Chương 86
A ha ha!!!
Trời sẽ không tha cho ai???
Nhìn thấy Tô Tần vội vàng quấn Tiêu Phong Khiển trong khăn trải giường, Nguyên Bảo ho khan một tiếng, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào Tiêu Phong Khiển: "Không ngờ chị lại là kiểu chị gái như vậy!"
Tiêu Phong Khiển: "......"
"Chị còn nhớ khi còn nhỏ mình trong sáng và đáng yêu như thế nào không? Bây giờ đã thành ra sao rồi? Bí mật học nhảy từ em gái???"
Nguyên Bảo chỉ vào mặt cô: "Thật đáng xấu hổ!"
Tiêu Phong Khiển: "......"
Hết nói nổi.
Cuộc đời làm chị của cô chưa bao giờ ảm đạm đến thế.
Cô bị bắt quả tang đang bí mật bắt chước điệu nhảy của em gái, coi như mặt mũi sau này chẳng dám nhìn ai.
Hà Vân Hàm và Nguyên Bảo đang đợi hai người dọn dẹp trong phòng khách, Nguyên Bảo cười ngặt nghẽo, "Trời ơi sao chị gái em lại dễ thương thế này? Chị có thấy không? Vân Hàm, đôi lớn tuổi cũng rất lãng mạn đấy."
Hà Vân Hàm véo má Nguyên Bảo nói: "Do gen hư rồi đi."
Nguyên Bảo che mặt lại, "Có lẽ Tiêu tổng nói đúng, họ Tiêu trên đời đều hư như vậy."
Hà Vân Hàm: "......"
Em bé nhà cô đã có khả năng miễn dịch chưa?
Không biết đã mất bao lâu.
Tô Tần đi ra khỏi phòng, người lớn vẫn luôn là người lớn, nàng thay quần áo, ngồi trên ghế sofa: "Em đến lúc nào thế, sao đến mà không nói một lời?"
Hôm nay, khi Phong Khiển nói muốn lãng mạn một chút, mí mắt nàng giật giật lên và bảo cô đừng làm, bây giờ thì tốt rồi, em gái cô đã nhìn thấy tất cả ... mất mặt tới tận nhà bà ngoại.
Nguyên Bảo cười nói: "Em đến lúc hai người đang nhảy, em muốn nói chuyện, nhưng không gọi điện thoại được cho ai."
Tô Tần: "......"
Ngày càng trở nên có tài hùng biện hơn.
Nguyên Bảo đưa chiếc túi trong tay ra, "Đây, em tự làm." Nàng nhìn vào phòng, "Đưa cho cô chị gái không dám ra mặt đối mặt với em."
Tiêu Phong Khiển đang trốn trong phòng nghe lén đột nhiên rút đầu lại.
Trêu chọc chị gái là một niềm vui bất ngờ.
Nguyên Bảo chỉ xin nghỉ ba ngày khi đến Mỹ lần này, Tô Mẫn giúp nàng điểm danh vào thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật cộng lại thành đúng ba ngày, bao gồm cả thời gian trên máy bay mỗi phút và mỗi giây đều được trân trọng.
Hai người giống như một cặp song sinh dính liền, Hà Vân Hàm vốn là một người lạnh lùng, nhưng vì Nguyên Bảo mà cô đã hoàn toàn thay đổi. Không nói gì, cô chỉ dùng ánh mắt nhìn Nguyên Bảo, mọi người đều có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm.
Nguyên Bảo gần đây đang tập thể dục và ăn uống nhiều hơn. Cảnh người sói mà nàng đảm nhận đã sẵn sàng để đóng trong kỳ nghỉ hè. Nàng đã biết Hà Vân Hàm là đạo diễn và đóng vai chính nên mặc dù đạo diễn không có yêu cầu gì nhưng chị quản lý của nàng – chị Huệ bảo nàng hãy rèn luyện lấy vóc dáng.
Có nhiều cảnh người sói xé quần áo biến hình. Chúng ta không mong có cơ bắp thì ít nhất cũng phải có cơ bụng.
Nguyên Bảo đã cố gắng rất nhiều, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng đóng cặp với Vân Hàm, nàng biết Vân Hàm rất nghiêm khắc, không muốn lừa dối cho nàng đi bằng cửa sau, hay nàng có thể bị mắng khi làm không tốt.
Trong ngày sinh nhật.
Không có ai ra ngoài ăn.
Nguyên Bảo dẫn Hà Vân Hàm đi siêu thị, "Hôm nay là sinh nhật của chị, nên mời mọi người cùng ăn mới vui."
Cảm giác thật tuyệt khi được cùng nhau đi mua sắm mà không cần phải che chắn quá nhiều.
Nguyên Bảo càng ngày càng mê mẩn Hà Vân Hàm, luôn có cảm giác sống trong thế giới giữa hai người.
Nàng đẩy xe đẩy hàng cũng không xong, nhưng nàng và Hà Vân Hàm lại muốn trở thành cặp song sinh dính liền, bám sát phía sau cô một bước, Nguyên Bảo bước một bước, thỉnh thoảng hai người nhìn nhau cười nhẹ..
Đôi khi Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm cẩn thận kiểm tra ngày sản xuất, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, tay không thành thật nên sờ dọc theo dòng chữ.
Hà Vân Hàm thỉnh thoảng xua đuổi nàng và phớt lờ nàng hầu hết thời gian.
Đây là nước Mỹ, môi trường cởi mở hơn, không có nhiều chó săn ảnh, cô cũng không muốn kiểm soát Nguyên Bảo quá nhiều.
Tiêu Hựu cũng đến, nhìn thấy hai người dính nhau mà thấy ê răng, không nhịn được gọi điện cho Phùng Yến: "Nhìn người ta này, chị cũng không đến để tạo bất ngờ cho em hay gì à."
Phùng Yến giải quyết vấn đề trước mắt với nụ cười trên môi: "Tiêu tổng muốn điều bất ngờ gì?"
Tiêu Hựu nhẹ giọng nói: "Em chỉ muốn chị thôi."
Cúp điện thoại.
Phùng Yến đặt cây bút trong tay xuống, đi vào phòng tắm rửa tay và bắt đầu thu dọn hành lý.
Đệ tử Từ Linh đứng sang một bên, vẻ mặt không thể tin nổi: "Sư phụ, chị đi đâu vậy?"
Ôi trời ơi, Sư phụ sẽ không ra ngoài chỉ vì một cuộc điện thoại của Tiêu tổng phải không?
Phùng Yến cúi xuống, để lộ chiếc cổ thon dài của cô, "Đi và làm em ấy ngạc nhiên."
Hành động như vậy... Từ Linh sẽ hiểu nếu điều đó xảy ra với người khác, nhưng đây là sư phụ điềm tĩnh và dè dặt của nàng, "Bây giờ đi luôn ạ?"
Phùng Yến gật đầu, "Lần này tôi có thể phải đi lâu hơn, vì vậy hãy coi đó là ngày nghỉ phép hàng năm. Sau khi về em có thể đưa đơn xin nghỉ phép cho tôi điền."
Từ Linh: "........."
Với sự hy sinh bất chấp tất cả vì tình yêu như vậy, liệu người này có còn là sư phụ của nàng nữa không?
Phùng Yến đã ngủ ngay khi lên máy bay. Mặc dù cô đã rút lui về tuyến thứ hai không quan trọng và áp lực công việc đã giảm bớt rất nhiều, nhưng Từ Linh vẫn còn quá trẻ và có nhiều việc cần cô lo lắng, đã đến lúc cô phải buông tay để Từ Linh luyện tập rồi.
Khi cô tới Mỹ thì đúng buổi trưa.
Tiêu Hựu choáng váng khi nhận được cuộc gọi của Phùng Yến.
Nàng chạy ra ngoài, dưới ánh mặt trời, Phùng Yến trông mệt mỏi, nhưng ngay khi nhìn thấy nàng, đôi mắt cô sáng lên.
Thậm chí không cần nghĩ ngợi gì.
Tiêu Hựu ôm lấy cô, "Sao chị lại ở đây?"
Phùng Yến ôm eo nàng: "Không phải em nói em muốn một điều bất ngờ sao?"
Ôi chúa ơi.....
Phùng bộ trưởng có thể lãng mạn như vậy sao?
Kéo người vào nhà.
Tiêu Hựu ôm cô, không nỡ buông ra. Phùng Yến nhẹ nhàng tựa vào trong ngực nàng, ngửi mùi hương của nàng.
Tiêu Hựu cúi đầu hôn lên trán Phùng Yến, Tiêu Hựu cảm thấy có chút đau lòng: "Em trêu chị thôi."
Phùng Yến mỉm cười và nói: "Chị biết."
Tiêu Hựu bĩu môi: "Vậy chị vẫn tới làm gì?"
Phùng Yến: "Chị không muốn em cảm thấy thua kém hơn những người khác."
Tiêu Hựu giật mình, nhìn Phùng Yến trong mắt tràn đầy nghiêm túc, nàng cười nói: "Chị nha, có tuổi rồi còn đi thi đua với trẻ con như Nguyên Bảo sao? Em bây giờ rất khêu gợi, luôn chơi trò nhập vai với Vân Hàm.
Nhập vai?
Phùng Yến mỉm cười quyến rũ. Cô đứng dậy và đi về phía cửa sổ, một tay cởi cúc áo, tay kia kéo rèm lại.
Ôi.
Tiêu tổng nuốt khan.
Phùng Yến quay lại, xõa tóc và thả áo khoác xuống, đôi mắt quyến rũ: "Tiêu tổng muốn diễn gì? Chị sẽ diễn cùng em trên giường."
.......
Sau phần lớn thời gian vật lộn trên giường trong ngày.
Buổi tối, chính Nguyên Bảo tới gõ cửa gọi hai người ra ngoài.
Phùng Yến ngủ không đủ giấc, bị chênh lệch múi giờ không quen nên có quầng thâm dưới mắt nghiêm trọng. Nguyên Bảo nhìn và buộc tội Tiêu Hựu: "Chị thật vô nhân đạo. Không cho Phùng bộ trưởng được phép nghỉ ngơi.... có ai hành hạ người khác như chị không?"
Tiêu Hựu trợn mắt, "Đỡ hơn em, em không thấy Vân Hàm lúc này nhìn em bằng ánh mắt rất quái dị sao?"
Nguyên Bảo nhìn trộm, Hà Vân Hàm đang đợi Lâm Khê Tích. Vì là ngày sinh nhật của cô, Lâm Khê Tích đã dẫn theo đại ngốc Viên Ngọc cùng đến, vừa đến nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Bảo, lại thấy gương mặt ửng đỏ của Hà Vân Hàm.
Nguyên Bảo: "......"
Lão Hà đang nghĩ gì vậy?
Tiêu Hựu: "Em đi quá xa rồi đó, dọa người lớn tuổi. Chị cảm thấy Vân Hàm bây giờ giống như một con chim sợ hãi, cô ấy bị em tha hóa chuyện gì cũng có thể nghĩ nhiều được, khiến suy nghĩ cũng không trong sáng nữa."
Nguyên Bảo lẩm bẩm nói: "Em không khiến chị ấy, chị có thể thay bằng làm."
Tiêu Hựu: "......"
Nguyên Bảo thực sự không biết xấu hổ.
Viên đại ngốc và Lâm Khê Tích thật sự đã đến, đại ngốc vừa tới liền mang theo vui mừng: "Sinh nhật vui vẻ, Vân Hàm!"
Cô giơ chiếc túi trên tay lên. Đúng như dự đoán, đó là viên ngọc của một người giàu có.
Tiêu Hựu và Phùng Yến cũng tặng một món quà là một chiếc khăn lụa.
Nguyên Bảo lấy bút của nàng ra, nàng mở hộp, ngượng ngùng cầm đầu bút nói vài lời yêu thương.
Sau đó, nàng nhìn thấy Tiêu Hựu chọc chọc Tiêu Phong Khiển, nói: "Này, nhìn em gái cậu thật vô liêm sỉ, tặng đồ dùng nơi công cộng."
Tiêu Phong Khiển nhìn xem, trầm mặc.
Viên Ngọc liếm môi, "Có chút nhỏ."
Hà Vân Hàm tức giận nhìn Nguyên Bảo, mặt đỏ bừng.
Nguyên Bảo: "............"
Ôi mẹ ơi! ! !
Trong suy nghĩ của các chị gái, nàng có lối sống phóng đãng và hư hỏng như thế nào???
Đây là bút nhé mọi người, là bút chứ không phải dụng cụ nhé!
Đây là lần đầu tiên một nhóm người như vậy tụ tập cùng nhau để chúc mừng sinh nhật
Hà Vân Hàm.
Trước đây, ký ức tuổi thơ quá mờ nhạt. Sau này, quê nhà đã lâu không tổ chức sinh nhật cho cô. Thỉnh thoảng, cô sẽ mua cho mình một chiếc bánh nhỏ hoặc ra ngoài ăn một bát mì.
Sinh nhật của cô không khác gì bình thường.
Nhưng bây giờ, với ánh nến ấm áp và nụ cười vui vẻ, Hà Vân Hàm bị vây ở giữa đến đỏ mặt, Nguyên Bảo ôm lấy cô, rất vui vẻ.
Ngày xửa ngày xưa.
Hà Vân Hàm đã từng phẫn nộ, phẫn nộ vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, đem cô đến thế giới này, khiến cô nếm trải đau khổ nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ, cô không phàn nàn hay ghét bỏ nữa.
Thậm chí còn học được cách biết ơn.
Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo đang mỉm cười như quả cà tím dưới ánh nến, chợt nghĩ rằng có lẽ tất cả những nỗi đau cô từng trải qua trước đây chỉ là nở hoa vào thời điểm cô gặp nàng.
Đêm đó không khí vui vẻ đến mức mọi người đều uống rượu.
Sau ba chén.
Tô Tần nhận được điện thoại, có việc cần sắp xếp nên dẫn Phong Khiển rời đi trước. Phong Khiển ban đầu muốn cảnh cáo Nguyên Bảo không nên uống quá nhiều, nhưng sau đó, Nguyên Bảo mỉm cười nhìn cô: "Muốn em dạy thêm cho chị điều gì à?"
Tiêu Phong Khiển: "......"
Càng ngày càng không biết xấu hổ.
Phùng Yến, Hà Vân Hàm và Lâm Khê Tích đang trò chuyện cùng nhau, chủ yếu là về vấn đề công việc.
Trước khi ngồi cùng nhau, Nguyên Bảo vẫn nắm tay Hà Vân Hàm nháy mắt: "Chị hôm nay cũng tưởng cây bút là..."
Hà Vân Hàm bình tĩnh mắng nàng: "Là gì thế?"
Nguyên Bảo cười tinh nghịch: "Tối nay chúng ta thử nhé? Em sẽ khử trùng."
Hai người chưa từng sử dụng dụng cụ.
Nguyên Bảo trước đây chưa từng nghĩ đến, nhưng sau đó nàng đã suy nghĩ nghiêm túc và quyết định thực hiện từ từ. Vân Hàm khó có thể tiếp xúc thân thể với người khác chứ đừng nói đến bất cứ thứ gì khác.
Hà Vân Hàm đưa tay nhéo vào bụng Nguyên Bảo, "Em không cần nghĩ đâu."
Nguyên Bảo: "......"
Ba người đều là những người nghiện công việc, đó là sự thật, và hầu hết các cuộc trò chuyện của họ đều liên quan đến công việc. Nhưng giữa chừng, Lâm Khê Tích nhìn Phùng Yến: "Phùng bộ trưởng, chị đang chăm sóc bản thân rồi à?"
So với trước đây, Phùng Yến đã có được chút cơ bắp và không còn hốc hác gầy gò. Dù chạy một mạch đến Mỹ chưa nghỉ ngơi nhưng sắc mặt vẫn rất tốt.
Phùng Yến mỉm cười, "Ừ." Cô không giấu giếm, "Dù sao thì chúng ta cũng không còn trẻ nữa, có một số điều chúng ta cần phải cân nhắc."
Lâm Khê Tích không hiểu. Hà Vân Hàm ngạc nhiên nhìn Phùng Yến. Có phải cô ấy và Tiêu tổng đang cân nhắc việc có con?
Phùng Yến rất bình tĩnh, "Em ấy đã chờ đợi chị nhiều năm như vậy. Bây giờ công việc của chị bên này đã ổn định rồi không cần phải lo lắng nhiều. Em ấy hiện tại là đứa con duy nhất trong nhà họ Tiêu. Bọn chị đã thảo luận vấn đề này trước đây. Em ấy hoặc chị sinh con đều được."
Công nghệ trong lĩnh vực này không phải là vấn đề.
Chỉ là thân hình của ai phù hợp hơn mà thôi.
Vốn cho rằng Phùng Yến sẽ không thể sinh con, nhưng bây giờ xem ra cô ấy là người phù hợp hơn, dù sao Tiêu Hựu không thể gác lại công việc trong một sớm một chiều.
Lâm Khê Tích nghe được lời này rất mong đợi, không khỏi nhìn về phía Viên Ngọc.
Hà Vân Hàm im lặng, cúi đầu.
Chuyện con cái, không phải là cô không nghĩ tới, thứ nhất, Nguyên Bảo còn nhỏ, không muốn sớm tạo áp lực cho nàng, thứ hai...
Từ tận đáy lòng, Hà Vân Hàm cảm thấy gen của mình không tốt, một loại gen xám xịt.
Khác với những người nghiêm túc ở đó, Viên đại ngốc, Tiêu sợ sệt và "Duyên Ngâm" cùng nhau trò chuyện thoải mái.
Ba con quỷ trẻ con lần đầu tiên so tay.
Ban đầu vẫn khá thuần khiết nhưng ánh mắt lại càng ngày càng đen tối.
Tiêu Hựu dùng hết sức duỗi tay ra. Viên Ngọc gần như biến thành một con bạch tuộc để làm cho bàn tay của cô trông dài hơn.
Nguyên Bảo nhẹ nhàng đưa ra, khiến toàn bộ khán giả sửng sốt.
"Ngại quá." Miệng nói mình xấu hổ, nhưng Nguyên Bảo lại không hề xấu hổ: "Có lẽ em có tố chất bẩm sinh? Ngón tay của em đã dài hơn những người khác kể từ khi em còn nhỏ."
Đây là sự thật, Nguyên Bảo đã phát hiện ra điều này khi nàng còn nhỏ, nàng chỉ nghĩ vui thôi, hơn thế đôi tay của nàng rất linh hoạt và có thể tạo ra nhiều hình dạng mà người bình thường không thể làm được.
Tiêu Hựu và Viên Ngọc tức giận nên đè Nguyên Bảo xuống tét đít.
"Mấy người đủ rồi đấy!"
Ba người phụ nữ bên này hét lên cảnh cáo, và những kẻ hèn nhát lập tức vâng lời.
Viên Ngọc nheo mắt nhìn Lâm Khê Tích, "Này, em bé nhà tôi xinh đẹp như vậy, không thua kém hai bà già ngồi cạnh."
"Bà già nào?" Nguyên Bảo không vui, Tiêu Hựu cũng vậy, "Đúng rồi, trâu già gặm cỏ non thì tốt lắm sao? Bạn gái trẻ thì có gì nào? Xem ra cậu vẫn luôn bị vợ quản chặt nhỉ".
Viên Ngọc bĩu môi, "Hai người không phải thế sao? Chẳng cả dám hăm he nhìn."
"Ai nói thế?"
Tiêu Hựu ho khan một tiếng, chống hai tay lên hông, trợn mắt nhìn Phùng Yến: "Nhìn xem, tôi dám trừng mắt nhìn chị ấy."
Nguyên Bảo: "......"
Viên Ngọc suy nghĩ một chút, đưa ngón giữa chỉ về phía Lâm Khê Tích: "Nhìn xem, tôi dám đưa ngón giữa trước em ấy."
Nguyên Bảo: "......"
Điên à!
Nguyên Bảo không nói nên lời, Tiêu Hựu cùng Viên Ngọc đều nhìn nàng, "Em dám làm gì?"
Nguyên Bảo đặc biệt tàn nhẫn, "Em dám dùng súng bắn chị ấy."
Cái gì? ? ? ? giỏi dữ vậy sao? ?
Hoặc...cái gì...đây là một trò chơi? ? ? Súng...hay Nguyên Bảo lại đang suy nghĩ đen tối đi đâu?
Dưới cái nhìn ngạc nhiên của hai chị em, Nguyên Bảo đưa tay ra làm hình khẩu súng chĩa vào Hà Vân Hàm, nói: "biu, biubiu ~"
Tiêu Hựu:......
Viên Ngọc:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro