than mo 79
“Cuốicùng ta cũng thoát được, ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười điên cuồng, đoạnbàn tay khô gầy như chân gà thò ra, không gian bị xé toang, bàn tay thòvào nội thiên địa “tàng bảo” của Không Không, chộp một đống đồ ăn rồinuốt sạch trơn: “Ngon, ngon quá! Bao nhiêu năm không ăn, đã quên mấtvật thực mùi vị thế nào nữa.”
“Oa… lão ăn mày lại ăn trộm đồ của con.” Không Không khóc ầm lên.
ThầnNam thấy thủ mộ lão nhân như vậy, quả thực không biết nên khóc haycười, thiên giai cao thủ nổi danh xưa nay, hiệu xưng lão bất tử, baoThái cổ cường giả đã rơi rụng mà ông ta vẫn sống, hơn nữa không bịthương tổn gì, giờ lại thành thế…
“Tiểu tử, lại gặp ngươi khiến lãonhân gia thật cao hứng.” Thủ mộ lão nhân vừa nhồm nhoàm vừa nói vớiThần Nam, đoạn quay lại nói với Không Không: “Ngươi là nhóc con nhà ai,đủ một tuổi chưa? Không ngoan ngoãn ở nhà còn chạy lung tung đi đâu?”
“Oa… lão ăn mày xấu xa, cướp đồ của ta còn quay sang trách ta.” Không Không nhăn mũi, chọc tức thủ mộ lão nhân.
“Hắchắc…” Thủ mộ lão nhân không hề ngượng mà bật cười, quay lại nói vớiThần Nam: “Không phải con các ngươi chứ, cũng được, có tương lai lắm.”
ThầnNam thấy ông ta dần lấy lại dáng vẻ, không hư nhược như vừa nãy nữa,bèn hỏi: “Thật ra tiền bối làm sao? Cớ gì sa vào cảnh như thế?”
“Saocơ? Lão nhân gia ta vẫn như thường.” Nói xong, thủ mộ lão nhân hậnkhông thể ngăn được nước mắt nước mũi chảy xuống: “Để trốn khỏi đệ tamgiới, ta đã thử đủ mọi cách, dựa vào kinh nghiệm chạy trốn năm xưa, lầnnày ta thu hẹp thời gian, Thanh Thiên nhị đại gia nó chứ, lão nhân giata suýt nữa xong đời. Trước đây ta hiềm sống lâu, lần này gần như toiđặc, linh thức tịch diệt. Không dễ gì mới thoát được, ha ha… nhưng vẫnchạy khỏi đệ tam giới được.”
“Đây là… tiền bối, đây vẫn là đệ tam giới mà.” Thần Nam nói.
“Ta gặp các ngươi ở đây mà là đệ tam giới sao? Đừng hí lộng lão nhân gia.” Thủ mộ lão nhân trừng mắt.
“Lão ăn mày, đây là đệ tam giới, chúng ta vừa tiến vào.” Không Không nhìn trứ thủ mộ lão nhân nói.
“Nói nhăng, còn nói đây là đệ tam giới ta sẽ cho các ngươi biết tay.” Thủ mộ lão nhân dường như không chịu nổi đả kích.
Ba người bọn Thần Nam tắt tiếng, xem ra lão đầu này lãnh đủ ở đệ tam giới đến mất mật.
Thủmộ lão nhân nhìn quanh đoạn rên rỉ: “Ô ô…mẹ nó chứ… đây hình như khôngphải là Nhân gian giới.” Trước đây làm gì ông ta cũng hỉ hả, dáng vẻvạn sự thong dong nhưng giờ lại khác.
“Đợi chút.” Ông ta đột nhiênđứng dậy, kinh hãi nói: “Ta cảm thấy một loại khí tức khác, tựa hồ là…di tích từ trước khi khai thiên…. đại phá diệt.”
“Tiền bối nói gì?” Thần Nam nghi hoặc, Đạm Đài Tuyền thủy chung vẫn bình tĩnh, lặng lẽ nhìn thủ mộ lão nhân.
“Trờiạ, sao lại nhầm thế được, đây có khả năng là không gian từ trước khiđại phá diệt lưu lại, quyết không phải đệ tam giới.” Thủ mộ lão nhântựa hồ rất kinh ngạc: “Chắc không sai, ta từng nghe có loại không giantan nát kỳ dị kiểu này nằm giữa lục giới, chỉ ngẫu nhiên vào được thôi.”
ThầnNam cũng không dám chắc chắn đây là đệ tam giới, lão đầu tử này đã vàođó hai lần, không thể nhận định sai. Hắn nhớ lại hào quang thần bí xuấthiện lúc toái không gian tiến vào đệ tam giới, có lẽ… đám hào quang đóvô hình trung cải biến phương vị và quỹ tích của bọn hắn.
“Hắc hắc…”Thủ mộ lão nhân bật cười có phần gian trá: “Đây cũng là cơ hội, chúngta đi thử vận khí, chưa biết chừng lấy được cấm kị bảo vật từ trước khiđại phá diệt.”
Thần Nam tắt tiếng, lão đầu tử này quá thô thiển, vừa nãy còn đượm vẻ kích động quá độ, giờ đã tính chuyện tìm bảo vật.
“Đợilão nhân gia ta mấy ngày, đệ tam giới không phải chỗ không người, tacần khôi phục nguyên khí!” Thủ mộ lão nhân nói đoạn xếp bằng dưới đất,hoàn toàn bất động.
Vô tận thiên địa nguyên khí như trăm sông đổ vềbiển, tụ thành một dòng hữu hình trên không, từ xa nhìn vào vô cùngtráng quan, như một dòng sông đổ xuôi.
Liền một tháng, thủ mộ lão nhân mới tỉnh lại, bọn Thần Nam cũng chìm trong cảnh tu luyện tĩnh mịch.
Thủmộ lão nhân xem ra tinh thần phơi phới, lão đầu quả nhiên có bản lĩnh,lúc trước chỉ là hao tận sức mạnh thể nội chứ không bị thương tổn gì,đúng là thâm bất khả trắc!
“Ha ha… khôi phục rồi, lão nhân gia tacao hứng thật.” Thủ mộ lão nhân nói với Thần Nam: “Xú tiểu tử, hiện tạita mới chú ý, ngươi quả thật đã liệt vào hàng ngũ cường giả chân chính,thật vượt ngoài ý liệu của ta.” Đoạn quay lại nhìn Đạm Đài Tuyền: “Cảtiểu cô nương này nữa, thực lực cũng cực mạnh, quan trọng nhất là cótiềm lực ta không nhận ra.”
“Vì sao không nói đến ta?” Tiểu Không Không tỏ vẻ bất mãn.
“Hắc hắc, tiểu quỷ còn rớt dãi này hả? Ha ha…” Ông ta cười vang, tỏ vẻ rất vui.
“Vớ vẩn, xú lão đầu ngươi lừa đồ ăn của ta, còn dám cười ta. Ta phải liều.” Không Không lao bổ tới.
ThầnNam tiến lên nói: “Tiền bối vừa từ đệ tam giới đi ra, xin nói rõ tìnhhuống trong đó, làm sao để vào đó được, hình như tại hạ vào nhầm nơi.”
“Tìnhhuống? Hắc, đánh nhau loạn xạ, vừa vào đệ tam giới, tàn hồn Ma Chủ vàThời Gian chi thần cùng Không Gian chi thần đấu luôn, tựa hồ không chếtkhông dừng tay, những người khác cũng sa vào hỗn chiến.”
“A, là vậy, còn tiền bối thì sao?”
“Ta?Đương nhiên rời đi, đừng coi thường Ma Chủ, ai chết thì chết, sau cùngy cũng không sao, ta dám khẳng định có người đang giở trò, lão nhân giata không thích náo nhiệt. Bọn họ thích tu bổ cái gì mà luân hồi thì cứviệc, ta không hứng, ta trực tiếp tìm kẽ hở không gian bí ẩn, định chạyvề Nhân gian giới!”
Lão đầu tử này quả nhiên là con trạch trơn tuột.
“Tiểutử ngươi muốn vào đệ tam giới? Ấm đầu à, đó không phải là nơi khôngngười, vào đó khác nào đưa thân đến miệng cọp.” Dáng vẻ thủ mộ lão nhânnhư kiểu vĩnh viễn không muốn nhắc đến đệ tam giới.
“Sao lại thế?” Thần Nam tỏ vẻ không hiểu.
“Đệtam giới là địa phương ác liệt nhất trong lục giới, là nơi thiên giaicao thủ gục ngã từ xưa đến nay. Nguyên khí trong đó ít đến thảm thương,không giống một thế giới mà như luyện ngục, trừ những ác đồ cùng hungcực ác, căn bản không còn sinh mệnh nào khác. Những nơi nguy hiểm nhiềukhông kể xiết, mười thiên giai cao thủ vào đó mà còn ba người sống đãlà quá tốt, đó không phải là nơi thích hợp cho người ta tu luyện.”
“Đã vậy, sao bọn Ma Chủ còn tiến vào?” Thần Nam thắc mắc.
“Chínhvì nơi đó hiểm ác nên có phong ấn một số người và vật đặc thù, bọn họchắc muốn tìm cấm kị chi vật nào đó tu bổ cái gì luân hồi, hoặc muốn mởphong ấn của mấy đại ác nhân.”
“Hóa ra là vậy, tiền bối có nghe được…tin tức gì liên quan đến phụ thân Thần Chiến của tại hạ không?”
“Cũngkỳ quái là lúc chúng ta vào, ma thân Thần Chiến lại biến mất, còn vềthần tính Thần Chiến thì ta sao gặp được? Trong đó lớn hơn tưởng tượng,ta lại đi ngay, không thể gặp gỡ. Được rồi, nói cho ta nghe xem baonhiêu năm nay, Nhân gian giới có biến hóa gì.”
Thần Nam nhất nhất kểlại, thủ mộ lão nhân chăm chú lắng nghe, lúc nghe thấy trong Thần Malăng viên có ẩn tàng một Thần bí thanh niên thì lão đầu tử văng miệngchửi: “Vương bát đản! Lại suýt lừa được lão nhân gia, ta vẫn nghĩ trongđó có người, khẳng định trốn trong đáy tổ mạch.”
Lúc Thần Nam nóiđến chuyện về Thái cổ, đại chiến Quảng Nguyên, thủ mộ lão nhân cảmthán: “Thời gian nhanh thật, không ngờ năm tháng Thái cổ chư thần trongtruyền thuyết quay lại sắp đến, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, họ cóthật sự về được hay không là việc khác.”
….
“Cha, con nghe thấy ca ca đang gọi.” Không Không đột nhiên kêu lên kinh hãi: “Ca ca tựa hồ gặp nguy hiểm.”
ThầnNam kinh hãi, hắn tin vào linh giác của Không Không, tuy không hiểu saonó mẫn cảm như vậy, cảm ứng được trước cả hắn. Lần trước phát hiện ĐạmĐài Tuyền là mẫu tử liên tâm, lần này vì cớ gì? Nẽ lào nó và Long Nhiđều là những nhân vật trước thời đại phá diệt?
“Còn và ca ca cùngmuội muội có đồng mệnh tỏa, ai gặp nguy hiểm thì người khác cũng cảmthấy, do mẫu thân xinh đẹp nhờ hai vị lão tổ chuyện chế cho chúng con,để chiếu cố nhau bất cứ lúc nào.” Không Không hình như nhận ra thắc mắccủa Thần Nam.
Hắn biết mẫu thân xinh đẹp nó nói đến là Mộng Khả Nhi,bất giác thấy hổ thẹn bởi phụ thân như hắn đã không tận tâm như bậc làmmẫu thân.
“Đi nào.” Hắn để Không Không dẫn đường, nhanh chóng bay về phía đông, Đạm Đài Tuyền không nói gì, bám theo sát nút.
“Ồ, đợi lão nhân gia ta đã.” Thủ mộ lão nhân kêu lên rồi đuổi theo.
Phihành cực tốc nên rất nhanh đã phát hiện ở ngoài xa phái đông có mộtthân ảnh nhỏ bé nhuộm máu đang liều mệnh, chính thị Long Nhi. Đối thủcủa nó là một người cao lớn, da trắng như thư sinh, là đệ ngũ giới quânvương Đức Mãnh.
Thấy trên mình Long Nhi có mấy vết thương đáng sợ, hai mắt Thần Nam trợn ngược, quát lớn: “Đức Mãnh, ngươi chết chắc rồi.”
Đức Mãnh cơ hồ ngất xỉu, vốn định nhân bất tri quỷ bất giác giải quyết Long Nhi, không ngờ sát tinh đột ngột xuất hiện.
“Hắchắc, hiểu lầm thôi mà.” Y cố làm mặt dày giải thích: “Tiểu đệ định thửxem tu vi của Long Nhi hiền điệt, chứ không phải thật sự động thủ.”
“Hừ.” Long Nhi hừ lạnh.
“Đúnglà hiểu lầm, tiểu đệ thiên tân vạn khổ mới chạy khỏi đệ lục giới đangloạn, định về Nhân gian giới, ai ngờ lại lạc vào không gian kỳ dị này…”Đức Mãnh nhận ra có giải thích thế nào cũng không được, sát khí củaThần Nam càng lúc càng nặng, có nói lắm cũng không thay đổi được sát ýcủa đối phương.
Hắn quay mình định chạy đi.
Nhưng có tam đại thiên giai cao thủ ở đây, làm gì có chuyện để y chạy.
ThầnNam cầm phương thiên họa kích đã lâu không dùng lên tay, quét mạnh ra.Đức Mãnh không đánh mà lui, xông về phía Đạm Đài Tuyền, y cho rằng tuvi của nàng ta có tiến bộ cũng chỉ xêm xêm giữa Thần Hoàng và thiêngiai sơ cấp.
Ai ngờ Đạm Đài Tuyền không động mà mắt trái đại biểuhủy diệt xạ ra hào quang kinh nhân, thoáng chốc tước mất ngàn năm cônglực của y.
“A…” Đức Mãnh gầm lên, nhanh chóng đối hướng, lao vào thủ mộ lão nhân.
Thủmộ lão nhân dáng vẻ lập cập, lắc lư trước luồng khí của Đức Mãnh thổitới, nhưng chợt tung ra một cước, đá luôn vào mông y, đẩy bắn lại.
ĐứcMãnh nghiến chặt răng, cảm giác thân thể tan nát, thầm kêu khổ, Đạm ĐàiTuyền là hóa thân của Thất Tuyệt thiên nữ, có tuyệt học tà dị cổ quáicũng là lẽ thường nhưng lão đầu tử sắp chết kia mọc ở đâu ra sao lạilợi hại như vậy?
“Thần Nam, chúng ta hòa giải được không? Lần này tatrịnh trọng xin lỗi, cam đoan không có lần sau.” Đức Mãnh biết bằngthực lực, tuyệt đối không chống nổi ba vị thiên giai cao thủ, muốn giữmạng đành hạ mình cầu xin.
“Con mẹ ngươi đi mà hòa giải.” Thần Namthật sự động nộ. Đây không phải lần đầu Đức Mãnh giở trò, lần trước vìbọn Sở Tương Ngọc uy hiếp nên hắn không muốn trở mặt. Giờ Sở Tương Ngọctạm thời không xuất thủ, hắn còn phải cố kị gì.
“Đức Mãnh, con mẹngươi chết đi.” Thần Nam quát vang, cùng thủ mộ lão nhân, Đạm Đài Tuyềnđồng thời xuất thủ, Đức Mãnh làm sao chống nổi.
“A…”
Đó không phải là đại chiến mà là một trường đồ sát một phía.
ĐứcMãnh bị một kích của Thần Nam chém làm đôi, đoạn bị nhãn cầu hủy diệtcủa Đạm Đài Tuyền đánh tan tác, vừa hợp lại thân thể liền bị thủ mộ lãonhân cho một cước nên thân hất vào giữa vòng vây.
“Lão ca, đệ băngbó cho.” Tiểu quỷ Không Không giỏi vỗ mông ngựa này nhảy tung tăng đếncạnh Long Nhi, quả thật nhóc tì chưa đến một tuổi như nó rất biết cáchlàm người khác vừa lòng.
“Thần Nam, con mẹ ngươi thật sự muốn giếtta?” Đức Mãnh bị đánh hội đồng, hoảng sợ gào lên: “Ngươi mà giết ta sẽchết chắc, có biết Hắc Khởi còn sống nhăn ở đệ lục giới không? Có biếtSở Tương Ngọc chỉ tạm thời bỏ qua cho ngươi không? Sau này chúng ta còncần hợp tác.”
“Hợp con mẹ ngươi.”
“Phập.”
Hồi đáp y là lưỡiphương thiên họa kích sắc bén Đức Mãnh lại bị chém thành hai mảnh, lầnnày Thần Nam còn khiến linh hồn y trọng thương.
“Con mẹ Thần Nam ngươi định giết ta thật sao?” Đức Mãnh hoảng sợ.
“Nóithừa, ngươi cứ cho ta đang giết chó là được. Lần này chúng ta thanhtoán hết nợ mới nợ cũ, ngươi sống ta chết.” Thần Nam phát ra sát khíxung thiên, mày dựng lên, lần trước Đức Mãnh hạ thủ với Không Không vàY Y, lần này lại hạ độc thủ với Long Nhi, để hắn sống đúng là thiên línan dung.
Lúc đó thủ mộ lão nhân ngầm truyền thanh với Thần Nam:“Tiểu tử, tức phụ này của ngươi không đơn giản đâu, sao ta lại thấynàng ta có được Thiên chi truyền thừa, không hiểu là tốt hay xấu nữa.”
Thần Nam chỉ biết lắc đầu bất lực. Hủy diệt chi quang của Đạm Đài Tuyền đánh tan một phần linh hồn của Đức Mãnh.
Thần Nam lao tới, vận dụng sức mạnh tối đa nhằm triệt để hủy diệt Đức Mãnh.
Thủmộ lão nhân kêu lên: “Đối phó loại người này, có một cách hay hơn làchấn nát linh thức, sau đó quăng vào đệ tam giới, để hắn thành phân bónhoa.”
“Hảo chủ ý!” Thần Nam tán đồng.
“Chết tiệt, các ngươi dámđối xử với ta như vậy, sẽ không được chết yên lành… Thần Nam, ngươi sẽhối hận, đại ca ta ắt bắt ngươi trả gấp mười.” Đức Mãnh gần như sụp đổ,gầm lên điên cuồng, các thiên giai cao thủ có thể coi là bất tử nhưngđối diện với ba thiên giai cao thủ khác thì mong gì sống sót.
“A…”
Đức Mãnh rống lên thảm thiết.
Thânthể bị đánh tan khó lòng hợp lại, linh thức bị Thần Nam, Đạm Đài Tuyền,thủ mộ lão nhân đồng thời tiến công, nháy mắt đã tan biến. Sau cùng thủmộ lão nhân xé một không gian, đẩy hồn phách bị tan nát vào đệ tam giới!
Thươngthế của Long Nhi không nặng như tưởng tượng, trị liệu sơ qua là khôiphục, nó là Đại Long đao chi thân, thể phách đương nhiên cực kỳ cứngrắn.
Trong một tòa loạn thạch cương cách đó không xa có một khônggian chi môn đứng sừng sững, phát ra vô tận u quang. Long Nhi thuật lạisơ sơ, bọn Thần Nam biết nửa tháng trước, Tiềm Long, Huyền Trang, ĐạiMa cùng vào đó, Long Nhi ở ngoài đợi tin tức nhưng không ngờ lại gặpĐức Mãnh.
Đương nhiên cánh cửa đó thông với đệ lục giới.
“Ha ha…hay lắm.” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Xú tiểu tử mau giúp ta, hôm naychúng ta nghĩ cách lập một không gian thông đạo đơn hướng khiến đệ lụcgiới và đệ tam giới quán thông. Tương truyền đệ lục giới có không ítđại nhân vật, ta nghĩ chắc họ tịch mịch quá nên giúp họ thư giãn chútít.”
Thần Nam chợt thấy nụ cười của thủ mộ lão nhân vô cùng xấu xa và dâm tiện! [/align][/align]
Reply With Quote
phusvgt
View Public Profile
Send a private message to phusvgt
Find all posts by phusvgt
#782
Old 01-19-2009, 05:02 AM
phusvgt phusvgt is offline
Senior Member
Join Date: Jan 2009
Posts: 297
Default RE: thưởng thức truyện
Chương 411: Để người rung chuyển đệ tam giới.
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Thủmộ lão nhân quả nhiên điên cuồng, định mở một không gian thông đạo đơnhướng giữa đệ lục giới và đệ tam giới, nếu đệ lục giới cao thủ vô ýxông vào, coi như tự đâm đầu vào lao lung.
Đương nhiên nói dễ hơnlàm, trước hết phải biến phụ cận thành hỗn độn, cách tuyệt vùng đất nàykhiến nó tách ra, lúc đó phía sau hỗn độn chi môn là đệ tam giới.
Nếuthiên giai cao thủ từ đệ lục giới thuận theo không gian thông đạo mà đitới, sau cùng sẽ dùng thiên giai tu vi phá toái hư không, thứ đợi họ làđệ tam giới đáng sợ được coi là lao ngục.
Thủ mộ lão nhân thủ đoạnquả có phần cay độc bởi đệ tam giới hỗn loạn bất kham, rất cần “tiếptế”, trong đó có một vài kẻ đại hung đại ác, bất kể thân phận thế nàonhưng trong lao lung thiếu nguyên khí như tế, kẻ nào tiến vào ắt bịthanh toán.
“Bắt đầu đi tiểu tử, ta cần các ngươi giúp, biến nơi nàyhóa thành hỗn độn, ta sẽ kéo không gian của đệ tam giới gần như dínhliền với không gian thông đạo!”
“Đợi chút.” Thần Nam cắt ngang thủmộ lão nhân: “Tại hạ có mấy bằng hữu đi vào đó nên muốn tìm tung tíchtrước, để lâu sợ sẽ xảy ra biến cố.”
“Được, ngươi đi đi, không gian đó cũng không lớn lắm.” Thủ mộ lão nhân gật đầu đồng ý.
ThầnNam mang Long Nhi bay về hướng đông, lần này Đạm Đài Tuyền giữ KhôngKhông bên cạnh, chia thành hai hướng bay đi. Lưỡng đại thiên giai caothủ đồng thời phát ra thần thức tìm nơi hạ lạc của những người khác.
Vùngdi địa trước khi đại phá diệt không lớn không nhỏ, diện tích chừng mấychục vạn dặm vuông, thần thức của Đạm Đài Tuyền và Thần Nam tìm từnggóc nhỏ xíu nhưng không phát hiện gì, ngược lại tìm được hai không gianthông đạo, tựa hồ mọi người đã theo hai đường này rời khỏi vùng di địa.
Sau này, được thủ mộ lão nhân giám định, họ biết hai không gian thông đạo dẫn đến đệ lục giới.
TiềmLong, Đại Ma, Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa đã vào đệ lục giới trongtruyền thuyết! Thế giới đó thế nào, Thần Nam cũng không biết, chỉ nhờlúc phong ấn tàn hồn Thất Tuyệt thiên nữ tại Tiểu lục đạo, vô tìnhbiết, ả đến từ đó. Những người ở đó tựa hồ vô cùng đáng sợ, hắn khônghiểu những người có hồn lực của Thất Tuyệt thiên nữ như Mộng Khả Nhi,tiểu công chúa mà vào đó có xảy ra chuyện gì không.
Đoạn hắn và ĐạmĐài Tuyền dùng đại pháp lực phá toái hư không, biến địa vực của khônggian thông đạo thành hỗn độn. Thủ mộ lão nhân lại dùng vô thượng đạithần thông kéo không gian đệ tam giới sát với vùng hỗn độn. Quá trìnhnày cần đại pháp lực siêu tuyệt, Thần Nam giờ mới biết lão bất tử nàymạnh không thể dò nổi.
Ba tháng liền nỗ lực, được Thần Nam và ĐạmĐài Tuyền trợ lực, thủ mộ lão nhân sau cùng cũng tạo thành một chiếcbẫy không gian đơn hướng nối đệ lục và đệ tam giới.
Lão đầu tử quan sát thông đạo tự tạo ra, cười đắc ý: “Hắc chắc, lần này đệ tam giới thỏa mái náo nhiệt.”
Đangcười dương dương đắc ý, chợt ông ta tỉnh ngộ: “Các thiên giai cao thủcủa đệ lục giới sao có thể xông vào không gian thông đạo này? Ồ, xem ralão nhân gia ta phải tự mình đi một chuyến, dẫn đường cho họ, hắc hắc…”
Chiếc bẫy không gian bị hậu nhân nguyền rủa sau này đã hoàn thành như thế.
Rồi hai không gian thông đạo nữa được thủ mộ lão nhân, Thần Nam, Đạm Đài Tuyền cùng nỗ lực nửa năm mới hoàn thành.
Trong khi thử lại lần cuối đã xảy ra dị biến.
Nhóctỳ Không Không muốn vào thử đầu tiên, tuy thủ mộ lão nhân cười cợt nókhông có thiên giai thần thông, vạn vạn lần không thể phá được đệ tamgiới không gian nhưng Tiểu Không Không nhất định muốn thử.
Kết quả…
“Cha cứu mệnh… oa oa.” Không Không quả nhiên phá được đệ tam giới không gian.
Kìthật, nghĩ kĩ sẽ không thấy việc này có gì kỳ lạ, tiểu quỷ này là xuyênthiên giáp chuyển sinh, thần thông lớn nhất là phá tan mọi ngăn cách,lúc đạt đỉnh cao có thể dẹp hết mọi phong ấn, bằng không lúc quay vềThái cổ, nó sao đào nổi cách ly giới bị phong ấn.
Thủ mộ lão nhânkinh hãi trợn tròn mắt, Thần Nam, Đạm Đài Tuyền định xuất thủ nhưng đãmuộn, Không Không đã xuyên qua đệ tam giới!
“Oa… Không Không xuithật! Cha… con đi tìm gia gia và nãi nãi. Mẫu thân xinh đẹp, lão ca,Không Không rất nhớ các người…” Tiểu Không Không như ngọc vừa vẫy tayvừa khóc trên hư không.
Dầu sao nó mới là nhóc tì một tuổi đầu, tuy tâm trí thành thục nhưng suy cho cùng vẫn là hải tử.
“Không Không!” Thần Nam gầm lên, sức mạnh nguyên bản của thời không phát động, định kéo nó lại.
“Khôngnhi.” Đạm Đài Tuyền sau cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh, hủy diệt chinhãn phá toái không gian, định cản không gian đóng lại.
“Tiểu đệ.” Long Nhi kinh hãi.
Nhưng tất cả đều muộn, Không Không như ánh sao băng biến mất trong hư không vô tận.
“Sao lại thế, nếu vừa nãy hài tử lùi lại mấy bước là ta kéo lại được.” Thần Nam lẩm bẩm.
Thủmộ lão nhân nói: “Thuận khác hẳn nghịch, cũng như sông chảy, xuôi dòngrất dễ nhưng muốn bằng sức một người ngược dòng, khó như lên trời.”
Nghĩđến đệ tam giới hung hiểm như vậy, không ít thiên giai cao thủ còn khógiữ mệnh trong đó, Thần Nam vô cùng lo lắng, Không Không liệu có thuậnlợi tìm được Thần Chiến giúp đỡ không?
“Không thể, ta phải vào đệ tam giới.” Thần Nam đột nhiên lên tiếng.
“Phụ thân, con đi tìm đệ đệ cùng.” Long Nhi đề nghị.
“Các ngươi điên rồi, ở đó như một luyện ngục, tiến vào coi như tự tuyên án, đưa mình vào lao lung.”
ThầnNam lắc đầu: “Tại hạ tự có cách, sớm đã muốn gặp phụ mẫu, đồng thờitrong đó có vô số bí ẩn, chưa biết chừng phát hiện gì đó.”
Thần Namquay lại nói với Đạm Đài Tuyền: “Long Nhi giao cho ngươi.” Đoạn nói vớithủ mộ lão nhân: “Tiền bối, nếu phải vào đệ lục giới, mong hãy quan tâmđến các bằng hữu Nhân gian giới của tại hạ.”
Đoạn hắn không để ai nói gì, trực tiếp phá toái hư không đuổi theo Không Không.
“Phụ thân.” Long Nhi gầm lên, định đi theo nhưng bị Đạm Đài Tuyền giữ chặt.
Thủmộ lão nhân nhắc có, lẩm bẩm: “Ta thấy tiểu quỷ đó không phải loại đoảnmệnh, xú tiểu tử có gì mà lo lắng, lẽ nào đệ tam giới hay ho lắm sao?”Đoạn ông ta run lên.
Mây đen che phủ thinh không đệ tam giới, cuối cùng, Thần Nam cũng đến được nơi thần bí này.
Vừatiến vào, hắn cảm giác thân thể run lên, đó không phải do sợ mà do kíchđộng, Khí tức cổ lão thương tang đã lâu không tan phả vào mặt khiến hắncảm giác được đây là mảnh đất của cường giả chân chính.
Mặt đất mênhmang, ngàn dặm không tấc cỏ, mặt đất đỏ pha đen như bị huyết thủy nhiễmqua, ma vân ép xuống, cổ lão khí tức lan tràn.
“Gào…”
Tiếng gầmvang dội, một sinh vật cực lớn như ngọn núi nhỏ lao vào Thần Nam. Hìnhdáng nó như sư tử nhưng không phải, toàn thân phủ vảy màu vàng, vừa gầmrú vừa há mồm như chậu máu lao vào Thần Nam.
Thần Nam không lùi lại, phất ra quang mang ngàn trượng đáng trúng cự thú.
“Cheng.”
Mặt đất rung lên, cực thú không bị chém làm hai mảnh mà chỉ bị văng đi.
Vô cùng tà dị.
Sức mạnh của thiên giai cao thủ không giết được nó.
Nhưngqua đó Thần Nam biết được nhiều điều, nguyên khí thiên địa ở đây rấtít, không thể ngưng tụ được bao nhiêu, đương nhiên không so được vớiNhân gian giới.
“Gào…” Cự thú xông tới tiếp.
Hàn quang lóe lên,Thần Nam rút phương thiên họa kích ra, hóa thành lưỡi kích ngàn trượng,bùng lên ánh sáng lạnh lẽo bổ tới. Huyết quang rực rỡ, mùi máu tràn ra,cự thú ngã xuống, bị chém thành hai mảnh.
Cự thú tuy hung hãn nhưngso với đại hung chi nhân chỉ là loại tép riu, chắc chán tại đây cònnhiều trận đại chiến kích động nhân tâm đang đợi hắn. Bọn Ma Chủ đã vàogiới này, đương nhiên có ý nghĩa sâu xa riêng.
Hắn mong đợi đại chiến, mong đợi ngày gặp lại phụ thân, lao về phía trước như sao băng.
Vùng đất mênh mang này hình như không có cây cối, chỉ có động vật bình thường, ma vân cuồn cuộn và khí tức cổ lão thương tang.
Liêntục phi hành mấy ngày, Thần Nam chỉ thấy mấy con hung thú, tịnh khôngthấy bóng người. Mãi năm ngày sau, hắn nghe thấy phía trước có rungđộng mãnh liệt, phảng phất như thiên quân vạn mã đanh nhanh chóng laotới.
“Ô ô.. cha.. gia gia…” Tiếng khóc khe khẽ vọng vào tai Thần Nam, hắn kích động bay tới, quả nhiên là tiếng Không Không.
Phíatrước có một đàn hung thú, còn nào cũng to như hòn núi nhỏ, đang dichyển, Không Không cưỡi trên đầu một con, tựa hồ cùng bỏ chạy. Phía sauchúng là làn cuồng phong đáng sợ, những nơi bị quét qua, ngay cả núiđồi đều tan nát, không vật gì chặn nổi.
“Không Không!” Thần Namkhông dám tin vào mắt mình, sao lại xảo hợp đến vậy, nhanh chóng tìmthấy Không Không trên vùng đất mênh mang này.
“Cha mau cứu con.” Không Không vẫy tay kêu to, khuôn mặt mịn màng đầy nước mắt.
Thần Nam nhanh chóng lướt tới nhưng thoáng chốc cảm giác nguy cơ ập vào tim, hắn dừng bước, kích động liền lặng đi.
“Hư ảo phá diệt!” Hắn quát vang.
Trong lòng yên tĩnh lại, cảnh tượng tan biến ngay, không có đàn hung thú, lốc xoáy hay Không Không.
Chỉ có một ngôi mộ lớn.
Ngoi mộ to như ngọn núi nhỏ, suýt nữa hắn đã đâm vào, cự ly còn cách vài thước nữa.
Khí tức hỗn hợp giữa cổ lão, huyết tinh, tàn bạo, thương tang… trải rộng.
Đệ tam giới quả nhiên đáng sợ. [/align][/align]
Reply With Quote
phusvgt
View Public Profile
Send a private message to phusvgt
Find all posts by phusvgt
#783
Old 01-19-2009, 05:03 AM
phusvgt phusvgt is offline
Senior Member
Join Date: Jan 2009
Posts: 297
Default RE: thưởng thức truyện
Chương 412: Nuốt Thiên
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Ngôimộ có thể ảnh hưởng tâm trí Thần Nam, quả thật vô cùng tà dị, hiện tạihắn có thiên giai tu vi, ảo tượng thông thường sao mê hoặc nổi?
Mặtđất hoang vu, ngàn dặm không bóng người hay màu xanh cây cỏ, quanh đónúi đồi trập trùng, hiện rõ mà đỏ sậm, một ngôi mộ sừng sững, vượt hẳnlên những ngọn đồi chừng hai trăm thước cạnh đó, trông càng nổi bật.
Ngôimộ cao chừng ba trăm thước, không có bia hay tùng bách, chỉ là một nấmđất khổng lồ, không biết qua bao nhiêu năm tháng mà lớp đất màu đỏ sậmtrên đó đã cứng lại, gần như hóa thành nham thạch.
Thi thoảng có giótừ ngoài xa thổi tới nhưng phong nhãn không thể đến gần đây nửa bước,còn cách mấy trăm trượng đã bị một cỗ sức mạnh vô hình chấn tan.
Chínhngôi mộ thần bí này đã ảnh hưởng đến tâm trí Thần Nam nhiên hắn xuấthiện ảo giác nguy hiểm. Hắn cầm phương thiên họa kích, lùi lại mấy chụcbước mới đứng vững trên không, nhìn xuống ngôi mộ cổ suýt nữa đụng vàokhi nãy, lòng đầy nghi hoặc, đây là mộ ai mà lớn như vậy?
Từ khi phục sinh, hắn luôn quan tâm đến mộ phần, vừa thấy là nghĩ ngay đến thần ma mộ!
Bấtquá, đây không phải là một thần ma, khó lòng tưởng tượng được trong đómai táng nhân vật cỡ nào, theo lí thường, những người vào được đệ tamgiới, tu đều từ thiên giai trở nên, mộ chủ lại có khí thế bức nhân thếnày, lúc còn sống nhất định không phải nhân vật tầm thường, bằng khôngcác thiên giai cao thủ sao lại lập cho y mộ phần lớn như vậy.
Đồngthời, Thần Nam cũng có liên tưởng khác, người trong mộ đã thật sự chếtchưa? Ảo giác vừa nãy không phải do oán niệm hóa thành, mà do một ngườithực lực cực mạnh tấn công hắn.
Từ khi tu vi đại tiến, hắn đã thấyquá nhiều việc ly kì, nhiều nhân vật trong truyền thuyết biến mất hoặcđã chết dần xuất hiện, chứ không đến nỗi triệt để tuyệt diệt. Hắn chorằng ngôi mộ này cũng kỳ dị như vậy, người an táng trong đó e rằng cũngchưa chết, đa có dấu hiệu sống lại.
Đương nhiên, đối phương dùng ảoảnh dẫn hắn đập vào phần mộ, chắc muốn mượn sức phá tan ngôi mộ hoặcphong ấn. Chuyện đó khiến hắn không vui, đối phương lại tính chuyện lợidụng hắn, bèn hừ lạnh, thu phương thiên họa kích lại, đi vòng quanhngôi mộ, song chưởng liên tục đánh xuống, từng dải hào quang sáng rựcxạ ra, hắn bố trí liền mười tám đạo phong ấn.
“Ngươi dám.” Một tiếngquát vang lên bên tai, cố dao động tinh thần hùng hậu như thiên lôinhiếp nhân. Nhưng ngược lại, vì thế đã kích nộ hắn, cũng quát trả:“Loại chuột phương nào dám tạo ảo giác? Hiện tại phong ấn cô hồn dã quỷnhư ngươi thì có gì mà không dám?”
“Con trùng bé xíu kia dám bất kính với ta sao? Ta phải khiến ngươi tịch diệt.” Áp lực từ tiếng hét khiến thinh không vang vọng.
ThầnNam nhổ toẹt vào ngôi mộ: “Loại bị bệnh tinh thần. Trùng à? Bò cái đầungươi ấy, muốn khiến ta tịch diệt thì cứ việc, ta sẽ đứng đây, khôngthèm động đậy.”
“Ầm.”
Trên không trung vang lên tiếng sấm, một dải thần phạt chi quang đột nhiên bổ xuống Thần Nam.
ThầnNam đã lâu không thấy loại hủy diệt chi quang này, lúc trải qua Vôthiên chi nhật, Nhân gian, Thiên giới, tàn phá thế giới liên hợp lại,các loại thần phạt cùng hủy diệt chi quang biến mất, phảng phất nhưkịch biến lần đó phá hỏng quy tắc của thiên địa, vô luận tiên thần tấncấp hay đi trong thiên địa đều không còn phải chịu thần phạt chi quangvô tận như trước. Hiện tại, đột ngột được thấy thần phạt, đương nhiênhắn kinh ngạc đến cực điểm, nó không thương tổn được hắn, từng đạo kiếmkhí được hắn xuất ra, kích tan thần quang, quát vang: “Là tử quỷ ThươngThiên?”
Ngôi mộ rung lên đoạn triệt để bình tĩnh, khu vực này trở lại trầm tĩnh, không còn tiếng động.
Đãtrải nghiệm nhiều, dù Thương Thiên có sống lại trước mắt, hắn cũngkhông kinh ngạc lắm, hiện tại được thấy một “thiên mộ” nhưng không lấygì làm ngạc nhiên.
Đệ tam giới có vô vàn bí mật, bọn Ma Chủ đã có kếhoạch diệt Thương Thiên, phong ấn Hoàng Thiên, có ngày y diệt một Thiêncũng không phải gì to tát. Đương nhiên mối hào tình này chỉ [/align][/align]
Reply With Quote
phusvgt
View Public Profile
Send a private message to phusvgt
Find all posts by phusvgt
#784
Old 01-19-2009, 05:03 AM
phusvgt phusvgt is offline
Senior Member
Join Date: Jan 2009
Posts: 297
Default RE: thưởng thức truyện
Chương 413: Máu tanh nuốt Thiên
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Thần ma đồ thần bí.
Nóẩn chứa rất nhiều bí mật, có liên quan trực tiếp đến việc Thần Nam sốnglại nhưng hiện tại hắn cũng không hiểu hết, thật ra nó có bao nhiêuđiều huyền bí?
Chín đạo hỗn độn môn đến giờ mới mở ra hai cánh cửa,tầng đầu là nơi vô tận thần ma hồn phách nghỉ ngơi, có một sa mạc trôinổi và bảo vật Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Đệ nhị đạo hỗn độn môn khôngphức tạp đến thế, trong không trung rộng lớn yên lặng chỉ có một cỗquan tài lớn màu máu, so với cỗ quan tài đen trấn áp phong ấn HoàngThiên còn lớn hơn, từng trận dao động từ đó phát ra, không biết nó đượcđể ở đây đã bao lâu.
Đó là điểm khiến Thần Nam kinh ngạc hơn cả.
Trong quan tài có người đang ngủ?
Hoặc giả phong ấn người hay một “Thiên”?
Không thể biết được.
Lúcthạch quang phong ấn Hoàng Thiên tiến vào không gian, phảng phất nhưthiên địa lật nhào, hư không yên lặng không bình tĩnh nổi, rung lên nhưsóng cuộn.
Thạch quan liên tục lặn lộn, vang lên tiếng Hoàng Thiên gầm rống, tựa hồ muốn phá ấn đi ra.
“Cha.”
Không Không thừa cơ khỏi trói buộc của thạch quan, linh hoạt như thỏ con chạy đến cạnh Thần Nam, vù một tiếng trốn sau lưng hắn.
“Thiênđại địa đại, cha vĩ đại hơn hết, con nhớ cha chết mất. Vốn con định tìmgia gia trước, không ngờ lại rơi vào tay ác côn này, cha mau phong ấnhắn.” Tiểu quỷ vô cùng hoạt bát, không hề tỏ ra sợ hãi.
Thần Nam cầmphương thiên họa kích, lưỡi kích lấp lánh trên hư không, một đạo chúphù kỳ quái, phức tạp dựa vào hình thế năng lượng hiện tại hư không,tinh quang sáng rực trùm lên thạch quan.
“Đây là đâu? Không phải lànội thiên địa của các ngươi, đã thoát ly lục giới!” Hoàng Thiên gầmvang, âm ba cuồn cuộn vang trong hư không, y tựa hồn hoảng loạn: “Saota không cảm giác được tận đầu của vùng không gian này, chỉ thấy xa xôivô biên?”
Trong ánh hào quang sáng chói, vô số phù chú rơi lên thạch quan đang quẫy loạn khiến nó dừng lúc lắc, bị giữ chặt trên không.
“Muốngiữ ta, không dễ đâu.” Hoàng Thiên hình như lãnh tĩnh lại một chút, bắtđầu đối phó với phong ấn của Thần Nam. Trong thạch quan tràn ra quangvụ dày đặc mang tính ăn mòn cao, tuy không hủy được thạch quan nhưngdiệt chú phù khá hữu hiệu.
Từng đạo hào quang bay lên, đoạn tan đi, chú phù nhất nhất bị phá trừ!
“Cha, chúng ta hợp tác.”
Tiểu Không Không đột nhiên phát ra thần quang sáng chói, thân thể hóa thành một lưỡi thần kiếm!
“Cha,con sở trường phá trừ phong ấn, đương nhiên biết cách phong ấn, đưaphong ấn đó cho con để nhi tử tối thông minh của cha phong ấn chết tênác côn này.”
Thần Nam không do dự, chộp lấy thần kiếm do Không Không hóa thành, sức mạnh phong ấn lại xuất ra.
Hàoquang bảy màu che kín hư không liên tục ngưng tụ lên thạch quan, ngànvạn hào quang sáng rực trói chặt quan tài khiến nó không động đậy được,khói màu từ trong đó tuôn ra cũng bị bức lui lại.
Vô tận phù chú rơi lên thạch quan, phong ấn thật chặt.
Lần này thật sự giữ chắc được.
Đương nhiên chủ yếu vì thạch quan đã phong ấn Hoàng Thiên khiến y không phát huy được thực lực.
Giọng Hoàng Thiên không truyền ra ngoài nữa.
Tất cả sẽ kết thúc sao?
“Kẹt.”Tiếng động đùng đục vang lên từ huyết quan to lớn, dư âm phảng phất nhưtừ Thái cổ truyền về khiến tim Thần Nam và Không Không đập mạnh.
KhôngKhông hóa thành búp bê đáng yêu chạy đến sau lưng Thần Nam, ôm chânhắn, nhỏ giọng: “Cha, sao con thấy chúng ta bất quá phong ấn một con cánhỏ, còn một con lớn hơn nhiều ở đây, có phải cha của Hoàng Thiênkhông?”
Nghe những lời ngây thơ này, Thần Nam suýt bật cười, tiểu quỷ này đang nghĩ gì nhỉ?
“Kẹt.”
Lại một tiếng động đùng đục vang lên, huyết quan rung mạnh, cả vùng hư không động theo.
Thật ra là chuyện gì, lẽ nào trong đó thật sự có một nhân vật đáng sợ ẩn tàng?
Nắp huyết quan đột nhiên bật mở, sát khí khó tả tràn ra khiến không gian thoáng đãng trở nên sặc mùi giết chóc.
Thạchquang phong ấn Hoàng Thiên vốn đã yên lặng chợt rung lên, tựa hồ cảmứng được gì đó, truyền ra từng trận dao động tinh thần. Nhưng do sứcmạnh phong ấn mà dao động đó rất mảnh, khó lòng nghe được y kêu gào gì.
ThầnNam nín thở, kéo Không Không ra sau lưng, cầm phương thiên họa kíchđứng yên lặng quan sát huyết quan, đợi cuồng phong bạo vũ giáng xuống,bằng cảm giác hắn biết trong đó có một siêu cấp cự ma!
“Soạt.”
Cuồng phong dấy lên, vô tận huyết vụ phiêu tán, quanh quan tài nhuộm màu máu.
Khí tức lạnh lẽo âm u tràn ra, cự ma xuất thế!
Huyếtvụ tràn ra cuồng mãnh, từ huyết quan thò ra một cự trảo đen ngòm dàimười mấy trượng, gân nổi trên bề mặt cuồn cuộn, không ai nhìn rõ màusắc, hình dạng cự trảo, hình như là tay người, nhưng móng lại nhọn nhưcủa mãnh thú, màu xanh biếc lấp lánh ánh lên hàn quang lập lòe, dài tớihai trượng.
Nó chộp lấy thạch quan phong ấn Hoàng Thiên, kéo vụt lại vào trong huyết quan: quan tài đã nuốt quan tài.
“Kẹt.” Tiếng động vang lên rõ ràng, huyết quan đóng lại.
Chỉcòn lại một hư ảnh mơ hồ, cự trảo đen nhánh như quỷ trảo này thật ra doai sở hữu? Thần Nam không biết nhưng vừa này hắn cảm giác được một cỗsức mạnh tà dị cực điểm dao động, ngoài ra không phát giác gì thêm.
Thiên nhãn thông căn bản không nhìn thấu dược huyết quan và cảnh tượng bên trong.
“Kẹt, kẹt, kẹt.” Huyết quan đột nhiên lắc lư, bên trong tựa hồ đang có tranh chấp dữ dội.
ĐoạnThần Nam và Không Không nghe thấy tiếng đá vỡ, hình như thạch quanphong ấn Hoàng Thiên bị nứt, hai cha con cẩn thận giới bị.
Nhưng thanh âm tiếp theo vượt khỏi dự liệu của họ.
Tiếng cười lạnh lẽo khiến người ta bủn rủn, chỉ là hai tiếng cười ngắn ngủn: “Hắc hắc.”
Rồi tiếng Hoàng Thiên rít lên: “A… không… sao lại thế này… không.”
Tiếng xương cốt vỡ nát lại vang lên, tiếng rú hoảng sợ cực điểm của Hoàng Thiên cũng vọng ra: “A…”
Tuy có huyết quan ngăn cánh nhưng cha con Thần Nam vẫn ngửi thấy mùi máu.
“Lốp cốp…”
Thanh âm này khiến ai nấy rụng rời, tựa hồ có hung thú đang gặm xương thịt.
Khí tức tàn bạo, tanh máu tràn ra.
“Ch…a… chúng ta đi thôi…” Tiểu Không Không kéo áo Thần Nam, thầm thĩ gọi, rõ ràng nó đang hoảng sợ.
Tiếngkêu gào của Hoàng Thiên nhỏ dần, chỉ còn tiếng nhai xương thịt côm cốp,càng lúc càng chói tai, quả thật khiến người ta rợn tóc gáy, bởi trongthạch quan phong ấn một “Thiên”!
Hiện tại…lại bị hung nhân nuốt sống.
Thật ra là quái vật gì?
Tiếng kêu gào của Hoàng Thiên chỉ loáng thoáng rồi im bặt, nửa thời thần sau còn mỗi tiếng nhai xương thịt.
Thần Nam lẳng lặng lắng nghe suốt thơi gian này, Tiểu Không Không tự thôi miên, hôn mê ngay.
Saunửa thời thần, thanh âm đáng sợ lặng đi, huyết quan khổng lồ phát rakhí tức lạnh tanh, đột nhiên biến thành lặng lẽ, cả phiến không gianlặng như tờ.
Lớp đáy một huyệt bị hút vào đây hoàn toàn phân giải,hóa thành một đạo hào quang mờ mờ phiêu tán, toàn bộ lớp đá đó tanbiến, hình như không gian này không chấp nhận tạp chất.
Duy có huyếtquan đáng sợ mà thần bí vẫn nổi trên vô tận hư không, như thể là chúatể của thế giới này, tuy vô thanh nhưng cái thế hung uy dần lan ra.
Rồi một cỗ sức mạnh đáng sợ vô hình mà thần bí đẩy Không Không và Thần Nam khỏi phiến không gian.
Hàoquang sáng rực liên tục lóe lên, bọn Thần Nam xuất hiện trước đệ nhịđạo hỗn độn môn, tuy nó vẫn mở nhưng huyết quang đã phong kín thôngđạo, tựa hồ muốn vĩnh viễn phong ấn không gian và huyết quan đáng sợtrong đó.
“Cha, máu tanh quá, lại kích thích, khiến tim con đập ầmầm, cha nuôi quái vật gì đấy, nhày nào cũng vào Thái cực đồ cho nó ănsao?” Tiểu tử từ lúc tỉnh khỏi thôi miên, bắt đầu quấn lấy Thần Nam hỏihan.
Thần Nam cốc nó: “Nói nhăng.”
“Không phải sẽ kéo gần tình cảm cha con sao?” Tiểu quỷ quả khiến người ta yêu mến.
ThầnNam vô ý phát hiện được cạnh đệ nhị đạo hỗn độn môn có khắc một huyếtquan, trong lòng máy động liền phá toái không gian đến trước đệ nhấtđạo hỗn độn môn, quan sát kĩ liền thấy cạnh cánh cửa có khắc nhiều mộbia và dòng suối linh động, tươi mát.
Hắn thấy mình thật sơ hốt, trên hỗn độn môn tựa hồ đề cập đến trong đó có vật gì.
Hắnmang Không Không theo, thi triển sức mạnh bản nguyên của thời khôngxuất hiện trước hỗn độn môn thứ ba… cạnh đó không có tiêu kí. Lại đếnđệ tứ đạo môn, vẫn không có tiêu kí gì.
Hắn không ngã lòng, đến trước cửa thứ năm, lần này cả kinh, ngẩn ngơ hồi lâu.
Có tiêu kí! Là một nam tử mà hắn từng thấy qua.
Trên đó khắc thân ảnh của đại thần Độc Cô Bại Thiên. [/align][/align]
Reply With Quote
phusvgt
View Public Profile
Send a private message to phusvgt
Find all posts by phusvgt
#785
Old 01-19-2009, 05:04 AM
phusvgt phusvgt is offline
Senior Member
Join Date: Jan 2009
Posts: 297
Default RE: thưởng thức truyện
Chương 414: Đệ tam giới luân hồi phục nguyên
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
ThầnNam kinh hãi đến cực điểm, trên đệ ngũ đạo hỗn độn môn thượng lại khắchình đại thần Độc Cô Bại Thiên, đúng là một việc thần bí không thể tinnổi.
Đệ nhất cấm kị đại thần trong truyền thuyết thật ra có bao nhiêu bí mật?
Trướcđó không lâu hắn quay về Thái cổ đối phó với Quảng Nguyên, trong thờikhắc nguy nan đến sinh tử tồn vong, thi thể đệ nhất cấm kị đại thần đãchết theo truyền thuyết đột ngột hạ xuống đường hầm thời không của Tháicổ chư thần, dùng “thi” chiến đánh lùi Quảng Nguyên bị trọng thương.Hiện tại lại thấy hình y trong Thần ma đồ, lẽ nào phía sau đệ ngũ đạohỗn độn môn này là thi cốt tàn khuyết của y?
Đệ nhất hỗn độn mônkhắc Sinh Mệnh nguyên tuyền và thần ma mộ bi, bên trong thật sự có linhtuyền và nơi thần ma hồn an nghỉ, đệ nhị đạo khắc huyết quan, bên trongcó một cỗ quan tài đáng sợ đã thanh toán được cả Hoàng Thiên.
Bức tranh thứ năm này, có phải….
Trong lòng Thần Nam vô cùng kích động, thò bàn tay run rẩy ra, đẩy vào cánh cửa hỗn độn đóng chặt.
“Cóthật không?” Tiểu quỷ Không Không cũng phi thường hưng phấn, khuôn mặtcăng mọng như quả táo, hàng mi dài hấp háy, cặp mắt phát sáng: “Đệ nhấtđại thần trong truyền thuyết, con sẽ gặp ông ta, hắc hắc, Y Y nhất địnhsẽ ghen tị, hắc hắc…”
Thần Nam dụng lực đẩy cửa nhưng hỗn độn mônkhông hề lay động, vững chắc như cột chống trời. Hắn tăng lực, ánh sánghỗn độn bùng lên phát ra vạn trượng quang mang, chiếu sáng hư không.
“Cha cố lên.”
Thần Nam đang do dự có nên dùng toàn lực không, hoặc hủy luôn hỗn độn môn nhưng lúc đó thạch môn lại bị lay động.
“Cha, con giúp cha.” Tiểu Không Không như búp bê phát ra kim quang, toàn thân sáng rực, tiểu quỷ thật sự khiến tất cả kinh hãi.
“Mở.” Thần Nam quát vang.
Tiếngầm ầm vang vọng, hỗn độn môn dần mở ra, nó cao chừng mười trượng nhưngThần Nam cảm giác như đẩy một ngọn núi vạn trượng, quả thật đã cật lực.
Vô tận hỗn độn quang mang rải xuống, đồng thời một cỗ khí tức thương tang xa xăm tràn ra.
Mởcánh cửa như mở một thế giới, vượt qua thời không về với Thái cổ hồnghoang, Thần Nam như cảm giác được khí tức của Thái cổ chư thần…
Hỗn độn môn không còn trở lực, Thần Nam và Không Không mở toang, hư không yên tĩnh xuất hiện trước mặt.
Nơi đây hình như là một thế giới vĩnh hằng yên lặng, hư không hôn ám, không có nửa điểm âm thanh, yên lặng đến rợn người.
Đậpmắt nhìn chỉ thấy một vùng xám xịt, ấn tượng đọng lại là tang thương vàcũ kỹ, tư vị buồn bã như đứng trong làn gió thu hiu hắt, thê lương,tràn ngập một niềm ân hận khôn tả.
Thế giới xám xịt ảnh hưởng đến tình cảm con người.
“Cha, cổ quái thật, đại thần Độc Cô Bại Thiên ở đây sao?” Tiểu Không Không hiếu kỳ nhìn quanh thế giới vô biên, lạ lẫm.
ThầnNam bất động, cảm nhận tạ thương tang, cảm thụ được tinh thần lạc ấn côtịch, mất mát. Chỉ một sát na ngắn ngủi, hắn như phảng phất trải quamột thế kỉ dài dằng dặc. Hắn có cảm giác xuyên qua những gì một ngườikhác đã trải nghiệm.
“Cha, mau xem này, hình như có bóng người.” Tiểu Không Không chỉ vào điểm tận đầu hư không rộng lớn.
ThầnNam và nó lưu lại tàn ảnh ở chỗ đứng, ảo diệt mấy lần, xuất hiện tạichính giữa vùng hư không, quả nhiên có một bóng người cao lớn, nằmthườn thượt trên không.
Hắn và Không Không xông tới, cùng kêu lên: “Độc Cô…”
Nhưnglập tức ngẩn ra, bởi lúc đến gần mới phát hiện không phải người mà làmột mớ tóc dài đen nhánh nổi trên không. Một cây binh khí ảm đạm vôquang, không phải kiếm hay đao được y sam bao phủ cũng nổi ở đó, phốihợp cùng mái tóc tạo thành một thân ảnh cao lớn.
Lẽ nào đó là… quan tài bằng áo?
Đóđương nhiên là di vật của đại thần Độc Cô Bại Thiên, lúc trước quay vềgần Thái cổ, họ đã tận mắt thấy thi thể Độc Cô Bại Thiên chìm xuốnglòng đất mênh mông vào vực sâu vô tận. Lúc về thế giới hiện thực, tuyđã tìm nhưng không thấy dấu vết. “Cha, làm sao giờ? Chi bằng chúng talấy binh khí của Độc Cô lão đại mang ra, để nó ở đây tăm tối âm u,không phải sẽ làm mai một thần binh sao?”
Thần Nam gật đầu, cáchkhông hướng vào binh khí kỳ dị hút lấy, bất quá hắn cảm giác đang hútmột ngọn núi trầm trọng, nó nặng hơn hắn tưởng, mất rất nhiều sức mớikéo được về, hắn cầm lên vũ động.
“Ô ô…”
Tiếng rít quái dị vang lên, phảng phất như ma quỷ gào khóc, không trung dậy lên dao động kỳ dị, hư không tử tịch chợt rung lên.
Sau cùng rung bần bật, phảng phất như muốn sụp đổ.
“Cha mau dừng lại.” Không Không vội kêu lên kinh hãi: “Binh khí của Độc Cô lão đại tà môn thật, không gian sắp bị phá tan rồi.”
ThầnNam vội dừng tay: “Chúng ta đi.” Đoạn kéo Không Không, cầm thần binhrời khỏi không gian lặng lẽ, vừa ra khỏi là hỗn độn môn đóng chặt lại.
“Cha, cánh cửa này tựa hồ bài xích chúng ta nhưng không hoàn toàn, thành ra chúng ta phải phí sức mới tiến vào được.”
“Ừ,đúng như vậy.” Thần Nam ngẫm nghĩ, di vật của Độc Cô Bại Thiên ở đây,chắc có liên hệ với Thần bí thanh niên ở Thần Ma lăng viên.
Rời khỏiđệ ngũ đạo hỗn độn môn, hai cha con không yên lòng nổi, càng hiếu kỳvới mấy cánh cửa còn lại, chắc đằng sau những hỗn độn môn ẩn tàng nhiềubí mật kinh nhân.
Bất quá, họ thất vọng, đệ lục, đệ thất, đệ bát, đệcửu hỗn độn môn đều không có tiêu kí giống như cánh cửa thứ ba và thứtư, dù họ dùng bao nhiêu lực khí cũng không thể mở được. Thậm chí địnhhủy hỗn độn môn rồi tiến vào nhưng cũng không xong, Thần Nam tin rằngdù không có tiêu kí nhưng trong đó còn thần bí hơn, nếu không đã khôngkiên cố đến vậy. Thời cơ mở vẫn chưa đến.
Hai cha con ra khỏi Thầnma đồ, hào quang hai màu vàng, đen lóe sáng, Thái cực đồ nhập vào thânthể Thần Nam. Cả hai cùng có cảm giác như mơ, Hoàng Thiên lại bị ngườita ăn thịt, dù không được tận mắt trông thấy nhưng cảm thụ còn sâu hơnchính mắt chứng kiến.
“Cha, chúng ta đi tìm gia gia! Hắc hắc, chúngta coi như đang nằm mơ đi, những người trong quá khứ có lợi hại hơn nữacũng đã thành lịch sử, tương lai chỉ chúng ta lợi hại nhất. Sau nàyKhông Không con sẽ là thiên địa đệ nhị cao thủ, hậu thế sẽ coi cha làđệ nhất đại thần. Hắc hắc…”
Thấy dáng vẻ nó tính nghịch như vậy, Thần Nam bật cười.
Ngẩnglên nhìn thấy đệ tam giới trải ra mênh mang, không có nổi một ngọn cỏ,tất cả là màu đỏ sẫm, cuồng phong vù vù, nhiều ngọn núi bị phong nhãntà dị phá tan.
Gần đó, ngôi mộ khổng lồ sụp đổ không thành hình dạnggì, Thần Nam và Không Không quả quyết bay lên, lao về phía tận đầu địavực, họ định tìm thấy Thần Chiến thật nhanh.
Thần Nam đợi thời khắc này đã lâu, trong lòng không bình tĩnh nổi.
“Cha,thử nói xem gia gia đột nhiên phát hiện mình có thêm một tôn nhi thôngminh vô song, liệu có kinh ngạc không, ha ha ha…” Nó mỉm cười ranh mãnh.
ThầnNam cốc khẽ, đưa nó bay nhanh về phía trước, đệ tam giới lớn hơn nhiềuNhân gian và Thiên giới, tu vi như Thần Nam cũng phải mất hơn mười ngàyvẫn chưa đến tận đầu, tựa hồ phải vĩnh viễn phi hành như thế.
Quả làlao lung chuẩn bị sẵn cho thiên giai cao thủ, một giới bình thường chỉmất một ngày là đi trọn các địa vực nhưng đệ tam giới quá lớn, gần nhưvô biên.
Mấy ngày liền hai cha con không hẳn tay trắng, họ từng cảmứng thấy mười mấy cỗ khí tức cực mạnh, có nhân vật bị phong ấn trongnúi sâu, có hồng hoang cổ thú siêu việt. Hai người không dám chủ độngchạm vào, thầm than đệ tam giới quả nhiên không tầm thường.
Mãi đến ngày thứ mười, Thần Nam mới phát hiện một vùng hào quang sáng chói, tình trạng tìm vu vơ thay đổi.
Hai cha con hướng về vùng sáng, phát hiện nguồn gốc của dải sáng ở ngoài ngàn dặm, đủ thấy sáng đến thế nào.
Thoáng chốc đã vượt ngàn dặm, hào quang xung thiên xuyên qua mây đen, quán thông thiên địa, hình như là một quang trụ khổng lồ.
Hai chục cỗ dao động năng lượng hùng hậu tràn ra, hình như có người giao chiến.
Thần Nam và Không Không nhanh chóng đến hần, phát hiện có người đang tiến hành thiên giai đại chiến!
Nhữngngười này phi thường quái dị, có cực nhân cao tới ba chục trượng, cóngười râu dài lùn không đầy ba thước, cả tinh linh xinh đẹp tai nhọn.
Đó…là những chủng tộc mà Thần Nam từng thấy trên Nhân gian giới, tựa hồ làTây phương chủng tộc, viễn cổ cự nhân, ải nhân trong núi, tinh linhtrong rừng…
Không ngờ ở đệ tam giới lại thấy bóng họ, tu vi đã đạtthiên giai cảnh giới, ở Nhân gian có giàu tưởng tượng đến mấy cũngkhông nghĩ ra.
Ải nhân và tinh linh không nói làm gì, họ là nhữngchủng tộc có trí tuệ, đều có thiên phú tu luyện bất phàm. Nhưng hắntừng thấy viễn cổ cự nhân trong Thập vạn đại sơn, thú tính hơn hẳn nhântính, tựa hồ không thích hợp tu luyện, nào ngờ tại đệ tam giới lại thấyđiều “không tưởng” đó.
“Ai?” Tiếng quát lớn hơn tiếng sấm vang lên, ong ong trong tai.
Tiểu Không Không giận dữ đáp: “Đại nhân.”
“Tiểumao hài ở đâu ra?” Cự nhân cao ba chục trượng đang quát như một tòa núinhỏ, mình mọc lông thú màu vàng dài mấy xích, quả là cự thú hình người,đáng sợ cùng cực.
“Hừ, đại tinh tinh ngươi định bắt nạt trẻ consao?” Không Không nhơn nhơn gào lên với viễn cổ cự nhân: “Không sợngười khác cười ngươi sao?”
“Hắc hắc…”
“Ha ha…”
Bên dưới vang lên tiếng cười lạnh tanh, tựa như cười giễu viễn cổ cự nhân, lại như thấy Không Không thú vị.
Lúchạ xuống, Thần Nam và Không Không kinh hãi, hai chục người đó thuộc cácchủng tộc bất đồng. Họ tuy có hình người nhưng dùng thiên nhãn thông làthấy được bản thể, không ít người là ma thú.
Tự hồ đều là các chủng tộc ở Nhân gian Tây phương.
Mộtnam tử hai đầu khôi vĩ do song đầu ma lang hóa thành, có thực lực thiêngiai chân chính. Bên cạnh là một nam tử cao lớn do cửu đầu xà hóathành, thực lực cũng bất phàm, nhìn là biết tuyệt không phải thiên giaisơ cấp, mái tóc màu lục trên đầu chính là những còn độc xà nhỏ xíu.
ThầnNam bất giác nhíu mày, hắn có liên tưởng không hay lắm khi thấy đámngười này, sao lại giống như những nhân vật trong viễn cổ thần thoại ởTây phương Nhân gian giới, như song đầu ma lang và cửu đầu yêu xà lànhững cự hung nổi danh một thời.
Bên cạnh viễn cổ cự nhân, còn cómột người lùn râu dài cầm thần phủ và một tinh linh nữ tử xinh đẹp dịthường, đó đều là những anh hùng trong sử thi.
Đều là hình mẫu trong Tây phương viễn cổ thần thoại, sao lại tụ tập hết ở đây?
Bị kéo vào, nhất định bị kéo vào.
Thần Nam quan sát bọn họ, cả nhóm lại nhìn hai cha con.
“Tiểu tử, các ngươi là ai?” Cửu đầu hung xà ngạo mạn hỏi.
“Tađến từ Nhân gian giới.” Thần Nam không muốn xung đột với họ, những haichục thiên giai cao thủ, trừ phi hắn là thọ tinh mới hiềm sống lâu.
“Nhângian giới? Hắc hắc, hay lắm, người từ quê cũ, bất kể Tây phương hayĐông phương, đều là Nhân gian giới.” Cửu đầu xà nhếch môi, lộ ra hàmrăng trắng tinh: “Nếu không phải các ngươi đến từ Nhân gian, ta nhấtđịnh cho các người thành mĩ thực. Gần hai vạn năm không ăn món gì cómùi tinh huyết, ở đây chỉ thi thoảng mới phát hiện được cổ thú, làm gìcó thịt người tươi ngon mà ăn.” Cửu đầu xà đúng là biến thái, nói ranhững lời đó vẫn trong nhân hình, nhưng đột nhiên thè ra lưỡi rắn đỏlòm, nước miếng chảy ào ào, rồi thụt lại.
Người lùn râu dài cầm thần phủ vung lên chém mạnh xuống chặt đứt một đoạn lưỡi rắn khiến cửu đầu xà giận giữ nhìn y.
Quái nhân, một nhóm quái nhân!
“Sao ngươi lại vào đệ tam giới, lẽ nào lục giới đại loạn, vì thế ngươi chạy vào đây tránh nạn?” Song đầu ma lang hỏi.
Qualời lẽ, Thần Nam đã đoán ra đại khái, đám siêu cấp hung nhân và anhhùng trong Tây phương lịch sử này vì lục giới đại loạn mới tiến vào đây.
“Chắc vậy, lục giới cũng sắp đại loạn rồi.” Hắn đáp.
KhôngKhông dẻo mỏ lúc này giả bộ hài tử thơ ngây, hỏi nơi Thần Chiến hạ lạc:“Các vị bá bá, tỷ tỷ! Tiểu tử thật quá xui xẻo, không may theo cha đếnđịa ngục hoang vu này, chả có gì vui vẻ, đúng là đáng thương. Bá bá, tỷtỷ, các vị có nghe thấy Thần Chiến không, lúc ở Nhân gian tiểu tử cónghe người ta tán tụng ông ấy, bảo đã vào đệ tam giới, thật sự rất muốngặp.”
“Thần Chiến?”
Cha con Thần Nam liền nghe thấy mười mấy tiếng hít hơi.
“Thần Chiến ở đây lợi hại lắm sao?” Tiểu Không Không tỏ vẻ không hiểu.
Viễncổ cự nhân cất giọng như sấm bổ: “Tiểu mao hài, khi ngươi chân chínhbước vào lĩnh vực của chúng ta sẽ biết hậu bối tiểu tử đó đáng sợ thếnào?”
“Thật không?” Tiểu Không Không mở lớn cặp mắt sáng như sao.
Lúcđó ngay cả cửu đầu yêu xà lạnh lùng cũng lên tiếng: “Đương nhiên, yđáng sợ khôn tả, xứng đang là đệ nhất nhân lớp sau từ trận chiến Tháicổ.”
“Có so được với Thái cổ chư thần không?” Tiểu Không Không hỏi lãng xẹt.
“Nhất đại tân nhân hoán cựu nhân!” Người lùn râu dài thở dài: “Xứng danh nhất đại thiên kiêu! Ta thấy mình già rồi.”
“A.” Tiểu Không Không hoan hô.
“Tiểu tử ngươi lai lịch thế nào?” Song đầu ma lang chợt hỏi Thần Nam.
“Tachỉ là một tu giả mới đạt đến thiên giai, đệ ngũ giới và đệ lục giớiđộng loạn đã xâm nhập Nhân gian, ta bị bức vào đệ tam giới, chỉ có vậythôi.” Thần Nam đáp.
“Ngươi tên gì?” Tinh linh nữ tử xinh đẹp chợthỏi, nàng ta có mái tóc dài màu lục, toàn thân phi thường linh động, cóphần phiêu dật xuất trần.
“Ta tên Thần Nam.”
“Ngươi họ Thần?” Cửu đầu xà kinh hãi kêu lên.
“Sao vậy?” Thần Nam hỏi.
“Hừ,ta hỏi tiểu quỷ này vì sao lại hỏi nơi hạ lạc của Thần Chiến, hóa racác ngươi là người Thần gia, trừ gia tộc biến thái đó, moi đâu ra giatộc nào liên tục xuất hiện thiên giai cao thủ.” Song đầu ma lang cườilạnh: “Hắc hắc, hay lắm, cách đây không lâu mấy lão bất tử của Thần giađấu với Thần Chiến nhưng đáng tiếc đã liên thủ vẫn bó tay, lần này lạináo nhiệt rồi, Thần gia phái viện thủ tới, ha ha…”
“Hừ, muốn rời khỏi đây không dễ đâu?” Viễn cổ cự nhân nói lạnh tanh, tựa hồ không có hảo cảm với Thần gia.
Thần Nam không buồn giải thích nhiều, nhìn về quang trụ vươn tận mây cao, hỏi: “Đó là gì, vì sao vừa nãy các vị lại chiến đấu?”
“Đólà thông đạo rời khỏi đây, nhưng chỉ mang được một nửa số người này,chúng ta quyết chiến, nửa thắng sẽ có quyền đi, nửa thua ở lại đợi cơhội.” Tinh linh nữ tử hồi đáp.
“Rời khỏi đây rồi đi đâu?”
Ngườilùn râu dài nhìn Thần Nam nói: “Đương nhiên đến trung ương cổ đại lục,đây chỉ là một phần nhỏ của đệ tam giới cổ đại lục nhưng thông thiênquang đạo không thể mang nhiều thiên giai cao thủ, chúng ta đành quyếtchiến chọn người. Nơi này nằm giữa các cổ đại lục, chỉ có đi qua thôngthiên quang đạo là an toàn nhất, bằng không khó mà đến được trung ươngđại lục.”
“Các vị đến đó làm gì?” Thần Nam có vẻ kinh ngạc.
Tinhlinh nữ tử khán khá hòa thiện, nhẫn nại giải thích: “Luân hồi môn trongtruyền thuyết đã được một tên điên cái thế sửa lại, hiện tại mọi cườnggiả đều hướng về trung ương cổ đại lục, ngay cả những cự ma, hung nhânbị phong ấn cũng không chịu yên mà định phá ấn thoát ra.”
“Luân hồi môn thật ra có tác dụng gì?”
ThầnNam hỏi câu này khiến cửu đầu xà âm u cười lạnh: “Ngươi có lắm chuyệnkhông biết quá, lẽ nào ngươi muốn đến đó? Hình như không có chỗ chongươi.”
“Ha ha…” Song đầu ma lang cười vang, tu giả do viễn cổ ma thú hóa thành hiển nhiên đồng khí liên chi.
ThầnNam đã chú ý, hai mươi thiên giai cao thủ này phân thành mấy phái, tựahồ tinh linh, ải nhân, viễn cổ cự nhân thuộc về một phái, các chủng tộckhác như Thuyết thụ nhân hợp thành một phái.
Hắn nắm tay KhôngKhông, bất động nhìn hai ma thú chi vương: “Ta thật sự muốn đi, chibằng các vị ma thú nhường cho một suất, được không?”
Thần Nam khôngmuốn đối địch cùng hai chục thiên giai cao thủ, nhưng không thể tránhkhỏi đấu một trận với hai viễn cổ ma thú này.
Không Không vỗ tay,vui vẻ nói: “Đúng rồi, tiểu tử cũng muốn đi xem chư thần đại chiến,những người bị kéo vào đây cũng coi là Thái cổ chúng thần, các vịnhường cho hai suất đi, để chúng tôi đến trung ương đại lục chứng kiếntrận chiến huy hoàng của Thái cổ chư thần.”
“Ha ha… các ngươi thắngđược hai ma thú là Dực nhân tộc chúng ta đồng ý các ngươi thay chúng.”Một điểu nhân có cánh tựa hồ chỉ e tình hình không loạn, chêm vào. Yngoại trừ có cánh, tất cả đều giống con người. Chủng tộc hùng mạnh nàyđược đồn đại rằng các thiên sứ được mô phỏng theo họ mà sáng tạo ra,nhưng dực nhân ở Nhân gian giới đã bị tuyệt diệt, ở đây có hai kẻ, chắcthuộc hàng tổ tông.
“Thụ nhân chúng ta đồng ý.”
Thần Nam bật cười.
Haima thú chi vương lại vô cùng giận giữ, sau cùng cửu đầu xà lạnh lùngnói: “Xem ra ta có khẩu phúc, vốn không muốn ăn thịt người từ quê cũtới, hiện tại hắc hắc…”. Lưỡi rắng đỏ lòm thò ra, phun nước dãi phèophèo.
“Được, mọi người đã muốn thế, đừng trách chúng ta vô tình.” Song đầu ma lang cười lạnh.
Đại chiến sắp bùng nổ.
Thần Nam đẩy Không Không ra xa, quay lại đối diện với song đầu ma lang và Cửu đầu hung xà.
“Khôngkể sinh tử, bắt đầu đi.” Hai chục thiên giai cao thủ cạnh đó đồng thờigầm lên, thanh thế quả kinh thiên động địa, đây tựa hồ là tập tục quyếtchiến của họ.
Lần này Thần Nam đại chiến trước sự chứng kiến của rấtnhiều thiên giai cao thủ, ở đệ tam giới cao thủ hạng này không hẳn làtuyệt đỉnh, mọi người đều gần như đạt đến.
Hắn vô cùng phấn chấn.
Đây là mảnh đất của cường giả chân chính.
“Gào…”
Song đầu ma lang hóa thành bản thể, một con sói lông xám dài cả trăm trượng ngẩng đầu hú vang, đoạn nhảy bổ vào Thần Nam.
Cửuđầu xà cũng hóa thành bản thể ngàn trượng dài như dãy núi, chín chiếcđầu như chín ngọn núi nhỏ thè ra chín chiếc lưỡi màu máu như chín đạohồng mang sắc lẹm hướng vào địch thủ.
Không ai thấy hai đánh một có gì bất công, xưa nay họ khai chiến vẫn lấy phái hệ làm giới hạn đối quyết, không tính đến nhân số.
Đệ tam giới tuy nguyên khí ít ỏi nhưng thiên giai cao thủ vẫn là thiên giai cao thủ, thanh thế vô cùng đáng sợ.
Songđầu ma lang phóng ra song hệ thiên giai cấm chú ma pháp, đầu trái tungra “Phong nhận toái thiên” chấn nát không gian quanh Thần Nam, đầu phảidùng “Địa hải liên thiên”, mặt đất đỏ sậm nứt toác, vươn ra ngàn dặm,đất đá tràn lên trời cao hóa thành từng đạo hủy diệt chi quang trùm lênThần Nam.
Chín chiếc lưỡi sắc bén của Cửu đầu hung xà liên tục xuyênqua ma pháp năng lượng vô tận, phán tan mọi ngăn cản, tựa hồ muốnnghiền nát Thần Nam.
Hắn có lòng tin đấu một trận với hai viễn cổ ma thú.
Nháymắt, nửa thức vừa giống vừa không giống Nghịch Loạn bát thức được đẩyra, đây là công pháp riêng của hắn nhưng chưa thấu triệt hoàn toàn, cònkém hơn so với bát thức chân chính.
Vậy cũng đủ rồi.
Một thức xuất ra khiến phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc!
Mây đen lấp xuống đệ tam giới, ban đầu nặng nền đến đáng sợ, sau đó bùng nổ.
Vôtận ma pháp năng lượng công kích của Song đầu ma lang bị đánh tan, nócũng bị hất văng đi, Cửu đầu hung xà thiếu điều bị vặn đứt mình.
Nặng lượng dao động vô hình kinh nhân bức xạ khắp nơi.
Loạichấn nhiếp này do Thần Nam cố ý đẩy ra, hắn biết không tung nổi nửathức còn lại nên muốn dùng thủ đoạn uy hiếp khiến đối phương cố kị.
Songđầu ma lang và Cửu đầu hung xà đập vào ngọn núi phía xa, bò lê lết dướiđất, không dám khoa trương như trước mà cẩn thận tiến đến chỗ Thần Nam.
Lầnnày, một loại vũ khí quan trọng, vượt khỏi dự liệu của tất cả, thay đổihoàn toàn chiến cục, ngay cả Thần Nam cũng không ngờ.
Hắn cầm di vậtcủa Độc Cô Bại Thiên, binh khí kỳ dị không phải kiếm hay đao, vào tay,không cảm thấy năng lượng dao động hoặc khí tức đặc dị nào.
Nhưngsong đầu ma lang và Cửu đầu hung xà xông tới thì hiện trường xuất hiệnuy lực hùng hồn khiến trời đât xoay chuyển, uy lực của món binh khí quảthật không thể đoán nổi, từ cự ly rất xa cũng chém rơi một chiếc đầucủa ma lang và ba đầu của hung xà. Căn bản không có phong mang kích xạ,chỉ có một cỗ uy lực đột nhiên tràn ra, chém đầu hai ma thú chi vươngtrong vô hình.
Sát nhân vô hình!
Ai nấy đều thấy không tầm thường.
“Binh khí gì nhỉ?”
“Độc Cô.”
“Rất giống Độc Cô trong truyền thuyết.”
“Khôngsai, rất giống với Độc Cô mà Độc Cô Bại Thiên thường dùng.” Song đầu malang và Cửu đầu hung xà liên tục rít lên, định tiếp tục hợp đầu lạinhưng Thần Nam không cho chúng cơ hội.
Đương nhiên vẫn còn nhiều caothủ quan sát, hắn không muốn làm quá đáng, thu lại Độc Cô trong truyềnthuyết, nháy mắt đã phóng đại thân hình như ngọn núi, chụp lấy mình cửuđầu xà quay tít khiến núi non quanh đó đổ ràn rạt. Đoạn lấy thân rắnlàm roi, đập mạnh vào ma lang.
“Bốp.”
“Gào…”
Pha va đập mãnh liệt ẩn chứa thần thông của thiên giai cao thủ, hai hung thú kêu lên thảm thiết.
Từxa nhìn lại, một cự nhân cưỡi lên lưng ma lang, dồn lực đập xuống, mộttay khác quất mạnh xà tiên khiến núi non quanh đó không ngừng sụp đổ.
Đó là một trường chiến đấu chênh lệch.
Thần Nam không giết hai viễn cổ ma thú tổ vương, một mình giành được thắng lợi sau cùng.
Vẫn còn tới hai chục thiên giai cao thủ đang quan sát, mếu thật sự giết hai hung thú, rất có thể sẽ dẫn tới kịch biến.
“A,cha thắng rồi.” Không Không nhảy tưng tưng: “Để chúng tôi tiến vàotrung ương cổ đại lục thôi, các vị không muốn quyết chiến với cha nhỉ?”Nó mở lớn cặp mắt nhìn mấy nhân vật trong Tây phương viễn cổ thần thoại.
Tinhlinh nữ tử mỹ lệ tỏ ra hòa thiện, lên tiếng đầu tiên: “Không cần, vốnmỗi tộc đều có một hạn định, hiện tại họ thoái lui, vừa hay thành toàncho các ngươi.” Nàng ta nhìn Không Không: “Tiểu quỷ này chưa đạt đếnthiên giai, không uy hiếp đến an toàn của thông thiên quang đạo, mộtchỗ có thể dành cho hai người các ngươi thông hành.”
“Đa tạ.” Thần Nam tỏ vẻ cảm kích.
“Tỷ tỷ xinh đẹp tốt quá.” Không Không nịnh nọt.
Trận chiến tiếp theo, Thần Nam không tham dự nhưng chỉ nhìn cũng phát hoảng, những người này thật sự là cường giả.
Gồm có viễn cổ cự nhân, tinh linh nữ tử, và cả một Tây phương Thiên Long chiến lực siêu tuyệt!
Nămngày sau, Thần Nam và Không Không cùng hai mươi vị thiên giai cao thủtiến vào thông thiên quang đạo. Hào quang nóng rãy lóe lên, họ xuyênqua với tốc độ cực hạn, chỉ nửa thời thần đã đến chính giữa cổ đại lụctrong truyền thuyết.
Vừa xuất hiện bọn Thần Nam đã cả kinh, hình nhưhọ tiến vào chiến trường của các thiên giai cao thủ. Hàng loạt ngườiđang sa vào hỗn chiến.
Ở giữa có một Thái cực đồ khổng lồ tỏa ánh chói lòa.[/align][/align]
Reply With Quote
phusvgt
View Public Profile
Send a private message to phusvgt
Find all posts by phusvgt
#786
Old 01-19-2009, 05:05 AM
phusvgt phusvgt is offline
Senior Member
Join Date: Jan 2009
Posts: 297
Default RE: thưởng thức truyện
Chương 415: Cái thế Ma Chủ
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Thái cực đồ khổng lồ sáng chói như thế, che kín tầng không chiến trường, như một đám mây sáng choang phủ khắp thinh không.
Thần Nam kinh hãi đến cực điểm, là bảo vật của Ma Chủ.
“Mặtđất mênh mang, mặc ai chìm nổi, duy có Ma Chủ ta.” Ma Chủ đọc những lờitừ rất xa xưa. Vị đệ nhất ma từng chấn nhiếp Thái cổ thời đại, công lựcchấn cổ thước kim, khắp thiên địa khó có địch thủ.
Lúc y mạnh nhất,Thái cổ chư thần đều tránh vị cường giả này, dù bị coi là đã chết mà mộphần vẫn nối liền Thiên giới và Nhân gian, chắn ngang hai giới tiênphàm. Đại khí phách này có ai sánh nổi.
Chết rồi mà ma thể bất diệt,nơi gửi thân - tử vong tuyệt địa- vẫn khiến thần tiên tránh xa, thànhmột trong những tuyệt địa đáng sợ nhất Thiên giới và Nhân gian, dù thầnlinh xúc phạm cũng bị tịch diệt.
Một trong những cường giả mạnh nhất từ xưa đến nay.
Lúcmọi người cho rằng y đã chết thì trong ma thể vĩnh hằng bất diệt cònmột tia tàn linh, thông thiên động địa, tìm lại sinh cơ. Linh thức đãtan nát cũng dần ngưng tụ lại giữa trời sao, cuối cùng thành tàn hồn.Ma Chủ năm xưa quay lại cõi đời.
Vì thế dẫn tới một loạt sự kiện, ykéo mọi thiên giai cao thủ của Thiên giới và Nhân gian đến đệ tam giới,trở nên uy nhiếp thiên hạ.
Nên nhớ lúc đó y chỉ là tàn hồn, dám hành sự như vậy, đúng là khiến người ta không dám nghĩ tới đảm thức cỡ đó.
Đương nhiên trong Vô thiên chi nhật, y chứng mình cho tất cả thấy Ma Chủ vẫn là Ma Chủ, dù là tàn hồn cũng đủ uy nhiếp thiên hạ.
Nhìn thấy Thái cực đồ khiến Thần Nam liên tưởng nhiều chuyện.
“Tên điên này quả có bản lĩnh thông thiên.” Người lùn râu dài nhìn Thái cực đồ trên không mà thở than.
“Ma Chủ… kẻ điên…” Tinh linh nữ tử mỹ lệ lẩm bẩm, nhưng trong mắt lóe lên dao động khác thường, tựa hồ hơi thất thần.
Mặtđất rộng mênh mang có từng đợt hào quang năng lượng xạ ra, gầm trăm cỗkhí tức hùng hồn che kín thinh không, đại chiến vòng ngoài vẫn tiếp tụchỗn loạn.
Trong khung cảnh pha trộn giữa mặt đất đỏ sậm, mây dày đặccùng Thái cực đồ chưc lớn, hào quang liên tục sáng rực, bão năng lượnglan tràn chung quanh, thiên giai cao thủ chuẩn bị đại chiến.
BọnThần Nam vừa xuất hiện đã khiến người khác chú ý, bảy tám bóng ngườinhanh chóng lao tới. Đang lúc đại chiến, đương nhiên không ai dư hơi đitiếp đãi, bảy, tám đạo hào quang đáng sợ trực tiếp đánh tới.
Viễn cổcự nhân đại nộ: “Vì sao lại công kích, chúng ta có ân oán sao.” Bản thểy vốn cao ba chục trượng, vừa nổi giận liền lớn hơn hẳn khiến kẻ tấncông lãnh đủ.
“Bớt nói nhăng đi, đã dến đây chắc chắc nhắm vào Luânhồi môn, muốn vào đó thì quyết sinh tử trước đã.” Một đại hán trênkhông quát vang, cơ nhục nổi lên cuồn cuộn, dáng vẻ cực kỳ cương mãnh.
“Ầm.”
Ngoài xa liên tục lóe sáng, núi non sụp đổ, đất đá văng tứ tung, quang mang xung thiên.
Ở gần cũng là từng đạo hào quang nối nhau tung hoành, tất cả đều hỗn loạn.
ThầnNam ôm đầy nghi vấn, thật ra là chuyện gì, Luân hồi môn mà Ma Chủ muốntu bổ đã xong, lẽ nào lại dẫn tới trường hỗn loạn giữa các thiên giaicao thủ này. Bọn họ hình như muốn vào Luân hồi môn, thế thì có gì hayho.
“Chúng ta nghe tin mà đến, còn chưa quyết định, các ngươi chưahiểu gì đã tấn công ngay. Được, ta tiếp chiêu.” Viễn cổ cự nhân gầmvang, hiển nhiên tính y không lấy gì làm hòa nhã, nổi giận liên vungbàn tay như trái núi bổ tới.
Song phương động thủ, nhưng người đứngsau cũng tức thì hỗn chiến, tiếng ầm ầm vang lên liên miên bất tuyệt,dải sáng năng lượng liên tục xạ ra.
Cục diện chỉ có một từ để hình dung: Loạn.
ThầnNam mang Không Không lui đi, tạm không ý định xuất thủ. Hắn lấy làm phithường kỳ quái, Thái cực đồ khổng lồ treo trên không mà không thấy MaChủ, vì sao trong đại chiến lại không có bóng y.
Hoàn cảnh này không thể thiếu y.
Ngoài ra hắn cũng không thấy người quen, Tây Thổ Đồ Đằng, Thái Cổ Lục Tà cũng mất bóng.
Nhưnghắn không muốn sa vào chiến trường không được, trận đại chiến giữa hơntrăm thiên giai cao thủ này không cho phép ai đứng ngoài, rất nhanh cóngười nhận ra hắn, lao bổ tới.
Hắn đành tiếp chiến nhưng không đánhnhầu mà tìm cách rời đi. Một thiên yêu mình người đầu sói điên cuồngquấn lấy hắn, gầm rú liên miên, đại thần thông khủng khiếp của yêu tộcliên tục xuất ra.
Thiên lang khiếu nguyệt!
Gào.
Một quang cầu khổng lồ như vầng trăng xuất hiện trên đầu thiên lang đoạn nổ tung, trùm xuống, định chấn nát hắn.
Hắncảm ứng được tính gặm mòn linh hồn của loại năng lượng đáng sợ này, đệtam giới quả nhiên kinh hồn, cao thủ nối nhau xuất hiện.
Độc Cô đượclấy ra, chém xuống phá tan bão năng lượng, đại chiến hơn trăm chiêuliền chặt thiên lang làm đôi. Hắn không thèm quan tâm sống chết của đốiphương mà đột vây đi ngay.
Nhưng hai cha con kinh hãi nhận ra, mấychục người đang nhìn họ chằm chằm, đúng ra là nhìn Độc Cô trong tayThần Nam, hai mắt sáng lên như lang sói.
Hỏng rồi!
Thần Nam chợtnhớ ra đó là di vật của Độc Cô Bại Thiên, những người này đều sống vôsố năm, đương nhiên nhận ra. Không hiểu ai kêu lên mà mười mấy thiêngiai cao thủ cũng xông vào hắn.
Có người không để ý nhưng có người lại rất chú tâm đến mòn binh khí kỳ dị này.
ThầnNam cảm giác đại sự không ổn, sức mạnh bản nguyên của thời không liêntục thi triển, nhanh chóng thoát di, nhưng mười mấy đạo thân ảnh vẫnbám sát.
Hiện tại không thể đấu thẳng thừng, Thần Nam bay về phíanam trung ương lục địa. Nhưng mới được ngàn dặm đã thấy điểm tận đầu,phía trước toàn hào quang mông lung, một phiến kết giới mênh mông trùmlên vùng đất màu đỏ sậm này.
Hắn phát hiện phiến kết giới tựa hồ chỉ che kín phạm vi hơn ngàn dặm của chiến trường, hắn đang bị nhốt ở trong.
Nưngkẻ truy đuổi đã tới, hắn vung Độc Cô, dụng lực bổ vào kết giới, vố địnhthử xem, không ngờ lại chẻ được, hắn ôm Không Không nhanh chóng thoátra. Kết giới đóng lại ngay.
“Ta biết ngay mà.” Có người trong nhómđuổi theo tỏ vẻ tiếc nuối đoạn giận giữ: “Vật Độc Cô Bại Thiên để lạihá là thần binh tầm thường, là thí thiên hung khí đó, lại phá được tầngkết giới, đáng tiếc không cướp được.”
Rời khỏi kết giới rồi, ThầnNam nhìn khắp một vòng, cảm giác thấy dao động năng lượng còn đáng sợhơn. Ngoài xa đang diễn ra đại chiến thảm liệt, hơn nữa có vẻ khí tứcrất quen.
Nhanh chóng bay tới.
Một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt hắn.
“Hắc hắc… xú tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau.”
Một nữ tử mĩ lệ vô cùng đang nằm thư thái trên chiếc ghế mây nổi lơ lửng giữa tầng không… ghế mây…hư không… cực kỳ quái dị.
Nữ tử khuynh thành khuynh quốc nhưng khí chất và biểu tình mới là ấn tượng sâu nhất, trong nét linh động ẩn chứa nét ranh mãnh.
“Tiến cảnh của ngươi không được nhanh lắm, lâu thế mới vào đệ tam giới?”
Nhưng người quen biết đều nói tu vi của Thần Nam tiến bộ thần tốc nhưng nữ tử lại bảo hắn tiến bộ quá chậm.
Không phải ai khác ngoài thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên.
“Là… là ngươi.” Thần Nam hơi biến sắc.
“Hắchắc… có cả tiểu hài tử rồi cơ à, oa, đúng là khả ái. Ha ha ha… tiểu bấtđiểm lại gần cho ta xem nào.” Độc Cô Tiểu Huyên cười hăng hắc với TiểuKhông Không.
Bình thường Không Không tuy tinh nghịch nhưng lúc này lại có cảm giác rụng rời, quay đầu chạy ngay.
“Hắc hắc, tiểu quỷ chạy đâu?”
Thoáng chốc, ngọc thủ mảnh mai chụp lấy Tiểu Không Không, kéo lại. Đoạn nàng ta vuốt ve mặt nó.
“Khả ái thật, ha ha, đúng là xinh đẹp, cứ như búp bê.”
“Không được, cứu mệnh, cha cứu con nào.” Không Không kêu lên.
Độc Cô Tiểu Huyên càng lấy làm vui thích, vuốt ve mặt Tiểu Không Không: “Tiểu quỷ đừng kêu gào, lúc trước cha ngươi cũng thế.”
“Hả,ngươi coi cha là đồ chơi?” Tiểu Không Không giật nảy người, đoạn kêuváng lên: “Ma nữ tỷ tỷ xin tha cho đệ…” Đoạn giãy giụa định chạy đi.
“Ha ha, khả ái thật.”
“Đừng à, ma nữ tỷ tỷ tha cho đệ, Không Không mới một tuổi, không nên bắt nạt con nít.”
Thần Nam nhức óc, sao lại gặp phải nàng ta, dù sao cũng là gặp người quen, hắn bật hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Hắc hắc, đằng trước đang tiến hành sinh tử đại chiến, có người muốn giết Ma Chủ, ta ở đây xem có giúp gì Ma Chủ được không.”
Ma Chủ! Quả nhiên Ma Chủ đang đại chiến.
Tháicực đồ của y ở trong kết giới còn người ở ngoài thật khiến người ta lấylàm lạ. Thần Nam hỏi: “Là Thời Gian chi thần và Không Gian chi thầnsao?”
Độc Cô Tiểu Huyên vừa nhìn hắn cười hi hi vừa vuốt ve KhôngKhông: “Bằng vào chúng sao giết nổi Ma Chủ. Ta vừa nhận được tin tứckhông hay rằng chúng đã thả một Thái cổ cự hung tại đệ tam giới ra. Đólà chỗ dựa của chúng.”
“Không xong rồi, ta phải đi xem sao.”
“Đi đi, ta ở đây quan sát, lúc nào cự hung đến sẽ kịp thời thông tri, lúc đó chắc sẽ có đại chiến hủy diệt.”
ThầnNam mang Không Không nhanh chóng lao đi, tiểu quỷ như được đại xá, vừađi vừa than vãn: “Nữ nhân này đáng sợ thật. Cha thật không có nghĩakhí, mặc cho bảo bối nhi tử bị bắt nạt mà làm như không thấy. Hừ.”
Ngoàixa, chiến trường vô cùng khốc liệt, dao động kinh hồn tràn đi khắp nơi,tuy cách rất xa nhưng đã cảm giác được khí thế ngút trời và bất diệtchiến ý!
“Cha, có gặp được gia gia ở đây không?”
“Có lẽ.”
Huyết quang xung thiên, vô số tiếng gào hét chém giết khiến mặt đất rung lên, từng dải ma vân tràn ra.
Đại chiến thảm liệt hơn chiến trước lúc trước vô số lần.
Mộtthân ảnh đẫm máu đứng sững giữa chiến trường, trong cơ nhỗn loạn dướichân y là mười mấy thi thể. Máu tươi nhỏ xuống ròng ròng, huyết quangtừ huyết dịch những thi thể này phát ra.
Dưới chân kẻ đó có tới mười mấy thi thế, thật ra là chuyện gì.
Đó đều là thiên giai cường giả.
Thanhniên khôi vĩ đứng giữa chiến trường, nhất thời không ai dám lại gần,nửa mái tóc bạc của y đỏ lòm máu, tròng mắt lãnh liệt như lưỡi đao.
Chính thị Ma Chủ uy chấn thiên cổ.
Trong tu la chiến trường, đâu đâu cũng vang lên tiếng thét, các thiên giai cao thủ đang đại chiến!
MaChủ ngạo nghễ đứng giữa chiến trường, quát vang: “Thời Gian chi thần,Không Gian chi thần ra đi, đừng để người khác chết thay nữa. Hôm nay tavà các ngươi giải quyết dứt điểm, đòi lại công đạo cho sư phụ cácngươi.”
Trừ y, Thần Nam không nhận ra ai, nhưng lúc thấy hai bóngdáng xuất hiện trước mặt Ma Chủ, hắn biết đó là Thời Gian chi thần vàKhông Gian chi thần.
Ngoài xa, hỗn chiến thảm liệt đình chỉ, thiên giai cao thủ gầm ghè nhau, nhưng hướng dần vào giữa.
Họ biết trận chiến sau cùng sắp nổ ra.
“Thời gian đình chỉ!”, tiếng quát vang lên, Thời Gian chi thần lạnh lùng nhìn Ma Chủ.
Quanh Ma Chủ dấy lên như sóng gợn rồi dừng lại, thiên địa yên lặng, tựa hồ trong nháy mắt tất cả đều chìm trong vĩnh hằng.
“Khônggian quy hư!” Không Gian chi thần cũng quát lên. Không gian quanh MaChủ sụp xuống, tưởng chừng trở về nguyên thủy, hóa thành vùng đất củahắc ám hư vô tịch diệt.
“Thế này không giết nổi ta.” Ma Chủ không hềbị hắc ám và vĩnh hằng trùm lên, dù thân thể dừng sững lại, hai tay ychậm rãi khoa lên, từng đạo năng lượng dao động đáng sợ lan tràn, thờikhông vang lên tiếng vỡ.
Như tiếng sứ vỡ lách cách.
Thời không quanh Ma Chủ đột nhiên vỡ tan, sát chiêu của thời gian và không gian bị cái thế pháp lực phá giải.
Đồngthời, ma diễm ngùn ngụt bốc lên, sau lưng Ma Chủ xuất hiện vạn tầng maảnh, từng thượng cổ hung ma dấy lên ma khí ngút trời, gầm lên điêncuồng.
“Thời Không đại thần, hôm nay ta giúp huynh thanh lí môn hộ!”Giọng Ma Chủ cực kỳ lãnh khốc, vô tượng ma uy ép xuống đệ tam giới!
“MaChủ, ngươi chẳng qua là tàn hồn, không giết được chúng ta, hôm naychúng ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn tịch diệt.” Thời Gian chi thần vàKhông Gian chi thần cùng gầm lên.
“Tàm hồn cũng đủ diệt các ngươi”.Lời lẽ của Ma Chủ uy nghiêm vang khắp trung ương cổ đại lục, bá khí vàquyết ý khiến không ít thiên giai cao thủ rùng mình.
“Thời Gian nghịch lưu trảm!”
“Không Gian toái liệt trảm!”
Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần cùng xuất thủ, không hề nương tay.
MaChủ cũng dấy lên ma khí ngút trời, gầm lên vang động. Bá khí này quảthật khí thôn sơn hà. Trong làn ma vân cuồn cuộn, một hắc ảnh khổng lồtụ lại, từ từ hóa hình thành chiến hồn phiêu đãng trong thiên địa.
Trùngtrùng chiến hồn không ngừng ngưng tụ, Thời Gian chi thần và Không Gianchi thần cùng biến sắc, cảm giác được uy hiếp cực lớn.
Từ Thái cổđến nay, không biết bao nhiều cường giả đã chết tại đệ tam giới, tu viđều đạt từ thiên giai trở lên, có không ít nhân vật trong đó từng chấnnhiếp Lục đạo. Ma Chủ vừa thi triển cái thế ma công, có vô số ma hồn ậptới khiến họ hơi hoảng sợ. Ma Chủ dù không đạt được tuyệt đỉnh cũng đủkhiến người khác nể sợ. Bát phương chiến hồn tụ về! Tiếng ầm ầm vanglên. Ma Chủ phất tay, vố số chiến hồn ngừng tụ thành hắc ảnh cũng vungma trảo. Một đòn này khiến không gian tan nát, hoàn toàn hóa giải đòncông kích hủy diệt thứ hai của Thời Gian chi thần và Không Gian chithần.
“Gào.”
Tiếng ma khiếu khiến trung ương cổ đại lục rung động.
Ma Chủ lạy dấy lên ma khí cuồn cuộn trùm lên hai vị thần.
“Giết.” Hai thần cũng gầm vang, họ đã hết đường, mình không chết ắt đối phương phải chết.
Banhân ảnh đại chiến kịch liệt, trận chiến giữa thiên cổ Ma Chủ và hai vịthần nắm được thời gian và không gian chấn động thập phương, các thiêngiai cao thủ quan chiến đều chìm trong cảm xúc.
“Gào.”
Ma ảnh dovô số chiến hồn ngưng tụ đang nuốt cả đất trời, há miệng hút lấy hai vịthần, thoáng chốc nuốt họ vào bụng. Chợt đệ tam giới rung lên kịchliệt, phảng phất như có cự hung xuất thế, thoáng chốc dao động khủngkhiếp che kín mặt đất đỏ sậm.
Đoạn tất cả đều yên tĩnh.[/align][/align]
Reply With Quote
phusvgt
View Public Profile
Send a private message to phusvgt
Find all posts by phusvgt
#787
Old 01-19-2009, 05:05 AM
phusvgt phusvgt is offline
Senior Member
Join Date: Jan 2009
Posts: 297
Default RE: thưởng thức truyện
Chương 416: Huyền Hoàng
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Nam nhân là gì?
Ma Chủ là điển hình!
Thần Nam cảm giác như vậy.
Một người đạt được một phần của Ma Chủ, coi như kiếp sống không uổng.
Rất nam nhân.
Nămxưa, đánh khắp thiên thượng địa hạ vô địch thủ, Lục đạo xưng hùng! Dùchết đi, một tấm bia mộ cũng đủ chấn nhiếp vạn cổ! Sống lại rồi, tuychỉ là tàn hồn nhưng vẫn hành sự theo lối lật tay thành mây, trở taythành mưa.
Mạnh như các thiên giai cao thủ cũng bị kéo xuống đệ tamgiới. Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần thống lãnh Tây phươngchư thần, là chí tôn sau thời Thái cổ cũng bị Ma Chủ đá xuống đất.
Ta thích thì làm, ai ngăn cản được? Thiên cổ vi tôn! Vạn cổ Ma Chủ.
Hơntrăm thiên giai cao thủ quan chiến, ai cũng nảy lòng kính sợ, kể cảnhững ai mang lòng phản trắc, không phục cường thế năm xưa của Ma Chủ,lúc này cũng tỏ vẻ sợ hãi.
Thực lực chính là đạo lý.
Mười mấy thiên giai cao thủ bị kết liễu, huyết quang rạng rỡ, ma thể cao lớn càng lộ rõ vẻ bá tuyệt thập phương.
Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần bị Ma Chủ đánh cho kêu gào liên hồi, không thể chống nổi ma uy.
Vạncổ bất diệt chi thể của Ma Chủ đứng trên hư không bị sức mạnh cấm kịcủa thời gian và không gian vây phủ nhưng không thương tổn mảy may, ápchế hai vị thần càng lúc càng bị động, lạc bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Thần Nam ở ngoài xa xúc động tận đáy lòng, nam nhân phải thế, gạt hết mây gió, tay cầm thiên địa, nhiếp phục thiên hạ.
“Ma chủ, ngươi… đã khôi phục được kha khá công lực.” Thời Gian chi thần tỏ vẻ gấp rút, thậm chí hơi hoảng loạn.
“Hừ.” Ma Chủ lạnh giọng.
KhôngGian chi thần cũng kinh hãi: “Thái cực đồ không ở trong tay đã có sứcmạnh như thế, xem ra chúng ta bị lừa. Bao nhiêu năm nay ngươi không chỉdựng lại Luân hồi môn, mà tàn linh cũng ngưng tụ được không ít.”
MaChủ cười lạnh: “Ta đã nói xưa nay chưa bao giờ coi các ngươi ra gì, trusát các ngươi chỉ là việc nhỏ xíu.” Đoạn y gầm vang, ảo hóa thành mộtcự ma cao vạn trượng, một ngọn trảo ép hai vị tổ thần xuống…
Mặt đất màu đỏ sậm của đệ tam giới không ngừng vỡ toác, cả hai bị ma trảo đánh lún xuống sâu.
Cái thế ma uy quả thật không ai tranh phong được.
“Haha…” Đến giờ dù không địch nổi, hai vị thần cũng không thể thoái lui,họ lợi dụng sức mạnh thời không thoát khỏi lòng đất, đoạn cười điêncuồng: “Ma Chủ ngươi tưởng hôm nay dễ dàng giết được chúng ta sao, chongươi biết, hôm nay ngươi chết chắc. Không chỉ mình chúng ta, chắc vừanãy ngươi cũng cảm ứng được đệ tam giới rung lên, có một cấm kị cao thủbị phong ấn từ Thái cổ thời kỳ xuất thế. Như ngươi hiện giờ làm sao đốiphó nổi.”
Hai mắt Ma Chủ ánh lên hàn quang: “Cứ đến ta xem nào! Đểxem ta bị giết hay các ngươi cùng trở thành sức mạnh cho Luân hồi môn,khó nói trước lắm. “
“Hắc, Ma Chủ ngươi quá coi thường chúng ta, đường tưởng chúng ta thật sự sợ ngươi.” Hai vị tổ thần thay nhau quát lên.
“Thời Gian chi thi!”
“Không Gian chi trùy!”
Trong tay hai người quang mang đại thịnh, một cỗ khí tức cổ lão thương tang đáng sợ tràn ra, hai món bảo vật xuất hiện.
Ngoàixa không ít thiên giai cao thủ hít một hơi khí lạnh, là bảo vật do Thờigian chi tâm và Không gian chi tâm của Thời Không đại thần ngưng kếtthành năm xưa, uy lực quỷ thần mạc trắc.
Ngày đó, đại thần có thể mở đường hầm thời không đến tương lai cho Thái cổ chư thần toàn dựa vào hai bảo vật này.
Lầnđầu tiên Ma Chủ tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ: “Thời Không… huynh dạy đồ đệ haylắm. Hôm nay tiểu đệ rửa nhục cho huynh, giúp huynh thanh lí môn hộ!”Rồi quát vang: “Hai tên vô sỉ tiểu nhân thí sư, thương cho Thời Khôngcả đời anh hùng, sau cùng lại hủy trong tay các ngươi, đúng là khôngđáng. Chết đi.”
“Tiếc là Thái cực đồ không ở đây, người chết là ngươi.” Hai vị tổ thần cười lạnh.
Họ cầm hai bảo vật giao nhau, thời không giao dung! Hủy diệt khí tức tràn vào Ma Chủ.
Trời đất sụp đổ.
Đệ tam giới chấn động, gần như sụp đổ.
Ma Chủ lộ vẻ khí thôn sơn hà, điên cuồng lao vào Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần.
Cùng lúc, ngoài xa tắp của trung ương cổ đại lục truyền lại một cỗ khí tức hùng hồn, cực tốc lao tới.
Hai tổ thần cười vang, hiểu rằng Thái cổ cự hung họ đợi đã tới, hiện tại họ không còn gì phải sợ, bại cục của Ma Chủ đã định.
Hàoquang lóe sáng, thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên xuất hiện tại chiến trường,kêu lớn: “Ma Chủ thúc thúc, một vị Thái cổ hung nhân đến rồi.”
Thái cổ cự hung tới cực nhanh, chỉ vài hơi thở đã từ xa tít tới chiến trường.
Hoàngvân mênh mang che kín thinh không, vô tận sát khí tràn rộng, cám giáchoảng sợ khiến các cao thủ muốn thổ ra, cơ hồ như thi thủy màu vàng rựcnhuộm khắp trời.
“Trời ơi, hóa ra là hắn.”
“Sao có thể chứ, hắn vẫn còn sống.”
“Cự hung đáng sợ này bị phong ấn tại đệ tam giới!”
Ngoài xa, các thiên giai cao thủ thấy sát khí vàng rực liền đoán ra ai tới, đủ thấy uy danh của cự hung cỡ nào.
“Haha… ha ha ha…” Tiếng cười điên cuồng động trời, cuộn cuộn trong đám mâyvàng, một thân ảnh không ngừng biến đổi như ma quỷ, đứng sừng sững giữatầng không.
Độc Cô Tiểu Huyên giục: “Ma Chủ thúc thúc, mau triệu hoán Thái cực đồ.”
“Còn chưa được! Luân hồi môn bất ổn, không thể loạn động!”
“MaChủ ngươi còn nhớ ta sao, không ngờ có ngày chúng ta gặp mặt. Ha ha…”Thân ảnh loáng lên trong làn sát khí, một cự nhân cao mười trượng toànthân phủ màu vàng sậm tiến ra.
“Ngươi là Huyền Hoàng, nhớ chứ, đươngnhiên nhớ.” Ma Chủ và hai vị thần đình chỉ quyết chiến, đứng trên khôngnói: “Ngươi sinh ra trong thiên địa huyền hoàng nhị khí, sao giờ cònmỗi hoàng sát, huyền khí đâu?”
“Huyền hoàng diễn biến, cần một làđược, giờ ta bỏ huyền khí, chuyên tu hoàng khí! Hắc, Ma Chủ, ta vĩnhviễn ghi nhớ ân tình của mấy tên các ngươi, suýt nữa phong ấn ta đếnchết tại đệ tam giới! Trong Tiểu lục đạo vốn có một đạo thuộc về tanhưng các ngươi liên thủ bài xích, hôm nay ta phải thanh toán bằng hết.”
Cácthiên giai cao thủ ngoài xa cực kỳ kinh hãi, không ngờ Ma Chủ và HuyềnHoàng lại có ân oán như thế, thực lực đương nhiên phải khủng khiếp. Nămxưa y có thực lực muốn thành nhất đạo chi chủ trong Tiểu lục đạo, chắcphải là nhân vật không kém hơn những Ma Chủ, Thời Không đại thần, ĐộcCô Bại Thiên, Quỷ Chủ.
Ma Chủ cười lạnh: “Để ngươi nhập chủ Tiểu lụcđạo sao được. Hắc, chúng ta chơi ván cờ thiên địa, phỏng theo đại Lụcđạo, còn ngươi làm gì, lại định mang họa gieo cho kẻ khác, làm saochúng ta dung chứa ngươi.”
Huyền Hoàng là lão bất tử của lão bất tử,nhất thân tu vi thâm bất khả trắc mà suýt bị bọn Ma Chủ suýt nữa phongấn đến chết tại đệ tam giới, ân oán trong lòng đương nhiên sâu đậm, bènlạnh lùng quát: “Nói lắm vô ích, hôm nay ta và ngươi kết liễu.”
“Được, hôm nay kết liễu hết.” Ma Chủ dù đối diện tam đại cao thủ mà vẫn hào khí xung thiên.
Lúcđó, sát khí vô tận trên không ngưng tụ thành một lá cờ, bay vào tayHuyền Hoàng, trải ra loạt soạt, liên tục chấn vỡ trời cao.
“Huyền Hoàng kì.”
“Là Huyền Hoàng kỳ giết cả ngàn vạn người.”
Ngoài xa, các thiên giai cao thủ sôi lên, tựa hồ ai cũng biết là hung kỳ đó.
“Ma Chủ thúc thúc, thu hồi Thái cực đồ về đi.” Lần đầu tiên Độc Cô Tiểu Huyên tỏ vẻ lo lắng.
“Không được, Luân hồi môn mới thành, không thể bỏ uổng.” Ma Chủ dứt khoát cự tuyệt.
“Haha…” Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần cười vang, thấy Ma Chủluyện thành thiên bảo mà không thể dùng, họ lại có thánh khí của ThờiKhông đại thần, Thái cổ cự hung Huyền Hoàng có tuyệt thế hung kỳ ácdanh vang xa, Ma Chủ chết chắc.
Đương nhiên chính thực lực của Tháicổ cự hung Huyền Hoàng mới khiến họ an tâm hơn cả, y là một trong vàinhân vật đủ tư cách đấu với Ma Chủ.
“Không công bằng, các ngươi cóthánh khí bảo vật, Ma Chủ thúc thúc lại không. Hừ, ba người định liênthủ đối phó thúc thúc, ta phải tham chiến.”
Huyền Hoàng cười lạnh:“Hắc hắc, không phải nha đầu của Độc Cô gia sao, nghe nói phụ thânngươi xong rồi, Ma Chủ lại sắp bị diệt, chắc không còn ai chống lưngcho ngươi nữa.”
Thời Gian chi thần lạnh lùng nói: “Hà, năm xưa Độc Cô gia đã tiêu tan, còn ai sợ các ngươi nữa.”
Không Gian chi thần cũng lạnh lùng cười vang, các thiên giai cao thủ ngoài xa thì thầm bàn luận.
“Vậyư, Độc Cô gia chúng ta lâm vào cảnh đó rồi sao, thật sự là A Miêu, ACẩu cũng dám đến cắn trộm rồi nhỉ?” Từ ngoài chân trời xa tít, một vùngmây đen điên cuồng bay tới, ma khí khủng khiếp tràn ra tứ phía, thanhâm lãnh khốc cực độ truyền ra: “Thiên Ma đến đây, để ta xem A Miêu, ACẩu làm thế nào cắn trộm được.”
Mọi thiên giai cao thủ xôn xao.
Thiên Ma, quả nhiên là Thiên Ma! Con trai cả của Độc Cô Bại Thiên.
Một hắc phát thanh niên như lưỡi đao tuyệt thế xuất hiện giữa chiến trường.
“Đại ca.” Độc Cô Tiểu Huyên reo lên vui mừng xen lẫn kinh ngạc.
“Hừ.” Thiên Ma hừ lạnh.
“Hihi, đại ca, không cần khóc khóc mếu mếu, muội rất nhớ huynh.” Độc CôTiểu Huyên cười rạng rỡ: “Đại ca, muội biết huynh vào đệ tam giới,nhưng tận hôm nay mới phát hiện hành tung, sau cùng huynh cũng tập hợplại Thiên Ma thân được, chắc đã tìm lại được sức mạnh bị phong ấn.”
“Đã khôi phục.” Thiên Ma đáp lạnh lùng, bản tính y là vậy.
Y và Ma Chủ có oán nhưng phụ thân y và Ma Chủ lại là chí giao nên trong lúc này, y không hề do dự đứng về phe Ma Chủ.
Thiên Ma là con Độc Cô Bại Thiên, là đệ nhất ma sau thời Ma Chủ, y vừa đến khiến thực lực hai bên cân bằng hẳn.
“Cha…” Không Không ở ngoài chiến trường nháy mắt nhìn Thần Nam.
Thần Nam vuốt ve mặt nó, ra hiệu tránh xa mau.
Đoạn hắn lặng lẽ rút Độc Cô từ nội thiên địa ra.
Vừa bay ra đã vang lên tiếng hô kinh hãi.
Độc Cô Tiểu Huyên đến trước một bước, nói với vẻ kích động: “Đây là… đây là… xú tiểu tử ngươi tìm được ở đâu?”
“TừThần Ma lăng viên.” Thần Nam không tiện nói ra. Lúc này cả Thiên Malãnh khốc vô tình cũng lộ vẻ kích động, nhìn Thần Nam chằm chằm.
Trong mắt Ma Chủ như lưỡi đao nhìn vào Thần Nam và Độc Cô.
“ĐưaĐộc Cô cho Ma Chủ thúc thúc.” Độc Cô Tiểu Huyên biết hiện tại khôngphải lúc hỏi nhiều nên đề nghị, đối phương là Thái cổ cự hung HuyềnHoàng mà Ma Chủ chưa phục hồi công lực, cũng không có bảo vật bên mình,đang cần thánh khí.
Thần Nam không do dự, quăng Độc Cô tới, Ma Chủkhông chối, hiện tại y đang cần một thánh khí mà Độc Cô được coi là thíthiên hung khí, thích hợp với y hơn cả.
Hiện tại phe Ma Chủ thực lựckhông kém hơn, Ma Chủ mà có thí thiên hung khí, đấu với Thái cổ cự hungcó Huyền Hoàng kì, thắng bại khó lòng nói trước.
“Tiểu tử ngươi làà.” Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần lạnh lùng nhìn Thần Nam,lúc này cả hai mới chú ý đến cao thủ trẻ tuổi này. Không hiểu sao cảhai đều có dự cảm không lành.
“Ta là người thay Thời Không đại thần đến đồi mạng các ngươi.” Giọng Thần Nam không cao, hết sức hòa hoãn, tiến từng bước tới.
“Xú tiểu tử ngươi…” Độc Cô Tiểu Huyên cảm giác Thần Nam quá cuồng vọng, hai người kia là những tổ thần không dễ trêu vào.
Ngoài xa, hơn trăm vị thiên giai cao thủ xôn xao, tiểu tử này lai lịch thế nào mà dám buông ra đại ngôn.
MaChủ cầm thí thiên hung khí, tỏ ra rất kích động, đoạn cười vang: “Haha… ha ha… không ngờ, không ngờ.” Xem ra y thực tâm cao hứng lẫn kíchđộng.
Ai nấy nghi hoặc nhìn y nhưng y chăm chú nhìn Độc Cô hồi lâumới ngẩng đầu lên nói với Độc Cô Tiểu Huyên và Thiên Ma: “Để y đối phóvới Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần.”
Thiên Ma nhìn Thần Nam chằm chằm, không nói gì, lùi lại ngay, Độc Cô Tiểu Huyên cũng hồ nghi nhìn y, lặng lẽ thoái lui.
Ngoài xa, các thiên giai cao thủ càng xôn xao, cảm giác vô cùng thắc mắc.
Hiện tại không có gì để nói, thực lực mới là đạo lý.
Ma Chủ cầm thí thiên hung khí lao vào Huyền Hoàng.
“Soạt,soạt.” Lá cờ trong tay Huyền Hoàng trải ra phá ta từng phiến hư không,hướng lên không, gạt hết mây mù để đại chiến cùng thiên cổ Ma Chủ.
Đó là trận chiến khủng khiếp nhất từ sau thời Thái cổ.
Lúcđó Thần Nam và Thời Không nhị thần quấn lấy nhau, so sánh ra, trậnchiến này còn thu hút chú ý hơn trận thiên cổ đại quyết chiến trênkhông. Ai cũng muốn xem Thần Nam lai lịch thế nào mà dám độc chiến haivị chí thần!
Nhưng trận chiến này quá ư quỷ dị khiến những người quan chiến tưởng đang nằm mơ.
Lúcbắt đầu Thời Gian chi thần tung thời gian chi thi ra, Không Gian chithần cũng sử dụng không gian chi trùy. Xem ra cả hai không dám coithường Thần Nam mà mang lòng cố kị hắn. Nhưng hai thánh khí không cótác dụng gì với hắn, quanh mình cơ hồ là đầm lầy, sức mạnh thời gian vàkhông gian gần như ngưng lại. Hai thánh khí khác nào cá về biển lớn,không chịu khống chế mà muốn thoát khỏi hai vị thần để bay tới với ThầnNam.
“Đây là…”
“Chuyện gì vậy?”
Các thiên giai cao thủ ngoàixa đều nghi hoặc, nhất là những người về phe hai tổ thần, cảm giác hômnay đã hỏng mất đại sự, muốn trừ diệt Ma Chủ chắc vô cùng gian nan.
“Chết tiệt, Thời Không bảo tàng đã bị kích hoạt.” Hai vị tổ thần gầm lên giận dữ, biến hẳn sắc mặt.
Thời Gian chi thi và Không Gian chi trùy hóa thành hai trái tim, định đột phá phong tỏa của họ mà đi.
Vùngkhông gian này đã triệt để hóa thành một đầm lầy đặc quánh, Thần Nam vàhai vị thần đứng trong đó, thời gian và không gian tựa hồ bị phong tỏa.Bất quá, Thần Nam chậm rãi di động về phía hai vị tổ thần.
Ai nấy tỏ vẻ không tin nổi, hắn chầm chậm giơ quyền phải lên đấm vào mũi Thời Gian chi thần. Mọi con mắt trợn tròn xoe.
Thời Gian chi thần vội nhảy bật lên nhưng vừa di chuyển được một chút xíu thì “bịch”, máu mũi đổ xuống.
Các thiên giai cao thủ không dám tin vào mắt mình, Thời Gian chi thần tựa hồ bị sức mạnh phản thời gian chế trụ.
“Bịch.”
Một quyền cực chậm nhưng Không Gian chi thần bị đánh tím bầm mắt, trông như độc nhãn đại hùng miêu.
Lúc đó trên thinh không, trận thiên cổ chi chiến cũng bắt đầu, Huyền Hoàng phá thiên liệt địa, Ma Chủ uy chấn tầng không.[/align][/align]
Reply With Quote
phusvgt
View Public Profile
Send a private message to phusvgt
Find all posts by phusvgt
#788
Old 01-19-2009, 05:06 AM
phusvgt phusvgt is offline
Senior Member
Join Date: Jan 2009
Posts: 297
Default RE: thưởng thức truyện
Chương 417: Chiến! Chiến! Chiến!
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Ma vân vừa động, Lục đạo run rẩy.
Lúcnày mọi chí tôn cường giả khắp Lục đạo đều cảm thấy khí tức không tầmthường, ẩn ước nhận ra trong Lục đạo có việc bất thường phát sinh.
Luânhồi môn lại được lập trong đệ tam giới. Quanh Thái cực đồ, hào quanghai màu vàng, đen lấp lánh, Luân hồi môn đã xác lập, đang đi vào lúc ổnđịnh.
Luân hồi môn thuộc về Thái cực đồ.
Ma Chủ và Huyền Hoàngcưỡi mây trên không lại cuốn vào trận chiến mới, khí thế của hai vịcường giả mạnh bậc nhất Lục đạo đều thạch phá thiên kinh khiến mọithiên giai cao thủ chấn kinh, xen lẫn ngóng đợi đại chiến triển khai.
Nhưng tạm thời họ không cảm ứng đươc tình hình trận chiến, bởi sát khí vàng rực ngợp trời và vô tận ma khí che kín thinh không.
Chúngnhân cảm nhận được uy lực vô cùng vô tận, dù là thiên giai cao thủ cũngkhông khỏi rùng mình, phảng phất như có hai siêu cấp hồng hoang cự thúđang hủy diệt thiên địa, khí tức đáng sợ mà trầm trọng khiến tất cả nínthở.
Dù dùng thiên nhãn thông cũng không xuyên qua được dải nănglượng hỗn loạn, không ai dám đến gần chiến trường trên cao quan chiếnmà đành tạm thời chờ đợi kết quả đại chiến.
Hai người đang đấu vớinhau thân phận quá cao, lực phá hoại và hủy diệt đều thuộc hàng hiếm cótrong Lục đạo, không ai muốn vô duyên vô cớ thành vật tế thần.
Trậnchiến bên dưới lại vô cùng đặc dị, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tạm thờikhông thấy trận chiến giữa Ma Chủ và Huyền Hoàng nên ai cũng chú thịvào đại chiến giữa Thần Nam với hai vị tổ thần.
Chỉ thấy động táccủa Thần Nam cực chậm, còm chậm hơn cả những lão nhân lưng còng tóc bạcnhưng vẫn đánh trúng các bộ vị yếu hại của hai vị thần một cách cực kỳchuẩn xác.
Thời Gian chi thần chảy máu mũi ròng ròng, Không Gian chithần lại bị đánh bầm mắt như đại hùng miêu, cả hai mắt đều tím đen,sưng vù lên.
Hai vị thần tưởng chừng phun lửa ra mắt, họ là ThờiGian chi thần và Không Gian chi thần, những người nắm được sức mạnhthời không, nhưng hiện tại bị phản lại, tựa hồ vĩnh viễn bị nhốt trongthời không lao lung này, trở thành mục tiêu đùa cợt của Thần Nam.
Tìnhcảnh khiến mọi người đều lúng túng, đường đường là đại cường giả trongTây phương chư thần, hiệu xưng sủng nhi của sức mạnh thời không, đượccác thiên giai cao thủ cao thủ xếp lên nhóm tuyệt đỉnh lại bị một hậubối tiểu tử đánh đấm mất hết mặt mũi. Ngoài xa, các thiên giai cao thủtrợn trừng mắt.
Thời gian chi tâm và Không gian chi tâm nhanh chóng hoàn toàn thoát khỏi, tựa hồ muốn tẩy hết những ấn kí họ lưu trên đó.
Hai vị thần biết không thể tiếp diễn, bằng không mất mặt là chuyện nhỏ, đáng sợ là có thể dẫn tới hậu quả vô cùng đáng sợ.
Cả hai phun ra một ngụm tinh huyết, bao gồm tinh hoa bản mệnh nguyên khí - thời gian mệnh nguyên và không gian mệnh nguyên!
Haungụm mệnh nguyên phun lên Thời gian chi tâm và Không gian chi tâm khiếntốc độ quây động của hai thánh vật chậm hẳn, lại có xu hướng ẩn vàomình họ.
“Phụt.”
“Phụt.”
Hai người lại phun ra tinh huyết, hai trái tim lấp lánh mở hẳn đi, gần như bị trói buộc.
Chúngnhân ngoài xa không tin nổi, hai người là tổ thần nổi danh, cũng là đệtử ruột của Thời Không đại thần, dám đấu với Ma Chủ bị trọng thương màhiện tại thổ huyết. Ai nấy chưa hiểu, cho rằng do ẩu đả với Thần Nam màra.
Quả là một chuyện cười ngàn đời.
Đường đường hai vị tổ thần lại bị một hậu bối thanh niên đánh đập!
Haitrái tim bị lưỡng thần liên tục phun ra ba ngụm bả mệnh nguyên khí tạmthời áp chế hoàn toàn nhập vào thân thể họ khiến họ động đậy được,nhưng cũng như Thần Nam, động tác chậm tựa hồ đang ở trong đầm lầy.
Vùngkhông gian này đã bị cấm cố, ba người đều biết sức mạnh của thời không,hiện tại tạm thời động đầy được, liền đấu sinh tử ngay.
Tốc độ chậm lại khiến quyền chường không còn tí cưỡng mãnh nào, cũng không có lực phá hoại đáng sợ.
Bangười chậm rãi như đang vẽ tranh, các thiên giai cao thủ nhìn thấy lạinhìn nhau, hồi lâu sau mới biết đó là không gian vĩnh hằng cấm cố,không phải người tinh thông sức mạnh thời không mà tiến vào, nhất địnhchế ở trong đó.
Tiết tấu chậm nhưng đại chiến lại hung hiểm cực điểm.
Tuymột đấu hai những Thần Nam khiến hai vị tổ thần phát cuồng, bình thườnghọ là “ma pháp sư”, chưa bao giờ cận chiến với người ta, đều từ xa dùngthời không đại thần thông. Hiện tại, hai ma pháp sư cực kỳ hùng mạnhphải bỏ đi loại ma pháp sở trường nhất và một chiến sĩ thiện chiến cựly gần, ai chiếm tiện nghi đã quá rõ.
Đây là lấy sở đoản chọi sở trường.
Thần Nam “chậm rãi” tránh thoát một quyền của Thời Gian chi thần rồi từ từ đá ra chân phải ra, bàn chân tống lên xéo đối phương.
ThờiGian chi thần chảy nước mắt, rõ ràng là một cước cực chậm nhưng lãokhông tránh được, bởi động tác bản thân cũng chậm như thế, tuy tránhđược chỗ yếu hại nhưng không xảo diệu như đối phương thành ra lãnh đòn.Lão vừa nghiêng đi, thì bàn chân của đối phương đá ngay lên mông.
“Bịch.”
Đối với một tổ thần hùng mạnh, như thế đúng là sỉ nhục khủng khiếp nhất.
“A a a…” Thời Gian chi thần gầm lên phẫn hận.
KhôngGian chi thần cũng không khá hơn, lão là không gian ma pháp tổ thần chứkhông phải chiến sĩ thiện nghệ cận chiến, hiện tại bị đánh dến nơi đếnchốn.
“Bốp.” Lại tiếng cước đá ra, tuy chậm cực điểm nhưng lão khôngtránh hết được đã bị trúng chiêu, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đoạn gào lên âmthanh không phải tiếng người: “Grào…”
Các thiên giai cao thủ ngoàixa toát mồ hôi lạnh, trường chiến đấu này quá quái dị. Hai tổ thầnthuộc hành tuyệt đỉnh trong hàng ngũ thiên giai lại… bị đánh không rahình dạng gì thế này.
Trên không trung, thiên cổ Ma Chủ và HuyềnHoàng đang đại chiến, phát ra khí tức đáng sợ cực điểm. Trận chiến kịchliệt nhất từ Thái cổ đến nay, ngay cả thiên giai cao thủ tạm thời khôngnhìn rõ, còn trận chiến quái dị bên dưới lại hấp dẫn họ.
“Bịch.”
“Á….”
“Ầm.”
“A…..”
Hai thần lần lần trúng chiêu, toàn là độc chiêu, lại lãnh thêm mấy cước, mặt mũi cả hai xanh lét.
Đồngthời, Phiêu phiêu quyền xuất ra khiến hai vị thần tóe hoa cà hoa cải,mặt mũi tím bầm, máu chảy tơi bời, nhếch nhác cực điểm.
Các thiêngiai cao thủ sửng sốt, đó là trận chiến giữa các tổ thần tuyệt đỉnhsao? Sao giống cảnh lưu manh đánh nhau đến thế, không có tí phong phạmcao thủ đại chiến nào.
Yên lặng như tờ một chốc đoạn vang lên tiếngcười. Thời Gian chi thần bị Thần Nam cười như cưỡi ngựa đoạn đạp KhôngGian chi thần ngã xuống.
Bị cấm cố trong vĩnh hằng không gian nội, mọi pháp thuật đều vô dụng do thời không bị phong tỏa! Lối đánh “trâu bò” là hợp nhất.
Haivị tổ thần đáng thương bị Thần Nam quăng xuống đất, liên tục đá ra.Đương nhiên, lối xuất cước này chỉ thoáng chốc lại dừng nhưng vậy cũngđủ rồi.
Trong không gian ngưng kết này, không thể dùng sức mạnh cựchạn để hủy diệt lưỡng thần, nhưng lực sát thương của lối đá kích tinhthần này cũng không kém.
Hai vị thần gần như suy sụp, họ chưa baogiờ chịu nhục thế này, có nằm mơ cũng không nghĩ rằng trước mặt bàn dânthiên hạ lại bị một hậu bối tiểu tử đánh đập theo kiểu lưu manh. Cả haicơ hồ phát điên, thật muốn tự sát cho rảnh chuyện.
“Ha ha…” Thần nữ Độc Cô Tiểu Huyên ngoài xa cười vang, không quên vuốt ve khuôn mặt nuột nà đang nhăn nhó của Tiểu Không Không.
Nghiêm túc như Thiên Ma cũng khỏi lộ ra nụ cười, nhưng y nhanh chóng nghiêm nghị lại.
Các thiên giai cao thủ đều không biết nên khóc hay cười.
Hai tổ thần bị một tiểu tử dần cho no đòn, máu mũi đổ tràn, cực kỳ khó coi, quả thật là việc cực kỳ khó tin.
Hai vị thần thật sự muốn bật khóc.
Cùnglúc, trên cao vang lên thanh âm uy nghiêm của Huyền Hoàng: “Những ngườicùng Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần phảng kháng Ma Chủ đâurồi, họ gặp nguy sao không tương trợ, lẽ nào các ngươi sợ Ma Chủ mạnhlên. Hừ, có ta ở đây, Ma Chủ tất vong.”
Đồng thời, trên không mâygió tan tác, một lá Huyền Hoàng đại kỳ bay phần phật ở chính giữa, phátra vô tận sát khí. Độc Cô cũng nổi trên không, hoàn toàn không có hàoquang phát ra. Hai thánh khí giữ vừng vùng thiên địa, bằng không phiếnkhông gian này đã tan nát.
Hai thân ảnh cao lớn còn nhanh hơn quangtốc, thời gian và không gian không thể giữ được họ, vùng không gian bịthánh khí giữ vững rung lên, từng đạo sức mạnh hủy diệt ào ào tràn ratám hướng.
Nếu không có Huyền Hoàng kỳ và Độc Cô giữ vùng không gian ổn định, e rằng trung ương đại lục cũng rung chuyển.
Đương nhiên cả hai thánh khí đồng thời là sát phạt hung binh, liên tục xạ ra hủy diệt chi quang vào hai nhân ảnh.
Trận chiến vô cùng hung hiểm khiến không ít thiên giai cao thủ bên dưới lạnh người.
HuyềnHoàng quả thật có thể đấu tay đôi với Ma Chủ, nhớ lại lời y nói vừanãy, không ít người không ngồi yên nổi, lao vào trong trường định cứuThời Gian chi thần và Không Gian chi thần.
Thiên Ma hú vang, tung một quyền vào một thiên giai cao thủ, hất đối thủ bay xa.
“Thiên Ma ở đây, ai muốn cứu Không Gian chi thần và Thời Gian chi thần phải qua ải của ta trước.”
Các thiên giai cao thủ quan chiến nháo nhào.
Nhữngngười thuộc phe Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần gào lên:“Xông lên! Cứu hai vị tổ thần, chẳng qua hai vị lão nhân không may bịtiểu tử khắc chế, cứu họ ra rồi để người khác đối phó với tiểu tử,chiến cục sẽ đảo chiều ngay.”
Hỗn chiến bắt đầu.
“Lên.”
“Giết.”
“Thịt tiểu tử này đi.”
…
Tình huống phi thường bất lợi!
Mặc cho Độc Cô Tiểu Huyên và Thiên Ma tiến lên ngăn cản được bảy, tám người, nhưng còn nhiều người vẫn lao lên.
Nhữngngười thuộc phe Ma Chủ trước đây ngần ngừ, họ hoài nghi thực lực củathiên cổ thần ma, sợ mình đứng sai phía, bởi vừa nãy Huyền Hoàng nóirất tự tin.
“Xem ra Thiên Ma ta trầm tịch quá lâu, đến nỗi người taquên mất rồi. Gào…” Thiên Ma gầm lên, thân thể như gân đồng xương sắt,đẩy ra ma khí ngùn ngụt vào đối thủ.
Huyết vũ phụt ra, y… quả nhiênxông tới, trực tiếp chấn tan một thiên giai cao thủ, đoạn ma tướngkhổng lồ ảo hóa trước mặt, há miệng nuốt luôn linh hồn của cao thủ đó.
Thủ đoạn lạnh gáy này cùng thực lực kinh hồn khiến không ít thiên giai cao thủ biến sắc.
ĐộcCô Tiểu Huyên lưu lại tàn ảnh trên không, nàng ta không tàn nhẫn nhưThiên Ma nhưng thủ đoạn cũng phi thường cao siêu, vừa tham chiến đãphong ấn một thiên giai cao thủ khiến rớt từ trên không xuống.
Nhưng Thiên Ma lại cười lạnh, tống tiến cao thủ đó đi gặp Diêm vương luôn, ảo hóa ra ma tướng, lao tới nuốt sống.
“Cứu Thời Gian và Không Gian tổ thần, chúng ta hết cách rồi.”
“Giết.”
Phái hệ của hai vị thần liên tục cổ động, chiến trường trở nên hỗn loạn. Trận chiến thảm liệt lại bắt đầu.
“Ha ha…”
HuyềnHoàng đứng trên không cười vang, y khua lá cờ thành những tiếng lậtphật không ngừng, tức thì khiến Ma Chủ không còn chỗ đứng, dù xuất hiệnở đâu cũng thấy không gian sập xuống.
Không hổ là Thái cổ cự hung dothiên địa huyền hoàng nhị khí sinh thành, ngày sinh ra đã có bất diệtchi thể, cộng thêm tu luyện vô số năm tháng, hiện tại khắp vòm trời rấtít người áp chế nổi.
Ma Chủ gầm rú chấn động đệ tam giới, thí thiênhung khí trong tay bùng lên hào quang vô cùng rực rỡ, phá tan huyềnhoàng sát khí, lao về phía đối thủ, đồng thời vô số chiến hồn cổ xưa tụtập bên mình gầm lên, chấn tan không ít sát khí vàng rực. Ma Chủ xuyênqua trùng trùng không gian tan tành, lao đến trước mặt Huyền Hoàng.
Binh khí bổ xuống, “choang” một tiếng, chém trúng Huyền Hoàng kì.
Thiên địa tưởng như bị hủy diệt, mặt đất nứt toác, lan ra ngàn dặm, thinh không cũng vỡ tan rồi hủy diệt.
Đó là thực lực của Huyền Hoàng và Ma Chủ, trong lúc sơ ý phát ra sức mạnh hủy diệt, suýt nữa phá tan diện tích mấy ngàn dặm.
Thấy Huyền Hoàng và Ma Chủ đại chiến sinh tử, các thiên giai cao thủ phía dưới cũng hỗn chiến.
Thiên địa hỗn loạn.
Thiên Ma tuy dũng, Độc Cô Tiểu Huyên tuy trí, nhưng trong đại hỗn chiến cũng không thể nắm được tất cả.
Đó là trận hỗn chiến của hơn trăm thiên giai cao thủ.
Bên cạnh chiến trường, búp bê Tiểu Không Không đột nhiên kêu vang: “Các ngươi… không được qua đây. Ta rất lợi hại.”
Bavị thiên giai cao thủ thuộc phe Thời Gian chi thần và Không Gian chithần lao về phía nó, định bắt lấy buộc Thần Nam thả hai vị tổ thần đangbị hắn đánh đập.
Tiểu quỷ cuống lên.
Nó mới một tuổi nhưng tâmtrí thành thục “quá mức”, đúng là một tiểu nhân tinh, đương nhiên biếtđối phương muốn gì. Nó không muốn thành gánh nặng cho cha nên quayngười định bỏ chạy.
“Ha ha…” Ba vị thiên giai cao thủ cười vang, chia thành ba hướng nhanh chóng vây tiểu quỷ vào giữa.
“Tathật sự rất lợi hại, các ngươi dám lên, đừng trách ta không khách khí.”Tiểu Không Không nắm chặt hai tay, đôi mắt sáng rực tỏ vẻ bất an.
“Tiểu tử, ngoan ngoãn lại đây.” Một người vung tay chộp tới.
Nhưng lúc đó từ chân trời vang lên tiếng ma khiếu, dao động đáng sợ khiến cả ba cao thủ biến sắc.
Tiếng ma khiếu xuyên vào óc, người đó quả nhiên lao đến chỗ họ.
Đó tuyệt đối là một nhân vật đáng sợ đến cực điểm.
Mộthắc phát thanh niên trong mắt như lãnh điện, mái tóc rối bời tung bay,cước đạp ma vân bay tới. Khí thế của y như núi non, phảng phất là bậcchúa tể khiến người khác ngưỡng vọng, thoáng chốc đã bay đến nơi.
Thấy Huyền Hoàng và Ma Chủ đại chiến, sắc mặt y vẫn trơ trơ, lạnh lùng quát: “Vạn Cổ Giai Không.”
Bốn chữ quát lên khiến phong vân biến hoán, thiên địa thất sắc, dao động năng lượng không thể tưởng tượng nổi tràn ra.
Ba thiên giai cao thủ chưa hiểu mô tê gì đã thấy thân thể nhanh chóng co lại thành hài đồng.
“A…” Ba người cùng kêu lên kinh hãi.
Thanh niên cao thủ thần bí lạnh lùng liếc nhìn ba người, rồi không thèm nhìn thêm lần nữa mà lao vào chiến trường hỗn loạn. [/align][/align]
Reply With Quote
phusvgt
View Public Profile
Send a private message to phusvgt
Find all posts by phusvgt
#789
Old 01-19-2009, 05:06 AM
phusvgt phusvgt is offline
Senior Member
Join Date: Jan 2009
Posts: 297
Default RE: thưởng thức truyện
Chương 418: Chín lần chết
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Hắcphát thanh niên vừa xuất hiện, biến ngay ba vị thiên giai cao thủ thànhhài đồng, tuyệt chiêu Vạn Cổ Giai Không xứng danh quỷ thần mạc trắc,kinh thế đại thần thông!
Toàn thân y đậm đặc ma tính, hình như không quan tâm đến chuyện gì, không nhìn ba kẻ bại trận lần nào nữa mà lao tới phía trước.
KhôngKhông trợn trừng mắt, sáng lên như ánh sao, thanh niên lãnh khốc nàykhiến nó rúng động, thoáng sau mới tỉnh ngộ: “Cái…cái gì.. Vạn Cổ GiaiKhông. Hình như là… đại thần thông của gia gia. Ồ, đừng đi.”
Nhưng tốc độ của hắc phát thanh niên quá nhanh, thoáng chốc đã lẫn và chiến trường hỗn loạn.
Vẻmặt Không Không vô cùng kích động, lẩm bẩm: “Đợi vậy.” Rồi quay lại,bật cười nhìn ba thiên giai cao thủ đang kinh hãi xen lẫn phẫn nộ trênkhông.
Ba người lúc này này chỉ chừng bảy, tám tuổi, vẻ mặt hoảng sợcùng cực, thiên giai tu vi bị hủy, miễn cưỡng vẫn phi hành được nhưngkhông đối phó nổi một thần linh thông thường.
Không Không nhìn ba“đại hài tử”, cười hăng hắc đầy xấu xa, mắt ánh lên vẻ ranh mãnh, haitay bẻ răng rắc liên tục, như cao thủ đang chuẩn bị giãn gân giãn cốt,“Hắc hắc, không phải các ngươi muốn bắt ta sao. Được, Không Không taứng chiến, cùng tam đại cao thủ quyết phân cao thấp.”
Vù một tiếng, tiểu bất điểm lao tới, quát lớn: “Ta đánh, đánh, đánh…”
Tuy lời lẽ hung hãn nhưng còn ngọng líu lô, đương nhiên chiêu thức xuất thủ lại không mềm mại tí nào.
“Bịch.”
“A… tiểu quỷ ngươi…”
“Cốp.”
“Ái chà… tiểu quỷ ngươi dám sao?”
“Chát.”
“Tên nhóc dám…”
KhôngKhông chẳng buồn quan tâm đến chiêu thức, học cách Thần Nam đối phó vớiThời Gian chi thần và Không Gian chi thần, đánh đấm loạn xạ. Đôi tiểuquyền đầu vận lực đấm liên tục lên mình ba thiên giai cao thủ.
Đángthương cho ba người, bị tiểu quỷ đánh cho thất điên bát đảo, liên tụcmắng chửi nhưng đành bó tay, tuy thân thể họ cao hơn tiểu tử một tuổiKhông Không nhưng tu vi kém xa.
Quả là đại sỉ nhục, ba người thật muốn thổ huyết, nằm mơ cũng không ngờ có ngày bị một tiểu quỷ ranh mãnh dần cho no đòn.
Tiểuquỷ quả nhiên lắm trò, tuy không xuất sát thủ nhưng thủ đoạn khiếnngười ta không chịu nổi, chỉ nửa khắc ngắn ngủi, cả ba bị đánh u đầu.
KhôngKhông đùa đến cao hứng, ba thiên giai cao thủ phẫn hận nghiên răng kènkẹt. Tiểu quỷ quá xấu xa, chụp được ai là giữ rịt, gõ mạnh lên tránkhiến họ đau đến nỗi chảy đầy nước mắt mới dừng tay mới đối phó ngườikhác.
“Tiểu quỷ!”
“Tiểu thí hài!”
…
Quả thật mất mặt, đườngđường thiên giai cao thủ lại bị một tiểu mao hài đánh cho chảy nướcmắt, khiến họ muốn đập đầu vào tường tự sát.
Lúc này tuyệt thế cựhung Huyền Hoàng và Ma Chủ đang đại chiến kịch liệt, dù họ đã dùngthánh khí giữ vững tầng không nhưng dao động phát ra vẫn vô cùng đángsợ.
Trận chiến giữa hai người đến hồi kịch liệt, không còn thấy thânảnh họ mà chỉ thấy Huyền Hoàng kỳ và thí thiên hung khí Độc Cô giaophong, hai người tựa hồ đang thi triển đại thần thông khác, bất chấptất cả hủy diệt đối phương.
Trên tầng không bị phong tỏa cũng sôi lên.
Trận chiến quyết tử này nếu không có đột biến chắc chắn chỉ còn một trong hai người Huyền Hoàng hoặc Ma Chủ sống sót.
…
Hắcphát thanh niên không phát ra khí tức nhưng uy lực vô hình rải khắpchiến trường khiến các thiên giai cao thủ phải liếc nhìn.
“Ngươi làai? Mau lui lại, không được thừa nước đục thả câu.” Một vị thiên giaicao thủ chặn trước mặt hắc phát thanh niên bổ ra một chưởng.
Mắt hắcphát thanh niên xẹt ra lãnh mang, phất tay phải, một cảnh tượng đáng sợdiễn ra, không rõ là ảo ảnh hay ma thân chân thật.
Một bàn tay khổng lồ phủ kín lông đen hợp cùng bàn tay thanh niên phất tới, đáng sợ như thú trảo.
“Soạt.”
Thútrảo xé toang một cánh tay của vị cao thủ kia đoạn xén thân thể đốiphương làm đôi, huyết thủy phun trào, khắp nơi bốc lên mùi máu tanh.
Mộtđạo hồn ảnh bay ra, hắc phát thanh niên không đuổi tận giết tuyệt, cũngkhông dùng đại thần thông diệt hồn phách đối phương. Thú trảo biến mất,thanh niên tiếp tục lao tới, tựa chưa từng có ý động thủ.
Không ítngười cạnh đó quan sát được tất cả, trong lòng vô cùng kinh hãi, giếtthiên giai cao thủ không đáng kể gì nhưng hắc phát thanh niên ẩn ướcphát ra khí thế duy ngã độc tôn, coi thường tất cả, kể cả cường địch,không gì ngăn cản nổi.
Hiện tại ai cũng hiểu rằng y không phải tầm thường, không thể đối địch hoặc ngăn cản nổi.
Thành ra họ đều lặng lẽ lui lại, nhường đường cho hắc phát thanh niên.
Hắcphát thanh niên lặng lẽ lao thẳng đến chỗ Thần Nam, lần này không aicông kích mà y chủ động xuất thủ, đối tượng là các thiên giai cao thủthuộc phe Thời Không nhị thần. Lúc này họ đang điên cuồng tiến côngkhông gian bị cấm cố đẻ cứu hai vị tổ thần ra.
Một đạo ma quangkhủng khiếp như nguồn gốc hủy diệt từ cửu u địa vực nhưng chóng che kínhai thiên giai cao thủ, hai tiếng kêu thê thảm vang lên, thân thể haingười tan nát, hồn phách bỏ chạy về phía xa, tiếp tục tụ hợp thể.
Khủngcảnh quá kinh hồn khiến không ai muốn đối đầu với hắc phát thanh niên.Các thiên giai cao thủ cạnh đó không hiểu sao đều thấy người này có sứcmạnh khủng khiếp, không thể chạm vào được.
Hai thiên giai cao thủ tụhợp thân thể xong đều lộ vẻ hoảng sợ, nhưng một người sau cùng vẫn xôngtới, tựa hồ y thuộc phái hệ của hai vị tổ thần bị vây khốn.
Vẫnkhông có âm thành nào vang lên. Chỉ có bàn tay lãnh khốc vô tình và thútrảo khổng lồ đột ngột ảo háo ra, chụp lấy mình thiên giai cao thủ.Huyết quang bùng lên, người đó lại bị nát xác, hồn phách bị thú trảophát ra ma quang vây kín, luyện hóa thành mây khói. Ròi từ từ tan đi…
Kết quả đáng sợ là…
Tấtcả đều diễn ra trong tình huống cực kỳ bình tĩnh, không bùng nổ khí tứchủy thiên diệt địa hay tiếng nổ trời đất sụp đổ nhưng là tử vong sátlục tuyệt đối, khiến người khác cảm thấy bị chấn nhiếp bởi sức mạnhđáng sợ ẩn sâu trong đó.
Ngoài xa, Độc Cô Tiểu Huyên thấy hắc phátthanh niên, hai mắt ánh lên vẻ kinh hãi, Thiên Ma cười lạnh hai tiếng,tựa hồ mọi thứ tất nhiên phải thế, lại như chào hỏi người quen.
Nhânvật đáng sợ mới tới đứng ngoài không gian cấm cố, lạnh lùng nhìn cácthiên giai cao thủ định xông lên, vô hình trung phá ra uy lực chấnnhiếp lòng người.
Yên lặng chốc lát nhưng khiến chín vị thiên giaicao thủ đang lao tới cực kỳ khó chịu. Một người lại chấn trụ được ngầnấy cao thủ khiến họ bị chạm tự ái.
Sau cùng, tất cả nhìn nhau, cùng xông lên.
Hắcphát thanh niên vẫn lạnh tanh nhưng hai tay khua lên theo quỹ tích thầnbí mạc trắc, dao động kinh hồn dấy lên, toàn bộ chín thiên giai cao thủbị vây lại.
Bằng bản năng họ biết đại sự không xong, toàn lực chống lại.
Maquang âm u bay ra, hắc phát thanh niên bị chấn bay đi, chín cao thủchưa kịp hành động nhưng ai cũng kinh hãi, mỗi người mất đi mấy ngànnăm công lực.
Họ đều là những siêu cấp cao thủ, mấy ngàn năm tu vikhông có gì quá to tát nhưng có người tước đoạt được ngần ấy năm tuluyện của họ, quả thật đáng sợ.
Cả chín người đều lộ sát cơ, đồng thời quát vang: “Cùng lên giết hắn đi.”
Hắcphát thanh niên sau cùng cũng chịu lên tiếng: “Nếu ra tay, kẻ lên đầutất bị hủy diệt.” Nói đoạn, y không cho chín người cơ hội, lạnh lùngquát: “Vạn Cổ Giai Không.”
Thân thể y phát ra ma khí xung thiên, hủy diệt khí tức lan ra, thậm chí lan đến cả trận chiến giữa Huyền Hoàng và Ma Chủ.
Ngườiđi đầu bị ma quang nuốt trọn, ai nấy thấy người đó từ trung niên biếnthành thanh niên rồi hài đồng, cuối cùng hoàn toàn biến mất! Triệt để“thành không”!
Tám người còn lại kêu lên, lùi ngay lập tức, không ai muốn lên đầu, tất cả bị phân hóa.
Hắc phát thanh niên khiến họ rúng động.
“Phụ thân……”
Thần Nam bị cấm cố trong không gian, kêu lên kích động, hắn đã nhìn ra, ma tính Thần Chiến xuất hiện.
Baonăm rồi, hắn không biết vì sao ma tình mà thần tính Thần Chiến khôngdung hợp. Ánh mắt lạnh lùng của ma tính Thần Chiến tựa hồ xuất hiện mộttia ấm áp nhưng nhanh chóng tan ngay, khẽ gật đầu.
Hai mắt Thần Namươn ướt, đồng thời trong lòng kinh ngạc. Đó là ma tính Thần Chiến, vốnlãnh khốc vô tình, gặp nhau lần trước chỉ thấy nguyên thủy thú tính,hiện tại tuy vẫn lạnh lùng vô cùng, nhưng đã hơn trước nhiều.
Hắn biết ma tính Thần Chiến không có kí ức về tình thân, biểu hiện như vậy đã hiếm có, hoặc ông ta đã giác ngộ được gì đó.
Matính Thần Chiến đứng ngoài không gian cấm cố, lạnh lùng nhìn trường hỗnchiến phía xa, vô hình uy lực đáng sợ phát ra khiến các địch thủ khôngdám khinh cử vọng động.
Lúc đó trong không gian bị cấm cố phát sinhbiến hóa kinh nhân, Thời gian chi thi và Không gian chi trùy từ thể nộihai vị tổ thần, không chịu áp chế nữa mà bay ra, phân biệt hóa thànhThời gian và Không gian chi tâm. Hào quang sáng chói nhập vào thân thểThần Nam khiến phiến không gian càng yên lặng vĩnh hằng.
Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần lộ ra thần sắc hoảng sợ, họ vẫn không thể động đậy mà Thần Nam nhanh chóng được tự do.
Thờigian và Không gian chi tâm, đồng thời cả Thời Không bảo tàng dung hợplại, khiến Thần Nam ảo hóa ra hào quang xung thiên, uy lực cường thịnhcực điểm nhanh chóng che khắp bốn phương tám hướng.
Trong lúc bấtngờ, Thần Nam thấy một lão nhân tóc bạc hiển hóa trong lòng, muốn hắnbáo cừu thay. Hắn không hề do dự, xuất ra sức mạnh hủy diệt trùm lênhai vị thần.
“A…” Hai vị thần đồng thời kêu lên.
Huyền Hoàng trênkhông kinh ngạc, lá cờ trong tay không ngừng rung lên phần phật. hoàngquang rợp trời đổ xuống, che chở hai vị thần vào trong, đoạn kinh hãihô lên: “Sức mạnh thời không. Hừ.”
Hai mắt ma tính Thần Chiến lóelên lãnh mang, không nói năng gì tung quyền đánh vào hoàng quang. Khítức hùng hồn nghịch không bay lên, ma khí vô tận cương mãnh cực điểm.Hoàng quang cơ hồ bị đánh tan.
Huyền Hoàng cả kinh, không ngờ bêndưới có người đủ khả năng đấu với Huyền Hoàng kì. Bất quá, hào quangsót lại cũng cứu được hai vị thần, đẩy họ ra ngoài ngàn thước, tránhđược tất sát nhất kích của Thần Nam.
Huyền Hoàng lạnh lùng nhìn ThầnNam và ma tính Thần Chiến, tỏ vẻ vô cùng kinh hãi. Y vừa lắc mạnh lá cờđại chiến với Ma Chủ vừa quát hỏi: “Hai người đó là ai, một tên vô cùngquái dị, một tên vừa lạ vừa quen.”
Thần Nam không để ý đến trậnchiến trên không, mở vĩnh hằng không gian bị phong tỏa xong liền kíchđộng bay tới chỗ ma tính Thần Chiến, run giọng: “Phụ thân…”
“A… đúng là gia gia. Cha, gia gia, con tới đây.” Không Không bay tới, phía sau có ba người theo sát.
Thần Nam ngạc nhiên nhìn nó, tiểu quỷ cười hắc hắn: “Cha, đây là tiểu đệ của con.”
Ba thiên giai cao thủ cơ hồ muốn thổ huyết, nhưng vẫn chỉnh tề đứng trên không khom người: “Lão đại.”
Khôngchỉ Thần Nam há hốc mồm, cả ma tính Thần Chiến cũng tỏ vẻ ngạc nhiên,nói gì đến các thiên giai cao thủ hỗn chiến ngoài xa.
“Gia gia…”Không Không bất kể tất cả, ranh mãnh lao tới, leo lên vai hắc phátthanh niên, ôm cổ y: “Gia gia, con nhớ người chết đi được.”
Thần Nam lo lắng, đây là ma tính Thần Chiến nên hắn sợ Không Không gặp nguy hiểm.
Nhưngbiểu hiện của ma tính Thần Chiến vượt khỏi dự liệu của hắn, hai mắt ylộ ra nét ấm áp, tuy không nói gì nhưng từ mục quang nhu hòa là biếtlúc này trong lòng y không còn sát lục khí tức mà đượm yêu thương.
Đoạn ma tính Thần Chiến nhẹ nhàng đặt Tiểu Không Không xuống, không quay đầu lại mà lao lên không.
Y xong thẳng vào trận đại chiến giữa Huyền Hoàng và Ma Chủ.
Hơntrăm thiên giai cao thủ đang đại chiến đều kinh hãi, Huyền Hoàng và MaChủ đại biểu cho hủy diệt, ai nấy tránh đi không được mà hắc phát thanhniên lại muốn lao vào vũng xoáy, thật quá điên cuồng.
“Hắn thật ra là ai.” Huyền Hoàng thấy ma tính Thần Chiến xông lên bèn quát hỏi.
“Ta sao biết được! Có khi là người kết thúc vận mệnh ngươi tới.” Ma Chủ cũng đáp lại lạnh tanh.
“Hắc, trong Lục đạo có kẻ giết được ta sao.”
Ma tính Thần Nam phá tan phong tỏa, tiến vào trận đại chiến giữa hai người, tung một quyền vào Huyền Hoàng.
Huyền Hoàng đại nộ, lay động lá cờ xuất ra hoàng quang rợp trời nuốt trọn ma tính Thần Chiến, “ầm”, máu thịt tung tóe.
“Gia gia……”
TiểuKhông Không ở dưới cả kinh kêu lên, bất quá trong sát na đó, ma tínhThần Chiến như phượng hoàng sống lại trong lửa, xuất hiện tại chỗ cũvới khí thế hơn hẳn, quanh mình tỏa ra hủy diệt khí tức, vô tận maquang lấp lóe.
Mọi thiên giai cao thủ cũng đình chiến, ngẩng đầu nhìn lên.
ThờiGian chi thần và Không Gian chi thần cùng lao tới, Thần Nam đưa KhôngKhông đến chỗ an toàn rồi bay lên. Độc Cô Tiểu Huyên, Thiên Ma cũngxuất hiện trên cao.
Nhưng lên đầu tiên vẫn là Không Gian chi thần vàThời Gian chi thần, vừa đến gần Huyền Hoàng, cả hai gào lên kinh hoảng,lá cờ sát nhân trùm lên họ.
Tiếng gào thê thảm không kéo dài lâu rồi im bặt, Huyền Hoàng kỳ càng ánh lên vẻ đáng sợ.
Lúc này mọi thiên giai cao thủ đều kinh hoàng, vị Huyền Hoàng hung nhân này quá ác độc, ngay cả minh hữu cũng sẵn sàng hạ thủ.
Matính Thần Chiến lại xuất thủ, Huyền Hoàng kỳ trải rộng, hoàng quang vôtận tràn sang, thân thể Thần Chiến lại nổ tung. Bất quá, vẫn như lầntrước, lại hợp lại tựa phượng hoàng tái sinh trong lửa, thân thể táitạo lại trở nên mạnh hơn một tầng, khí tức mạnh hơn hẳn.
Huyền Hoàng hơi nhíu mày: “Sao lại thế?” Trong lòng y đang kinh hãi, lại phất Huyền Hoàng kì.
Cứthế, thân thể ma tính Thần Chiến liên tục vỡ nát chín lần, mỗi lần hợplại liền trở nên mạnh hơn mấy phần, khí thế liên tục tăng cao. [/align][/align]
Reply With Quote
phusvgt
View Public Profile
Send a private message to phusvgt
Find all posts by phusvgt
#790
Old 01-19-2009, 05:07 AM
phusvgt phusvgt is offline
Senior Member
Join Date: Jan 2009
Posts: 297
Default RE: thưởng thức truyện
Chương 419: Tuyên Cổ Thông Thông
Nguồn: 4vn.eu
Dịch: huynhduongcongtu
Trên không trung, Huyền Hoàng kỳ bay phần phật, lắc cả phiến thiên địa liêu xiêu theo.
Sát khí vô tận vàng rực che kín nơi nơi, dao động hùng hồn khiến cả trung ương cổ đại lục rung lên.
Vùng địa vực, núi non liên miên gần chiến trường hơn cả bị áp lực vô hình chấn tan.
Thanh thế hùng hậu cực điểm.
Tháicổ cự hung Huyền Hoàng sinh ra từ thiên địa huyền hoàng nhị khí, xuấtthân đã có ưu thế hơn hẳn, cơ hồ là vĩnh hằng bất diệt chi thể!
Giờ lại thể hiện tu vi kinh nhân cũng không ngoài ý liệu của mọi người.
Bên dưới, mọi thiên giai cao thủ lui thật xa, đứng trên không quan sát tình hình.
ThầnChiến hiện tại chỉ là khía cạnh ma tính, không phải bản thể hoàn chỉnhnhưng đã lộ ra thực lực cao thâm mạc trắc… lại dám khiêu chiến vớiHuyền Hoàng.
Kiểu khiêu chiến này thường do những kẻ tự cho là bấtphàm, liều mạng với tuyệt đại cao thủ mà tăng cao tu vi. Nhưng đối diệnvới những cao thủ như Huyền Hoàng, Ma Chủ, mọi kẻ dám khiêu chiến chỉcó một kết quả là diệt vong.
Dần dần, rất hiếm khi có người dám xuất thủ với những cấm kị cao thủ.
Matính Thần Chiến cửu tử tái sinh, trong sát khí vàng rực mà khí thếkhông ngừng tăng cao, thân thể mỗi lần phá toái lại hợp nguyên, sứcmạnh cũng tăng theo.
Chín đòn của Huyền Hoàng không hoàn toàn diệtnổi, đúng là chuyện vượt ngoài dự liệu của mọi người, không ai biếtThần Chiến mạnh đến đâu.
Thiên Ma, Độc Cô Tiểu Huyên, Ma Chủ lặng lẽđứng trên không quan sát, không ai nói gì, tựa hồ muốn đứng ngoài cuộc.Trận chiến giữa Huyền Hoàng và Ma Chủ chuyển biến thành giữa HuyềnHoàng với Thần Chiến.
Thần Nam lúc đầu hơi lo nhưng dần bình tĩnh lại.
“Thậtra ngươi là ai? Bị Huyền Hoàng khí của ta đánh trúng, chín lần chết màvẫn sống.” Lúc này Huyền Hoàng nhuốm đầy sát khí, bất kể màu da hay tócđều biến hóa, trở thành màu tía rợn người.
Dao động đáng sợ khiến ai nấy kinh hồn.
“Tabách chiến bất tử! Vì chiến mà sinh ra, mà sống, tên Thần Chiến.” Máitóc đen của ma tính Thần Chiến bay loạn xạ, lần đầu tiên lên tiếng mộtcách trịnh trọng. Khí tức bá tuyệt thiên địa tràn ra, toàn thân y nhưmột ngọn núi lớn khiến người đời ngưỡng vọng.
“Chưa nghe qua.” Huyền Hoàng cười lạnh, tựa hồ không quan tâm, lại như đang lục trong kí ức.
“Từnay cho đến ngày ngươi chết, ngươi sẽ vĩnh viễn nhớ.” Thần Chiến tỏ rachiến ý ngút trời, toàn thân phát ra ma khí trải khắp thập phương, cáccao thủ quan chiến đều biến sắc.
“Ha ha…” Huyền Hoàng cười vang, sắcmặt lạnh tanh: “Hậu bối tiểu tử cuồng vọng thật! Để ta nhớ sao? Hắchắc.” Tu vi đến mức của y, các cao thủ đời sau gần như không thể uyhiếp sinh tử nhưng vẫn tỏ ra giới bị cẩn thận với ma tính Thần Chiến,trực giác bản năng cho biết, Thần Chiến không tầm thường.
HuyềnHoàng chín lần phá tan thân thể đối phương nên không vội ra tay, tronglòng y có dự cảm lờ mờ, phải làm rõ trước đã: “Ngươi tìm ta chỉ đểchiến đấu?”
“Không sai, hôm nay đến đây chỉ để đấu với ngươi.” Matính Thần Chiến lại vươn lên đỉnh cao mới: “Ta vốn vì chiến đấu mà sinhra, mà sống.”
Ngầm suy đoán hồi lâu, Huyền Hoàng trở nên nóng nảy,không cảm giác được gì, Huyền Hoàng kỳ trong tay phất mạnh khiến bátphương vân động, không gian liên tục vỡ tan. Y quát vang: “Đã vậy, tasẽ cho ngươi tịch diệt để người biết cấm kị cao thủ không cho phép aimạo phạm.”
Huyền Hoàng cầm đại kì, thoáng chốc đến trước mặt ThầnChiến, lá cờ trải ra, định mượn tay Thời Gian chi thần và Không Gianchi thần hút đối phương vào.
Đó không chỉ đơn thuần là ma quang vàngchói xuất ra, mà là thánh khí trực tiếp tập kích. Thánh khí kiểu này,ví như Độc Cô trong tay Ma Chủ từng giết cả Thiên, mà Huyền Hoàng kỳcũng tương tự, uy lực đương nhiên khủng khiếp.
Ma tính Thần Chiếntựa hồ biết lợi hại, không chân chính xuất thủ nghênh kích mà thân thểphân hóa thành trăm ngàn, khắp trời toàn bóng y.
Huyền Hoàng kỳ chụp xuống, mấy chục đạo hư ảnh bên dưới vỡ vụn, ma tính Thần Chiến chân chính đã lui ra cả ngàn trượng.
“Đónlấy.” Ma Chủ đột nhiên quát vang, tuy chỉ có hai từ nhưng khiến cácthiên giai cao thủ ngoài xa kinh hãi vô cùng, Ma Chủ quả nhiên đưa đồthiên thánh khí Độc Cô trong truyền thuyết cho Thần Chiến.
“Gào.”
Ma tính Thần Chiến không hề do dự, đón lấy rồi ngửa mặt hú vang khiến khắp nơi rung chuyển.
Độc Cô vào tay Thần Chiến, vẫn ảm đạm vô quang như sắt thường, cũng không có gì lấp lánh nhưng thế cũng đủ rồi.
ThầnChiến cầm Độc Cô, phảng phất ngưng kết thành một chỉnh thể, thân hóathành một đạo ma quang âm u, chủ động lao vào Huyền Hoàng.
HuyềnHoàng rung lên phần phật, tựa hồ có thể giật vỡ cả đệ tam giới, thinhkhông liên tục vỡ tan, sức mạnh đáng sợ trùm lên địch thủ.
Nhưng ĐộcCô dù không tỏa thần quang rực sáng nhưng cực kỳ sắc bén, Thần Nam cầmnó đột phá trùng trùng hoàng quang, nhanh chóng thi triển trận đấu kinhhiểm với Huyền Hoàng.
Thinh không lay động, mặt đất rung lên! Nước biển chung quanh sôi trào, khung cảnh đáng sợ như ngày tận thế.
ĐộcCô và Huyền Hoàng kỳ liên tục va chạm, phát ra hào quang kỳ dị, trênlưỡi vẫn không có hào quang nhưng liên tục lóe lên tia lửa. Lá cờ dothiên địa huyền hoàng khí ngưng luyện thành cũng có hoa lửa văng tungtóe, cả hai thánh vật đều không có dấu hiệu tổn hại.
Tàn ảnh baykhắp trời, Huyền Hoàng và Thần Chiến di đông nhanh hơn quang tốc, khắpthiên địa đều là hình ảnh họ, do tốc độ đạt đến cực hạn nên thời gianvà không gian cũng bị ảnh hưởng.
Trên chiến trường này, thời gian trở nên hỗn loạn, không gian uốn khúc, thời không đã có dấu hiệu vỡ vụn.
Cáccao thủ bên dưới kinh hãi, ma tính Thần Chiến lại đủ khả năng đấu ngangngửa với Thái cổ cự hung Huyền Hoàng. Công lực này khiến mọi người đềutự nhận không bằng.
“Bình.”
Huyền Hoàng kỳ trải ra, sau cùng hất ma tính văng đi, thân thể bay cả ngàn trượng mới dừng lại được.
“Ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta, nếu muốn chết cứ việc lên.” Hai mắt Huyền Hoàng lóe hung quang, sát cơ đã lộ.
Tâm tình bình tĩnh của Thần Nam không còn, hắn xông lên hỏi: “Phụ thân có sao không?”
Matính Thần Chiến khẽ đẩy hắn ra, song mục sắc lẹm như đao phong, phát rama quang chấn nhiếp hồn người, lạnh lùng nhìn Huyền Hoàng: “Ta sinh tồnvà trưởng thành trong chiến đấu.” Chiến ý lại lên cao, ánh mắt trở nênnóng bỏng.
Đó không phải tìm cái chết mà là hưng phấn và kích động, đúng là đấu chiến thánh giả trời sinh.
“Được,ta thành toàn cho ngươi, tốt nhất là ngươi chết trên chiến trường.”Huyền Hoàng quát vang, trải lá cờ ra quét vào Thần Chiến. Trực giác chobiết không thể để đối thủ lại.
Uy lực của Huyền Hoàng kỳ quá mạnh, uy thế hoành tảo thiên quân quét tới, thoáng chốc cắt đứt trời cao.
Hư không nứt toạc một vết lớn, nhanh chóng tràn ra vô tận hỗn độn quang mang, phân thành hai phiên thiên địa.
Đó là đòn tất sát.
ĐộcCô của Thần Chiến chạm vào đỉnh lá cờ, tuy chăn lại được một sát nanhưng sau cùng vẫn bị lá cờ hất văng đi, hỗn độn quang mang do lá cờlàm tràn ra trùm lên y.
Các thiên giai cao thủ ngoài xa kinh hãi,đòn đánh này quá kinh hồn, không ai dám nghĩ mình chặn nổi! Thiên thiêngiai cao tầm thường chắc sẽ tịch diệt.
Huyền Hoàng kỳ dựng lên bấtđộng, tầng không bị cắt ra hóa thành hỗn độn, tựa hồ phân ra hai phiếnthiên địa! khủng khiếp đến cực điểm.
“Cạch.”
Tiếng vỡ vụn vanglên, trong vùng hỗn độn mở ra một phiến không gian, ma tính Thần Chiếnkhông chết, lại xông ra. Bất qua thân thể y bị cắt thành hai đoạn từ eo.
“Ngươi chưa chết?” Huyền Hoàng kinh hãi, tuy làm địch thủ trọng thương nhưng không giết được khiến y cực kỳ phẫn nộ.
“Ta bất tử.” Thanh âm của ma tính Thần Chiến cực kỳ lạnh lùng, hai đoạn thân thể chắp lại ngay.
Các cao thủ quan sát càng kinh hãi hơn, không ít người lầm rầm nghị luận.
“Đúng là bất tử chiến ma.”
“Một chiến hồn không giết nổi.”
…
Trên không trung, Ma Chủ quan chiến ở cự ly gần lộ ra nụ cười, khác hẳn cái thế ma uy thường ngày.
“Hắc, giết không chết? Hôm nay ta sẽ diệt ngươi, xưa nay chưa có ai mà ta không giết nổi.”
HuyềnHoàng đã nổi giận, địch thủ của y là Ma Chủ, giờ đột nhiên xuất hiện matính Thần Chiến vượt hẳn khỏi dự liệu, không thể đoán nổi cảm giác mùmờ trong lòng, cho rằng chỉ có diệt luôn địch thủ mới yên tâm được.
Tiếngnổ vang vọng, vùng hỗn độn trên cao vỡ tan, Huyền Hoàng tiến lên mộtbước, quát vang: “Tuyệt diệt!” lá cờ đáng sợ lại quét ra, ép xuống ThầnChiến.
“Vạn - Cổ - Giai - Không.” Ma tính Thần Chiến nói từng chữ, Độc Cô trong tay đâm tới.
Một cỗ hủy diệt khí tức bùng lên, ma quang vô tận và huyền hoàng khí lấp kín không gian, vùng thiên địa sụp xuống.
Phảng phất như muốn diệt thế.
MaChủ sau cùng cũng hành động, hai tay xuất ra từng đạo pháp ấn huyền bí,triệt để cấm cố không gian bị tan vỡ, phong tỏa luôn luồng đại lực hủydiệt kia.
Bằng không đó sẽ là một trường tai nạn vô cùng đáng sợ.
Nhữngcao thủ ngoài xa rúng động, thực lực của ma tính Thần Chiến vượt xatưởng tượng của họ, lại… đấu tay bo được với Huyền Hoàng. Một cao thủđời sau có thực lực như thế thật không tưởng tượng nổi. Nhất đại nhânkiệt là đây.
Ánh sáng hủy diệt sau cùng cũng tan dần, trong khônggian bị Ma Chủ phong tỏa, Huyền Hoàng cầm cờ giận dữ dựng đứng tóc gáy,ma tính Thần Chiến không ngờ lại dám ngạnh tiếp khiến y không tài nàochịu nổi. Vạn Cổ Giai Không đáng sợ khiến y bị thương.
Toàn thân matính Thần Chiến đầy vết máu, xem ra cũng thụ trọng thương nhưng khôngcó vẻ gì ủ rũ, ngược lại chiến hỏa cháy lên rừng rực như được đổ thêmdầu, chiến ý cao thêm một tầng.
Chiến hồn chi hỏa cháy rực bất khuất bất diệt!
Tuyệtthế hung diễm của Huyền Hoàng ngút trời, y phẫn nộ cực điểm, một lòngmuốn giết ngay ma tính Thần Chiến, ai ngờ lại thành như thế. Y quay đầuquát hỏi Ma Chủ: “Ngươi biết vì sao như thế này không?”
Ma Chủ uy ápthiên hạ, cười lạnh: “Hắc, y bất quá là ma tính chủ thể, trừ phi ngươidiệt được cả thần tính chủ thể, còn không y đúng là vĩnh hằng bất diệt!Bất quá, hiện tại thần tính chủ thể và ma tính chủ thể có ý tránh nhau.”
Thanhâm của Huyền Hoàng vô cùng lãnh khốc: “Ta không tin không giết nổihắn.” Y ngửa mặt lên trời hú vang, sát khí vàng rực vô tận tràn ra,Huyền Hoàng kỳ rời tay, trải rộng trên không thành thông thiên cự kỳrộng ngàn trượng, trùm lên ma tính Thần Chiến.
Ma tính Thần Chiếncầm Độc Cô: “Giết không được ta, tất sẽ khiến người máu văng khắp tamgiới.” Lời lẽ ma tính Thần Chiến tự tin mà lãnh khốc, đối diện với caothủ như Huyền Hoàng mà không sợ hãi, mái tóc bay cuồng loạn, chiến ýngùn ngụt.
“Giết.” Huyền Hoàng đại nộ gầm vang, thông thiên cự kỳ ngàn trượng rung lên phần phật, điên cuồng tấn công Thần Chiến.
“Tuyên Cổ Thông Thông.” Ma tính Thần Chiến gầm lên, lại tung ra pháp tắc này.
Các thiên giai cao thủ ngoài xa hô lên kinh hãi, cả Ma Chủ cũng xạ ra lãnh mang, tựa hồ suy nghĩ gì đó.
“Ầm, ầm.” Thông thiên cự kỳ bị Tuyên Cổ Thông Thông hất văng đi, Huyền Hoàng cũng thổ huyết, văng theo.
Mathể cao lớn của Thần Chiến đứng ngang nhiên giữa thiên địa, tuy trênmình có mười tám huyết động nhưng lại hiển hiện khí thế khí thôn thiênhạ.
Các cao thủ hoàn toàn bị chấn động, có người hô lên: “Đó… từ thời Thái cổ hồng hoang, hình như có người từng dùng pháp tắc này.”
“Tựa hồ là một cao thủ vô danh.”
“Truyền thuyết rằng đó không phải là pháp tắc hoàn chỉnh, người đó doán rằng hậu thế sẽ có người hoàn chỉnh được.”
…
Huyền Hoàng gầm vang, lộ rõ vẻ phẫn nộ.
Matính Thần Chiến hú vang, sinh ra để chiến đấu, sống để chiến đấu. Makhiếu vang vang, bát phương vân động, thử hỏi thiên hạ, ai dám tranhphong?[/align][/align]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro