Chương 5: Phật tâm
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
...
Đường Thời cảm thấy cả người mình nóng như thiêu đốt, hai thứ ở phía trước và sau hừng hực như que hàn đâm vào thân thể hắn.
Giọng Đường Thời chỉ có thể tràn ra từ cổ họng, mang theo chút khàn khàn và mông lung khó nói nên lời.
Nếu không phải có tay Thị Phi đang giữ eo hắn, chỉ e hiện giờ Đường Thời đã nằm úp sấp trong nước.
Lúc này, cự vật đang chặn ở cổ họng hắn, người nọ lại vươn tay ra gạt tóc hắn xuống, vừa vuốt ve vành tai vừa an ủi hắn, nhưng chỉ làm vậy mà không nói lời nào.
Hắn thì rất muốn nói chuyện, nhưng miệng lại bị nhồi đầy, còn phải nương theo động tác phía sau phun ra nuốt vào, đau đớn và sảng khoái cùng lúc kéo tới, hắn muốn trốn cũng trốn không được, dứt khoát bỏ mặc bản thân đắm chìm vào nó.
Ý thức tách rời khỏi thân thể, hoặc có thể nói là ý thức cũng đã bị chia làm hai.
Thị Phi tiến vào càng sâu, nhiệt độ cơ thể càng nóng, thứ nóng hổi dán vào bên trong hắn chuyển động tới lui, hắn có thể cảm nhận rõ ràng gân xanh đang đập trên thứ đó, cọ xát từng chút một, kích thích như vậy khiến phía sau Đường Thời không nhịn được co rút, như thể muốn siết chặt Thị Phi, giữ y lại trong thân thể mình, không để cho y lui ra.
Lúc tiến vào thì buông lỏng, tùy ý để y vào sâu hơn, nhưng khi Thị Phi muốn rút ra, sẽ lập tức siết chặt, cảm giác rất không tình nguyện. Nhưng như vậy lại khiến người ta thấy thích thú hơn. Thị Phi kiến quyết rút ra ngoài, dường như chẳng lưu luyến gì, nhưng ngay khi gần ra ngoài hoàn toàn, lại lập túc đâm vào toàn bộ.
Tiến vào thân thể hắn, chẳng qua đó chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tình hình phía trước vô cùng giày vò, phía sau lại khiến Đường Thời nghẹn ngào rên rỉ thành tiếng.
Bàn tay Thị Phi cuối cùng cũng lần đến phía trước, đỡ phần bụng dưới đang vểnh lên của Đường Thời, ngón tay xoa nhẹ chốc lát đã khiến hắn cứng hoàn toàn.
Cổ tay Thị Phi còn đeo Phật châu, Đường Thời có thể cảm nhận được mắt mình lại ngập nước, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Hắn giãy dụa chống cự, muốn tách khỏi Thị Phi, cũng không muốn ngậm vật kia của y nữa, nhưng môi lưỡi cử động lung tung lại đụng phải phần đỉnh của Thị Phi, đầu lưỡi chuyển động như cố ý, Đường Thời lập tức cảm nhận được Thị Phi ở trong miệng mình to lên một vòng, khiến miệng hắn bị kéo căng đến hết cỡ, sau đó một luồng nóng bỏng phun vào sâu trong cổ họng, làm Đường Thời sặc sụa.
Thứ kia cuối cùng cũng từ từ rút ra khỏi miệng Đường Thời, mang theo mớ chất lỏng trắng đục, chảy xuống khóe môi đã đỏ bừng vì ma sát, màu sắc tương phản vô cùng rõ ràng...
Rốt cuộc, hắn đã có thể ngẩng đầu nhìn Thị Phi, Thị Phi giữ cằm, nâng mặt Đường Thời lên. Không biết Thị Phi phía sau đã chạm đến điểm nào của hắn, khiến Đường Thời đột nhiên nhíu mày, sau đó một khoái cảm sâu sắc khắc sâu trong mắt hắn, khi không còn rào cản nào nữa, âm thanh hoàn toàn bật ra khỏi miệng.
"Ưm... A... chậm... không... a..."
Chính xác là muốn nói gì đây?
Thị Phi đưa ngón tay lau đi vết bẩn bên môi Đường Thời, nhưng dường như lại tiện tay bôi lên cổ hắn.
Biểu cảm động tình của Đường Thời được thu trọn vào mắt Thị Phi, mà bởi vì động tác của Thị Phi phía sau, vẻ mặt hắn lại càng thêm sinh động, tươi đẹp như sắc xuân.
Ngọn lửa hừng hực bao phủ hoàn toàn sự lạnh lẽo vốn dĩ ẩn hiện trong đôi mắt.
Thị Phi có ảo giác rằng người này đang rất hưởng thụ.
Nhưng thân thể yêu thích không có nghĩa tâm trí cũng vậy.
Dường như Đường Thời cảm thấy để lộ biểu cảm như vậy trước mặt đối phương có hơi quá...
Hắn cắn chặt môi dưới, không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa. Thế nhưng lúc này cự vật dữ tợn phía sau lại đâm vào thật sâu, đến tận nơi sâu nhất rồi bắn thứ chất lỏng kia ra, khiến cả người Đường Thời co quắp lại, hai chân run rẩy, ngón chân cũng cong cả lên, không thể khống chế tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Chất lỏng chảy ra từ phía sau mang tới kích thích liên hồi, thứ nóng hổi đó xộc thẳng vào thân thể hắn như dòng nước chảy xiết, chạm đến vị trí mẫn cảm nhất trong thân thể Đường Thời, cảm giác bị lắp đầy nhấn chìm hắn.
Hắn quỳ gối nằm úp sấp trong nước, không thể ngăn giọt nước mắt lăn xuống. Đầu lưỡi của Thị Phi lướt qua gò má Đường Thời, liếm đi giọt lệ kia.
Vật kia của Đường Thời vẫn còn đang tiếp xúc với mặt nước, nóng lạnh luân phiên cùng với kích thích từ phía sau khiến hắn bắn ra, để lại chất lỏng đặc dính trên mặt nước.
Chưa gặp chuyện thế này bao giờ luôn...
Đường Thời nhắm mắt thầm nghĩ, hoàn toàn chẳng muốn nhìn Thị Phi nữa, cũng không muốn thấy chính mình hiện tại từ đáy mắt y.
Vật phía sau mềm xuống rồi chậm rãi rời khỏi cơ thể Đường Thời, nhưng phía sau của hắn lại như đang lưu luyến, dù đã nới lỏng, nhưng bởi vì chất lỏng sền sệt không ngừng chảy, nên khi rời đi phát ra âm thanh khiến người ta phải xấu hổ — Đều là tại trước đó nện vào quá khít...
Cổ họng Đường Thời phát ra âm thanh không rõ ràng, lại cảm giác mình bị người ta bế lên, Thị Phi trước mặt cũng đứng dậy, nhưng lại có một Thị Phi khác vẫn luôn ngồi trên đài sen nhìn hắn, bước tới trước mặt.
Lúc này, phía sau hắn có hai người, còn người vừa tới vẫn mặc tăng bào sạch sẽ, ngồi xếp bằng, trên mặt mang ý cười, nhưng ánh mắt lại không như thế.
Đường Thời chẳng buồn quan tâm nữa, hắn lạnh giọng hỏi một câu: "Ngươi lại là cái gì đây?"
Sau những chuyện vừa nãy, giọng Đường Thời đã khàn đi, mang theo lực cám dỗ khó nói nên lời. Nghe xong, Thị Phi này chỉ cười một tiếng: "Si."
Tham sân si vọng, thất tình lục dục, mỗi sắc thái đều phải làm một lần à? Phật môn có tám giới, cái tên này còn có thể phạm những giới nào đây? Không phá thì không xây được, đây mới là phá hoàn toàn triệt để.
Minh Luân pháp sư quả là có bản lĩnh, ném mình lại đây vô cùng gọn gàng.
Không có tình cảm thì yêu đương cái mẹ gì, không có tình cảm mà quan hệ xác thịt còn thấy phiền.
Hắn đã bị Thị Phi làm tới quen rồi. Những người tu đạo – đặc biệt là Đường Thời, đều không mấy quan tâm đến những chuyện tình cảm thế này, nhưng lại chẳng biết phải xử lý thế nào mới phải.
Si, thế nào là si?
Đường Thời nhìn y, nghe y nói, "Biết mình không thể làm được nhưng vẫn làm, đó là chấp niệm, cũng là si."
Giống như y hiện tại ư?
Đường Thời cười: "Ngươi cũng muốn làm ta sao?"
Thị Phi gật đầu: "Không phải cũng, mà là muốn."
Ý của y là, y chính là Thị Phi.
Đường Thời suýt bật cười thành tiếng. Mẹ kiếp, đây mà là cuộc đối thoại giữa một người xuất gia và nam tu sĩ à? Nhưng khóe môi vừa nhếch lại không cười nổi.
Phía sau hắn lại có thêm mấy ngón tay luồn vào, mượn chất lỏng còn chưa chảy ra hết kia để bôi trơn, chẳng mấy chốc đã vào trong, thậm chí còn vô cùng thuận lợi. Cảm giác trống rỗng lúc trước lại bị lắp đầy, nhưng hình như vẫn còn chưa đủ.
Đường Thời quay đầu nhìn thoáng qua. Hai người, đều đang ở phía sau.
Hắn vừa nhắm mắt, đã bị người phía trước xoay đầu lại, người nọ dịu dàng nhìn hắn: "Ta si, ngươi cũng si, không tốt sao?"
Tốt con mẹ ngươi ấy.
Đường Thời thầm đáp trong lòng, dù sao thì cũng không thể nói ra được.
Thị Phi vẫn đang trong trạng thái nhập ma, hắn thì sợ chết lắm, không thể trêu vào kẻ điên — Chẳng phải nên cảm thấy may mắn vì những huyễn thân của Thị Phi đều hóa ra từ tình cảm con người à? Dù sao cũng không phải loại chiêu thức như "thân hóa thiên ức" của hắn. Chết tiệt, nếu mấy tên này cùng đến một lúc thì Đường Thời xong đời rồi.
Hình như hắn không trả lời đã khiến Thị Phi hiểu lầm.
"Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, dường như người không thích ta."
Cuối cùng Thị Phi cũng nhìn đúng.
Đường Thời nghe y nói xong liền cười tráo phúng, thuận miệng đáp: "Đâu có, ta thích ngươi lắm chứ."
"Thật không?" Ánh mắt Thị Phi vẫn dịu dàng như cũ.
Thị Phi như thế này cũng không nhàm chán lắm. Đường Thời suýt nữa đã bị sự dịu dàng kia mê hoặc rồi.
Tham sân si dục vọng tình...
Suy cho cùng, chữ si này vẫn là đáng thương nhất.
Đường Thời rũ mắt, cong môi, "Giả bảo là chân, chân cũng giả, không làm ra có, có rồi không. Một người xuất gia như ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Chỉ khi suy nghĩ thật nhiều, mới có thể vui vẻ chốc lát." Thị Phi đáp.
Dù hiện tại người phía sau có làm hắn động tình lần nữa, thì tâm tư Đường Thời vẫn rất kiên định, miệng vẫn sắc như dao. Nhưng phía sau lại có một người nói: "Không lừa được hắn thì si có tác dụng gì?"
Giọng nói này có hơi lạnh lùng, nghiêm nghị, mang theo ham muốn vô tận, e rằng đây là hóa thân của "dục".
Si Thị Phi nghe người nọ nói xong thì im lặng hồi lâu, đoạn đáp: "Ta cam nguyện."
Lừa dối hay bị lừa dối?
Đường Thời chợt nhận ra đây là thời cơ tốt để nói chuyện, bèn tìm một chỗ thích hợp để chêm vào: "Khi ta nói thích ngươi, vì sao không đáp lại?"
Sự dịu dàng và lưu luyến trong ánh mắt Thị Phi chưa từng suy giảm, lúc này lại càng thêm sâu lắng. Nếu hiện giờ Đường Thời còn chút tâm trạng, có lẽ cũng muốn được người này nắm giữ.
Hắn bỗng hiểu được câu nói của Minh Luân pháp sư rồi. Ngươi tu Vô Tình đạo đúng lúc lắm đấy.
Quả là đúng lúc. Tỉnh khỏi giấc mộng hão huyền, y về tu Phật của y, hắn vẫn theo Đạo của hắn, giao nhau chốc lát rồi lại chia lìa.
"Lòng ta thương ngươi, nhưng lại không thể ở bên ngươi, liên lụy đến ngươi cũng chẳng ích gì, nếu ngươi không thích ta nữa, có lẽ mai sau hãy còn nơi tốt để về."
Lời này chẳng khác gì lời biệt ly.
Đường Thời cảm thấy Thị Phi này đúng là dễ gạt, cũng không biết vì sao lại nhớ đến ngày ở khách điếm, hắn lừa y rằng hắn thích y, khiến Thị Phi phát cuồng nhập ma, hẳn đó là do "si" và "vọng" khơi dậy, nhưng nếu nói "tình" và "dục" không có ảnh hưởng gì thì chính là nói dối.
Đột nhiên hắn cảm thấy bối rối.
Nhưng không còn cơ hội cho hắn lên tiếng nữa rồi.
Ba ngón tay mở rộng xong thì rút ra, một vật cứng lập tức chen vào, tuy vẫn trì trệ nhưng đã đơn giản hơn lần trước nhiều, rất dễ dàng, đâm đến tận cùng, Đường Thời không còn nói được gì nữa.
Một đợt kích thích mới bắt đầu, ngay cả đầu lưỡi Đường Thời cũng muốn mềm nhũn ra. Thứ đó chỉ mới đâm vào chốc lát đã khiến hắn mê man. Cảm nhận được nụ hôn từ Thị Phi phía trước, lưu luyến đan xen khó chia lìa, đầu óc không thể nghĩ thêm gì khác, chỉ có cảm giác từ dòng nước lạnh kích thích bên dưới ngày càng rõ ràng. Hắn hơi híp mắt, vẻ mặt chẳng còn chút tỉnh táo nào.
Nhưng khi ngón tay kia ấn vào, cơn đau đột ngột vẫn khiến sắc mặt hắn tái nhợt.
Vốn dĩ vật kia vẫn còn ra vào trong cơ thể hắn, giờ bỗng nhiên lại bị một ngón tay khác chen vào, liền có cảm giác căng chặt, tuy rằng ra vào khó khăn nhưng do có bàn tay vẫn đang nhẹ nhàng xoa nắn ở huyệt khẩu nên đã dần dần thả lỏng, ngón tay nhân cơ hội này trượt vào toàn bộ.
"Ư a... đừng... ưm..."
Tần suất di chuyển của ngón tay và vật cứng không giống nhau, có thể biết được đây là hai người, "Ư a... ư... ư đừng... đừng..."
Một ngón tay tách hai cánh môi Đường Thời ra rồi tiến vào trong, đè lên đầu lưỡi hắn, mô phỏng theo động tác đâm rút.
Đầu lưỡi Đường Thời cuốn lấy ngón tay y, liếm ướt đầu và móng tay.
Môi, lưỡi, khoang miệng, trước ngực, dưới thân, phía sau... chỗ nào cũng nóng như thiêu đốt.
Như thể hắn đột nhiên bị châm một ngòi lửa, rồi lại ngoan ngoãn nghe lời.
Thị Phi trước mặt cầm tay Đường Thời đặt lên vật đã cứng từ lâu của mình, vén tăng bào lên, Đường Thời xoa vật kia cách một lớp vải, miệng vẫn ngậm ngón tay Thị Phi, lúc này trên người không một mảnh vải. Cần cổ xinh đẹp mảnh khảnh hạ xuống, lộ ra phần gáy, mái tóc rối bù lấm tấm mồ hôi và nước biển dính vào gò má hắn, vừa hỗn loạn lại vừa mê hoặc.
Vật cứng chà xát trong cơ thể hắn, ngón tay thứ ba tiến vào. Đường Thời lắc đầu, hoàn toàn không chịu nổi nữa, hắn muốn xin tha, lưỡi lại bị ngón tay chặn lại, chẳng nói được tiếng nào. Ai mà ngờ phía sau chật hẹp vậy mà có thể chứa thứ lớn như thế...
Lúc này phía sau hắn đã đỏ bừng, vừa nóng lại vừa căng chặt.
Đường Thời thở hổn hển, hầu kết chuyển động lên xuống, không biết do khát, hay là kích động.
Khi ba ngón tay cùng lúc rút ra, một thứ còn cứng nóng hơn xâm nhập thân thể hắn, Đường Thời cắn ngón tay Thị Phi, nước mắt rơi lả tả, chỉ có thể khóc nói: "Đủ rồi, đừng ưm... đủ rồi mà... đừng..."
Mẹ ngươi, đừng có vào nữa!
Hắn rất muốn chửi thề một câu, nhưng chẳng ăn thua gì, tiếng nói đứt quãng chỉ càng mang lại cảm giác yếu ớt thôi.
Dồn nén, dồn nén vô tận, hắn như con cá bị mở banh ra, cả bụng đều bị nhồi đầy.
Hai vật cùng chuyển động, chút lý trí còn sót lại cũng vỡ tan, hắn liều mạng chỉ muốn bò về phía trước, lại bị nắm mắt cá chân lôi về phía sau, đồng thời một người khác giữ eo hắn, hung hăng kéo hắn ngồi xuống. Toàn bộ thân thể Đường Thời ngã về phía sau, hắn như đang ngồi lên một cây cọc gỗ thô cứng, bờ mông tròn trịa va vào đùi đối phương phát ra một tiếng vang, âm thanh này như cái tát vào mặt, khiến Đường Thời choáng váng.
Kích thích quá lớn, hắn bị kéo căng hết cỡ, bên trong không chừa một nếp nhăn.
Đường Thời sắp xỉu đến nơi rồi, trong lúc mồ hôi nhễ nhại lại nghe được một tiếng thở dài vang lên từ trên đỉnh đầu mình.
Người nọ đưa ngón tay không bị Đường Thời ngậm đến giữ cằm hắn, đầu ngón tay lướt nhẹ như lông hồng. Lúc này, cả người Đường Thời đều ửng hồng, vô cùng nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ như thế cũng đủ khiến hắn rùng mình. Khi ngón tay chạm đến điểm trước ngực, vuốt ve nơi đã đỏ như chảy máu, Đường Thời nức nở một tiếng, kẹp chặt hai chân, cọ xát vào nhau như không thể kiềm nén được nữa.
Nhưng Đường Thời không biết rằng động tác của mình đã rơi vào tầm mắt hai người phía sau, phơi bày không sót chút nào.
Một người đưa tay lách vào giữa hai đùi hắn, khiến Đường Thời không khép chân lại được, như thể đang trêu đùa hắn.
Bàn tay từ giữa hai đùi thò ra, cấm lấy vật phía trước.
Đường Thời càng muốn kẹp chặt, nhưng cũng chỉ có thể kẹp cổ tay đối phương. Trên cổ tay kia còn đeo chuỗi Phật châu, chỉ cần nghĩ đến thứ này lại khiến da đầu hắn tê dại. Hạt châu trơn nhẵn cọ vào nơi mềm mại nhất trên đùi Đường Thời, vì hắn đang run rẩy và cộng thêm động tác mạnh mẽ khiến đùi đỏ ửng một mảng.
Bàn tay Thị Phi vừa nhẹ nhàng chạm vào hắn, lại vừa hung hăng va đập hắn, nương theo lực kích thích từ phía trước và sau, Đường Thời cũng di chuyển tới lui, vật phía trước mơ hồ cọ vào bàn tay Thị Phi, kích thích như vậy tưởng như hời hợt, nhưng lại rất giày vò người ta.
Ngón tay phía trước cũng điêu luyện hơn, chạm nhẹ rồi lại cọ xát, khi nhẹ khi mạnh, âm thanh trong miệng cũng dao động theo động tác này, thể diện hay nhục nhã gì cũng không còn, chỉ có những làn sóng dục vọng vô tận.
Thân thể bị kéo căng hết cỡ, động tác ra vào ngày càng nhịp nhàng, thậm chí tốc độ cũng nhanh hơn. Phía sau Đường Thời nóng bừng như thể lớp da trên người bị đốt cháy.
Khi không thể chịu được nữa, hắn nhả ngón tay Thị Phi ra, thứ này như không thể thỏa mãn được hắn. Đường Thời đưa lưỡi, cách lớp vải mỏng liếm ngậm Thị Phi, dùng nước bọt thấm ướt lớp vải, phơi bày hình dáng của vật kia, sao đó lại ngậm hờ, từ phía dưới di chuyển lên trên.
Ánh mắt Thị Phi phía trước hình như lại càng dịu dàng hơn.
Y cởi bỏ ràng buộc, tùy ý để vật kia vỗ lên mặt Đường Thời, rồi tự mình cọ nó lên mặt hắn, cực kỳ thân mật. Chỉ thấy Đường Thời rũ mắt, giọt mồ hôi lăn từ trán xuống, dừng trên hàng mi, trong vẻ mệt mỏi là sự yên tĩnh đến lạ thường.
Cảnh tượng này đúng là vô cùng gợi tình.
Cuối cùng, Thị Phi không nhịn được nữa, nhét vật của mình vào miệng Đường Thời, lại nửa quỳ lên, bàn tay nâng cằm Đường Thời, bắt đầu chuyện động trong miệng hắn.
Đôi mắt Đường Thời khép hờ, lộ ra bộ dạng uể oải, thật sự là không còn sức lực, chỉ có thể tùy ý bọn họ muốn làm gì thì làm.
Thị Phi ngồi trên tảng đá xa xa rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng phóng đãng trước mặt, kim quang tản ra xung quanh tảng đá, rồi lại thu về, tụ lại quanh người y, tác phong trang nghiêm, đạo mạo.
Đường Thời đã sớm bị làm đến chẳng còn biết lễ nghĩa liêm sĩ, đông tây nam bắc gì nữa, hắn phối hợp theo hướng chuyển động của thứ trong miệng và phía sau, lúc này đã bị tư thế của họ khiến cho phải quỳ gối chống hai tay trong nước, phía sau bị nâng lên, tiếp nhận va chạm của hai người. Có thể lờ mờ thấy được phần bụng Đường Thời hơi nhô lên, như có thứ gì muốn đâm xuyên qua hắn vậy.
Động tác vào quá sâu, tuy không nhìn thấy nhưng Đường Thời có thể cảm nhận được.
Cũng không biết là bàn tay ai đặt trên bụng hắn, làm cảm giác đó càng rõ ràng hơn, cũng cho người phía sau cảm nhận được sự ra vào và va chạm của họ.
Đường Thời hơi hé mắt, nhìn qua các Thị Phi xung quanh, nhất là người ngồi chính giữa từ đầu đến giờ chưa hề nhúc nhích, thậm chí quanh người còn có kim quang... Thị Phi...
Cổ họng Đường Thời bị thứ kia nhồi đầy, hắn ngậm lấy, hút vào, quai hàm căng chặt, đồng thời nhận lấy một cú nện mạnh từ phía sau.
Thị Phi phía trước chẳng mấy chốc đã ra đầy trong cổ họng Đường Thời, khi rút ra còn bắn lên mặt hắn, thứ sền sệt dính trên lông mi, mũi và môi Đường Thời rồi rơi xuống, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước.
Âm thanh phía sau Đường Thời còn lớn hơn, tiếng nước phát ra từ nơi kết hợp, chảy dọc theo đùi Đường Thời hòa vào nước, hoặc là rơi thẳng xuống.
Khi đã quen với hai người, nơi đó vẫn còn rất khó vào, dù có bôi trơn nhưng mỗi lần ra vào đều có cảm giác vừa giày vò vừa sảng khoái khó nói thành lời. Càng căng chặt càng bị mở rộng, lại càng nhạy cảm...
Giọng hắn đã khàn từ lâu, Thị Phi nâng cằm, khiến hắn nuốt toàn bộ thứ trong cổ họng.
Đường Thời chỉ cảm thấy bụng mình lại đầy thêm một chút, mơ màng ngửa mặt nhìn về phía Thị Phi đằng kia, "Y không muốn làm ta sao?"
Thị Phi trước mặt hắn đột nhiên dừng lại, động tác hơi cứng nhắc, hình như động tác của hai người phía sau cũng vậy – hoàn toàn dừng lại. Sự yên tĩnh đột nhiên khiến Đường Thời ý thức được tình trạng của mình hiện tại.
Bị hai người bằn vào miệng, nuốc thứ đó của người ta, còn có một người tiến vào trong, quần quật một trận xong giờ lại thêm hai người nữa...
Sự đình chỉ đột ngột vừa lâu lại vừa ngắn, Đường Thời cũng không biết đã qua bao lâu, phía sau truyền đến chất giọng dịu dàng: "Hắn tu Phật, nếu ngươi muốn kéo hắn nhập Ma thì sẽ để người làm với hắn. Ngươi làm không?"
Giọng nói lạnh lùng xen vào: "Chỉ e hắn không muốn làm với ngươi."
Người trước mặt vừa được hắn hầu hạ, chậm rãi vuốt ve bờ môi sưng tấy, y thở dài, "Xin lỗi, hắn không thể."
Bỗng nhiên Đường Thời như hiểu được điều gì, cảm giác rét run từ trong ra ngoài.
Hai người phía sau lại tiếp tục, càng thêm hung tợn, giống như dã thú, sau mười mấy cú nện thì đồng loạt bắn ra.
Đường Thời như con cá mắc cạn, cố gắng di chuyển cơ thể, vừa bị kích thích bên trong, thế nhưng trong tình huống không được an ủi lại bắn ra, vật kia của hắn rơi vào trong nước phát ra âm thanh xấu hổ. Đường Thời mặt đỏ tai hồng, rốt cuộc nghẹn ngào thành tiếng, hai chân mỏi nhừ vì duy trì một tư thế quá lâu, bụng hắn bị thứ kia lắp đầy dẫn đến cảm giác hơi chướng bụng. Sau khi bắn ra, hai vật kia đã mềm xuống, lưu luyến rút ra, mang theo chất lỏng trắng chảy xuống chân Đường Thời.
Đường Thời vẫn còn duy trì tư thế phía sau vểnh lên, những thứ bị rót vào thân thể hắn hơi chảy xuống, giống như không thể chứa thêm mà tràn ra.
Bàn tay trên eo buông ra, Đường Thời liền ngã xuống nước, làn nước lạnh buốt bao phủ thân thể nóng như lửa. Đường Thời cũng không biết rốt cuộc là nước lạnh chảy vào phía sau hắn, hay là thứ nóng hổi trong cơ thể hắn chảy ra nữa...
Dường như ba người kia đã rời đi, nhưng lại có một bóng đen khác che phủ Đường Thời, đỡ hắn ngồi lên đùi mình. Đường Thời dựa lưng vào ngực người nọ, cảm nhận được hai chân mình bị bàn tay kia tách ra, cúi đầu liền thấy chuỗi Phật châu trên tay đối phương và cả ngón tay đang đưa vào cơ thể hắn.
Nhưng quá trình này cũng không kéo dài quá lâu, chẳng mấy chốc người nọ đã thả tay ra, tùy ý để thân thể hắn rơi xuống, đâm thẳng vào trong.
Đường Thời không nhịn được, thậm chí còn hét lên dữ dội, ngẩng cao cần cổ mảnh khảnh, dù có đổi tư thế nào cũng không ngăn được cảm giác sung sướng như muốn sụp đổ.
Dù linh lực trong thẩn thể bị giam cầm, nhưng hắn vẫn có thân thể và tinh thần lực của tu sĩ, không bị làm đến hôn mê dễ như vậy được, do đó quá trình này có vẻ càng dài hơn.
Lần này người tới là tham, bởi vì một mình y làm rất nhiều lần, đổi rất nhiều tư thế.
Đầu tiên là ngồi như vậy, khiến hắn phải dùng tư thể mở rộng hoàn toàn đối mặt với rất nhiều khuôn mặt giống nhau như đúc, phơi bày tất cả trước mắt bọn họ. Ngón tay chơi đùa trước ngực, vỗ về bụng dưới rồi lại xoa nắn bắp đùi, để lại những vết hồng hồng, nhét chất lòng dinh dính từ nơi kết hợp vào miệng hắn...
Người này lòng tham không đáy, tựa như vĩnh viễn không thể thỏa mãn, sau đó lại chuyển sang nằm, dòng nước lạnh lẽo bên dưới ra vào và vì động tác quá dữ dội còn cuốn theo lớp cát thô ráp bên dưới theo chuyển động tiến vào cơ thể hắn. Trong lúc cọ xát, cảm giác rất nhẹ cũng trở nên mãnh liệt, chỉ có chút cát thôi cũng đủ khiến Đường Thời khóc đến chết đi sống lại, chỉ có thể cầu xin y buông tha cho hắn, thà rằng tự mình cưỡi lên người y còn hơn dùng cái tư thế này.
Nhưng cát đã vào rồi, đổi tư thế gì thì cũng vậy thôi, khi Đường Thời muốn xuống thì đã muộn, những trận đâm rút không ngừng, rồi lại liên tiếp bị bắn vào trong. Thị Phi ấn vào bụng Đường Thời, cảm thấy hình như bên trong đã bị rót đầy rồi.
Nhưng vẫn chưa kết thúc... dường như sẽ không bao giờ kết thúc...
Sau đó, Đường Thời hoàn toàn không phân được ai với ai nữa, tất cả đều là Thị Phi, cùng một khuôn mặt, chỉ khác cảm xúc, lần lượt phát tiết bên trong hắn. Hắn cảm nhận được bản thân không thể chống đỡ được nữa, nhưng bụng lại có thể chứa vô số thứ đó, căng đầy như muốn nổ tung.
Chỉ cần chạm nhẹ vào bụng thôi cũng đủ khiến Đường Thời run rẩy không ngừng, nhưng Thị Phi không dừng lại.
Trên người hắn toàn là dấu vết do y lưu lại, từ môi đến cổ, trước ngực, lưng, eo, bắp đùi, mắt cá chân... Thậm chí là ngón chân...
Đầu lưỡi đã tê dại, chưa kể đến môi gần như không khép lại được, ngón tay cũng đau rát không thôi.
Lúc này hắn bị hai người nắm chân, cùng lúc đâm rút, thứ dựng thẳng trước người thì bị ngậm lấy trêu đùa, hai tay cầm hai cự vật chuyển động lên xuống như đã thành thói quen, miệng cũng bị hai cái nhét vào...
Tầm mắt Đường Thời đã sớm mơ màng, không phân rõ đây là mơ hay thật.
Mẹ kiếp, một người bị giã tới giã lui hết lần này đến lần khác, sao có thể duy trì tỉnh táo như hắn được chứ? Tất cả đều là tại ý chí quá mạnh cả!
Đường Thời chỉ hận mình không như người thường, bị làm đến bất tỉnh luôn cho rồi, còn hơn khắc rõ ràng từng chi tiết của cả quá trình dài đằng đẵng này vào ký ức. Đường Thời gần như chết lặng, không còn nghĩ được gì nữa, chỉ có thể lăn qua lộn lại, làm tới làm lui...
Liên tục, đằng sau, ngửa mặt, nghiêng, ngồi, lộn ngược...
Điên rồi, mẹ nó điên hết cả rồi!
Lúc này chỉ cần dùng tay ấn vào bụng hắn sẽ có vô số thứ đó tràn ra, trong lúc Đường Thời mê man lại bị trêu đùa một trận. Mắt thấy cuối cùng cũng sắp bất tỉnh rồi, lại cảm nhận được đôi môi ướt lạnh chạm vào trán hắn, hắn mệt mỏi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ dịu dàng trong đôi mắt y: "Giả bộ thâm tình con mẹ ngươi, cút ra chỗ khác đi."
Thị Phi chẳng bận tâm lời lẽ thô tục của Đường Thời, lúc làm hắn chửi nhiều lắm, nhưng nếu làm nhiều hơn, hắn sẽ không chửi nữa, mà chuyển thành xin tha. Hắn cứ như thế thì chỉ chịu thiệt thôi.
Quả nhiên, một sức mạnh từ phía dưới thình lình truyền đến, Đường Thời bị bế lên, mũi chân không chạm đất, sức nặng toàn thân đều bị dồn về phía sau, đạt đến độ sâu trước nay chưa từng có, Đường Thời kêu lên, đôi môi run rẩy, khóe mắt đỏ hoe không còn khóc được nữa.
Thị Phi giữ tư thế này tiến về phía trước, không biết là giọng nói của người nào ở bên tai hắn: "Nếu ngươi khiến hắn làm ngươi, hắn sẽ nhập Ma, không làm sẽ thành Phật, toàn bộ đều xem ý nguyện của ngươi muốn để hắn thành Phật hay thành Ma."
Lúc này, Đường Thời mới hơi tỉnh táo một chút, nhưng ngay khi tỉnh táo lại càng cảm thấy lạnh lẽo, run rẩy không ngừng.
Thị Phi giữ eo hắn, cắn vành tai hắn, sau đó tháo chuỗi Phật châu trên cổ tay mình, lại rút vật kia ra khỏi nơi ấm áp, nhét từng viên Phật châu vào trong, ngăn thứ bên trong thân thể Đường Thời tràn ra ngoài, nhưng dù sao Phật châu cũng không lớn, không thể hoàn toàn lắp kín được, chất lỏng mang theo nhiệt độ cơ thể Đường Thời trào ra từ kẽ hở, từ từ nhỏ xuống phần không được nhét vào.
Đường Thời được đặt nửa quỳ xuống đất, phía sau lưu lại dấu vết của chất lỏng kia.
Thành ma? Thành Phật?
Đường Thời bóp trán, tâm trí đã sớm nhão như bùn, mê sảng đến cả người lâng lâng, đáng sợ nhất chính là hắn vẫn có thể bình tĩnh phân tích.
Nhưng khi gặp phải lựa chọn như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy hoàn toàn không còn sức lực.
Hắn xoay người muốn chạy, cuộc tra tấn và hoan lạc dong dài tưởng chừng đã kết thúc, hắn không muốn để ý nữa, nhưng không biết tại sao lại nhìn đến bóng dáng Thị Phi ngồi trên tảng đá – Phật tính lẫm liệt, mặt mũi trang nghiêm, chưa từng dao động vị cảnh tượng hoang dâm trước mặt. Đôi mắt sạch sẽ, thuần khiết như có thể nhìn thấu thế tình...
Tăng bào xanh lơ như sáng bừng trong bóng tối, y là pho tượng Phật ngồi ở nơi tăm tối, là đấng cứu thế cứu độ chúng sinh thiên hạ, cũng là kẻ vô tâm quan sát hồng trần bằng đôi mắt cao cao tại thượng, không nhiễm thế tục.
Đường Thời nhíu chặt mày, lệ khí kiềm nén ở đáy mắt không ngừng toát ra, hắn không đi được, hơi bò về phía trước, nhưng không ngờ mới chạm vào vòng sáng bao quanh Thị Phi liền bị đánh văng ra, lại rơi xuống nước, cơ thể mệt mỏi đến nỗi không thể cuộn mình được.
Mẹ kiếp, đã được hời rồi còn ra vẻ, ông đây trời sinh đã thiếu nợ ngươi hay gì?
Đường Thời nghiến răng, không biết sức lực nào đã chống đỡ hắn, vậy mà lại tiếp cận vòng sáng bên ngoài Thị Phi lần nữa. Lúc này, xung quanh có vô số huyễn thân Thị Phi lúc nãy vừa đùa bỡn hắn, tất cả đều ngồi trên đài sen hư không, hai tay chắp trước ngực, cúi đầu nhắm mắt.
Người nào không phải Thị Phi? Phật cũng là người hóa thành, chỉ khác ở chỗ Người đã phơi bày mặt nào trước thế nhân...
Dù trong thân thể không có linh lực, nhưng khi Đường Thời quen tay dùng Niêm Hoa chỉ quyết giải trừ lá chắn, thế mà lại thành công tiến vào. Hắn giật mình chốc lát, nhưng không muốn quan tâm đến chuyện khác, chỉ hướng vào trong mà đi, càng đến gần Thị Phi nước lại càng sâu. Khi hắn tới phía sau, gần như đã phải bơi đến cạnh tảng đá.
Tảng đá nổi trên mặt nước, Thị Phi ngồi vững vàng không hề nhúc nhích. Lúc này mới thấy được, thứ phát sáng không phải tăng bào, mà là cả người y, từ trong ra ngoài tỏa ra ánh sáng màu ngọc bích rực rỡ, tựa như người này là một bức điêu khắc bằng ngọc vậy.
Phía sau có người nói: "Ngươi vươn tay đi, đủ để đảo loạn tất cả cõi lòng hắn lúc này."
Vì thế, Đường Thời vươn tay, cách Thị Phi ngày càng gần, một xích, một tấc, một phân, một hào — nhưng cuối cùng lại dừng.
Ngón tay hắn từ từ cuộn lại, nhìn vẻ trang nghiêm trên mặt Thị Phi lại nhớ đến lời nói dịu dàng kia — Lòng ta thương ngươi, nhưng lại không thể ở bên ngươi, liên lụy đến ngươi cũng chẳng ích gì, nếu ngươi không thích ta nữa, có lẽ mai sau hãy còn nơi tốt để về.
Đúng là đần. Y có sự cố chấp của riêng mình, y muốn cứu Tiểu Tự Tại Thiên của mình, thậm chí cứu cả Đại lục Linh Khu, còn dùng Phật tâm khoan dung cho đám đạo sĩ thối chẳng biết điều kia. Cũng tùy y thôi.
Đường Thời cũng tu Vô Tình đạo rồi, muốn kéo Thị Phi xuống nước chỉ là vì trả thù.
Hiện tại hắn có thể suy xét khá bình tĩnh — Thị Phi không phải không thích hắn, cũng chưa từng phụ hắn, ngay từ đầu đã là người tu Đạo người tu Phật chẳng chung đường, nói thế nào ấy nhỉ?
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Đường Thời hơi cong môi, chỉ nói một câu: "Vừa vặn, cứ thế cắt đứt sạch sẽ thôi. Vẫn có thể làm bằng hữu được. Gặp lại ở Đại Hoang."
Dứt lời liền lội nước rời đi. Ngàn dặm bến mê chẳng tỏ lối thì có liên quan gì đến hắn đâu?
— —
1-Câu này trích trong hồi 5 của Hồng lâu mộng (Nguyên văn: 假作真时真亦假,无为有处有还无).
2-Nguyên văn: Bảo tương trang nghiêm (宝相庄严) thành ngữ Trung Quốc, chỉ bộ mặt thật của con người (thường mang ý châm biếm).
3-Đạo bất đồng, bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận hay mưu cầu sự nghiệp được.
4-Nguyên văn là "mê tân dục hữu vấn" (迷津欲有问) trích từ bài thơ "Tảo hàn giang thượng hữu hoài" của Mạnh Hạo Nhiên.
"Mê tân dục hữu vấn,
Bình hải tịch man man."
Dịch Nghĩa: Mịt mờ bờ bến muốn hỏi thăm đường, biển yên lặng lúc chiều tối thật mênh mông.
Mê Tân : Tân là Bờ, là Bến. Mê Tân ta quen gọi là Bến Mê ( Bọt trong bể khổ bèo đầu Bến Mê ). Nhưng ở đây chỉ Bến bờ mờ mịt không biết nới đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro