Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7-8


Bảy

Lee Heeseung lúc đó còn chưa mười tám tuổi, đang là kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, anh nhận được điện thoại của anh trai, mời anh làm việc bán thời gian ở sân trượt băng một ngày.

So với những cái nắng nóng bất tận và tiếng ve kêu ồn ào thì sân trượt băng có máy lạnh không quá khó chịu. Nhân viên quầy lễ tân nhờ Lee Heeseung giúp lấy giày trượt và găng tay tại quầy cho thuê. Lee Heeseung cả ngày ở bên tủ giày, chăm chỉ ở đó cho đến khi tan ca.

"Đi xem lầu hai và lầu ba có người không." Nhân viên quầy lễ tân dặn.

Sau khi tiễn những đứa trẻ cuối cùng ở tầng hai đi, Lee Heeseung quay người đi lên tầng ba. Ở đây có thêm một bức tường kính so với tầng dưới, Lee Heeseung nghe thấy bên trong phát ra tiếng nhạc, tiếng cello rất buồn. Một cậu bé mặc đồng phục huấn luyện màu đen đang luyện tập. Cậu ấy là người duy nhất còn lại ở địa điểm này. Trình độ kỹ năng của cậu ấy rõ ràng khác với những khách bình thường.

Khi bản nhạc đạt đến đỉnh điểm, chàng trai trượt về phía bên tường kính. Cậu ấy quay lưng về phía kính, nhưng đầu lại quay về phía này, kiểm tra đường trượt phía sau. Trong một khoảnh khắc, Lee Heeseunng và cậu trai kia chạm mắt, nhưng ánh mắt đó không nhìn về phía anh. Trong trạng thái tập trung cao độ, ánh mắt mờ đi, chỉ trong tích tắc, cậu ấy nhảy lên, như con chuồn chuồn đậu trên lá sen bất chợt vỗ cánh - mấy vòng? Lee Heeseung không đếm kịp,và rồi cậu ấy bật người một cú nhảy đã tạo ra khoảng cách xa, giống như chim bay khỏi mặt nước. Hạ cánh trong tư thế quỳ một chân, xoay người đứng lên, giống như đóa hoa héo cuối cùng nở lần cuối. Xoay tròn, nhảy múa, cho đến khi bản nhạc kết thúc, cậu trai giơ hai tay lên và ngẩng đầu nhìn trời.

Sau vài giây giữ nguyên tư thế kết thúc, cậu nhóc thu lại động tác , trượt sang lề, cắm tai nghe vào điện thoại, sau đó đeo bao trượt băng rồi từ từ bước ra ngoài. Chàng trai đang hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào điện thoại, đi ngang qua Lee Heeseung cũng không dừng lại. Lee Heeseung tiến lên mấy bước đuổi theo, vỗ vỗ vai cậu, khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của thiếu niên quay lại nhìn mình, anh liền nhận ra hành động vội vã thiếu suy nghĩ của mình.

Cậu bé lặng lẽ nhìn anh, một tay tháo tai nghe ra và đợi anh nói. Lee Heeseung gãi đầu nói: "Ừ... để tôi thu giày trượt cho cậu nhé, đặt ở đằng kia." Anh chỉ vào quầy cho thuê.

Cậu bé rõ ràng có chút bối rối, vừa gật đầu vừa từ chối: "Cảm ơn, nhưng tôi thường mang giày trượt về nhà."

Lee Heeseung cũng ý thức được đối phương nhất định là người chuyên nghiệp, cho nên cậu đương nhiên sẽ không sử dụng giày trượt công cộng, Anh cảm thấy ngượng ngùng khi gây ra sự nhầm lẫn, xoa cổ ngại ngùng khen ngượi: "Em trượt giỏi quá".

"Cảm ơn." cậu trai cười tươi, gương mặt cũng theo đó trở nên sinh động hơn rất nhiều, nốt ruồi trên má cậu cũng động đậy.

"Chúng ta làm quen nhé." Lee Heeseung hít sâu một hơi, cảm thấy cổ họng có chút khẩn trương, "Tôi là Lee Heeseung đến từ trường trung học Quảng Nam."

Chuyển động của cậu bé trong mắt Lee Heeseung giống như chuyển động chậm - có lẽ là do cung phản xạ của cậu hơi dài . "À, tôi là Park Sung Hoon đến từ trường trung học Bangkok, xin chào." Cậu ấy cười nheo mắt, lộ ra hàm răng trắn đều và răng khểnh nhỏ.

Hai người đi xuống lầu, Lee Heeseung nói sẽ đãi Park Sunghoon bánh cá. Trong khi Park Sunghoon đang gọi đồ ăn, Lee Heeseung đã mở điện thoại di động để tìm kiếm và ngạc nhiên khi phát hiện ra cậu là ngôi sao tương lai của đội tuyển quốc gia. Vừa rồi anh còn khen cậu trượt giỏi với Park Sung Hoon mà nói chắc hẳn đã từng nghe những lời tương tự từ khi còn nhỏ, ấy vậy cậu vẫn mỉm cười đáp lại anh rất chân thành. Khi nhìn lại Park Sunghoon, anh có chút hơi bối rối và ngưỡng mộ. Park Sunghoon ăn uống rất lịch sự và hai người trò chuyện qua lại trong lúc ăn.

"Cậu là người mới đến sân trượt này à?"

"Chỉ hôm nay thôi, anh trai tôi làm việc ở đấy, hôm nay tôi đến phụ anh ấy."

"Bảo sao tôi chưa từng gặp cậu trước đây."

"Cậu thật sự rất giỏi đúng không? Tôi thấy mọi người gọi cậu là hoàng tử băng giá."

"Không." Park Sunghoon ngượng ngùng cười, "Chỉ là chiêu trò thôi."

"Cậu năm nay là sắp lên năm hai cấp ba? Hay cấp ba năm cuối?"

"Tôi sắp trở thành học sinh cuối cấp trung học nhưng tôi là học sinh chuyên về thể thao."

"Vậy tôi là anh trai." Lee Heeseung nở nụ cười ranh mãnh, "Tôi lớn hơn cậu một tuổi, gọi tôi là anh Heeseung nha."

Khi thanh toán hóa đơn, Lee Heeseung nhận ra Park Sunghoon đã thanh toán rồi. "Tôi thường xuyên đến đây, ông chủ sẽ giảm giá." Park Sunghoon giải thích.

"Vậy lần sau tôi sẽ đãi cậu." Lee Heeseung cất ví đi.

Trong suốt mùa hè năm mười tám tuổi, Lee Heeseung hàng ngày đều đến sân trượt băng và lợi dụng phúc lợi của anh trai để trượt băng miễn phí. Sau khi tập luyện, Park Sunghoon đã xuống tầng hai để dạy anh. Một tháng qua, kỹ năng trượt băng của anh đã tiến bộ vượt bậc nhưng vẫn chưa có cơ hội mời Park Sunghoon bánh cá. Khi bắt đầu đi học, anh trai Lee Heeseung đã kết thúc công việc bán thời gian của mình, vì vậy Lee Heeseung đã làm thẻ hội viên vĩnh viễn, anh đến gặp Park Sunhoon sau khi cậu tập luyện trượt băng xong, ngồi cùng nhau và anh kể về cuộc sống đại học của anh, rồi lại nói về lý tưởng của Park Sunghoon, sau đó chuyển chủ đề phàn nàn về các giáo sư môn chuyên ngành và huấn luyện viên trượt băng nghệ thuật khó tính, và mong đợi điều gì sẽ đến trong Thế vận hội mùa đông sắp tới, từ quá khứ đến hiện tại, đồng thời tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng.

Vào ngày diễn ra sự kiện trượt băng tự do đơn nam tại Thế vận hội mùa đông, Lee Heeseung đưa Park Sunghoon đến quán Net. Cậu chưa bao giờ đến những nơi như thế này trước đây, cậu tò mò nhìn xung quanh khi bước vào và ngay lập tức được Lee Heeseung dẫn vào chỗ ngồi quen thuộc.

"Cho tôi một phần mì tôm xào tứ xuyên, và một chai bia..." Lee Heeseung nói với ông chủ, sau đó quay sang nhìn Park Sunghoon: " Em không thích ăn cay? Vậy còn mì củ cải, hành tây và tỏi thì sao? thêm cả một ly trà đá nhé"

"Em sắp đủ tuổi rồi." Park Sung Hoon rõ ràng không hài lòng với sự phân biệt giữa trà và rượu. Tuy nhiên, dù sao thì Li Xichen cũng thích được làm anh trai.

"À, còn có mấy tháng nữa,Nhưng nếu mà say thật thì về nhà cũng phiền phức lắm đó." Lee Heeseung hỏi hắn: "Tửu lượng em thế nào?"

"Em không biết", Park Sung Hoon thành thật nói: "Em chưa uống rượu bao giờ. Điều nổi loạn nhất em từng làm chắc là trốn ăn tối cùng gia đình để ra ngoài".

Sau đó, hai người còn chưa ăn hết mì nên chỉ chờ thi đấu. Khi các thí sinh khác bước lên sân khấu, Park Sunghoon vẫn còn nói chuyện bên tai Lee Heeseung. Nhưng ngay khi vận động viên Hàn Quốc ra sân, cậu lập tức ngồi thẳng lưng, tay siết chặt chai đồ uống, ép chặt vỏ chai đến mềm đi.

Trên thực tế, Lee Heeseung hoàn toàn không chú ý tới Park Sunghoon đang giải thích. Điều anh chú ý là khoảng cách của hai người quá gần, và khi cậu nói, Lee Heeseung cảm thấy hơi ấm thổi vào tai. Anh không hẳn là quá thích trượt băng nghệ thuật đâu, cơ mà Park Sung Hoon có vẻ vẫn chưa hiểu điều đó.

Khi điểm số được công bố, Park Sung Hoon vì phấn khích vô tình đã làm đổ tách trà đá tội nghiệp, chất lỏng màu đỏ cam thấm đẫm quần áo và làm lộ rõ ​​đường nét mờ nhạt . Park Sunghoon hoảng sợ dùng khăn giấy lau sạch vì sợ làm hỏng máy tính. Lee Heeseung giúp cậu dọn dẹp, vừa xin lỗi chủ quán. Hai người lặng lẽ rời khỏi quán, vừa kịp lúc hoàng hôn buông xuống. Đường phố được một màu màu cam, dày dạn và mềm mại. Lee Heeseung đi theo sau Park Sunghoon, từng bước dẫm lên bóng của cậu một cách chính xác.

"Thế vận hội mùa đông tiếp theo sẽ diễn ra trong 4 năm nữa, lúc đó em sẽ 21 tuổi?"

"Đúng vậy." Park Sunghoon quay lại, nhìn thấy anh ta đang bước trên bóng của mình, nên chỉ đơn giản bước lùi về phía sau, nhìn cái bóng của cậu và Lee Heeseung di chuyển cùng nhau, như thể họ là một thể thống nhất. "Anh sẽ đi dự Thế vận hội mùa đông chứ."

"Đương nhiên là anh sẽ đi rồi . Làm sao có thể bỏ lỡ ngày vận động viên Park đoạt huy chương vàng." Lee Heeseung giơ hai tay trước mặt, duỗi ngón cái và ngón trỏ tạo thành một hình vuông. và phát ra tiếng "click click " từ miệng.

Park Sunghoon mỉm cười cúi xuống, Lee Heeseung kéo lấy tay cậu và nói: "Còn phải nhìn đường nữa, đừng để chưa đến Olympic mùa đông đã đụng vào cột."

"Vâng, phóng viên Lee." Park Sunghoon đi cạnh anh: "Em sẽ giành được nhiều huy chương vàng. Anh nhất định phải đến xem em nhé".

Trong các giải đấu từ khi Park Sunghoon 18 đến 20 tuổi, Lee Heeseung hầu như đều có mặt. Từ các trận đấu kiểm tra vào mùa thu đến Giải vô địch thế giới vào mùa xuân, Park Sunghoon đã quen với việc nhìn thấy Lee Hee-seung trên khán đài khi anh ấy nhìn lên. Lee Hee-seung cũng đã quen với việc cỗ vũ Park Sunghoon giữa những người người hâm mộ khác.

Khi lần đầu tiên đi xem All Korea, Park Sung Hoon đã phá vỡ kỷ lục vô địch của người tiền nhiệm trong nhiều năm. Tại lễ trao giải, những tràng pháo tay và tiếng reo hò vang dội dành riêng cho người ở vị trí thứ hai. Lee Heeseung nhìn những người xung quanh vẫy tay vui vẻ, mới nhận ra độ phổ biến của các tiền bối mà Park Sunghoon nói. Nhưng khi nhà vô địch thực sự nâng cao chiếc cúp, sân vận động rơi vào sự im lặng kỳ lạ. Không có lời một tiếng reo hồ chúc mừng hay khen ngợi nào, Park Sung Hoon chỉ lặng lẽ nhận bó hoa và mỉm cười trước ống kính. Lee Heeseung nghe rõ ràng bên cạnh có chút chế nhạo khịt mũi, lập tức bùng lên cơn giận đến mức hét lên "PARK SUNGHOON". Park Sunghoon liếc nhìn về phía này một cái, Lee Heeseung không chắc giọng nói của mình có đến giữa sân hay không.

Khi Lee Heeseung bước vào hậu trường, anh nhìn thấy Park Sung Hoon thò đầu ra cửa phòng nghỉ. Vừa nhìn thấy Lee Heeseung, cậu đã đặt bó hoa và cúp lên bàn gần đó. "Anh Heeseung!" cậu bước tới gần anh, ngón tay quấn quanh dải ruy băng, từ từ chậm rãi cẩn thận đeo huân chương vào người Lee Heeseung.

Chiếc huy chương rất nặng, Lee Heeseung chạm vào các hoa văn nổi bật, màu vàng óng ánh, màu sắc thể hiện sự khao khát của nhiều người, dường như vẫn còn âm thầm giữ nhịp tim của Park Sunghoon, hòa quyện với nhịp đập trong ngực của Lee Heeseung. "Sunghoon, em đã làm được. Cho dù em không được người khác đánh giá cao".

Park Sunghoon cầm huy chương vàng bằng cả hai tay, cúi đầu dùng trán ấn vào, trên mặt đất có một giọt nước rất tròn, Lee Heeseung thấy dưới đất xuất hiện một vết nước, rất tròn, như vết sẹo do tàn thuốc để lại trên da. Anh vươn tay xoa đầu Park Sunghoon, ôm lấy cậu. Lúc đó, anh chưa biết rằng Park Sunghoon ở hậu trường không có lấy một cái ghế, các tiền bối và các vận động viên khác đùa giỡn, nhà vô địch đứng bên cạnh với bó hoa đã héo. Lee Heeseung không biết, anh nghĩ rằng Park Sunghoon chỉ đơn giản là xúc động.

Để xem các trận đấu, Lee Heeseung đã tìm đủ mọi lý do kỳ quặc để xin nghỉ, may mắn là thành tích của anh tốt, và anh cũng là trò cưng được thầy cô quý mến, nên giáo viên cũng nhắm mắt cho qua. Sau các trận đấu, nếu còn thời gian rảnh, cả hai đi dạo quanh địa phương như một chuyến du lịch. Trong số các món quà lưu niệm, Lee Heeseung đặc biệt thích các miếng dán nam châm, anh thuê một căn hộ ngoài trường học, trang bị một cái tủ riêng để đặt huy chương và cúp của Park Sunghoon, bên trong còn lắp đèn nhỏ, mở ra thì các vật liệu kim loại và pha lê lóe sáng đến hoa cả mắt.

"Thật quá cường điệu." Park Sunghoon lần đầu tiên nhìn thấy nó đã bị sốc.

"Có bạn trai xuất sắc như vậy, không khoe khoang thì thật phí." Lee Heeseung đùa với cậu. Các miếng dán nam châm dán lên mặt tủ, tạo thành bản đồ chuyến đi vòng quanh thế giới của họ. Trong tưởng tượng của Lee Heeseung, bản đồ này sẽ còn mở rộng không giới hạn, anh thậm chí còn dự định mua thêm một cái tủ trưng bày nữa.Park Sunghoon cười dịu dàng với anh và nói rằng mình sẽ cố gắng hơn nữa.

"Thật ra không có huy chương chẳng sao cả." Lee Heeseung nói: "Anh đâu phải vì huy chương mới thích em"

tám

Lee Heeseung từng cho rằng tháng 12 là tháng vui vẻ.

Sinh nhật của Park Sung Hoon thường trùng với lịch thi đấu của trận chung kết Grand Prix, và món quà sinh nhật năm 18 tuổi của cậu là hộp khăn giấy hình búp bê. Trong trận đấu đó, cậu đã phá kỷ lục thành tích cá nhân tốt nhất của mình. Lee Heeseung đã giấu gấu bông vải hình chú nai Bambi trong bó hoa và nhét nó vào vòng tay của cậu ở hậu trường.

Park Sunghoon ngạc nhiên lấy nai nhỏ ra khỏi bó hoa, cười tươi lộ cả răng khểnh, đôi mắt ánh lên tia sáng ẩm ướt mờ nhạt.

"Lần sau diễn ra trận chung kết hoặc nếu có lúc nào đó anh không thể đến, hãy mang nó theo nhé." Lee Heeseung phủi cánh hoa trên người chú nai, rồi cúi người xuống bên cạnh chú nai, mắt tròn xoe, "Chắc là vẫn giống nhỉ?"

Park Sunghoon nhéo mạnh má nai nhỏ và không thể nhịn cười. Lee Heeseung nóng lòng muốn đòi lại công lý cho n thế thân nên đã giật nó ra khỏi tay Park Sunghoon và ôm lấy anh chàng này bạn trai ở đây thì không thèm véo má mà lại đến bắt nạt con gấu bông .

"Giống y chang anh luôn, đây là anh đặc biệt nhờ người làm à?"

"Tất nhiên." Lee Heeseung vỗ vỗ đầu hươu, "Thật ra anh muốn tự mình khâu cơ, nhưng mới may được một cái sừng thì đã bỏ cuộc."

"Không có gì ngạc nhiên khi một trong những chiếc gạc của con hươu lại bị cong."

Không thích thì đừng lấy nữa!" Lee Heeseung xấu hổ, giận dỗi giấu con búp bê ra sau lưng. Park Sung Hoon không ngừng tiến lại gần anh, dồn anh vào góc tường, một tay giành lại búp bê, một tay chống tường rồi hôn anh. Nụ hôn ngây ngô nhưng mãnh liệt của tuổi trẻ không chỉ dành cho sân băng, mà còn dành cho người yêu đã cùng cậu lang thang khắp thế giới.

"Em thích mà." Park Sunghoon chân thành nhìn vào mắt anh, đôi mắt cười rất trong trẻo và đơn giản, "Không có món quà nào tốt hơn đâu."


Vào ngày sinh nhật năm sau, Park Sunghoon thay một chiếc giày trượt mới, có khắc chữ "H" và "S". Khi camera phát sóng trực tiếp toàn cầu lia đến cận cảnh, Lee Heeseung tự nhủ rằng không ai có thể đoán được bên trong đó có một cái tên người khác.

Trước khi lên sân đấu, Park Sunghoon đã xin quà sinh nhật anh: "Nếu em có thể thi đấu hoàn hảo, em muốn được anh mua cho skin game".

"Cái đó dù không phải sinh nhật anh cũng có thể mua cho em được mà." Lee Heeseung nắm chặt tay cậu, áp trán vào trán cậu, trang trọng như tiễn chiến binh ra trận thời xưa. "Cố lên, Sunghoon."

Park Sunghoon đã thể hiện tốt hơn anh tưởng tượng, thậm chí đứng lên bục nhận giải trong trận chung kết mà ngay cả huấn luyện viên cũng không ngờ tới. Vào khoảnh khắc đó, Lee Heeseung nhận ra rằng giấc mơ Olympic mà cậu nói không còn là giấc mơ hão huyền mà thực sự có thể chạm tới được. 19 tuổi, Park Sunghoon bước vào thời kỳ đỉnh cao của mình. Nhưng khi nhận phỏng vấn, ngôi sao trẻ này gần như không hiểu tiếng Anh, mím môi ngơ ngác gật đầu cố gắng che đậy, cho đến khi bị hỏi một câu, cậu mới ngập ngừng mãi rồi thốt ra một câu: "I'm happy. Thank you."Khi chuyển sang truyền thông trong nước và hỏi cậu sẽ ăn mừng thành tích tuyệt vời như thế nào, cậu nói: "Đi ăn đồ ăn ngon và mua skin game."

Cũng vì vậy mà điều này trở thành câu chuyện phiếm trong giới trượt băng, khiến mọi người nghĩ rằng ngôi sao mới của đội tuyển quốc gia thật sự rất yêu thích game. Thực tế thì Park Sunghoon mới chỉ bắt đầu chơi game được hai năm, khi không luyện tập cậu ngồi cùng Lee Heeseung trước màn hình máy tính, đóng vai một cậu nhóc nghiện game. Rồi đến khi cần nghỉ ngơi, cậu lại nhõng nhẽo, bám lấy anh, không cho anh nhìn vào màn hình nữa.

Lúc đó Lee Heeseung ngây thơ tưởng tượng về quang cảnh Thế vận hội mùa đông, thậm chí có đêm mất ngủ còn lên mạng tìm kiếm hướng dẫn về địa điểm tổ chức. Park Sunghoon chỉ bình tĩnh khuyên anh rằng chưa chắc cậu đã đi được. Lee Heeseung không nghe ra sự nổi bất an ẩn sau lời nói, chỉ cười tít mắt xoa rối tóc cậu.

"Cây cao đón gió," cậu nói đặc biệt là những người không dựa vào ai, cũng không nguyện thuộc về bất kỳ phe phái nào. Lee Heeseung đã nghe loáng thoáng những tin đồn, cũng cảm nhận được bầu không khí bất an từ cách chấm điểm trong các giải đấu quốc nội. Sớm hơn nữa, anh đã nhận thấy người được trọng dụng không phải là Park Sunghoon, nhưng chàng trai trẻ chưa trải đời ấy vẫn chưa nhận thức được điều này sẽ bộc lộ như thế nào. Cho đến khi họ cảm nhận được mối đe dọa, thái độ mập mờ dần lộ ra trong phán quyết của các cuộc thi chính thức.

Khi nhìn thấy từng điểm số bất công hiện ra, cảm giác đầu tiên là phẫn nộ và không tin nổi. Sự tức giận trào dâng như cơn bão xé nát lồng ngực, quét sạch mọi thứ trong lòng.

Park Sunghoon trông có vẻ rất mệt mỏi ở khu vực chờ điểm số, đầu gục xuống đầu gối, che mặt sau chiếc hộp đựng khăn giấy hình con hươu. Tấm lưng của cậu nhấp nhô theo nhịp thở. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lee Heeseung, cậu chỉ hít sâu một hơi rồi miễn cưỡng nở nụ cười, khóe môi hơi trùng xuống: "Xin lỗi, Heeseung hyung."

Lee Heeseung không hỏi thêm gì nữa. Sức mạnh cá nhân trước những lựa chọn từ cấp cao hơn dường như trở nên vô nghĩa. Mỗi trận đấu đều như một cuộc chiến mà kết cục đã được định sẵn, càng cố gắng hết mình, càng mất đi nhiều hơn. Sisyphus coi việc chống lại các vị thần là tự do, chỉ cần rời khỏi sự cai trị, dù phải lặp đi lặp lại việc lăn tảng đá lên núi mỗi ngày cũng được coi là hạnh phúc. Vậy còn Park Sung Hoon thì sao? Lee Heeseung bi quan nghĩ, hạnh phúc của cậu chắc chắn không đến từ sự đối kháng và tranh đấu. Trượt băng nghệ thuật mang lại cho cậu niềm vui hay nỗi đau nhiều hơn, đó là một câu hỏi không có lời giải. Chỉ là khi những nỗ lực vất vả nhiều năm bị tan thành mây khói vì không được lựa chọn, ngay cả với người đứng ngoài như anh cũng cảm thấy đau lòng, huống chi là người trong cuộc.

Ánh sáng đoàn kết, hòa bình, công lý. Lee Heeseung không còn tin vào những điều đó nữa. Tối hôm ấy, anh và Park Sunghoon ngồi rất lâu ngoài ban công, lâu đến nỗi sương đêm lạnh buốt. Anh dần dần thiếp đi, trong cơn mơ màng cảm nhận có ai đó đắp cho anh chiếc chăn. Bên tai vọng lại tiếng thở dài nặng nề, Park Sunghoon đặt một nụ hôn lên trán anh.

Sang năm mới, Park Sunghoon sang Mỹ để tập huấn. Trên màn hình điện thoại, giờ New York và giờ Seoul nhảy múa cách nhau 14 tiếng, nhưng tin nhắn của hai người gần như không có độ trễ. Điều này kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng Lee Heeseung không nhịn được hỏi vì sao lại nhắn tin vào giờ mà đáng lẽ ra cậu phải đi ngủ.

"Thỉnh thoảng em mất ngủ, vì em rất nhớ anh."

Bên cạnh những lời đường mật, Lee Heeseung càng thêm chắc chắn rằng Park Sunghoon bị mất ngủ triền miên. Dù cậu báo cáo đủ ba bữa mỗi ngày bằng hình ảnh, sự bất an và lo lắng vẫn lớn dần trong lòng Lee Heeseung. Anh vội vã hoàn thành những dự án của mình, cuối cùng cũng tranh thủ được thời gian dịp Tết để vượt qua Thái Bình Dương, đến căn hộ của Park Sunghoon. Lần này, anh không đi tham quan những công trình kiến trúc yêu thích, mà chỉ đơn giản là giành thời gian ở bên bạn trai vào dịp lễ.

Anh đứng trong bếp, cho mì Ý vào nồi. Trong lúc chờ đợi, anh nhận ra có một miếng nam châm dán trên tủ lạnh, màu đỏ của những hàng ghế bao quanh sân khấu, rèm vén sang hai bên, chỉ có những sợi chỉ vàng phác họa ra vẻ hùng vĩ. Anh biết đó là món quà Park Sunghoon mua cho mình. Niềm vui dâng lên khóe miệng, anh không kìm được mà nhìn ra ngoài qua cửa kính - Park Sunghoon đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh tiramisu cậu yêu thích, nhưng mãi không cắt ra, thay vào đó thắp nến, phủ bàn tay lên ngọn lửa, rồi dần dần nắm chặt.

Ngọn lửa không cam chịu, bùng lên, lưỡi lửa màu vàng nhảy vọt lên rất cao. Park Sunghoon nắm chặt hơn, như thể nắm lấy một con đom đóm, hoặc nắm lấy sợi chỉ đỏ của số phận, không hề cảm thấy đau đớn khi ngọn lửa bị dập tắt trong lòng bàn tay, những đường gân nổi lên trên mu bàn tay như con sông bỗng chốc vỡ đê sau cơn mưa lớn, chảy xiết ào ào.

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế nắm chặt ngọn nến cho đến khi một làn khói xanh từ kẽ ngón tay thoát ra, trở nên vô hình. Park Sunghoon mới từ từ buông tay, rồi như vừa tỉnh lại, rụt tay lại, run rẩy cầm lấy dao cắt bánh.

"Sunghoon à!" Lee Heeseung gọi cậu, "Đến giúp anh bày đồ ra đĩa."

"Vâng." Park Sunghoon bước vào bếp, vòng tay ôm lấy Lee Heeseung từ phía sau, dụi đầu vào vai anh như một chú chó lớn. "Lâu rồi em không được ngửi mùi của anh."

"Ở đâu mà có cái này?" Lee Heeseung bị cậu ôm đến mức không thể cử động, ra hiệu bằng ánh mắt về phía miếng nam châm.

"Một nhà hát ở Mỹ." Park Sunghoon không rời anh, bám theo anh ra khỏi bếp. "Lần trước biên đạo múa đưa bọn em đi xem opera, nghe nói nơi này trước kia là sân băng."

"Cũng xem như có duyên." Lee Heeseung đặt đĩa xuống, tay khựng lại một chút, nhân tiện cất luôn dao cắt bánh. "Một lát nữa ăn sau nhé, em chú ý đừng để bột cacao làm nghẹn."

"Em biết rồi mà, em cũng đâu còn là trẻ con nữa." Park Sung Hoon nhỏ giọng phản đối. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, giống như đã quay về mùa hè ba năm trước, lấp đầy khoảng cách 10,000 km giữa New York và Seoul bằng những câu chuyện vụn vặt thường ngày. Họ giống như hai thiếu niên chưa đủ 18 tuổi, chỉ lo lắng liệu ngày mai có bị thầy giáo phê bình không.

"Ê này, có phải anh nên chuẩn bị xin visa đi dự Giải vô địch bốn châu lục không?" Lee Heeseung chợt nhớ ra chuyện chính. "Em gửi anh lịch thi đấu đi, để anh xin nghỉ sắp xếp."

Yết hầu của Park Sunghoon khẽ chuyển động, sau khi nuốt hết miếng bánh trong miệng, cậu mới mở lời: "Chắc không cần đâu." Bột cacao màu nâu dính trên môi cậu, như báo hiệu điều gì đó khó nói.

"Em không tham dự."

Chiếc dĩa rơi xuống mép đĩa sứ, vang lên một tiếng trong trẻo.

"Tại sao?"

Tại sao lại không tham gia giải đấu quốc tế quan trọng trong giai đoạn đỉnh cao, nhường huy chương cho người khác? Rõ ràng chỉ cần tham gia - đợi đã, huy chương... Anh đã nhớ rồi, nhớ ra Liên đoàn trượt băng quốc tế đang ủng hộ một người khác cũng đang cần tấm huy chương này.

Vì vậy, họ đương nhiên hủy bỏ suất của Park Sunghoon, điều có thể làm bây giờ chỉ là chấp nhận tất cả, thậm chí còn phải chúc mừng người chiến thắng. Giận dữ, phẫn nộ, đau buồn, tất cả đều vô ích. Lee Heeseung hiểu, và Park Sunghoon càng hiểu rõ hơn.

Trước số phận, muốn nói chuyện công bằng thật xa vời.

Lee Heeseung ngồi xuống trong vô định, anh không biết phải làm gì. Thể thao cạnh tranh khiến họ quá sớm phải chứng kiến mặt tối của quyền lực và thế lực, như nhìn thấy mặt khuất của mặt trăng ở cự ly gần. Nhìn từ xa thì thấy rõ ràng chính trực, nhưng khi nhìn gần, phần lớn đều là bóng tối và những hố sâu vỡ vụn. Những nhà lý tưởng thì ca ngợi ánh trăng, còn người thám hiểm mặt trăng chỉ cần sơ sẩy là mãi mãi lạc trong không gian, không thể quay lại.

Chiếc dĩa được nhặt lên, nhưng tay vẫn run. Khi siết chặt tay, chiếc dĩa kéo một vòng quanh mép đĩa sứ, tiếng kim loại và sứ va chạm tạo nên một âm thanh chói tai kéo dài, như thể một chiếc kim xuyên qua thái dương. Lee Heeseung cuối cùng không thể nhịn được nữa, ném chiếc dĩa đi, hai tay ôm mặt. Park Sunghoon theo phản xạ vươn tay phải ra muốn an ủi anh, nhưng lại rụt về phía sau, chuyển sang dùng tay trái xoa nhẹ cổ tay anh, lòng bàn tay ấm áp mượt mà.

Lý Hy Thừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Park Sunghoon lộ ra vẻ mặt hối lỗi giống như một chú chó con, nhưng giữa hai chân mày hơi nhíu lại, như một vết sẹo khó phai.

"Sunghoon," ánh tuyệt vọng trong mắt Lee Heeseung dần lộ rõ, "Chúng ta, anh sẽ đưa em đi gặp bác sĩ, đừng tiếp tục như vậy nữa, anh rất lo lắng cho em."

"Bác sĩ?" Nụ cười của Park Sunghoon dần tắt. Cậu đứng dậy, vào phòng lấy ra một hộp thuốc nhỏ. "Anh đừng lo."

"Em có ngoan ngoãn uống thuốc mà."

"Hơn nữa," giọng cậu như ngâm trong ly cà phê Americano đậm đặc, "Bệnh án của đội y tế cũng là một phần lý do để em được nghỉ ngơi và rút lui."

Lớp bột cacao của chiếc bánh tiramisu hôm nay đắng chát hơn bình thường. Lee Heeseung dùng dĩa xé vụn nó ra, nhai từng miếng, cảm thấy ngọt đến mức buồn nôn, như nuốt phải một thi thể thối rữa, nhưng cảm giác của anh đã tê liệt.

"Anh, đừng khóc." Park Sunghoon không ngần ngại nữa, dùng cả hai tay lau nước mắt cho Lee Heeseung. Bàn tay phải của cậu vẫn còn hơi ấm nóng bỏng, phần thịt mềm chưa kịp đóng vảy ngâm trong biển nước mắt đang tuôn trào từ đôi mắt của người tình. "Hôm nay là ngày lễ mà, lại thêm một tuổi."

"Tuổi hai mươi của em, tuổi hai mươi mốt của anh, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro