Chương 2 : Dương Quá đến, Thu đệ tử
Thoáng chốc đã 4 năm trôi qua, Tiểu Long Nữ Năm nay cũng đã 18 tuổi,4 năm nay nàng không chỉ luyện kiếm còn nghiên cứu âm luật và chưởng pháp....
Nàng dùng Sáo Mèo* , sở dĩ nàng dùng sáo là bởi vì nó có thể thay thế kiếm trong lúc cần thiết nhưng không mang kiếm, thứ hai là bởi vì kiếp trước nàng thường dùng nó để giải ưu...
Chưởng pháp nàng học có tên là < Cầm Long Ngọc Chưởng > Bộ chưởng pháp này do kiếp trước được sư phụ nàng truyền dạy, Chưởng pháp nhanh lẹ, tinh diệu uy lực không yếu hơn < Giáng Long Thập Bát Chưởng >....
Vừa tu luyện xong đang trong lúc trở về, vừa về tới đã nghe một âm thanh tiểu hài tử vang lên ngồi bên cạnh là Tôn bà bà nàng liền núp sau cửa nghe lén :
-Bà bà ơi, đừng để sư phụ đến bắt điệt nhi.
Tôn bà bà cười dịu dàng hỏi :
- Hài tử ngoan, sư phụ của con là ai thế?
Tiểu hài tử dường như đã lâu lắm không được nghe giọng nói dịu dàng quan thiết như thế, ngực nó bỗng bồi hồi ấm áp, bất giác nó khóc òa lên.Tôn bà bà tay trái cầm tay nó, không khuyên nhủ gì, chỉ hơi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nó, ánh mắt đầy vẻ âu yếm, tay phải vỗ vỗ nhẹ lưng nó, chờ nó khóc một hồi, mới nói:
- Hài tử ngoan, đừng khóc, đừng khóc, chỉ lát nữa sẽ hết đau thôi.
Tôn bà bà càng dỗ, Tiểu hài tử càng khóc nức nở.
Bỗng bên ngoài tấm màn cửa có một giọng trong trẻo vang lên:
- Tôn bà bà, hài tử đó cứ khóc mãi không nín, thì làm thế nào?
Tiểu hài tử nhìn lên, chỉ thấy một bàn tay trắng như ngọc vén tấm màn che, Bước vào là một thiếu nữ, Thiếu nữ ấy mặc bộ đồ lụa trắng, tưởng như thân hình ở trong lớp sương mù, trạc mười bảy, mười tám tuổi, trừ mái tóc đen, toàn thân trắng như tuyết, khuôn mặt tú mỹ tuyệt vời, da dẻ trắng hồng tinh khiết như hoa, đôi tay ngọc ngà xoa xoa đầu của Tiểu hài tử, nở nụ cười sáng lạn hỏi :
- Hài tử ngoan, ngươi tên gì?
- T-ta tên Dương Quá!
Tiểu Dương quá ngừng khóc thút thít nói.
-Ừm...rất ngoan, Tiểu Dương Quá, ngươi muốn hay không học võ công?
- Người giáo ta võ công?
Tiểu Dương quá kinh ngạc nhìn nàng hỏi.
- Đúng vậy... sau này ngươi là đồ đệ của ta...
Tôn bà bà nghe đến đây không khỏi kinh hỉ một phen, ra đây là người mà Long cô nương muốn tìm a.
-Chiều nay xuống mật thất tìm ta, ta sẽ truyền thụ võ công cho ngươi! Bây giờ cứ nghĩ ngơi đi!
Nói xong nàng dùng mật ong để chữa thương cho Dương Quá rồi rời đi...
- haizzz...Long cô nương thật là, Quá nhi ngươi đi với ta.
Tôn bà bà nói xong kéo tay Dương Quá đi...
- Chúng ta đi đâu?
Dương Quá hỏi.
- Đi trả thù cho ngươi...
Tôn bà bà dịu dàng nói.
- Dạ.
Tiểu Dương Quá dạ 1 tiếng rồi để mặc Tôn bà bà kéo đi...
Hai người ra khỏi tòa cổ mộ, đang đi trong cánh rừng, bỗng nghe bên ngoài có tiếng nói to:
- Môn hạ đệ tử phái Toàn Chân Doãn Chí Bình phụng mệnh sư phụ bái kiến Long cô nương.
Âm thanh ở xa, rõ ràng là từ bên ngoài cấm địa truyền vào. Tôn bà bà nói:
- Ngoài kia có người tìm ngươi đó, hượm hãy ra.
Dương Quá vừa sợ vừa tức, người run lên, nói:
- Bà bà khỏi cần lo cho ta , dám làm thì dám chịu, ta đã lỡ tay đánh chết người thì cứ để người ta giết đệ tử đền mạng.
Nói đoạn nó sải bước mà đi. Tôn bà bà nói:
- Ta cùng đi với ngươi.
Tôn bà bà cầm tay Dương Quá dắt đi qua cánh rừng, tới chỗ bìa rừng trống trải. Dưới ánh trăng đã thấy sáu, bảy đạo sĩ đứng thành một hàng, lại có bốn đạo sĩ hỏa công khiêng hai người bị thương là Triệu Chí Kính và Lộc Thanh Đốc. Các đạo sĩ thấy Dương Quá thì không hẹn mà cùng tiến lên mấy bước.
Dương Quá gỡ tay Tôn bà bà ra, bước lên, nói to:
- Ta đây, các người muốn băm muốn vằm thế nào thì cứ việc.
Các đạo sĩ không ngờ một đứa bé lại cương ngạnh như thế. Một đạo sĩ tiến lại túm cổ Dương Quá lôi đi.
Dương Quá cười khẩy, nói:
- Ta có chạy đâu mà ngươi phải cuống lên thế?
Đạo sĩ đó là đại đệ tử của Triệu Chí Kính, sư phụ của y vì Dương Quá mà bị ong đốt, đau đớn chết đi sống lại, chưa biết có giữ được tính mạng hay không. Y vốn thập phần ngưỡng mộ sư phụ, nghĩ rằng là đồ đệ mà ngỗ nghịch với sư phụ như Dương Quá, thật là cực kỳ vô pháp vô thiên, nghe Dương Quá nói cứng, y đấm luôn một quyền vào đầu nó.
Tôn bà bà vốn định nói chuyện tử tế với các đạo sĩ, thấy Dương Quá bị người ta lôi đi xềnh xệch, đã rất khó chịu, đột nhiên lại thấy nó bị đánh, thì cả giận, nén sao nổi? Tôn bà bà bèn sấn tới, phất tay áo một cái, gã đạo sĩ kia chỉ thấy cổ tay đau nhói, đành buông Dương Quá ra, định hỏi vì sao, thì Tôn bà bà đã ôm Dương Quá quay lưng bước đi.
Cứ tưởng Tôn bà bà là một lão phụ yếu ớt, nào ngờ xuất thủ đoạt người quá mau lẹ, các đạo sĩ còn đang ngẩn ra, thì Tôn bà bà đã mang Dương Quá đi ra xa hơn một trượng. Ba đạo sĩ chạy theo, quát:
- Để người lại!
Tôn bà bà dừng chân, ngoảnh đầu, cười khẩy:
- Các ngươi muốn gì?
Doãn Chí Bình biết các nhân vật của "Hoạt tử nhân mộ" có mối quan hệ sâu xa với sư môn, không dám đắc tội, vội quát các đạo sĩ:
- Các ngươi lui lại, không được vô lễ trước mặt tiền bối.
Rồi y bước tới, cúi đầu hành lễ, nói:
- Đệ tử Doãn Chí Bình bái kiến tiền bối.
Tôn bà bà nói:
- Để làm gì?
Doãn Chí Bình nói:
- Hài tử này là đệ tử của phái Toàn Chân, thỉnh tiền bối giao lại cho.
Tôn bà bà cau mày, gằn giọng:
- Trước mặt ta, các ngươi còn đánh đập nó như thế, thử hỏi về đến đạo quán, các ngươi sẽ còn hành hạ nó như thế nào? Muốn ta giao lại, đừng hòng!
Doãn Chí Bình nén giận, nói:
- Đứa bé này ngang bướng hết sức, khi sư diệt tổ, đại hoại môn quy, người trong võ lâm lấy việc kính trọng sư trưởng làm đầu, tệ giáo có trách phạt nó cũng là việc cần làm.
Tôn bà bà tức giận, nói:
- Cái gì mà khi sư diệt tổ, chỉ mới nghe một phía.
Rồi chỉ Lộc Thanh Đốc đang nằm trên cáng, nói:
- Thằng nhỏ tỷ thí với tên đạo sĩ mập kia, là quy củ của riêng phái Toàn Chân các người. Nó vốn không muốn tỷ thí, các người bắt nó phải tỷ thí. Đã tỷ thí, tất nhiên có người thắng kẻ thua, tên đạo sĩ mập vô dụng như thế, còn trách ai kia chứ?
Tôn bà bà tướng mạo vốn xấu xí, lúc giận dữ mặt mày trông càng đáng sợ hơn.
Trong lúc đang nói, lại có thêm hơn mười đạo sĩ nữa tới, đều đứng sau Doãn Chí Bình, họ to nhỏ với nhau, không biết bà bà lớn tiếng kia là ai.
Doãn Chí Bình nghĩ thầm việc đả thương Lộc Thanh Đốc vốn không thể trách Dương Quá, nhưng trước mặt người ngoài không thể để mất uy phong, bèn nói:
- Chuyện này đúng sai thế nào, chúng đệ tử tất sẽ bẩm cáo rõ với sư phụ chưởng giáo, tùy lão nhân gia công bằng xử trí. Thỉnh tiền bối hãy giao lại hài tử kia cho đệ tử.
Tôn bà bà cười khẩy:
- Chưởng giáo của các người mà lại xử công bằng ư? Phái Toàn Chân từ Vương Trùng Dương trở đi, chẳng có lấy một người tử tế. Nếu không, tại sao đôi bên ở sát bên nhau, mà không hề lai vãng?
Doãn Chí Bình nghĩ thầm: "Đấy là các người không chịu lai vãng với bọn ta, sao lại trách cứ phái Toàn Chân? Lời mụ vừa nói dám nhục mạ cả Chân Nhân sáng lập phái Toàn Chân, thật quá ư vô lễ". Nhưng không muốn vì chuyện này mà tranh cãi làm tổn thương hòa khí đôi bên, chỉ nói:
- Thỉnh tiền bối thành toàn, tệ giáo nếu có chỗ nào đắc tội, chưởng giáo bên chúng đệ tử sẽ sang tạ tội với tiền bối.
Dương Quá ghé tai nói nhỏ với Tôn bà bà:
- Gã đạo sĩ ấy có rất nhiều quỷ kế, bà bà đừng để gã đánh lừa.
Tôn bà bà mười tám năm qua nuôi dưỡng Tiểu Long Nữ trưởng thành, trong thâm tâm chỉ mong được nuôi dưỡng một nam hài nhi, lúc này thấy Dương Quá thân thiết với mình, thì hết sức cao hứng, thế là tâm ý đã quyết: "Gì thì gì cũng không để bọn chúng đem thằng bé đi", bèn cao giọng nói:
- Ngươi định mang đứa bé về là để hành hạ nó chứ gì?
Doãn Chí Bình ngẩn người, nói:
- Đệ tử có tình đồng môn với vong phụ của đứa bé này, không khi nào gây khó dễ với cô nhi của vong hữu, mong lão tiền bối cứ yên tâm.
Tôn bà bà lắc đầu, nói:
- Lão bà tử không quen nghe những lời hứa suông của người ngoài. Ta đi thôi.
Nói đoạn đi vào rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro