Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5-6




năm

"Anh ơi, đợi em với!"

Lee Heeseung nghe xong liền chậm lại. Hôm nay anh mặc một bộ đồ trượt tuyết màu hồng và đeo kính bảo hộ màu cam, khiến anh  nổi bật trong tuyết. Vừa rồi Park Sung Hoon nói muốn chụp ảnh cho anh  nên ở lại phía sau nhưng trong chớp mắt đã trượt tới bên cạnh, lướt qua rồi xoay một vòng đột ngột dừng lại trước mặt, đúng kiểu những cậu trai ở độ tuổi này luôn thích thể hiện kỹ năng.



"Để anh xem thế nào." Lee Heeseung thở ra một hơi sương trắng, nhìn điện thoại. Công viên trung tâm Helsinki có tầm nhìn tuyệt vời, được bao quanh bởi những hàng cây cao chót vót, sương và tuyết bám trên thân cây, lộng lẫy và trang trọng như bìa một tấm thiệp Giáng sinh.


"Nó giống như kẹo dẻo dâu tây trượt trong bát đá bào sữa vậy." Park Sung Hoon nhận xét. Lee Heeseung không biết từ đâu mà có câu miêu tả kỳ lạ như vậy: "Kẹo dẻo, tôi?"


"Ừ, quần áo của anh cũng có mùi kẹo dẻo."


Lee Heeseung nghi ngờ rằng khứu giác của ma có thể khác với con người, nhưng anh không phản bác, chỉ lẳng lặng tiếp tục trượt về phía trước. Lần cuối cùng anh trượt tuyết là mấy năm trước, và city cross skiing (trượt tuyết đường dài) chính là mong đợi lớn nhất của anh khi đến Phần Lan lần này. Điều bất ngờ là Park Sunghoon trượt tuyết cũng không tệ. Hai người giống như một đôi chim bay xuyên qua khu rừng, nhanh nhẹn tránh khỏi những hố bị tuyết mềm che lấp. Lee Heeseung luôn trượt phía trước vài mét, khi xuống dốc, những hạt tuyết bay tung mù mịt bao phủ lấy Park Sunghoon, nhưng ngay sau đó, cậu cũng phóng ra khỏi làn sương tuyết, theo sát bước chân của anh.


Cho đến khi một thác nước đóng băng chặn đường họ, con đường nhỏ bên kia cũng bị cây đổ chắn ngang do bão tuyết. Lee Heeseung đành giảm tốc, ngã ngửa ra sau và thả người ngã vào lớp tuyết mềm bên lề đường. Park Sunghoon giật mình, rồi nhận ra anh cố tình làm vậy. Mặc dù cặp kính bảo hộ che khuất khuôn mặt nhưng tiếng cười của Lee Heeseung vẫn phát ra ngoài kính chắn gió. Park Sunghoon đưa tay định kéo anh lên nhưng bị anh kéo mạnh xuống khiến Park Sunghoon ngã xuống tuyết.


Park Sunghoon phát ra tiếng kêu nhỏ, Lee Heeseung vội vàng đứng dậy, xoay đầu cậu lại kiểm tra  sau khi xác nhận mũ bảo hiểm và cơ thể không bị thương, anh mới thở phào nhẹ nhõm - anh quan sát kỹ  ở đây không có tảng đá nào mới dám kéo Park Sunghoon  nằm xuống.  Lee Heeseung lại nằm xuống hố tuyết vừa mới đào xong, dài giọng nói:"Sunghoon à, anh mệt quá --"


"Lát nữa chúng ta đi ăn cá hồi nướng nhé. Cá hồi nướng trên đường phố Phần Lan rất ngon. Chúng ta có thể đi cáp treo xuống."


"Được." Lee Heeseung nghiêng đầu, tựa đầu vào cánh tay Park Sunghoon. Park Sunghoon dùng tay trái nắm lấy quả bóng lông trên mũ Lee Heeseung, vui vẻ xoa xoa rồi ấn xuống vài lần. "Này,làm gì đấy?" Lee Heeseung  giọng giả vờ hung dữ hỏi.


"Anh Heeseung, anh chơi vui không?"


"Ừm." "Ừm." Lee Heeseung nhẹ nhàng gạt tay của Park Sunghoon ra, nghe thấy cậu cười khẽ, cánh tay theo đó cũng rung lên.


"Vui lắm."


Buổi chiều, hai người đi tham quan nhà thờ đỏ và nhà thờ trắng nổi tiếng. Quảng trường có rất đông người, còn có những đứa trẻ đang thổi bong bóng xà phòng. Nhà thờ lớn Helsinki là một địa điểm nổi tiếng để tổ chức đám cưới, mỗi ngày đều chứng kiến các cặp đôi trao nhau lời thề hẹn ước trọn đời. Mỗi ngày chứng kiến ​​những cặp tình nhân trao nhau lời thề ước và cam kết trọn đời mỗi ngày. Lee Heeseung tránh đám đông náo nhiệt, mua một chiếc máy ảnh đồ chơi trên đường để ghi hình Park Sunghoon.


"có quay được em không anh?" Park Sunghoon tò mò chạm vào chiếc máy ảnh nhỏ màu xanh.


"trong khung ngắm có thể thấy" Lee Heeseung nói, "và  cũng có thể ghi lại tiếng hát trong nhà thờ."


Ống kính quay lại phía Park Sunghoon, tiếng chuông nhà thờ vang dội, khiến một đàn bồ câu trắng bay lên, cánh vỗ loạn xạ. Ở đằng xa, một tiếng reo lên khi tấm mạng che mặt của cô dâu trong đoàn cưới bị gió cuốn bay, chỉ trong chớp mắt đã lên đến độ cao không ai với tới, rồi với dáng hình thay đổi, nó bay vào những tầng mây.


"em biết không? anh cũng biết chơi guitar và cả piano nữa." Lee Heeseung  nói khi hai người đi ngang qua những người biểu diễn đường phố.


"Anh dường như biết tất cả mọi thứ." Park Sunghoon nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.


Thực ra là không, Lee Heeseung tự nghĩ, chẳng hạn, anh không biết làm cách nào để giữ người đã khuất ở bên mình.


Anh  thậm chí không thể tưởng tượng được Park Sunghoon sẽ rời đi, nhưng Park Sunghoon còn không thực sự tồn tại.


Anh không khỏi nghĩ đến việc Park Sunghoon khi trưởng thành sẽ như thế nào. Liệu giọng nói của cậu có thay đổi không? Đường nét chắc sẽn sắc sảo hơn nhỉ?. Thay vì chỉ ở trong hiện tại, sẽ thật tuyệt nếu  có thể thấy cậu sẽ trông như thế nào trong tương lai. Con người vốn luôn tham lam.


Kinh thánh nói rằng con người sau khi chết sẽ lên thiên đường hoặc là xuống địa ngục, và khi Park Sunghoon đến gặp Lee Heeseung, anh không biết đó là  điều may mắn hay bất hạnh.


Trở lại sảnh khách sạn, có rất nhiều vị khách mới đang nhận phòng. Lee Heeseung hỏi lễ tân có phải đang đến mùa du lịch không, lễ tân gật đầu  rồi lại lắc đầu nói, mặc dù mùa đông có rất nhiều người đến Phần Lan để ngắm cực quang , nhưng hầu hết đều đến các thành phố có vĩ độ cao hơn như Rovaniemi.


"Mấy ngày nay diễn ra thế vận hội mùa đông nên có rất nhiều người hâm mộ và khán giả." Nhân viên lễ tân đưa cho anh một tờ rơi, "Hàng năm vào đầu mùa thể thao mùa đông, Helsinki luôn rất sôi động trong vài ngày, đặc biệt là lần này." thời gian cho trận chung kết Trượt băng nghệ thuật."

Lee Heeseung thản nhiên liếc nhìn một cái, lại xác nhận với quầy lễ tân: "Vậy ở Helsinki không có cực quang phải không?"

"Xin lỗi, cái này hơi khó ." Nhân viên tiếp tân nhún vai, "Nơi này nằm ngoài Vòng Bắc Cực."

"Có chuyện gì vậy?" Park Sunghoon hỏi anh.

Lee Heeseung vừa nhấn nút thang máy vừa giải thích, đáng tiếc lần này không thể nhìn thấy cực quang.

Tuy nhiên, vào giữa đêm, Lee Heeseung bị đánh thức khỏi giấc ngủ. Anh luôn là người ngủ chập chờn và tỉnh dậy khi có ai đó gọi tên mình. Vừa mở mắt ra, anh đã nhìn vào con ngươi đen láy của Park Sunghoon. Ánh sáng yếu ớt khiến đôi mắt vẫn còn phản chiếu màu đen. Một tay của Park Sunghoon chống xuống bên cạnh anh tạo thành hình lõm trên gối của Lee Heeseung, mái tóc chưa được cắt gọn của cậu trải dài trên chỗ dốc nhỏ đó. Dưới lầu có tiếng động nhẹ, nhưng không rõ ràng bằng âm thanh của hơi thở lúc này.

"Sunghoon?" Lee Heeseung nhẹ nhàng phá vỡ không khí ngưng đọng, như thể vén màn ngọc, những viên ngọc lấp lánh văng ra không trung rồi lại được sợi dây kéo về đúng quỹ đạo.

Park Sunghoon cúi đầu, mím môi và lắc tóc. Như nhớ ra mục đích ban đầu, cậu ngước mắt lên như thể đang dâng hiến bảo bối, "Anh ơi, chúng ta cùng nhau đi xem cực quang nhé."

Lee Heeseung sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng nhấc chăn ra khỏi giường, dùng chân trần giẫm lên thảm, dùng hai tay kéo rèm sang một bên. Cực quang như sóng biển âm thầm trải rộng trên bầu trời đêm, các vì sao như những giọt nước văng ra. Màn đêm bị cắt ra bởi những chiếc liềm băng, rải ra những màu xanh lá và tím dao động trong gió lạnh.

"Chúng ta xuống lầu thôi." Anh bật đèn và mặc áo khoác gọn gàng. Park Sunghoon không ngăn cản anh , chỉ cầm chiếc khăn quàng cổ theo sau anh, giúp anh cuộn nó thành vòng tròn vào trên cổ trong thang máy.

Cái lạnh tháng Mười hai khiến người ta run rẩy, nhưng không cản được mọi người tụ tập ở dưới lầu để xem cực quang.. Lee Heeseung nghe thấy một người đàn ông trung niên xung quanh than thở rằng đây lần đầu tiên nhìn thấy cực quang ở miền nam Phần Lan sau khi sống ở đây mười lăm năm.

"Thật may mắn." Lee Heeseung nhẹ nhàng khen ngợi bằng tiếng Anh.

"Đúng vậy. Truyền thuyết kể rằng cực quang là ngọn đuốc được ma quỷ và các vị thần sử dụng để dẫn người chết sang thế giới bên kia, đồng thời cũng là đôi cánh của nữ thần Hera bảo vệ những linh hồn lang thang." người đàn ông đặt tay lên trán và bắt đầu cầu nguyện.

Những huyền thoại cổ xưa như viên đá rơi xuống hồ sâu, dấy lên những làn sóng bất an. Lee Heeseung vội vàng liếc nhìn linh hồn bên cạnh, nhưng không may lại đụng phải ánh mắt của Park Sunghoon. Cậu không nhìn cực quang, mà vẫn luôn quan sát Lee Heeseung. Ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt của thiếu niên, tạo nên một diện mạo càng thêm siêu thực. Lee Heeseung không kìm được mà nắm chặt tay Park Sunghoon, may mắn thay, vẫn có thể giữ chặt bàn tay này.

"Sunghoon, em nói xem, cực quang là nước hay lửa?"

Là thủy triều dâng trời, hay là lửa thiêu trong đêm? Park Sunghoon, chúng ta gặp nhau ở đây, liệu có phải là định mệnh?

Cực quang có thể nào đừng mang em đi được không? Anh cảm thấy vô cùng sợ hãi và đau đớn vì điều này.

"Đó là một điều kỳ diệu phải không?" Park Sunghoon vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh an ủi: "Đó là một điều kỳ diệu mà Helsinki đã ban tặng cho anh và em".

Thiếu niên không chút do dự, dám khẳng định đây là phước lành, còn Lee Heeseung thì muốn tin vào điều kỳ diệu mà cậu nói. Gió bắc thổi mạnh, xua tan những lo âu và đau buồn vẩn vơ, thổi tan các dải ánh sáng như mực thấm vào giấy. Chịu đựng cơn gió đêm sắc lạnh như dao cắt, Lee Heeseung bắt chước tư thế cầu nguyện của người dân địa phương vừa rồi. Nếu các vị thần có mắt, thì Lee Heeseung hyvọng họ sẽ bảo vệ những người cùng nhìn thấy cực quang và các linh hồn, để họ mãi mãi không phải chia ly.

sáu

Những hạt mưa liên tục rơi xuống đường phố Paris, những đám mây đen bao trùm các gác chuông nhà thờ và độ bão hòa trong tầm nhìn giảm dần. Chiếc khăn quàng cổ của Park Sunghoon vẫn không ngăn được cơn gió lạnh đêm Helsinki, Lee Heeseung thực sự bị cảm lạnh. Kế hoạch ban đầu đến thăm bảo tàng Louvre đã bị gián đoạn bởi cơn mưa phùn liên tục, cả hai vội vã đi vào một cửa hàng ven đường.

Người Pháp địa phương không thích nói tiếng Anh nên Lee Heeseung chật vật gọi hai ly nước trái cây, nhấp một ngụm rồi cau mày. Park Sunghoon thấy vậy lặng lẽ đẩy cốc nước trái cây mình vừa uống qua. Chất lỏng màu hồng nhạt trong cốc có những bọt khí nổi lên, những quả anh đào đỏ như đảo nhỏ từ từ trôi nổi, trông thật đẹp mắt.

"Cốc này của em có vị rất ngon." Lee Heeseung kết luận: "Nếu biết thế anh đã gọi hai cốc rồi."

"Không sao đâu, anh có thể uống." Park Sunghoon một tay chống cằm, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng hạt. "Tháp Eiffel và Cổng Khải Hoàn sẽ phải đợi đến ngày mai, vậy giờ chúng ta đi đâu?"

Lee Heeseung vốn muốn phản bác lại, nhưng khi nghĩ đến việc đêm qua anh không nghe lời Park Sunghoon khuyên ngày hôm qua và bị cậu nhắc nhở, anh quyết định không chọc giận cậu nữa để tránh bị cằn nhằn về chuyện cũ . "chúng ta tới cửa hàng gần đây đi nhé, anh sẽ hỏi ông chủ có bán cho anh một chiếc ô không."

Sau một lúc lâu giao tiếp bằng cử chỉ và thiết bị phiên dịch, Lee Heeseung đã quay lại với một chiếc ô. Park Sunghoon thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó, Lee Heeseung nghe không rõ nên quay đầu hỏi cậu.

"Nếu nó màu đen thì hợp với anh hơn." Park Sunghoon chỉ vào chiếc áo khoác màu nâu nhạt trên người Lee Heeseung.

Lee Heeseung mỉm cười mở ô ra , bên trong lộ ra vô số vòng tròn đủ màu sắc trông giống như cửa sổ kính cản ánh sáng. "có ô là may rồi, chỉ có một cái thôi, em có đi không?"

Cửa hàng rất lớn, Lee Heeseung đi vào cửa hàng đồ cũ chọn quần áo. Park Sung Hoon đang đẩy xe đẩy hàng phía sau, Lee Heeseung đi qua các kệ hàng, chọn món nào thích thì lấy ra, không thử trong phòng thay đồ, chỉ đơn giản là ướm sơ qua rồi cho vào xe mua sắm hoặc để lại kệ. Sau khi chọn lựa một hồi, anh quay lại nhìn Park Sunghoon và đột nhiên nhận ra số lượng đồ trong xe không đúng.

Park Sunghoon đột ngột bị nhìn chằm chằm đột nhiên cảm thấy tội lỗi , cậu lướt mắt sang chỗ khác tay đùa nghịch với tay cầm xe mua sắm.

"em bỏ lại quần áo rồi?" Lee Heeseung dở khóc dở cười.

"Chiếc mũ len không hợp với anh", Park Sung Hoon lẩm bẩm, "và áo khoác kaki cũng vậy".

"Em có vấn đề với gu thời trang của anh à?"

"Em không có vấn đề gì gu thời trang của anh, chỉ là..." Park Sunghoon càng nói càng mất tự tin, "cứ cảm thấy không phù hợp..."

"Vậy thì em chọn thử xem."

"A?" Park Thừa Huân mở to mắt. Lee Heeseung mỉm cười, dẫn tay tới giá treo quần áo, "Anh nói thật đấy, em chọn đi, anh sẽ mua hết."

Ý định ban đầu của Lee Heeseung chỉ là trêu cậu bạn ma này một chút, nhưng Park Sunghoon thực sự coi việc chọn quần áo là một vấn đề nghiêm túc. Chiếc áo khoác denim được Lee Heeseung khoác lên người, Park Sunghoon đưa tay giúp anh chỉnh lại cổ tay áo. để ý đến việc Lee Heeseung hơi tránh khi vải thô ráp cọ vào cổ. Park Sunghoon lập tức dừng lại, thay vào đó chọn những món đồ khác, và lấy ra một món có màu sáng hơn, nói: "Thử cái này xem, có vẻ mềm mại hơn."

Park Sunghoon vui vẻ đẩy Lee Heeseung vào phòng thay đồ và thử mọi thứ từ áo len đến áo khoác. Cuối cùng, Lee Heeseung cảm thấy mình mới là người bị trêu đùa.

"Không phải có chút kỳ lạ sao?" Lee Heeseung kéo kéo áo len trên người, kiểu dáng rất rộng, cảm giác như lông mèo trên da, so với áo hoodie. Park Sunghoon có vẻ thích chọn những bộ quần áo có thể tạo nên khí chất mềm mại cho mình, điều này khiến anh nghi ngờ hình ảnh của chính mình mắt đối phương.

"Rất đẹp, thật sự." Park Sunghoon giơ ngón cái lên, tỏ ra rất hào hứng. Lee Heeseung đành bất lực, thay đồ trong phòng thay đồ, bỏ hết vào xe mua sắm, nghĩ rằng năm nay không cần mua thêm quần áo nữa. Khi anh đang chuẩn bị rời đi, phát hiện Park Sunghoon đứng yên trước một kệ trưng bày, hóa ra là một mô hình chó nhỏ, mặc áo đen.

"Mua cái này?" Lee Heeseung nhìn Park Sunghoon, người đang mặc một chiếc áo khoác màu đen tuyền, thấy chó nhỏ có phần giống cậu, "Nhưng anh đâu có chó con."

"Em biết." Park Sunghoon nhẹ nhàng vuốt mái tóc xoăn của chú chó con kiểu mẫu, "Em chỉ thấy nó rất đáng yêu... Nếu em nuôi một con chó, chắc chắn em sẽ nuôi một con như này ."

"Chó nhỏ à? Còn chó Poodle trắng thì sao?"

"Được rồi, vậy thì emsẽ là anh trai của nó."

Lee Heeseung lấy từ xe mua sắm lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai, đội lên đầu Park Sunghoon, Park Sunghoon nheo mắt, lắc lư đầu, dùng ngón tay gạt đi mái tóc che mắt, trông giống như một chú chó nhỏ hơn. "Đi thôi, bé cún trắng." Lee Heeseung vui vẻ nắm lấy cổ tay Park Sunghoon, không thể kìm được, nghiêng đầu hắt hơi.

"Anh có thấy khó chịu không?" Park Sunghoon thử dùng mu bàn tay đo nhiệt độ trên trán anh, nhưng lại không đo được nhiệt độ. Lee Heeseung kéo tay cậu xuống, tựa nửa người lên người cậu, uể oải trả lời: "anh buồn ngủ, chúng ta về thôi."

Park Sunghoon vẫn không tin, nhưng cậu không còn cách nào khác ngoài làm theo lời anh và nhanh chóng trở về khách sạn nghỉ ngơi. Lee Heeseung dụi đầu vào vai cậu, người anh trai đang bị ốm của cậu hôm nay có vẻ đặc biệt dính người.

Trong thang máy của khách sạn, hai người gặp một người quen—cũng không hẳn là quen. Trước đó, khi trời còn chưa mưa, khi họ đi dạo ở quảng trường, Lee Heeseung nghe thấy có người hét lên "Bắt trộm", ngay lúc đó một đứa trẻ lao qua bên cạnh họ, Lee Heeseung theo phản xạ kéo tay đứa trẻ, làm nó lảo đảo. Sau đó, một người đàn ông tóc đen mắt đen thở hổn hển chạy đến, cướp lại ví từ tay đứa trẻ, chuẩn bị giáo huấn hoặc làm gì đó, thì đứa trẻ đột ngột gồng mình vùng vẫy ra và biến mất trong ngõ hẻm.

Người đàn ông hết hơi và không có ý định đuổi theo. Anh ta và Lee Heeseung trao đổi vài câu lịch sự bằng tiếng Anh, rồi ngập ngừng thử hỏi: "Tiếng Hàn à?"

Sau khi nhận được lời xác nhận, hai người nhanh chóng chuyển sang tiếng Hàn và trao đổi thông tin liên lạc, và hẹn gặp lại nhau khi về nước.Và thật bất ngờ, không ngờ họ lại gặp nhau trong thang máy và trùng hợp ở cùng một khách sạn.

"Anh ấy tên là JAY, anh ấy làm việc trong một rạp hát ở Mỹ." Sau khi trở về phòng, Lee Heeseung nói với Park Sunghoon, "HONDA CENTER hình nhưrất nổi tiếng."

"Có quà lưu niệm trên tủ của anh đấy." Park Sung Hoon nhắc nhở.

" vậy á?" Lee Heeseung cảm thấy tiếc vì không nhớ ra, khi trở về từ bên ngoài, anh cảm thấy đầu càng lúc càng chóng mặt. Mới vừa ở trong thang máy đồng ý với JAY về việc xem buổi biểu diễn nhạc kịch "Notre-Dame de Paris" vào chiều mai, nhưng giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi sớm. Anh nghi ngờ mình bị cảm lạnh nặng, hối hận vì đã ra ngoài trong thời tiết lạnh và mưa, khiến cơ thể đau nhức, rõ ràng là sốt rồi.

Lee Heeseung tắt đèn, nằm trên giường, anh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không biết bao lâu sau, anh lại bắt đầu cảm thấy đau đớn, giống như bị một chiếc kim đỏ nóng đâm vào trái tim. Âm thanh ồn ào của thành phố ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi, tiếng lửa răng rắc như đang cháy dưới chân, nhiệt lượng bao quanh từ mọi phía, ánh sáng đỏ phản chiếu lên mặt Lee Heeseung, anh có thể cảm nhận rõ nỗi sợ hãi đang len lõi bên trong mình.

Đây là Nhà thờ Đức Bà Paris, nhà thờ Công giáo đang cháy. Lee Heeseung chạy trong đó. Khói đen cuồn cuộn lan tỏa, toàn bộ tòa nhà đang tan chảy và sụp đổ, như các khớp xương người phát ra tiếng kêu giòn, lại giống như pháo nổ trong đám tang, hòa lẫn với tiếng khóc than thảm thiết.

Lửa lộ ra những hạt vàng của bức tranh tường, các ô cửa kính bị rung chuyển và vỡ vụn, hàng ngàn mảnh kính bay tứ phía, giống như những dải băng trong bữa tiệc ăn mừng đột ngột nổ tung. Bóng tối lung lay, các cánh cửa trong hành lang tối bị mở ra, như những tiếng thét vô hình. Mùi khét ngập tràn trong không khí, lửa bắn vào da Lee Heeseung, và cả trên tóc, chỉ có lửa là tạo ra hình dạng sáng rõ, còn lại đều là khói dày đặc.

Đôi mắt của các thần thánh sáng lên nhờ ánh lửa, và ngay cả chính bản thân họ cũng đang bùng cháy.Nơi xa xa có ai đang cầu nguyện, bỗng vang tiếng hát thê lương vang vọng khắp bên trong nhà thờ.

*

Pour l'aider à porter sa croix

( Để giúp anh ta vác thập tự giá của mình)

( Để giúp anh ta vác thập tự giá của mình)

Mangez mon corps, buvez mon sang

(Hãy ăn thịt và uống máu tôi )

Vautours de Montfaucon

( Kền kền Montfaucon )

Que la mort au-delà du temps

( cầu mong cái chết vượt thời gian )

Unisse nos deux noms

( Hợp nhất hai tên chúng ta )

Lee Heeseung quỳ trước cánh cửa lớn, trên cổng vàng rực rỡ, các vị thần lạnh lùng khinh bỉ nhìn anh. Anh cố gắng đập cửa, dùng vai đâm vào, dùng tay đẩy, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Cái đèn chùm phía sau cuối cùng cũng rơi xuống,và chạm mạnh làm bốc lên một đám bụi. Giá đỡ đổ xuống, nến lăn ra sàn và lan tỏa ngọn lửa thắp sáng một vùng, trái tim của Lee Heeseung bỗng dưng rung lên. Anh nghe thấy từ bên trong cánh cửa vọng ra tiếng hát càng rõ hơn. Giọng hát đó quá bi thảm, như thể từ bờ bên kia đang than khóc cho người đã chết, tiếng hát đau thương giằng xé như thể sắp phun ra một ngụm máu.

Laissez mon ame s'envoler

( Hãy để tâm hồn tôi bay bổng)

Loin des misères de la terre

( Xa rời những khổ đau của thế gian)

Laisser mon amour se mêler

( Hãy để tình yêu của tôi hòa quyện )

À la lumière de l'Univers

( Trong ánh sáng vũ trụ )

Bản nhạc đạt đến khúc cao trào nhất, Đức Mẹ rơi lệ và những ác quỷ dữ tợn đã hòa vào nhau thành một khối. Khi xương cốt của Lee Heeseung gần như bị nghiền nát bởi những cú va chạm, tiếng hát bỗng dừng lại, cánh cửa mở ra với một tiếng nổ lớn. Khói độc tràn vào làm mắt Lee Heeseung đẫm lệ, trái tim đầy sợ hãi của anh gần như ngưng đập khi khói tan đi.

Bên trong chính điện trên cây thập giá cao chót vót không phải là Chúa, mà là một con người mỏng manh. Ánh sáng màu từ cửa sổ hoa chiếu sáng lên cơ thể chàng trai, đầu cậu cúi xuống không nhúc nhích, tóc mái che khuất lông mày và mắt, chỉ để lộ môi và cằm. Các đường nét sắc bén giống hệt như hình ảnh Lee Heeseung tưởng tượng về hình dáng của Park Sunghoon khi trưởng thành.

Ngay tại lúc này thời gian như đóng băng , giữa ranh giới sự sống và cái chết.

Lee Heeseung không dám tiến lên, anh ngã người ngồi sụp trên mặt đất. Lửa lớn từ phía sau ập đến, ánh sáng lửa chao đảo trên khuôn mặt trắng bệch của Park Sunghoon, trong khi hàng mi của cậu không hề động đậy.

Toàn bộ nhà thờ rung chuyển dữ dội, trần nhà phát ra tiếng động không chịu nổi. Vào thời điểm đại sảnh sụp đổ, tro tàn trắng bệch đã bao phủ khắp miệng và mũi của Lee Heeseung.

Cuối cùng anh cũng nhớ lại mùa hè lần đầu tiên anh gặp Park .

* trích dẫn từ:

--Bài hát "Danse Mon Esméralda" trong vở nhạc kịch "Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro