Chương 85
Nguyên Bảo toàn thân nóng bừng vì bị các chị theo dõi một chuyện đáng xấu hổ như vậy. Nàng hoảng sợ bấm vào camera mấy lần rồi mới tắt video.
Nhìn điện thoại màn hình đen, ngay cả Hà Vân Hàm cũng không khỏi bật cười.
Tiêu Hựu cười đến toàn thân run lên, Tô Tần nhìn Tiêu Phong Khiển trong lòng cảm thấy đặc biệt phức tạp. Than ôi, cô bé ngây thơ làm nũng trong tay cô, để cô bế đã không còn nữa rồi. Cô có mơ cũng không nghĩ tới Nguyên Bảo lúc không người sẽ là Nguyên Bảo như vậy.
Đến khuya, mọi người đã giải tán.
Hà Vân Hàm mới có thời gian dỗ dành Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cảm thấy tủi thân: “Chị em thực ra đã quay video lại và gửi cho em. Chị ấy còn làm một bộ sưu tập ảnh em cầm bình sữa bước đi loạng choạng khi còn nhỏ gửi cho em nữa, câu hỏi là: Chuyện gì đã xảy ra với bạn trong những năm qua? Ôi thôi, xong rồi em còn mặt mũi nào nhìn chị ấy nữa!!!"
“Được.” Hà Vân Hàm có thể nghĩ đến Phong Khiển trong lòng phức tạp, giọng mềm mại: “Chị rất thích."
Một câu nói đã xoa dịu trái tim Nguyên Bảo một cách kỳ diệu.
Vì câu nói này mà Nguyên Bảo đã lên đường tập múa cột và sẽ không bao giờ quay đầu lại, đến cả bậc thầy vũ đạo như Mễ Tô khi nhìn thấy đều không nói nên lời.
Khuôn viên trường được ghi hình theo nhóm. Sau khi nhóm của Hà lão sư kết thúc, phần sau là của Mễ Tô.
Dù sao thì Mễ Tô cũng tập trung vào vũ đạo nên trọng tâm quay hình đương nhiên rơi vào Lạc Nhan.
Thời gian là liều thuốc bổ. Sau một thời gian chữa bệnh, tình trạng của Lạc Nhan đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay nàng mặc quần áo rộng rãi, buộc tóc cao và rất ngầu.
Họ chia thành hai nhóm để nhảy battle.
Khi Mễ Tô và Lạc Nhan dẫn hai nhóm học sinh tiến lên, họ nhảy múa đối mặt nhau.
Nguyên Bảo sờ cằm: “Có chuyện gì đó, hai người này không phải đã chia tay rồi sao?"
Tô Mẫn nhìn nàng: “Sao thế?"
Lâm Khê Tích: "Mẫn Mẫn, cậu không thấy sao? Hai người này hình như vẫn còn tình cảm với nhau."
“Không phải là hình như, là thật đấy. Cậu ấy đương nhiên không thể nhìn ra.” Nguyên Bảo giễu cợt nhìn Tô Mẫn: “Cậu ấy là chuyên gia độc thân.”
Tô Mẫn cười lạnh: "Tôi độc thân thì sao, sau này tìm người chắc chắn sẽ giống như ngồi trên tên lửa, nắm tay, hôn và lên giường làm hết một thể."
Nguyên Bảo che mặt, "Trời ơi, nghe này, đây có phải là lời mà nhà lãnh đạo tương lai nên nói không? Cậu thật là—"
Tô Mẫn trợn mắt, "Đúng vậy, tôi mặt người dạ thú đấy thì sao."
Nguyên Bảo:........
Lâm Khê Tích:........
Hãy tha thứ cho người phụ nữ đang căng thẳng về chứng rụng tóc do thức khuya học hành.
Battle dance chắc chắn không tránh khỏi sự tiếp xúc cơ thể.
Dưới ống kính, Lạc Nhan luôn nghiêm túc và tỉ mỉ, ngẩng cao đầu và mọi động tác đều rất gọn gàng, khiến các sinh viên reo hò.
Đặc biệt là các sinh viên xung quanh nàng đều sửng sốt, Lạc Nhan có thể nhảy giỏi như vậy. Vậy tại sao không tập nhảy mà cuối cùng lại chọn sáng tạo?
Ngược lại, Mễ Tô tỏ ra vô tư nhảy tới cuối cùng, cởi mũ, ôm lấy eo Lạc Nhan.
Ồ!
Động thái mới này là gì?
Mắt mọi người sáng lên.
Mễ Tô nở nụ cười tà ác như thường lệ, tựa vào tai Lạc Nhan: “Hôm nay em thật xinh đẹp.”
Lạc Nhan đỏ mặt đưa tay đẩy cô, Mễ Tô xoay người về phía trước, ép nàng cúi xuống lần nữa: “Chị chỉ thích nhìn thấy em tức giận.”
Nói xong, Mễ Tô đứng dậy móc tay về phía Nguyên Bảo và những người khác.
Đây là muốn nàng lên sân khấu sao?
Khả năng vũ đạo của Lâm Khê Tích vẫn ở mức trung bình, nhưng nàng có thân hình như người mẫu và đặc biệt rất khí thế. Tô Mẫn còn ngẩng cao đầu và đôi mắt có thể giết chết hàng triệu chàng trai trong tích tắc.
Chỉ có Nguyên Bảo, nàng vuốt tóc, lắc mông, chỉ tay về phía khán giả đang hò reo, nàng lại đưa tay lên môi rồi bắt đầu nhảy điệu nhảy twerking.
Mễ Tô:......
Mọi người:.......
Có ai cảm thấy... Nguyên Bảo càng ngày càng quyến rũ không?
Nhìn cái mông rung rung kìa.
Đoạn video này nhanh chóng trở nên phổ biến sau khi được đăng lên mạng. Tiêu Phong Khiển sắc mặt đen tối khoanh tay xem video một cách vui vẻ: "Nguyên Bảo của chúng ta ngày càng trở nên ngỗ ngược."
Hà Vân Hàm tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại tràn đầy trìu mến.
Tô Tần nói từ góc độ chuyên môn: "Thực ra, Nguyên Bảo là một nghệ sĩ rất toàn diện về mọi mặt. Nhìn em ấy bây giờ, chị nghĩ em ấy có chút thiên phú tham gia các chương trình tạp kỹ."
Tiêu Hựu gật đầu, "Đúng vậy, kiểu giỏi toàn diện này theo truyền thống ý nghĩa không phải vô dụng, mà thực sự đa năng về mọi phương diện, khá thích hợp làm người dẫn chương trình. Vân Hàm"
Lời nói của nàng chợt dừng lại.
Trên thực tế, mọi người đều hiểu rằng Hà Vân Hàm đã hơn một lần hy vọng Nguyên Bảo sẽ dần dần rút lui ra phía sau hậu trường giống như cô, nhưng cô sợ nếu nàng thật sự làm vậy, nàng sẽ không vui. Người dẫn chương trình tạp kỹ có thể duy trì mức độ nổi tiếng mà không cần rời khỏi vòng tròn, nhưng độ nổi tiếng của họ không cao bằng nghệ sĩ.
Hà Vân Hàm xem video của Nguyên Bảo, mỉm cười: "Nghe theo em ấy."
Ôi thật sao.
Tiêu Hựu cảm thấy ngọt đau răng. Đây có còn là Hà tổng kiên quyết trước đây không?
Khi Hà Vân Hàm rời đi được một tuần, sự khao khát của Nguyên Bảo dành cho cô đã lên đến đỉnh điểm.
Nàng mấy lần kêu gọi muốn sang Mỹ tìm Hà lão sư nhưng lần nào cũng bị ngăn cản.
Ban ngày thì không sao, nhưng đến đêm ôm heo con vào lòng, Nguyên Bảo liền khóc vì nhớ cô.
Hà Vân Hàm im lặng nhìn, đôi mắt đỏ hoe.
Hai người chỉ có thể quay video, gọi điện cho nhau, sử dụng đủ loại công nghệ cao. Sự khao khát dành cho nhau không hề giảm bớt mà ngày càng trở nên mãnh liệt.
Đó là vào đêm khuya.
Nguyên Bảo đang tắm, còn đang gọi video với Hà Vân Hàm, ánh mắt buồn bã nhìn Lão Hà: “Chị không nhớ người ta chút nào à?”
Hà Vân Hàm: "Nhớ.”
Nguyên Bảo mím môi, mọi thứ mờ mịt, giọng nói đặc biệt câu dẫn: “người ta nhớ chị nhiều hơn. Thân thể em nhớ chị, đôi môi em nhớ chị, và đôi tay em nhớ chị... Và ..." Nàng di chuyển vòi phun xuống dưới, "Nơi này cũng chị."
Hà Vân Hàm cúp điện thoại ngay lập tức.
Nguyên Bảo: "....."
Mặt đỏ bừng, Hà Vân Hàm hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Tô Tần đến gọi cô đi họp nhìn thấy, nhếch môi cười: “Lại là Nguyên Bảo à?”
Tên nhóc này được đấy. Tại sao trước đây nàng lại không nhìn thấy, Nguyên Bảo có sức hút như vậy?
Hà Vân Hàm mím môi. Với mối quan hệ giữa cô và Nguyên Bảo, có lẽ nên gọi là chị Phong Khiển, vậy Tô Tần là... chị dâu? Sao có thể thảo luận vấn đề này với chị dâu được?
"Hừ, con bé này, sau này gặp lại em sẽ nói chuyện đàng hoàng. Con bé bây giờ càng ngày càng cởi mở quá rồi." Tiêu Phong Khiển bưng cà phê bước vào. Cô vẫn luôn tưởng tượng em gái mình sẽ theo con đường ngây thơ xinh đẹp như vậy. Nào ngờ em gái cô đã trở thành một "thiếu nữ lắc mông" khiến cư dân mạng phát cuồng. Cô thực sự không thể chấp nhận được.
Tô Tần: “Chị nghĩ Nguyên Bảo đang sống theo bản chất như vậy là tốt rồi. Đôi khi, những người yêu nhau cần thứ gì đó khác biệt.”
"Vậy sao?"
Tiêu Phong Khiển nhìn chằm chằm vào Tô Tần và cúi đầu.
A Tần của cô cho rằng cô không thú vị sao?
Tô Tần nắm tay Tiêu Phong Khiển nói: "Đừng suy nghĩ nhiều."
Hà Vân Hàm nhìn cách hai người hòa hợp, đột nhiên cảm thấy có chút may mắn. Cũng may Nguyên Bảo dũng cảm như vậy, may mắn là Nguyên Bảo luôn chủ động, nếu nàng cũng có tính cách như Phong Khiển, kết hợp với tính cách của cô thì hai người đã chia tay lâu rồi.
Nhưng nếu thật sự như vậy thì hai người sẽ không ở bên nhau phải không?
Mặt trời nhỏ của cô là một em bé hư hỏng độc nhất vô nhị.
Nguyên Bảo mua một chiếc bút độc quyền có khắc tên nàng. Nàng biết Lão Hà có thói quen sử dụng bút, nàng từng ghen tị với chiếc bút cầm trên tay thon thả. Bây giờ thì tốt hơn rồi, Vân Hầm cầm bút tương đương với việc cầm nàng.
Trong giờ học, mông của Nguyên Bảo trông như mọc lông. Đây là môn tự chọn chung, nên Tô Mẫn cũng tới học, cô bực mình: “Muốn đi thì cứ đi, làm gì phải ngồi đây do dự?"
Nguyên Bảo có chút tức giận: "Mẫn Mẫn, cậu thật sự càng ngày càng mất đi sự dịu dàng rồi!"
Thực sự, nàng cảm thấy khá đau lòng khi nhìn thấy Tô Mẫn xinh đẹp như vậy, tại sao toàn thân lại trở nên “cứng nhắc” như vậy khi muốn theo đuổi sự nghiệp công danh?
Tô Mẫn vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nhéo mông Nguyên Bảo: “Cô gái xinh đẹp, cậu có thể đừng kêu nữa được không?"
Nguyên Bảo bĩu môi: “Tôi nhớ chị ấy quá, nhớ chết đi được.”
Tô Mẫn: "Vậy cậu đã đi đi."
Nguyên Bảo: "Nhưng lớp học ở đây mỗi ngày đều phải điểm danh, tôi không thể bỏ lỡ được nữa. Thầy cô luôn đếm học sinh."
Tô Mẫn cười nói: "Cậu còn quan tâm chuyện này sao? Cứ đi đi, mấy ngày tới tôi sẽ giúp cậu."
Nguyên Bảo kinh ngạc nói: "Vậy cậu nên làm như thế nào?"
Tô Mẫn nhướng mày: "Tôi có một em trai giúp tôi điểm danh."
Nguyên Bảo sắp khóc: "Mẫn Mẫn, tôi yêu cậu."
Tô Mẫn cười nhẹ nhàng trả lời: "Cút đi."
.......
Nói làm là làm.
Khi Nguyên Bảo lên máy bay sang Mỹ vào buổi chiều, tim nàng đập thình thịch.
Thật ra gần đây Hà Vân Hàm có chút bất an, cô biết ngày sinh nhật của mình sắp đến, mặc dù đã vô số lần cảnh báo Nguyên Bảo không nên chạy tới, nhưng không biết tại sao, nhưng trong lòng cô lại giống như nhen nhóm lên ngọn lửa mong đợi nàng tới.
Trời về chiều.
Một người họ hàng của gia đình Đạo diễn K đã đến đây. Cô bé chưa tốt nghiệp. Cô ấy mang hai dòng máu Trung Quốc và Mỹ. Cô ấy rất xinh đẹp, trong tương lai muốn trở thành diễn viên nên đã đến xin lời khuyên Hà Vân Hàm chỉ dạy những kĩ năng diễn xuất.
Các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy đặc biệt rõ nét, với những đường nét khắc sâu, sống mũi gọn gàng và đặc biệt là đôi mắt có thần thái đặc biệt.
Hà Vân Hàm trò chuyện một lúc, cảm thấy cô bé khá ngây thơ, cười hỏi: “Em có chắc chắn sẽ quay về Trung Quốc đóng phim cùng người nhà không?"
Vòng tròn này giống như một bức tường. Những người trong vòng tròn giẫm lên con đường lầy lội cố gắng chạy ra ngoài, trong khi những người ở ngoài vòng tròn nhìn ánh hào quang bên trong thì đâm đầu cố lao vào nhưng cuối cùng ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Khi Nguyên Bảo đi tới, hai người đang trò chuyện vui vẻ ở quán cà phê dưới lầu, Nguyên Bảo xách vali, vốn định lên khách sạn trên lầu, nhưng không biết là do chênh lệch múi giờ hay là do bản thân trằn trọc quá lâu, trong nháy mắt, nàng thực sự nhìn thấy lão Hà nhà nàng, đang mỉm cười dịu dàng với một cô gái ngoại quốc.
Nguyên Bảo lắc đầu.
Chắc phải là một ảo ảnh.
Nàng lau mắt lần nữa và nhìn vào trong.
Cô bé đang uống cà phê, nhấp một ngụm, suýt nữa ngã ngửa: "người đó... kia không phải...Nguyên..Nguyên Bảo chứ?"
Cô gái chú ý đến giới giải trí trong nước nên đương nhiên biết Nguyên Bảo, nhưng Nguyên Bảo đang làm gì vậy? Đôi mắt cô gái mở to như cú.
Hà Vân Hàm nghe vậy, toàn thân như bị điện giật. Cô đột nhiên đứng dậy, làm đổ cà phê vì quá lo lắng.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau.
Cô bé bên cạnh Vân Hàm sửng sốt, đây là....
Ngay cả những người chưa trải qua chuyện tình cảm cũng hiểu điều này có nghĩa là gì.
Đôi mắt Hà lão sư đỏ hoe và đẫm lệ.
Sau đó... ở giữa đường phố đông đúc như vậy, Hà Vân Hàm gần như lao ra ngoài ôm lấy Nguyên Bảo.
Vì quá phấn khích nên cơ thể cô khẽ run lên.
Nguyên Bảo cảm nhận được, nàng thả hành lý xuống, ôm chặt lấy Hà Vân Hàm.
Sự giống nhau đến mức quá đau đớn, ngay cả những cái ôm cũng thật chặt, như muốn ăn sâu vào xương tủy của nhau.
Mùi hương của nhau, giọng nói của nhau, mọi thứ đều là chất độc cám dỗ, khiến con người nhận ra sự nguy hiểm nhưng lại chìm đắm trong đó và không thể thoát ra được.
"Theo chị."
Không biết đã ôm nhau bao lâu, nhưng Hà Vân Hàm đã nói điều này. Cô nắm lấy tay Nguyên Bảo và bước ra ngoài, Nguyên Bảo nhanh chóng kéo hành lý, trộm nhìn gương mặt lão Hà nhà nàng.
Vân Hàm... sẽ không tức giận chứ?
Nàng đã bí mật đến đây mà không chào hỏi trước khi đến.
Hơn nữa, tốc độ bước chân vội vàng như vậy, cô đang vội điều gì.
Nguyên Bảo đang suy nghĩ thì Hà Vân Hàm đã tới cửa khách sạn, hai người đi thang máy lên lầu, quẹt thẻ vào phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại.
Khi Nguyên Bảo đang định thành thật khai báo thì Hà Vân Hàm đã ép nàng vào tường rồi hôn nàng.
Ừm~......
Sự mãnh liệt như vậy, sự khẩn trương như vậy và sự tương tư trong khoảng thời gian này đều tan vào nụ hôn.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Bảo nhìn thấy một Lão Hà "như hổ đói" như vậy.
Trời vẫn còn sáng rõ.
Cô trực tiếp đẩy nàng lên giường.
Khi hôn không giải quyết được vấn đề, lựa chọn duy nhất là thực hiện trên giường.
Bầu không khí vừa đúng.
Những bản tình ca lãng mạn đang vang lên bên cạnh.
Đây có thể coi là bài ca thuộc top 10 trong trí nhớ của Nguyên Bảo. Cuối cùng, nàng ôm chặt lấy Hà Vân Hàm và rùng mình cuộn tròn người lại.
Vào lúc đó, Nguyên Bảo đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng xa cách cũng tốt, vì có thể kích thích bản năng hoang dã điên cuồng của Lão Hà nhà nàng.
Tuy nhiên, sau khi ra khỏi mật ngọt dịu dàng, Hà Vân Hàm đã mặc quần áo vào và quay đi, "Có chuyện gì với em vậy? Ai bảo em đến? Còn trường học thì sao? Em không được trốn tiết nữa, biết không?"
Nguyên Bảo lười biếng không mặc quần áo ôm lấy cô: “Chị nói đi, chị có thích em đến không?"
Hà Vân Hàm nhịn không nói lại.
Cô thực sự nhớ nhung nàng.
Ngay cả lý trí của cô cũng bị choáng ngợp bởi sự khao khát. Khoảnh khắc cô nhìn thấy Nguyên Bảo, trái tim cô gần như bay ra khỏi lồng ngực.
Tình yêu thực sự là sự tồn tại đáng sợ nhất trên thế giới này, nó có thể phá hủy mọi lý trí của con người.
Nguyên Bảo cười nhạo người phụ nữ dối trá này: "Này, cô gái vừa rồi là ai vậy?"
Cô bé trông trẻ hơn nàng.
Hà Vân Hàm nhéo mũi nàng, “Chị chỉ thích em."
Nguyên Bảo xinh đẹp như vậy, dang tay nằm trên giường lớn như vậy, tóc rối bù, "Vừa rồi em cảm thấy không tệ. Bây giờ... chị có muốn cảm nhận không?"
Hà Vân Hàm vội vàng rời đi, "Không được."
Nhưng quá trễ rồi.
Cô bị kéo lại.
Nàng cảm nhận, cô cảm nhận, hai người cùng cảm nhận.
Không biết đã trải qua bao nhiêu lần và đến cuối cùng, ánh đèn phố sáng lên.
Trời đang tối dần.
Nguyên Bảo sờ bụng nói: "Ỗ, em đói bụng, đúng rồi em có mang cho chị đồ ăn ngon."
Hà Vân Hàm yếu ớt nói: “Chị không đói.”
Nguyên Bảo cười: “Muốn ăn chút gì không?"
Hà Vân Hàm vẻ mặt có chút sợ hãi, "Chị thật sự... không muốn nữa."
Nguyên Bảo: "......"
Ôi trời ơi, biểu cảm đó là gì vậy? Hà lão sư đã đi đâu? Có lẽ nào nàng bị coi là một sắc quỷ sao?
Nguyên Bảo từ trong túi lấy ra món quà tình yêu do chính nàng làm ra, đưa đến miệng Hà Vân Hàm, “Ăn cái này đi, không phải ăn chị.”
Hà Vân Hàm: "......"
Hai người tựa vào nhau ăn uống, thỉnh thoảng lại trò chuyện, mái tóc dài quấn vào nhau, ngửi mùi hương của nhau.
Nguyên Bảo cảm thấy cuộc đời này thật đáng giá.
Nàng chỉ muốn ôm Hà Vân Hàm trong vòng tay rồi dần dần già đi, suốt đời không bao giờ xa rời.
Trò chuyện một lúc.
Nguyên Bảo: “Chị gái em ở phòng nào? Em đưa cho chị ấy một ít.”
Hà Vân Hàm đi lấy quần áo: “Ừ, nên đi xem một chút thôi. Em đến đã gần được... một ngày rồi.”
Cô thực sự không thể so sánh với sức mạnh thể chất của người trẻ.
Về vấn đề này, cô thậm chí còn sợ Nguyên Bảo.
Sau khi mặc quần áo xong, Nguyên Bảo gọi điện cho chị gái, điều kỳ lạ là khi nàng gọi thì đầu bên kia đang để chế độ không làm phiền, nàng gọi cho Tô Tần thì điện thoại của người ta trực tiếp tắt máy.
Không còn cách nào khác, Nguyên Bảo gọi trợ lý của Tô Tần, người này chạy tới nói: “Có lẽ hai người ra ngoài ngắm cảnh đêm, để tôi đưa thẻ phòng cho bạn.”
Nguyên Bảo ngọt ngào cảm ơn rồi nhận lấy, trong lòng có chút bất an: "Vân Hàm, chị cảm thấy chị em có nói em không?"
Hà Vân Hàm vuốt tóc nàng nói: “Có.”
Nguyên Bảo:......
“Chị nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Phong Khiển lúc đó, rất khó chấp nhận.” Hà Vân Hàm dùng dao đâm chọc, Nguyên Bảo nói với vẻ mặt cay đắng: “Chị không biết chứ, chị gái em quá nghiêm túc, lúc thầm yêu chị Tô Tần, chị ấy còn chọn cách tự an ủi bản thân”.
Hà Vân Hàm đỏ mặt sau khi nghe điều này.
Cô đã không còn giống cô trước kia nữa rồi từ khi được Nguyên Bảo dẫn dắt, chỉ một câu thôi cô có thể liên tưởng được rất nhiều điều.
“Đến lúc đó, nếu chị ấy nói em không đứng đắn, quá phóng đãng, chị phải lên tiếng thay em đấy.”
Nguyên Bảo lo lắng nói: “Em đặt đồ đạc xuống trước rồi vào phòng đợi hai người.”
Hà Vân Hàm gật đầu, nhìn thấy Nguyên Bảo đi tới, cô đã rơi vào trạng thái "mộng du", đầu óc vẫn chưa hồi phục.
Quẹt thẻ để vào.
Trong phòng có tiếng động lạ khiến Nguyên Bảo sửng sốt, nàng nhìn Hà Vân Hàm cũng vẻ mặt khó hiểu, hai người lại bước vào trong.
Đó là một phòng nguyên căn.
Giữa phòng khách.
Đèn cực kỳ mờ.
Tô Tần đang ngồi trên ghế sofa với một ly rượu vang đỏ, đôi mắt lấp lánh, mà phía đối diện Tiêu Phong Khiển quấn quanh cây lau nhà, hất tóc, nheo mắt khêu gợi.
Chiếc điện thoại di động bên cạnh cô vẫn đang phát nhạc.
"Cởi ra!"
"Cởi ra đi!"
Tiêu Phong Khiển cười quyến rũ, giơ tay lên áo, đang có tâm trạng thì Tô Tần đứng dậy hỏi: "Sao hai người lại đến đây?"
Tiêu Phong Khiển tóc dựng ngược, quay đầu nhìn lại, liền thấy Nguyên Bảo cùng Hà Vân Hàm vẻ mặt giống nhau như copy paste mắt chữ A mồm chữ O nhìn hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro