Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

than ki cam ung

Thần kỳ cảm ứng

Thân Chào Các Bạn,

Mỗi ngày chúng ta quay cuồng trong cuộc sống bận rộn chỉ để lo cho cái thể xác tạm bợ mà quên đi phần tâm linh là sự trường tồn vĩnh cửu. Chúng ta mãi mê đắm vào của cải vật chất và những thú vui ở cõi đời vô thường này mà quên đi cái Nhà Thật của mình ở trên Thiên Ðàng; chỉ đến khi bệnh hoạn đau đớn hoặc cận kề cái chết chúng ta mới nghĩ đến Chúa, Phật thì đã quá muộn rồi. Khi thân thể còn đang khỏe mạnh và tinh thần còn đang minh mẫn chúng ta nên nghĩ đến việc tu hành.

Tu hành không có nghĩa là chúng ta bỏ hết tất cả những vật chất của thế gian để lên núi bế quan tu hành mà chúng ta có thể sống như một người bình thường vừa hưởng thụ thế gian vừa hưởng thụ Thiên đàng. Ðiều quan trọng nhất là quý vị nên tìm cho mình một pháp môn tốt và một vị Thầy giỏi để dẫn dắt chúng ta trên con đường tu hành. Không những chúng ta tu hành theo một vị Thầy đắc đạo sẽ được thoát vòng luân hồi sinh tử mà còn giúp được cha mẹ, anh em, giòng họ bà con v.v... được siêu sanh nữa.

Lên Thiên Ðàng Gặp Thượng Ðế

Trong lúc thọ Tâm Ấn tôi đã có một thể nghiệm thật tuyệt vời.

Tôi thiền Pháp Phương Tiện khoảng một năm, lúc nào tôi cũng mơ thấy kim thân của Thanh Hải Vô Thượng Sư và cảm nhận được tình thương, an bình và sự hòa hợp của Ngài. Là một tín đồ chính tông của Hồi Giáo, niềm tin của tôi lúc nào cũng vững mạnh với một tấm lòng thật thuần khiết. Khi thọ Tâm Ấn vào kỳ Thiền Tam Quốc Tế tại Los Angeles, tôi thấy được ánh sáng chói lọi và Sư Phụ, Ngài đã dẫn dắt tôi đến Thượng Ðế. Khi làm Quán Âm, tôi nghe được tiếng sóng vỗ, tiếng chim ca, tiếng sáo vàng, và tiếng thụ cầm. Lúc đó, cả người tôi đều biến mất và tôi cảm thấy thật hạnh phúc và tràn đầy tình thương.

Ngày hôm sau, thiền trong phòng, đang niệm Hồng Danh Phật bỗng nhiên tôi cảm thấy đôi mắt mình trĩu nặng và chỉ trong chốc lát linh hồn của tôi đã ra khỏi thân thể. Thân thể của tôi đã chìm vào một giấc ngủ thật thâm sâu. Và tôi thấy Thượng Ðế. Một sợi tóc trên đầu Thượng Ðế sáng như là một triệu triệu ánh sáng mặt trời của chúng ta. Có một ánh sáng thật đẹp tỏa sáng khắp nơi và cứ tiếp tục mãi. Tôi nói với Thượng Ðế: "Con thương Ngài, Cha"; và Ngài nói với tôi rằng: "Ta thương con, con của Ta". Và tất cả mọi thứ đều hợp lý đối với tôi. Thân thể của tôi là ánh sáng và lại một lần nữa hợp nhất với Thượng Ðế, và tôi thật sự biết mình là ai. Thượng Ðế nói với tôi rằng: "Ta đã chờ đợi con, con trai của Ta", và Ngài tiết lộ mọi điều. Ngài nói: "Tất cả mọi thứ đều là của con, bởi vì con cũng là Thượng Ðế, người điều khiển Vũ Trụ". Tôi nói: "Alla (Thượng Ðế), con nhớ Ngài", và Ngài đã ôm tôi vào lòng. Ân điển lúc đó thật không thể diễn tả được.

Tôi vào Thiên Ðàng và hòa nhập với Cha ở Thiên Ðàng. Rồi tôi thấy những thiên thần mặt đồ trắng thật đẹp bao quanh tôi và tiên tri Mohammed và Chúa Giê Su. Tôi đã ngồi xuống nói chuyện với Họ, và Họ rất là vui mừng khi gặp tôi. Họ nói: "Anh đã phá vỡ biên giới và là một, và tất cả chúng ta đều là một với Cha". Mohammed và Chúa Giê Su còn nói rằng: "Anh ở Thiên Ðàng cao nhất. Tất cả cái này đều thuộc về anh. Những thiên thần là dưới sự sai khiến của anh."

Tất cả chúng tôi đều có ánh sáng. Tôi thấy những chiếc ghế bằng vàng, những toà nhà bằng vàng nạm kim cương. Tất cả mọi thứ đều làm ra từ ánh sáng, kể cả thức ăn cũng làm ra từ ánh sáng. Chúa Giê Su và Mohammed nói với tôi rằng Họ đi đến những thế giới khác nhau, vào lúc đó tôi thấy hàng tỷ thế giới khác mà tôi không bao giờ biết nó hiện diện. Họ nói rằng họ đến những thế giới này để thu thập tất cả những lực lượng xấu và thay thế nó bằng lực lượng tốt. Chúng tôi rách nát tả tơi, nhưng chúng tôi có thể sửa chữa lại được bởi vì chúng tôi là ánh sáng. Tôi thật sự biết rằng trên những cảnh giới cao hơn mọi thứ đều làm từ ánh sáng.

Tôi nói với Thượng Ðế rằng tôi không thể gặp được Ngài nếu không có Thanh Hải Vô Thượng Sư, người đã giúp tôi tìm Thiên Quốc Thật. Rồi Chúa Giê Su và Mohammed nói rằng nhờ tôi nói lại với Sư Phụ là Ngài đang làm một công việc rất cao cả, hãy ôm Ngài và cám ơn Ngài dùm Họ. Và Allah nói: "Con của Ta, con hãy truyền đạt những lời nói này đến tất cả anh chị em, và đặc biệt là con gái của Ta, Vô Thượng Sư Thanh Hải, nói với Cô ấy là Ta rất là vui mừng rằng Cô ta đã có hàng triệu người đệ tử theo giáo điều của Ta". Tôi bắt đầu khóc, những giọt lệ tràn đầy sự mừng vui và thương yêu, và những thiên thần bắt đầu cất tiếng hát. Bao quanh bởi tiếng hát thiên thần, Chúa Giê Su, Mohammed, Thượng Ðế, và tôi cùng nhảy múa.

Ngày hôm sau, tôi gặp Sư Phụ trong thân thể vật chất lúc cộng tu. Tôi đợi đến tất cả mọi người hỏi hết câu hỏi xong, tôi bèn đi đến phía trên và nói với Sư Phụ rằng tôi đã gặp Chúa Giê Su và Mohammed. Họ gởi tình thương và sự gia trì đến Ngài và Allah Thượng Ðế đã rất vui mừng với công việc Ngài làm. Thượng Ðế nói rằng Thượng Ðế thương yêu Ngài thật nhiều và gởi vòng tay âu yếm từ chính Cha. Vì vậy, tôi mở vòng tay ra ôm Sư Phụ, và Ngài nói: "Ta thương con". "Con cũng thương yêu Ngài, Sư Phụ" tôi nói. Trong phòng để thiền tại khách sạn, tôi thấy Thượng Ðế, bao bọc xung quanh Ngài là những thiên thần, đang ngắm nhìn tất cả anh chị em. Và Ngài nhìn tôi và cười rồi biến mất...

Bây giờ, khi thiền, tôi lúc nào cũng thấy hóa thân tỏa hào quang của Sư Phụ ở khắp nơi gia trì cho tôi. Và có những thiên thần chung quanh tôi và Sư Phụ.

Lúc nào cũng nhớ đi con đường của tình thương. Tôi luôn luôn thương yêu quý vị mãi mãi.

- Bài này do đồng tu Xulfiqar Ali, Anh Quốc. Nguyên văn tiếng Anh.

Ngày Ba Tôi Chết

Bà nội tôi qua đời ba tháng sau khi sinh ba tôi, khiến ông trở thành mồ côi từ nhỏ. Ông lớn lên trong thời chiến và trở thành tướng lãnh khi tuổi mới quá ba mươi. Từ nhỏ, tôi tưởng rằng ông muốn "nắm trọn quyền kiểm soát" tất cả mọi thứ, mọi người, là vì kết quả nghề nghiệp tướng lãnh nhà binh lâu năm của ông. Ba tôi trẻ tuổi nhưng tính tình hùng hổ đến độ mọi người trong nhà đều khiếp sợ. Nhưng mãi thời gian gần đây tôi mới biết được sở dĩ ông muốn kiểm soát tất cả là vì tính vô cùng thiếu tự tin của ông. Sự thiếu tự tin này có thể truy ra từ thuở ông mới lọt lòng. Trong những năm khôn lớn, ông thấy mình mất đi quyền kiểm soát rất nhiều thứ, trở nên sợ sệt và càng thiếu tự tin hơn nữa. Ông sợ không dám tiêu tiền, ngay cả hưởng thụ những thú vui đơn sơ nhất trong cuộc sống. Ông bị tư tưởng ám ảnh, nghĩ rằng tai họa có thể xảy ra nếu ông không đề phòng trước. Thật ra, tai họa lớn nhất trong đời ông chính là sự lo sợ này, cảm giác mà ông đã mắc vào quá chặt.

Tuy nhiên, sau khi thọ Tâm Ấn và có những thể nghiệm trong lúc mẹ tôi qua đời, lòng tin của ông tăng trưởng, ông có cảm giác tin tưởng, an lòng, một cảm giác mà chưa bao giờ ông được biết. Ba tôi trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Ông rất sung sướng và tự tại ngay cả những chuyện nhỏ không đâu. Ông trở thành một người cha rất dễ hài lòng. Bất kỳ điều gì người ta làm cho ông, ông đều sung sướng như một đứa trẻ con. Ông say mê cuộc sống khiến cho nhiều người thích được gần gũi ông. Ông rất yêu đời, yêu bạn! Tình yêu như ánh nắng vàng sưởi ấm lòng ông, lòng người. Trước những biến đổi này, chúng con phải cảm ơn Sư Phụ và món quà Ngài đã ban cho ông - đó là lòng dũng cảm tự tin, để ông được hưởng những ngày tháng tươi đẹp nhất trong đời, ngay cả sau khi mẹ tôi mất.

Thậm chí đã 85 tuổi rồi nhưng ba tôi vẫn còn khỏe mạnh với một tinh thần vui tươi hăng hái. Ông thích du lịch qua lại giữa hai quốc gia Formosa và Hoa Kỳ, và ở lại một thời gian ngắn với mỗi đứa con của ông. Cuối năm 1995, ông bay từ Boston về Los Angeles. Khi mới đến nơi, ông yêu cầu em gái út của tôi và tôi mời tất cả các đồng tu Quán Âm và những người tu Pháp Phương Tiện tại đây đến dùng cơm tối để ông được ngỏ lời cám ơn lòng tốt của họ. Ông lo dàn xếp tài sản của mình và cho chúng tôi biết cách làm đám táng cho ông. Chúng tôi tưởng ông đang tìm việc gì đó để làm và không để ý tới ngụ ý trong lời nói của ông.

Vào ngày 25 tháng 2, 1996, dù trời mưa ông vẫn đi cộng tu với em gái tôi như thường lệ và hàn huyên với cô của tôi trong xe. Không bao lâu sau khi cữ thiền vừa bắt đầu, hộ pháp đến tìm em gái út của tôi. Chúng tôi liền chạy đến chỗ của ông và thấy một vài sư tỷ đang làm hô hấp nhân tạo cho ông. Tôi đứng nhìn trong trạng thái bàng hoàng. Cô em gái út của tôi kéo tôi qua một bên và nói: "Bây giờ em mới biết tại sao 3 ngày trước ba có kể là ông thấy hóa thân Sư Phụ; Ngài nháy mắt, mỉm cười với ba."

Xe cứu thương đến, vội vã đưa ba tôi vào một bệnh viện ngoại ô. Khi vừa đến nơi, tôi gọi cho cô em gái đang sống ở tiểu bang khác, cô bèn lập tức tọa thiền. Một vài phút sau, điện thoại reo. Trong khi kể thể nghiệm của mình, cô nói: "Ba mất rồi! Sư Phụ đem ba về gặp má. Ba trông trẻ quá, như mới có hai mươi, ba mươi tuổi. Ông rất vui, chạy lăng xăng như một đứa bé, nhìn ngắm đủ thứ. Ông không ngớt nói rằng ở đó vui quá! Em khóc nên bị Sư Phụ la. Má mỉm cười, trong khi ba an ủi bảo em đừng buồn vì chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa." Sau khi gác điện thoại, tôi thấy cơ thể của mình đang cứng và căng thẳng bỗng trở nên thảnh thơi mềm mại. Sư Phụ nói đúng. Tôi nghĩ bụng: "Tại sao lại khóc? Có mấy ai được phước báu to lớn như ba tôi, có thể ra đi với phẩm cách như vậy? Chúng tôi nên mừng cho ông và nên thay mặt ông để tỏ lòng biết ơn mới đúng."

Sau khi chờ đợi một thời gian lâu, cuối cùng có người đi ra và nói với chúng tôi: "Rất tiếc..." Theo điều lệ trong bệnh viện nơi ba tôi mất thì một người qua đời phải được đưa ra khỏi khu bệnh trong vòng 3 tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, bệnh viện đã chấp thuận lời yêu cầu của chúng tôi, cho ba tôi được nằm ở đó 8 tiếng đồng hồ, thậm chí còn cấp cho chúng tôi một căn phòng để chúng tôi có thể ngồi thiền giúp ông. Mọi người trong bệnh viện đối đãi với chúng tôi rất tử tế và nồng hậu. Sau 8 tiếng đồng hồ, chúng tôi nghe tiếng gõ cửa. Ðó là cô y tá trưởng phòng cấp cứu. Cô hỏi thăm chúng tôi có cần cô giúp gì không. Sau khi tôi cám ơn, cô xin được nói chuyện riêng với tôi. Thì ra đó là sự an bày của Thượng Ðế.

Cô y tá nói rằng cô đã làm việc trong phòng cấp cứu hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ thấy ai qua đời một cách bình an, thanh thản như vậy. Cô đặc biệt muốn biết tại sao sáng hôm đó chúng tôi lại có thể chấp nhận cái chết của một người cha một cách bình tĩnh như vậy. Tôi kể cho cô nghe lý do và mời cô vào phòng xem sắc diện hồng hào và nụ cười trên môi của ba tôi. Tôi cũng cho cô thấy bàn tay của ông vẫn còn mềm mại. Tôi nói thân thể của má tôi cũng vậy, rất mềm khi bà từ trần, nên những người đưa quan đã làm rớt thân thể của bà xuống nền nhà khi họ mang bà đi một ngày sau khi bà mất. Cô y tá thấy chuyện này thật lạ! Cô tốt bụng đến độ đứng chờ những người đưa quan ở cửa vào phía sau bệnh viện đến để yêu cầu họ hãy cẩn thận đừng để thi hài ba tôi rớt xuống sàn nhà.

Khi chúng tôi ra về, cô cho tôi số điện thoại và dặn tôi nhớ liên lạc cô khi Sư Phụ đến. Hai tuần sau Sư Phụ đến, may mắn thay cô y tá không bận làm việc bệnh viện ngày hôm đó. Tôi mời cô đến Thiền Ðường sớm để có thì giờ kể cho cô nghe về Sư Phụ và Pháp Môn Quán Âm. Khi thời gian thọ Tâm Ấn của cô đã đến, tôi đề nghị cô nên suy xét nghiêm túc về quyết định thiêng liêng này, gồm cả việc ăn chay suốt cuộc đời. Cô trả lời tôi một cách chắc chắn rằng cô đã sẵn sàng và ăn chay trường đã được năm năm. Vài năm trước đó, cô bị khủng hoảng tinh thần và vẫn còn đau khổ rất nhiều. Lúc nào cô cũng muốn học thiền để được thanh tịnh trong tâm. Thế là ngày hôm đó cô thọ Tâm Ấn và được gặp Sư Phụ.

Tháng 5 năm 1996, chúng tôi gặp lại nhau, và tôi hỏi thăm xem cô có thắc mắc gì về chuyện tu hành. Tôi cho cô mượn một vài cuốn Bản Tin tiếng Anh và băng thâu hình các buổi thuyết pháp của Sư Phụ. Ngày hôm đó, cô rất vui và cho tôi biết là cô cảm thấy khá hơn xưa và có những thể nghiệm rất tốt. Về sau, cả hai chúng tôi đều bận rộn và mất liên lạc với nhau. Tháng 11 năm 1996, tôi bỗng nhận được một cú điện thoại của cô. Ba cô đang bị bệnh nặng và cô xin nghỉ làm 2 tháng để về tiểu bang New Jersey ở cạnh ông. Cô hỏi tôi làm sao với mấy cuốn băng mà tôi đã cho cô mượn. Tôi đề nghị cô mang theo cho ba cô nghe để Sư Phụ có thể đưa ông về Nhà. Không dằn được nỗi xúc động, cô thật biết ơn cú điện thoại này, dù không biết tại sao mình đã làm như vậy. Tháng Giêng năm 1997, cô gọi tôi một lần nữa, nói rằng ba cô vừa qua đời một tháng, và giống như ba tôi, ông ra đi với một khuôn mặt hồng hào, nụ cười trên môi, và thân thể mềm mại, làm gia đình cô hết sức ngạc nhiên.

Bây giờ, hãy trở lại chuyện ba tôi. Ðám táng của ông được tổ chức vào thứ bảy để tất cả thân quyến và bạn bè chúng tôi có thể đến chào vĩnh biệt. Tất cả anh chị em chúng tôi đều hiện diện. Tối thứ sáu, chúng tôi cùng nhau đi cộng tu. Ở đó, hóa thân Sư Phụ hiện ra cho cô em gái tôi thấy, và bảo rằng cha tôi chết tại Thiền Ðường để nhắc nhở đồng tu rằng đồng tu chúng ta nên ra đi như một người quân tử. Sư Phụ nói thêm rằng Ngài rất mừng khi thấy đồng tu chia xẻ tình thương và cống hiến phước báu có được qua sự tu hành của mình đến những người khác.

Vào cuối giờ thiền, khi các đồng tu hồi hướng phước báu của mình cho ba tôi, Sư Phụ cho em gái tôi thấy các lằn hào quang liên tục bay vào ba tôi, rồi ba tôi reo lên một cách biết ơn: "Ðủ rồi! Ðủ rồi! Xin quý vị hãy để dành cho mình."

Vào ngày đưa đám tang, hầu như đồng tu nào chúng tôi quen cũng đến tham dự. Mọi người cùng ca theo cuốn băng tán Phật của Sư Phụ, em gái tôi thấy hình Sư Phụ trên tường tỏa ra hào quang và gia trì cho cả khu nhà. Cô còn thấy hóa thân Sư Phụ đỡ ba tôi dậy ngồi xếp bằng trên quan tài của ông. Khi chúng tôi cúi đầu chào vĩnh biệt, ông rơi nước mắt với vẻ biết ơn và cúi đầu đáp lại. Ông nói với cô em gái tôi rằng vòng hoa do các sư huynh và sư tỷ tặng rất là xinh đẹp. Khi nắp quan tài vừa đậy lại, em gái tôi bỗng có cảm giác nghẹt thở và sợ hãi. Nhưng ba tôi an ủi, nói rằng: "Ðừng có lo. Ba đang ở bên ngoài." Hầu như tất cả thân quyến chúng tôi đều đồng ý rằng đây là lễ đám tang xúc động nhất chưa bao giờ từng thấy.

Tôi xin đề cập một vài chuyện về mẹ tôi, người đã qua đời khoảng mười năm trước. Năm năm trước, bà đã đổi bộ đồ trắng của bà và mang vào bộ y phục của Phật Bồ Tát khi bà lên cảnh giới thứ năm. Ðôi khi em gái tôi ngồi thiền, má tôi hiện ra nói: "Ta xuống thế giới này là để đem các con ta trở về Nhà." Má tôi là một người rất độc đáo, và gia đình chúng tôi được ban cho nhiều phép lạ trước và sau khi gặp Sư Phụ. Tôi biết rằng trước khi ra đời, chúng ta đã sắp xếp để gặp Sư Phụ trên thế giới này. Như là Ngài đã lo lắng cho cha tôi, Ngài cũng sẽ lo lắng cho chúng ta trong kiếp này, kể từ nay trở đi và mãi mãi.

Ðồng Tu Do Tan Yu-ying

Los Angeles, Ca. USA

Gặp Ðược Vị Cổ Phật

Một hôm, mẹ tôi đến thăm tôi từ quê nhà, và tôi biếu bà một chiếc vòng đeo tay do một Sứ Giả Quán Âm làm và tặng tôi. Một tháng sau, bà đến thăm tôi lần nữa. Trước sự ngạc nhiên của tôi, bà nói rằng bà sẽ không xen vào việc tu hành và những việc làm của tôi nữa. Ðây là một thay đổi lớn, so với những lần trước khi bà cố làm mọi cách để ngăn chận việc tu hành của tôi.

Sau lần đầu kinh ngạc của tôi, mẹ tôi tiết lộ những lý do làm cho bà thay đổi thái độ của bà. Bà nói rằng một hôm, bà cảm thấy rất buồn bã, và bà đi dạo một vòng, bà đã gặp một ông lão có tài xem tướng. Khi ông lão đó thấy chiếc vòng đeo tay của mẹ tôi, ông ta ngạc nhiên và hỏi: "Bà mua chiếc vòng đeo tay này ở đâu vậy? Nó có lực lượng rất mạnh và phát ra ánh sáng rực rỡ." Rồi ông đi bộ bên cạnh mẹ tôi và trò chuyện với bà.

Khi mẹ tôi mời ông đến nhà, ông đã ngồi thiền một chốc, rồi nói: "Tôi là một tín đồ Lão Giáo đến đây để gieo duyên với bà. Có một điều mà tôi phải nói với bà: con trai của bà là một người đức hạnh, cậu ta đang theo tu với một Vị Cổ Phật trong thế giới tâm linh. Ðấng Tạo Hóa đã vạch ra con đường tu hành của cậu ta cùng với sứ mệnh đặc biệt. Bà không nên cản trở ý định hay ý muốn của cậu ta. Nếu không, bà sẽ làm chuyện chống lại Thiên Ý và sẽ tạo ra nghiệp chướng. Trong thời kỳ đặc biệt này, Ðịa Cầu sẽ được thanh lọc. Những chúng sanh đã tu hành trong nhiều kiếp sẽ đạt đến những trình độ tu hành và những địa vị mà họ đã được phong ở trong vũ trụ. Ðể khỏi mất cơ hội này, nhiều thiên nhân đã được luân hồi xuống thế giới này.

Trước kia sự thanh lọc đó đã xảy ra hai lần trên hành tinh này, một lần vào những thời xa xưa theo những truyền kỳ về vua chúa Trung Hoa trong những triều đại xa xưa (ước độ 5,000 năm về trước), và một lần nữa giữa hai triều đại nhà Thương và nhà Chu (khoảng 3,000 năm về trước). Nhưng đó chỉ là những biến cố nhỏ. Thời kỳ thanh lọc của kỷ nguyên hiện đại này sẽ nâng hành tinh này lên một trình độ tiến hóa rất cao." Ông lão cũng đã giải thích cho mẹ tôi về nhiều câu chuyện đã xảy đến trong đời tôi. Vì thế, như Ngài đã hứa, Sư Phụ, lực lượng toàn năng của Ngài đã chinh phục được trái tim của mẹ tôi.

Tôi không biết chính xác lúc nào vô số những câu chuyện huyền bí, thâm sâu này thật sự xảy ra. Tuy nhiên, tôi tin rằng chúng bắt đầu từ tia nhìn dịu dàng của Ngài từ a tăng tỳ kiếp. Có lẽ đó là lý do đàng sau tất cả mọi việc.

Tôi nhớ trước khi nhìn thấy quyển sách biếu của Ngài, tôi đã từng mơ thấy mình ở trong một thư viện lớn, nơi mà lần đầu tiên tôi thấy được tựa đề: "Bí Quyết Tức Khắc Khai Ngộ". Tôi rất muốn tìm kiếm quyển sách đó nhưng bị thất bại. Cho tới khi tôi thấy được những quyển sách của Ngài lần đầu tiên, tôi mới lãnh ngộ rằng giấc mơ là dấu hiệu cho biết rằng Ngài đã đến. Ðể lấy hạt mâu ni châu đã nằm ẩn sâu dưới bộ óc cứng như đá của tôi ra, Ngài đã an bài nhiều phép lạ thật là mầu nhiệm để phá vỡ đầu óc cứng cỏi của tôi.

Ngài đã gửi người bạn Lạt Ma cũ của tôi - người bạn thân nhất của tôi từ thời thơ ấu - đến và nói rằng: "Ngài là người tốt nhất, hoàn mỹ nhất, và Ngài là một vị Minh Sư Ðại Khai Ngộ." Ðây là lời của vị Lạt Ma nói khi anh nhìn tấm hình tuyệt đẹp của Sư Phụ. Ngài cũng đã gửi vị thầy tâm linh cũ của tôi tới, một lão bà từ bi: "Hào quang của Ngài vô sở bất tại," bà đã nói khi nhìn vào tấm ảnh của Ngài: "Bất cứ ai trên hành tinh này, hễ niệm Danh Ngài sẽ được Ngài thương yêu vô cùng, điều này tốt hơn trăm ngàn lần khi ta niệm Phật hay tụng kinh." Khi tôi tặng sách biếu của Sư Phụ cho một trong những vị thầy cũ khác của tôi, bà nhận sách ngay tức khắc với những lời như vầy: "Sư Phụ của con thật là vĩ đại, ngay khi con bắt đầu nghĩ tới Ngài, lực gia trì của Ngài luôn ở bên con." Lúc đó tôi chưa thọ Tâm Ấn, nhưng những giọt nước lệ âm thầm của tôi đã bắt đầu tuôn chảy cho Ngài từ tận trong tim tôi cho đến ngày hôm nay.

Trong khi chời đợi thọ Tâm Ấn, tôi quá hồi hộp và mòn mỏi lo lắng đến nỗi tôi hầu như mất hy vọng, bởi vì tôi không thể liên lạc được với các đồng tu địa phương. Tuy nhiên, trong một ngôi chùa đông đúc, một thanh niên trẻ và mảnh khảnh đã an ủi tôi: "Chỉ cần nhìn Sư Phụ một lần cũng đủ tốt như đã thọ Tâm Ấn và thọ giáo rồi. Anh sẽ được khai ngộ ở tuổi 20 và sẽ đạt được trình độ tâm linh trong đời này như anh đã mong muốn."

Chưa được hai tháng sau khi tôi được thọ Tâm Ấn, tôi đến thăm một vị thầy tâm linh trước kia, người đã được vinh danh là một vị Sư Tantric tài ba nhất ở Anduo, Tây Tạng. Qua nét kinh ngạc và với cử chỉ "đưa ngón cái lên" của ông, Ngài hoàn toàn chinh phục được trái tim của tôi. Và khi tôi thấy ông thốt lên với vẻ thán phục với bàn tay nhẹ nhàng lướt qua quyển sách biếu, lúc đó tôi nhận ra những gì Ngài đã thật sự cho tôi.

... Sư Phụ ơi! ... Con đang ở trong trạng thái sung sướng và hoan hỷ trong tình thương của Ngài. Theo những dấu vết của tiền kiếp, con tiếp tục tiến lên trong cuộc tình sử này. Sư Phụ ơi! Con đang sung sướng đi trên con đường này và không bao giờ muốn quay trở lại.

- Sứ Giả Quán Âm: người xuất gia tu theo pháp Quán Âm.

*** Chỉ chiếc vòng đeo tay của Sứ Giả Quán Âm mà lực lượng và ánh sáng phát ra đã như vậy, quý vị thử nghĩ vị Thầy của họ lực lượng và ánh sáng sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào nữa.

Mua Bảo Hiểm Lên Thiên Ðàng Cho Cha Mẹ

Caiyun Huang, Cao Bình, Ðài Loan

Cha mẹ tôi cư ngụ tại thành phố Ilan. Năm 1998, gần tới ngày Tảo Mộ, tôi bỗng nhận được cú điện thoại vào sáng sớm cho biết cha tôi đang hấp hối. Tôi về nhà ngay lập tức, nước mắt tràn trụa khi thấy người cha già 89 tuổi đang rên rỉ vì đau đớn trên giường bệnh. Tôi biết đã sắp tới giờ cha tôi đi (vì tám tháng trước, hóa thân Sư Phụ đã đến báo cho tôi biết). Không nghĩ ngợi, tôi liền mở cuốn băng tán Phật của Sư Phụ lên rồi cùng chồng tôi (cũng là đồng tu) ngồi thiền hai bên giường bệnh, cầu Sư Phụ gia trì. Từ từ, cha tôi ngừng rên rỉ rồi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, chúng tôi chở ông đến bệnh viện, nhưng bác sĩ xoa tay không chữa. Trong thời gian đó, tôi luôn luôn niệm Hồng Danh, cầu Sư Phụ rửa nghiệp cho cha tôi lẹ lẹ. Tôi cũng bỏ hình vào túi áo và túi quần của cha tôi. Rồi sau đó chỉ trong vòng hai phút, cha tôi đi. Tôi vô cùng cám ơn Sư Phụ, biết Ngài đã luôn luôn chăm sóc cho cha tôi.

Một hồi lâu, sau khi gia đình tôi tọa thiền và niệm Phật, tôi thấy nhiều vị Phật Bồ Tát, kể cả những vị Phước, Lộc, Thọ đang đứng chạnh nhau phía trên xác cha tôi, trong khi đó hóa thân Sư Phụ đổi từ Phật Bà Quan Âm sang những người phụ nữ trong những bộ y phục tân thời. Năm phút sau khi cha tôi lìa đời, chị hai, chị ba và em gái tôi (không ai ăn chay trường) cũng trông thấy tất cả các vị Phật, những vị Bồ Tát và những vị thần địa phương mà các chùa chiền tại Ilan thờ cúng. Họ đang đi qua từng người một giống như phim hoạt họa trên bức màn cạnh giường của cha tôi. Sau đó, em gái tôi trông thấy một khung cảnh đẹp tuyệt vời, và những tòa nhà mà cô chưa bao giờ trông thấy, nơi ở của rất nhiều vị Phật. Vị Phật nào sống càng cao thì thân thể các ngài càng lớn. Thêm vào đó, bức màn bên giường ba tôi có rất nhiều hào quang lên tới trần nhà. Ánh sáng chói đến nỗi mắt chúng tôi gần như chịu không nỗi. Trong phòng mùi hương trầm lan tỏa. Sư Phụ đang cầm cây gậy Ðầu Rồng (tỏa hào quang) bắt đầu chữa lành cho linh thể cha tôi. Ngài cũng đặt rất nhiều trang sức lên xác cha tôi, và như đang trang hoàng một chiếc quan tài. Thậm chí Ngài còn kiếm ra một địa điểm tốt nhất để làm phần mộ. Ông bà tổ tiên của chúng tôi ngồi trên những chiếc thuyền và bay bổng lên trời.

Từ lúc cha tôi lìa đời là 2 giờ 25 phút chiều, cho đến 3 giờ sáng hôm sau, gia đình tôi liên tục tọa thiền và niệm Phật. Mặt cha tôi bắt đầu trẻ lại và rất "bảnh trai". Sáng thứ ba lúc 6 giờ, chúng tôi bắt đầu tọa thiền nữa. Tới 7 giờ sáng, bỗng nhiên tôi nhìn lên và trông thấy ánh sáng vàng kim đang rơi như mưa lốm đốm trên đầu chúng tôi. Tôi vui mừng cảm động thấy gia đình tôi cũng đang được Sư Phụ gia trì. Em gái tôi được thấy Sư Phụ trong suốt thời gian đó. Chị hai tôi cũng thấy Sư Phụ. Chị sung sướng quá chắp tay lạy Sư Phụ liên hồi. Chị tư của tôi trông thấy Sư Phụ ngồi trên hoa sen tay ôm cha tôi, bay bổng lên trời...

Không ai biết nó bắt đầu từ hồi nào, nhưng có một ánh sáng vàng kim tỏa ra từ thân thể của cha tôi làm thành một màn ảnh lớn như màn ảnh chiếu bóng. Phần dưới là ánh sáng rực rỡ, và dưới cùng là một hoa sen mà vàng kim. Góc dưới bên phải là những vị Phật trắng và vàng kim. Những vị Phật khác đông như những vị đến từ núi Phật Quang, rồi từng vị một bay lên trời. Ánh sáng phần trên không được sáng lắm. Ở giữa đó giống như có một cầu thang lên trời. Hóa thân Sư Phụ thỉnh thoảng từ trên cầu thang bước xuống, đôi khi hiện ra những chỗ khác nhau trong những hình dạng và quần áo khác nhau trên màn ảnh, thay đổi liên tục. Sau đó tôi thấy Sư Phụ ẵm cha tôi trên tay đến một nơi trông giống như một khu vườn vô cùng xinh đẹp. Rồi cha tôi nằm trên ghế bố lớn, nghỉ ngơi. Mặt trước của bức màn cạnh giường, tôi thấy Sư Phụ đang trưng diện quần áo cho cha tôi rất đẹp...

Lúc đó, một đứa nhỏ gọi tôi: "Cô ơi, cô! Nhìn kìa, Sư Phụ đang cầm cái dù trắng. Có cả Tiểu Bồ Tát Nezha nữa". Khoảng 20 người chúng tôi đều trông thấy hóa thân bất khả tư nghì của Sư Phụ. Tất cả mọi người đều vô cùng sung sướng, và không có một cảm giác gì buồn bã. Hóa thân Sư Phụ và những vị Phật khác hiện trên một bức tường và cả ba phía của bức màn cạnh giường. Quang cảnh này kéo dài cho tới 6 giờ 30 phút chiều thì xác cha tôi cần phải liệm và bức màn phải gỡ xuống.

Thân thể cha tôi rất mềm mại. Nét mặt thanh thản. Lạ hơn nữa là bụng của ông không bị phồng lên. Trái lại thân hình cha tôi đẹp còn hơn là hồi ông còn sống. Em gái tôi thấy Sư Phụ để một số trang sức quý giá trên bụng cha tôi. 31 giờ trôi qua từ lúc cha tôi mất cho đến lúc liệm quan tài, và trời cũng khá nóng bức, nhưng xác cha tôi vẫn còn rất tươi. Thật là mầu nhiệm...

*** Một vị Minh Sư chân chính sẽ có trăm ngàn ức hóa thân.

Như Tái Sanh

Một buổi sáng ban mai đẹp đẽ, Sư Phụ dẫn một đoàn người chúng tôi, nhộn nhịp hướng Bình Ðông Tam Ðịa Môn khởi hành. Ðến nơi, mọi người nhìn thấy nước suối chảy êm đềm, ngăn không nổi sự vui thích nên nhảy ào xuống vùng vẫy bơi lội trong nước. Tôi như con vịt nước cạn, hoàn toàn không biết bơi, cho nên không một chút hứng thú, mặc cho sư tỷ bên cạnh trêu chọc, tôi vẫn không dám xuống nước, chỉ đứng ở trên bờ, ngắm nhìn Sư Phụ bơi lội rất đẹp ngang dọc dưới nước; một số sư tỷ và đồng tu vây quanh Sư Phụ, chỉ có tôi đứng đó nhìn một cách hâm mộ.

Ngay tối hôm đó, chúng tôi căng lều vải ở bên bờ ngủ qua đêm. Hôm sau, cuối cùng chịu không nổi sự quyến rũ của phao bơi và dưới sự giúp đỡ của các vị sư tỷ, tôi ngồi lên phao bơi, thuận nước đu đưa trôi xuống. Nước như một cô gái hiền dịu, chảy thư thả, trong vô tình tôi quên mất bản thân là con vịt nước cạn.

Khi phao sắp trôi đến chỗ nước chảy xiết, vị sư tỷ ngồi trên bờ, gào lớn lên: "Nguy hiểm! Ðừng có qua đó." Nhưng sau một thời gian chơi nước bình tĩnh và dễ chịu như vậy, tôi đâu có tưởng tượng được "nguy hiểm" là như thế nào? Kết quả là trong nhát mắt đó, giòng nước như cô gái dịu dàng, đột nhiên phát ra tiếng gào thét, đẩy mạnh phao và tôi vào chỗ đá ngầm. Tôi không kịp phản ứng, chân tay luống cuống, nhưng hãy còn may, người không bị xô ngã. Trong chốc lát, lại gặp một vùng nước xoáy! Chết rồi, tôi bị cuốn vào đó, đưa tứ chi lên trời, ngã xuống giòng nước, phao bơi đã bị trôi xa mất rồi.

Ở trong nước, toàn thân tôi trôi theo giòng nước chảy xiết, bị nhào lộn tới lui. Nước lạnh làm mũi tôi bị sặc, chân tôi không chạm đất. Giây phút đó tôi cảm thấy vô vọng, kinh hoàng giãy giụa, đau khổ vô cùng. Không hiểu qua thời gian bao lâu, tôi dần dần lấy lại bình tĩnh, bản năng cầu sống khiến tôi nghĩ đến Sư Phụ. Tôi lập tức âm thầm cầu khẩn: "Sư Phụ cứu con!" Sau ba lần cấp tốc cầu khẩn, nước vẫn ồ ạt chảy xiết, chỉ trong chốc lát đã nuốt luôn cả tôi nữa, sự hô hấp của tôi gần như ngừng lại.

Trong giây phút cấp bách đó, bên trong đột nhiên vang lên những âm lưu mỹ miều, giống như bàn tay của người mẹ xoa dịu cơn hoảng sợ của các em bé, tôi cảm thấy vô cùng êm dịu và an toàn. Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy trước mắt hiện ra một thế giới hoàng kim sáng chói, tô điểm bởi vô số những vòng tròn màu sắc lộng lẫy, thế giới đó thật mỹ lệ, như trong mẩu chuyện thần thoạt vậy. Tuy bên ngoài dòng nước vẫn chảy xiết, nhưng không ngăn được những âm thanh thánh thót của nội tại, tôi cảm thấy bản thân an nhàn và thật mãn túc trôi đi, trong tích tắc đã biến thành vĩnh cửu.

Khi tôi đứng dậy, cặp mắt kiếng đã bị mất, trước mắt thấy lờ mờ một dãy rừng xanh mênh mông, núi non trùng điệp, tôi nghĩ rằng Sư Phụ đã đem tôi rời xa thế giới Ta Bà. Tôi thử dời bước để thăm dò, trước mắt nhìn thấy là cảnh giới thứ mấy? Thế rồi tôi nhìn xuống dưới. Ôi! Sao mình hãy còn đứng ở trong nước? Ngẩn ngơ một lúc, thật tôi không dám tin là mình vẫn còn sống. Lúc đó bên cạnh đột nhiên lại nghe tiếng của phái nữ nói: "Sư cô, đừng có qua đây, tôi gọi người đến cứu sư cô!"

Sau khi các sư tỷ đem phao bơi đến để giúp tôi lên bờ xong, tôi ngồi một mình trên tảng đá, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa qua, thật giống như trong mộng vậy, thật lạ quá nên tôi nhắm mắt lại. Trong mộng lại nhìn thấy hóa thân Sư Phụ đang âu yếm nhìn tôi. Ôi! Nội tâm an tịnh sung sướng quá!

Sau đó, một số đồng tu và sư tỷ ở bên cạnh Sư Phụ nói cho tôi biết rằng trong lúc tôi bị hôn mê ở dưới nước, cũng là lúc Sư Phụ lả người ngã xuống. Nghe xong, nước mắt của tôi tuôn trào không ngưng.

Sư Phụ vĩnh viễn đồng nhất thể với vạn vật. Cây bút thô này, làm sao có thể viết hết lòng từ bi và sự vĩ đại của Ngài được! Cổ nhân nói: "Ðại ân bất ngôn tạ!" Nhưng tôi cầm không nổi nên phải tán thán và cảm tạ Sư Phụ.

Trong phẩm Phổ Môn có viết: "Kẻ trì danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát, nếu như bị nước lớn cuốn trôi dạt, cũng tìm được chỗ cạn." Ở thế kỷ 20 bây giờ, tôi nhất tâm niệm Sư Phụ, cũng có những thể nghiệm giống như trong kinh điển. Sư Phụ không phải là Quán Thế Âm Bồ Tát tái thế sao? Thành tâm cầu xin Sư Phụ đừng bỏ rơi con, nhất định giúp đỡ và che chở cho con đi hết cuộc hành trình còn lại.

-Trần Sư Tỷ-

Vài Lời Với Người Chết

Do đồng tu họ Trương ở Phan Thiết, Việt Nam

Vào ngày 2 tháng 1, 1999, người chị của tôi mất. Buổi sáng hôm ấy khác hẳn những ngày bình thường, thay vì ngồi thiền suốt buổi sáng trên gác cho đến 11 giờ trưa mới xuống nhà dưới để làm vệ sinh và ăn uống, thì sáng hôm đó chị tôi dậy thật sớm ở trong tư thế chuẩn bị; thay quần áo mới (bộ đồ mới may), soi gương ngắm nghía, và nói chuyện cười giỡn với tôi và hai cháu nhỏ. Sau đó chị ở lại trên gác, ngồi quán âm.

Ðến 8:30, đứa em gái tôi lên gác phơi áo quần, phát hiện chị đang ở trong tư thế quỳ và gục xuống, cả nhà mới biết là chị ấy đã chết (chị bệnh tim nặng đã mười năm rồi).

Hôm đưa đám tang chị xong, trong lúc giặt đồ, làm tổng vệ sinh nhà cửa, tôi cứ ám ảnh và dằn vặt vì nguyên nhân cái chết cua chị, có phải do tôi quá chủ quan không đưa chị đi khám bệnh để phát hiện và điều trị cấp cứu kịp thời cho chị ấy không? Trong dòng suy nghĩ đó, đột nhiên trong đầu óc tôi bỗng xuất hiệt một dòng tư tưởng đến thật nhanh, "thao thao bất tuyệt" mà tôi không có khả năng kềm chết, ngăn dòng tư tưởng đó lại. Dòng tư tưởng đó đến quá nhanh, tôi chỉ nhớ lại nội dung câu chuyện, chứ không nhớ rõ tình tự và từng lời văn ra sao. Ðại khái là:

- Chị đây, chị đang đứng bên em đây, trong cùng một không gian và thời gian. Tuy rằng em không nhìn thấy được chị, chị rất cảm ơn em về những tình cảm em dành cho chị và tất cả những gì em đã làm cho chị!

Tôi vội hỏi:

- Chị đang ở thế giới thứ mấy?

Chị tôi trả lời:

- Có thế giới nào đâu, đang đứng bên em đây, trong cùng một không gian và thời gian, nhưng không bao lâu nữa, trong thời gian rất ngắn nữa thôi chị sẽ được Sư Phụ đưa đến một thế giới mới tốt đẹp hơn, ở đó chị tiếp tục tu hành để nâng cao đẳng cấp của chị."

- Ai nói với chị như vậy? Chị có biết thế giới chị đến là thế giới thứ mấy không? Tôi hỏi.

- Không biết; bởi vì chưa đi. Chỉ khi nào chị đến đó mới biết được. Chị tôi trả lời.

Tôi hỏi tiếp:

- Chị hãy thuật lại cho em rõ diễn tiến từ khi em chia tay chị trên gác cho đến lúc chị chết là như thế nào?

Chị tôi trả lời:

- Khi em và hai đứa nhỏ xuống nhà dưới, chị ra phòng trước quán âm. Quán âm được một lát, bỗng chị nghe đau, tức ngực, ngộp thở; co thắt ruột. Thì thật là nhanh, chị đã xuất ra khỏi thân xác của chị. Khi đó chị nhìn lại thân xác tội nghiệp của chị nằm gục bất động ở đó, chị mới biết hẳn ra rằng chị đã chết rồi. Chị bàng hoàng và sững sờ, nhìn lên đồng hồ, lúc đó là 8:30 phút. Ở nhà dưới mọi người đang làm việc, hai đứa nhỏ đang đùa với nhau một cách ngây thơ, không ai biết rằng chị đã chết, cho đến khi em gái của mình lên gác phơi áo quần phát hiện báo cho em biết.

- Thể nghiệm về sự chết của chị như thế nào? Có đau khổ lắm không? Tôi hỏi.

- Có biết gì đâu mà đau khổ, chỉ nghe nhói ở ngực một cái là đã xuất ra khỏi thân xác rồi. Chị tôi trả lời.

- Lúc xuất hồn chị có thấy ánh sáng và âm thanh không? Tôi hỏi.

- Không, bởi vì đẳng cấp tu hành của chị quá thấp, bình thường thôi như chị đã kể. Chị tôi trả lời.

Tôi vội hỏi tiếp:

- Vậy đẳng cấp tu hành của chị khi còn sống như thế nào?

Chị trả lời:

- Rất thấp, chỉ thấy ánh sáng lờ mờ, và nghe những âm thanh rất thấp.

Chị Hai, em không đốt áo quần cho chị, không liệm tất cả áo quần theo chị, chị có buồn không? Có lạnh lẽo không? Có cực khổ lắm không? Tôi hỏi:

Chị đáp:

- Không, hiện tại chị vô cùng sung sướng, gấp trăm ngàn vạn lần, rất tự tại và sung sướng. áo quần đốt đi cũng chẳng có ảnh hưởng gì, cho người nghèo là rất đúng.

Tôi hỏi: - Còn việc em cho em của mình và cho người nghèo tiền, trong số tiền lo cho chị, chị có bằng lòng không?

Chị nói:

- Hoàn toàn bằng lòng về tất cả những gì em đã làm. Nếu em biết rằng tất cả những vật chất, của cải ở thế gian đều hoàn toàn vô nghĩa đối với thế giới vô hình, thì có lẽ em sẽ cho tất cả những gì em hiện đang có để thảnh thơi tu hành. Bởi vì chỉ có sự tu hành mới nâng cao đẳng cấp và giải thoát luân hồi sinh tử. Chị mong em sẽ tu hành tinh tấn hơn để đẳng cấp được nâng cao hơn.

- Chị có cần em làm gì để giúp đỡ chị không, có cần cúng cho chị gì không? Tôi hỏi.

- Tất cả không cần thiết. Hiện tại chị rất sung sướng và tự tại. Nếu gia đình muốn cúng cơm gì thì cứ cúng, nhưng không cần thiết lắm. Chị trả lời.

Tôi hỏi tiếp:

- Chị có biết hiện tại anh Hai và chồng em đang ở ngoài mộ để lo việc xây mộ cho chị không?

Chị đáp:

- Biết tất cả. Rất xúc động, tuy rằng không cần thiết đối với chị.

- Nhân quả của chị là gì, kiếp trước nghiệp chướng của chị nặng nề như thế nào mà kiếp này số phần của chị tội nghiệp quá vậy, chị có biết tại sao không? Tôi hỏi.

- Biết, khi nào thời gian đến thì em cũng sẽ biết được như thế. Tất cả chỉ là quan hệ nhân quả. Biết rồi nên bây giờ chị cũng không còn buồn nữa. Chị trả lời.

(Ðang lúc đó, đứa em gái của tôi bước vào phòng tắm)

Tôi nói với em gái:

- Nãy giờ chị đang nói chuyện với chị Hai đó!

Em tôi hỏi:

- Vậy à! Làm sao mà nói chuyện được?

Lúc đó định kể cho em gái tôi biết, nhưng tôi nghe được dòng tư tưởng đến rất là nhanh.

- Ðừng! Ðừng kể với nó về tất cả những gì chị đã nói; và em cũng đừng nên bao giờ cằn nhằn nó, bởi trong nhà chị thương nó nhất. Còn mẹ thì đã quá lớn tuổi rồi, chẳng bao lâu nữa thì mẹ cũng sẽ như chị thôi, em đừng nên cằn nhằn mẹ nhiều, mặc dù lúc còn sống chị cũng không làm được việc này. Rồi chị nói tiếp: "Không nên tiếp xúc nhiều với người vừa mới chết, hãy để họ yên tĩnh!" Sư Phụ la đó. Mỗi thế giới có một quy luật riêng không nên vi phạm, thôi đừng có hỏi chị nữa, chị đi với Sư Phụ đây, đừng hỏi chị nữa.

(Nãy giờ hai chị em nói chuyện qua tư tưởng, chứ không phải nói bằng miệng)

Im bặt, không một từ vọng lại trong tâm trí của tôi; mặc dù tôi cố suy nghĩ và đặt câu hỏi, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, không tín hiệu gì đáp lại. Sau đó một nỗi buồn mênh mang vô hạn đến với tôi; nỗi buồn cô đơn vô cùng tận như chưa bao giờ buồn như vậy, như thể tôi vừa bị đánh mất một cái gì quý báu nhất, vừa chia tay với một người thương yêu nhất mà tôi sẽ không bao giờ gặp lại. Tôi ở trong tâm trạng buồn bi thảm và tuyệt vọng đó cho đến tối, lúc chồng tôi ở ngoài mộ về mới được khuây khỏa. Suốt buổi chiều hôm đó và luôn ngày hôm sau, cả ba chị em tôi luôn nghe trong nhà âm thanh bài Tán Phật với giọng Sư Phụ hát vang vọng trong không gian.

Vào buổi sáng, sáu ngày sau khi chị tôi mất, tôi thức dậy ngồi thiền. Tôi lại nhớ đến chị tôi và đặt câu hỏi trong đầu:

- Chị Hai ơi, hiện tại chị đang sống ở đâu, nơi đó như thế nào, có buồn khổ không?

Thì lập tức cũng có một dòng tư tưởng tràn ngập chảy đến không ngừng để trả lời tôi:

- Hiện tại chị đang ở một nơi rất xa; nơi đây rất tốt đẹp và rất sung sướng.

Tôi hỏi:

- Sao hôm kia đang nói chuyện với em chị lại không trả lời và bỏ đi đâu vậy?

Chị đáp:

- Chị đi theo Sư Phụ đến thế giới này để tiếp tục tu hành, để nâng cao đẳng cấp của chị.

Tôi hỏi tiếp:

- Suốt ngày chị có còn ngồi thiền quán quang và quán âm như lúc chị còn sống không?

Chị trả lời:

- Ðương nhiên là như vậy, nhưng bây giờ không có nhục thể nên sự tu hành có hơi khác một chút.

- Hằng ngày chị làm gì? Ai nấu cơm cho chị ăn? Chị có đi chợ vô bếp nấu cơm, và có tốn nhiều thời giờ trong việc bếp núc nấu nướng không? Tôi hỏi.

Chị đáp:

- Không. Không ai nấu cơm cho mình ăn, mỗi người phải tự lo lấy. Ở thế giới siêu hình, sự ăn uống và đi lại không giống ở thế giới vật chất. Tất cả chỉ là thể tư tưởng. Việc ăn uống và đi lại cũng không mất nhiều thời gian. Tất cả đã có kho thực phẩm của vũ trụ; mỗi người tự lấy vừa đủ dùng. Mỗi ngày chị dành hết thời giờ để tu hành; thời giờ còn lại chị nghe Sư Phụ giảng dạy, dạo chơi... Ở thế giới này rất sung sướng và tốt đẹp.

Tôi vội hỏi tiếp:

- Chị có thể mô tả bằng những ngôn ngữ của trần gian về sự đẹp đẽ của thế giới chị đang sống có được không?

Chị đáp:

- Cũng được. Nếu gọi những lâu đài cung điện của các bậc vua chúa của thế gian là giàu có sang trọng, thì nơi ở của chị đẹp đẽ và sung sướng hơn rất nhiều, vượt xa sự tưởng tượng của em. Nhưng nơi đây chỉ là một Thiên Ðàng nhỏ. Có lẽ trong tương lai Sư Phụ sẽ dẫn dắt em đi thăm những thế giới còn đẹp đẽ huy hoàng hơn thế giới của chị nhiều. Có điều là tất cả những người tu hành tinh tấn đều được Thượng Ðế an bài những điều tốt đẹp. Bổn phận của em là phải tu hành tinh tấn, tất cả còn lại đã có sự an bài của Thượng Ðế. Thôi nãy giờ em đã hỏi chị quá nhiều rồi, đừng nên hỏi chị nhiều nữa, chị đã trả lời tất cả những thắc mắc của em rồi, còn gì nữa?

- Chị hãy trả lời thêm một câu hỏi nữa: Hiện tại chị có buồn nhớ những người thân trong gia đình không? Có nhớ đến thế giới cũ không?

Chị đáp:

- Hoàn toàn không! Thôi đủ rồi, không nên hỏi chị nhiều nữa.

............

Nam mô Thanh Hải Vô Thượng Sư, cầu xin Sư Phụ bên trong cho con biết thông tin về cha con hiện tại đang làm gì, ở đâu, cực khổ hay sung sướng?

- Ðã được siêu sanh.

- Ba ơi, con đây. Ba có nghe con gọi không? Ba đang ở đâu, nơi ba ở như thế nào, hiện tại ba đang làm gì, có buồn khổ không?

Ba tôi nói:

- Không có làm gì chỉ hưởng lạc thôi. Không có tu hành vì chưa có duyên tu, nhưng nhờ các con tu hành nên ba được hưởng phước báu, được đưa đến thế giới tốt đẹp này.

Tôi hỏi tiếp:

- Thế giới trước đây ba ở đâu?

Ba tôi đáp:

- Ở một cảnh giới tối tăm, không cực khổ, cũng không sung sướng, nhưng rất buồn.

- Vậy ba đến đây từ bao giờ rồi. Tôi hỏi.

- Tương đương với tuổi Ðạo của các con. Ba tôi trả lời.

Tôi hỏi:

- Ba có nhớ chúng con không?

Ba tôi đáp:

- Hoàn toàn không. Tất cả đã qua rồi. Tất cả chỉ là nhân quả!

***Sau khi đọc câu chuyện này các bạn sẽ thấy rằng một Minh Sư chân chánh phải có hóa thân mới có thể giúp đệ tử ở cõi vô hình cũng như hữu hình.

Ðại Minh Sư

Do nữ đồng tu Guo, Ningxia, Trung Quốc

Tôi là một đồng tu người phố Ningzia, Trung Quốc. Nhờ nhiều chuyện thần kỳ xảy ra trong gia đình sau ngày tôi thọ Tâm Ấn khoảng hai ba năm về trước, nên mẹ tôi và hai người em gái cũng đã lần lượt thọ pháp sau đó. Chị Ba của tôi và cháu trai tôi cũng đã bắt đầu tu pháp Phương Tiện.

Vào ngày 27 tháng 1, 1999, khoảng 9 giờ 30' sáng, sau khi thiền xong, tôi đứng dậy và dọn dẹp nhà cửa. Tuy nhiên, không biết sao tôi có một cảm giác rất mạnh rằng mình thiền chưa đủ và hãy còn cảm thấy rất thèm ngồi thiền thêm nữa. Lúc đó tôi đang định ra chợ buổi trưa. Tôi bán thực phẩm chay ngoài chợ, và muốn biết còn bao nhiêu hàng trong tiệm để đặt mua thêm. Cùng lúc đó tôi lại nghĩ rằng mình cần phải ngồi thiền thêm nữa.

Những người đồng tu trong gia đình tôi thấy hôm nay tôi thật kỳ lạ. Ðến 11 giờ 30', không chịu được nữa, tôi vội lên giường tọa thiền ngay lập tức. Trong lúc quán ánh sáng nội tại, một thông điệp từ bên trong bảo tôi phải gọi anh tôi và nhờ ông ra chợ kiểm hàng giúp. Anh tôi là con trai duy nhất trong gia đình và có tiệm sửa xe gắn máy dưới xóm.

Thời gian qua rất nhanh. Khi xuất định thì đồng hồ đã chỉ 12 giờ 45' trưa. Tôi ra khỏi giường, tay cầm chén đi lấy cơm ăn. Bỗng nhiên, một ý nghĩa nẩy lên: Tôi phải nhanh nhanh nói cô em gái (cũng là đồng tu) gọi điện thoại cho ông anh nhờ kiểm hàng. Anh tôi rất ít khi nào để ý hay quan tâm tới chúng tôi, cho nên từ trước đến nay muốn bảo cô em gái gọi điện thoại cho anh cũng rất khó. Nhưng ngày hôm đó, cô vui vẻ mau mắn nhấc điện thoại lên. Trong khi cô đang nói chuyện với anh, một lực lượng vô hình thúc đẩy khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi lấy điện thoại từ tay cô em. Với một lực lượng thúc đẩy, tôi nói với anh tôi rằng hàng bán chạy lắm, anh nên kiểm lại giùm số hàng trong tiệm. Trước đó, không bao giờ anh tôi để ý đến chuyện này. Nhưng ngạc nhiên thay, anh vui vẻ nhận lời không do dự. Sau khi cúp điện thoại, anh mượn xe đạp hàng xóm đi ngay. Chỉ trong vòng vài phút sau, một chiếc xe hơi trắng đâm sầm vào tiệm anh tôi. Cửa ra vào và tất cả mọi thứ trong tiệm đều bể nát tan tành.

Trước đó anh tôi đang dạy sửa xe cho hai người học viên, ngồi chồm hổm dưới đất sửa một chiếc gắn máy ngay trước cửa tiệm. Lúc đó có hai người lớn và hơn mười trẻ em bảy tám tuổi đang vây quanh xem ba người này. Khi anh tôi đi kiểm hàng giùm tôi, thì hai người học viên này vào trong phòng bên cạnh, và đám trẻ vô tư cũng biến dạng trong vòng vài phút. Một trong hai người lớn đứng cạnh coi lúc nãy cũng đi về nhà ăn trưa, chỉ còn một người lớn ở lại chỗ đó. Khi xe hơi đâm vào nhà, hai người tập sự kia vẫn còn ở trong phòng chưa ra. Người còn đứng chỗ đó nhẩy vội lên cột điện kế bên, hai tay ôm chặt nên cũng không bị đụng. Người lái xe là một tên xay rượu. Dù xe của ông vỡ thành nhiều mảnh, nhưng ông không bị thương tích.

Ðại Ân Sư của tôi không những cứu người mà còn cứu mạng sống của hơn mười người trong vòng vài phút đồng hồ. Vị Thầy vô sở bất tại của tôi đã dùng tôi làm nhân vật trung gian để đem anh tôi đi, cứu mạng cho anh, hai người tập sự, và hơn mười người lớn và trẻ em vô tội kia. Ít khi nào tôi liên hệ chuyện gì với anh tôi, nhưng ngày hôm đó, với hành động bất thường và không biết tại sao, tôi đã gọi và nhờ anh tôi giúp công chuyện. Khi trở lại một giờ sau đó, anh tôi hiểu hoàn toàn và hiểu ngay lập tức rằng tất cả những việc này điều do Sư Phụ làm để cứu mạng cho anh. Anh lấy từ túi áo ra một tấm hình Sư Phụ, chỉ cho mọi người xem và nói rằng: "Em gái tôi tin người này. Người này đã cứu tôi."

Tối hôm đó anh tôi về nhà chúng tôi, vô cùng xúc động kể lại từng chi tiết. Anh quả quyết rằng đây là việc làm của lực lượng tối thượng vô hình. Cả gia đình tôi hết lòng cám ơn vị Minh Sư của chúng tôi. Anh tôi nhờ chúng tôi thỉnh cho anh một cái hình Sư Phụ để cài áo. Chuyện thần kỳ này làm rúng động tất cả mọi người trong nhà tôi, khiến tôi nhận thức một lần nữa lực lượng vô sở bất tại của Thầy tôi, cứu rỗi tất cả chúng sinh và giải quyết mọi vấn đề. Ðối với những đồng tu đang học Pháp Quán Âm, không phải chỉ có bà con họ hàng được lợi ích, mà tất cả hàng xóm, bạn bè của họ hàng cũng được lợi ích nữa. Nơi đây, với tấm lòng khiêm tốn nhất, tôi xin gửi lời đến tất cả anh em hiền hòa trên thế giới rằng Thượng Ðế đã tới, và Ðấng Cứu Thế của chúng ta đã xuống. Nếu không về Cố Quốc với Ngài ngay bây giờ thì đợi chừng nào nữa?! Tôi hy vọng tất cả chúng sinh trên thế giới sẽ gia nhập vào đại gia đình Quán Âm, và cùng nhau đón nhận, vui hưởng ân điển của Ðấng Toàn Năng.

Hóa Thân Phi Thường Của Chân Dung Ngài

Sư tỷ Ngô Thị Kha, Hồng Kông

(Nguyên văn tiếng Âu Lạc)

Con xin thay mặt cho 9 đồng tu và một vị chuẩn đồng tu cùng với đứa bé một tuổi của một cặp vợ chồng đồng tu, cám ơn Ngài đã ban ân điển cho chúng con vào đầu năm mới. Một buổi tối, khi chúng con đang ngồi quây quần uống trà và nói chuyện gẫu, có một vị đồng tu đã nhìn thấy pháp tướng Sư Phụ sáng chói hào quang. Nhận thấy cử chỉ bối rối vì sung sướng của vị ấy, con nhìn lên thấy hình Sư Phụ hào quang rực sáng, rồi sau đó tất cả đồng tu đều nhìn thấy. Rồi hình Sư Phụ biến hóa thành những vị Phật trong quá khứ. Nhiều hình ảnh của những vị Phật mà con đã thấy, kể cả hình Ðức Chúa Giê Su và những hình khác mà con chưa thấy bao giờ. Tất cả chúng con đều nhìn thấy, trừ một vị đồng tu chỉ thấy ánh sáng thôi. Ðặc biệt nhất là vị mới tập Pháp Phương Tiện được nhìn thấy cả Chúa đang lúc bị đóng đinh trên cây thập tự trong đêm mưa trời tối đen chỉ có ánh chớp.

Trong lúc vui hưởng những sự gia trì của Sư Phụ, hễ chúng con nghĩ tới vị Phật nào là Sư Phụ lập tức hóa ra vị ấy ngay. Thật là bất khả tư nghị. Sau sự việc này, con mới hiểu rõ câu Sư Phụ nói: "Ta già rồi," Sư Phụ đời đời kiếp kiếp là Phật.

Lần đầu tiên nhìn thấy Sư Phụ phát hào quang, con và một số đồng tu tự nhiên bật khóc, người run lên vì sung sướng không thể kềm chế được niềm vui. Con không biết lấy gì ở thế gian này để so sánh với tâm trạng của chúng con lúc ấy, chỉ biết cầu Sư Phụ và nói: "Ồ! Ðiều này thật tuyệt diệu! Con sung sướng quá!"

Sư Phụ cho chúng con chiêm ngưỡng nhiều hóa thân của Ngài trong suốt một tiếng rưỡi đồng hồ. Con chẳng để ý tới thời gian, nhưng có một vị đồng tu nhìn đồng hồ và ghi nhận như vậy. Ồ, Sư Phụ ơi! Chúng con không biết nên làm gì để đền đáp những ân ban của Ngài, chỉ biết tinh tấn ngồi thiền nhiều và thành tâm tuân theo sự hướng dẫn của Ngài.

Con xin thú nhận rằng gần sáu năm kể từ ngày tập Pháp Phương Tiện, con không hề gặp mặt Ngài, nên con cảm thấy tủi thân. Với sự ân ban tuyệt vời này, Ngài đã hóa giải cho con điều này. Do Ðó, con vô cùng tri ân, Sư Phụ.

Bao Bọc Bởi Chân Tình

Sư tỷ Bành Lệ Phượng, Hoa Liên, Formosa

Tôi rất thích các lời giảng trong loạt sách "Tức Khắc Khai Ngộ" đến nỗi tôi đã ước ao được thọ Tâm Ấn. Tuy nhiên, mặc dù tôi rất khâm phục Sư Phụ, trong tôi vẫn còn một vài nghi ngờ về "hóa thân" của Ngài. Vì đẳng cấp tôi thấp nên tôi nhìn không thấy hóa thân Sư Phụ, nên tôi rất háo hức và và cũng không có một ý niệm gì về ý nghĩa của "trăm ngàn ức hóa thân".

Cho đến một ngày tôi bị một cơn sốt rất cao. Qua việc thử máu và nước tiểu, bác sĩ đề nghị tôi hãy vào nhà thương ngay để chữa trị. Ông trưởng phòng của tôi cũng hối thúc tôi vào nằm bệnh viện để chữa trị. Nhưng trong lúc đó hai đứa con nhỏ của tôi cũng lên cơn sốt. Chồng tôi lại đóng quân xa nhà và đơn vị của chồng tôi đã chuyển tới một căn cứ mà anh không thể về. Tôi lại không có thân quyến ở Hoa Liên (vùng phía tây Formosa) và tôi cảm thấy thật bất lực và tủi thân. Tôi nói với bác sĩ: "Nếu chồng tôi về kịp ngày mai hoặc ngày mốt, thì tôi mới đến bệnh viện chữa trị, như vậy thì có được không?" Bác sĩ nói: "Không được. Mối trầm trọng nhất là trong hai ngày này. Bà đang có một cơn sốt không thuyên giảm và việc chẩn y cho thấy một kết quả bất thường. Bà vào nhà thương ngay." Ðêm đó tôi nằm trên giường khóc. Nhìn lên pháp tướng Sư Phụ, tôi nói với Ngài: "Sư Phụ, mọi sự đều giao cho Sư Phụ chăm lo, con không thể làm nổi nữa." Lúc tôi sắp sửa thiếp vào giấc ngủ thì hóa thân của Sư Phụ hiện ra, Ngài ôm lấy tôi, và còn từ bi nói: "Con yêu của ta!" Lúc đó tôi thể nghiệm cảm giác được ấp ủ trong tình thương chân thật. Mọi việc êm đềm và thanh tịnh, và tôi đã thiếp đi trong vòng tay của Sư Phụ.

Chồng tôi đã đi suốt đêm để kịp về nhà vào sáng hôm sau. Nhìn thấy anh, cơn sốt của tôi đã hạ nhiệt và hai đứa con cũng đang bình phục. Chúng tôi vội vàng đến bệnh viện để khám bệnh, và các bác sĩ cũng ngạc nhiên khi thấy rằng tôi đã hoàn toàn bình phục chỉ qua một đêm. Chỉ có tôi biết được nguyên nhân -- tôi có một vị Thầy có ngàn ức hóa thân! Từ hôm đó, tôi thấy mình thật là người may mắn nhất trên thế giới này, với một cuộc sống an toàn nhất.

Lẽ dĩ nhiên, sau khi thọ Tâm Ấn, cuộc sống của tôi đã trở nên thuận lợi và tốt đẹp hơn, tôi không còn nóng giận nữa. Vì từ khi có Sư Phụ, cuộc đời tôi trở nên đầy đủ và hài hòa.

Hội Ngộ Lạ Thường Trước Khi Tâm Ấn

Ðồng tu Giáo Sư, Hamilton, Ohio, Mỹ Quốc

Mùa thu năm 1994, trước khi nghe nói về Thanh Hải Vô Thượng Sư, tôi đã có một giấc mơ khác thường báo mộng về một người đàn bà đẹp và nhiều uy lực. Ngài mặc bộ hoàng phục màu vàng, từ một nơi nào đó ở phương Ðông. Bộ trang phục của Ngài vô cùng lộng lẫy, tà áo dài của Ngài chạm đất và vương miện tròn trên đầu Ngài như tỏa ánh hào quang. Trông Ngài như đang đứng trên một cái bệ hoặc ngai vàng nào đó cao khỏi mặt đất. Tôi cảm thấy dáng vóc của Ngài rất huy hoàng tráng lệ, vượt khỏi thế giới ta bà và ngôi vị của Ngài vượt trên người trần tục. Dường như Ngài đang chủ trì một vùng trong một khu rừng miền nhiệt đới, nơi đây có hai con báo lớn đang ở trong một chỗ đầy những khóm trúc vây quanh; chúng đang đi dọc theo mép của chỗ vây, cố gắng tìm lối thoát.

Sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy có một mối quan hệ rất mật thiết giữa tôi với người đàn bà trong giấc mơ. Tôi cảm thấy như tôi là một tín đồ hoặc là một người giúp việc cho Ngài, nhưng hoàn toàn tôi không biết Ngài là ai. Ngài có vẻ quen thuộc, nhưng tôi không nhớ rõ đã thấy Ngài trong kiếp này bao giờ.

Sau vài tuần lễ, tôi nhận được cú điện thoại của một vị giáo sư. Vị này nguyên là giáo sư cố vấn, khi tôi còn đang học lấy văn bằng tiến sĩ tại một trường đại học. Bà ta ngỏ ý muốn tôi giúp một sinh viên người Trung Hoa, cần trình một luận án tiến sĩ nói về thiền định. Té ra người sinh viên này và cô bạn cùng phòng lại là đệ tử của Suma Ching Hai. Sau khi tôi đến nơi cư ngụ của họ, cô bạn cùng phòng có vẻ rất thích nói chuyện với tôi, vì cô ta ít khi gặp một người Tây phương nào thích thiền.

Trong khi nói chuyện, tôi nói rằng đã thử nhiều pháp thiền từ vài năm rồi. Nghe tới đó, họ bắt đầu cho tôi biết về Suma Ching Hai và Pháp Môn Quán Âm. Trong thời gian đó tôi đang thiền theo phương thức niệm chú, nhưng không mấy hài lòng lắm. Cho nên, lúc đó tôi đặc biệt sẵn sàng học một pháp thiền khác. Các vị đồng tu này chắc đã cảm nhận được sự khao khát trong tôi, nên họ đã nói chuyện với tôi hàng giờ, cho tôi xem sách biếu và băng thâu hình của Ngài, cộng thêm một bữa ăn chay tuyệt hảo. Trước buổi gặp gỡ này, tôi đã ăn chay được khoảng 9 năm và thử nhiều pháp tu khác nhau nhưng đều thất bại. Vì vậy tôi rất lấy làm hứng khởi học theo Sư Phụ và thực hành Pháp Môn Quán Âm. Lần đầu tiên xem băng thâu hình của Ngài, tôi cảm nhận một sự liên hệ mật thiết với Sư Phụ, rất kính phục trí huệ của Ngài, sự thông minh, và bản tính thương yêu của Ngài, nên tôi đã xin học pháp Phương Tiện. Sau khi bắt đầu tu Pháp Phương Tiện được vài tuần, tôi đến thăm người đệ tử này một lần nữa. Vô tình nhìn lên một trong những bức hình của Sư Phụ trên tường, tôi ngạc nhiên nhận ra người đàn bà xuất hiện trong giấc mơ của tôi trước đây vài tuần lễ, chính là Suma Ching Hai, vì trang phục hoàng tộc Âu Lạc mà Ngài đang mặc trong hình này giống y người đàn bà đầy uy nghi và xinh đẹp trong giấc mơ hôm đó! Cuối cùng tôi đã tìm được vị Chân Sư của tôi và Ngài đã an bài trước cho tôi có một giấc mơ về Ngài như vậy. Nhờ thế mà tất cả những nghi vấn trong đầu tôi về lực lượng của Ngài, về sự quan hệ của tôi đối với Ngài đã không còn nữa. Hai con báo trong giấc mơ như đại diện cho chân ngã của tôi, đang tranh đấu để được thoát ra khỏi kiếp sống cũ, trong thời gian cuối cùng trước khi gặp Sư Phụ. Ðây là một thể nghiệm mà tôi chưa từng có với các vị thầy khác. Và nó đã khiến tôi quý trọng sự vĩ đại và lòng từ bi của Suma Ching Hai. Ngài dùng những giấc mơ lành báo mộng và những thể nghiệm bên trong để giúp những người khát khao tầm đạo, cho họ thêm vững lòng tin, hiểu được lực lượng gia trì và trí huệ vô biên của Ngài.

Cám ơn Sư Phụ đã cho con cơ hội được gặp Ngài trên con đường đầy tình thương, theo Ngài tiến đến sự giải thoát vĩnh cửu, ra khỏi sinh tử luân hồi và đạt được Chân Lý tối cao!

Tìm Ðược Chân Lý

Ðồng tu Ghana mới tu pháp Quán Âm được gần một năm, nhưng họ đã tìm Ðạo hơn 20 năm dài. Một trong những nam đồng tu tại đây kể rằng ngay lúc còn là một cậu bé con, anh đã ngồi trong phòng khóc thầm một mình vì Thượng Ðế -- Người mà anh ước ao muốn biết -- không biết ở đâu. Lớn lên, niềm mơ ước của anh cũng lớn theo. Do đó, anh và một số bạn trong xóm cùng chung lý tưởng đã tụ họp lại lập thành một nhóm tu hành chuyên tâm học hỏi giáo lý và phụng sự làng xã. Nơi nào cần tới, họ đều cố gắng hết lòng chia sẻ kinh điển hoặc xây cất cửa nhà. Họ tin rằng họ phải phục vụ kẻ khác và nghiên cứu sách vở về tâm linh, hy vọng có một ngày biết thêm Thượng Ðế. Cứ như vậy, họ không ngừng kiếm tìm Thượng Ðế. Nỗ lực bao năm qua tuy không phải là hoàn toàn vô ích, nhưng họ vẫn cảm thấy tâm hồn chưa an bình, tự tại.

Một hôm, một người Ghana đồng bạn đọc Mark Chương 4 của Tân Ước Kinh nói rằng Chúa Giê Su thường dùng truyện gieo hạt giống dạy người. Tuy nhiên, khi đệ tử hỏi riêng Ngài về ý nghĩa thật sự của câu truyện này thì Giê Su nói rằng: "Các con được cho biết những huyền bí của Thiên Quốc; nhưng những người này hướng bên ngoài, tất cả chỉ được nói bằng truyện ngụ ngôn." Một ý nghĩ chợt nẩy ra trong đầu, anh ngộ ra rằng giáo lý cao siêu không thể nào tìm thấy trong kinh điển, đó chính là cái mà anh đang muốn biết -- sự huyền bí của Thiên Quốc.

Anh kể lại khám phá mới này cho các bạn nghe và tất cả đều đồng ý. Hai mươi lăm năm dài với nhau trong nhóm tu hành mà họ không biết gì về sự huyền bí của Cảnh Giới Thiên Ðàng. Thế là họ bắt đầu liên lạc những nhóm người tu hành khác, tìm tài liệu thích đáng, và sẵn sàng tìm đủ mọi cách để học được sự huyền bí của Thiên Ðàng.

Sau đó những người Ghana này tìm thấy một nhóm người dạy thiền âm thanh và ánh sáng, nhưng họ phải ăn chay trường trước rồi mới được nhập môn. Ðã bỏ phí 25 năm rồi không thể phí thêm một ngày nào nữa, họ bắt đầu ăn chay nghiêm chỉnh, học hỏi các tài liệu liên quan tới việc hành thiền ánh sáng và âm thanh nội tại. Trong thời gian này, họ được biết một vị Minh Sư hoàn mỹ không nhận cúng dường, đầy lòng yêu thương nhân ái, có thể nâng cao đẳng cấp của đệ tử, có vạn ức hóa thân, và chắc chắn cho đệ tử biết "Mật Hiệu" trong lúc truyền pháp. Họ không biết chi tiết của "Mật Hiệu" là gì, nhưng nhóm âm thanh ánh sáng khác nói rằng một vị Minh Sư hoàn mỹ phải biết bí mật. (Do đó sau này, khi đọc sách của Thanh Hải Vô Thượng Sư và được biết pháp môn, họ hỏi vị Sứ Giả Quán Âm: "Sư Phụ có dạy 'Mật Hiệu' khi truyềnTâm Ấn không?")

Nhóm tu hành kia yêu cầu họ phải ăn chay trường một năm trước khi truyền Tâm Ấn. Cuối cùng khi những người bạn Ghana này hội đủ điều kiện và đến xin thọ Pháp, họ bị bắt đợi thêm một năm nữa. Những người tầm Ðạo này bực mình, thất vọng. Thiếu sự dẫn dắt của một Minh Sư Khai Ngộ, Thiên Quốc thật là xa vời! Nỗi khát khao mong mỏi biến thành lo lắng phũ phàng, nhưng họ biết không thể nào bỏ cuộc và cứ phải tiếp tục đợi chờ và không biết bao lâu.

Cuối cùng Thượng Ðế đáp lòng thành của họ. Một hôm, trong thư viện, họ đọc cuốn 3 của bộ "Bí Quyết Tức Khắc Khai Ngộ" của Sư Phụ, ngạc nhiên thay họ đã tìm thấy trong đó những câu trả lời mà họ hằng ao ước. Họ gửi thư cho tổng hành dinh của chúng tôi, và ở đó bảo họ liên lạc Trung Tâm Togo xin truyền Tâm Ấn. Nhưng 18 người Ghana này chỉ có thể gom góp đủ tiền cho 4 người đi mỗi lúc. Và cứ thế, từng 4 người thay phiên nhau tới thọ Tâm Ấn và theo Sư Phụ. Tại Trung Tâm Togo, họ thỉnh thêm một số ấn phẩm của Sư Phụ. So với tất cả các sách báo tâm linh mà họ đã đọc qua, giáo lý Sư Phụ là hay nhất. Một nam đồng tu Ghana nói rằng khi nhìn hình Sư Phụ, anh ngạc nhiên thấy Sư Phụ trẻ quá mà lại có thể giải thích cặn kẽ hoàn hảo những giáo lý vô cùng thâm thúy với cách dùng từ rất là dễ hiểu. Không bao lâu họ đã đọc xong hết tất cả các sách tiếng Anh của Sư Phụ.

Sau khi tu pháp Quán Âm với Sư Phụ, con người họ bắt đầu thay đổi về tâm linh, tinh thần và thể xác. Trước kia, họ tưởng Thượng Ðế là một quyền lực tối cao trừng phạt con người vì họ làm những việc lỗi lầm; sự sợ hãi ấy đã khiến họ cảm thấy cách xa Thượng Ðế. Bây giờ họ ngộ ra rằng Thượng Ðế ở bên trong mỗi người, và Thượng Ðế là lực lượng yêu thương bao la vô bờ bến.

Gần đây, trong lạc phúc vô biên, những đồng tu Ghana xúc động sáng tác những bài ca tâm linh nói về ánh sáng và âm nhạc; lời ca chan chứa tình thương và lòng biết ơn đối với Sư Phụ. Dưới đây là một tác phẩm đặc biệt họ đã viết nhân Ngày của Mẹ để kính tặng Sư Phụ, người đã ban sự an bình, hạnh phúc mà họ chưa từng có bao giờ.

Ôi, Mừng Ngày của Mẹ

Sư Phụ Thanh Hải!

Ôi, Mừng Ngày của Mẹ

Hiền Mẫu Tối Cao!

Chúc Ngài sống thêm nhiều...

Nhiều Ngày của Mẹ

Dẫn dắt đứa con yêu

Trên đường đời vĩnh cửu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro