Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Tam Trọng Thiên

"Hắn sao rồi?"

"Đã không sao, chỉ là vẫn còn hơi yếu."

"Tiêp tục sắc thuốc đi... Thị Phi đâu?"

"Tại..."

Đường Thời mơ mơ màng màng, vừa mở mắt ra liền thấy những giọt nước lấp lánh đọng trên lá trúc xanh nhẹ nhàng rơi xuống, cảm tưởng như có thể nghe thấy cả tiếng nước rơi kia, khiến người ta say mê không nói nên lời.

Hắn chớp mắt, chỉ cảm thấy cả người đau đớn như bị kim đâm, liền vô thức nhìn thoáng qua hoa văn Trùng Nhị bảo giám và Phong Nguyệt thần bút trong lòng bàn tay. Thấy không có gì khác thường mới yên tâm.

Lúc nhìn thấy một tăng nhân áo xám tiến vào, trong đầu liền nhớ lại tình cảnh trước đó. Hắn dường như đã làm cho cả Tiểu Tự Tại Thiên sửng sốt một hồi, sau đó thì thoát lực té xỉu.

Mất mặt quá...

"Thời Độ.. à không, Đường Thời sư huynh, huynh tỉnh rồi thì uống thuốc đi..."

Tăng nhân áo xám này Đường Thời chưa gặp bao giờ, có lẽ là đệ tử làm việc vặt.

Đường Thời liếc mắt nhìn xuống người mình, là đạo bào màu xanh không biết đã thay lúc nào, hắn giật mình một cái mới kịp phản ứng— đối phương gọi mình là Đường Thời sư huynh, hẳn là xưng hô giữa Phật tu và Đạo tu mà thôi.

Hắn liếc nhìn chén thuốc mà tăng nhân đang cầm, trong lòng thầm nhủ đây là thời đại nào rồi, còn có thứ thuốc sắc như vậy.

Tăng nhân đặt bát lên bàn, thấy Đường Thời muốn đứng dậy, liền bước đến dìu hắn. Không ngờ Đường Thời lại khoát tay chặn lại, tự mình đứng lên. Tuy là thiếu chút nữa đã quỳ xuống đất, nhưng hắn nhanh tay chóng mặt bàn đứng vững. Lúc này hắn mới nhận ra trong thân thể trống rỗng, tựa hồ cái gì cũng tan biến.

Không có linh lực...

Đồng tử Đường Thời kịch liệt co lại, loại cảm giác trống rỗng này làm nội tâm hắn tràn ngập bất an.

Như là biết được suy nghĩ của hắn, tăng nhân áo xám giải thích: "Nghe Khô Tâm thiên sư nói, Đường Thời sư huynh đã dùng một số đại linh thuật đặc biệt làm thương tổn thân thể, cho nên mới có tình huống này. Nhưng mà loại thương tổn này vẫn có thể chửa trị được, sư huynh nên uống thuốc đi."

Uống thuốc? Đường Thời quay đầu liếc nhìn chén thuốc màu nâu kia, hơi cau mày. Thứ này thật sự mang lại một cảm giác phàm tục...

Hắn chợt nhớ tới lá trúc vừa rồi nhìn thấy, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chỗ này là..."

Tăng nhân chấp tay hình chữ thập: "Đây là Thiện Môn tự bên dưới Tam Trọng Thiên, thỉnh Đường Thời sư huynh an tâm."

Hắn nghe xong lời này cũng mơ hồ đoán được Tam Trọng Thiên có yên khí mờ ảo, nơi này đã có một loại yên hỏa khí tức. [1]

[1] yên: khói. Câu này mình đọc cũng k hiểu lắm =))

Bưng chén thuốc lên, Đường Thời vừa nghe mùi vị đã biết thành phần thuốc có tiên dược Đại Hoàn đan. Chỉ là một chén thuốc, nhưng lại rất quý giá. Hắn há miệng muốn hỏi sao lại cho mình đãi ngộ tốt như vây, nhưng không hiểu sao lại ngừng.

Trước đó hắn đứng ra nói mình chính là tâm ma của Thị Phi. Bây giờ nghĩ lại thấy có chút không quen với Khô Tâm thiên sư. Khí phách nhất thời mà thôi, bản thân vừa đánh xong một trận, có lẽ cũng không thể dùng lẽ thường kết luận.

Hiện tại hắn chỉ thấy mình đã tạo phiền phức cho Thị Phi, cũng không biết tình hình thế nào rồi.

Đường Thời uống thuốc xong liền thấy trong thân thể ấm dần lên, đau đớn quanh người cũng bắt đầu giảm mới.

Tăng nhân kìa dọn chén xuống, chỉ nói: " Đường sư huynh có thể đi dạo xunh quanh, chỉ là không nên rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên. Tình huống bên Thiên Chuẩn Phù Đảo còn chưa nắm rõ, sợ rằng sẽ có nguy hiểm."

Đường Thời gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Đợi tăng nhân đi rồi, hắn quan sát trong phòng một chút, cũng không khác so với thiện phòng lúc trước, rất giản dị. Chẳng qua là phong cảnh ngoài cửa sổ dường như rất đẹp.

Hắn không vội ra ngoài, mà ngồi xuống điều tức một lát, cảm giác linh lực chậm rãi trở lại trong thân thể, lúc này mới đẩy cửa đi ra.

Đây là tăng xá của các tăng nhân, mở cửa ra liền thấy cây cổ tùng cao lớn trước viện, có chút hương vị già thiên tế nhật.[2]

[2] Già thiên tế nhật (thành ngữ Trung Quốc, bắt nguồn từ Thủy hử truyện của Thi Nại Am) nghĩa đen là "che lấp bầu trời", nghĩa bóng là "rung chuyển đất trời", "có tầm quan trọng".

Nơi này tựa hồ vừa tạnh mưa, mặt đất vẫn còn mùi ẩm ướt, tản ra hương thơm dễ chịu. Đường Thời men theo bậc thềm đi xuống, dừng lại trong viện, hắn giơ tay chạm vào thân cây. Cây cổ tùng thân to phải năm, sáu người ôm mới hết, vỏ cây thô cứng, gồ ghề, trong khe nứt còn có một dòng nước chảy nhỏ.

Chắc hẳn là thụ đại căn thâm[3]. Mưa tạnh rồi, lúc này nước mưa chảy xuống các vết nứt trên thân cây, rồi từ từ thấm vào rể.

[3] Thụ đại căn thâm (树大根深) thành ngữ Trung Quốc, bắt nguồn từ vở tuồng Sa Gia Bang 沙家浜. Nghĩa là "cây có rể to", phép ẩn dụ cho "có sức mạnh và có một nền tảng vững chắc".

Cảnh tượng này chợt làm Đường Thời nhớ tới một câu "lá rụng về cội".

Chẳng qua, sau đó hắn lại nghĩ tới Thị Phi.

Bàn tay Đường Thời chậm rãi rời khỏi thân cây, không ngờ trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ: "Ha, có bản lĩnh, có bản lĩnh. Trước đó còn ở Tiểu Tự Tại Thiên giết chết vô số con cháu Yêu tộc của ta, bây giờ cả người linh lực trống không. Đúng là báo ứng nha..."

Giọng nói trêu đùa, ngả ngớn, lại còn cực kỳ quanh co khúc khuỷu.

Đường Thời trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy nữ tử mặc áo bào kim lam hoa lệ. Nàng ngồi trên cành cây, tay cầm quả thông, dùng ánh mắt vừa thân thiết vừa châm biếm nhìn hắn.

Ân Khương.

Đường Thời mới mở miệng gọi nàng, nhưng không biết tại sao lại không nói gì.

Ân Khương cười nói: "Có phải thấy ta tới đây khiến ngươi kịch động không? Chỉ tiếc là ta tới tìm người báo thù."

"Lúc Yêu tộc xâm lấn ngươi không tới, bây giờ ngược lại muốn báo thù cho bọn họ, ta trái lại không nghĩ tới." Đường Thời hoảng hốt chính là trong khoảnh khắc Ân Khương tới, hắn lại không hề cảm nhận được. Nữ nhân này là Yêu tu Đại Thừa kỳ, một Yêu tu như vậy trực tiếp tới Tiểu Tự Tại Thiên, thật sự làm cho người ta.... không biết phải nói gì cho phải...

Có lẽ là cảm thấy Đường Thời nói đúng, Ân Khương sờ sờ cằm, nói: "Ngươi nói cũng không sai. Lũ ngu kia đến Tiểu Tự Tại Thiên bới lông tìm vết căn bản là tự tìm chết... Bằng tộc và Khổng Tước tộc đồng tâm hiệp lực, chỉ tiếc phía sau còn có Hổ tộc và Báo tộc. Những gì ngươi thấy cũng không phải là chiến lực mạnh nhất của Thiên Chuẩn Phù Đảo."

"Ngươi là đang thanh minh cho thất bại của Thiên Chuẩn Phù Đảo à?" Đường Thời tuy rằng hiểu rõ kia không phải là đội ngũ mạnh nhất của Thiên Chuẩn Phù Đảo, nhưng thất bại thì vẫn là thất bại.

Ân Khương nhảy từ trên cây xuống, vỗ tay một cái đã đừng trước mặt Đường Thời, nàng cười nói: "Ta đã sớm nói với ngươi, ta không thuộc phái chủ chiến[4]. Miêu tộc ta trước nay đều luôn có quan hệ không tồi với Hổ tộc và Báo tộc, bất hòa với Bằng tộc và Khổng Tước tộc. Nếu không phải ta giết Ưng vương trước, ngươi cho rằng mình còn có thể sống tới giờ sao? Nếu trước đó ta không xuống tay với Ưng tộc thì kẻ ngươi gặp sẽ là Ưng vương, chứ không phải cái loại như Vu Húc."

[4] Chủ trương phát động chiến tranh.

"..." Đường Thời nhìn về phía nàng, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Ân Khương là có chuyện mới tới, nàng nghiêng người nhìn về phía cây đại tùng, nâng tay vuốt ve, đáy mắt hiện lên tang thương.

Chỉ nói: "Dù sao cũng không phải tới vì ngươi, ta chỉ là thuận tiện ghé xem ngươi thôi."

Khẩu thị tâm phi.

Đường Thời cũng không vạch trần nàng, dù sao vẫn nên giữ thể diện cho lão yêu quái ngàn vạn năm này: "Tam Chu mộc tâm."

Ân Khương vừa nghe lời này liền trừng mắt: "Đạo tu các ngươi đúng là xấu xa!"

Đường Thời cười như không cười: "Ân Khương lão tổ cũng biết đó, một chưởng của người biến ta thành cái dạng gì? Chẳng biết làm sao mà chui vào người một tiểu hòa thượng, phải rời khỏi thân thể của mình tận nửa tháng, ta đây mới là đại nạn không chết đó."

Ân Khương vứt cho Đường Thời một hộp gỗ to hai thước[5], nàng khoanh tay nhìn Đường Thời: "Ngươi nhanh như vậy đã Kim Đan kỳ, không biết có nhớ được cái gì không?"

[5] 1 thước = 1/3m

Lúc trước Ân Khương nói hắn trúng độc hắn còn không tin, bây giờ nhớ lại không biết là mùi vị gì?

Vẻ mặt Ân Khương châm biếm lạ thường, khiến Đường Thời có chút không thoải mái. Hắn cầm hộp gỗ mở ra, bên trong chỉ có một mảnh gỗ màu đen bình thường, nhưng khi cầm lên nhìn thì lại nặng trĩu. Tam Chu mộc tâm này ngược lại giống thiết hơn là gỗ. Khi hắn nghe Ân Khương nói, vẽ mặt trắng nhợt, chẳng qua là cố nén không nói chuyện.

Hắn cất Tam Chu mộc tâm lại vào hộp rồi đứng lên, nói: "Chuyện đã qua, nhắc lại cũng không còn ý nghĩa gì."

"Cái gì mà chuyện đã qua?" Ân Khương nở nụ cười, tầm mắt chuyển hướng về phía chân trời xa xăm, nhìn tới Tam Trọng Tiểu Tự Tại Thiên phía trên, người còn chưa biết đủ nhiều, mới dám nói với ta như vậy."

"Vậy Đường mỗ cảm thấy may mắn vì mình biết ít." Đường Thời cũng chỉ cười.

Ân Khương ngoảnh đầu nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ hiện lên vài phần thương xót, như là thông qua hắn mà nhìn thấy một người khác.

Nàng tựa hồ đã nhìn đủ rồi, ý cười trên môi đã không còn, liền xoay người rời đi.

Đường Thời chau mày, gọi nàng lại: "Ân Khương..."

Ân Khương dừng bước, nói: "Ngươi muốn hỏi gì?"

"Ta muốn biết lịch sử giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo." Đường Thời tạm dừng một chút, nhìn thấy bả vai Ân Khương hơi run nhẹ, nghĩ là nàng đang cười nhạo, có lẽ cảm thấy đáp án cho vấn đề này quá dài đi? Chuyện này không phải một hai câu là có thể nói rõ, Đường Thời thành thật mà thay đổi câu hỏi: "Nếu vấn đề này không tiện nói, vậy tình hình Tiểu Tự Tại Thiên hiện tại là thế nào?"

Ân Khương không thể nào là không biết gì, Đường Thời hiểu rõ nàng biết được rất nhiều chuyện.

Tỷ như những chuyện lộn xộn giữa hắn và Thị Phi... hắn cảm thấy Ân Khương đã sớm đoán được kết qua này...

Dù sao cũng là Cửu mệnh Miêu yêu, lão tổ của Yêu tộc, hỏi nàng ắt hẳn là không sai.

Viện này tương đối trống trải, chỉ có không ít đại thụ, trên tường có vẽ Phật tượng và một ít chữ, so với ba ngàn năm trước không có gì khác.

Đường Thời sẽ là chính mình kế tiếp sao?

Nàng chậm rãi nói: "Tình huống ở Tam Trọng ta không rõ lắm. Bất quá nếu là ngươi hỏi Thị Phi, hắn không sao, chẳng qua vẫn còn đang sám hối thôi. Bời vì trên người hắn có nghiệp chướng nặng, đang phải chịu phạt, tình cảnh ước chừng không quá tốt. Về phần đám lừa ngốc trên Tam Trọng Thiên, lúc này không có thời gian để ý đến người bên dưới. Hiện tại Tiểu Tự Tại Thiên không sao đâu—"

Đang nói bỗng nhiên dừng lại, Ân Khương nhận ra mình đã nói lời không nên nói, nàng trầm mặc một lát, nhận thấy Đường Thời ngờ vực nhìn mình, liền cười nói: "Ngươi yên tâm đi, có lẽ các ngươi sẽ có thiện quả. Đường Thời, ngươi tu Vô Tình đạo à?"

Đường Thời sửng sốt, vô tình đạo?

"Sao ta phải tu Vô Tình đạo?" hắn có chút khó hiểu.

Xem ra, đối với Đường Thời trên đời này vẫn có vài thứ hắn quý trọng.

Ân Khương chỉ thấy hắn sao mà ngốc quá. Có khi chính hắn còn không biết, có những chuyện một khi đã có khởi đầu thì nhất định phải có tháo gỡ. Nàng lấy từ tay áo ra một ngọc giản màu đen, ném cho Đường Thời, thuận miệng nói: "Chuyện ở Tiểu Tự Tại Thiên ngươi không cần sốt ruột. Đông hải mênh mông, sẽ có một ngày phải phơi bày hết thảy. Chỉ cần yên tĩnh quan sát là được... Vô Tình đạo này cho ngươi. Nếu ngày nào có ngươi muốn tu Cực Tình đạo cũng có thể tới tìm ta. Chính là Vô Tình đạo không dễ bị thương, ta không quan tâm bất kỳ ai."

Đối với Đường Thời hiện tại mà nói, lời này của Ân Khương có chút không rõ ràng, nhưng tựa hồ là để lộ huyền cơ nào đó.

Hắn nghĩ tới Ân Khương và Khô Diệp thiền sư, liền hỏi: "Là chuyện Khô Diệp thiền sư viên tịch sao?"

Tại sao Khô Diệp thiền sư phải phong ấn Ân Khương trong chiếc hộp kia? Chắc hẳn đã xảy ra biến cố lớn, sau đó Khô Diệp thiền sư viên tịch. Kiểu gì cũng thấy có ẩn tình bên trong.

Ân Khương ngược lại không ngờ hắn lại biết được tin tức này, liền cười nói: "Ngươi ngày cảng có bản lĩnh rồi. Chỉ là việc này không liên quan đến ngươi. Đường Thời, chờ đến khi có thể rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên thì hãy đi đi. Nơi này chung quy không phải chỗ có thể phát sinh chuyện tốt gì."

Chung quy không phải chỗ có thể phát sinh chuyện tốt gì.

—lời này thật khó hiểu.

Ân Khương cất bước chậm rãi tiến về phía thân cây dưới ánh mắt của Đường Thời, giọng nói nàng biến mất trong bóng cây. Là sử dụng bí pháp mà Đường Thời không biết đi mất rồi.

Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo là chốn Niết Bàn, chốn Niết Bàn ở nơi tận cùng Đông hải mênh mông, chốn Niết Bàn phải dùng máu thịt của vô số người để đổi lấy. Bọn họ không có lựa chọn nào khác...

Hơn ba ngàn năm trước là Khô Diệp thiền sư, hiện giờ đã đến phiên nàng rồi.

Ân Khương kỳ thật vẫn chưa rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên, thân ảnh nàng chợt hiện ra phía trước Tàng Kinh các trên Tam Trọng Thiên.

Hướng về mặt sau Tàng Kinh các, là vô số bậc thang cao rộng trải dài trước mắt nàng. Ở bậc thang cuối cùng, là nơi cao nhất Tiểu Tự Tại Thiên, có một điện đường nhìn qua rất bình thường.

Giờ phút này Ân Khương, lấy thân phận là một Yêu tu, chậm rãi đi lên.

Toàn bộ Tam Trọng Thiên tĩnh mịch như thể không có người sống.

Ân Khương nhắm mắt lại, cảm nhận linh khí lưu động quanh thân, ngoài ra còn có lệ khí mơ hồ khốc liệt, nàng thấy phế phủ đau đớn như bị bỏng.

Thời điểm mở mắt ra, chỉ thấy Tiểu Tự Tại Thiên này kỳ thật không khác gì địa ngục.

Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng là như vậy...

Men theo bậc thang, càng đi lên nét mặt Ân Khương càng thêm lãnh đạm. Gió lạnh thổi qua mặt nàng, mang theo tiếng trống chạng vạng của Tiểu Tự Tại Thiên. Giết chóc ngày trước trên quảng trường đã tản đi, nay chỉ còn lại mây, gió êm dịu.

Ánh mặt trời ấm áp rực rỡ, rơi xuống trên lưng Ân Khương thon gầy. Nàng nghe tiếng chuông tiếp sau tiếng trống, ngẩng đầu nhìn về tòa đại điện trên cao nhất kia.

Tiểu Tự Tại Thiên mộ cổ thần chung, trường đình lập tuyết[6], đã bao nhiêu năm rồi?

[6] – Mộ cổ thần chung: Đây là thành ngữ có nguồn gốc Phật giáo. Theo quy củ Phật giáo thì chùa chiền đánh chuông sớm trống tối – mộ cổ thần chung. Ý là nói về lời nói khiến người ta cảnh tỉnh giác ngộ.

– Trường đình lập tuyết: (câu này mình tra thì không thấy, chỉ có "trường môn lập tuyết", chắc là cũng tương tự) thành ngữ tiếng Trung, được dùng để chỉ học sinh được dạy dỗ một cách tôn trọng, giờ đây nó dùng để chỉ việc tôn trọng giáo viên; ẩn dụ về sự ham học hỏi và tôn trọng những người lớn tuổi có học.

"Ân Khương thí chủ, hà cớ gì lại đến?"

Ân Khương nghe thấy giọng nói già cỗi, liền nhận ra ngay, là Tiểu Tự Tại Thiên Khô Tâm thiền sư.

Năm đó ông chỉ là một tiểu hòa thượng, nay đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ.

Không hiểu vì sao, biểu tình mềm mại trên mặt Ân Khương đã không còn, chỉ để lại lạnh nhạt: "Dựa vào các ngươi, chỉ có một đường chết."

Lời nói quyết tuyệt. Người bên trong đại điện lại thật lâu không lên tiếng, như là ngầm thừa nhận.

Ân Khương hướng lên trên, từng bước ổn định, cuối cùng dừng lại trước đại điện. Nàng giương mắt nhìn bức hoành trên đại điện quen thuộc— "Vô", đại biểu cho cảnh giới cao nhất cảu Phật gia.

Chỉ là sẽ có ai làm được như thế?

"Ta là người có địa vị cao nhất của Thiên Chuẩn Phù Đảo."

"Việc này đã có Tiểu Tự Tại Thiên, Ân Khương thí chủ mời về cho." Giọng nói Khô Tâm thiền sư không biết từ đâu truyền đến, có một loại xa xăm thê lương.

Bọn họ nói những chuyện mà chỉ họ biết, trong đó tồn tại một loại ăn ý mà chỉ những người cùng niên đại mới hiểu được.

Ân Khương đi vào điện, mọi thứ vốn mơ hồ đã bắt đầu rõ ràng, nàng nhìn thấy những cảnh tượng quen thuộc. Trong điện không chỉ có mình Khô Tâm thiền sư, phía sau còn có rất nhiều tu sĩ. Bọn họ chỉ ngồi yên đó, một câu cũng không nói, hoặc là căn bản không nói nên lời.

"Ta muốn nhìn Khô Diệp... y ở đâu..."

Nàng biết rõ thời điểm y viên tịch, chăng qua là Tiểu Tự Tại Thiên không có xá lợi tử của y, cũng không có tro cốt. Nàng chỉ có thể đi tìm.

Khô Tâm thiền sư hít một hơi, nhớ đến chuyện của Tiểu Tự Tại Thiên gần đây, vốn là tưởng rằng chỉ có Tiểu Tự Tại Thiên tận lực tương thủ, không ngờ đến Ân Khương vẫn trở lại.

"Ân Khương thí chủ... tội gì..."

Sao phải khổ sở như vậy?

Song Ân Khương chỉ lắc đầu, nói: "Y nói bất động phàm tâm, bất phúc phật tính, cũng là y không có gan!"

Nàng bỗng chốc cười ra nước mắt: "Ta thật sự không biết sao? Hắn đã thay ta xuống địa ngục, ta giãy dụa ba ngàn năm mới thoát ra, há là dạng người ham sống sợ chết?"

Khô Tâm thiền sư bỗng nhiên nói không nên lời. Mắt ông như nến tàn trước gió, tuy rằng thanh tỉnh, nhưng lại mệt mỏi. Đơn độc bước xuống bậc thềm, rốt cuộc bỏ lại sau lưng địa ngục dung nham. Vì thế nét mặt ông có vẻ buông lỏng vài phần, ngay cả thân thể khô héo cũng có dấu hiệu khôi phục vài phần. Nhưng mà dấu hiệu này chỉ trong giây lát, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác...

Ân Khương nói: "Là Thiên Chuẩn Phù Đảo bội ước trước. Nếu như thật sự có một ngày xảy ra chuyện không thể ngăn cản, thì cứ tới Đất Hoang giành hai chỗ. Ngại gì chứ?"

Nhưng đáp lại nàng, Khô Tâm chỉ lắc đầu.*

*Chỗ này tác giả để là Khô Diệp. Không biết là ghi nhầm hay là khúc này Ân Khương đang hồi tưởng nữa. Đọc đoạn dưới thì mình nghĩ là tác giả ghi nhầm nên mình sửa lại thành Khô Tâm.

Lão sinh gầy guộc mặc chiếc áo cà sa đỏ, đung đưa đi qua vô số các tăng nhân đang ngồi xếp bằng thành hai vòng tròn lớn trong điện. Ánh lửa cách xa hắn, tuy mặc áo cà sa đỏ nhưng vẫn mang lại cảm giác xám xịt ảm đạm.

Ân Khương đuổi kịp bước chân ông, quay đầu nhìn thoáng qua cảnh tượng trong mắt người khác có thể nói là đáng sợ, lại trào dâng một nỗi buồn vô tận.

Các tăng nhân được mai táng tại Tháp Lâm[7]. Ân Khương theo sau ông đi qua vô số tiểu tháp. Những viên đá xám kia như trải qua vô số gió táp mưa sa, nhìn qua có cảm giác tang thương vô cùng.

[7] Tháp lâm: Quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường toạ lạc gần chùa chiền.

Khô Tâm thiền sư dừng lại ở trước một tòa tháp trông rất bình thường, mặt trên không có chạm khắc gì, cũng không có tên, chỉ có trên đỉnh tháp đặt viên xá lợi.

Mỗi một tòa tháp là một vì tăng nhân đức cao vọng trọng.

Tháp Lâm này vô cùng vô tận, liếc mắt nhìn lại không thấy được điểm đầu.

Tiểu Tự Tại Thiên vốn nhiều Phật tu, tu sĩ thọ mệnh có thể nói là vô cùng tận, tại sao lại có nhiều Tháp Lâm như vậy?

Đây vốn là một nơi đáng ngờ, nhưng Ân Khương lại không có chút nghi ngờ nào, nàng nhìn tòa tháp, vươn tay chạm vào, bỗng nhiên rơi lệ...

Phía chân trời đã không còn ánh sáng, trong bóng tối chỉ còn tiếng khóc đột ngột không thể kìm nén... Phảng phất như cả Tam Trọng Thiên đã được bao phủ trong sương mù.

Dưới Thiện Môn tự, Đường Thời còn đang đả tọa tu luyên. Sau khi đột phá lại bị thương như vậy, cảnh giới có chút không ổn định. Hắn ngồi xếp bằng hồi lâu, thu dọn sơ lược linh lực hỗn loạn trong thân thể. Sau đó lấy linh thạch ra cầm trong tay, bố trí một trận pháp hấp thu linh lực.

Đả tọa một lần, ngồi luôn bảy ngày.

Ngày thứ bảy, thời điểm thần chung vang lên. Đường Thời rốt cuộc mở mắt, trong một khoảnh khắc, mắt hắn lóe lên ánh kim quang, đáy mắt có một triện tự ấn màu tử kim kỳ quái hiện lên. Hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, tay chấp hình chữ thập thu thức đem toàn bộ linh khí cuồn cuộn áp chế xuống. Khi mở mắt ra, đáy mắt đã không còn cảm giác phong mang tất lộ[8] như vừa rồi.

[8] Phong mang tất lộ: Bộc lộ tài năng; tài năng lộ rõ.

Hắn tinh thần thoải mái mà đứng lên, hung hăng duỗi thắt lưng mệt mỏi.

Đẩy cửa ra, Đường Thời hít thở không khí tươi mới bên ngoài, mặt trời mọc chiếu vào người hắn, liền cảm thấy ấm áp dào dạt.

Hai tiểu hòa thượng đang cầm chổi quét sân, vừa quét vừa tán dóc.

"Ta đã nói những yêu quái đó sẽ không nghe chúng ta mà!"

"Ngươi chưa có nói, ngụy biện!"

"Người xuất gia không nói dối, sao ta phải ngụy biện chứ?"

"Đó không phải là ngụy biện à?"

"Nhóc con, ngươi muốn đọ sức phải không?"

"Đánh thì đánh, ai sợ ai?"

Không đợi Đường Thời mở miệng hỏi gì, hai tiểu hòa thượng đã giơ chổi ngươi tới ta đi. Chạy một vòng quanh viện mới nhìn đến Đường Thời, liền cả kinh, cả hai đồng loạt rút tay đưa ra sau lưng. Nhìn về phía Đường Thời, có chút xấu hổ mà cười nói: "Đường sư huynh đã bế quan xong rồi ạ?"

Đường Thời thấy hai tiểu hòa thượng này thú vị, cũng không để ý, chỉ gật đầu hỏi: "Bây giờ ta muốn đi, không biết có thể trực tiếp đi luôn không?"

"Nếu người có việc, đến hỏi Viên Ánh sư huynh là được rồi. Đúng rồi, Viên Ánh sư huynh dặn chúng ta nếu người tỉnh thì tới báo với huynh ấy..." một tiểu hòa thượng vỗ vỗ đầu mình rồi bỏ chổi chạy đi mất.

Đường Thời cũng không quấy rầy tiểu hòa thượng còn lại quét dọn. Hắn đi về phía ngoài viện, liền thấy được cảnh tượng náo nhiệt này.

Chùa miếu phía dưới, phụ trách những việc phàm tục, có khách hành hương đến dâng hương trong đại điện, có người còn đang nói chuyện với các tri khách tăng. Mỗi một tăng nhân đều mang ý cười ôn hòa.

Loại khí tức phàm tục quen thuộc này, đã lâu rồi hắn chưa được thấy.

Đường Thời đi một mình giữa đám đông người thường, hắn duỗi tay một cái có thể giết chết tất cả mọi người ở đây— trong mắt đại đa số tu sĩ, phàm nhân chẳng khác gì kiến hôi.

Viên Ánh sư huynh theo lời hai tiểu hòa thượng, rất nhanh đã tìm tới Đường Thời. Chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra hắn ngay, bởi vì Đường Thời có một loại khí chất rất đặc biệt, nhất là khi đứng giữa các tăng nhân và khách hành hương.

Tiểu Tự Tại Thiên vài ngày trước còn bị che phủ bởi máu tanh, mà nay đã khôi phục lại bộ dáng yên tĩnh bình thưởng.

Đường Thời không biết Nhị Trọng Thiên tình hình thế nào, bất quá có lẽ đã tu sửa trở lại như trước rồi.

Hắn nhìn thấy Viên Ánh, theo thói quen định chấp tay chữ thập cúi đầu chào, liền giật mình nhận ra mình đã không còn là tiểu hòa thượng Thời Độ nữa rồi.

Đường Thời đưa tay sờ mũi, thuận miệng nói: "Vị này là Viên Ánh sư huynh phải không? Không biết giờ ta có thể đi chưa?"

Sau khi đến Kim Đan kỳ rồi, cho dù là một mình vượt qua Đông Hải, chắc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì nhỉ?

Chẳng qua Viên Ánh lại chau mày, nói: "Khô Tâm thiền sư nói, nếu Đường sư huynh bên này không có việc gì, người muốn gặp huynh."

Hôm đó Đường Thời nói lời kinh thiên động địa như thế, dù cả Tiểu Tự Tại Thiên nghị luận xong cũng không có phản ứng gì. Nhưng bản thân hắn hiểu rõ nhất lời này có ý nghĩa gì.

Sau khi nghe Viên Ánh nói. Đường Thời liền biết xảy ra chuyện xấu, chỉ là lúc này đúng là không đi được.

Hắn chỉ nói: "Mời Viên Ánh sư huynh dẫn ta đi gặp Khô Tâm thiền sư."

Viên Ánh cúi đầu, nói: "Mời theo bần tăng."

Hắn theo sau Viên Ánh ra đại điện, băng qua hành lang, lại đi qua Tàng Kinh các, hướng thẳng ra mặt sau, liền thấy một tòa tiểu đình tử giản dị cực kỳ. Ngẩng đầu là thấy phía trên có hai chữ "Lập Tuyết", đó là Lập Tuyết đình trong truyền thuyết.

Tương truyền thì đây là nơi Nhị tổ Huệ Khả đã đứng trong tuyết dâng lên Đạt Ma sư tổ cánh tay của mình để cầu pháp. [9]

[9] Đại sư Huệ Khả (487-593) là Thiền sư Trung Quốc, vị Tổ thứ hai của Thiền tông Trung Quốc. Năm 40 tuổi, sư đên Thiếu Lâm Tự tham vấn đại sư Bồ-đề-đạt-ma. Ban đầu Bồ-đề-đạt-ma chẳng để ý đến sự hiện diện của Sư, để sư đứng trong tuyết băng nhiều ngày. Để chứng minh Bồ-đề tâm của mình, sư tự chặt cánh tay trái dâng Bồ-đề-đạt-ma và sau đó được nhận là môn đệ. ()

Hắn theo Viên Ánh đi qua Lập Tuyết đình, lại đến tòa đại điện cuối cùng trong tự, Thiên Phật điện.

Bọn họ không đi vào, mà là Viên Ánh đi đến gõ nhẹ cửa điện, khi hắn gõ một trận pháp chậm rãi hình thành dưới chân bọn họ, Truyền Tống trận.

Viên Ánh nói: "Trên Nhất Trọng Thiên đang có người chờ, Đường sư huynh lên rồi đi theo chỉ dẫn của họ là được."

Đường Thời gật đầu chào, sau đó theo sức mạnh của Truyền Tống trận trong chớp mắt tiến vào Nhất Trọng Thiên.

Hắn đã quen thuộc Nhất Trọng Thiên, chỉ là chỗ này chưa từng tới.

Bố cục Tam Trọng Thiên và Thiện Môn tự hoàn toàn giống nhau. Lúc này hắn đang ở trước Thiên Phật điện. Chẳng qua là Ấn Hư đã chờ ở đây từ lâu.

Đường Thời và Ấn Hư có quen biết, nhưng đã là chuyện rất lâu trước kia tại mười tám cảnh Tiểu Hoang.

Đường Thời điềm nhiên như không mà nở nụ cười: "Lâu rồi không gặp, Ấn Hư sư đệ."

Ấn Hư có chút khó xử, dù sao Thị Phi cũng là người hắn ngưỡng mộ nhất ngoài sư phụ, mà lời Đường Thời nói ngày đó, hắn cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể cười: "Đường sư huynh đi bên này, Khô Tâm thiền sư ước chừng là muốn nói chuyện Thị Phi sư huynh."

Cuối cùng cũng nhắc tới tên này, Đường Thời ngẩn ra, vẫn là hỏi: "Thị Phi làm sao?"

"Bán Phật bán Ma, tâm y hướng Phật, nhưng lúc này vẫn còn bị vây khốn không thể nào ra." Ấn Hư dừng một chút, lại nói, "Phật pháp của ta không cao thâm bằng Thị Phi sư huynh, bất quá Khô Tâm thiền sư nói, nơi nào sinh tâm ma, nơi ấy trừ tâm ma. Đoán chừng tìm Đường sư huynh là vì muốn trừ tâm ma cho Thị Phi sư huynh?"

Trừ tâm ma.

Đường Thời nhớ lại lúc gặp Thị Phi ở Tàng Kinh các, lúc đó y đã gọi tên hắn...

Tâm ma, rốt cuộc là tâm ma gì?

Đường Thời không rõ, chỉ có thể chờ đến Tam Trọng Thiên hỏi Khô Tâm thiền sư.

Từ Thiên Phật điện đến Lập Tuyết đình là một quảng trường lớn. Đường Thời đi qua quảng trường liền thấy bên dưới một con sóng lớn đánh vào bờ, lại càng phụ trợ thêm sự tĩnh lặng cho Tiểu Tự Tại Thiên.

Bọn họ theo Truyền Tống trận trước Thiên Vương điện tiến vào Nhị Trọng Thiên. Lần này là Tuệ Định thiền sư tiếp nhận, ông nhìn Đường Thời ánh mắt phức tạp.

Thương tích trên người lão hòa thượng gần như đã khỏi. Trước mặt ông là Đường Thời— đạo tu trẻ tuổi này, không lâu trước còn đại khai sát giới ở Nhị Trọng Thiên, khiến mọi người đều thấy hào quang của hắn. Bây giờ gặp, lại thấy người này bình thường không có gì lạ, không hề có chỗ nào xuất sắc.

Nhưng hoàn toàn, không có gì xuất xắc, chính là xuất sắc nhất.

Nghĩ đến đệ tử yêu mến của mình bây giờ đang khốn cục, Tuệ Định thiền sư trong lòng mang theo khổ ý. Ông quay đầu nhìn thoáng qua nơi hai màu đỏ trắng hợp lại với nhau trên quảng trường. Đường Thời đang đứng trên đường ranh giới này.

Đường Thời cũng chú ý tới điểm này, đồng thời cũng chú ý đến phía trên này quạnh quẽ không ít.

Tiểu Tự Tại Thiên sau một trận chiến thiệt hại không ít người.

Hắn không hỏi nhiều, thấy Tuệ Định thiền sư đã cất bước liền đi theo.

Bậc thang trắng to lớn xuất hiện cuối tầm mắt họ. Đường Thời nhìn bậc thang lại nhớ đến tình cảnh ngày đó.

Tuệ Định thiền sư nói: "Lúc này Thị Phi đã ở trên rồi, ngươi cũng đi lên đi."

Đường Thời nhớ tới lời Ân Khương, đúng là phải có một kết quả, nhưng sẽ là kết quả thế nào đây?

Hắn quay lại thi lễ với Tuệ Định thiền sư, không nói gì mà đi về phía trước, trầm mặc một hồi mới bước lên bậc thang.

Tâm ma của Thị Phi là vì hắn mà thành, hôm nay là không thể không đi.

Lúc này Thị Phi đã tới điện trước, Khô Tâm thiền sư không để hắn đi vào, chỉ nói: "Ngươi vẫn chấp mê bất ngộ sao?"

Thị Phi nói: "Năm đó Khô Diệp thiền sư không ngộ, đệ tử cũng ngộ không được."

Ngộ không được...

Khô Tâm thiền sư nhớ tới Khô Diệp, lại nghĩ đến Cửu Mệnh Miêu yêu kia lúc này vẫn còn ở Tháp Lâm. Yêu tu kia ngồi ở Tháp Lâm bảy ngày, chưa từng rời khỏi...

"Trong lòng ngươi chưa từng hối cải, đó là chuyện mấy ngày trước khi hóa ma— cũng vì lòng ngươi từ bi, Phật tổ chưa từng trách tội, cũng chưa từng trừng phạt. Nhưng ngươi lại tự khóa tâm chính mình. Thị Phi... lúc này là thời khắc mấu chốt, sao không giác ngộ?"

Giác ngộ, nói đơn giản, nhưng có thể thật sự giác ngộ sao?

Thị Phi hạ mắt, nói: "Thị Phi có chấp niệm, Khô Tâm thiền sư không có chấp niệm sao? Trên dưới Tiểu Tự Tại Thiên, không ai là không có chấp niệm... Chấp niệm vừa sinh, thì sẽ vĩnh sinh, chưa từng có người không có chấp niệm."

Khô Tâm thiền sư trầm mặc hồi lâu: "Ngươi nghiên cứu Phật pháp tinh thâm, đã rẽ một lối khác."

Thị Phi không nói, y biết Khô Tâm thiền sư đúng, nhưng y cũng không thể phủ nhận bản thân của hiện tại, có chấp niệm cũng là một điều hiếm hoi.

Chấp niệm sinh, chấp niệm bất tử.

Đường Thời phía sau từng bước lại gần, nhìn thấy Thị Phi đang quỳ trước cửa điện, như một bức tượng điêu khắc.

Khô Tâm thiền sư bên trong sớm đã cảm nhận được Đường Thời đến, cũng lên tiếng: "Đường Thời thí chủ, đứng ở ngoài điện đi."

Vì vậy Đường Thời đứng đó, Thị Phi thì quỳ gối bên cạnh.

Đường Thời khống chế ánh mắt mình không chui đến trên người Thị Phi, sau đó nhìn về phía trong điện, chỉ là bên trong vô cớ tối tăm mờ mịt, làm cho người ta không nhìn rõ được. Hắn thấy kỳ lạ, nhưng cũng không thể làm càn vô lễ.

Đường Thời khom người, nói: "Vãn bối Đường Thời, tới gặp Khô Tâm thiền sư."

Khô Tâm thiền sư nói: "Hôm nay làm phiền Đường thí chủ đến, đơn giản vì đệ tử không nên thân này... Đường thí chủ từng nói, ngươi là tâm ma của y?"

"Phải." Đường Thời chỉ nói một chữ, cũng không nói thêm câu nào.

Khô Tâm thiền sư lại nói: "Thế gian có nhân quả, ngày trước các ngươi có nhân quả, vẫn phải cởi bỏ nhân quả tuần hoàn. Tâm ma do ngươi mà sinh, cũng phải do ngươi mà diệt. Y là đại đệ tử được cả Tam Trọng Thiên ký thác kỳ vọng, lại vì độ ngươi mà vào địa ngục. Không biết Đường Thời thí chủ bây giờ có nguyện độ y không?"

Đường Thời chấn động, nắm chặt ngón tay mình, ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía bên trong đại diện. Chỉ thấy thấp thoáng thân ảnh gầy giơ xương của Khô Tâm thiền sư đứng trong bóng tối. Một câu "không muốn" của hắn vốn đã tới đầu lưỡi, sắp nhổ ra. Tại khoảnh khắc mắt chạm tới bóng dáng mờ nhạt của Khô Tâm thiền sư, chỉ cảm thấy người nọ gầy đến mức kỳ quái.

Tiểu Tự Tại Thiên rốt cuộc là tình huống gì...

Quay đầu nhìn thấy Thị Phi quỷ gối bên cạnh, trước sau vẫn chưa từng lên tiếng. Đường Thời hơi mím môi, lại nói: "Ta dựa vào cái gì độ y, lại làm sao có thể độ y? Khô Tâm thiền sư nói đùa rồi."

Thị Phi buông mắt, không nói gì.

Đáp án của Đường Thời, y đã sớm dự kiến được, chỉ là không ngờ... Khô Tâm thiền sư lại nói như vậy...

Y nhìn về phía trong điện liền cảm nhận được sát khí ngột ngạt kia, những thiền sư khác đã đi đâu rồi?

Thị Phi nhắm mắt lại, từa hồ không muốn nghĩ tới gì nữa.

Đường Thời rời mắt khỏi người y, có một loại cảm giác hít thở không thông.

Hắn lại nhìn vào trong điện, bóng dáng khô gầy khẽ động liền có âm thanh truyền đến: "Hôm nay Đường thí chủ không độ y, khó đảm bảo ngày sau ngươi không sinh tâm ma. Độ người cũng là độ mình..."

"..." Đường Thời rốt cuộc trầm mặc.

Sau khi trí nhớ khôi phục, hắn xác thực có cảm giác rất phức tạp.

Người tu Đạo kiêng kị nhất là tâm ma, ngày sau nếu Thị Phi thật sự thành tâm ma của hắn thì không ổn.

Thấy Đường Thời im lặng, Khô Tâm thiền sư liền biết chuyện đã thành. Ông chỉ không muốn tổn hại hy vọng cuối cùng của Tiểu Tự Tại Thiên mà thôi... Hy vọng cuối cùng của Tiểu Tự Tại Thiên, không bằng nói là hy vọng của cả Thiên Chuẩn Phù Đảo và Đông hải...

"Trong lòng Đường thí chủ đã có đáp án, khó được từ tấm, bất cấu bất tịnh—" giọng nói Khô Tâm thiền sư dần dần lắng xuống, sau đó tựa hồ như cười một tiếng, lại nói, "Lão nạp còn có chuyện muốn nói với Thị Phi, mời Đường thí chủ xuống Cửu Tội giai trước..."[10]

[10] -Bất cấu bất tịnh: trích từ Bát Nhã Ba La Mật Ða Tâm Kinh (theo mình hiểu thì là "phải dơ bẩn thì mới có thể sạch sẽ")
-Giai: bậc thang.

Cửu Tội giai, đó là tên của những bậc thang trắng mỹ lệ này.

Lòng Đường Thời nặng nề, cuối cùng vẫn im lặng lui xuống.

Hắn đã đáp ứng rồi...

Nghiên cứu Phật pháp mấy ngày nay cho hắn biết, lời Khô Tâm thiền sư là sự thật— nếu lần này không giải quyết triệt để hậu họa, ngày sau sẽ có vô số rắc rối.

Hắn thích cuộc sống không vướng bận, cũng không hy vọng dính vào loại tai họa ngầm như tâm ma.

Ngay cả người như Thị Phi cũng có tâm ma, hắn không biết tâm tính của mình so với Thị Phi kiên định cỡ nào.

Ngoài điện, Thị Phi rốt cuộc đứng lên, Khô Tâm thiền sư bảo y đi vào, bóng tối trong đại điện thình lình rút đi.

Thị Phi giương mắt, nhìn thấy thảm trạng bên trong chẳng khác gì địa ngục.

Trên chính giữa đài cao trên đại điện là hồ dung nham khổng lồ. Khô Tâm thiền sư ngồi trước đài, áo cà sa tán loạn, tựa như thân hình gầy yếu của ông sẽ lập tức rơi xuống dưới.

Những gờ đá trên hồ dung nham kia đã chuyển sang màu đỏ như thể bị đốt cháy.

Trên đài cao kia có mười sáu bộ hài cốt, xương cốt trắng toát bị ám sắc đỏ như thể do dung nham chiếu rọi.

Một nữ tử chậm rãi đi tới từ sau đại điện. Nàng cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ tới bên hồ dung nham kia, yếu ớt mà nói một câu với Khô Tâm thiền sư: "Ta đi thay y."

Trước mắt Thị Phi, nữ tử nhảy thẳng xuống và biến mất vào dòng dung nham vô biên.

Khô Tâm thiền sư lộ ra vài phần thương xót, cuối cùng chỉ nhắm mắt lại.

Vô số hài cốt chấn động đứng dậy, lại đồng loạt nâng tay, vẽ ra một Phật môn ấn phù Thị Phi rất quen thuộc, ngăn chặn lại thứ đang sôi trào bên trong dung nham kia.

Ánh mắt Thị Phi chết lặng, Khô Tâm thiền sư ngồi một lúc, rồi nói: "Bây giờ ngươi đã thấy được bí mật lớn nhất của Tiểu Tự Tại Thiên rồi... ngươi đọc thạo vô số kinh quyển ở Tàng Kim các, phải biết chuyện đã phát sinh. Thị Phi... ngươi hãy đi theo Đường Thời trừ bỏ tâm ma đi..."

Thị Phi giương mắt đôi mắt đã sớm đỏ ngầu, nghiến răng nói: "Vì sao lại là Tiểu Tự Tại Thiên? Thiền sư, Thiên Chuẩn Phù Đảo đã có hai các ở Đại Hoang, Tiểu Tự Tại Thiên ta lại phải khổ thủ Đông hải. Ta dùng từ bi đối thế nhân, liệu thế nhân có dùng từ bi đối ta không?"

Những bộ hài cốt ngồi bên hồ dung nham đó rõ ràng vẫn chưa chết. Chính là những thiền sư năm xưa y gặp qua, còn được họ chỉ điểm Phật pháp! Họ đều là những nhân vật có tu vi thông thiên, giờ phút này lại hóa thành xương khô! Tại sao lại như vậy, sao phải đến mức này!

Trong lòng Thị Phi như có một ngọn lửa thiêu đốt, y thống khổ quỳ trên mặt đất. Một bàn tay gầy yếu đặt lên đỉnh đầu y, khiến y chốc lát đã an tĩnh.

Đôi môi trắng xám của Khô Tâm thiền sư hiện lên ý cười: "Tiểu Tự Tại Thiên đã trở thành một nơi hung sát,... ngươi đi đi. Tâm ma sinh ra ở nơi nào thì diệt ở nơi đó... ngươi đã vào kiếp số thì phải vượt qua kiếp số, mới có thể tu thành kim thân. Không phá thì không có lập, phá rồi lại lập. Phật có chín chín tám mốt nạn, Phật tâm kiên định, thì nơi nào mà không thể tự tại?"

Ông chỉ nói một chút, nhưng Thị Phi đã hiểu.

Y cắn răng, nhịn lại máu tanh ở yết hầu, do dự hồi lâu cuối cũng vẫn dập đầu, "Đệ tử..."

Lời còn lại thế nào cũng không nói được.

Khô Tâm thiền sư nói: "Ai rồi cũng sẽ chết, vô số người tu Đạo chỉ vì cầu trường sinh. Phật môn ta không lấy trường sinh làm chấp niệm. Sinh sinh tử tử, chỉ ở một ý niệm. Hôm nay ngươi đi, ngày sau trở về, không cần tìm ta. Tứ Phương Đài hội sau..."

Đây chính là thời điểm đó.

Ông phất tay, nói: "Đi đi."

Thị Phi quỳ gối bất động.

Khô Tâm thiền sư lại nói: "Đi đi."

Đi thôi.

Y lại dập đầu, rồi đứng dậy, lui ra ngoài. Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, chiếu lên đôi môi khô khốc của Thị Phi, mang lại một cảm giác đặc biệt tàn khốc.

Y bước từng bước ra cửa điện, rồi ba bước đi về phía trước, Đường Thời đứng ở dưới cùng Cửu Tội giai, chắp tay sau lưng, thoải mái nhìn đàn chim biển bay về phía xa.

Thị Phi nghe được sau lưng mình tiếng dung nham sôi trào. Rốt cuộc y cũng không nhìn lại, chỉ nhắm mắt, nhưng nước mắt đã chảy đầy khuôn mặt.

Bên trong đại điện không một bóng người, chỉ có ánh lửa chớp động vừa mới cắn nuốt một người...

Từng trận Phạn âm. Cả Đông hải vẫn yên ả, mỹ lệ như cũ.

Thị Phi từng bước một từ Tam Trọng Thiên đi xuống. Nhìn thấy Đường Thời chờ ở bên đường, quay đầu nhìn lại—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #truyen