Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80

"Chị không thể mặc váy!"

Sau cuộc họp quảng bá buổi chiều, Nguyên Bảo lại chặn Hà Vân Hàm vào phòng, hống hách tuyên bố.

Hà Vân Hàm ngồi đó tẩy trang, bất động.

Nguyên Bảo: "Này này, chị có nghe thấy không?"

Hà Vân Hàm quay đầu lại, nhẹ nhàng liếc nhìn nàng.

Nguyên Bảo:......

Tại sao, nàng cảm thấy hơi lạnh.

Sau khi tẩy trang xong, Hà Vân Hàm đứng dậy đi về phía Nguyên Bảo, có chút xấu hổ dựa vào trên bàn.

Hà Vân Hàm dùng hai tay ôm Nguyên Bảo vào trong ngực, “Em cho rằng đây là trường học của em, muốn làm gì thì làm sao?"

Từ khi cô đến, Nguyên Bảo không thể ngồi yên, không vừa lòng với bất cứ bộ đồ nào cô mặc.

Nhìn đôi mắt đen như mực của Hà Vân Hàm, Nguyên Bảo muốn nói chuyện nhưng Hà Vân Hàm lại ôm cằm hôn nàng.

Cảm giác trong trường đại học thật tuyệt vời.

Đến đây, Hà Vân Hàm có cảm giác như được quay lại tuổi thanh xuân.

Nhìn khuôn mặt như hoa này, cô cũng có chút lo lắng. Nếu Nguyên Bảo mỗi ngày ở bên cạnh những người trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, liệu nàng có... thỉnh thoảng cảm thấy rung động tuổi thanh xuân không?

Vậy thì phải cho nàng ăn no vậy.

Cuối cùng, Nguyên Bảo ngượng ngùng dựa vào Hà Vân Hàm, túm lấy một sợi tóc của cô, làm bộ nịnh nọt: “Chị hứa với em đi."

Bây giờ nàng đặc biệt thích nghịch tóc của Hà Vân Hàm, mùi thơm đặc biệt, khiến nàng nóng lòng muốn ăn một miếng.

Hà Vân Hàm đành phải nói: "Em cũng ghen tị với tình cảm fan hướng tới thần tượng."

“Như vậy cũng không được.” Nguyên Bảo không vui nhảy lên, uốn tóc Hà Vân Hàm: “Mọi người đều thủ thân như ngọc vì chị rồi, hiện tại chẳng thấy chút scandal tình ái nào cả, chị có thể chú ý một chút xíu được không? "

Hà Vân Hàm nghiêm túc hỏi: “Trong lớp có ai thích thầm em không?"

Nguyên Bảo: "Ồ, làm gì có ai? Trước đây đã từng có một vài người, nhưng em đã từ chối. Năm nay, tâm trí của em đều hướng về chị. Em hiếm khi đến lớp, danh tiếng của em cũng không còn nữa. Còn ai thèm thích thầm em nữa."

Mặc dù nghe có chút buồn bã, nhưng Hà Vân Hàm vẫn cảm thấy nhẹ nhõm một chút, "Tốt nhất là như vậy."

Nguyên Bảo:......

Chị đang làm gì thế?

Giọng điệu này thực sự đáng sợ.

Vì việc ghi hình không thể trì hoãn việc học tập và hoạt động bình thường của trường nên nhiều cảnh quay được lên kế hoạch vào ban đêm.

Nguyên Bảo chưa bao giờ nghĩ rằng kiếp này mình sẽ có cơ hội đi dạo trong khuôn viên trường với Hà Vân Hàm.

Khuôn viên trường về đêm rất đẹp.

Sau khi quay xong, Nguyên Bảo nắm tay Hà Vân Hàm đi dạo quanh sân chơi, vì địa điểm quay đã được dọn sạch nên đặc biệt thuận tiện.

Nguyên Bảo nhịn không được ngâm nga giai điệu, “Ừm, em thích tựa vào ngực chị như thế này, em thích như thế này..."

Hà Vân Hàm nhìn nàng, trong lòng cô bao bọc một loại ngọt ngào khác hẳn trước đây, loại ấm áp này đã không còn xa lạ nữa.

Nguyên Bảo lừa: "Chúng ta chạy đua đi. Nếu em thắng, tối nay em sẽ ngủ với chị."

Hà Vân Hàm không biểu cảm.

Nguyên Bảo: “Chị không dám sao?"

Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Dù thắng hay thua em cũng phải đến, nếu không, chị ở đây mà em muốn ngủ với ai?"

Ôi má ơi! ! !

Những lời này đơn giản là những lời nói đẹp đẽ nhất mà Nguyên Bảo từng nghe được, nàng không khỏi trực tiếp ôm lấy Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm cười nhẹ, vuốt tóc nàng, nhếch khóe môi.

"Ôi quãi, hai người đi quá xa rồi."

Tô Mẫn ở hàng sau nhịn không được nữa nghiến răng nghiến lợi, Lâm Khê Tích nhìn như vậy đã quen rồi, nhưng Mễ Tô lại nhìn Lạc Nhan nói: "Em hối hận không?"

Không đối mặt với ống kính, Mễ Tô ngậm điếu thuốc trong miệng. Gần đây Mễ Tô rất hay hút thuốc, trước đây Lạc Nhan đã kiểm soát cô nhưng giờ đây cô ngày càng hút thuốc nhiều hơn.

Lạc Nhan im lặng nhìn điếu thuốc của cô ấy.

Mễ Tô kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay mảnh khảnh của mình và đưa nó cho nàng, "Thèm à?"

Lạc Nhan nhìn cô nói: "Xin tự trọng." nàng bước nhanh rời đi.

Mễ Tô:............

Được rồi, đây có phải là một cơn giận dữ?

Mễ Tô đang suy nghĩ thì quay lại nhìn thấy đôi mắt cười nửa miệng của Tô Mẫn, cô ấy ho khan một tiếng: “Em đứng đó làm gì vậy?”

Cô gái này tuy còn trẻ nhưng cách nhìn thấu mọi việc xảy ra.

Tô Mẫn nhếch lên khóe môi, nhìn thẳng vào mắt Mễ Tô: "Mễ Tô, chị vẫn yêu Tiểu Nhan phải không?"

Mễ Tô cảm thấy điếu thuốc đang đốt cháy tay mình, cô ấy run rẩy nói: "Tôi không hiểu em vừa nói gì."

Tô Mẫn mỉm cười không nói gì, vừa định đi về phía trước, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng trong bóng tối ở cổng sân chơi, đang nói chuyện với người gác cổng và đưa thứ gì đó.

Lúc Tô Mẫn đang nhìn chằm chằm, ánh mắt Lâm Khê Tích bên cạnh đột nhiên sáng lên: "Ngốc nghếch?"

Tô Mẫn:......

Cái quái gì vậy? Ngốc nghếch?

Một giây tiếp theo, bóng đen như gấu chạy tới, điên cuồng hét lên: "Bảo bối, tôi tới đây!"

Tô Mẫn theo bản năng lùi lại, nhìn thấy bóng đen đang nhảy lên trên không trung, nếu cô không đưa tay ra ôm chắc chắn người ấy sẽ ngã xuống, nên cô chỉ có thể theo bản năng dang tay ra ôm lấy người chạy tới, lùi lại vài bước.

Lâm Khê Tích:......

Viên Ngọc rất vui vẻ: “Em có biết chị đã phải tốn bao nhiêu công sức mới được vào không?"

Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm ở hàng ghế đầu quay lại.

Nguyên Bảo:......

Hà Vân Hàm trầm mặc một lát: "Viên Ngọc, em không nhận ra mình ôm nhầm người sao?"

Viên Ngọc:.............

Đây là đồ ngốc, tại sao trong trường lại không có đèn?!!!

Ahhhhhh!!!

Cô đội quần xấu hổ.

Viên Ngọc vừa tới liền kéo Lâm Khê Tích ra ngoài, nhìn sư phụ Hà Vân Hàm gật đầu nói: "Chú ý an toàn."

Viên Ngọc:......

Nguyên Bảo mỉm cười nhìn chị gái mình, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Ôi, cô chị gái ngốc nghếch của nàng cuối cùng cũng được yêu thương.

Hà Vân Hàm quay đầu nhìn Nguyên Bảo, “Em vui vẻ vậy sao?"

Nguyên Bảo: “Đó là đương nhiên."

Hà Vân Hàm nhìn sao trên trời, chắp tay sau lưng.

Nguyên Bảo:......

Dáng này để làm gì?

"Có một điều chị vẫn luôn muốn hỏi em." Hà Vân Hàm chậm rãi nói: "Nếu một ngày, chị và Viên Ngọc cùng lúc rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?"

Nguyên Bảo:"..…....."

Cứ để...biển ghen tuông nhấn chìm Hà Vân Hàm đi.

Không có câu trả lời thỏa đáng nhận được.

Sau khi trở về, Nguyên Bảo bị tra tấn rất nhiều.

Thành thật mà nói, Lão Hà nhà nàng thực sự không có tay nghề.

Hoàn toàn không có chút lực nào.

Nhưng may mắn thay, tình yêu rất bền chặt và một số điều vẫn có thể từ từ giải quyết được.

Sau khi làm xong, Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo: “Sao em không thấy mệt?”

Nguyên Bảo nghi ngờ nhìn cô, mệt mỏi? Tư duy kiểu này là gì?

Hà Vân Hàm có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến, loại chuyện này cô tốt nhất nên nói ra, để sau này hai người không trở thành vấn đề khúc mắc, “Chị không thể thỏa mãn em sao?

Nguyên Bảo:.......

Hà Vân Hàm hoàn toàn đặt mình vào vị trí của người khác. Cô cảm thấy mỗi lần làm tình với Nguyên Bảo, cơ thể cô không còn chút sức lực nào, thậm chí có lúc cô còn cảm nhận được từng cử động.

Tại sao Nguyên Bảo lại tinh thần sảng khoái như vậy? Nàng không ảnh hưởng gì à?

Nửa đêm, Nguyên Bảo bất lực nằm trên giường.

Còn Hà lão sư thì nghiêm túc ngồi trước máy tính, bên cạnh có cuốn sổ nhỏ để học bài.

Chẳng cần phải nói đến độ nghiêm túc học hỏi của Hà Vân Hàm.

Nguyên Bảo vừa buồn cười vừa cảm động. Vân Hàm của nàng thật sự đã thay đổi...

Cô không chỉ có thể bày tỏ điều đó trước mặt mà còn muốn đối xử tốt với nàng.

Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm như một nữ thần, bất giác ngủ thiếp đi, mặc dù nửa đêm lại bị trằn trọc, cảm nhận được kết quả học tập của Hà Vân Hàm, nhưng về cơ bản không ảnh hưởng đến quá trình học tập ngày hôm sau.

Tất cả điều này là mới mẻ.

Nguyên Bảo ngồi trong lớp, nghe Hà Vân Hàm giảng, đôi mắt mở to.

Tô Mẫn ăn đậu phộng, "Sao dưới mắt Hà lão sư lại có quầng thâm vậy? Chẳng lẽ tối qua ngủ không ngon sao?"

Lâm Khê Tích vẻ mặt khó hiểu: "Lão sư của tôi sao lại mặc quần áo như vậy?"

Hôm nay Hà Vân Hàm mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, có chút giống áo choàng Trung Quốc. Mái tóc của cô cũng rất hợp với quần áo, được buộc đơn giản xõa ra phía sau. Mái tóc dài của cô tỏa sáng rực rỡ như thác nước, giống như hoa sen, phản ánh một chút phong cách của người xưa.

Hình tượng này thực sự tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua!

Nguyên Bảo nở nụ cười trên môi, nàng biết mình còn trẻ con, nhưng lúc này điều khiến nàng tự hào nhất chính là sự chiều chuộng của lão Hà nhà nàng, nàng cảm thấy mình được Hà Vân Hàm quan tâm như em bé, điều mà không ai khác có thể hưởng thụ được.

Lạc Nhan nhìn Nguyên Bảo, bình tĩnh nói: “Dùng bao tải cũng không thể che giấu vẻ đẹp của cô giáo. Vừa rồi có mấy giáo viên đang lén nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau hàng ghế."

Một hình tượng nho nhã như vậy có thể hấp dẫn hơn? Ngay cả hiệu trưởng cũng nhìn thẳng vào Hà Vân Hàm.

Nguyên Bảo:........

Tô Mẫn mỉm cười, nhưng Lâm Khê Tích cũng cảm thấy khó hiểu. Vì sao sư phụ của nàng lợi hại như vậy, nhưng lần nào cũng để Nguyên Bảo bắt nạt cô?

Sau khi rời khoa diễn xuất, Tô Mẫn không còn bị ám ảnh bởi hình dáng của mình nữa mà bắt đầu ăn uống, quan trọng nhất là trong khoảng thời gian này cô không biết mình đã học gì, chỉ cần liếc mắt có thể nói về Nguyên Bảo trong một câu.

Hà Vân Hàm chủ yếu là đang giải thích cho mọi người một số nhiệm vụ rất thực tế trong quá trình quay phim, một bạn nam giơ tay: “Hà lão sư, em có một câu hỏi muốn hỏi cô."

Hà Vân Hàm gật đầu.

Nam sinh: "Khi đóng phim không thể tránh khỏi việc gặp phải một diễn viên mà mình không thích cho lắm, hai người phải diễn cặp. Cô phải làm thế nào để vượt qua điều đó?"

“Khắc phục?” Hà Vân Hàm nhàn nhạt mỉm cười, “Em lên đi."

Ối.

Mặt cậu nam sinh nhanh chóng đỏ bừng, khán giả la ó. Hóa ra cô giáo Hà lại có tính hài hước như vậy.

Hai người đã thực hiện cảnh sinh ly tử biệt.

Một người đàn ông muốn ra chiến trường và thổ lộ tình yêu của mình với người phụ nữ anh yêu.

Anh có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Vậy... nơi này giao cho em chăm sóc."

Mọi người đều bật cười. Diễn xuất này có tệ quá không? Nơi này trông không giống một chiến trường.

Hà Vân Hàm nhìn cậu học sinh không nói lời nào, hốc mắt dần dần đỏ lên, cô cúi đầu một giây, nước mắt đã rơi xuống, "Anh... bảo trọng, em đợi anh."

Câu nói “Đợi anh” dường như thốt ra từ trái tim, Hà Vân Hàm nhắc đi nhắc lại, đấm ngực, ngửa mặt lên trời hét lên: “Em chết rồi!!!"

Ồ! ! !

Mọi người vỗ tay trong vô thức.

Tay Nguyên Bảo gần như có màu đỏ.

Trên thực tế, nàng từng hỏi Hà Vân Hàm sao có thể diễn cảnh khóc tốt như vậy, bất kể tình huống nào, vừa hỏi là nước mắt liền chảy ra, hơn nữa cô cũng không cần nhỏ thuốc nhỏ mắt.

Hà Vân Hàm bình tĩnh nói: “Trước đây, chị sẽ nghĩ tới cảnh Vân Dương rời đi, nhưng bây giờ... chị nghĩ đến em không cần chị nữa.”

Khoảnh khắc đau đớn ấy.

Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm, nghe người bên cạnh khen ngợi, trong lòng rất tự hào.

"Còn một điều nữa, chúng ta hãy thành lập đội của riêng mình và để Hà lão sư chỉ dẫn cho chúng ta."

Lớp trưởng hét lên, đôi mắt sáng ngời, anh là một thanh niên đẹp trai, thân hình cơ bắp rắn chắc. Anh không phải là loại trẻ con hôi sữa lang thang trên đường phố.

Mọi người cũng làm theo: “Đúng rồi, lớp trưởng, chúng ta diễn cảnh cuồng nhiệt nào.”

"Hahaha, hiếm khi. Hà lão sư còn ở đây, cô có muốn tiếp tục không?"

Hà Vân Hàm trên mặt mang theo nụ cười, cô cũng từng trải qua thời trẻ trung cho tới hiện tại. Ai không hiểu những người trẻ tuổi tràn đầy nội tiết tố này mỗi ngày đều nghĩ đến trong đầu cái gì, chính là cách nói “bồi dưỡng” của Nguyên Bảo từ sáng đến tối, Hà Vân Hàm đương nhiên nhìn thấu tất cả.

Cô gật đầu, "Em là lớp trưởng à?"

Lớp trưởng đứng dậy, lắc lắc cơ bắp: “Vâng."

Hà Vân Hàm: "Em muốn diễn với ai? Gọi họ lên.”

Ôi trời ơi!

Hà lão sư cởi mở vậy sao, điều này có nghĩa là lão sư đã đồng ý giúp đỡ?

Mọi người ánh mắt sáng ngời nhìn Hà lão sư. Người giám sát che mặt lại, giả vờ xấu hổ. Trong phút chốc, mọi người quay đầu lại nhìn Nguyên Bảo.

Này, lớp trưởng đã yêu thầm Nguyên Bảo gần một năm rồi. Đây là bí mật trong phố ai mà không biết?

Muốn đóng một cảnh cuồng nhiệt, không đi tìm Nguyên Bảo thì có thể tìm ai?

Nguyên Bảo:............

Chết tiệt! ! !

Mọi người nhìn tôi làm gì? ?? ?

Ôi chúa ơi, quay đầu lại đi! ! !

Nàng đã chăm chỉ đến lớp, đừng làm tổn thương nàng như thế! ! ! Hôm qua nàng vừa thề với Chị Hà rằng nàng vô tội! ! !

Nhìn nụ cười trên khóe miệng Hà Vân Hàm dần dần biến mất, Tô Mẫn nhéo ngón tay, búng tay một cái, gõ: "Này này hahaha, ừm, ngồi trong lớp, tai họa sẽ từ trên trời rơi xuống. Nguyên Bảo bé nhỏ của chúng ta ơi, hôm nay cậu lại chết chắc rồi, chết chắc thôi!"

Nguyên Bảo:...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ghd