Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Mở sát giới

Sự tình đột nhiên biến chuyển. Ngay khi nhìn thấy bóng chim, Đường Thời đã biết sắp có chuyện lớn xảy ra.

Một trận chiến giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo sao?

Hắn bỗng cảm thấy sắp có chuyện xấu xảy ra rồi.

Đường Thời quay đầu nhìn thoáng qua đại điện, chỉ thấy được bóng lưng Thị Phi, nhưng cái cảm giác áp lực lúc trước lại đột nhiên biến mất. Hắn quay đầu lại nhìn về phía trước, giấu mình trong đám người — trận chiến này chắc hẳn sẽ không lan đến hắn, dù sao thì trong mắt người khác hắn chỉ là một tiểu hoà thượng mà thôi.

Viên Thông và Viên Cơ đã xanh cả mặt. Hai người nhìn những Yêu tu xuất hiện phía trước, biết là đại nạn đã tới.

Đã bao nhiêu năm không xuất hiện tình cảnh này rồi?

Trong lịch sử của Tiểu Tự Tại Thiên, đã lâu lắm không có chuyện như thế này xảy ra.

Đường Thời muốn tìm bóng dáng của Ân Khương trong số Yêu tu tấn công, nhưng ở đó có nhiều người như vậy, căn bản là không thể tìm được.

Những người này đi theo sau Bằng vương Lận Thiên, vây kín toàn bộ mặt phía Bắc của Tiểu Tự Tại Thiên, Yêu tu loại thú nào cũng có, nhưng không có người nào thuộc loài mà Đường Thời từng gặp.

Không có một ai thuộc Miêu tộc...

Nói cách khác, Ân Khương và người trong tộc nàng đều không tham dự tấn công sao?

Cũng có thể không phải không tham gia, mà là... đã xảy ra chuyện gì đó?

Hình như người đánh lén Ân Khương lần trước thuộc Ưng tộc...

Ánh mắt Đường Thời chậm rãi quét qua, không có một chút độ ấm. Nếu không có mấy tên Ưng tộc ngu ngốc thì có lẽ giờ này hắn đã thuận lợi có được lõi cây Tam Chu rồi. Đám Ưng tộc này đã kết thù lớn với hắn... Nếu chiến tranh thực sự xảy ra, Đường Thời cảm thấy mình có thể tranh thủ đánh lén bọn chúng vài chiêu.

Còn bây giờ thì cứ xem tình thế phát triển như thế nào đã.

Chỉ sau một chớp mắt, Lận Thiên đã lùi về bên ngoài Tiểu Tự Tại Thiên. Hắn đứng khoanh tay, nói: "Bọn lừa trọc của Tiểu Tự Tại Thiên kia, rời khỏi đây ngay lập tức, để địa bàn lại cho bọn ta, ta sẽ tha chết cho!"

Viên Thông hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Rõ là vì biết các cao tăng ở Tam Trọng Thiên của chúng ta không thể tuỳ tiện ra tay nên bọn chúng mới tranh thủ ức hiếp mà."

"Thế nghĩa là sao?" Đường Thời vốn còn nghĩ gã Bằng vương đó tới đây là tự đâm đầu vào chỗ chết, nhưng theo như lời của Viên Thông thì có vẻ không ổn rồi.

Các cao thủ đều ở Tam Trọng Thiên, nếu hoà thượng của Tam Trọng Thiên không thể ra tay thì chẳng phải là đám ở dưới như bọn họ chỉ có thể nằm yên chịu đánh sao?

Viên Cơ thở dài, nói tiếp: "Trước đây từng có quy củ, vì các Yêu tu đẳng cấp cao của Thiên Chuẩn Phù Đảo đều đã tới Đại Hoang, mà cao tăng của Tiểu Tự Tại Thiên thì vẫn ở lại Tam Trọng Thiên không đi đâu hết, nên mới có quy định là tu sĩ từ Xuất Khiếu kỳ trở lên của Tiểu Tự Tại Thiên không được phép ra tay. Đó là quy củ từ rất nhiều năm trước rồi, nghe nói bây giờ người có tu vi cao nhất của Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng chỉ là Xuất Khiếu kỳ, nên các tu sĩ ở Tam Trọng Thiên của chúng ta vẫn không được ra tay..."

Nếu không thì sẽ không công bằng.

Nếu tu sĩ ở Tam Trọng Thiên được phép ra tay thì có lẽ Thiên Chuẩn Phù Đảo đã không thể yên tâm để các Yêu tu đẳng cấp cao rời đi rồi.

Đường Thời chửi thầm trong lòng, cảm thấy đám hoà thượng này thật là cổ hủ, đã đến thời khắc sống chết rồi mà vẫn còn để tâm đến mấy việc này, thật khiến người ta không biết phải nói gì mới được.

Thấy Đường Thời có vẻ khó chịu, Viên Cơ cảm thấy hơi lạ: "Thời Độ sư đệ, hình như đệ có lời muốn nói?"

Gãi gãi mũi để che giấu cảm xúc, Đường Thời giả vờ mình chỉ là một tiểu hoà thượng, làm ra vẻ lo lắng sợ sệt: "Nếu Thiên Chuẩn Phù Đảo có cao thủ ra tay, thì chúng ta cũng phải được để các thượng sư ra tay chứ?"

"Tất nhiên là thế rồi." Viên Thông trợn trắng mắt, "Vấn đề là..."

"Vấn đề là sức mạnh của Yêu tu, chỉ một Xuất Khiếu kỳ bình thường cũng tương đương với tu sĩ Quy Hư kỳ, đừng nói đến tộc trưởng của cả một tộc." Một giọng nói ồm ồm bỗng vang lên sau lưng họ.

Đường Thời cảm thấy giọng nói này rất quen tai, đến khi quay đầu thì đúng là gặp người quen cũ, Ấn Không.

Bên cạnh Ấn Không là Ấn Hư, biểu cảm trên mặt hai người đều khá phức tạp.

Đường Thời suýt nữa là buột miệng hỏi có phải lúc nãy họ cũng xem Thị Phi chịu phạt hay không, nhưng rồi lại lập tức nhịn xuống.

Suy cho cùng thì hiện tại hắn đang ở trong một cơ thể khác, nếu hỏi chuyện đó thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Hắn nhịn không nói chuyện, chỉ im lặng nghe bọn họ nói.

Mấy người Viên Thông, Viên Cơ lập tức hành lễ với Ấn Không và Ấn Hư, "Xin chào Ấn Không sư huynh, Ấn Hư sư huynh."

"Không cần khách khí." Ấn Không chỉ nghiêng đầu qua rồi lại nhìn về phía trước, đôi mắt tràn đầy chiến ý.

Không có một ai đáp lại Lận Thiên. Có lẽ thái độ đó khiến Bằng vương tôn quý cảm thấy mất mặt, khuôn mặt hắn hơi vặn vẹo, sau đó không nói một lời nào nữa.

Bầu trời đã hoàn toàn chuyển sáng, ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi từ phía chân trời, khiến cả Tiểu Tự Tại Thiên được bao phủ trong ánh sáng.

Ưng tộc, Bằng tộc, Thử tộc, Báo tộc, Viên tộc, Hùng tộc, Hồ tộc, Khổng Tước tộc, Hổ tộc*...

(Theo thứ tự là chim ưng, bằng, chuột, báo, vượn, gấu, cáo, chim công, hổ)

Nhiều không đếm xuể. Những tu sĩ này còn đang ở hình người, nếu lát nữa họ trở về hình thú thì chắc là bên ngoài Tiểu Tự Tại Thiên sẽ biến thành sở thú luôn nhỉ?

Liên tưởng kỳ quái này khiến khoé môi Đường Thời hơi cong lên, nhưng sắc mặt lại lạnh xuống.

Lận Thiên đợi trong chốc lát, thấy ở phía dưới, trên quảng trường, thiền sư Tuệ Định chậm rãi đi ra, chắp tay với hắn: "Hôm nay Bằng vương đến, chắc không có ý tốt."

Lận Thiên cười một tiếng: "Ngươi không nghe bản vương vừa nói gì sao? Con lừa trọc kia, chỉ cần các ngươi cút đi, từ nay Tiểu Tự Tại Thiên đổi tên thành Thiên Chuẩn Phù Đảo thì sẽ có thể tránh được trận chiến hôm nay."

Trong lòng thiền sư Tuệ Định tràn đầy nghiêm nghị, không có một chút e sợ. Ông mỉm cười, chỉ nói: "Bằng vương nói đùa rồi."

"Ta không đùa cợt gì với ngươi hết." Lận Thiên biết là lão hoà thượng này sẽ không thức thời, bèn vung tay về phía sau, tiện đà nói, "Các ngươi thấy đó, bọn hoà thượng này không chịu nhường địa bàn, vậy nên chúng ta đành phải ra tay đoạt lấy."

"Bằng vương –" Thiền sư Tuệ Định đột nhiên cất cao tiếng. Đôi mắt già nua của ông nhìn Lận Thiên, tràn ngập vẻ không tán thành với hành vi ngang ngược của hắn, "Hôm nay các vị làm việc này, có nghĩ tới hiệp ước hoà bình giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên không?"

Lại còn hiệp ước hoà bình? Đường Thời quả thực không hiểu nổi, nói giỡn cái gì thế không biết. Hai phe này vốn là chính tà không đội trời chung, Tiểu Tự Tại Thiên có thể chung sống khá hoà thuận với Yêu tu là vì các hoà thượng khoan dung, nhưng trong vấn đề lớn mang tính nguyên tắc như thế này mà vẫn còn nói đến cái gọi là hiệp ước hoà bình — vậy thì thật kỳ quái.

Trong Tiên Phật Yêu Ma, Yêu và Ma là tà đạo không thể nghi ngờ, theo lý thuyết thì hai phe phải như nước với lửa, nhưng quan hệ giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo lại có vẻ không giống bình thường.

Đường Thời hỏi: "Sao Tiểu Tự Tại Thiên chúng ta lại có hiệp ước hoà bình gì đó với Thiên Chuẩn Phù Đảo vậy? Chẳng lẽ chúng ta và họ không phải là kẻ địch sao?"

Ấn Hư vốn tinh thông Phật pháp nên hiểu biết rất nhiều. Trên khuôn mặt trẻ trung vẫn còn vương nét ngây ngô, hắn chỉ nói: "Trước đây ta cũng từng hỏi Thị Phi sư huynh về chuyện này. Thị Phi sư huynh nói: Từ thuở hỗn độn sơ khai, trời mở ra tại Tý, đất mọc lên ở Sửu, người sinh sống tại Dần (1), sau đó trời đất giao hoà, vạn vật sinh sôi. Vạn vật có chim bay thú chạy, loài thú lấy kỳ lân làm đầu, loài chim tôn phượng hoàng làm chủ. Phượng hoàng có khả năng sinh sản, sinh ra khổng tước và đại bàng. Khi khổng tước ra đời, nó cực kỳ dữ tợn, có thể ăn thịt người, từng nuốt kim thân sáu trượng (20m) của Phật Tổ. Sau đó Phật Tổ xẻ lưng chim thoát ra ngoài, sải bước tới Linh Sơn. Ngài muốn giết nó, nhưng chư Phật lại bảo: sát hại khổng tước cũng như sát hại mẹ của Ngài. Vì vậy khổng tước được giữ lại Linh Sơn hội thượng (2), được phong làm Phật Mẫu Đại Khổng Tước Minh Vương Bồ Tát."

((1) Tý, Sửu, Dần là ba trong hai mươi tư sơn hướng (một cách phân chia phương hướng cổ đại), bao gồm mười hai chi (Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi), tám can (Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý) và bốn duy (Càn, Khôn, Tốn, Cấn). Mỗi sơn hướng tương ứng với 15 độ.)

((2) Linh Sơn hội thượng là những pháp hội mà Đức Phật thuyết pháp trên đỉnh núi Linh Thứu – thánh địa của Phật giáo)

Đó là một điển cố Phật giáo rất nổi tiếng, nhưng Đường Thời hoàn toàn không ngờ rằng truyên thuyết này lại có liên quan đến Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên.

Hắn hơi sửng sốt: "Nói cách khác... tộc Khổng Tước của Yêu tu được xem như mẹ của Phật, thậm chí cũng được coi là Bồ Tát, vậy nên từ xưa đã có quan hệ không tầm thường với Tiểu Tự Tại Thiên?"

"Thị Phi sư huynh nói vậy." Ấn Hư gật đầu.

Phật Tổ bị khổng tước nuốt vào bụng, phá bụng thoát ra, lại phong khổng tước làm Đại Khổng Tước Minh Vương Bồ Tát, còn gọi nó là "Phật mẫu", vậy nó thật sự là... mẹ của Phật Như Lai sao?

Nói như vậy, đại bàng và khổng tước đều từ phượng hoàng biến thành nên chính là huynh đệ, thế thì có khi đại bàng còn là cậu của Phật Như Lai không biết chừng.

Đường Thời hết nói nổi, bất chợt cảm thấy Tiểu Tự Tại Thiên thực ra cũng dị không ai bằng.

"Thị Phi sư huynh quả là cái gì cũng biết nha..."

Hắn cảm thán một câu, cũng không biết là ghen tị hay khen ngợi, hay là có ý gì khác.

Nào ngờ Ấn Hư lại nghiêm trang nói: "Đúng là Thị Phi sư huynh hiểu biết rất nhiều, nếu có một ngày ta được bằng một phần mười huynh ấy thì tốt rồi."

"..." Sự sùng bái của người này đối với Thị Phi đã lên tới một mức độ mà Đường Thời không thể hiểu nổi.

Người như Đường Thời tuyệt đối sẽ không sùng bái bất cứ ai, dù có thấy một người xuất sắc hơn mình rất nhiều thì hắn cũng sẽ chỉ xem kẻ đó là đối thủ hoặc kẻ thù, hay thậm chí là người qua đường, chỉ cần không liên quan đến mình thì tất cả mọi việc đều không đáng để tâm. Hắn sẽ không coi bất cứ kẻ nào là thần tượng, ví dụ như mấy vị trưởng bối trong Tẩy Mặc các, hắn kính trọng họ, coi họ là trưởng bối, nhưng tuyệt đối sẽ không đưa họ lên vị thế được tôn sùng.

Có đôi khi Đường Thời nói chuyện phiếm với người khác, khi có người nói họ cực kỳ sùng bái một ai đó, biểu cảm của Đường Thời luôn rất bình thản, cũng không coi đó là chuyện to tát gì.

Trời sinh hắn đã có tâm cao tận trời, không bao giờ có chuyện đặt mình ở vị trí thấp hơn người khác.

Hắn thừa nhận sự chênh lệch thực lực, nhưng sẽ không lấy sự chênh lệch đó làm lý do để sùng bái người khác.

Người mà Đường Thời tôn sùng chỉ có một —

Bản thân hắn.

Tuy nhiên, dù không tán đồng loại tình cảm này của Ấn Hư, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được, bởi vì Thị Phi... quả thực là một người xuất sắc đến mức khiến người khác không thể làm lơ.

Hoà thượng của Tiểu Tự Tại Thiên có lẽ cũng không tràn đầy kiêu ngạo đến mức không biết xấu hổ như hắn.

"Đám người Thiên Chuẩn Phù Đảo muốn làm gì vậy?"

Ấn Không đột nhiên nhíu mày.

Mọi người nghe tiếng nhìn theo, thấy ở bên kia, cuộc đàm phán giữa Lận Thiên và thiền sư Tuệ Định đã thất bại. Lận Thiên vung tay lên, nói: "Bắt đầu từ Nhất Trọng Thiên, tấn công từng tầng một từ dưới lên trên. Bây giờ chắc là ở Nhất Trọng Thiên đã chẳng còn mấy người đúng không?"

Nụ cười của Lận Thiên nhìn cực kỳ ác liệt, thậm chí còn có vẻ toan tính. Đường Thời thầm nghĩ, nếu không phải vì lập trường bất đồng thì có khi hắn sẽ vỗ tay cho tên Lận Thiên đó mất.

Ở Nhất Trọng Thiên đã không còn bao nhiêu người, hầu hết đều đã lên Nhị Trọng Thiên, vì vậy ở bên dưới gần như không có bất cứ phòng ngự nào.

Thiền sư Tuệ Định cũng biết tình hình hiện tại rất nghiêm trọng, ông quay đầu lại nói: "Võ tăng của Võ Tăng viện đâu?"

"Đệ tử ở đây." Mọi võ tăng có mặt lập tức bước ra khỏi hàng, tiến lên đứng nghiêm trước mặt thiền sư Tuệ Định, gương mặt ai nấy đều rất kiên nghị.

"Lập tức phong toả truyền tống trận giữa Nhất Trọng Thiên và Nhị Trọng Thiên, không được để bất cứ Yêu tu nào lên Nhị Trọng Thiên."

Nhưng mà đã muộn...

Ngay sau khi Lận Thiên tấn công lồng phòng hộ của Nhị Trọng Thiên thất bại, các Yêu tu ở bên dưới đã lập tức lao vào Nhất Trọng Thiên, trong đó Ưng tộc là hung ác nhất. Số Phật tu ít ỏi còn lại ở Nhất Trọng Thiên nhận được mệnh lệnh xong đều đã dồn dập di chuyển lên trên, hiện giờ bên dưới gần như trống không.

Sau khi Ưng vương chết, Vu Húc là người có khả năng kế nhiệm ngôi vương của Ưng tộc nhất. Thân hình gã nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã đến gần truyền tống trận ở Nhất Trọng Thiên.

Chỉ cần lập công trong trận chiến này, gã sẽ trở thành Ưng vương mới. Đến lúc đó chỉ cần đoạt lại ngọc truyền thừa của Ưng tộc từ tay lão yêu bà Ân Khương thì ngôi vương sẽ thuộc về gã.

Chỉ cần một trận chiến này!

Trong lòng Vu Húc ngập tràn ham muốn tàn sát đầy máu tanh, gã dùng tốc độ nhanh nhất xông tới màn phòng hộ của Nhất Trọng Thiên.

Khổng Tước vương Khổng Linh đang đứng dưới Nhất Trọng Thiên, nàng phẩy cây quạt năm màu cực lớn trong tay một cái, lập tức từ cây quạt có một luồng sáng mãnh liệt bắn ra. Luồng sáng va chạm vào màn phòng hộ đúng lúc Vu Húc lao tới, khiến gã có thể xuyên thẳng vào trong. Vu Húc hô to: "Đa tạ Khổng Tước vương."

Ở phía sau, Khổng Linh đứng giữa không trung, vạt váy tung bay tạo thành một độ cong xinh đẹp. Nàng nâng cây quạt chạm khẽ vào môi, nhẹ giọng cười, nói không phát ra tiếng: "Biết phải cảm ơn là tốt rồi..."

Nàng quay đầu lại nói với người trong tộc mình: "Các ngươi cũng theo sau hắn, đi thẳng từ truyền tống trận đi."

Vô số người của Khổng Tước tộc liền lao thẳng tới.

Khổng Linh về lại bên cạnh Lận Thiên, dịu dàng nói: "Tên ngốc Vu Húc kia không thông minh một chút nào."

"Thông minh quá thì sao lợi dụng được? Tộc nhân của ngươi xông ra sớm như vậy không có vấn đề gì chứ?"

Chim Bằng cánh vàng và khổng tước vốn đều do phượng hoàng sinh ra, chung một dòng máu, như thể tay chân, giờ này hai người đứng cùng nhau trông thân thiết đến khó nói thành lời.

Lận Thiên nhìn Khổng Linh, ánh mắt nàng loé sáng, nói tiếp: "Chúng ta không thể phá nổi Tiểu Tự Tại Thiên. Dù thế nào thì vẫn còn Tam Trọng Thiên, trong đó có cả Đại Thừa kỳ, thậm chí là lão yêu quái Phi Thăng kỳ, xác suất thành công quá nhỏ."

"Chiếm được Nhị Trọng Thiên cũng không tệ. Ngươi quên việc thượng sư Thần Nguyên độ kiếp thất bại rồi sao? Tiểu Tự Tại Thiên đã không còn là Tiểu Tự Tại Thiên của ngày xưa nữa rồi." Dường như Lận Thiên biết chuyện gì đó, trong lời hắn có chứa ẩn ý.

Ở Nhị Trọng Thiên, thiền sư Tuệ Định biết tầng bên dưới đã chạy trời không khỏi nắng rồi. Ngoài mặt ông không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu sầu lo, tình hình của Tam Trọng Thiên không tốt một chút nào.

Sau khi thượng sư Thần Nguyên độ kiếp thất bại, một loạt sự việc đã xảy ra, đến bây giờ vẫn không giải quyết được.

Mấy vị thượng sư đồng thời bế quan, dường như trong việc tu hành đã xảy ra một số vấn đề lớn.

Ông biết chuyện này có gì đó mờ ám, không chừng là Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo giở trò sau lưng. Ông vốn định điều tra cho rõ, sau khi Thị Phi tới đại lục Linh Khu cũng mang về một vài tin tức, nhưng ẫn không đủ để giải quyết triệt để vấn đề.

Nếu hai bên đánh nhau...

Hậu quả khó mà lường được...

Truyền tống trận mà Vu Húc của Ưng tộc đi vào là một truyền tống trận ở trước sơn môn.

Nó vốn được tạo ra để tiện cho việc qua lại giữa ba tầng, nhưng không ngờ lúc này lại trở thành một vết thương trí mạng.

Tốc độ của các võ tăng trong Võ Tăng viện rất nhanh, nhưng vẫn không thể nhanh bằng Ưng tộc.

Bọn chúng vốn dĩ là loài chim, chỉ cần hoá thành bản thể là tốc độ sẽ cực kỳ nhanh, tu sĩ loài người hoàn toàn không thể ngăn được. Khi Vu Húc xuất hiện tại Nhị Trọng Thiên, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.

Tốc độ của tên này!

Vừa nhìn thấy tên Ưng tộc kia, đôi mắt Đường Thời liền nổi lên sát khí nhàn nhạt. Thái độ khác thường đó bị Ấn Hư đứng bên cạnh chú ý tới, Ấn Hư nhìn hắn với vẻ khó hiểu, nhưng cũng không nói gì.

Đường Thời tập trung nhìn Vu Húc ở phía trước, hắn liếm môi, chợt nghĩ đến việc đã lâu rồi không mở sát giới, cảm giác kích động bắt đầu nổi lên trong lồng ngực.

Giết người cũng giống hít ma tuý, sẽ gây nghiện.

Đường Thời không nói rõ được cảm giác này là gì, dù sao cũng là vừa nhìn tên Vu Húc kia đã thấy ngứa mắt, chỉ muốn xông tới đập thằng ngu đó thành thịt nát.

Nhưng mà tu vi của Vu Húc là — hậu kỳ Kim Đan.

Hiện nay Đường Thời mới là hậu kỳ Trúc Cơ, vì thế hắn cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi, nếu lao ra đánh thật thì phần thắng chẳng lớn chút nào.

— Sức chiến đấu của Yêu tộc khác hẳn người thường.

Một võ tăng vừa lúc đụng phải Vu Húc, gã lập tức khoát tay tung một trảo vào đầu võ tăng. Đường Thời vốn tưởng sẽ thấy cảnh đầu rơi máu chảy, nào ngờ đầu của võ tăng lại cứng rắn không gì sánh được, làm hắn chợt nhớ tới — thiết đầu công.

Nhưng tình hình cũng không tốt, vì võ tăng này đã bị Vu Húc kiềm chân, dù cũng có võ tăng khác chạy tới nhưng trước sơn môn đã có rất nhiều Yêu tộc lao ra từ trong truyền tống trận.

Thiền sư Tuệ Định thấy tình thế không ổn bèn hô to: "Tất cả mọi người có tu vi dưới Trúc Cơ kỳ trốn vào trong điện, còn lại xếp hàng ở bên ngoài, phòng ngự!"

Chỉ một tiếng hô, lập tức khiến mọi người ổn định lại. Nhìn bề ngoài Đường Thời cũng ở dưới Trúc Cơ kỳ, nên giờ này chỉ có thể trốn vào trong điện.

Thị Phi vẫn còn ở trong điện, nhưng không biết vì sao mà mọi người đều không dám đi từ của lớn vào chính điện mà chỉ dám trốn ở một mé.

Lúc này, xung quanh Đường Thời toàn là tiểu hoà thượng.

Ở chỗ Thị Phi chỉ có vài ngọn đèn sáng vĩnh cửu, chiếu rọi đôi mắt bình tĩnh của y.

Đường Thời chỉ liếc nhìn Thị Phi một cái, ngay sau đó đã bị tình hình chiến đấu thu hút sự chú ý.

Chỉ trong phút chốc, tình hình ở trước điện đã trở nên căng thẳng, các võ tăng bắt đầu bại lui liên tục, người lúc nãy chiến đấu với Vu Húc cũng đã bị thương hộc máu. Người này đã bị Vu Húc mổ bụng!

Từ khi có Tam Trọng Thiên đến nay, Tiểu Tự Tại Thiên nào đã trải qua tình cảnh như thế này?

Tàn nhẫn và đầy máu tanh, khiến người ta không rét mà run.

Nhưng trong lòng mọi người ở Tiểu Tự Tại Thiên, cảm giác phẫn nộ mới là nhiều hơn cả — bọn Yêu tu đều đánh thẳng tay không lưu tình, mà Phật gia từ bi, thường sẽ không ra tay tàn nhẫn, vì thế mà tạo thành đối lập. Khi hai bên có thực lực ngang bằng đánh nhau, Yêu tu hoàn toàn không kiêng dè gì, mà Tiểu Tự Tại Thiên lại ở vào thế bó tay bó chân, nên chẳng bao lâu sau đã bị lép vế.

Đường Thời nhìn mà nhíu mày, thầm mắng đám lừa trọc này đúng là không biết cái gì cần ưu tiên.

Định Tuệ nói: "Yêu tu đó mạnh quá..."

"Hình như chúng ta không chống đỡ nổi..." Định Năng có vẻ rất lo lắng.

Chỉ có Đường Thời vẫn đứng vững vàng không bị lay động.

Bây giờ ở trong điện chỉ có tu sĩ Luyện Khí kỳ, Đường Thời hoàn toàn không cần để tâm đến bọn họ, lúc này hắn chỉ muốn tập trung theo dõi trận chiến trước mắt.

Vu Húc cười to, một tay đâm vào bụng võ tăng rồi rạch thẳng xuống dưới, máu tươi lập tức bắn đầy người gã, "Bọn lừa trọc chết tiệt, hôm nay để Vu Húc ta đây tiễn các ngươi đến Tây Thiên hết đi!"

Võ tăng kia muốn hét lên, nhưng lại không kêu ra tiếng, chỉ có thể há to miệng.

Ngay sau đó, Vu Húc vung tay lên, vứt thân thể của võ tăng bay ra ngoài, tựa như đang thị uy.

"Á –" Trong điện có người hét lên sợ hãi, bởi vì... thân thể của võ tăng đang bay về phía đại điện.

"Vu Húc –"

Thiền sư Tuệ Định đau lòng tột cùng, lập tức nâng tay đánh một chưởng tới chỗ Vu Húc.

Vu Húc bay vút lên không rồi lao về phía thiền sư Tuệ Định đang đứng dẫn đầu nhóm tăng nhân, đôi mắt đỏ ngầu như máu nhuốm đầy sát ý. Chỉ cần giải quyết được lão hoà thượng này, gã sẽ là công thần số một! Vị trí Ưng vương sẽ nằm trong lòng bàn tay!

Trong lòng gã ngập tràn hào khí, từ khi tu hành ra linh trí* đến nay, đã có bao giờ khí phách hăng hái như lúc này? Dẫn theo tu sĩ Yêu tộc, phát động một cuộc tàn sát long trọng trên Tiểu Tự Tại Thiên đầy thần thánh!

(Linh trí là trí tuệ, trí óc, khả năng suy nghĩ như động vật bậc cao. Từ này thường được dùng cho đồ vật, động thực vật tu luyện thành tinh.)

Nếu hôm nay gã có thể lập được chiến công hiển hách, thì việc một ngày nào đó toàn bộ Yêu tộc đều phải nghe lệnh gã cũng không phải là không thể!

Cái gì mà Khổng Linh, cái gì mà Lận Thiên, cái gì mà Hổ vương Báo vương, tất cả đều sẽ là bề tôi của gã!

"Con lừa trọc Tuệ Định, nhận lấy cái chết đi!"

Đôi tay vung lên, Vu Húc trực tiếp hoá thành bản thể. Gã ngửa mặt lên trời rít một tiếng chói tai, rồi lao thẳng xuống chỗ thiền sư Tuệ Định.

Thiền sư Tuệ Định có tu vi Xuất Khiếu kỳ, vốn không cần để Vu Húc vào mắt. Ông chỉ lo lắng về Lận Thiên và Khổng Linh, hai kẻ đó đều có tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng sức chiến đấu rất mạnh, có thể chống lại được tu sĩ Xuất Khiếu kỳ của nhân loại.

Ngay khi Vu Húc đánh úp lại, thiền sư Tuệ Định chỉ nâng tay lên, định ngăn cản đòn tấn công của gã, nhưng không ngờ ở chếch phía sau lại có một tia sáng lạnh lẽo đâm tới, đánh thẳng vào lưng ông!

"Phập" một tiếng, áo cà sa sau lưng lập tức bị đâm thủng, Phật pháp hộ thân cũng bị phá vỡ.

Ông không có thời gian nghĩ sau lưng đã xảy ra chuyện gì, trước mặt vẫn còn một kình địch là Vu Húc. Nhưng Phật pháp của ông đã bị phá, khiến một chưởng vốn đầy khí thế lập tức bị yếu đi, vậy nên khi chạm tới mỏ ưng thì cũng đã xói mòn gần hết.

Từ trong miệng lại hộc ra một búng máu tươi, ông gập ngón tay thành trảo, tung một chiêu Đại Lực Kim Cương Chỉ, lập tức chộp được đầu chim ưng rồi ném sang một bên.

Vu Húc giang hai cánh, ổn định cơ thể giữa không trung. Gã cười to, nói: "Khổng Cức lão huynh, chiêu đánh lén đó thật là đẹp!"

Phía sau, một nam tử diêm dúa của Khổng Tước tộc đang đứng trên truyền tống trận ở đại điện. Trên trán hắn có một mảng hoa văn yêu dị rực rỡ sắc màu, kéo dài từ giữa trán sang hai bên, vốn là mỹ lệ như thơ như hoạ, nhưng lại như đứng giữa Tu La tràng*.

(Tu La (hay A Tu La) là một dòng chiến thần xuất hiện nhiều trong Phật giáo, thuộc về nhóm quỷ thần, ác thần, rất hung mãnh và hiếu chiến. Tu La tràng là một từ của Phật gia, chỉ sự đấu tranh liều mạng giữa các Tu La, về sau thường được dùng để nói về chiến trường thảm khốc, đẫm máu.)

Khổng Cức, một đại tướng dưới trướng Khổng Linh, cũng là hậu kỳ Kim Đan.

Thiền sư Tuệ Định là Xuất Khiếu kỳ, lẽ ra bất kể thế nào thì ông cũng sẽ không thua dưới tay một tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng vấn đề ở chỗ hai tên Kim Đan kỳ này lại chặn đánh trước sau, thậm chí một tên còn đánh lén từ sau lưng, có thể nói là đê tiện vô sỉ.

Khổng Cức cười một tiếng, nụ cười có chút lạnh nhạt. Hắn làm lơ Vu Húc, chỉ nói với tộc nhân của Khổng Tước tộc đang lục tục xuất hiện sau lưng mình: "Đánh nhanh thắng nhanh."

Khổng Tước tộc không có sức chiến đấu trời sinh, nhưng lại vì một chút quan hệ như có như không với Tiểu Tự Tại Thiên mà bọn chúng càng dễ thích ứng với Nhị Trọng Thiên hơn.

Suy cho cùng thì thuỷ tổ của khổng tước chính là Khổng Tước Minh Vương của nhà Phật, cũng có thể nói Khổng Tước tộc chính là một chi nhánh trong Phật tu.

Cách nói này nghe có vẻ rất buồn cười, nhưng lại là sự thật.

Với vẻ mặt âm u, Khổng Cức bước tới nhập bọn với Vu Húc, cùng bao vây thiền sư Tuệ Định.

Sau đó, các Yêu tu khác và đông đảo Phật tu bắt đầu lao vào chém giết nhau, Tiểu Tự Tại Thiên sạch sẽ lập tức biến thành Tu La tràng.

Đường Thời đứng ở phía sau, chỉ thấy một Tiểu Tự Tại Thiên tựa tiên cảnh đào nguyên đang dần nhuốm màu máu.

Ánh mặt trời bị mây đen che kín, chỉ còn mịt mù tối tăm.

Ấn Không và Ấn Hư muốn xông đến cứu thiền sư Tuệ Định nhưng lại bị người khác ngăn cản, tạm thời cũng sa vào khổ chiến.

Thân thể của võ tăng bị Vu Húc mổ bụng bay tới va vào cửa đại điện, khiến mấy tiểu hoà thượng vừa lên núi, thậm chí còn chưa có tu vi đều bị doạ sợ.

Thân thể trượt từ trên cửa xuống dưới, để lại máu tươi đầy đất, không gian lập tức nồng nặc mùi máu.

Đường Thời quay mặt đi, nắm chặt tay mình.

Võ tăng này còn chưa tắt thở, hắn lăn mấy vòng trên đất, thế mà lại tới được chỗ Thị Phi đang ngồi cách đó không xa. Bàn tay dính máu vươn ra, muốn nắm lấy một thứ gì, "Thị Phi... Thị Phi sư... đệ..."

Thị Phi ngồi tại chỗ, chậm rãi mở mắt ra, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía võ tăng.

Đây là một võ tăng thuộc Giới Luật viện mà trước kia y từng dẫn dắt, y vẫn còn nhớ rõ tên của hắn... Người này vào cửa Phật sớm hơn y, pháp hiệu là Ấn Hoàn...

Bàn tay Ấn Hoàn gập lại thành trảo, hắn đã tới lúc dầu hết đèn tắt, trên bụng có một mảng máu rất lớn, đó là vết thương mà Vu Húc để lại cho hắn, chỉ nhìn qua đã thấy ghê người.

Khoé mắt có nước mắt chảy ra, hắn trút hết hơi sức kêu lên khàn khàn: "Thị Phi sư đệ..."

Tiểu Tự Tại Thiên gần như đã tới thời khắc sinh tử rồi.

Thị Phi là đệ tử của Tam Trọng Thiên, không một ai hiểu rõ hơn y về tình hình hiện tại của Tiểu Tự Tại Thiên — Phật tu từ Xuất Khiếu kỳ trở lên thực sự còn có sức để ra tay sao?

Đôi con ngươi của Thị Phi đen đặc, thân trên của y vẫn đang trần trụi, sau lưng là vết máu trải đầy.

Tựa hồ có chút giãy giụa, y chậm rãi đưa tay ra, muốn nắm lấy bàn tay đang vươn tới của Ấn Hoàn.

Từ trong miệng Ấn Hoàn trào ra một lượng lớn máu tươi, "Hãy cứu... sư..."

... Rơi xuống.

Bàn tay Thị Phi ngừng lại giữa không trung, y chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Ấn Hoàn đột nhiên tắt thở. Đôi mắt hắn vẫn mở to, không cam lòng mà nhìn lên trần nhà.

Cảnh tượng thảm thiết này khiến Đường Thời đang nhìn từ xa cũng phải kinh sợ.

Hắn bỗng có dự cảm xấu, Thị Phi...

Bàn tay Thị Phi tạm dừng một hồi lâu rồi cũng từ từ hạ xuống. Y ngồi trên đệm hương bồ, đưa tay khép đôi mắt của Ấn Hoàn lại. Đôi môi khẽ mấp máy, dường như đang nói một câu "A di đà phật", nhưng lại chẳng có âm thanh.

Y chậm rãi đứng lên, Đường Thời thấy máu tươi chảy xuống từ lưng y đã tích thành một vũng máu trên mặt đất.

Tăng bào treo ở bên cạnh, y bước tới cầm lấy áo rồi từ tốn mặc vào. Sư tôn đã từng nói, áo mũ phải chỉnh tề, để tỏ lòng kính Phật.

Khi lớp tăng bào rộng thùng thình màu lam nhạt được mặc xong, cõi lòng y cũng hoàn toàn tĩnh lại. Không phải là không có tâm ma, cũng không phải đã không còn động lòng phàm nữa, lại càng không phải là những ham muốn trần tục đều đã tan biến, chỉ là lúc này đây, những thứ đó bỗng chẳng còn quan trọng nữa.

Tiểu Tự Tại Thiên đang ở ranh giới sống còn, làm gì còn tâm tư để suy nghĩ nhiều như vậy.

Ánh mắt chạm tới ngón tay thon dài của Thị Phi, Đường Thời chợt cảm thấy Thị Phi mà mình quen biết đã trở lại.

Trước đó Thị Phi vẫn toát lên vẻ u sầu khó tả, nhưng trong giờ khắc này...

Ngón tay y thon dài, trắng muốt như ngọc, móng tay trong suốt chỉnh tề đến từng phân, đầy vẻ nghiêm trang cẩn thận mà cũng thật tỉ mỉ tinh tế. Y thắt chặt dây áo ở bên hông, mặc dù lưng áo đã bị máu tươi thấm ướt vài phần, nhưng khi y xoay người lại, đeo chuỗi tràng hạt lên cổ một lần nữa, y vẫn là Thị Phi của ngày xưa.

Đôi mắt trầm tĩnh, nét mặt bình thản, đôi môi hơi mím...

Ánh mắt y vòng từ trong đại điện ra chiến trường bên ngoài, sau đó ngón tay nâng lên, chạm nhẹ vào ấn đường, lập tức một luồng sáng nhàn nhạt lóe lên.

Phong ấn được phá giải.

Một cảm giác hùng mạnh chưa từng có đột nhiên bùng lên khiến mọi người kinh sợ.

Vô số người trong điện đều nhìn về phía y.

Ở bên ngoài, thiền sư Tuệ Định đã hơi mỏi mệt, lập tức trúng độc của Khổng Cức. Ông rơi xuống từ giữa không trung, được tăng nhân của Võ Tăng viện đỡ lấy.

Vu Húc cười to, "Đám lừa trọc Tiểu Tự Tại Thiên kia, ở đó mà xem Thiên Chuẩn Phù Đảo bọn ta tàn sát các ngươi dễ như bỡn đi!"

Thị Phi chắp tay trước ngực, ánh mắt xuyên qua đám đông ồn ào hỗn loạn, dừng lại ở Vu Húc đang ngạo nghễ đứng trên không, đôi mắt toát lên vẻ lạnh lẽo mơ hồ.

Đường Thời hiểu rất rõ, đó là một loại sát ý ôn hòa.

Vốn dĩ sát ý không phù hợp với Phật gia, nhưng trong Tu La tràng này thì hợp hay không còn quan trọng gì nữa?

Đường Thời bỗng tò mò, không biết rốt cuộc Thị Phi sẽ làm thế nào.

Người này chỉ cần chạm nhẹ một cái đã phá giải được phong ấn mà thiền sư Tuệ Định đặt trên người mình, không biết sắp tới y sẽ làm được gì đây?

"Ngã Phật từ bi."

Thị Phi hơi rũ mắt, đứng lại trước cửa đại điện. Y hơi khom người, Phật châu trên cổ tay khẽ đong đưa, tạo cho người ta cảm giác bình thản và tĩnh mịch thuần túy đến không gì sánh được.

Giờ khắc này, Đường Thời chợt cảm thấy mình không phải đang đứng trong một tràng tranh đấu đẫm máu, mà là ở trong một phòng thiền thanh tĩnh thoang thoảng trầm hương, ngồi xếp bằng trước bàn cờ, cầm chén trà trong tay, đánh cờ với tăng nhân có khuôn mặt như ngọc ở đối diện. Nhưng chỉ sau chớp mắt, quân cờ trắng đen hạ xuống, liền hóa thành sát ý ngập tràn.

Ngã Phật từ bi.

Từ bi ngã Phật.

Thị Phi bước một bước ra khỏi đại điện. Ánh nắng chói chang tràn qua tấm biển đề tên Giới Luật viện đã bị chém đứt một nửa, rọi xuống lớp tăng bào trên người y.

Đó là màu lam nhạt, giống như màu của vùng trời sáng nhất.

Y bước từng bước một từ bậc thang xuống dưới, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong đại điện, cũng khiến Đường Thời không thể dời mắt.

Xung quanh là Tu La tràng, chỉ riêng mình y là vạt áo vẫn nhẹ nhàng tung bay.

Phật nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

Thị Phi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?

Việc Thị Phi xuất hiện cũng gây chú ý cho người của Võ Tăng viện.

"Phá Giới đao."

Ba chữ, một câu. Chỉ là một câu nói đầy bình tĩnh, nhưng lại khiến cho tất cả võ tăng đang chiến đấu với Yêu tu đều hô to theo phản xạ có điều kiện: "Phá Giới đao!"

Theo tiếng hô, mọi người đều ngừng đánh, nhảy bật lên không bay lùi về trước đại điện, Thị Phi vừa lúc đứng ở sau lưng bọn họ.

Các võ tăng đều mặc quần áo gọn nhẹ, xếp thành một hàng, tình hình chiến đấu đột nhiên có xu hướng chững lại.

Các Yêu tu theo bản năng cảm thấy không ổn, trông đám hòa thượng kia có vẻ như sắp ra đại chiêu nào đó. Vì thế chúng bắt đầu cảnh giác, tạm thời không dám tiến lên.

Vu Húc vẫn còn nghi hoặc, chỉ nói: "Bọn hòa thượng này làm sao vậy?"

Sao tên kia vừa đi ra nói một câu là cả đám đều lùi về? Phá Giới đao là cái gì?

Gã thiếu hiểu biết, nhưng không có nghĩa là Khổng Cức cũng thiếu hiểu biết. Khổng Cức chợt cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân trào lên khắp toàn thân, lập tức gào to đến khàn cản giọng: "Mau lùi lại!"

Nhưng đã muộn rồi. Thị Phi chắp tay trước ngực, mí mắt chợt nâng lên, giọng nói tràn đầy sự kiên quyết và siêu nhiên mà trước nay chưa từng có, vang khắp toàn bộ quảng trường: "Mở — sát giới!"

Thế đầu tiên, đao vào tay!

Võ Tăng viện là gì?

Chính là nơi tập trung vũ lực của Tiểu Tự Tại Thiên.

Nơi xuất thân của Thị Phi chính là Võ Tăng viện, y từng là người được các võ tăng tôn kính nhất, ở La Hán đường cũng như vậy. Y chỉ cần bước ra đứng ở nơi này là đã trở thành trụ cột cũng như trung tâm của tất cả mọi người, như một lẽ tất nhiên, lời từ miệng y nói ra cũng trở thành mệnh lệnh để các tăng nhân làm theo.

Cái gọi là Phá Giới đao, chính là thanh đao dùng để đại khai sát giới. Khác với hết thảy công pháp đầy từ bi của cửa Phật, đao pháp này chuyên về tấn công, mỗi chiêu đều tinh xảo, chuyên để đoạt mạng người. Phối hợp với Kim Cương tâm pháp dũng mãnh vô địch của nhà Phật, đó chính là vũ khí sắc bén để giết người.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Thời được thấy hành động mở sát giới chân chính —

Đao vào tay, động tác của các võ tăng đều tăm tắp, dồn hơi hét to, âm vang tận trời: "Phá Giới đao!"

Trong đôi mắt của các tăng nhân, hết thảy nét từ bi đều tan biến, chỉ còn lại sát ý ngập tràn. Một đao chém xuống, đao khí tung hoành, linh lực xen lẫn với Phật lực truyền từ lòng bàn tay vào thân đao, một chữ Vạn khổng lồ hiện lên trên quảng trường, khiến tất cả các Yêu tu đều hoảng hốt.

Trước đó Khổng Cức đã nhận ra nguy hiểm nên bắt các Yêu tu lùi lại, nhưng mệnh lệnh của Thị Phi lại càng nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt đã chỉ huy các tăng nhân động thủ.

Máu tươi bắn tung tóe, tiếng hét thảm liên hồi, gần như chỉ trong chớp mắt đã có không ít Yêu tu ở đầu đội ngũ bị chém phăng thành hai nửa.

So sánh với cảnh Yêu tu thắng thế lúc trước, hiện tại tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, có điều... lại càng giống Tu La tràng hơn. Nhưng giờ Tu La lại không phải Yêu tu, mà trái lại chính là các tăng nhân mới vừa rồi còn xuống tay nhẹ nhàng để lại đường sống.

Cõi lòng Đường Thời bỗng tràn đầy lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó lại lập tức nóng rực lên.

Một sự giết chóc tuyệt đẹp.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt chuyển từ quảng trường dính đầy máu tươi sang phía Thị Phi.

Nhưng đôi mắt của Thị Phi lại đang dõi về phía quảng trường, rồi sau đó y thu hồi ánh nhìn, khẽ nhắm mắt lại — trong giây phút đó, Đường Thời vẫn thấp thoáng thấy được sự từ bi và không đành lòng.

Mây đen lại bao phủ một lần nữa, gió lớn đưa mùi máu tanh lan tỏa khắp quảng trường, đồng thời cũng ám mùi vào quần áo của mỗi một người ở đây, không thể xua tan được.

Ngày hôm nay đã được định trước là một ngày nhuốm đầy máu, không thấy ánh mặt trời.

Tình thế đột nhiên đảo ngược khiến Vu Húc gần như bị dọa đến ngớ người. Gã hoàn toàn không hiểu nổi tại sao cục diện lại bất ngờ thay đổi, chỉ trong thoáng chốc mà Yêu tu của Ưng tộc đã mất đi một phần ba, kể cả Khổng Tước tộc cũng thiệt hại gần như một phần tư số người.

Thương vong nghiêm trọng khiến Vu Húc đỏ cả mắt.

"A a a a –"

Gã ngửa mặt hét dài, sát ý ngút trời!

Khuôn mặt lộng lẫy của Khổng Cức gần như vặn vẹo cả đi. Hắn cắn chặt răng, thầm nghĩ không thể để nhiệm vụ mà vương giao cho cứ thế mà thất bại được, bèn hô lớn: "Kết trận!"

Khổng Tước tộc nghe được giọng hắn, lập tức hóa thành bản thể rồi bay lên giữa không trung, cánh nối liền cánh, vô số quầng sáng bảy màu chớp động. Ngay khi các Yêu tu của Khổng Tước tộc kết thành một hình tròn lớn bao quanh các tăng nhân bên dưới, ở bên này Thị Phi cũng hành động.

Y mở mắt ra một lần nữa, đôi môi khẽ mấp máy, nhẹ giọng gọi: "La Hán đường đâu?"

La Hán đường vốn có mười tám vị La Hán, nhưng hầu hết đều là tu sĩ cấp cao, vẫn luôn ở tại Tam Trọng Thiên, còn lại phần lớn chỉ là tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ. Thị Phi vừa gọi, lập tức có hơn ba mươi tăng nhân chạy tới đứng ở phía sau người của Võ Tăng viện.

Khả năng điều hành và phối hợp hoàn mỹ này...

Đường Thời gần như phải thở dài thán phục.

Sau lưng hắn, không biết là ai nhẹ giọng cảm thán: "Đúng là chỉ có huynh ấy mới lợi hại như vậy..."

"Nghĩa là sao?"

"Trước kia Thị Phi sư huynh chính là đệ tử đứng đầu của Võ Tăng viện và La Hán đường, kể cả Bát Nhã đường cũng vậy. Trong Tiểu Tự Tại Thiên ai mà không biết y chứ?"

"Thật là lợi hại..."

Đúng vậy, thật là lợi hại.

Y còn chưa hề tự ra tay, nhưng chỉ bằng vài câu ngắn ngủi mà đã khiến tất cả mọi người đều cảm phục.

Được nhiều người tôn kính như vậy, mỗi câu y nói đều được chấp hành nghiêm ngặt, từ đó có thể thấy uy tín của Thị Phi lớn tới mức nào.

Ở thời điểm mấu chốt như bây giờ, càng có thể thấy được địa vị của Thị Phi trong lòng mọi người.

Bởi vì đại đệ tử này của Tam Trọng Thiên, người mà mới trước đó không lâu còn bị xử phạt trong Giới Luật đường vì tội phá giới, chính là người mà bọn họ hết lòng tín nhiệm.

Dù có phá giới thì sao? Thị Phi chính là Thị Phi.

Trong lòng Đường Thời tràn đầy cảm thán, hắn nhìn chăm chú vào bóng lưng Thị Phi, ánh mắt xen chút phức tạp. Y đứng nơi đó, gió lộng thổi tung bay vạt áo, mà y lại chẳng hề chuyển động mảy may.

Thị Phi nhìn các tăng nhân, chỉ nói: "Bảo vệ giới chúng sinh, Thập Bát Tiểu La Hán trận, Tiểu Dạ côn pháp."

Tiểu Dạ côn pháp chính là chuyên môn của La Hán đường, mà "Bảo vệ giới chúng sinh" chính là tuyệt chiêu trong đó, bắt nguồn từ "Duy Ma kinh". Còn Thập Bát Tiểu La Hán trận chính là tuyệt kỹ của La Hán đường, dùng trận chống lại trận!

Ba mươi sáu người, vừa vặn tạo thành hai Tiểu La Hán trận.

Trong Tiểu Tự Tại Thiên có vô số Phật pháp và linh thuật, những gì thể hiện ra lúc này chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng cũng đã khiến Đường Thời được mở rộng tầm mắt.

Thị Phi của Tiểu Tự Tại Thiên...

Một người lợi hại...

Các La Hán tăng vừa kết thành trận, khí thế dũng mãnh lập tức nổi lên trấn áp hết thảy, côn pháp được phát động tới mức tối đa. Sau một tiếng hét lớn, một gậy đánh ra, đập xuống quảng trường, thế mà lại khiến mặt sân bằng đá vỡ nát, vô số đá vụn bắn tung tóe. Mà đây mới chỉ là một chiêu mở đầu —

Đường Thời còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên dưới, lại chợt nghe thấy một tiểu hòa thượng đứng phía trước hét lên thảm thiết, người này không ngờ lại bị một con chuột đột nhiên xuất hiện cắn đứt cổ!

Đường Thời nhăn mày, lập tức lao tới, dùng một chưởng bóp chết Yêu tu kia rồi ném ra khỏi điện.

Hiện tại Thị Phi đang ở bên ngoài chủ trì chiến sự, bên trong chỉ toàn là tiểu hòa thượng, mà không biết từ bao giờ đã có một nhóm Yêu tu tới ngay bên ngoài điện!

"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa cứ thích vào..."

Câu này... Đường Thời rất thích.

*******

It's SHOWTIMEEEE!!!!! Đến giờ trang bức của Thị Phi nhà tui rồi bà con ơiiiii~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #truyen