Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Bài Tống từ đầu tiên

Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lí khoái tai phong.

Chính Khí tông ở Hạo Nhiên sơn, tu Hạo Nhiên Chính Khí tâm pháp. Vu Bách Thành chính là hữu hộ pháp của Chính Khí tông, hiện giờ đã là tu vi Kim Đan trung kỳ, lão đã dừng ở cảnh giới này rất nhiều năm. Đệ tử nội môn Ôn Oánh đúng là đệ tử lão tâm đắc nhất. Tên Đường Thời tà ma ngoại đạo đã giết chết đệ tử của lão—

Trong lòng Vu Bách Thành phẫn nộ dâng trào, bèn vận kiếm chuẩn bị xuất ra. "Hạo Nhiên Chính Khí tâm pháp" của Chính Khí tông bên trong có Chính Khí cửu kiếm, từng kiếm trùng điệp. Mà nay lão phải lấy kiếm này, chém chết thằng ranh vô dụng Đường Thời, bắt hắn huyết tiên ngũ bộ[1] đền mạng cho Ôn Oánh!

[1] Huyết tiên ngũ bộ: đi năm bước thì chảy máu.

Không dễ dàng thu được một đệ tử hợp ý, huống chi Ôn Oánh từ khi còn nhỏ đã là cô nương nhu thuận như vậy? Thằng ranh Đường Thời không biết vì sao giờ lại xuất hiện ở Chính Khí tông, nhưng chắc chắn là chẳng tốt lành gì!

Giết— giết Đường Thời...

Giết? Giết ai?

Lòng Đường Thời cũng đã tràn đầy sát ý, vô duyên vô cớ lại đâm hắn một kiếm. Dù cho năng lực khôi phục của tu sĩ khác người thường, nhưng vẫn sẽ máu chảy như trút đó. Không biết thanh kiếm của Vu Bách Thành có tác dụng đặc thù gì, khoét một cái lỗ trên người hắn xong thì máu chảy không ngừng, chỉ chốc lát đã nhuộm đỏ nửa người, nhìn vô cùng đáng sợ. Đường Thời nghiến răng, hận cực kỳ, đám đạo sĩ thối Chính Khí tông này đúng là trời sinh đối địch với mình mà.

Mắt thấy kiếm của Vu Bách Thành ngưng tụ hàng vạn hàng nghìn linh lực chém tới. Kinh mạch hắn còn đang trong quá trình lý thuận linh lực, chỉ có thể cố gắng nhấc Trảm Lâu Lan lên. Hắn lấy kiếm đón đỡ, nhưng vì bản thân không đủ linh lực, lúc trước lại bị một kiếm xuyên qua vai, bản thân không bằng Vu Bách Thành, hiện tại máu trên môi lại chảy ra.

Nhưng dường như Đường Thời không hề để ý, tạm thời yếu thế thì sao? Hắn vẫn muốn giết—

Giương cao kiếm, Đường Thời ỷ vào trường kiếm Trảm Lâu Lan của mình cấp bậc khá cao, còn cứng rắn. Sau khi đối phương phi kiếm tới cũng trực tiếp khi thân lên, cầm Trảm Lâu Lan như cầm rìu chặt củi, điên cuồng chặt chém lung tung. Hung hãn như vậy quả thật giống như phê thuốc không thể dừng lại. Đường Thời chém đầy say sưa, sàng khoái, khí thế liên tục gia tăng. Vu Bách Thành lòng không cam, nhưng bị vừa rồi hóa kiếm thành đao liên tiếp chém xuống hơn mười nhát, làm bàn tay lão cũng tê dại.

Vu Bách Thành biết tên này cũng là Kim Đan trung kỳ, chẳng qua hắn mất đi tiên cơ[2], mà hiện tại còn bị thương. Cũng đừng trách Vu Bách Thành lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đạo lý "thừa dịp người bệnh muốn mạng người", ai cũng đều thông thạo.

[2] Tiên cơ: thời điểm quan trọng, thời điểm quyết định tình hình trong tương lai.

"Thú vị nha."

Tên này thật sự là đi đến đâu cũng có thể lôi kéo thù hận. Doãn Xuy Tuyết bên này sờ sờ cằm mình, trong ánh mắt hiện lên chút khác thường, chung quy vẫn cảm thấy có gì đó quen thuộc đã trở về...

Chính Khí tông Kim Đan trung kỳ hữu hộ pháp Vu Bách Thành đã phải đối phó Đường Thời, bên này chỉ còn lại chưởng môn Hách Liên Tùng và một Hách Liên Xung đã bị Doãn Xuy Tuyết chặt một cánh tay chưa được xử lý. Hậu sơn bên kia tình hình chiến đấu kịch liệt, hai kẻ trên không trung ngươi đến ta đi. Ngoại trừ chưởng môn thì người tu vi cao nhất là Khâu Phong, cũng đang định bụng động thủ với Doãn Xuy Tuyết.

Nhưng làm người ta không ngờ là trưởng lão Khâu Phong muốn thẳng tay chém chết Doãn Xuy Tuyết, Doãn Xuy Tuyết lại gần như không thèm nhìn lão lấy một cái, trực tiếp ra tay với chưởng môn Hách Liên Tùng.

Hách Liên Tùng chỉ nói Doãn Xuy Tuyết này lá gan quá lớn, thật sự nghĩ Chính Khí tông lão là chốn không người sao. Sau đó hét lớn một tiếng "Hạo Nhiên Chính Khí", rút kiếm giao chiến ác liệt.

Trong tay Doãn Xuy Tuyết là Hiên Viên linh kiếm, mặc dù không bằng thanh kiếm hắn dùng tiện tay năm xưa, nhưng cấp bậc cũng không quá khác biệt.

Doãn Xuy Tuyết bay vút lên trời, giơ ngang kiếm, một đạo kiếm quang xuất hiện liền hóa thành ba đạo kiếm quang, cùng lúc chém về Hách Liên Tùng. Cái mặt già nua của Hách Liên Tùng đen lại, trong miệng thì thào một câu gì đó, lập tức thanh quang đầy trời, xoáy ra một cái khí luân, chuyển động vòng quanh trường kiếm lão. Rồi sau đó hai kiếm chạm nhau, lại tự bay ngược trở lại.

Hách Liên Tùng và Doãn Xuy Tuyết là cùng một cảnh giới, không hơn kém nhau bao nhiêu, kết quả như vậy là có thể lường trước được. Chẳng qua bên ngoài nghĩ Doãn Xuy Tuyết chỉ là một người thường, nhưng Doãn Xuy Tuyết lại cảm thấy chính mình chẳng phải người thường.

Mấy ngàn năm trước Doãn Xuy Tuyết đã là một tu sĩ Đại Thừa kỳ rồi. Sau mấy ngàn năm Đại Lục Linh Khu biến hóa rất lớn, rất nhiều thứ đã thất truyền, nhưng hắn vẫn còn biết rõ.

Bèn hoài niệm khoảng thời gian hơn ba ngàn năm qua, ánh mắt Doãn Xuy Tuyết trở nên vô cùng tang thương, hướng sang Hách Liên Tùng thuận miệng nói: "Gừng càng già càng cay, ngươi không hiểu đâu..."

Thanh Côn Lôn kiếm bỗng nhiên biến mất trong tay Doãn Xuy Tuyết, một tòa sơn ảnh ngưng tụ sau lưng hắn.

Nếu có Đường Thời ở đây, liền có thể nhìn ra một chiêu này nông cạn ra sao. Lúc trước Đường Thời đấu pháp cùng Doãn Xuy Tuyết, đã thấy cái tên hèn hạ này dùng chiêu này rồi.

Chẳng qua hiện tại Đường Thời bận mất rồi. Một cước đá Vu Bách Thành xuống nước, lại còn muốn đuổi giết ngược lại lão ta. Kỳ thật thực lực của Đường Thời cũng không phải vượt qua Vu Bách Thành quá nhiều, mà là do hắn vừa rồi bị vây đánh nên nổi giận, lực công kích mới tăng lên nhiều như thế.

Vu Bách Thành không lường trước được Đường Thời sẽ bạo phát công kích mạnh mẽ như vậy, cho nên bị đánh trở tay không kịp. Nhưng mà từ từ cũng đã phản ứng lại rồi. Lực công kích và kinh nghiệm của tu sĩ Kim Đan kỳ đều rất đáng sợ. Dù sao thời gian tu Đạo của Đường Thời không lâu, một hồi đã bị phản kích lại.

Ngay tại lúc này, lực công kích của Đường Thời cũng bắt đầu theo linh lực khôi phục mà quay về.

Vũ khí tốt nhất của Đường Thời không phải Trảm Lâu Lan trong tay, cũng không phải pháp bảo linh đan, mà là Trùng Nhị bảo giám và Phong Nguyệt thần bút!

Tình hình chiến đấu vừa nghiêng về một phía biến thành hai bên giằng co. Đường Thời không tìm được cơ hội mở Trùng Nhị bảo giám. Hiện tại hắn đã Kim Đan trung kỳ, mà toàn bộ Kim Đan kỳ tổng cộng có thể mở bảy bài thơ, khi vừa thăng lên Kim Đan sơ kỳ Đường Thời mở được ba bài, hắn vẫn còn bốn bài.

Chia đều ra thì, Kim Đan trung kỳ có thể lật một lần, đến Kim Đan hậu kỳ lại lật một lần, mỗi lần hai bài.

Đường Thời đang nghĩ mình có thể mở ra bài thơ gì tiếp theo đây.

Phá thì phá thôi, công kích từ Vu Bách Thành trước mắt đã bắt đầu phát rồ, hắn chẳng có cơ hội lật sách. Cách duy nhất là đánh trọng thương lão, sẽ có thời gian tạm nghĩ một lát.

Nhưng thực lực lại xấp xỉ nhau, làm sao mới có thể đánh phế lão ta đây? Cần phải có kỹ thuật nhá!

Dù gì đây cũng là một trận hỗn chiến, cũng không có mấy người có thể động thủ, và Đường Thời cũng không đơn độc trong cuộc chiến.

Tần Khê nhìn thấy Đường Thời bên kia lâm vào khổ chiến, cũng vô ý cho Đường Thời thời cơ.

Hách Liên Xung trước đó bị Doãn Xuy Tuyết chặt đứt một tay, cũng chính là đạo lữ song tu của Đường Uyển, lúc này đang bị Tần Khê ngăn chặn.

Tần Khê là kẻ thế nào? Lúc trước có thể ở sau lưng Đường Thời một kiếm đâm chết tiểu sư muội đồng môn Tuyết Hoàn, còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà muốn Đường Thời cút đi. Tâm cơ sâu, đám người Chính Khí tông căn bản không thể so được.

Tần Khê nâng kiếm giao chiến cùng Hách Liên Xung, liền cảm giác được đối phương đã rã rời.

"Bị chặt một cánh tay có phải cảm thấy bản thân không bằng dĩ vãng rồi không?" Tần Khê đâm một kiếm về cổ Hách Liên Xung, nhưng đối phương đã tránh được.

Hách Liên Xung hôm nay liên tiếp chịu nhục, sớm đã giận đỏ mắt, "Chính Khí tông ta đối đãi với Thiên Hải sơn không tệ, các ngươi lấy oán trả ơn, là có ý gì?"

"Cá lớn nuốt cá bé, cái gì mà đối xử tốt với chúng ta chứ." Giọng điệu Tần Khê lười biếng, cười đầy khoa trương, "Nếu Thiên Hải sơn không có giá trị lợi dụng, thì các ngươi dựa vào cái gì đối xử tốt với bọn ta? Đừng nói lời thừa thải nữa, hôm nay nói rõ hết đi."

Hách Liên Xung cười lạnh một tiếng, chỉ nói Tần Khê nằm mơ giữa ban ngày.

Mặc dù đã đứt một tay, nhưng Hách Liên Xung vẫn là Kim Đan trung kỳ!

Ngay lúc này kim đan trong cơ thể Hách Liên Xung điên cuồng xoay tròn, ngay cả âm nhạc cũng có xu hướng biến thành chất lỏng màu vàng*, trông rất đáng sợ.

*Câu gốc là: 甚至音乐有着要化作金色液体的趋势.
Mình không biết "âm nhạc" chỗ này có nghĩa gì khác không nữa, tại search không có ra...

Tần Khê vừa nhìn đã biết Hách Liên Xung đang tự thiêu đốt tu vi chính mình, thề sống chết thủ vệ Chính Khí tông.

Ngu xuẩn khăng khăng tìm đường chết.

Tần Khê đã luôn khinh thường Chính Khí tông và cả Thiên Hải sơn, chẳng qua hắn đã dừng chân ở Thiên Hải sơn, tất nhiên không còn chỗ khác để đi. Thế nên Tần Khê lập một kế hoạch cũng không khác biệt những gì Lạc Viễn Thương đã làm mấy. Gã muốn nắm giữ thế lực môn phái trong tay, thu phục từng lão một vào trong tay, hoặc khống chế, hoặc lôi kéo. Thật sự không thể đợi được đến khi thực lực chính mình tăng lên, sau đó giết từng lão một— Tần Khê chưa bao giờ là kẻ lương thiện gì.

Đối với đồng môn Thiên Hải sơn gã còn hạ thủ vô tình, nói gì đám Chính Khí tông này.

"Diêu Quang kiếm!"

Hách Liên Xung khẽ quát, cổ tay vừa chuyển kéo ra một kiếm hoa, xông tới trước mặt Tần Khê.

Một kiếm này tốc độ cực nhanh, thậm chí là nhìn không rõ, làm người ta hoa mắt. Ánh sáng hình giọt nước vọt tới trước mắt Tần Khê, Tần Khê thế mà lại hơi khiếp sợ.

Nhưng Tần Khê đã trải qua nhiều đại trận, dù có lâm vào nguy hiểm cũng sẽ không biến sắc, còn cười nói: "Xem ra lô đỉnh Đường Uyển kia thật sự có hiệu quả. Từ khi ngươi cùng ả kết thành đạo lữ song tu, tu vi tăng lên không ít ha. Không biết tư vị thế nào?"

Hách Liên Xung căm ghét cái miệng không lựa lời của Tần Khê, hạ kiếm càng không lưu tình, chiêu nào chiêu nấy đều đoạt mạng.

"Tên vô sỉ, bỉ ổi Tần Khê!"

Một tiếng la to giòn giã chui vào lỗ tai mọi người, quay đầu lại nhìn, chẳng phải là Đường Uyển kia sao?

Đường Uyển cũng là người Đường gia, chẳng qua ả là dòng chính, dường như còn rất được Chính Khí tông xem trọng. Giờ đã gả cho Chính Khí tông Hách Liên Xung. Thật là một chuyện kỳ lạ. Dù sao trước đó còn nói song tu cùng Hách Liên Vũ Dạ, kết quả Hách Liên Vũ Dạ chết không minh bạch, ngay sau đó liền gả cho tả hộ pháp Chính Khí tông Hách Liên Xung.

Hách Liên Vũ Dạ kia lại là cháu trai cả của Hách Liên Xung. Nói cách khác, Đường Uyển vốn là gả cho cháu trai, giờ lại gả cho thúc thúc hắn.

Nếu là ở thế gian bình thường, đây sẽ là chuyện không thể tưởng tượng nổi, bây giờ nói ra, lại rất dễ dàng tiếp nhận.

Dẫu sao— Đường Uyển cũng là một lô đỉnh cực phẩm.

Luôn có những người đặc biệt thích hợp để song tu. Đạo gia nói âm dương điều hòa, nam tử là dương, nữ tử là âm, âm dương tương tế bổ trợ lẫn nhau. Thái Cực cũng là kết quả của âm dương tương giao, cho nên song tu đối với Đạo tu cũng khá thịnh hành.

Người bình thường thân có hai khí âm dương, không phải là nữ tử có âm không có dương, mà là âm nhiều hơn dương, còn nam tử thì ngược lại. Cho nên sự điều hòa giữa hai người là để trung hòa.

Nhưng có người thể chất không như thế, ví dụ như Đường Uyển là thể chất thuần âm hiếm thấy, đó là lô đỉnh tốt nhất trong truyền thuyết.

Vì vậy, Chính Khí tông đã nói khi Đường Uyển vừa trưởng thành, muốn đưa ả về Chính Khí tông.

Lô đỉnh như vậy, dùng một cái liền thiếu một cái.

Hiện giờ Đường Uyển là đạo lữ song tu của Hách Liên Xung, tu vi cũng đã Kim Đan hậu kỳ, đang giơ kiếm đâm tới bên này. Hách Liên Xung mừng rỡ, nếu hai người ở cùng nhau, có thể diễn luyện Chính Khí tông Hạo Nhiên song kiếm hợp bích rồi.

"Tới đúng lúc lắm!" Hách Liên Xung cười sằng sặc, xoay người trở lại chuyên tâm đối phó Tần Khê.

Tần Khê cười đầy kỳ quái: "Đương nhiên là đúng lúc rồi—"

Không chỉ vừa kịp mà còn chuẩn xác.

"Phập" một tiếng, là âm thanh mũi kiêm đâm xuyên thân thể, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kiếm ma sát với xương cốt, khiến người ta ê răng.

Tần Khê giương mi, nhún nhún vai, "Áy náy ghê luôn."

Hách Liên Xung khó tin mà nhìn thanh kiếm trên người mình. Vết máu trên mũi kiếm không hề rơi xuống, sau đó là lạnh lẽo, khiến cho thân thể và trái tim hắn cũng rét lạnh.

Hắn chuyển mắt nhìn về phía người đã phóng kiếm tới mình, Đường Uyển, ánh mắt vô cùng đau xót: "Uyển nhi—"

Tần Khê kéo vai Đường Uyển ngay dưới mắt Hách Liên Xung, rồi ôm ả vào lòng, "Ôi, Đường Uyển sư muội luôn làm ngươi ta khó mà quên được. Ngươi nhìn ngươi kìa, lại thành quỷ yêu chết dưới ôn nhu hương..."[3]

[3] "Ôn nhu hương thị anh hùng trủng" (gái quê ôn nhu là mộ anh hùng) ý nói mỹ nhân quyến rũ, hoặc là tình trường ấm êm khiến nam nhân quên đi đấu tranh, cuối cùng làm cho anh hùng thất bại hoặc chết, điều đó có nghĩa là rất nhiều rắc rối cho anh hùng. (tương tự "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" í)

Đường Uyển đẩy cánh tay gã ra, hừ một tiếng: "Nam nhân thối, cách xa ta một chút."

"Được, được, được—" Tần Khê giơ hai tay, tiếp tục nhún vai, sau đó đi đến trước người Hách Liên Xung, làm một thủ quyết, nắm trường kiếm trong tay. Trong tiếng gầm thét thống khổ của Hách Liên Xung, một kiếm chém rơi đầu hắn, máu nóng vương vãi khắp mặt đất, vô cùng tanh tưởi—

Trong số bốn tu sĩ Kim Đan kỳ còn lại của Chính Khí tông, Hách Liên Xung, người đầu tiên— ngã xuống!

"XUNG NHI!!!"

Hách Liên Tùng đang giao chiến cùng Doãn Xuy Tuyết đột nhiên đau đớn gào lên, chứng kiến đồ tôn yêu thích của mình đầu lìa khỏi cổ. Tên hung thủ Tần Khê còn đang cầm cái đầu đánh giá gì đó.

Doãn Xuy Tuyết ghét nhất kẻ khác đang giao chiến với mình mà đầu óc thì nghĩ đi đâu, hắn là kẻ rất đòi hỏi cảm giác tồn tại. Liền xuất kiếm, phong tuyết theo đó mà xuất hiện, tuyết rơi phủ đầy đỉnh Côn Lôn. Ánh mắt Doãn Xuy Tuyết vô tình, lạnh lẽo, mang theo mùi vị cay nghiệt: "Ta cảm thấy ngươi cần phải hiểu rõ, đối thủ của ngươi là ta—"

Không, kỳ thật Hách Liên Tùng không có tư cách trở thành đối thủ của hắn.

Doãn Xuy Tuyết cảm thấy hiện giờ mình đã quá hạ giá rồi. Hắn từng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, giờ lại phải cùng một đám tiểu bối phân cao thấp, thật sự cảm thấy cạn lời.

Hách Liên Tùng không cách nào sang bên kia. Tần Khê ở đằng đó huýt sáo một tiếng với lão, nhướng mày, rồi nhìn về phía sau núi Đường Thời đang khổ chiến với trưởng lão Vu Bách Thành, cao giọng gọi: "Đường Thời sư đệ, ta đến giúp đệ một tay nhá!"

Dứt lời, Tần Khê hung hăng ném cái đầu trong tay đi, mang theo kình khí phát ra tiếng nổ ầm ầm, thẳng tắp đánh về phía lưng Vu Bách Thành, quấy nhiễu linh lực đang xoay tròn trong cơ thể đối phương. Vu Bách Thành phun ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ xuống.

Đường Thời chưa bao giờ cảm thấy Tần Khê lại đáng yêu như vậy, cái cằm đôi đang có xu hướng dày lên kia quá chi là động lòng người. Hắn mừng như điên, lại nghiến răng nở một nụ cười tươi rói...

Thừa dịp Vu Bách Thành ngã xuống, Đường Thời nhanh chóng đè bàn tay trái. Khoảnh khắc Trùng Nhị bảo giám xuất hiện trong tay hắn, Doãn Xuy Tuyết và những người khác bên kia đều bật cười.

Tần Khê đã giết chóc xong rồi, liền ở một bên luồng hai tay vào ống tay áo đứng xem náo nhiệt, thậm chí còn gọi cả Doãn Xuy Tuyết và Lạc Viễn Thương, "Đừng đánh nữa, tên kia muốn giải phong kìa, mau đến xem náo nhiệt!"

Vô số đệ tử Chính Khí tông tức đến hộc máu, con mẹ nó như vậy là sao hả?

Những người đã trải qua trận chiến ở mười tám cảnh Tiểu Hoang đều hiểu rõ, quyển sách kia là đại sát khí của Đường Thời. Tuy không phải pháp bảo thực thể, mà giống một quyển sách linh thuật hơn, nhưng mà thứ này uy lực rất lớn. Tần Khê và Doãn Xuy Tuyết từng bàn luận qua về Trùng Nhị bảo giám của Đường Thời rồi, nhưng chẳng có kết quả gì. Doãn Xuy Tuyết từng nói có thể cướp thứ đó đến xem, Tần Khê lại bảo bọn họ không hẳn có thể khiến Đường Thời giao đồ ra, cũng chỉ đành tạm từ bỏ thôi.

Đúng lúc Doãn Xuy Tuyết đánh cũng mệt rồi, hắn là kẻ thích ngư ông thủ lợi. Nếu giờ Đường Thời giết Vu Bách Thành, sẽ gần như lập tức bị báo thù, huống chi— bọn họ nhận thấy Đường Thời đúng là một tên thu hút hỏa khí, luôn kéo được cừu hận, phỏng chừng nói chưa được dăm ba câu đã khiến người ta hận hắn thấu xương.

Kỳ thật tên này đánh nhau lợi hại, nhưng bọn họ đều cảm thấy cái miệng của hắn mới là lợi hại nhất.

Không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là như nước lũ, có thể khiến người ta tức chết. Tên này vừa động thủ tựa hồ sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng cố chấp. Doãn Xuy Tuyết nhớ rõ rất lâu trước kia có người từng gọi trạng thái như vậy là— thiên phú chiến đấu.

Không thể nghi ngờ, Đường Thời là người có được thiên phú chiến đấu.

Chỉ cần đánh không chết, hắn sẽ lại đứng lên, chỉ cần đứng lên được thì sẽ tiếp tục đánh, chỉ cần tiếp tục đánh thì sẽ không dừng được cái miệng.

Cảnh giới cao nhất của tiện nhân, có lẽ chính là tiến hóa bên trong Đường Thời đi?

Kẻ không tiết tháo Tần Khê, kêu gọi mọi người làm chuyện không tiết tháo. Chính Khí tông Khâu Phong và Hách Liên Tùng không phản ứng lại, muốn xông lên tiếp tục chiến đấu, nhưng lúc này cảm giác được phìa sau có dao động dị thường.

Tần Khê thừa dịp bọn họ xoay người, liền nói với những người mình mang đến: "Bảo bọn họ bày trận đi."

Dù sao mấy môn phái bọn họ liên hợp cũng không ít cao thủ Kim Đan kỳ, để một hai người thủ môn phái là được rồi. Bây giờ vây xem Đường Thời chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là để Chính Khí tông nghĩ bọn họ thật sự vây xem.

Thực tế, lúc này Tần Khê đã cho người bày trận rồi.

Tần Khê quay đầu nhìn thoáng qua, Thị Phi vẫn đứng dưới tàng cây.

Doãn Xuy Tuyết thấp giọng, điềm nhiên như không mà nói: "Hòa thượng kia sẽ không làm hỏng việc đấy chứ?"

"Ta đã cho người đi bày trận thiêu hủy Chính Khí tông rồi... Bây giờ Đường Thời còn đang đánh bên kia, y sẽ không nhúng tay đâu." Đường Thời không chỉ là lá chắn, mà còn là biện pháp tốt nhất để khắc chế Thị Phi. Hai người này hiện tại cùng nhau xuất hiện ở Đông Sơn, bọn họ xem ra vẫn có quan hệ rất thân thiết, ít nhất cũng là có hợp tác gì đó. Thị Phi là người xuất gia, không nhúng tay vào tranh đấu môn phái, đây là quy củ. Nhưng mà Đường Thời cũng không được xem là người trong môn phái bọn họ, Đường Thời là ngoại viện. (viện trợ từ bên ngoài)

"Y không ra tay thì sẽ không có biến số."

Doãn Xuy Tuyết thu mắt, đè khóe miệng cười một tiếng.

Bây giờ có thể chuyên tâm vây xem cái tên Đường Thời nằm không cũng trúng đạn rồi.

Cứ hể ra cửa là gặp chuyện, thậm chí còn là chuyện xúi quẩy, Đạo tu thiện lương còn liên tiếp nằm không ăn đạn, Đường Thời cảm thấy ông trời đối với mình đúng là thiên vị. Cho nên Vu Bách Thành chắc chắn phải chết.

—được rồi, hiện tại Đường Thời đang khá hưng phấn, đầu óc có chút choáng ngợp, lý trí chết rồi, nhưng không thành vấn đề.

Hắn đã mở Trùng Nhị bảo giám.

Mọi chuyện trước mặt đều có thể xem nhẹ. Đường Thời đã vô cùng quen thuộc Trùng Nhị bảo giám, không cần nhớ, không cần thử, cũng có thể lật thẳng đến trang mình cần—

Đây là bài thơ thứ mười ba của hắn—

Đường Thời vừa nhìn đã ngây cả người.

Đệch, thế quái nào lại biến thành Tống từ rồi? [4]

[4] Từ (词) là một thể loại văn học, hình thành vào đời Đường, và phát triển mạnh vào đời Tống ở Trung Quốc.

Tình tiết này chuyển biến nhanh quá, ta cảm thấy không thể theo kịp đó!

Vẻ mặt của Đường Thời làm người xung quanh không ngờ tới, rốt cuộc hắn nhìn thấy gì rồi.

Mà ngay cả Đường Thời hiện tại cũng chẳng thể hiểu nổi. Thơ từ có những nét tương đồng, nhưng thơ có nhiều hạn chế hơn về hình thức và thể loại. Bình thường Đường Thời mở ra đều là thơ ngũ ngôn và thơ thất ngôn là chính, luật thơ cũng không ít[5], những hiện tại hắn nhìn thấy gì?

—là Tống từ.

[5] Luật thơ 律诗 là tên thể thơ. Thơ Đường luật chỉ có 2 thể: ngũ ngôn và thất ngôn. Gọi thơ Đường luật vì nó ra đời vào thời Đường (618-907), nó có luật lệ rõ ràng và nghiêm khắc.

Từ, còn gọi là "trường đoản cú"[6], đại khái là từ thơ biến hóa thành, mỗi câu của bài thơ đều có số từ giống nhau, đây là một hạn chế. Mà từ vì được gọi "trường đoản cú", nên có thể biết hình thức câu của nó khá tự do, chẳng qua lời bài hát khác nhau có định dạng và vần điệu khác nhau, nhìn chung thì cũng có một khuôn khổ nhất định.

[6] Trường đoản cú, nghĩa là một thể thơ xen kẽ câu dài với câu ngắn, cốt làm sao cho hài hòa, ngoài ra không có một qui định nào khác. Câu ngắn có khi ba, bốn chữ, câu dài có khi mười, mười một chữ.

Có nhiều trường phái thơ Đường, lấy đa số bài thơ Đường Thời mở ra được mà nói, uyển chuyển, hàm xúc, hào phóng, vịnh vật, trữ tình đều có. Nhưng phạm vi bao quát của Tống từ tương đối hẹp.

Đại đa số từ đều chia làm hai loại: uyển chuyển hàm xúc và hào phóng.

Dù sao thì một cái cũng là từ triều Đường thịnh thế sinh ra. Nhưng Tống từ là núi sông biển ảo— lúc cường thịnh thì lưu hành phái hào phóng, sau khi Nam độ[7] tựa hồ vì đau thương mà phái uyển chuyển hàm xúc khá lưu hành.

[7] Nam độ: Tấn Nguyên Đế và Tống Cao Tông của nhà Tống đều vượt sông Trường Giang và di chuyển xuống phía nam để xây dựng kinh đô, vì vậy nó được gọi là Nam độ.

Sự phân biệt này cũng chỉ là đại khái, về chi tiết vẫn có sự khác nhau, nhưng nhìn chung nếu phân tích theo bối cảnh thời đại thì cũng không sai.

Đường Thời là do lúc nảy lật ra nhìn thấy thứ mới mẻ nên hơi ngạc nhiên thôi.

Quyển Trùng Nhị bảo giám này là giám định và thưởng thức thơ từ, có thơ, tất nhiên cũng có từ. Cho nên hiện tại xuất hiện từ gì đó, cũng không có gì quá kinh ngạc.

Vận may của hắn cũng còn khá tốt— bài này chính là từ phái hào phóng.

Có lẽ bởi vì hắn là học tra, Đường Thời luôn cảm thấy từ uyển chuyển hàm xúc lực sát thương sẽ không đủ lớn, trình độ ra vẻ[8] thì có, nhưng hiệu quả không đủ thô bạo.

[8] gốc là "trang bức": có tiền, có quyền có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến 1 lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác. Trang bức mà không có thực lực thì gọi là Ngốc Bức.

Thơ từ uyển chuyển hàm xúc thích hợp cho Đường Thời vẽ trên quyển trục bán kiếm tiền hơn, thơ từ hào phóng thì thích hợp để giết người.

Trình độ của hắn không đến nơi đến chốn, còn chưa thể hiểu rõ ý nghĩa thật sự trong đó, nhưng mà cũng không quan trọng.

Dù sao cũng là giết người, có gì khác nhau đâu?

Đông Pha từ là phái hào phóng gần đây khá nổi tiếng với mọi người.

"Thuỷ điệu ca đầu – Hoàng Châu Khoái Tai đình tặng Trương Ác Thuyên".

Lạc nhật tú liêm quyển, đình hạ thủy liên không. Tri quân vi ngã tân tác, song hộ thấp thanh hồng. Trường ký Bình Sơn đường thượng, y chẩm giang nam yên vũ, diểu diểu một cô hồng. Nhận đắc túy ông ngữ, sơn sắc hữu vô trung.

Nhất thiên khoảnh, đô kính tịnh, đảo bích phong. Hốt nhiên lãng khởi, hiên vũ nhất diệp bạch đầu ông. Kham tiếu Lan đài công tử, vị giải Trang Sinh thiên lại, cương đạo hữu thư hùng. Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý Khoái Tai phong.

(Chiều tà vén rèm thêu, dưới đình nước liền trời. Biết quân vì ta làm song cửa mới, cửa sổ còn ướt sơn xanh đỏ. Nhớ mãi trên Bình Sơn đường, ghé thăm Giang Nam mưa bụi, xa xa đàn chim nhạn. Nhận được lời Túy Ông, sắc núi như có như không.

Ngàn mẫu hồ trong như gương sáng, bóng dáng ngọn Bích Phong đảo ngược. Bỗng nhiên sóng nổi, cuốn đi chiếc thuyền lão lái đò. Khá cười cho Lan Đài công tử, chịu thua tiếng sáo Trang Sinh, chỉ nói chuyện thư hùng, Một thoáng hạo nhiên khí, ngàn dặm reo gió bão đình Khoái Tai.)

Đang là lúc đánh nhau nghìn cân treo sợi tóc, thế mà Đường Thời còn đọc sách?

Hắn làm người ta cảm thấy rất kỳ lạ.

Đường Thời thật sự cũng bị Trùng Nhị bảo giám ép điên rồi, mẹ nó chứ— nếu hắn là học bá thì nhìn bài thơ này đâu có nhức đầu, còn mừng như điên luôn được chưa? Nhưng mà hắn chỉ là một học tra thôi. [9]

[9] Học bá = chăm chỉ học cho nên điểm cao. Học tra = học cho có, điểm thấp.

Mẹ ơi, nhiều hình ảnh như vậy, đau đầu chết đi được!

Hiện giờ tinh thần lực của hắn cường đại, đã muốn xem qua là nhớ, mặc kệ có hiểu hay không, giờ không có thời gian tính nhiều như vậy, chỉ có thể dùng tinh thần lực miêu tả lại những hình ảnh này ra ráng mà hiểu rõ ý nghĩa thật sự trong đó thôi.

Tinh thần lực của tu sĩ dù sao cũng khác với phàm nhân. Lúc Vu Bách Thành xoay người từ đáy nước nhảy lên tới, Đường Thời đã diễn lại được một phần ba bài thơ. Hắn đứng giữa không trung, hai mắt tuôn ra kim quang, dường như không hề chú ý đến lúc này mình đang gặp nguy hiểm.

Vu Bách Thành không biết trạng thái của Đường Thời là gì, trong tay lão cầm theo đầu của Hách Liên Xung, hận đến phát điên, "Yêu nghiệt, Chính Khí tông ta bao nhiêu người tài bị ngươi làm hại, hôm nay không giết ngươi, thật khó tiêu mối hận trong lòng ta!"

Chỉ tiếc, Đường Thời ngày thường miệng tiện, lúc này lại không có thời gian nói chuyện với lão ta.

Khi chiều xuống vén rèm, vùng nước xanh như ngọc bích dưới đình dập dềnh xao động, xa xa nước trời nối liền nhau, bèn nhớ lại mây khói Giang Nam như ảo mộng, mờ ảo vô cực, chỉ còn bóng dáng chim nhạn cô độc... [10]

Đường Thời cố gắng dung nhập vào ý cảnh, nhưng lại cảm thấy không lưu loát.

Máu tươi tràn ra khóe môi hắn, trong mắt những người ở xa xa cũng có chút bất thường.

"Sao ta cảm thấy tên Đường Thời đang gặp vấn đề nan giải nhỉ..." Tần Khê cau mày, nhìn những người bên dưới đang chiêng trống rùm beng bày trận, thu mắt hỏi một câu.

Không chỉ Tần Khê, mà Doãn Xuy Tuyết cũng có cảm giác như vậy, nhưng sống chết của Đường Thời chẳng liên quan đến Doãn Xuy Tuyết, cho nên cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ có Lạc Viễn Thương nói: "Hắn từ đầm nước đen kia ra, có phải trong đó có thứ gì không, Doãn lâu chủ?"

"Ta cũng không biết."

Doãn Xuy Tuyết trả lời thờ ơ.

Đây không phải là cuộc diệt môn nham hiểm, thâm độc nhất hả? Một đám người đang chiến đấu kịch liệt, lại biến thành đứng đây xem một tên ngốc giãy dụa hấp hối là sao.

Doãn Xuy Tuyết lại nói: "Nếu Đường Thời có nguy hiểm, ước chừng hòa thượng kia sẽ ra tay, y không động, chúng ta cũng không động."

Lúc trước mọi người đuổi giết Đường Thời ở mười tám cảnh Tiểu Hoang, họ phải vượt qua Thị Phi, y lại vừa nhường đường vừa giúp Đường Thời chặn bọn họ lại, Doãn Xuy Tuyết không tin giữa hai người nay không có gì.

Hòa thượng kia quả thật có kỳ quái, nhưng hiện giờ Doãn Xuy Tuyết không dám tùy tiện tra xét mà thôi.

Người đi ra từ Tiểu Tự Tại Thiên, nhất định phải thận trọng, thận trọng, càng thận trọng.

Thị Phi vẫn đứng một bên chưa từng nhúc nhích, tăng bào xanh nhạt xa rời giết chóc, dường như cũng cởi bỏ cả từ bi. Thân nhập ma, tâm là Phật, nhưng vẫn lãnh đạm trước giết chóc máu tanh.

Tiểu Tự Tại Thiên có quy củ, những chuyện thể này tuyệt không thể nhúng tay.

Huống chi, hiện giờ Thị Phi cũng không cách nào nhúng tay được.

Y nhìn Đường Thời, Đường Thời lại nhìn quyển sách trong tay.

Ngay lúc này, ba tu sĩ Kim Đan kỳ của Chính Khí tông đã muốn liên thủ với nhau. Vu Bách Thành phẫn nộ không thôi, vốn đã dẫn đầu xống tới, phải nhân cơ hội này một kiếm chém chết Đường Thời.

"Thiên Địa Chính Khí thức!"

Giương kiếm, kiếm khí trên tay lão ngưng tụ thành kiếm quyết thứ nhất trong Chính Khí tông "Hạo Nhiên Chính Khí tâm pháp". Hai người còn lại thấy Vu Bách Thành đã động thủ cũng cùng lúc xuất kiếm. Để đề phòng đêm dài lắm mộng, ba đánh một giết chém Đường Thời đã rồi tính sau.

Vừa rồi tên này sống sót trở ra từ đầm nước đen, nhất định có bất thường!

Chính Khí? Lại còn Thiên Địa Chính Khí?

Nếu không phải hiện tại còn đang đắm chìm trong lĩnh ngộ bài từ, e là Đường Thời đã phải cười như điên—

Chính Khí tông, Hạo Nhiên Sơn, chính khí ở đâu? Hạo nhiên ở đâu?

(Chính khí: quang minh chính đại; hạo nhiên: chính trực, ngay thẳng)

Quang minh thế nào, chính trực ra sao?

Đường Thời bối rối hồi lâu, cuối cùng đã hiểu ra...

Tia lửa trong tâm trí Đường Thiển chợt bùng lên, chính là "Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý Khoái Tai phong"!

Hắn đứng giữa vây công của ba người, ngẩng đầu, tay giơ cao, ống tay áo rộng rãi tung bay trong gió, chiếc nhẫn trên ngón trỏ nháy mắt trở nên trong suốt, như một viên ngọc khấu màu lam sẫm[11], lúc tu luyện trước nó đã hấp thu không ít mặc khí, hiện giờ mặc khí theo ngón tay hắn tuôn ra.

"Chính Khí tông? Các ngươi ngay cả chính khí là gì còn chẳng biết mà cũng dám tự xưng là Chính Khí tông?!" Giọng Đường Thời vô cùng châm chọc và kiêu ngạo, nhưng lại khác với những lần trước.

Trong lời chất vấn lần này, có một loại khinh thường của người khôn ngoan đối với kẻ ngu dốt, như đang đứng trên trời cao nhìn xuống bọn họ.

"Tu Tiên luyện Đạo là chính, còn như ngươi là tà ma ngoại đạo! Lấy Hạo Nhiên khí của ta trừ tâm tà ma của ngươi!"

Hách Liên Tùng biết những người đằng kia đang vây xem náo nhiệt, lão cũng đang tương kế tựu kế— nếu các ngươi đã muốn xem diễn trò, thế thì Chính Khí tông bọn ta sẽ diễn một màn kịch hay cho các ngươi xem, màn kịch chém đứt đầu tên Đường Thời kia.

Lão không tin, chẳng lẽ ba Kim Đan kỳ còn không giết được một tên nhãi ranh này sao?

Ai mà ngờ, lúc ngón tay Đường Thời lướt qua Trùng Nhị bảo giám lại nói: "Hạo nhiên giả (người chính trực), hay là thiên địa chính khí (công bình của trời đất) cũng vậy thôi. Khí* này to lớn và bền vững, dùng chính trực, vô hại mà nuôi dưỡng, sau đó cất trong trời đất. Khí này là sự kết hợp giữa nghĩa và đạo, sinh ra từ chính nghĩa và lấy đi bởi bất công. Không đi theo tâm thì sẽ yếu lòng. Nếu tâm các ngươi không hạo nhiên (chính trực), thì lấy đâu ra hạo nhiên khí(quang minh chính đại)? Chỉ là một lũ ra vẻ đạo mạo, sao có thể so được với thiên địa?!"

* Khi: tác phong, tinh thần, khí thế.

Đầu ngón tay rơi xuống, ánh sáng xanh mênh mông tuôn ra, theo linh lực của Đường Thời điên cuồng bao trùm toàn bộ Hạo Nhiên sơn.

Những lời hắn nói, từng chữ đều như sắt đá nện vào trong lòng ba người Chính Khí tông. Bọn họ không hiểu sao cảm thấy khiếp sợ, kiếm thế hơi trì trệ, nhưng trong giây lát lại tỉnh táo.

Hách Liên Tùng quát to một tiếng: "Yêu ngôn hoặc chúng!"

"Lão già chết tiệt, nói ta yêu ngôn hoặc chúng, có lòng chỉ điểm cho ngươi ngươi không nghe, hôm nay muốn tìm chết thì lão tử cho ngươi toại nguyện!"

Đường Thời đã chuẩn bị thuật pháp xong xuôi, bèn thu lại Trùng Nhị bảo giám. Cảnh tượng chưa từng có lại đột nhiên xuất hiện— quyển sách rung lên, vô số mặc khí chảy xuống như cát, như mực trôi trong nước, rồi từ đó tạo nên bài thơ.

Gần trăm chữ xoay quanh trước người hắn, bị lòng bàn tay bóp nát, sau đó toàn bộ ý cảnh hiện ra.

Hạo nhiên giả, hay thiên địa chính khí cũng vậy thôi.

Hạo nhiên sơn, sắc hoàng hôn xinh đẹp, dưới ánh chiều tà sát khí trong đầm nước đen đã rút đi, có một loại lành lạnh trong sạch.

Đình đài liền nước, nước liền trời, trời nước một màu. Trong đình có người đang vén rèm, phong cảnh uyển chuyển đập váo mắt. Nước sơn xanh đỏ trên song cửa sổ vẫn còn mới tinh.

Dường như Đường Thời đã hoàn toàn đặt mình vào kỳ cảnh, cũng đem kỳ cảnh hóa thành chân thật với mọi người xung quanh.

Hắn đánh một thủ quyết, rèm thêu liền được vén lên, ánh chiều tà, đình đài gần nước, nước sơn rực rỡ, đủ loại hình ảnh bay ra từ ngón tay hắn, bày ra trước mắt mọi người.

Ánh mắt Đường Thời hờ hững, như đã gần với thiên địa chính khí vô hạn.

Hắn nói: "Hành bất chính, bất vị chính; thân bất trực, bất vị chính; tâm bất thành, bất vị chính[12]. Chính Khí tông ngươi, hành bất chính, thân bất trực, tâm bất thành, bất vị chính!"

[12] Đi đường bất chính, không thể là chính; thân không ngay thẳng, không thể là chính; tâm không thành thật, không thể là chính.

"Ngươi nói ta bất chính, ngươi thì chính trực sao?" Đám người Hách Liên Tùng đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể trì trệ.

Lão hoàn toàn không biết rằng đây là kết quả tạo thành từ hàng loạt lời nói về chính khí của Đường Thời.

Đường Thời là loại người nào chứ? Chính là chuyên gia nói xằng nói bậy!

Cái tên tác phong không đúng đắn này, có chỗ nào quang minh chính đại đâu?

Ngay lúc này đây, hắn là chính—

"Ta nói giết ngươi thì sẽ giết, quyết không nuốt lời, không quang minh chính đại thì là gì!"

Dứt lời, Đường Thời đánh ra một chưởng, nước sông cuồn cuộn, bình hồ rút nước, ảo cảnh vô biên theo một chưởng của Đường Thời đánh về phía Hách Liên Tùng!

"Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, mặc dù ta có giở trò âm mưu quỷ kế, cũng là quang minh chính đại nói cho ngươi biết, đây là dương mưu— còn là thân ngay thẳng!"

Thân thể thuấn di, đầm nước dưới chân Đường Thời giờ đây đã hóa thành hồ nước to lớn trong ý cảnh hắn.

Nhất thiên khoảnh, đô kính tịnh, đảo Bích Phong!

Ảnh phản chiếu trong nước của Hạo Nhiên sơn thanh lãng kì tuấn, thoát khỏi vận rủi lúc còn bị Chính Khí tông chiếm giữ, tựa hồ nó đã có sinh mạng mới bên trong thuật pháp của Đường Thời. Vì thế liền loại bỏ vẩn đục, nháy mắt lộ ra non nước xanh biếc, gió nổi lên cuốn đi sóng nước, tựa hồ có thể nhìn thấy một chiếc thuyền lá lẻ loi trên mặt nước, lão ông đầu bạc—

Ai thả câu ở hồ kính hồ, nhưng gió núi thổi bay mất.

Đường Thời quét chân, đánh nát mưa bụi Giang Nam trùng trùng điệp điệp.

Đó là cõi mộng ảo diệu mà thanh tỉnh của nhà thơ, Giang Nam mưa bụi, nước trời mông lung, bóng chim nhạn trên bầu trời, phân rõ giới hạn.

Mọi người như có thể nghe được âm thanh mặt kính vỡ tan trong trẻo vang dội, tất cả hình ảnh trước mắt lưu chuyển, chỉ còn lại mặt hồ sóng vỗ mênh mông...

Sông chảy ngoài đất trời, núi non như có như không.

Chỉ biến hóa một câu này, đã có thể xem như tuyệt diệu.

Đường Thời môi cười, ánh mắt lại lạnh lẽo, đá một cước lên người Khâu Phong!

Ngay lúc này Đường Thời quay lại, bên trong ý cảnh mình xây dựng, hắn chính là người thống trị.

Hắn là người đọc thơ, hắn là người làm thơ, hắn nắm giữ linh hồn bài thơ, sau đó hắn dùng nó để xâm lược thiên hạ!

Kham tiếu Lan đài công tử, vị giải Trang Sinh thiên lại. (Khá cười cho Lan Đài công tử, chịu thua tiếng sáo Trang Sinh.)

Người thổi nhân lại, tạo ra âm thanh nhạc khí; người thổi thiên lại, tạo ra gió bão. [13]

[13] Nhân lại: một loại nhạc khí, hình dáng và cấu tạo cụ thể thì đến nay vẫn chưa rõ ràng. Lại = tiêu (nhạc khí)
Thiên lại: Thuật ngữ chung cho các âm thanh khác nhau trong tự nhiên. Chẳng hạn như tiếng gió, tiếng chim và tiếng côn trùng, và tiếng nước chảy.

Vậy là hết thảy mọi thứ bị gió thổi đi— gió? Gió nào cơ?

Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý Khoái Tai phong. (Một thoáng hạo nhiên khí, ngàn dặm reo gió bão đình Khoái Tai)

"Chính Khí ca" viết: "Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh." [14] Lại viết: "Thị khí sở bàng bạc, lẫm liệt vạn cổ tồn. Đương kỳ quán nhật nguyệt, sinh tử an túc luận. Địa duy lại dĩ lập, thiên trụ lại dĩ tôn." [15]

[14] Trời đất có chính khí, giao hoà sinh ra muôn hình. Dưới là sông núi, trên là mặt trời và các sao.

[15] Khí này có ở khắp mọi nơi, lẫm liệt còn lại từ muôn thuở. Nó còn xông lên tận mặt trời mặt trăng, còn sống chết thì đáng nói làm gì! Giây chằng đất dựa vào nên vững, cột chống đỡ trời dựa vào nên được tôn.

Chính khí, không phải tác phong của tiểu nhân, cũng không phải Chính Khí tông ỷ thế hiếp người, hoành hành ngang ngược— Đường Thời không tu chính khí, cũng không gây trở ngại cho hắn lĩnh ngộ chính khí!

Hắn bẩm sinh là kẻ trộm, Chính Khí tông tu tập Hạo Nhiên Chính Khí tâm pháp, lại một chút chính khí cũng không có, dơ bẩn, hèn hạ, có thua gì tà ma đâu? Đường Thời hắn bất chính, đó là do trời sinh hắn tiểu nhân, cũng chẳng tu chính đạo, thế mới là chính đạo.

Chính Khí tông này tu chính đạo, nhưng lại làm chuyện tà ma!

Như thế hoàn toàn không có chính khí, sớm nên suy bại— hôm nay Đường Thời liền "Lấy đạo của người, trả lại cho người", cho đám người này mở mang tầm mắt.

"Các ngươi muốn lấy Hạo Nhiên Chính Khí kiếm áp chết ta, hôm nay ta sẽ trả lại các ngươi Hạo Nhiên Chính Khí!"

Giọng nói Đường Thời rõ ràng mang theo cả ngông cuồng, giống như thư sinh say rượu, say sưa và điên cuồng, hắn liếm môi một cái, tà khí vô tận lan tràn.

Ngươi nói cái gì chính, cái gì tà? Đường Thời chẳng biết.

Hắn là chính, cũng là tà, hắn bất chính, cũng bất tà, hắn là Đường Thời—

Cũng như năm đó Thị Phi từng nói, đúng cũng là sai, sai cũng là đúng, đúng không phải đúng, sai không phải sai...

(Thị giả phi, phi giả thị, thị phi giả phi, phi thị giả thị.)

Đây là câu đố hóc búa và tuần hoàn vô tận trong thiên hạ, năm đó Thị Phi không thể trả lời, hôm nay Đường Thời cũng không thể. Câu trả lời của hắn chính là thiên địa hạo nhiên, chính khí tang thương!

"Kiếm đến—"

Tay phải thi triển, mặc khi dày đặc vờn quanh người hắn, vô số chữ thư pháp luẩn quẩn bên trong dòng mặc khí, vây quanh cánh tay phải Đường Thời. Sau khi khẽ quát một tiếng, đất trời bỗng nhiên chỉ còn lại âm thanh trường kiếm xé gió, kiếm quang sáng như tuyết từ bốn phương tám hướng vọt tới. Một thanh trường kiếm màu tuyết được hắn nhẹ nhàng nắm trong tay.

Xuy Tuyết kiếm!

Ánh mắt Doãn Xuy Tuyết ở xa xa bỗng nhiên đông cứng, đáy mắt lộ ra sát khí vô tận, nhưng trong lòng lại hoảng hốt— gặp lại đã là hờn ba ngàn sáu trăm năm sau, nó lại ở trong tay kẻ khác.

"Xuy Tuyết..."

Xuy Tuyết kiếm, sáng bóng như mới, tựa như thu thủy trường thiên[16] lặn xuống mặt hồ, thoáng biến đổi cảnh trí thiên hạ—

[16] Thu thủy trường thiên: là một thuật ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ bài thơ Đằng Vương các tự của Vương Bột: "Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thuỷ cộng trường thiên nhất sắc". Lạc hà là ráng chiều buông xuống, cô vụ tề phi là con vịt trời cô đơn đang cùng bay. Thu thuỷ là sông nước mùa thu, trường thiên nhất sắc là trời rộng mênh mông, chỉ có một màu.

(Nước trời cùng một màu)

Cả người Đường Thời bỗng nhẹ tênh, ánh mắt hờ hững nhưng sát khí càng tăng thêm. Lúc này Đường Thời khiến người ta có cảm thấy hắn nhẹ nhàng và mát mẻ, giống như một cơn gió thổi qua mặt hồ.

Thời điểm Đường Thời nâng kiếm tòa đình trên mặt hồ mang theo một loại ý vị tràn đầy từ mơ hồ đến rõ rệt. Tòa đình bao phủ trong sương khói mơ hồ, tụ lại vô số thanh quang trên Hạo Nhiên sơn mà dần rõ ràng.

Ánh mắt Đường Thời như xuyên thủng cả sóng nước mênh mông, cuối cùng thấy được tên của tòa đình kia, đình Khoái Tai.

Thanh bào yên tĩnh bất động, tay nâng trường kiếm, hắn từng học được chiêu "Trừu địa mạch" của chưởng môn Điểm Thúy môn Hành Vân đạo nhân, lúc này đánh một kiếm quyết, "Trừu— Hạo Nhiên Chính Khí!"

Hạo Nhiên sơn, tên là Hạo Nhiên, núi này tất cả ngàn năm tang thương khí, dù bị Chính Khí tông áp chế nhiều năm, nhưng chính khí không giảm.

Nếu giảm đi dù là nửa phần, thì sao còn gọi là chính khí?

Linh lực Đường Thời điên cuồng xoay chuyển. Bốn phương tám hướng bỗng nhiên truyền đến âm thanh núi lở băng tan, nhưng âm thanh đáng sợ này chỉ xuất hiện giây lát, sau đó toàn bộ không gian rơi vào yên tĩnh, không có gió, cũng chẳng có mây, không còn âm thanh núi lở chấn động, cũng không có tiếng sóng nước cuồn cuộn.

Nhưng trong giây lát vừa rồi là thứ gì?

Thình lình có âm thanh vang vãng bên tai bọn họ, là thứ gì đó đang đến?

Tiếng gió...

Tiếng gió xuyên qua chín tầng mây, xuyên qua giang hà hồ hải, xuyên cả núi non trùng điệp!

Đường Thời giơ ngang kiếm, ngón tay mơn trớn mũi kiếm, liền nghe được tiếng gió kia—

Sau đó hắn như hóa thành làn gió thổi tới từ bốn phương tám hướng, thanh kiếm cũng hóa thành gió.

Mũi kiếm tụ ánh sáng, đó là ngàn dặm gió thổi tinh quang, toàn bộ đất trời rơi vào tối tăm. Chỉ có mũi kiếm sáng rực tinh quang! Đây chính là hạo nhiên khí, là tất cả hạo nhiên khí trong lòng Đường Thời ngưng tụ lại!

Xuy Tuyết kiếm lao nhanh, như sao băng rơi qua từng tầng mây, như tuyết thổi từ phương bắc. Ánh mắt Đường Thời thản nhiên, bờ môi mỏng khẽ mím, gió Hạo Nhiên sơn vút tới, lướt qua mặt đầm nước, bóng dáng kinh hồng, một kiếm thiên ngoại phi tiên!

[17] Kinh hồng: Con thiên nga sợ hãi bay; một ẩn dụ cho tư thế nhẹ nhàng và duyên dáng hoặc tư thế nhảy múa của một người phụ nữ xinh đẹp; mượn từ vẻ đẹp nhẹ nhàng và duyên dáng.

"Nhất điểm hạo nhiên khí, thiên lý Khoái Tai phong—"

Mũi kiếm nhẹ điểm, ngàn vạn dặm gió thổi tới, tất cả đều tụ lại một chỗ, rồi vỡ vụn tan rã, phân tán và tiêu tan nơi đáy mắt Đường Thời...

...

Chương này mình gõ lâu vãi lun í >︿<

Cái khúc mà "Thị giả phi, phi giả thị, thị phi giả phi, phi thị giả thị." Mình đọc xong chỉ thấy lùng bùng lỗ tai chứ không thấy êm tai như bạn Thời nói đâu ╯︿╰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #truyen