Đắc thường sở nguyện
Không thuyền ngày đi nghìn dặm trên mây, nhưng người ở trên thuyền, cơ hồ không cảm nhận được thời gian trôi đi, chỉ có thể nhìn thấy màn đêm đầy sao, mây bay lưu chuyển. Danh khí như vậy, chẳng trách được ngay cả thiếu cung chủ của Bích Tiêu cung khi đem vật giao đến tay Nam Tư Nguyệt cũng có chút lưu luyến không rời. Tạ Tuyết Thần đứng chắp tay, cùng Nam Tư Nguyệt sánh vai, ngắm sao trên trời.
"Tại sao ngươi muốn mang Mộ cô nương đi Ủng Tuyết thành?"
"Kể từ khi cuộc chiến giữa linh tộc và nhân tộc kết thúc, nhân tộc đã làm nô dịch cho linh tộc đã lâu, hai tộc nhân linh mâu thuẫn càng thêm nghiêm trọng. Cũng là thời điểm chủ động tiếp nhận linh tộc, trước hết bắt đầu từ việc cho phép linh tộc nhập môn, mà Mộ Huyền Linh là người đầu tiên."
Tạ Tuyết Thần từ trước đến nay đều đối đãi thẳng thắn với Nam Tư Nguyệt, chỗ hảo hữu không có gì giấu giếm, tuy nhiên mỗi khi nhắc đến Mộ Huyền Linh, rõ ràng cách dùng từ sẽ khác. Đương nhiên, hắn không giỏi nói láo, càng không quen nhìn trái phải mà nói, huống hồ ở phương diện này, Nam Tư Nguyệt cùng với chính hắn đều muốn hiểu, đương nhiên có thể đoán được tâm tư hắn cũng không đơn thuần như lời hắn nói, "Chỉ thế thôi?"
"Không thì sao?"
A...... Nam tư nguyệt cười cười, nói, "Vậy ta mong rằng nhân linh hoà giải, thiên tương thân. Cũng chúc ngươi, đạt được ý nguyện."
"Đạt được ý nguyện" Bốn chữ được nói rõ như vậy, không hề giống ngữ khí thường ngày của Nam Tư Nguyệt, mơ hồ mang theo ý tứ gì khác, Tạ Tuyết Thần nhíu mày, muốn nhìn mắt Nam Tư Nguyệt, nhưng người đã thờ ơ rời đi. Hắn đưa tay, muốn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh dưới ống tay áo xanh lục bảo, cũng lại bị né tránh. Nam Tư Nguyệt nắm chặt chiếc quạt xếp, mím môi, nở nụ cười cứng nhắc nhất kể từ khi Tạ Tuyết Thần cùng y quen biết, ngoài mặt tuy là ngắm sao, nhưng ánh mắt đã sớm không biết rơi vào nơi nào.
Gương mặt lạnh lùng của Tạ Tuyết Thần hiếm khi nở nụ cười, "Tư Nguyệt, có phải ngươi đang ghen không?"
Hai người tuy nói là hảo hữu lâu năm, nhưng cho tới bây giờ đều là Nam Tư Nguyệt trêu chọc hắn, Tạ Tuyết Thần có bao nhiêu bí mật, đều trốn không thoát ánh mắt của y, mà bây giờ, y lại bị nhìn thấu tâm tư. Trong lòng run lên, chiếc quạt xếp trong tay Nam Tư Nguyệt sắp rơi xuống trán đối phương. Tạ Tuyết Thần đưa tay cản lại, tuỳ tiện liền đem cổ tay mảnh khảnh, tinh tế kia kéo vào trong lòng bàn tay, như thể cố tình không thể khống chế được lực, giữa lúc lôi kéo làm Nam Tư Nguyệt ngã vào trong ngực. Nam Tư Nguyệt muốn giãy giụa, liền bị hắn siết chặt xương cổ tay, bên hông còn bị bàn tay kiềm lại.
"Tạ Tuyết Thần, ngươi......" lúc y muốn ôm thì hắn thái độ lạnh như băng, lúc không muốn ôm thì lại gắt gao ôm lấy không buông, Nam Tư Nguyệt nhất thời sốt ruột, gọi đầy đủ tên hắn, muốn tiếp tục nói chuyện, nhịp tim lại đột nhiên bất ổn, chôn ở người trong vạt áo, mất mặt ho khan.
Tạ Tuyết Thần lập tức buông lỏng tay, sợ đem Nam Tư Nguyệt bóp nát thành từng mảnh, hảo hữu của hắn sớm đã không còn là thập khiếu cường nhân năm đó hắn tùy ý cười cười, vỗ vai không gặp vấn đề gì. Hắn quay người đặt tay lên tấm lưng gầy của y nhẹ nhàng vuốt ve, giúp y thuận khí. Nam Tư Nguyệt ho đến đỏ tròng mắt, che ngực bình phục hô hấp. Sau đó lại ngẩng đầu trừng mắt liếc Tạ Tuyết Thần, nhưng mí mắt dưới lại đỏ như đuôi cáo lại ươn ướt nước, không có chút uy hiếp nào.
"Cảm giác thân thể ngươi lại trở nên yếu, có phải ngươi lại không uống thuốc." Tạ Tuyết Thần nói, nhớ tới mấy lần trước đó Nam Tư Nguyệt nhờ hắn đổ thuốc xuống bụi cỏ.
Còn nhớ rõ mấy năm trước, Nam Tư Nguyệt được Nam Vô Cữu cứu trở về, ở Uẩn Tú sơn trang tĩnh dưỡng, là Phong Dao phụ trách giám sát y uống thuốc. Tạ Tuyết Thần thường xuyên đến nhìn y, cũng thường xuyên giúp y "Hủy thuốc không để lại dấu vết", hai thiếu niên tính tình tương hợp cùng nhau chơi rất vui vẻ. Chỉ là, những ngày đó Nam Tư Nguyệt thân thể không tốt hơn, Phong Dao cũng ý thức được vấn đề, để trị y, bí mật đem một vị dược liệu đổi thành đại bổ hoàng kì, kết cục chính là Tạ Tuyết Thần đã làm chết một mảnh linh thảo ở Uẩn Tú sơn trang.
Nam thiếu trang chủ từ đó về sau không dám làm lại loại chuyện này, chỉ là đưa ra yêu cầu, về sau uống thuốc đều yêu cầu một viên mứt hoa quả.
"Ta uống rồi." Nam Tư Nguyệt rầu rĩ không vui, "Rất đắng, càng ngày càng đắng."
"Sao ngươi vẫn hành động như hài tử thế." Tạ Tuyết Thần nói, Nam trang chủ thường ngày quang phong tễ nguyệt, diễn xuất điêu luyện, cũng chỉ có khi ở trước mặt hắn mới để lộ con người thật của mình.
Vừa nói, Tạ Tuyết Thần đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó tại Kính Hoa cung phát sinh sự tình. Để phong ấn Cung chủ Kính Hoa Cung bị hạ nhiếp hồn cổ, Nam Tư Nguyệt phải chịu pháp lực từ đối phương rồi bị nội thương. Hắn vốn cho rằng Nam Tư Nguyệt sẽ tự mình giải quyết, hiện tại xem ra, thân thể phàm nhân còn yếu ớt hơn so với hắn nghĩ, "Ngươi có mang thuốc không? Ở bên ngoài rất khó chuẩn bị thuốc. Phong Dao đáng lẽ phải mang cho ngươi một ít đan dược mới phải."
Nam Tư Nguyệt không nói, lặng yên không một tiếng động, nới khoảng cách với Tạ Tuyết Thần, dùng nan quạt nhẹ nhàng gõ lòng bàn tay mình, lại nở nụ cười thân thuộc với Tạ Tuyết Thần, một khi lộ ra biểu tình này, trong lòng y lại bắt đầu tính toán.
"Tuyết Thần, chúng ta đến Ủng Tuyết thành còn có rất nhiều việc phải làm, vậy đêm nay sao không nghỉ ngơi đi."
"Ngươi muốn đi đâu?"
Tạ Tuyết Thần nhíu mày, nâng tay lên, khuôn mặt có chút vẻ đắc ý. Lập tức, bình thuốc trắng nõn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Người thập khiếu sức lực vượt quá thường nhân, chỉ cần hắn tốn tâm tư đối phó Nam Tư Nguyệt, việc chiếm thượng phong cũng không khó.
Không nghĩ tới Phong Dao không ở đây, bên cạnh lại xuất hiện thêm Tạ Tuyết Thần, Nam Tư Nguyệt cau mày cay đắng cười khổ, xem ra đêm nay thuốc này nhất định phải uống, "Tuyết Thần......"
Lông mày thanh tú nhíu lại, ngước mắt lên, Nam Tư Nguyệt cố gắng thể hiện mình vô tội, nhưng Tạ Tuyết Thần đã dùng linh lực của mình kéo gần khoảng cách, một viên đan dược xuất hiện ở trước mắt. Thở dài một hơi, đối diện với khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, Nam Tư Nguyệt hỏi, "Mứt hoa quả Tuyết Thần chuẩn bị cho ta đâu?"
"Ngươi trước tiên uống thuốc, trên không thuyền này cái gì cần có đều có, mứt hoa quả cũng không khó tìm."
"Vậy ta đi tìm trước."
"Nếu bây giờ ngươi bỏ chạy, có lẽ khi ta đến được Ủng Tuyết thành mới có thể nhìn thấy ngươi." Tạ Tuyết Thần nhìn thoáng qua chiếc quạt xếp trong tay Nam Tư Nguyệt, muốn giấu đi, bất quá là họa một cái trận pháp.
Ngón tay lạnh như sương tuyết nắm lấy đan dược, đưa đến môi Nam Tư Nguyệt, y vẫn có chút kháng cự, ý tứ chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Tạ Tuyết Thần không hiểu, Nam Tư Nguyệt bị thương nặng cũng sẽ không thốt một tiếng, sao lúc uống thuốc cứ như sắp bị ai giết vậy?
Hai người giằng co một hồi không xong, bỗng dưng, nhớ tới sự việc lúc trước ở Ám Vực, chớp mắt, sau đó tằng hắng một cái, để tay xuống. Nam Tư Nguyệt cứ nghĩ hắn hồi tâm chuyển ý, vừa muốn thở phào, đã thấy hắn đem dược hoàn ngậm trên môi, khuôn mặt anh tuấn được phóng đại đến cực điểm trước mắt anh, cùng xúc cảm mềm mại trên môi.
Đan dược tại giữa môi răng hòa tan, tản ra hương vị đắng chát.
Tạ Tuyết Thần nâng cằm Nam Tư Nguyệt khiến y ngẩng đầu lên, thuận tiện đem đan dược truyền vào miệng đối phương. Nam Tư Nguyệt kinh ngạc đến mức không biết nên phản ứng gì, chỉ ngơ ngác mở môi mỏng ra, để đan dược trong miệng tan ra rồi nuốt từng chút một. Dù cho y có thần cơ diệu toán, cũng không tính được Tạ Tuyết Thần sẽ làm loại chuyện này đối với y, sự tình vượt quá tầm kiểm soát, y chỉ có thể tiếp nhận cái hôn này.
Quả thật, y không ghét loại cảm giác này.
Thiếu thành chủ Ủng Tuyết thành sinh ra bất phàm, có sức mạnh thủ hộ thiên hạ tựa thần minh. Xưa nay sẽ không thiên vị bất kỳ người nào, đối với y, cũng đối đãi tình nghĩa như hảo hữu. Bây giờ cái hôn này, tuy là vô ý, nhưng cũng chứng minh một việc. Vị trí của Nam Tư Nguyệt trong lòng Tạ Tuyết Thần quan trọng hơn cả y nghĩ. Nghĩ đến đây, Nam Tư Nguyệt chẳng biết tại sao, cảm thấy tâm tư đã thoải mái rất nhiều.
Có lẽ là tác dụng của đan dược đi?
Tạ Tuyết Thần kiềm chế hôn y, đem dược hoàn giữ tại môi cho đến khi tan ra hoàn toàn mới buông lỏng y ra.
Mải đến khi tách ra, hai người mới phản ứng được vừa rồi phát sinh sự tình hoang đường đến mức nào, hai mặt nhìn nhau, đều ăn ý quay đầu đi. Một người nhìn trời, một người nhìn cửa.
Tạ Tuyết Thần ngắm nhìn ánh trăng trên trời, nói khẽ, "Quả nhiên rất đắng, có cần mứt hoa quả không?"
Nam Tư Nguyệt lắc đầu, mím môi suy nghĩ. Hơn cả vị đắng của tiên dược, khí tức băng hàn trên khóe môi Tạ Tuyết Thần khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Xem ra là không cần mứt hoa quả.
Không thuyền ổn định bay trên mây, khóe mắt lướt qua mảng lớn mây bay, từ sâu trong bầu trời đêm, những vì sao ập đến như thủy triều, chiếu sáng rạng rỡ. Nam Tư Nguyệt nhắm mắt lại, hưởng thụ thời gian ở một mình cùng Tạ Tuyết Thần. Sau khi rời xa Tiên Minh, cuộc sống của y trôi qua rất nhàm chán. Chỉ có khi ở cạnh Tạ Tuyết Thần, y mới có thể cảm nhận được mình còn sống, sinh khí trên thân không theo tam khiếu bị phế mà tiêu tán.
Một lúc lâu sau, Tạ Tuyết Thần nói, "Tư Nguyệt, thời tiết Ủng Tuyết thành ngươi cũng biết, ngươi thật sự chịu được sao?" Ngụ ý của hắn là thân thể của y đã không còn thích hợp với vùng đất lạnh lẽo đó.
"Hiện tại, ngươi có lý do gì không thả ta đi?" Nam Tư Nguyệt đong đưa quạt xếp, cười nói.
Chủ đề lại trở lại ban đầu, Nam Tư Nguyệt nén ý cười trên mặt. Tạ Tuyết Thần nghiêng đầu, hai đầu lông mày hắn cau lại, chợt lóe lên vẻ lo lắng, nói, "Tư Nguyệt, ngươi mới chúc ta đạt được ý nguyện. Ngươi cũng đã biết tâm nguyện của ta?"
Nam Tư Nguyệt nghiêng người sang, nhìn vào mặt Tạ Tuyết Thần, khuôn mặt y từng rất quen thuộc lúc nào cũng băng lãnh, giờ phút này lại như núi tuyết tan ra, tựa những nụ tuyết đầu xuân lộ ra dưới tuyết, đáy mắt hiện lên tia nhu hòa hiếm thấy, "Tuyết Thần?"
"Tư Nguyệt, ta hi vọng ngươi về sau có thể tìm được hạnh phúc chân chính. Cuộc sống suôn sẻ, bình an hạnh phúc. Chúng ta có thể cả một đời làm..." Tạ Tuyết Thần dừng một chút, tiếp tục nói, "Hảo bằng hữu."
Nghe vậy, chiếc quạt xếp bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, Nam Tư Nguyệt thần sắc ngưng trệ, rất nhanh lại chậm rãi mỉm cười.
"Tuyết Thần, vậy ta lại chúc ngươi, đạt được ý nguyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro