cho người thương tiếc.

Nhưng Tạ Tuyết Thần thực sự không nhịn được, cho nên hắn quyết định cho Nam Tư Nguyệt ủy khuất một chút.

Tạ Tuyết Thần ôm lấy chân của Nam Tư Nguyệt, không nể mặt mũi, rút ra lại đẩy vào, Nam Tư Nguyệt tựa như một thuyền lá lênh đênh bị hồng thủy cuốn lấy, run rẩy lay động, đốt ngón tay thon dài cơ hồ muốn cào xước bả vai hắn, mà lực đạo của hắn đối với người có thập khiếu mà nói bất quá là dùng lông vũ cào nhẹ.

"Tuyết Thần...... A...... Chậm một chút......" Nam Tư Nguyệt bị hắn làm cho vỡ vụn, đốt ngón tay tinh tế, mảnh khảnh vốn đã trắng bệch, nắm chặt lấy ga giường.

Hảo bằng hữu trước đây bị mình thao đến nước mắt, nước bọt chảy đầy mặt, y vẫn cố tỏ ra thoải mái như bộ dáng thường ngày, khuôn mặt nhỏ gầy tái nhợt rốt cuộc cũng nhuốm màu hoan ái, cặp mắt hồ ly luôn che đậy những suy nghĩ bên trong giờ đẫm nước, gợn sóng.
Tựa như những chồi non trên cành cô đơn vào cuối đông, báo hiệu mùa xuân.

Tạ Tuyết Thần chỉ cảm thấy đáy lòng hiện tại vô cùng thỏa mãn, vô sự tự thông (nghĩa là không thầy cũng tự hiểu được, ở đây ý chỉ là không ai dạy ảnh cũng tự hiểu nên làm gì) vuốt ve bộ ngực của y, dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt ve nhũ châu, Nam Tư Nguyệt chịu không nổi khoái cảm tựa thủy triều, tay run run, muốn ngăn cản hắn, lại bị nắm lấy đặt ở đầu giường. Tạ Tuyết Thần còn thuận tiện đổi tư thế, ấn đầu gối Nam Tư Nguyệt lật người y lại, nhưng hắn lại quên tính khí còn đè vào chỗ sâu, vừa đổi tư thế, Nam Tư Nguyệt liền ngã xuống.

Tạ Tuyết Thần tiến tới hôn vào tai y, Nam Tư Nguyệt không nhìn thấy mặt, càng cảm thấy bất an, cực lực chống đỡ lấy thân thể quay đầu lại muốn hôn hắn. Tạ Tuyết Thần cuốn lấy đầu lưỡi của y triền miên, bàn tay dỗ dành lấy y bị cao trào giày vò đến không ngừng co rút bụng dưới, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hình dáng của chính mình.

Hắn biết Nam Tư Nguyệt gầy, nhưng thật không nghĩ y sẽ gầy như vậy, cảm giác y cứ như chiếc lá rơi, khiến hắn không đành lòng dùng sức giày vò. Nhưng y rên cực kỳ êm tai, lúc thống khổ cao trào, bộ dáng mê mang cũng cực kì xinh đẹp, khiến cho người ta muốn ngừng cũng không được.

"Còn chịu được không?"

Đây là câu mà trước kia lúc hai người kề vai chiến đấu Tạ Tuyết Thần hay hỏi, mà đáp án của Nam Tư Nguyệt luôn luôn là có.

Nhưng hôm nay, đối mặt với dục ái, Nam Tư Nguyệt không thể làm bộ mạnh mẽ.

Khoái cảm dâng trào từ sống lưng một đường lên đến da đầu, bất luận, y thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác bị Tạ Tuyết Thần thao vào linh đài, như thể bị một con linh thú cắn xé ăn vào bụng, nhưng sự thật cũng tựa như thế.

Tạ Tuyết Thần động tác dỗ dành rất ôn nhu, dịu dàng, nhưng thân dưới động tác lại cực kỳ hung mãnh, bị huyệt đạo nóng hổi bao lấy. Mặc cho Nam Tư Nguyệt rên đến mức khàn cả giọng, thanh âm lắp bắp, giọng nói trong trẻo ủy khuất.
"Tuyết Thần...... Tuyết Thần...... Ta chịu không nổi, ngươi chậm một chút có được hay không?" Nam Tư Nguyệt dịu giọng thì thầm, cực điểm nhu tình, hạ thấp tư thế. Tạ Tuyết Thần cùng y năm ngón tay đan xen, ấn bàn tay xinh đẹp vào gối.

Hắn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên gáy y, dấu hôn tựa một đóa hoa đào, hắn nói, "Được."

Khi Tạ Tuyết Thần rốt cuộc cũng thỏa mãn bắn ra, Nam Tư Nguyệt đã mệt mỏi đến mức cơ hồ không phát ra được thanh âm nào.

Tạ Tuyết Thần ôm y vào lòng, từng chút một liếm hôn những giọt nước mắt trên mặt y, giúp y sửa lại mái tóc ẩm ướt đã rối. Nam Tư Nguyệt ánh mắt lơ đãng, còn đắm chìm trong đoạn cao triều quá dài vừa rồi. Tạ Tuyết Thần có chút tự trách, chỉ là lần đầu tiên quan hệ, hắn thiếu chút nữa khống chế không nổi mình, thiếu chút nữa đem người thao ngất đi.

Trời sinh người thập khứu muốn làm bao lâu cũng có thể, nhưng cơ thể Nam Tư Nguyệt đã chịu không nổi giày vò nữa. Bắn ba lần, cơ thể y đã mềm nhũn thành một bãi bùn, tựa trong ngực Tạ Tuyết Thần thở dốc, cánh tay trắng nõn ôm lấy bả vai Tạ Tuyết Thần. Một sợi tóc đen nhánh rơi xuống lồng ngực trắng tuyết, Tạ Tuyết Thần chỉ là muốn giúp y lấy ra, thân thể y liền run lên co rúm lại, nheo mắt hôn lên khóe miệng Tạ Tuyết Thần lấy lòng tựa như hồ ly.

"Tuyết Thần...... Đừng giày vò ta nữa."

Nam Tư Nguyệt thở gấp, nói xong lại bắt đầu ho khan, Tạ Tuyết Thần liền nhanh chóng ôm cơ thể lạnh buốt của y vào lòng.

"Xin lỗi, ta nhất thời không khống chế được."

"Thân thể ta hiện tại, kỳ thật cũng không thích hợp hoan ái, Tuyết Thần, ngươi nên biết."

Nam Tư Nguyệt tựa vào trong ngực Tạ Tuyết Thần, nhẹ giọng nói, Tạ Tuyết Thần nghe, lập tức cảm thấy áy náy. Lưu lại một nụ hôn lên bờ vai trần của y, Nam Tư Nguyệt buồn cười, lại ôm chặt hắn, giọng đanh lại, "Lần trước Mộ cô nương hỏi ta, có phải ta hiểu mọi thứ về ngươi không, nếu sớm biết, ta đã trả lời ngươi ở phương diện này, dục cầu bất mãn, thiên phú dị bẩm... A"

Tạ Tuyết Thần nắm lấy cằm Nam Tư Nguyệt, dùng nụ hôn giam miệng y lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro